Chương 1090: Đêm Thiên Hỉ sắp tới
Cảnh Tục
05/08/2015
Lúc này đêm đa khuya lắm rồi, nhưng bên hồ vẫn có cặp đôi trẻ chẳng sợ cái lạnh đầu mùa âu yếm nhau, Trần Tĩnh ôm hộp giấy đi sau Trương Khác, đi xuyên qua những cặp đôi này.
Phía trước có một đôi, chàng trai rón rén nhích tay từng chút một về phía tay cô gái muốn nắm tay, cô gái một tay đút trong túi một tay để ở ngoài, tay chàng trai vừa chạm vào tay mình, cô gái giật mình rụt lại, chảng trai liền rút lui, còn gãi đầu gượng nghịu, nghĩ ràng cô gái từ chối mình, vẻ mặt rất chán chường. Cả hai tựa hồ đều biết đối phương có thiện cảm với mình, nhưng chưa xác định quan hệ yêu đương, vẫn còn rất dè dặt.
Trần Tĩnh nhìn thấy hết, buồn cười lắm, nhìn nửa bên mặt Trương Khác ra cái vẻ nghiêm nghị, giơ chân khẽ đá y một cái, nếu tới quá gần, sẽ làm đôi kia càng thêm lúng túng.
- Anh nhìn xem chàng trai kia ngốc quá, cô bé đề tay bên ngoài lúc trời lạnh như thế, chẳng phải đợi cậu ta nắm lấy à? Cô bé cũng ngốc, nam nữ bình đẳng được hô hào bao năm rồi, còn nhát gan chẳng dám nắm tay chàng trai.
Trương Khác ghé vào tai Trần Tĩnh nói nhỏ: - Anh cũng đang sốt ruột thay cho họ đây, nắm tay nhanh nhanh rồi nên làm gì làm nấy đi. Kiếm một góc ấm áp nào đó chẳng hơn ngồi uống gió bên hồ à, nhiệt đồ bây giờ phải âm 3 - 4 độ đâu có ít.
Trần Tĩnh đi lên, kề sát vai Trương Khác, nguýt y một cái: - Có phải ai cũng kinh nghiệm phong phú như anh đâu.
Trương Khác cười hăng hắc, đi chậm lại cho đôi tình nhân trẻ rụt rè kia đi phía trước, Trần Tĩnh đi bên cạnh Trương Khác, còn cố ý để y chắn gió cho mình, muốn xem đôi tình nhân trẻ kia vượt qua hàng rào cuối cùng ra sao, cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy hết sức thân thiết.
Quan hệ giữa cô và Trương Khác sau lần nụ hôn không thành công lắm trên xe đó hết sức tự nhiên trở nên thân mật, cả hai đều hiểu được tâm tư của nhau, cũng đã biểu đạt rõ ràng tâm tư của mình, chẳng cần phải rụt rè thăm dò như đôi tình nhân 18 tuổi nữa. Trần Tĩnh thực sự không tưởng tượng ra được mình và Trương Khác có thời gian chơi trò yêu đương của người trẻ tuổi như thế không, có lẽ chỉ lỡ một chút thôi, sẽ bỏ lỡ cả đời.
Ở Kiến Nghiệp, muốn trốn được Tạ Tử Gia chẳng dễ, hiếm có được cơ hội tốt đá Tạ Tử Gia đi như thế, Trương Khác nói muốn giúp cô xử lý hậu quả, Trần Tĩnh có lý nào lại từ chối? Lúc này Trần Tĩnh điều trợ lý đi cùng nhân viên tiểu khu mang vật dụng còn lại tới chỗ khác cất tạm, cô và Trương Khác mang vật dụng tùy thân tới nhà gỗ ven hồ.
Sắp rẽ vào căn nhà gỗ rồi, nhìn thấy chàng trai chẳng dám thử nắm tay cô bé thêm lần nào nữa, Trần Tĩnh dậm chân sốt ruột, đi qua cổng nhà gỗ rồi mới phì cười: - Thì ra trẻ con yêu đương nhau như thế đấy.
- Vậy em cho rằng thế nào? Trương Khác bảo cô chìa khóa nằm trong túi quần mình.
- Lỗ lớn rồi.
- Hả, lỗ lớn là sao? Trương Khác ngạc nhiên hỏi:
Trần Tĩnh hé miệng cười không nói, đặt chiếc hộp giấy nhỏ lên chiếc hộp giấy lớn Trương Khác đang bê, che đi mặt y, cho tay vào túi quần của y lấy chìa khóa, cách lớp vài mỏng có thể chạm vào da thịt Trương Khác, rất ấm: - Anh mặc quần mỏng thế, không lạnh à?
- Em sờ lưng anh đi. Trương Khác tỳ hộp giấy lên tường đỡ phải dùng nhiều sức: - Em bắt anh bê nhiều đồ như thế, lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, làm sao mà cảm thấy lạnh được?
Trần Tĩnh nhăn mũi cười, bê lấy hộp giấy bên trên, giảm bớt trọng lượng cho Trương Khác.
Vào cửa, còn phải dùng vân tay, Trương Khác định đặt hộp giấy xuống, không ngờ Hứa Tư đã lưu vân tay của Trần Tĩnh vào hệ thống an ninh rồi, nhìn Trần Tĩnh dùng ngón giữa đúng cửa, Trương Khác cười nói: - Oa, trông dáng em dùng ngón giữa thật là ngầu, anh cũng phải lưu vân tay còn giữa của mình vào thôi ...
Trần Tĩnh cười khúc khích giơ ngón giữa lên trước mặt Trương Khác, thấy y há mồm muốn cắn, vội vàng cười né tránh, chui vào phòng trước, ném cả hai chiếc hộp gỗ lại cho Trương Khác xử lý.
