Chương 870: Địa đầu xà
Cảnh Tục
30/04/2015
- Khởi đầu một chiến trường khác hả?
Trương Khác nhìn Hứa Hồng Bá đi cờ, nở nụ cười, cũng đi một quân cờ đáp lại Hứa Hồng Bá, rồi đột nhiên hỏi Đàm Thiên:
- Anh có nghe nói đến việc người Hoa rút vốn khỏi Indonesia hay không?
- Nghe nói qua một ít, nhưng biết không nhiều.
Đàm Thiên giật thót, nhưng có thể kiềm chế nỗi kích động trong lòng, cực lực bình tĩnh nhìn Trương Khác.
- Anh có cảm thấy hứng thú với cái này không? - Trương Khác bỏ quân cờ vào hộp, nghiêng người hỏi Đàm Thiên.
- Rất hy vọng Khác thiếu gia có thể cho tôi một cơ hội mở mang kiến thức.
Đàm Thiên nghiêm mặt nói, trước khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, hắn thiếu chút nữa bị ngân hàng ép phá sản, cho dù khách sạn Thấm Viên bị Thế Kỷ Cẩm Hồ trùng tổ, tài sản danh nghĩa của hắn cũng chưa đến 2 triệu, tại quyền thế, tài sản có thể làm cho quan viên hai tỉnh đều hơi bị khuynh đảo trước hào phú, hắn còn có gì mà thận trọng nữa?
- Ngày hôm nay đã chậm. . .
Trương Khác suy nghĩ một chút:
- Như vậy đi, sáng sớm ngày mai anh gặp Địch Đan Thanh, mượn chị ấy một phần tư liệu, mặt khác, sáng sớm ngày mai lại giúp tôi hẹn Triệu Hữu Luân một chút, hỏi anh ta buổi trưa có thể ăn với tôi một bữa cơm hay không...
Phân phó qua việc này, Trương Khác lại phất phất tay:
- Để tôi và thầy Hứa an tĩnh chơi cờ một chút, các anh thích làm gì thì làm đi, tìm chỗ nào tâm sự trước cũng được, không cần theo chúng tôi.
Y muốn đuổi Đàm Thiên, Trương Dịch đi.
- Cháu nhìn trúng Đàm Thiên rồi.
Hứa Hồng Bá cười hỏi:
- Mới gặp mặt hai lần?
- Thầy Hứa mấy ngày này thường gặp mặt Đàm Thiên chứ?
Trương Khác cười nói:
- Có thể được thầy Hứa coi trọng, sao cháu lại không tín nhiệm?
- Việc tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia, tôi cũng biết một ít.
Trương Dịch cùng Đàm Thiên rời khỏi viện tử Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá chơi cờ, cũng không trở về phòng ngủ mà đi tới sương phòng sát vách ngồi uống trà nói chuyện, Trương Dịch khoe khoang với Đàm Thiên:
- Chắc hẳn tường tận hơn so với anh nghe được lời đồn từ nơi khác...
Lần trước Trương Khác tại Kim Sơn, Diệp Kiến Bân nói với y là muốn điều Trương Dịch đến Thế Kỷ Cẩm Hồ phụ trách sự vụ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kim Sơn, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, nghiệp vụ khác còn chưa bắt đầu khai triển, Trương Dịch liền đại biểu Thế Kỷ Cẩm Hồ hiệp trợ Đàm Thiên phụ trách kinh doanh của Thấm Viên, gần hai tháng nay quan hệ với Đàm Thiên đã trở nên rất thân thiết.
Trước tối nay, Đàm Thiên cũng không có thể tính là dòng chính của Cẩm Hồ, tự nhiên không thể từ trong nội bộ của Cẩm Hồ lý giải tình hình cụ thể tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.
Trương Dịch thì lại biết, hắn biết Trương Khác dùng Đàm Thiên là muốn đồng thời khởi động TP. Kim Sơn đặc biệt nhằm vào công tác chiêu thương dẫn tư. Đây vừa vặn là điều khiến bọn Chu Cẩn Du sợ hãi nhất. Đàm Thiên là địa đầu xà, phụ trách phối hợp chiêu thương dẫn tư của TP. Kim Sơn là thích hợp nhất.
