Quan Lộ Thương Đồ

Chương 708: Cuối tuần của ba người

Cảnh Tục

15/01/2015

Diệp Kiến Bân cười ha ha:

- Quả thật là tôi chỉ muốn kéo cậu đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt thôi, Văn Thịnh có chủ ý gì thì tôi không rõ lắm...

- Có rõ ràng như thế không?

Diêu Văn Thịnh nghi hoặc hỏi:

- Ánh mắt của tôi lẽ nào rất chờ mong sao?

- Tôi vừa mới trêu một em của ĐH Sư phạm, xem ánh mắt của em này không khác gì anh đâu.

Trương Khác cười nói. Mặc dù ngày hôm nay là cuối tuần, nhưng Diêu Văn Thịnh tuyệt sẽ không rảnh rỗi, Vương Duy Quân vừa mới đi nhậm chức vị trí chủ nhiệm khu cao tân, lại vội vàng việc thành lập hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số, rất nhiều kỹ thuật chip, phần mềm, đều sẽ trọng điểm nhằm vào xí nghiệp của khu cao tân Kiến Nghiệp mà công khai.

Khu cao tân Kiến Nghiệp đương nhiên muốn làm tốt công tác chỉ dẫn tương ứng, thậm chí muốn nắm giữ vị trí chủ đạo trong công tác tương quan. Bọn Diêu Văn Thịnh lúc này chắc có lẽ sẽ vội đến bở hơi tai rồi.

Diêu Văn Thịnh cười đấm Trương Khác một cái:

- Tóm lại sắp ăn cơm trưa, mời cậu ăn cơm.

- Yến vô hảo yến, cứ để tôi mời hai người đi. Đợi lát nữa có nói cái gì cũng sẽ dễ trực tiếp từ chối hơn, sẽ không bởi vì ăn một bữa cơm mà bị anh chiếm lợi to.

Trương Khác cười nói, lại nói với tài xế của Diệp Kiến Bân:

- Anh Thành, chúng tôi sẽ ăn ở nhà hàng Thẩm Ký, anh tìm một chỗ đậu xe, đi vào trong đó tìm chúng tôi là được.

Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh không nói cười gì, chỉ phải xuống xe đi theo Trương Khác.

- Này...

Trương Khác cảm giác một trận gió lùa qua, chợt quay lại nhìn, Tôn Tịnh Mông ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ màu vàng nghệ của cô chạy qua. Bánh trước gần như dán sát vào chân Trương Khác. Ánh mắt sáng trong của Tôn Tịnh Mông mang theo nghi hoặc quét tới quét lui trên mặt ba người Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Diêu Văn Thịnh, hình như đang bắt giặc tìm tang vật:

- Này, ba người các anh sao ban ngày đi ra hoạt động rồi?



- Được, lại tốn thêm một phần cơm.

Trương Khác bĩu môi, không cho rằng lúc này Tôn Tịnh Mông còn có thể thành thật bỏ đi, ngày hôm qua trở về gấp, chưa kịp đến 1978 lộ mặt, còn tưởng rằng Tôn Tịnh Mông sẽ oán giận cái gì, không nghĩ tới cô hoàn toàn không nhắc đến việc này, khiến trong lòng y có chút thất vọng.

Diêu Văn Thịnh thật là có chuyện muốn tìm Trương Khác thương nghị, còn là việc quan hệ đến Hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số.

Họ đi ăn cơm cũng tương đối sớm, trong nhà hàng vẫn chưa có bao nhiêu người. Chọn cơm xong, tìm một góc ngồi xuống, Diêu Văn Thịnh nói rõ mục đích qua đây tìm Trương Khác:

- Trong thành phố muốn thu hút nhân viên lưu học hải ngoại về nước sáng nghiệp, nhưng làm sao sáng tạo điều kiện hài lòng để hấp dẫn những học sinh hải ngoại này trở về thì rất hao tổn tâm trí. Tôi đang nghĩ, hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số cùng khu sáng nghiệp hai cái kết hợp lại, có lẽ sáng tạo ra một vùng đất mới...

Hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số có thể đề xuất một khu sân chơi kỹ thuật, khu sáng nghiệp có thể cung cấp phục vụ sáng nghiệp, cũng cung cấp đầu tư mạo hiểm cho các hạng mục sáng nghiệp xuất sắc.

Trương Khác vỗ vỗ đầu, y hiểu được có một số học sinh hải ngoại không cam lòng cả đời làm công cho người khác.

Cho dù khu thực nghiệm Vườn Sồi đưa ra điều kiện cho dù tốt, cũng không nhất định có thể chiêu mộ được những người này, cung cấp cho họ vùng đất sáng nghiệp cũng không hẳn không được, còn có thể thông qua đầu tư mạo hiểm bảo lưu quyền khống chế nhất định đối với xí nghiệp loại hình KHKT này. Xem như là một cách làm chiết trung. Đương nhiên, những nhân viên về nước này sẽ mang theo chút kỹ thuật khác trở về cũng nói không chừng.

Đối với toàn bộ nỗ lực có thể đề cao cơ sở kỹ thuật công nghiệp điện tử của quốc nội, Trương Khác đều sẽ không coi thường.