Lầu trên có phòng ngủ dư, chăn màn đều phải trải mới, Trương Khác bê hai hộp giấy lên lầu, mệt toát mồ hôi, ngồi xuống nhìn Trần Tĩnh dọn dẹp phòng.
- Á... Trần Tĩnh nhớ ra một việc, cặp môi hồng nhuận há ra một lúc, gãi đầu: - Em quên mất một thứ rồi, phải chạy ra siêu thị, gara có xe không?
- Không có. Trương Khác lắc đầu, ngó vào hộp giấy: - Đồ sinh hoạt chẳng phải có đủ rồi sao? Cùng lắm thì dùng đồ của Hứa Tư cũng được, đến nhà cô ấy còn cho em ở rồi.
- Không biết chị ấy có nó ở đây không? Trần Tĩnh cầm lấy di động ra ngoài gọi, một lúc sau đi vào nói: - Ở đây không có, em vẫn phải đi siêu thị một chuyến, anh không cần đi với em đâu, em tự đi là được.
- Anh biết em quên cái gì rồi. Trương Khác giữ Trần Tĩnh lại: - Em cứ ở lại dọn phòng đi, anh đi siêu thị hộ em.
- Anh biết à? Trần Tĩnh nghi hoặc nhìn Trương Khác.
- Nhất định muốn anh tỏ ra thất vọng em mới tin anh biết em thiếu cái gì sao? Trương Khác nhéo cái má trơn mềm của Trần Tĩnh, xụ mặt xuống: - Vậy anh tỏ ra rất thất vọng rất hụt hẫng.
Trần Tĩnh tức thì mặt đỏ như gấc chín, không dám nhìn Trương Khác, quay sang trải giường.
- Dùng Sophia được không? Trương Khác đi ra khỏi cửa phòng lại thò đầu vào hỏi:
- Đi chết đi ... Trần Tĩnh xấu hổ vô cùng cầm gối ném y.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Ngõ Học Phủ đầu nam đầu bắc đều có một siêu thị tầm trung, phục vụ cho sinh viên thuê trọ gần đó.
Trương Khác sách giỏ mua ít đồ ăn vặt đồ uống, sau đó đi tới khu đồ vệ sinh nữ, mua băng vệ sinh cho Trần Tĩnh, có mấy cô gái đang chọn đồ ở đó, thấy Trương Khác đi tới, trố mắt ra nhìn một lúc rồi tránh đi.
Trương Khác cười toét miệng, nếu là kiếp trước có lẽ người xấu hổ là y, lúc này chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào, mấy cô nữ sinh kia vừa cười vừa mang theo ánh mắt hâm mộ tránh đi, y còn cố ý đứng đó so sánh các hiệu nhãn mác.
Lúc này là giờ tự ôn bài buổi tối vừa hết, KTX sắp đóng cửa, đám sinh viên Đh Đông Hải thích tranh thủ thời gian ra ngoài, như chim xổ lổng vậy.
- Đêm Thiên Hỉ mọi người có kế hoạch gì chưa? Clb vũ đạo tổ chức leo núi Yến Quy, các bạn có đi cùng không?
Kệ hàng đối diện có tiếng con gái nói chuyện, đang thảo luận chơi ngày cuối cùng của năm 1999 thế nào.
Thời gian qua giới truyền thông suốt ngày cho đăng bài đề tài "đêm Thiên Hỉ", Ái Đạt cũng chuyên môn đưa ra di động hai màn hình phiên bản "đêm Thiên Hỉ", tuyệt đại đa số mọi người thấy đem này y nghĩa phi phàm, những đôi tình nhân đêm đó không hẹn họ, đúng là không còn thiên lý nữa, đêm đó cũng rất nhiều nam nữ thành đôi, giá trị đêm Thiên Hỉ khá khả quan.
- Nếu có ai đó tổ chức lễ hội pháo hoa đêm Thiên Hỉ thì tốt quá. Trương Khác nghe được giọng nói quen thuộc, tay run run lấy một ít hàng trên kệ ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi trẻ động lòng người của Trần Ninh, cô đang cầm hai bình xà phòng tắm so với nhau, tùy ý nói chuyện với một cô bạn cùng phòng: - Các bạn nghĩ xem, tiếng chuông mười hai giờ vừa điểm, giữa lòng hồ pháo hóa rực rỡ bùng lên, chúng ta ngồi trên đỉnh núi Yến Quy, mới làm đêm Thiên Hỉ có ý nghĩ phi phàm ... Các bạn nói xem, liệu có chàng ngốc nào đó nghĩ ra phóng pháo hoa ở hồ Yến Quy tỏ tình không?
- Nếu không bạn hi sinh vì mọi người đi? Bọn mình đi thông báo khắp nơi: Ai phóng pháo hoa ở hồ Yến Quy đêm Thiên Hỉ sẽ mang được mỹ nhân về! Mình thấy sẽ có rất nhiều người sẵn lòng làm chàng ngốc đấy! Mình thấy Vu Trúc cũng rất ngốc.
- Xì, cậu ta mà có cái đầu óc đó thì chẳng tới mức chẳng lừa được cô gái nào! Vả lại bà cô đây vì sao phải hi sinh thành toàn cho các người chứ. Trần Tĩnh và các cô bạn cười đùa một lúc rồi lấy xà phòng mang đi, quả nhiên vẫn chọn xà phòng Lực Sĩ.
Trương Khác nhớ lại kiếp trước y và Đỗ Phi tổ chức thành viên clb mang bạn bè leo núi Yến Quy, có cả Trần Ninh và Vu Trúc, mọi người ngồi trên núi chơi bài, ngắm mặt trời của thiên niên kỷ mới, xuống núi rồi mới biết dưới núi đều mưa, cả thành phố bỏ lỡ lần đầu mặt trời mọc của thiên niên kỷ mới.
Trương Khác đứng đó tới khi có tiếng con gái phì cười mới tỉnh lại, phát hiện ra mình cầm đồ vệ sinh phụ nữ đứng ngây chỗ này trông rất ngốc.
Nhìn Trần Ninh và bạn tính tiền xong đi ra cổng siêu thị, Trương Khác vội chạy tới tính tiền, y mua cả đống đồ, tính tiền xong đuổi theo tới cửa ngõ thì Trần Ninh đã đi xa rồi.
Trương Khác cứ đứng đó nhìn Trần Ninh rẽ vào cổng trường mới quay về.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Về tới căn nhà gỗ bên hồ, Trần Tĩnh đã dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, điều hòa đã bật lên, cô cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo len bó, mái tóc dài tùy ý đặt bên vai, đẹp dịu dàng, thấy Trương Khác xác đồ lên, cô đưa tay nhận lấy, khuôn mặt thanh xuân nở tràn nụ cười mê đắm.
Nhìn Trần Tĩnh thướt tha đứng đó đợi mình, chút mất mác rối loạn trong lòng Trương Khác mới lắng xuống, trong lòng dâng lên cảm giác êm đềm quen thuộc.
Đưa túi đồ cho Trần Tĩnh sách, Trương Khác vươn tay ôm thân thể ấm áp của cô, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương, thì thầm bên tai cô: - Một đêm như thế này có em ở bên, thật là tốt.
Trần Tĩnh không dám nhìn vào mắt Trương Khác, cho dù tính dùng thái độ thoải mái thản nhiên của người trưởng thành xử lý quan hệ giữa hai người, vẫn có chút rụt rè sợ hãi của thiếu nữa, nhưng rất thích cảm giác được Trương Khác ôm trong lòng.
Ôm nhau ở cửa cầu thang một lúc Trương Khác mới buông Trần Tĩnh ra: - Em đi tắm đi, anh mang rượu lên gác trước, trong căn nhà này, anh thích nhất căn gác xép đó ...
- Em cũng thế ... Trần Tĩnh mỉm cười, căn gác xép tầng ba có thể ngắm trọn vẹn cảnh đêm Yến Quy Hồ, sàn trải thảm lông êm ái, ngồi đó cùng tình nhân uống rượu tâm tình đúng là tuyệt vời nhất.
Trần Tĩnh tắm xong, thay một chiếc quần dài bó màu nhạt, đôi chân dài thon thả phơi bày tuyệt hảo, người mặc chiếc áo chun xám rộng mềm mại, che đi chiếc mông vểnh cao, đi xép nhung, lộ gót chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Nhìn thấy Trương Khác ngồi trên sàn gọi điện thoại, cô định lùi ra thì Trương Khác chỉ chiếc bàn thấp rót rượu bảo cô ngồi xuống.
Trần Tĩnh cầm ly rượu trong tay, yên tĩnh ngồi xuống bên Trương Khác, nghe y ba hoa loạn bậy với mẹ, đêm rất tĩnh lặng, cô nghe thấy cả tiếng của mẹ Trương Khác từ bên kia truyền ra, chỉ có chuyện không khí lạnh tới Kiến Nghiệp ngày phải mặc mấy cái áo đêm phải mặc mấy cái áo mà hai mẹ con nói rất lâu, không ngờ anh ấy nói chuyện với mẹ như thế, thường ngày mọi người quen quên mất anh ấy mới là chàng thanh niên 21 tuổi.
"Á! Anh ấy chỉ có 21 tuổi, mình nhiều hơn anh ấy 5 tuổi." Trần Tĩnh nhớ ra giật mình, trước nay luôn coi anh ấy chững chạc hơn mình, cho dù khi quan hệ hai người chưa làm rõ, nghĩ tới ai phải dựa vào ai, cũng nghĩ anh ấy là người mình dựa vào, thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn sang, Trần Tĩnh ngượng ngùng đưa tay che mặt.
- Sao thế? Trương Khác thấy Trần Tĩnh vùi mặt vào giữa gối, che ống nói đi không để mẹ nghe thấy.
- Đột nhiên nhận ra anh chỉ là cọng cỏ non. Trần Tĩnh vẫn không ngẩng mặt lên.
Trương Khác lại ba hoa với mẹ một lúc rồi cúp điện thoại, nhẹ nhàng tách tay Trần Tĩnh ra, cô vẫn nhắm tịt mắt lại trông hết sức đáng yêu, kéo sát cô vào trong lòng, chiếc áo mong manh dán lên cơ thể chưa khô hết, phác họa lên đường cong mê người, ghé vào cổ cô hít hà hương thơm tươi mát của da thịt nữ nhân, rồi nhích lên trên, áp lên cánh môi đỏ thắm hôn nhẹ một cái, đưa tay vén sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau hỏi: - Có phải là cảm thấy mình vớ bở không?
- Có ma mới thấy với được anh là vớ bở. Trần Tĩnh mở mắt ra nhìn Trương Khác, khuôn mặt ửng đỏ đẹp mê người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Chỉ ba ngày sau biệt thự ở Yến viên đã xử lý thỏa đáng, Trần Tĩnh không còn cớ gì ở lại căn nhà gỗ nữa, vả lại Tạ Tử Gia mặt rất dày, hậu quả xử lý xong coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lại dọn tới ở cùng Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ đành quay về Yến viên.
Hai ngày trước khi sang thiên niên kỷ mới bộ trường bộ thương mại cùng đại biểu mậu dịch Mỹ tiến hành vòng đàm phán cuối cùng xong, đại biểu chính phủ hai nước ký kết hiệp nghị song phương ở Bắc Kinh, đánh dấu một bước quan trọng Trung Quốc tiến vào WTO.
Do tin tức đưa ra vào lúc hoàng hôn, đúng khi sàn giao dịch chứng khoán chủ yếu trên thế giới đóng cửa, mặc dù biết đây là một sự kiện trọng đại làm người ta phấn chấn, tạm thời không biết phản hồi thị trường.
Trần Tĩnh vừa về tới biệt thự Yến viên là bị Tạ Tử Gia quấn lấy không thoát thân được để vụng trộm với Trương Khác, Trương Khác muốn Hứa Tư đêm Thiên Hỉ tới Kiến Nghiệp cùng mình, mấy ngày qua y đều ở căn nhà gỗ.
Đến tối, Trương Khác xử lý xong công việc, gọi điện cho Đường Thanh, rồi lên gác xép ngồi, ĐH Hong Kong nghỉ bắt đầu từ ngày mùng 1, đêm Thiên Hỉ, Đường Thanh vẫn phải lên lớp, không thể về Kiến Nghiệp được. Trương Khác thầm nghĩ thế cũng tốt, nếu không y chẳng có thuật phân thân đối phó với hai cô gái, mặc dù Ái Đạt và Thịnh Hâm ra sức làm nóng khải niệm lễ tiết đặc biệt, nhưng Trương Khác cảm thấy trong một năm nảy ra nhiều ngày có ý nghĩa đặc biệt như thế thật là đau đầu.
Cảm thấy hơi mệt, cứ thế lẻ loi một mình ngủ trên gác xép, ngủ rất say, nhưng bị chuông di động đánh thức.
Trương Khác lèm nhèm mở mắt ra, nhìn ánh sáng nhu hòa phát ra từ màn hình trong gian phòng tối đen, đang ngủ say bị đánh thức là chuyện rất bực mình, y ngồi cho bình tĩnh lại mới nhận điện, lúc này chiếc di động bên ngoài phòng ngủ cũng vang lên, Trương Khác còn đang nghĩ có chuyện gì thì điện thoại bàn reo vang, Trương Khác vỗ đầu, có chuyện khẩn cấp rồi, điện thoại bàn ở đây chỉ có cực ít người có thể gọi tới.
Trương Khác đi nhấc điện thoại bàn để ở đầu giường trước, giọng phó Tuấn truyền ra: - Giám đốc Thành bảo tôi liên hệ khẩn cấp với cậu, di động của cậu không gọi được ..
Trương Khác nhìn màn hình di động, là sô của Mỹ: - Tôi biết rồi, một lúc nữa tôi gọi điện lại cho anh ấy, hai chiếc di động kêu một lúc, bọn họ thật chẳng có chút kiên nhẫn gì...
Trương Khác đứng dậy ấn nút nghe, điện thoại còn chưa đặt lên tai thì có một giọng nói phấn khích Tiêu Tấn Thành truyền ra: - Được tin tức hiệp nghị song phương Trung Mỹ kích thích, cổ phiếu Côn Đằng Online vừa mở cửa đã tăng 46 USD ...
Trương Khác chỉ ồ một tiếng: - Bên kia còn có một cái di động đang reo, tôi ra nhận lát nữa gọi lại cho anh ... Vừa nói vừa mở cửa phòng , cầm di động đặt trên bàn lên, số của Diệp Kiến Bân tại Hong Kong: - Ở Hong Kong có chuyện gì náo nhiệt mà đánh thức tôi vào giờ na...
Trương Khác chưa hỏi hết câu Diệp Kiến Bân đã nói: - Cổ phiếu của Côn Đằng ...
- Rồi, rồi ... Trương Khác cắt ngang lọ mọ chui vào trong chăn: - Vừa mới có giấc mơ đẹp thì bị mọi người gọi điện đánh thức, toàn là cái chuyện này, Thành Hán Chương cũng gọi điện tìm tôi, chắc là vì chuyện này, đây một cái tai trái một cái tai phải, hai người cùng nói đi.
- ***, cậu nghe tin này mà không hưng phấn một chút nào à? Diệp Kiến Bân cười mắng: - Làm tôi phí công gọi điện cho cậu, ngủ tiếp đi, chẳng lẽ tôi không kiếm được người khác chia sẻ à?
- Hay là anh nói chuyện với lão Tiêu này, hai người chia sẻ với nhau, tôi gọi điện lại cho Thành Hán Chương.
Mấy ngày trước ESS công bố sau tết tây sẽ giảm cổ phiếu ở Côn Đằng Online xuống còn 17 vạn cổ phiếu, khiến giá cổ phiếu của Côn Đằng Online trọng thương, trong vòng hai ngày giảm mạnh từ 24 USD giảm còn dưới 19 USD. Do nhà đầu tư mạo hiểm vẫn tin vào sự phồn vinh lâu dài của kinh tế internet, thêm vào đại biểu mậu dịch Mỹ tới Bắc Kinh tiến hành vòng đàm phán cuối cùng khiến cổ phiếu Côn Đằng Online tăng trở lại, hôm qua dừng ở mức 21 USD.
Ai ngờ được tin tức hiệp nghị song phương ký kết khiến tin xấu ESS giảm cổ phiếu biến mất, còn khiến cổ phiếu vọt lên tới 46 USD, có nghĩa là chỉ trong một đêm, số cổ phiếu ESS định bán đi có thể kiếm thêm được 400 triệu USD.
Phía trước có một đôi, chàng trai rón rén nhích tay từng chút một về phía tay cô gái muốn nắm tay, cô gái một tay đút trong túi một tay để ở ngoài, tay chàng trai vừa chạm vào tay mình, cô gái giật mình rụt lại, chảng trai liền rút lui, còn gãi đầu gượng nghịu, nghĩ ràng cô gái từ chối mình, vẻ mặt rất chán chường. Cả hai tựa hồ đều biết đối phương có thiện cảm với mình, nhưng chưa xác định quan hệ yêu đương, vẫn còn rất dè dặt.
Trần Tĩnh nhìn thấy hết, buồn cười lắm, nhìn nửa bên mặt Trương Khác ra cái vẻ nghiêm nghị, giơ chân khẽ đá y một cái, nếu tới quá gần, sẽ làm đôi kia càng thêm lúng túng.
- Anh nhìn xem chàng trai kia ngốc quá, cô bé đề tay bên ngoài lúc trời lạnh như thế, chẳng phải đợi cậu ta nắm lấy à? Cô bé cũng ngốc, nam nữ bình đẳng được hô hào bao năm rồi, còn nhát gan chẳng dám nắm tay chàng trai.
Trương Khác ghé vào tai Trần Tĩnh nói nhỏ: - Anh cũng đang sốt ruột thay cho họ đây, nắm tay nhanh nhanh rồi nên làm gì làm nấy đi. Kiếm một góc ấm áp nào đó chẳng hơn ngồi uống gió bên hồ à, nhiệt đồ bây giờ phải âm 3 - 4 độ đâu có ít.
Trần Tĩnh đi lên, kề sát vai Trương Khác, nguýt y một cái: - Có phải ai cũng kinh nghiệm phong phú như anh đâu.
Trương Khác cười hăng hắc, đi chậm lại cho đôi tình nhân trẻ rụt rè kia đi phía trước, Trần Tĩnh đi bên cạnh Trương Khác, còn cố ý để y chắn gió cho mình, muốn xem đôi tình nhân trẻ kia vượt qua hàng rào cuối cùng ra sao, cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy hết sức thân thiết.
Quan hệ giữa cô và Trương Khác sau lần nụ hôn không thành công lắm trên xe đó hết sức tự nhiên trở nên thân mật, cả hai đều hiểu được tâm tư của nhau, cũng đã biểu đạt rõ ràng tâm tư của mình, chẳng cần phải rụt rè thăm dò như đôi tình nhân 18 tuổi nữa. Trần Tĩnh thực sự không tưởng tượng ra được mình và Trương Khác có thời gian chơi trò yêu đương của người trẻ tuổi như thế không, có lẽ chỉ lỡ một chút thôi, sẽ bỏ lỡ cả đời.
Ở Kiến Nghiệp, muốn trốn được Tạ Tử Gia chẳng dễ, hiếm có được cơ hội tốt đá Tạ Tử Gia đi như thế, Trương Khác nói muốn giúp cô xử lý hậu quả, Trần Tĩnh có lý nào lại từ chối? Lúc này Trần Tĩnh điều trợ lý đi cùng nhân viên tiểu khu mang vật dụng còn lại tới chỗ khác cất tạm, cô và Trương Khác mang vật dụng tùy thân tới nhà gỗ ven hồ.
Sắp rẽ vào căn nhà gỗ rồi, nhìn thấy chàng trai chẳng dám thử nắm tay cô bé thêm lần nào nữa, Trần Tĩnh dậm chân sốt ruột, đi qua cổng nhà gỗ rồi mới phì cười: - Thì ra trẻ con yêu đương nhau như thế đấy.
- Vậy em cho rằng thế nào? Trương Khác bảo cô chìa khóa nằm trong túi quần mình.
- Lỗ lớn rồi.
- Hả, lỗ lớn là sao? Trương Khác ngạc nhiên hỏi:
Trần Tĩnh hé miệng cười không nói, đặt chiếc hộp giấy nhỏ lên chiếc hộp giấy lớn Trương Khác đang bê, che đi mặt y, cho tay vào túi quần của y lấy chìa khóa, cách lớp vài mỏng có thể chạm vào da thịt Trương Khác, rất ấm: - Anh mặc quần mỏng thế, không lạnh à?
- Em sờ lưng anh đi. Trương Khác tỳ hộp giấy lên tường đỡ phải dùng nhiều sức: - Em bắt anh bê nhiều đồ như thế, lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, làm sao mà cảm thấy lạnh được?
Trần Tĩnh nhăn mũi cười, bê lấy hộp giấy bên trên, giảm bớt trọng lượng cho Trương Khác.
Vào cửa, còn phải dùng vân tay, Trương Khác định đặt hộp giấy xuống, không ngờ Hứa Tư đã lưu vân tay của Trần Tĩnh vào hệ thống an ninh rồi, nhìn Trần Tĩnh dùng ngón giữa đúng cửa, Trương Khác cười nói: - Oa, trông dáng em dùng ngón giữa thật là ngầu, anh cũng phải lưu vân tay còn giữa của mình vào thôi ...
Trần Tĩnh cười khúc khích giơ ngón giữa lên trước mặt Trương Khác, thấy y há mồm muốn cắn, vội vàng cười né tránh, chui vào phòng trước, ném cả hai chiếc hộp gỗ lại cho Trương Khác xử lý.
Lầu trên có phòng ngủ dư, chăn màn đều phải trải mới, Trương Khác bê hai hộp giấy lên lầu, mệt toát mồ hôi, ngồi xuống nhìn Trần Tĩnh dọn dẹp phòng.
- Á... Trần Tĩnh nhớ ra một việc, cặp môi hồng nhuận há ra một lúc, gãi đầu: - Em quên mất một thứ rồi, phải chạy ra siêu thị, gara có xe không?
- Không có. Trương Khác lắc đầu, ngó vào hộp giấy: - Đồ sinh hoạt chẳng phải có đủ rồi sao? Cùng lắm thì dùng đồ của Hứa Tư cũng được, đến nhà cô ấy còn cho em ở rồi.
- Không biết chị ấy có nó ở đây không? Trần Tĩnh cầm lấy di động ra ngoài gọi, một lúc sau đi vào nói: - Ở đây không có, em vẫn phải đi siêu thị một chuyến, anh không cần đi với em đâu, em tự đi là được.
- Anh biết em quên cái gì rồi. Trương Khác giữ Trần Tĩnh lại: - Em cứ ở lại dọn phòng đi, anh đi siêu thị hộ em.
- Anh biết à? Trần Tĩnh nghi hoặc nhìn Trương Khác.
- Nhất định muốn anh tỏ ra thất vọng em mới tin anh biết em thiếu cái gì sao? Trương Khác nhéo cái má trơn mềm của Trần Tĩnh, xụ mặt xuống: - Vậy anh tỏ ra rất thất vọng rất hụt hẫng.
Trần Tĩnh tức thì mặt đỏ như gấc chín, không dám nhìn Trương Khác, quay sang trải giường.
- Dùng Sophia được không? Trương Khác đi ra khỏi cửa phòng lại thò đầu vào hỏi:
- Đi chết đi ... Trần Tĩnh xấu hổ vô cùng cầm gối ném y.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Ngõ Học Phủ đầu nam đầu bắc đều có một siêu thị tầm trung, phục vụ cho sinh viên thuê trọ gần đó.
Trương Khác sách giỏ mua ít đồ ăn vặt đồ uống, sau đó đi tới khu đồ vệ sinh nữ, mua băng vệ sinh cho Trần Tĩnh, có mấy cô gái đang chọn đồ ở đó, thấy Trương Khác đi tới, trố mắt ra nhìn một lúc rồi tránh đi.
Trương Khác cười toét miệng, nếu là kiếp trước có lẽ người xấu hổ là y, lúc này chẳng có chút chướng ngại tâm lý nào, mấy cô nữ sinh kia vừa cười vừa mang theo ánh mắt hâm mộ tránh đi, y còn cố ý đứng đó so sánh các hiệu nhãn mác.
Lúc này là giờ tự ôn bài buổi tối vừa hết, KTX sắp đóng cửa, đám sinh viên Đh Đông Hải thích tranh thủ thời gian ra ngoài, như chim xổ lổng vậy.
- Đêm Thiên Hỉ mọi người có kế hoạch gì chưa? Clb vũ đạo tổ chức leo núi Yến Quy, các bạn có đi cùng không?
Kệ hàng đối diện có tiếng con gái nói chuyện, đang thảo luận chơi ngày cuối cùng của năm 1999 thế nào.
Thời gian qua giới truyền thông suốt ngày cho đăng bài đề tài "đêm Thiên Hỉ", Ái Đạt cũng chuyên môn đưa ra di động hai màn hình phiên bản "đêm Thiên Hỉ", tuyệt đại đa số mọi người thấy đem này y nghĩa phi phàm, những đôi tình nhân đêm đó không hẹn họ, đúng là không còn thiên lý nữa, đêm đó cũng rất nhiều nam nữ thành đôi, giá trị đêm Thiên Hỉ khá khả quan.
- Nếu có ai đó tổ chức lễ hội pháo hoa đêm Thiên Hỉ thì tốt quá. Trương Khác nghe được giọng nói quen thuộc, tay run run lấy một ít hàng trên kệ ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi trẻ động lòng người của Trần Ninh, cô đang cầm hai bình xà phòng tắm so với nhau, tùy ý nói chuyện với một cô bạn cùng phòng: - Các bạn nghĩ xem, tiếng chuông mười hai giờ vừa điểm, giữa lòng hồ pháo hóa rực rỡ bùng lên, chúng ta ngồi trên đỉnh núi Yến Quy, mới làm đêm Thiên Hỉ có ý nghĩ phi phàm ... Các bạn nói xem, liệu có chàng ngốc nào đó nghĩ ra phóng pháo hoa ở hồ Yến Quy tỏ tình không?
- Nếu không bạn hi sinh vì mọi người đi? Bọn mình đi thông báo khắp nơi: Ai phóng pháo hoa ở hồ Yến Quy đêm Thiên Hỉ sẽ mang được mỹ nhân về! Mình thấy sẽ có rất nhiều người sẵn lòng làm chàng ngốc đấy! Mình thấy Vu Trúc cũng rất ngốc.
- Xì, cậu ta mà có cái đầu óc đó thì chẳng tới mức chẳng lừa được cô gái nào! Vả lại bà cô đây vì sao phải hi sinh thành toàn cho các người chứ. Trần Tĩnh và các cô bạn cười đùa một lúc rồi lấy xà phòng mang đi, quả nhiên vẫn chọn xà phòng Lực Sĩ.
Trương Khác nhớ lại kiếp trước y và Đỗ Phi tổ chức thành viên clb mang bạn bè leo núi Yến Quy, có cả Trần Ninh và Vu Trúc, mọi người ngồi trên núi chơi bài, ngắm mặt trời của thiên niên kỷ mới, xuống núi rồi mới biết dưới núi đều mưa, cả thành phố bỏ lỡ lần đầu mặt trời mọc của thiên niên kỷ mới.
Trương Khác đứng đó tới khi có tiếng con gái phì cười mới tỉnh lại, phát hiện ra mình cầm đồ vệ sinh phụ nữ đứng ngây chỗ này trông rất ngốc.
Nhìn Trần Ninh và bạn tính tiền xong đi ra cổng siêu thị, Trương Khác vội chạy tới tính tiền, y mua cả đống đồ, tính tiền xong đuổi theo tới cửa ngõ thì Trần Ninh đã đi xa rồi.
Trương Khác cứ đứng đó nhìn Trần Ninh rẽ vào cổng trường mới quay về.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Về tới căn nhà gỗ bên hồ, Trần Tĩnh đã dọn dẹp phòng ốc gọn gàng, điều hòa đã bật lên, cô cởi áo khoác ra, chỉ mặc mỗi chiếc áo len bó, mái tóc dài tùy ý đặt bên vai, đẹp dịu dàng, thấy Trương Khác xác đồ lên, cô đưa tay nhận lấy, khuôn mặt thanh xuân nở tràn nụ cười mê đắm.
Nhìn Trần Tĩnh thướt tha đứng đó đợi mình, chút mất mác rối loạn trong lòng Trương Khác mới lắng xuống, trong lòng dâng lên cảm giác êm đềm quen thuộc.
Đưa túi đồ cho Trần Tĩnh sách, Trương Khác vươn tay ôm thân thể ấm áp của cô, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương, thì thầm bên tai cô: - Một đêm như thế này có em ở bên, thật là tốt.
Trần Tĩnh không dám nhìn vào mắt Trương Khác, cho dù tính dùng thái độ thoải mái thản nhiên của người trưởng thành xử lý quan hệ giữa hai người, vẫn có chút rụt rè sợ hãi của thiếu nữa, nhưng rất thích cảm giác được Trương Khác ôm trong lòng.
Ôm nhau ở cửa cầu thang một lúc Trương Khác mới buông Trần Tĩnh ra: - Em đi tắm đi, anh mang rượu lên gác trước, trong căn nhà này, anh thích nhất căn gác xép đó ...
- Em cũng thế ... Trần Tĩnh mỉm cười, căn gác xép tầng ba có thể ngắm trọn vẹn cảnh đêm Yến Quy Hồ, sàn trải thảm lông êm ái, ngồi đó cùng tình nhân uống rượu tâm tình đúng là tuyệt vời nhất.
Trần Tĩnh tắm xong, thay một chiếc quần dài bó màu nhạt, đôi chân dài thon thả phơi bày tuyệt hảo, người mặc chiếc áo chun xám rộng mềm mại, che đi chiếc mông vểnh cao, đi xép nhung, lộ gót chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Nhìn thấy Trương Khác ngồi trên sàn gọi điện thoại, cô định lùi ra thì Trương Khác chỉ chiếc bàn thấp rót rượu bảo cô ngồi xuống.
Trần Tĩnh cầm ly rượu trong tay, yên tĩnh ngồi xuống bên Trương Khác, nghe y ba hoa loạn bậy với mẹ, đêm rất tĩnh lặng, cô nghe thấy cả tiếng của mẹ Trương Khác từ bên kia truyền ra, chỉ có chuyện không khí lạnh tới Kiến Nghiệp ngày phải mặc mấy cái áo đêm phải mặc mấy cái áo mà hai mẹ con nói rất lâu, không ngờ anh ấy nói chuyện với mẹ như thế, thường ngày mọi người quen quên mất anh ấy mới là chàng thanh niên 21 tuổi.
"Á! Anh ấy chỉ có 21 tuổi, mình nhiều hơn anh ấy 5 tuổi." Trần Tĩnh nhớ ra giật mình, trước nay luôn coi anh ấy chững chạc hơn mình, cho dù khi quan hệ hai người chưa làm rõ, nghĩ tới ai phải dựa vào ai, cũng nghĩ anh ấy là người mình dựa vào, thấy Trương Khác nghi hoặc nhìn sang, Trần Tĩnh ngượng ngùng đưa tay che mặt.
- Sao thế? Trương Khác thấy Trần Tĩnh vùi mặt vào giữa gối, che ống nói đi không để mẹ nghe thấy.
- Đột nhiên nhận ra anh chỉ là cọng cỏ non. Trần Tĩnh vẫn không ngẩng mặt lên.
Trương Khác lại ba hoa với mẹ một lúc rồi cúp điện thoại, nhẹ nhàng tách tay Trần Tĩnh ra, cô vẫn nhắm tịt mắt lại trông hết sức đáng yêu, kéo sát cô vào trong lòng, chiếc áo mong manh dán lên cơ thể chưa khô hết, phác họa lên đường cong mê người, ghé vào cổ cô hít hà hương thơm tươi mát của da thịt nữ nhân, rồi nhích lên trên, áp lên cánh môi đỏ thắm hôn nhẹ một cái, đưa tay vén sợi tóc ẩm ướt của cô ra sau hỏi: - Có phải là cảm thấy mình vớ bở không?
- Có ma mới thấy với được anh là vớ bở. Trần Tĩnh mở mắt ra nhìn Trương Khác, khuôn mặt ửng đỏ đẹp mê người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Chỉ ba ngày sau biệt thự ở Yến viên đã xử lý thỏa đáng, Trần Tĩnh không còn cớ gì ở lại căn nhà gỗ nữa, vả lại Tạ Tử Gia mặt rất dày, hậu quả xử lý xong coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lại dọn tới ở cùng Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ đành quay về Yến viên.