Ngày 2 tháng 7, Tân Hoa Xã đưa tin tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.
Triệu Hữu Luân chờ mong Kim Sơn cũng có thể chia một chén canh, hơn nữa là dưới sự chủ trì của hắn chia một chén canh, như vậy hắn có thể trong công tác kinh tế thành phố ngăn chặn Chu Cẩn Du, thậm chí có thể trong công tác cán bộ Đảng quần mượn hơi càng nhiều hơn sự ủng hộ của thành viên Thường ủy mà chống lại Chu Cẩn Du.
Kim Sơn có thể tham dự bữa thịnh yến đặc biệt chiêu thương dẫn tư lần này hay không, hoàn toàn quyết định bởi với Cẩm Hồ.
Lúc này Triệu Hữu Luân đã lý giải thấu đáo ân oán giữa Cẩm Hồ cùng hai nhà Chu Tạ, hắn tin tưởng Cẩm Hồ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt triệt để áp chế hai nhà Chu Tạ, cho dù trong đêm 2/7 gọi điện thoại đến số của Trương Khác bị Địch Đan Thanh ngăn lại, hắn cũng tin tưởng Kim Sơn sẽ không bỏ qua bữa thịnh yến đặc biệt lần này, cũng làm sĩ đồ của hắn thêm rực rỡ.
Hoàng hôn ngày 4 tháng 7, bên trong nhà xưởng giấy Thần Hi đột nhiên nổi lên sóng gió công nhân viên gây rối, làm cho Triệu Hữu Luân có phần trở tay không kịp, trước tiên hắn chỉ thị cho vũ cảnh chạy đến cứu người ra, thế nhưng công tác khắc phục hậu quả thì trong thành phố Kim Sơn hoàn toàn không nhúng tay vào, muốn trong tỉnh quyết định. Sự chờ mong trước đó hình như phải ngưng lại.
Triệu Hữu Luân cơ hồ là một đêm không ngủ, hắn mấy lần gọi điện thoại cho Lương Vĩ Pháp, thái độ của Thượng Ngạn ái muội không rõ, Chu Du cùng hai nhân viên cao cấp tham gia đàm phán đều còn nằm trong bệnh viện.
Trương Khác khả năng đến Kim Sơn rồi, cũng có thể không tới, nhưng tạm thời sẽ không liên hệ với phía chính phủ thì đó là điều khẳng định.
Cuối cùng Triệu Hữu Luân không nhịn nổi nữa gọi điện thoại cho Trương Khác, người tiếp điện thoại không phải là Trương Khác, mà là một thanh âm già nua, nghe như Hứa Hồng Bá, nhưng lại không thể xác nhận, đối phương nói Trương Khác đã đi ngủ, nếu có việc gì thì ngày mai có thể gọi lại.
Lúc này Triệu Hữu Luân lại nghe trong điện thoại có tiếng quân cờ rơi vào bàn cờ.
Triệu Hữu Luân trong lòng nghĩ: thái độ trong tỉnh ái muội không rõ, sao Cẩm Hồ lại đi để ý tới trong thành phố Kim Sơn?
TP. Kim Sơn mặc dù là tỉnh lị của Giang Nam, hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó tỉnh, nhưng chung quy bất đồng cùng Kiến Nghiệp với Đông Hải, trong thành phố khắp nơi chịu phải trong tỉnh tiết chế.
Sáng sớm trải áo nằm ngủ trên ghế sofa, tỉnh lại rửa mặt rồi ngồi đợi tài xế qua đón hắn đến Phủ thị chính. Sau khi đến Phủ thị chính, thư ký của hắn tới, nói là mới vừa nhận được thông tri của phía Cẩm Hồ, Trương Khác mời hắn buổi trưa đến khách sạn Thấm Viên dùng cơm.
Triệu Hữu Luân rất ngoài ý muốn, hỏi thư ký:
- Ai gọi điện thoại thông báo cho anh?
- Đàm Thiên tổng giám đốc của khách sạn Thấm Viên, tôi có gọi điện thoại cho Địch tiểu thư xác nhận qua. . .
Bên ngoài cũng không rõ lắm việc Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền đối với khách sạn Thấm Viên, Triệu Hữu Luân biết, hắn đã từng đến khách sạn Thấm Viên vài lần, có chút ấn tượng với Đàm Thiên, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái. Trương Khác muốn tìm mình vì sao phải thông qua Đàm Thiên?
Triệu Hữu Luân còn suy nghĩ đến một điểm: Trương Khác đến Kim Sơn, có thông báo trong tỉnh hay không, hay là chỉ mời mình?
Triệu Hữu Luân đi vào phòng làm việc của mình, suy nghĩ một hồi mới gọi điện thoại vào phòng làm việc của Lương Vĩ Pháp. Lương Vĩ Pháp đoán được Trương Khác sẽ suốt đêm chạy tới Kim Sơn, nhưng nghe Triệu Hữu Luân nói Trương Khác đơn độc liên hệ với trong thành phố Kim Sơn, hắn đầu tiên là rất nghi hoặc, nghĩ lại có thể mơ hồ hiểu tâm tư của Trương Khác.
Hạng mục hợp tác trực tiếp nhất lớn nhất của Cẩm Hồ cùng tỉnh Giang Nam chính là vấn đề tịnh cấu giấy Thần Hi, ngày hôm qua đột nhiên gây ra phong ba lớn như vậy, trong tỉnh không có quyết đoán gì, không cho thuyết pháp gì. Đàm phán vậy chỉ có thể vô hạn tiếp tục kéo dài.
Lúc này nếu như Trương Khác gặp mặt với các quan viên trong tỉnh, chẳng lẽ là cần vài câu an ủi sao? Nhưng Cẩm Hồ cũng sẽ không hành động theo cảm tình, lúc đó kiên quyết rút đầu tư khỏi tỉnh Giang Nam.
Lương Vĩ Pháp tóm lại phải bảo trì giằng co với Thượng Ngạn trên mặt ngoài, lúc này hắn đi gặp Trương Khác, cũng không có gì không dám, nhưng Triệu Hữu Luân tại trong thành phố có thể được lợi nắm quyền.
Trương Khác nhìn Hứa Hồng Bá đi cờ, nở nụ cười, cũng đi một quân cờ đáp lại Hứa Hồng Bá, rồi đột nhiên hỏi Đàm Thiên:
- Anh có nghe nói đến việc người Hoa rút vốn khỏi Indonesia hay không?
- Nghe nói qua một ít, nhưng biết không nhiều.
Đàm Thiên giật thót, nhưng có thể kiềm chế nỗi kích động trong lòng, cực lực bình tĩnh nhìn Trương Khác.
- Anh có cảm thấy hứng thú với cái này không? - Trương Khác bỏ quân cờ vào hộp, nghiêng người hỏi Đàm Thiên.
- Rất hy vọng Khác thiếu gia có thể cho tôi một cơ hội mở mang kiến thức.
Đàm Thiên nghiêm mặt nói, trước khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, hắn thiếu chút nữa bị ngân hàng ép phá sản, cho dù khách sạn Thấm Viên bị Thế Kỷ Cẩm Hồ trùng tổ, tài sản danh nghĩa của hắn cũng chưa đến 2 triệu, tại quyền thế, tài sản có thể làm cho quan viên hai tỉnh đều hơi bị khuynh đảo trước hào phú, hắn còn có gì mà thận trọng nữa?
- Ngày hôm nay đã chậm. . .
Trương Khác suy nghĩ một chút:
- Như vậy đi, sáng sớm ngày mai anh gặp Địch Đan Thanh, mượn chị ấy một phần tư liệu, mặt khác, sáng sớm ngày mai lại giúp tôi hẹn Triệu Hữu Luân một chút, hỏi anh ta buổi trưa có thể ăn với tôi một bữa cơm hay không...
Phân phó qua việc này, Trương Khác lại phất phất tay:
- Để tôi và thầy Hứa an tĩnh chơi cờ một chút, các anh thích làm gì thì làm đi, tìm chỗ nào tâm sự trước cũng được, không cần theo chúng tôi.