Trương Khác suy nghĩ một chút, nói:

- Kiến nghị này cũng đáng để suy nghĩ...

Lại nói với Diêu Văn Thịnh:

- Nhưng rất kỳ lạ là, anh Diêu không giống như là đặc biệt nhiệt tâm chạy tới hiến kế, bằng không thì sao nhất định phải kéo cả anh Diệp qua đây để thêm can đảm?

Diêu Văn Thịnh lặng lẽ cười:

- Thật là chuyện gì cũng không thể gạt được cậu, cũng không coi cậu như người ngoài, song có một số việc rất khó mở miệng. Ai cũng biết hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số hoàn toàn do Cẩm Hồ dốc sức thúc đẩy, cho dù Cẩm Hồ khắc chế buông tha rất nhiều quyền lực nên có, vẫn có một số người lo lắng. . .

- À, tôi biết rồi...

Trương Khác chợt hiểu ra bởi vì sao Diêu Văn Thịnh phải nhăn nhó, nói:



- Tôi cũng không coi anh Diêu là người ngoài. Nếu có khả năng, thà rằng Cẩm Hồ không làm náo động. . .

Ý tứ ẩn dấu trong lời nói của Diêu Văn Thịnh đã quá rõ ràng.

Kiến nghị của Diêu Văn Thịnh là tốt, nhưng dựa theo kiến nghị của hắn, lợi dụng hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số, cung cấp khu sân chơi kỹ thuật, khu sáng nghiệp cung cấp khu sân chơi sáng nghiệp, dẫn dắt nhân viên lưu học hải ngoại về nước sáng nghiệp, đến cuối cùng trong Cẩm Hồ chiếm vị trí chủ đạo.

Nhưng TP.Kiến Nghiệp có người không hy vọng Cẩm Hồ biểu hiện quá chói mắt, đương nhiên cũng có thể không chỉ là trong TP.Kiến Nghiệp có người đưa ra ý kiến bất đồng.

Trương Khác cúi đầu trầm ngâm chốc lát, hỏi:

- Bộ trưởng Cảnh Trùng Dương của Bộ Bưu điện sáng ngày 25 sẽ rời khỏi Hải Châu, sau đó đến Kiến Nghiệp tham quan tình huống chuẩn bị của trung tâm nghiên cứu ĐTDĐ số Liên Tín. Bên TP.Kiến Nghiệp là ai phụ trách tiếp đãi, tôi nhớ kỹ bí thư La là chiều ngày 25 mới trở về Kiến Nghiệp...

Diêu Văn Thịnh cười cười, hắn vốn không muốn nói một số vấn đề quá thấu triệt, cũng không ngờ Trương Khác thoáng cái đã nắm bắt được yếu điểm của vấn đề:

- Bên này là thị trưởng Tiêu tiếp đãi Cảnh Trùng Dương, không biết nói qua cái gì, tin tức vỉa hè truyền ra lại loạn cả lên. Hình như Cảnh Trùng Dương có phần không hài lòng đối với tình huống chuẩn bị của trung tâm nghiên cứu ĐTDĐ số Liên Tín...

- Chắc có lẽ bị Cẩm Hồ kích động rồi...

Diệp Kiến Bân cười nói:

- Cẩm Hồ cũng hắt cho Liên Tín một bát nước lớn như vậy, Liên Tín thế nào cũng bị Cẩm Hồ bỏ lại phía sau một đoạn xa. Sắc mặt của Bộ Bưu điện chẳng phải càng khó coi sao?

Trương Khác lắc đầu cười khổ, những hậu quả này y đều đã suy nghĩ qua: Người ở bên ngoài xem ra, lần này Cẩm Hồ làm ra một đại sự khó lường, nhưng làm cho Bộ Bưu điện rất là lúng túng.

- Cũng tốt mà. Có thể kích động họ một phát. Coi như là vì quốc gia, vì sản nghiệp điện tử làm ra cống hiến, tôi cũng hy vọng họ có thể có được biểu hiện khiến người nhìn với cặp mắt khác xưa..."- Trương Khác cười nói.

Diêu Văn Thịnh còn nói thêm:

- Trước đó, trên vấn đề tư tưởng hành lang số, thị trưởng Tiêu đưa ra ý kiến không lớn...

Trong TP.Kiến Nghiệp muốn làm tư tưởng hành lang số, trên chính sách sản nghiệp cao tân nếu muốn có đột phá có tính thí nghiệm, nhưng lại không nằm ngoài sự ủng hộ của Bộ Bưu điện. Tiêu Minh Kiến cùng Cảnh Trùng Dương liên hệ qua, tại một số phương diện có cái nhìn nhất trí, một lần nữa sinh động trở lại cũng không bất ngờ.

Cẩm Hồ chỉ là một xí nghiệp tư doanh. Không quản nói như thế nào, chính sách sản nghiệp của quốc nội sẽ không chủ trương cho một thể chế kinh tế thuộc chế độ phi công hữu chiếm vị trí chủ đạo trong ngành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Thương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook