Chương 554: Đánh cuộc
Cảnh Tục
03/11/2014
- Làm sao tôi biết? Tôi không có sở thích rình mò đời tư của người khác.
Trương Khác chịu thua, ai biết các cô gái nghĩ gì.
- Cũng phải, chuyện này người ngoài khó thấu hiểu được.
Diệp Kiến Bân cảm khái:
- Tên Cao Chân đó cậu chú ý vào, đó là một kẻ năng lực vận động rất cao.
- Có lo cũng vô ích, ai biết kẻ thù ẩn trong bóng tối có bao nhiêu. Chẳng lẽ có thể ngăn cản tất cả mọi người giở âm mưu quỷ kế với Cẩm Hồ sao?
Trương Khác nhún vai.
- Ha ha, người ta vắt óc tính kế cậu cũng bởi Cầm Hồ gây ra áp lực quá lớn, bọn chúng lo lúc nào đó Cẩm Hồ thuận tay bóp chết chúng mà.
- Tạ gia rễ sâu tán dầy, làm sao nói bóp chết là bóp chết được?
Trương Khác nghĩ phong cách xử sự của Tạ gia quá cay độc, nhưng phải thừa nhận Tạ gia không ít nhân vật kiệt xuất, Tạ Tử Gia lúc này còn chưa ai biết tới, nhưng vài năm nữa thôi, chỉ cần Tạ gia vẫn còn làm chỗ dựa cho cô ta được, cô ta là một cao thủ thao tác tư bản khiến ai cũng phải nể sợ:
- Hơn nữa Tạ gia cũng có những nhân vật xuất sắc.
- Ừ, tiếc là bọn chúng không nên chọn cậu làm đối thủ.
- Cũng phải.
Trương Khác đắc ý cười hăng hắc:
- Nhưng với phong cách hành xử của bọn họ rất ít người cuối cùng không đi về phía đối lập với bọn họ.
- Phải rồi, tôi thấy thù oán giữa tỉnh trưởng của chúng ta với cậu chưa chắc tiêu tan hết đâu, có điều ông ta cũng không ngăn cản Cẩm Hồ nữa...
Diệp Kiến Bân hỏi:
- Ba giờ chiều tôi bay tới Bắc Kinh, còn cậu ở lại Hải Châu à?
- Tôi phải theo dõi nơi này không đi đâu được.
Trương Khác tuy làm ra vẻ bàng quan, nhưng không thể tùy tiện rời Kiến Nghiệp được, y phải ở lại đảm bảo quy hoạch Vườn Sồi không lệch khỏi mong muốn của mình.
- Tôi để xe lại lại cho cậu nhé.
Trương Khác lắc đầu, thời đó bất kể Toyota, Ford hay GM thì tạo hình đều không đẹp, không thích hợp lái đi dạo phố:
- Xem ra tôi phải kiếm vài cái xe ném ở Kiến Nghiệp để dự bị vậy.
Tiễn Diệp Kiến Bân đi rồi, Trương Khác còn lại trơ trọi một mình, tối Mã Hải Long mới tới nơi, mặc dù ở Kiến Nghiệp rất nhiều người quen như Tần Tín Sinh, Chu Du, Thái Phi Quyên, Trương Tri Phi ... Nhưng họ đều đang bận bù đầu về chuyện Vườn Sồi , Trương Khác không tiện nhà nhã lượn lờ trước mắt họ.
Nơi đốt thời gian tốt nhất là thư viện Đh Sư phạm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp là cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, tiếc là vào đó cần thẻ sinh viên.
Trương Khác tới nhà sách bên cạnh mua cuốn "tuyển tập Chu Quốc Bình " tới quán cà phê, lên tầng hai thì thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ đọc sách, mái tóc dài đen nhánh của cô buông xõa sau vai, tương phản với khuôn mặt trắng thuần khiết, đẹp hút hồn người khác, Trương Khác lại giật mình quay đầu định bỏ đi, nhưng không nhịn được quay lại nhìn thêm một cái, gặp đúng ánh mắt khinh miệt của Tôn Tĩnh Mông, thế là không mặt mũi nào đi nữa.
- Sao lại tới đây đốt thời gian ?
Tôn Tĩnh Mông tay chống cằm, đôi mắt như hắc bảo thạch nhìn Trương Khác từ trên xuống dưới:
- Tưởng anh phải tới thư viện ĐH Sư phạm chứ.
- Chẳng qua không có thẻ sinh viên thôi.
Trương Khác chẳng giấu, Tôn Tĩnh Mông đúng là hiểu thấu tâm tư mình, nhìn vật phẩm trên bàn thấy gương trang điểm, cát móng tay, son môi, máy nhắn tin, di động, hai quyển sách "Lý luận vũ đạo" "nghiên cứu vũ kịch nghệ thuật", làm Trương Khác ngồi xuống chẳng có hỗ để tay lên:
- Cô có cần móc hết mọi thứ trong túi ra như thế không?
- Tìm cho tiện mà...
Tôn Tĩnh Mông ném túi sách cho Trương Khác:
- Anh dọn cho tôi.
Trương Khác chỉ còn biết lắc đầu, cất dọn hộ cô rồi treo túi lên cửa sổ xong xem sách, sách của Chu Nhất Bình cũng không phải thích hợp xem liên tục được, trên tầng hai chẳng có mấy khách, Trương Khác thi thoảng bỏ sách xuống ngắm nhìn Tôn Tĩnh Mông đang chăm chú đọc sách.
Tôn Tĩnh Mông đang ôn thi, tay cầm bút, hơi đẩy môi cong lên, thi thoảng quên hướng bút, làm ngòi bút vạch một đường lên mặt, nhưng chẳng giảm sút dung mạo không tỳ vết của cô.
Bên ngoài thời tiết khá nóng rồi, Tôn Tĩnh Mông cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng trễ cổ, lộ ra làn da trắng như tuyết dưới cổ cùng mép áo lót, phía dưới nữa là hai ngọn đồi nhô lên dưới lớp áo bò hình thành đường cong mê hoặc, chiếc quần jean màu lam ôm gọn cặp chân thon dài, chiếc áo thun tới eo lại xòe ra, che đi vòng eo nhỏ, đúng là hơi đáng tiếc.
- Không có tâm tình xem sách phải không?
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên ngẩng đầu lên, nói như hạ quyết tâm lớn:
- Tôi rất hối hận vì sao lại ngu xuẩn tới đây học bài đấy, đi đánh tennis với tôi nhé.
- Tôi đang đọc sách ...
Trương Khác thu ánh mắt từ cơ thể đầy sức sống của Tôn Tĩnh Mông lại, giơ sách lên, nói không biết ngượng mồm:
- Không phải vờ vịt như cô.
- Vậy vừa rồi anh nhìn đi đâu thế?
Tôn Tĩnh Mông nhoài ngoài người tới, khẽ thổi một hơi vào mặt Trương Khác, tay còn cầm cổ áo kéo xuống, lộ ra chiếc áo lót đen cùng một phần bầu ngực.
Cô ả này, kéo thì kéo đã đành, hai tay còn ôm lấy bầu ngực ép vào giữ, hình thành khe sâu hun hút, Trương Khác khó khăn lắm mới kìm chết nuốt nước bọt, định lên tiếng trêu Tôn Tĩnh Mông phát hiện nước bọt thiếu chút nữa trào ra ngoài, giơ sách lên che mặt, len lén nuốt nước bọt xuống:
- Có nhìn cô cũng chẳng tổn thất gì, tôi lại phải đề phòng cận thị.
- Đồ nhát gan.
Tôn Tĩnh Mông đứng dậy dọn đồ, còn dụ dỗ:
- Tôi đi tới tennis của học viện đây, nói không chừng lúc này có không ít cô gái mặc váy siêu ngắn đang đánh tennis đấy ...
Trương Khác cảm thấy nhiệt độ ngoài trời phải lên tới 50 độ C rồi, tưởng tượng những cặp chân dài miên man kia đã cảm thấy lý trí sắp trôi mất, tới học viện âm nhạc đánh cầu, bơi đều là sở thích số một của Trương Khác. Nơi đó không mở cửa với người ngài, trừ khi có sinh viên trong trường dẫn vào, Trương Khác ngẩng đầu mắt đảo khắp người Tôn Tĩnh Mông:
- Nếu cô mặc váy tennis, tôi có thể suy nghĩ ...
- Chết đi.
Tôn Tĩnh Mông đá y một cái, rồi kéo xuống lầu.
Tôn Tĩnh Mông có một chiếc xe đạp nữ màu vàng dựng ở dưới cây Ngô Đồng trước quán cà phê, chỉ là không có chỗ ngồi sau, bỏ túi sách vào giọ xe, vung nắm đấm lên với Trương Khác:
- Một hai ba nào, ai thua thì ngồi ở phía trước.
Trương Khác tưởng tượng mình cao mét tám co ro trong lòng Tôn Tĩnh Mông đi qua ngõ Học Phủ và Học viện Âm nhạc, sướng thì sướng thật đầy nhưng bẽ mặt, nói:
- Tôi chạy bộ là được.
- Anh nói đấy nhé.
Tôn Tĩnh Mông cười đắc ý, xem đồng hồ nói:
- Hiện là 2h 26 phút, ai trong vòng 5 phút không tới được túc xá của chúng tôi phải làm cho đối phương một việc.
Từ đây tới túc xá nữ của Học viên Âm nhạc tới 3 dặm, trong vòng 5 phút phải chạy tới đó đảm bảo mệt như chó chết luôn.
- Không dám cá à?
Tôn Tĩnh Mông đã ngồi lên yên xe, khinh miệt nhìn Trương Khác, một chân đặt lên bàn đạp, quần jean bó chặt cái mông mẩy và cặp đùi thon dài hút mắt.
- Không dám cá là con chó.
Trương Khác đột nhiên đưa tay khóa xe đạp lại, rút chìa khóa ném lên nóc quán cà phê:
- Đợi cô ở trước túc xá nữ nhé ...
Rồi bất chấp Tôn Tĩnh Mông ở đằng sau quát tháo, chạy như bay, được mấy chục mét mới quay đầu lại cười, thấy Tôn Tĩnh Mông cầm túi xách đuổi theo đằng sau.
Đường vẫn còn xa, chạy tốc độ kiểu 100 mét đảm bảo gục ngay tức thì, thấy Tôn Tĩnh Mông thở hổn hển rồi, Trương Khác giảm tốc độ xuống, đảm bảo không để cô vượt qua là được.
Chuyện học sinh chạy trong ngõ Học Phủ thường xuyên xảy ra, nên bọn họ chẳng gây ra oanh động lớn, nhưng có người nhận ra Tôn Tĩnh Mông là bà chủ xinh đẹp của 1978 liền huýt sáo tán tĩnh, Tôn Tĩnh Mông lườm một cái, chẳng hề để ý, còn huýt sáo lại đáp lễ.
Trương Khác sởn gai ốc, sao lại nhận lại đi đánh tennis với cô ta chứ? Lại cảm thấy có chút không ổn, tốc độ này mặc dù với mình mà nói chưa phải là nhanh, nhưng không thể thoải mái huýt sáo được.
Quay đầu lại nhìn thấy Tôn Tĩnh Môn đi giày thể thao màu đỏ, bước nhân thanh thoát, biết cô ta đánh bóng bàn tốt, khiêu vũ giỏi, nhưng không biết cô ta vận động ra sao, Trương Khác hơi lo.
Trương Khác chịu thua, ai biết các cô gái nghĩ gì.
- Cũng phải, chuyện này người ngoài khó thấu hiểu được.
Diệp Kiến Bân cảm khái:
- Tên Cao Chân đó cậu chú ý vào, đó là một kẻ năng lực vận động rất cao.
- Có lo cũng vô ích, ai biết kẻ thù ẩn trong bóng tối có bao nhiêu. Chẳng lẽ có thể ngăn cản tất cả mọi người giở âm mưu quỷ kế với Cẩm Hồ sao?
Trương Khác nhún vai.
- Ha ha, người ta vắt óc tính kế cậu cũng bởi Cầm Hồ gây ra áp lực quá lớn, bọn chúng lo lúc nào đó Cẩm Hồ thuận tay bóp chết chúng mà.
- Tạ gia rễ sâu tán dầy, làm sao nói bóp chết là bóp chết được?
Trương Khác nghĩ phong cách xử sự của Tạ gia quá cay độc, nhưng phải thừa nhận Tạ gia không ít nhân vật kiệt xuất, Tạ Tử Gia lúc này còn chưa ai biết tới, nhưng vài năm nữa thôi, chỉ cần Tạ gia vẫn còn làm chỗ dựa cho cô ta được, cô ta là một cao thủ thao tác tư bản khiến ai cũng phải nể sợ:
- Hơn nữa Tạ gia cũng có những nhân vật xuất sắc.
- Ừ, tiếc là bọn chúng không nên chọn cậu làm đối thủ.
- Cũng phải.
Trương Khác đắc ý cười hăng hắc:
- Nhưng với phong cách hành xử của bọn họ rất ít người cuối cùng không đi về phía đối lập với bọn họ.
- Phải rồi, tôi thấy thù oán giữa tỉnh trưởng của chúng ta với cậu chưa chắc tiêu tan hết đâu, có điều ông ta cũng không ngăn cản Cẩm Hồ nữa...
Diệp Kiến Bân hỏi:
- Ba giờ chiều tôi bay tới Bắc Kinh, còn cậu ở lại Hải Châu à?
- Tôi phải theo dõi nơi này không đi đâu được.
Trương Khác tuy làm ra vẻ bàng quan, nhưng không thể tùy tiện rời Kiến Nghiệp được, y phải ở lại đảm bảo quy hoạch Vườn Sồi không lệch khỏi mong muốn của mình.
- Tôi để xe lại lại cho cậu nhé.
Trương Khác lắc đầu, thời đó bất kể Toyota, Ford hay GM thì tạo hình đều không đẹp, không thích hợp lái đi dạo phố:
- Xem ra tôi phải kiếm vài cái xe ném ở Kiến Nghiệp để dự bị vậy.
Tiễn Diệp Kiến Bân đi rồi, Trương Khác còn lại trơ trọi một mình, tối Mã Hải Long mới tới nơi, mặc dù ở Kiến Nghiệp rất nhiều người quen như Tần Tín Sinh, Chu Du, Thái Phi Quyên, Trương Tri Phi ... Nhưng họ đều đang bận bù đầu về chuyện Vườn Sồi , Trương Khác không tiện nhà nhã lượn lờ trước mắt họ.
Nơi đốt thời gian tốt nhất là thư viện Đh Sư phạm, ngắm nhìn cô gái xinh đẹp là cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, tiếc là vào đó cần thẻ sinh viên.
Trương Khác tới nhà sách bên cạnh mua cuốn "tuyển tập Chu Quốc Bình " tới quán cà phê, lên tầng hai thì thấy Tôn Tĩnh Mông đang ngồi bên chiếc bàn gần cửa sổ đọc sách, mái tóc dài đen nhánh của cô buông xõa sau vai, tương phản với khuôn mặt trắng thuần khiết, đẹp hút hồn người khác, Trương Khác lại giật mình quay đầu định bỏ đi, nhưng không nhịn được quay lại nhìn thêm một cái, gặp đúng ánh mắt khinh miệt của Tôn Tĩnh Mông, thế là không mặt mũi nào đi nữa.
- Sao lại tới đây đốt thời gian ?
Tôn Tĩnh Mông tay chống cằm, đôi mắt như hắc bảo thạch nhìn Trương Khác từ trên xuống dưới:
- Tưởng anh phải tới thư viện ĐH Sư phạm chứ.
- Chẳng qua không có thẻ sinh viên thôi.
Trương Khác chẳng giấu, Tôn Tĩnh Mông đúng là hiểu thấu tâm tư mình, nhìn vật phẩm trên bàn thấy gương trang điểm, cát móng tay, son môi, máy nhắn tin, di động, hai quyển sách "Lý luận vũ đạo" "nghiên cứu vũ kịch nghệ thuật", làm Trương Khác ngồi xuống chẳng có hỗ để tay lên:
- Cô có cần móc hết mọi thứ trong túi ra như thế không?
- Tìm cho tiện mà...
Tôn Tĩnh Mông ném túi sách cho Trương Khác:
- Anh dọn cho tôi.
Trương Khác chỉ còn biết lắc đầu, cất dọn hộ cô rồi treo túi lên cửa sổ xong xem sách, sách của Chu Nhất Bình cũng không phải thích hợp xem liên tục được, trên tầng hai chẳng có mấy khách, Trương Khác thi thoảng bỏ sách xuống ngắm nhìn Tôn Tĩnh Mông đang chăm chú đọc sách.
Tôn Tĩnh Mông đang ôn thi, tay cầm bút, hơi đẩy môi cong lên, thi thoảng quên hướng bút, làm ngòi bút vạch một đường lên mặt, nhưng chẳng giảm sút dung mạo không tỳ vết của cô.
Bên ngoài thời tiết khá nóng rồi, Tôn Tĩnh Mông cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng trễ cổ, lộ ra làn da trắng như tuyết dưới cổ cùng mép áo lót, phía dưới nữa là hai ngọn đồi nhô lên dưới lớp áo bò hình thành đường cong mê hoặc, chiếc quần jean màu lam ôm gọn cặp chân thon dài, chiếc áo thun tới eo lại xòe ra, che đi vòng eo nhỏ, đúng là hơi đáng tiếc.
- Không có tâm tình xem sách phải không?
Tôn Tĩnh Mông đột nhiên ngẩng đầu lên, nói như hạ quyết tâm lớn:
- Tôi rất hối hận vì sao lại ngu xuẩn tới đây học bài đấy, đi đánh tennis với tôi nhé.
- Tôi đang đọc sách ...
Trương Khác thu ánh mắt từ cơ thể đầy sức sống của Tôn Tĩnh Mông lại, giơ sách lên, nói không biết ngượng mồm:
- Không phải vờ vịt như cô.
- Vậy vừa rồi anh nhìn đi đâu thế?
Tôn Tĩnh Mông nhoài ngoài người tới, khẽ thổi một hơi vào mặt Trương Khác, tay còn cầm cổ áo kéo xuống, lộ ra chiếc áo lót đen cùng một phần bầu ngực.
Cô ả này, kéo thì kéo đã đành, hai tay còn ôm lấy bầu ngực ép vào giữ, hình thành khe sâu hun hút, Trương Khác khó khăn lắm mới kìm chết nuốt nước bọt, định lên tiếng trêu Tôn Tĩnh Mông phát hiện nước bọt thiếu chút nữa trào ra ngoài, giơ sách lên che mặt, len lén nuốt nước bọt xuống:
- Có nhìn cô cũng chẳng tổn thất gì, tôi lại phải đề phòng cận thị.
- Đồ nhát gan.