Y muốn đuổi Đàm Thiên, Trương Dịch đi.
- Cháu nhìn trúng Đàm Thiên rồi.
Hứa Hồng Bá cười hỏi:
- Mới gặp mặt hai lần?
- Thầy Hứa mấy ngày này thường gặp mặt Đàm Thiên chứ?
Trương Khác cười nói:
- Có thể được thầy Hứa coi trọng, sao cháu lại không tín nhiệm?
- Việc tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia, tôi cũng biết một ít.
Trương Dịch cùng Đàm Thiên rời khỏi viện tử Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá chơi cờ, cũng không trở về phòng ngủ mà đi tới sương phòng sát vách ngồi uống trà nói chuyện, Trương Dịch khoe khoang với Đàm Thiên:
- Chắc hẳn tường tận hơn so với anh nghe được lời đồn từ nơi khác...
Lần trước Trương Khác tại Kim Sơn, Diệp Kiến Bân nói với y là muốn điều Trương Dịch đến Thế Kỷ Cẩm Hồ phụ trách sự vụ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kim Sơn, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào khách sạn Thấm Viên, nghiệp vụ khác còn chưa bắt đầu khai triển, Trương Dịch liền đại biểu Thế Kỷ Cẩm Hồ hiệp trợ Đàm Thiên phụ trách kinh doanh của Thấm Viên, gần hai tháng nay quan hệ với Đàm Thiên đã trở nên rất thân thiết.
Trước tối nay, Đàm Thiên cũng không có thể tính là dòng chính của Cẩm Hồ, tự nhiên không thể từ trong nội bộ của Cẩm Hồ lý giải tình hình cụ thể tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.
Trương Dịch thì lại biết, hắn biết Trương Khác dùng Đàm Thiên là muốn đồng thời khởi động TP. Kim Sơn đặc biệt nhằm vào công tác chiêu thương dẫn tư. Đây vừa vặn là điều khiến bọn Chu Cẩn Du sợ hãi nhất. Đàm Thiên là địa đầu xà, phụ trách phối hợp chiêu thương dẫn tư của TP. Kim Sơn là thích hợp nhất.
Ngày 2 tháng 7, Tân Hoa Xã đưa tin tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia.
Triệu Hữu Luân chờ mong Kim Sơn cũng có thể chia một chén canh, hơn nữa là dưới sự chủ trì của hắn chia một chén canh, như vậy hắn có thể trong công tác kinh tế thành phố ngăn chặn Chu Cẩn Du, thậm chí có thể trong công tác cán bộ Đảng quần mượn hơi càng nhiều hơn sự ủng hộ của thành viên Thường ủy mà chống lại Chu Cẩn Du.
Kim Sơn có thể tham dự bữa thịnh yến đặc biệt chiêu thương dẫn tư lần này hay không, hoàn toàn quyết định bởi với Cẩm Hồ.
Lúc này Triệu Hữu Luân đã lý giải thấu đáo ân oán giữa Cẩm Hồ cùng hai nhà Chu Tạ, hắn tin tưởng Cẩm Hồ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt triệt để áp chế hai nhà Chu Tạ, cho dù trong đêm 2/7 gọi điện thoại đến số của Trương Khác bị Địch Đan Thanh ngăn lại, hắn cũng tin tưởng Kim Sơn sẽ không bỏ qua bữa thịnh yến đặc biệt lần này, cũng làm sĩ đồ của hắn thêm rực rỡ.
Hoàng hôn ngày 4 tháng 7, bên trong nhà xưởng giấy Thần Hi đột nhiên nổi lên sóng gió công nhân viên gây rối, làm cho Triệu Hữu Luân có phần trở tay không kịp, trước tiên hắn chỉ thị cho vũ cảnh chạy đến cứu người ra, thế nhưng công tác khắc phục hậu quả thì trong thành phố Kim Sơn hoàn toàn không nhúng tay vào, muốn trong tỉnh quyết định. Sự chờ mong trước đó hình như phải ngưng lại.
Triệu Hữu Luân cơ hồ là một đêm không ngủ, hắn mấy lần gọi điện thoại cho Lương Vĩ Pháp, thái độ của Thượng Ngạn ái muội không rõ, Chu Du cùng hai nhân viên cao cấp tham gia đàm phán đều còn nằm trong bệnh viện.
