Chương 675: Đêm nghe tiếng suối chảy
Cảnh Tục
03/01/2015
- Thi thoảng ngồi tàu hỏa một chuyến cảm giác không tệ đâu, tôi gần như quên mất cảm giác này rồi.
Tạ Tử Gia không chịu an phận nhảy nhót qua lại trên con đường hẹp, từ lúc cô ta lên tàu chưa có một phút nào chịu ngồi yên, cứ như con nai con lần đầu khám phá thế giới, cô chỉ mặc chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, chiếc quần jean xanh, nổi bật vóc người thon thả đều đặn.
Trương Khác trống tay lên bàn gấp, khách trong toa này vừa lên xe đều chui vào phòng cả rồi, Trương Khác không tiện vào phòng hai cô gái, nên ngồi ở lối đi trò chuyện tán gẫu.
Nghe Trần Tĩnh kể tối hôm qua Tạ Kiếm Nam đã đi thành phố Kim Sơn, không biết là gặp cha mẹ hay là vì chuyện cơ sở chế tạo điện tử. Những người khác của Khoa Vương tham gia đại hội Tiêu Vương có người hôm nay lên đường, có người ngày mai cùng Tạ Kiếm Nam ngồi máy bay xuất phát từ Kim Sơn.
Loa trên nóc toa tàu rè rè, tiếng dương cầm mang theo chút u buồn thoang thoảng lan tỏa, làm người ta quên đi tiếng xình xịch của tàu hỏa.
Trần Tĩnh chống cằm chăm chú nhìn bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút ưu tư, chiếc áo len trắng bó chặt người như khoe hết bầu ngực ngạo nghễ, vòng eo nhỏ xinh, vóc dáng mê người hơn Tạ Tử Gia non nớt nhiều, huống hồ phong vận quyến rũ nhu mì trên khuôn mặt kia cũng không phải điều Tạ Tử Gia lúc này có thể so bì.
Nghe thấy phòng bên cạnh có người dùng tiếng Hàn Quốc trò chuyện, Tạ Tử Gia nghiêng tai lắng nghe chốc lát rồi háy mắt với Trương Khác:
- Đúng là không phải oan gia không chạm trán, sao lúc lên tàu không gặp bọn họ nhỉ?
Khách ở toa giường mềm có thể lên tàu trước nửa tiếng, nhóm bọn họ bấm đúng giờ mới tới, không gặp nhau là bình thường.
Thời ấy phòng riêng cách âm rất kém, muốn làm chuyện gì gì đó hoặc nói lớn đều không được, cơ hội nghe giọng nói của Lý Hinh Dư không có nhiều, nhưng giọng nói êm ái trong trẻo đó nghe một lần là người ta khó quên, cứ nghe lại liên tưởng tới khuôn mặt thiên sứ và bộ ngực ma quỷ, là nam nhân bình thường đều có dục vọng lan tỏa trong lòng.
Có lẽ bọn họ cũng muốn cảm thụ sự nhàn tàn trên tàu hỏa.
Lý Hinh Dư mở cửa phòng ra, đúng lúc Trương Khác quay đầu lại, trong toa tàu khá nóng, áo khoác của Lý Hinh Dư đều để trong phòng, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, nhìn thấy ánh mắt Trương Khác, lập tức lấy tay che đi bầu ngực.
Tạ Tử Gia phì cười, động tác của Lý Hinh Dư làm như ánh mắt của Trương Khác có thể lột hết áo của cô ta ra vậy.
Trần Tĩnh cũng mím môi cười, lườm Trương Khác mặt đầy vẻ vô tội, sóng mắt đong đưa quyến rũ vô hạn.
Trương Khác nhún vai dở khóc dở cười, chẳng lẽ ánh mắt mình thực sự khiến cô ta có cảm giác bị lột trần? Mặc dù vô tôi, nhưng y rất thích dáng vẻ đó của Lý Hinh Dư.
Lý Hinh Dư cũng vì động tác vô thức của mình mà đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Trương Khác, tay ôm trước ngực không biết phải làm sao, nên quay lại phòng hay đi về phòng mình.
Lý Hinh Dư đứng đờ ra ở cửa làm Lý Tại Thù thấy lạ, thò đầu ra thấy Tạ Tử Gia đang vất vả nhịn cười, hắn vốn định thân thiết chào hỏi thì nhìn thấy Trương Khác ngồi sau Tạ Tử Gia, lời ra nửa chừng thì nghẹn lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Làm mọi người bất ngờ là Lý Tại Thù không nhào tới đấm đá mà khom mình xin lỗi:
- Xin lỗi, trước đó chúng tôi đã mạo phạm.
Nắm vai Lý Hinh Dư kéo vào phòng.
Trương Khác ưỡn thẳng lưng, gật đầu không nói gì, thấy Lý Hinh Dư trước khi vào phòng ánh mắt còn có thần thái khác lạ, hẳn là hôm qua đã biết thân phận của mình từ Lý Tại Thù.
- Nhìn cái vẻ nghiêm túc của anh, hình như hai người Hàn Quốc đó xông tới tóm lấy anh đánh một trận mới là bình thượng vậy.
Trần Tĩnh đưa cánh tay trắng đỡ trán, nghĩ chắc Lý Tại Thù chắc không ngờ rằng cuốn sách Trương Khác đang nghiêm trang ngồi đọc lại là Lộc Đỉnh Ký.
- Ừm.
Trương Khác đặt quyển truyện lên bàn:
- Đối thủ càng bình tĩnh càng làm người ta đau đầu ... Nếu hắn thực sự là người lịch sự lễ độ thì đã xin lỗi ở đồn cảnh sát rồi.
Trần Tĩnh gật đầu, người Lý Kiện Hi chọn đưa tới thị trường Trung Quốc mà Samsung hết sức coi trọng đương nhiên không phải là hạng tầm thường:
- Anh ta có thái độ như thế cũng là một lời khẳng định với thành tự của Cẩm Hồ.
Trương Khác đang định đáp lời Trần Tĩnh thì Tạ Tự Gia ghé tới nhìn vào mắt y.
Trương Khác quay đầu đi né tránh.
Tạ Tử Gia than:
- Không biết một ánh mắt thế nào mới khiến người ta có cảm giác bị lộ sạch đồ? Xem ra chữ trên những quả bóng ở trước KTX nữ là đúng rồi.
Trần Tĩnh nhịn cười không nổi, cô cũng đã nghe Tạ Tử Gia kể chuyện những quả bóng ở trước KTX nữ rồi, tay bịt miệng, tay ôm bụng, chỉ sợ quá buông thả làm cho Lý Hinh Dư trong phòng nghe thấy thành quá thất lễ, khuôn mặt trắng trẻo vì nhịn cười mà đỏ dừ.
Trương Khác không biết lấy gì chống đỡ:
- À, không còn sớm nữa, tôi về phòng ngủ đây ...
Không thể ở lại đây cho một cô bé non nớt quỷ quái, một cô gái nửa thục nữ trêu ghẹo được, Trương Khác cầm sách chuồn về phòng.
Đám Lý Tại Thù lúc này đi Bắc Kinh đương nhiên là vì tham gia đại hội Tiêu Vương lần thứ 4, có gặp nhau cũng bình thường, Trương Khác bật đèn nóc toa lên, lấy một cái gối đệm lưng, đọc đoạn miêu tả Vi tước gia trêu chọc tiểu quẩn chúa Mộc Kiếm Bình trong cung.
Nghe thấy phòng sát bên mở ra, giọng nói trong mềm mại của Lý Hinh Dư vang lên, đang chúc ngủ ngon, đối tượng là Kim Nam Dũng, không biết quan hệ giữa hai người đó là gì, vì sao mấy năm sau đi du học Nhật Bản rồi tự sát.
Đêm ngủ lại lần nữa mơ thấy chi tiết Lý Hinh Dư tự sát, Trương Khác giật mình bừng tình, đầu và vào vách, xoa xoa cái trái đau buốt.
Lý Hinh Dư tự sát được truyền thông đăng tin tường tận, cô buộc giây vào vòi nước, thòng vào cổ, quỳ trong bồn tắm, chết không hề chống cự.
Thời gian đó trang tin trên mạng đua nhau theo dõi tin về cái chết của Lý Hinh Dư, cho dù không quan tâm lắm tới tin tức kiểu này, song tin đập vào mặt nên cũng có xem, song không rõ ràng như giấc mơ vừa rồi.
Loa quảng bá trên tàu đã ngừng phát, chỉ còn nghe tiếng bánh xe nghiến trên đường ray, bên ngoài là bóng đêm tĩnh mịch, đang ở một vùng nông thôn nào đó, đất trời phủ lớp sương khói mờ nhạt.
Trương Khác cứ ngồi ngây ra, đầu óc trống rống, một mỹ nữ như vậy tự tử đúng vào lúc tuổi hoa rực rỡ, là nam nhân đều cảm thấy tiếc nuối.
Lấy thuốc lá từ trong túi ra, vừa ra ngoài thì vừa khéo thấy Lý Hinh Dư cũng khoác áo đi ra, Trương Khác giơ bao thuốc lá lên, tránh cô hiểu lầm mình theo đuôi.
Nhà vệ sinh và khu hút thuốc đều đặt ở giữa hai toa tàu, thấy Lý Hinh Dư đi vào nhà vệ sinh, Trương Khác đứng ở khu hút thuốc, nghe tiếng nước chảy róc róc, một lúc sau Lý Hinh Dư mặt đỏ như gấc chín đi ra, chắc hẳn hối hận cho dù có thất lễ cũng phải đợi một lúc nữa mới vào nhà vệ sinh, chắc cũng không ngờ nhà vệ sinh trong tàu ở Trung Quốc không có vòi nước che đi tiếng động kích thích nam nhân kia.
- Này..
Trương Hinh Dư nhả khỏi trong miệng ra, gọi Lý Hinh Dư đang vội vã đi về phòng:
- Nghe nói cô thích văn hóa Trung Quốc?
- Ừm..
Bắt chuyện với một cô gái Hàn Quốc có cái hay này, không lo họ nghe một câu đã tránh đi.
Mặc dù Lý Hinh Dư không muốn nói chuyện với Trương Khác, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn đứng đợi cho Trương Khác nói hết.
- Samsung coi Trung Quốc là thị trường trọng yếu tới khai thác, song lại không đủ tôn trọng văn hóa Trung Quốc, ít nhiều làm người ta nuối tiếc...
Trương Khác vỗ trán:
- Tôi có một cuốn sách được người Trung Quốc coi là thánh kinh, hẳn có ích cho việc học văn hóa Trung Quốc của cô..
Không đợi cho Lý Hinh Dư từ chối, Trương Khác về phòng lấy tập 1 của Lộc Đỉnh Ký đưa cho cô:
- Tiếng Trung của cô rất tốc, đọc quyển sách này hẳn không vất vả đâu.
Tạ Tử Gia không chịu an phận nhảy nhót qua lại trên con đường hẹp, từ lúc cô ta lên tàu chưa có một phút nào chịu ngồi yên, cứ như con nai con lần đầu khám phá thế giới, cô chỉ mặc chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, chiếc quần jean xanh, nổi bật vóc người thon thả đều đặn.
Trương Khác trống tay lên bàn gấp, khách trong toa này vừa lên xe đều chui vào phòng cả rồi, Trương Khác không tiện vào phòng hai cô gái, nên ngồi ở lối đi trò chuyện tán gẫu.
Nghe Trần Tĩnh kể tối hôm qua Tạ Kiếm Nam đã đi thành phố Kim Sơn, không biết là gặp cha mẹ hay là vì chuyện cơ sở chế tạo điện tử. Những người khác của Khoa Vương tham gia đại hội Tiêu Vương có người hôm nay lên đường, có người ngày mai cùng Tạ Kiếm Nam ngồi máy bay xuất phát từ Kim Sơn.
Loa trên nóc toa tàu rè rè, tiếng dương cầm mang theo chút u buồn thoang thoảng lan tỏa, làm người ta quên đi tiếng xình xịch của tàu hỏa.
Trần Tĩnh chống cằm chăm chú nhìn bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút ưu tư, chiếc áo len trắng bó chặt người như khoe hết bầu ngực ngạo nghễ, vòng eo nhỏ xinh, vóc dáng mê người hơn Tạ Tử Gia non nớt nhiều, huống hồ phong vận quyến rũ nhu mì trên khuôn mặt kia cũng không phải điều Tạ Tử Gia lúc này có thể so bì.
Nghe thấy phòng bên cạnh có người dùng tiếng Hàn Quốc trò chuyện, Tạ Tử Gia nghiêng tai lắng nghe chốc lát rồi háy mắt với Trương Khác:
- Đúng là không phải oan gia không chạm trán, sao lúc lên tàu không gặp bọn họ nhỉ?
Khách ở toa giường mềm có thể lên tàu trước nửa tiếng, nhóm bọn họ bấm đúng giờ mới tới, không gặp nhau là bình thường.
Thời ấy phòng riêng cách âm rất kém, muốn làm chuyện gì gì đó hoặc nói lớn đều không được, cơ hội nghe giọng nói của Lý Hinh Dư không có nhiều, nhưng giọng nói êm ái trong trẻo đó nghe một lần là người ta khó quên, cứ nghe lại liên tưởng tới khuôn mặt thiên sứ và bộ ngực ma quỷ, là nam nhân bình thường đều có dục vọng lan tỏa trong lòng.
Có lẽ bọn họ cũng muốn cảm thụ sự nhàn tàn trên tàu hỏa.
Lý Hinh Dư mở cửa phòng ra, đúng lúc Trương Khác quay đầu lại, trong toa tàu khá nóng, áo khoác của Lý Hinh Dư đều để trong phòng, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, nhìn thấy ánh mắt Trương Khác, lập tức lấy tay che đi bầu ngực.
Tạ Tử Gia phì cười, động tác của Lý Hinh Dư làm như ánh mắt của Trương Khác có thể lột hết áo của cô ta ra vậy.
Trần Tĩnh cũng mím môi cười, lườm Trương Khác mặt đầy vẻ vô tội, sóng mắt đong đưa quyến rũ vô hạn.
Trương Khác nhún vai dở khóc dở cười, chẳng lẽ ánh mắt mình thực sự khiến cô ta có cảm giác bị lột trần? Mặc dù vô tôi, nhưng y rất thích dáng vẻ đó của Lý Hinh Dư.
Lý Hinh Dư cũng vì động tác vô thức của mình mà đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Trương Khác, tay ôm trước ngực không biết phải làm sao, nên quay lại phòng hay đi về phòng mình.
Lý Hinh Dư đứng đờ ra ở cửa làm Lý Tại Thù thấy lạ, thò đầu ra thấy Tạ Tử Gia đang vất vả nhịn cười, hắn vốn định thân thiết chào hỏi thì nhìn thấy Trương Khác ngồi sau Tạ Tử Gia, lời ra nửa chừng thì nghẹn lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Làm mọi người bất ngờ là Lý Tại Thù không nhào tới đấm đá mà khom mình xin lỗi:
- Xin lỗi, trước đó chúng tôi đã mạo phạm.
Nắm vai Lý Hinh Dư kéo vào phòng.
Trương Khác ưỡn thẳng lưng, gật đầu không nói gì, thấy Lý Hinh Dư trước khi vào phòng ánh mắt còn có thần thái khác lạ, hẳn là hôm qua đã biết thân phận của mình từ Lý Tại Thù.
- Nhìn cái vẻ nghiêm túc của anh, hình như hai người Hàn Quốc đó xông tới tóm lấy anh đánh một trận mới là bình thượng vậy.
Trần Tĩnh đưa cánh tay trắng đỡ trán, nghĩ chắc Lý Tại Thù chắc không ngờ rằng cuốn sách Trương Khác đang nghiêm trang ngồi đọc lại là Lộc Đỉnh Ký.
- Ừm.
Trương Khác đặt quyển truyện lên bàn:
- Đối thủ càng bình tĩnh càng làm người ta đau đầu ... Nếu hắn thực sự là người lịch sự lễ độ thì đã xin lỗi ở đồn cảnh sát rồi.
Trần Tĩnh gật đầu, người Lý Kiện Hi chọn đưa tới thị trường Trung Quốc mà Samsung hết sức coi trọng đương nhiên không phải là hạng tầm thường:
- Anh ta có thái độ như thế cũng là một lời khẳng định với thành tự của Cẩm Hồ.
Trương Khác đang định đáp lời Trần Tĩnh thì Tạ Tự Gia ghé tới nhìn vào mắt y.
Trương Khác quay đầu đi né tránh.
Tạ Tử Gia than:
- Không biết một ánh mắt thế nào mới khiến người ta có cảm giác bị lộ sạch đồ? Xem ra chữ trên những quả bóng ở trước KTX nữ là đúng rồi.
Trần Tĩnh nhịn cười không nổi, cô cũng đã nghe Tạ Tử Gia kể chuyện những quả bóng ở trước KTX nữ rồi, tay bịt miệng, tay ôm bụng, chỉ sợ quá buông thả làm cho Lý Hinh Dư trong phòng nghe thấy thành quá thất lễ, khuôn mặt trắng trẻo vì nhịn cười mà đỏ dừ.