Hai ngày trước khi sang thiên niên kỷ mới bộ trường bộ thương mại cùng đại biểu mậu dịch Mỹ tiến hành vòng đàm phán cuối cùng xong, đại biểu chính phủ hai nước ký kết hiệp nghị song phương ở Bắc Kinh, đánh dấu một bước quan trọng Trung Quốc tiến vào WTO.
Do tin tức đưa ra vào lúc hoàng hôn, đúng khi sàn giao dịch chứng khoán chủ yếu trên thế giới đóng cửa, mặc dù biết đây là một sự kiện trọng đại làm người ta phấn chấn, tạm thời không biết phản hồi thị trường.
Trần Tĩnh vừa về tới biệt thự Yến viên là bị Tạ Tử Gia quấn lấy không thoát thân được để vụng trộm với Trương Khác, Trương Khác muốn Hứa Tư đêm Thiên Hỉ tới Kiến Nghiệp cùng mình, mấy ngày qua y đều ở căn nhà gỗ.
Đến tối, Trương Khác xử lý xong công việc, gọi điện cho Đường Thanh, rồi lên gác xép ngồi, ĐH Hong Kong nghỉ bắt đầu từ ngày mùng 1, đêm Thiên Hỉ, Đường Thanh vẫn phải lên lớp, không thể về Kiến Nghiệp được. Trương Khác thầm nghĩ thế cũng tốt, nếu không y chẳng có thuật phân thân đối phó với hai cô gái, mặc dù Ái Đạt và Thịnh Hâm ra sức làm nóng khải niệm lễ tiết đặc biệt, nhưng Trương Khác cảm thấy trong một năm nảy ra nhiều ngày có ý nghĩa đặc biệt như thế thật là đau đầu.
Cảm thấy hơi mệt, cứ thế lẻ loi một mình ngủ trên gác xép, ngủ rất say, nhưng bị chuông di động đánh thức.
Trương Khác lèm nhèm mở mắt ra, nhìn ánh sáng nhu hòa phát ra từ màn hình trong gian phòng tối đen, đang ngủ say bị đánh thức là chuyện rất bực mình, y ngồi cho bình tĩnh lại mới nhận điện, lúc này chiếc di động bên ngoài phòng ngủ cũng vang lên, Trương Khác còn đang nghĩ có chuyện gì thì điện thoại bàn reo vang, Trương Khác vỗ đầu, có chuyện khẩn cấp rồi, điện thoại bàn ở đây chỉ có cực ít người có thể gọi tới.
Trương Khác đi nhấc điện thoại bàn để ở đầu giường trước, giọng phó Tuấn truyền ra: - Giám đốc Thành bảo tôi liên hệ khẩn cấp với cậu, di động của cậu không gọi được ..
Trương Khác nhìn màn hình di động, là sô của Mỹ: - Tôi biết rồi, một lúc nữa tôi gọi điện lại cho anh ấy, hai chiếc di động kêu một lúc, bọn họ thật chẳng có chút kiên nhẫn gì...
Trương Khác đứng dậy ấn nút nghe, điện thoại còn chưa đặt lên tai thì có một giọng nói phấn khích Tiêu Tấn Thành truyền ra: - Được tin tức hiệp nghị song phương Trung Mỹ kích thích, cổ phiếu Côn Đằng Online vừa mở cửa đã tăng 46 USD ...
Trương Khác chỉ ồ một tiếng: - Bên kia còn có một cái di động đang reo, tôi ra nhận lát nữa gọi lại cho anh ... Vừa nói vừa mở cửa phòng , cầm di động đặt trên bàn lên, số của Diệp Kiến Bân tại Hong Kong: - Ở Hong Kong có chuyện gì náo nhiệt mà đánh thức tôi vào giờ na...
Trương Khác chưa hỏi hết câu Diệp Kiến Bân đã nói: - Cổ phiếu của Côn Đằng ...
- Rồi, rồi ... Trương Khác cắt ngang lọ mọ chui vào trong chăn: - Vừa mới có giấc mơ đẹp thì bị mọi người gọi điện đánh thức, toàn là cái chuyện này, Thành Hán Chương cũng gọi điện tìm tôi, chắc là vì chuyện này, đây một cái tai trái một cái tai phải, hai người cùng nói đi.
- ***, cậu nghe tin này mà không hưng phấn một chút nào à? Diệp Kiến Bân cười mắng: - Làm tôi phí công gọi điện cho cậu, ngủ tiếp đi, chẳng lẽ tôi không kiếm được người khác chia sẻ à?
- Hay là anh nói chuyện với lão Tiêu này, hai người chia sẻ với nhau, tôi gọi điện lại cho Thành Hán Chương.
Mấy ngày trước ESS công bố sau tết tây sẽ giảm cổ phiếu ở Côn Đằng Online xuống còn 17 vạn cổ phiếu, khiến giá cổ phiếu của Côn Đằng Online trọng thương, trong vòng hai ngày giảm mạnh từ 24 USD giảm còn dưới 19 USD. Do nhà đầu tư mạo hiểm vẫn tin vào sự phồn vinh lâu dài của kinh tế internet, thêm vào đại biểu mậu dịch Mỹ tới Bắc Kinh tiến hành vòng đàm phán cuối cùng khiến cổ phiếu Côn Đằng Online tăng trở lại, hôm qua dừng ở mức 21 USD.
Ai ngờ được tin tức hiệp nghị song phương ký kết khiến tin xấu ESS giảm cổ phiếu biến mất, còn khiến cổ phiếu vọt lên tới 46 USD, có nghĩa là chỉ trong một đêm, số cổ phiếu ESS định bán đi có thể kiếm thêm được 400 triệu USD.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.