Trương Khác khả năng đến Kim Sơn rồi, cũng có thể không tới, nhưng tạm thời sẽ không liên hệ với phía chính phủ thì đó là điều khẳng định.
Cuối cùng Triệu Hữu Luân không nhịn nổi nữa gọi điện thoại cho Trương Khác, người tiếp điện thoại không phải là Trương Khác, mà là một thanh âm già nua, nghe như Hứa Hồng Bá, nhưng lại không thể xác nhận, đối phương nói Trương Khác đã đi ngủ, nếu có việc gì thì ngày mai có thể gọi lại.
Lúc này Triệu Hữu Luân lại nghe trong điện thoại có tiếng quân cờ rơi vào bàn cờ.
Triệu Hữu Luân trong lòng nghĩ: thái độ trong tỉnh ái muội không rõ, sao Cẩm Hồ lại đi để ý tới trong thành phố Kim Sơn?
TP. Kim Sơn mặc dù là tỉnh lị của Giang Nam, hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó tỉnh, nhưng chung quy bất đồng cùng Kiến Nghiệp với Đông Hải, trong thành phố khắp nơi chịu phải trong tỉnh tiết chế.
Sáng sớm trải áo nằm ngủ trên ghế sofa, tỉnh lại rửa mặt rồi ngồi đợi tài xế qua đón hắn đến Phủ thị chính. Sau khi đến Phủ thị chính, thư ký của hắn tới, nói là mới vừa nhận được thông tri của phía Cẩm Hồ, Trương Khác mời hắn buổi trưa đến khách sạn Thấm Viên dùng cơm.
Triệu Hữu Luân rất ngoài ý muốn, hỏi thư ký:
- Ai gọi điện thoại thông báo cho anh?
- Đàm Thiên tổng giám đốc của khách sạn Thấm Viên, tôi có gọi điện thoại cho Địch tiểu thư xác nhận qua. . .
Bên ngoài cũng không rõ lắm việc Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền đối với khách sạn Thấm Viên, Triệu Hữu Luân biết, hắn đã từng đến khách sạn Thấm Viên vài lần, có chút ấn tượng với Đàm Thiên, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái. Trương Khác muốn tìm mình vì sao phải thông qua Đàm Thiên?
Triệu Hữu Luân còn suy nghĩ đến một điểm: Trương Khác đến Kim Sơn, có thông báo trong tỉnh hay không, hay là chỉ mời mình?
Triệu Hữu Luân đi vào phòng làm việc của mình, suy nghĩ một hồi mới gọi điện thoại vào phòng làm việc của Lương Vĩ Pháp. Lương Vĩ Pháp đoán được Trương Khác sẽ suốt đêm chạy tới Kim Sơn, nhưng nghe Triệu Hữu Luân nói Trương Khác đơn độc liên hệ với trong thành phố Kim Sơn, hắn đầu tiên là rất nghi hoặc, nghĩ lại có thể mơ hồ hiểu tâm tư của Trương Khác.
Hạng mục hợp tác trực tiếp nhất lớn nhất của Cẩm Hồ cùng tỉnh Giang Nam chính là vấn đề tịnh cấu giấy Thần Hi, ngày hôm qua đột nhiên gây ra phong ba lớn như vậy, trong tỉnh không có quyết đoán gì, không cho thuyết pháp gì. Đàm phán vậy chỉ có thể vô hạn tiếp tục kéo dài.
Lúc này nếu như Trương Khác gặp mặt với các quan viên trong tỉnh, chẳng lẽ là cần vài câu an ủi sao? Nhưng Cẩm Hồ cũng sẽ không hành động theo cảm tình, lúc đó kiên quyết rút đầu tư khỏi tỉnh Giang Nam.
Lương Vĩ Pháp tóm lại phải bảo trì giằng co với Thượng Ngạn trên mặt ngoài, lúc này hắn đi gặp Trương Khác, cũng không có gì không dám, nhưng Triệu Hữu Luân tại trong thành phố có thể được lợi nắm quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.