Trương Khác không biết lấy gì chống đỡ:
- À, không còn sớm nữa, tôi về phòng ngủ đây ...
Không thể ở lại đây cho một cô bé non nớt quỷ quái, một cô gái nửa thục nữ trêu ghẹo được, Trương Khác cầm sách chuồn về phòng.
Đám Lý Tại Thù lúc này đi Bắc Kinh đương nhiên là vì tham gia đại hội Tiêu Vương lần thứ 4, có gặp nhau cũng bình thường, Trương Khác bật đèn nóc toa lên, lấy một cái gối đệm lưng, đọc đoạn miêu tả Vi tước gia trêu chọc tiểu quẩn chúa Mộc Kiếm Bình trong cung.
Nghe thấy phòng sát bên mở ra, giọng nói trong mềm mại của Lý Hinh Dư vang lên, đang chúc ngủ ngon, đối tượng là Kim Nam Dũng, không biết quan hệ giữa hai người đó là gì, vì sao mấy năm sau đi du học Nhật Bản rồi tự sát.
Đêm ngủ lại lần nữa mơ thấy chi tiết Lý Hinh Dư tự sát, Trương Khác giật mình bừng tình, đầu và vào vách, xoa xoa cái trái đau buốt.
Lý Hinh Dư tự sát được truyền thông đăng tin tường tận, cô buộc giây vào vòi nước, thòng vào cổ, quỳ trong bồn tắm, chết không hề chống cự.
Thời gian đó trang tin trên mạng đua nhau theo dõi tin về cái chết của Lý Hinh Dư, cho dù không quan tâm lắm tới tin tức kiểu này, song tin đập vào mặt nên cũng có xem, song không rõ ràng như giấc mơ vừa rồi.
Loa quảng bá trên tàu đã ngừng phát, chỉ còn nghe tiếng bánh xe nghiến trên đường ray, bên ngoài là bóng đêm tĩnh mịch, đang ở một vùng nông thôn nào đó, đất trời phủ lớp sương khói mờ nhạt.
Trương Khác cứ ngồi ngây ra, đầu óc trống rống, một mỹ nữ như vậy tự tử đúng vào lúc tuổi hoa rực rỡ, là nam nhân đều cảm thấy tiếc nuối.
Lấy thuốc lá từ trong túi ra, vừa ra ngoài thì vừa khéo thấy Lý Hinh Dư cũng khoác áo đi ra, Trương Khác giơ bao thuốc lá lên, tránh cô hiểu lầm mình theo đuôi.
Nhà vệ sinh và khu hút thuốc đều đặt ở giữa hai toa tàu, thấy Lý Hinh Dư đi vào nhà vệ sinh, Trương Khác đứng ở khu hút thuốc, nghe tiếng nước chảy róc róc, một lúc sau Lý Hinh Dư mặt đỏ như gấc chín đi ra, chắc hẳn hối hận cho dù có thất lễ cũng phải đợi một lúc nữa mới vào nhà vệ sinh, chắc cũng không ngờ nhà vệ sinh trong tàu ở Trung Quốc không có vòi nước che đi tiếng động kích thích nam nhân kia.
- Này..
Trương Hinh Dư nhả khỏi trong miệng ra, gọi Lý Hinh Dư đang vội vã đi về phòng:
- Nghe nói cô thích văn hóa Trung Quốc?
- Ừm..
Bắt chuyện với một cô gái Hàn Quốc có cái hay này, không lo họ nghe một câu đã tránh đi.
Mặc dù Lý Hinh Dư không muốn nói chuyện với Trương Khác, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn đứng đợi cho Trương Khác nói hết.
- Samsung coi Trung Quốc là thị trường trọng yếu tới khai thác, song lại không đủ tôn trọng văn hóa Trung Quốc, ít nhiều làm người ta nuối tiếc...
Trương Khác vỗ trán:
- Tôi có một cuốn sách được người Trung Quốc coi là thánh kinh, hẳn có ích cho việc học văn hóa Trung Quốc của cô..
Không đợi cho Lý Hinh Dư từ chối, Trương Khác về phòng lấy tập 1 của Lộc Đỉnh Ký đưa cho cô:
- Tiếng Trung của cô rất tốc, đọc quyển sách này hẳn không vất vả đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.