Tôn Tĩnh Mông đứng dậy dọn đồ, còn dụ dỗ:
- Tôi đi tới tennis của học viện đây, nói không chừng lúc này có không ít cô gái mặc váy siêu ngắn đang đánh tennis đấy ...
Trương Khác cảm thấy nhiệt độ ngoài trời phải lên tới 50 độ C rồi, tưởng tượng những cặp chân dài miên man kia đã cảm thấy lý trí sắp trôi mất, tới học viện âm nhạc đánh cầu, bơi đều là sở thích số một của Trương Khác. Nơi đó không mở cửa với người ngài, trừ khi có sinh viên trong trường dẫn vào, Trương Khác ngẩng đầu mắt đảo khắp người Tôn Tĩnh Mông:
- Nếu cô mặc váy tennis, tôi có thể suy nghĩ ...
- Chết đi.
Tôn Tĩnh Mông đá y một cái, rồi kéo xuống lầu.
Tôn Tĩnh Mông có một chiếc xe đạp nữ màu vàng dựng ở dưới cây Ngô Đồng trước quán cà phê, chỉ là không có chỗ ngồi sau, bỏ túi sách vào giọ xe, vung nắm đấm lên với Trương Khác:
- Một hai ba nào, ai thua thì ngồi ở phía trước.
Trương Khác tưởng tượng mình cao mét tám co ro trong lòng Tôn Tĩnh Mông đi qua ngõ Học Phủ và Học viện Âm nhạc, sướng thì sướng thật đầy nhưng bẽ mặt, nói:
- Tôi chạy bộ là được.
- Anh nói đấy nhé.
Tôn Tĩnh Mông cười đắc ý, xem đồng hồ nói:
- Hiện là 2h 26 phút, ai trong vòng 5 phút không tới được túc xá của chúng tôi phải làm cho đối phương một việc.
Từ đây tới túc xá nữ của Học viên Âm nhạc tới 3 dặm, trong vòng 5 phút phải chạy tới đó đảm bảo mệt như chó chết luôn.
- Không dám cá à?
Tôn Tĩnh Mông đã ngồi lên yên xe, khinh miệt nhìn Trương Khác, một chân đặt lên bàn đạp, quần jean bó chặt cái mông mẩy và cặp đùi thon dài hút mắt.
- Không dám cá là con chó.
Trương Khác đột nhiên đưa tay khóa xe đạp lại, rút chìa khóa ném lên nóc quán cà phê:
- Đợi cô ở trước túc xá nữ nhé ...
Rồi bất chấp Tôn Tĩnh Mông ở đằng sau quát tháo, chạy như bay, được mấy chục mét mới quay đầu lại cười, thấy Tôn Tĩnh Mông cầm túi xách đuổi theo đằng sau.
Đường vẫn còn xa, chạy tốc độ kiểu 100 mét đảm bảo gục ngay tức thì, thấy Tôn Tĩnh Mông thở hổn hển rồi, Trương Khác giảm tốc độ xuống, đảm bảo không để cô vượt qua là được.
Chuyện học sinh chạy trong ngõ Học Phủ thường xuyên xảy ra, nên bọn họ chẳng gây ra oanh động lớn, nhưng có người nhận ra Tôn Tĩnh Mông là bà chủ xinh đẹp của 1978 liền huýt sáo tán tĩnh, Tôn Tĩnh Mông lườm một cái, chẳng hề để ý, còn huýt sáo lại đáp lễ.
Trương Khác sởn gai ốc, sao lại nhận lại đi đánh tennis với cô ta chứ? Lại cảm thấy có chút không ổn, tốc độ này mặc dù với mình mà nói chưa phải là nhanh, nhưng không thể thoải mái huýt sáo được.
Quay đầu lại nhìn thấy Tôn Tĩnh Môn đi giày thể thao màu đỏ, bước nhân thanh thoát, biết cô ta đánh bóng bàn tốt, khiêu vũ giỏi, nhưng không biết cô ta vận động ra sao, Trương Khác hơi lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.