Chương 1175: Điều Tôn Tĩnh Mông muốn làm
Cảnh Tục
05/08/2015
Cố Hiểu Mai nhận được điện thoại của Trương Tri Hành, bảo bà ta tới khu tập thể thành ủy, lúc này bảo thành phố mang sẽ tới đón chẳng bằng ra ngoài tiểu khu bắt xe, liền cầm túi sách lên, bảo chồng một tiếng rồi đi.
Xuống lầu thấy Trần Dục đi qua, sắc mặt bất thường, liền gọi: - Này, anh từ Kiến Nghiệp về bao giờ thế? Tiểu Ninh và Vu Trúc nhà tôi đâu?
- Vu Trúc không gọi điện báo cho nhà à? Mùa hè này bọn nó ở lại Kiến Nghiệp, do Tiểu Ninh muốn ở lại trường, cho nên Vu Trúc ở lại cùng con bé.
- Kết quả kiểm tra ra sao? Cố Hiểu Mai quan tâm hỏi:
- Kết quả hội chẩn còn chưa có. Trần Dục ủ rũ nhìn mây trôi trên trời: - Các chuyên gia quân y viện tỉnh không thể đưa ra được phương án chữa trị, chỉ kiến nghị trị liệu duy trì.
- Đừng lo quá, y học đang phát triển rất nhanh, lúc này khó giải quyết, chứ một hai năm nữa trở tay một cái là xong thôi. Cố Hiểu Mai an ủi, bảo Trần Dục sang nói chuyện với chồng mình.
- Cô đi đâu đấy? Trần Dục là người lạc quan, thần sắc phấn chấn hơn, thấy Cố Hiểu Mai dáng vẻ vội vàng, không thấy có xe của thành phố tới đón liền hỏi.
Có ai ngờ được Cố Hiểu Mai lại bay cao trên quan trường như thế, hơn một năm trước thôi chỉ là cán bộ thành đoàn không ai biết tới, giờ đã là phó thị trưởng rồi, Trần Dục ngoài vui mừng cho cô bạn thanh mai trúc mã, cũng cảm thấy Cố Hiểu Mai quá may mắn.
Cố Hiểu Mai biết mình thăng tiến nhanh chóng là nhờ Trương Khác, đó cũng là điều bà luôn nghi hoặc. Trương Tri Hành gọi tới, Cố Hiểu Mai không thể trì hoãn quá lâu, nói qua: - Hiếm có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, định nghỉ ngơi chút lại nhận được điện thoại của thị trưởng Trương bảo tôi tới khu tập thể thành ủy, không nói với anh nữa, tôi đi trước đây.
Cố Hiểu Mai tới khu tập thể thành ủy mới biết hôm nay Trương Khác hôm nay về Tân Vu, mấy ngày trước bà ta được nghe Trần Ninh kể Trương Khác cùng nữ nhân xinh đẹp nói chuyện trong trường học vì Trần Ninh tới chào mà giật minh ngã xuống hồ, nhìn thấy mặt Trương Khác là lại tưởng tượng ra cảnh tức cười đó, nhịn lắm mới không cười ra tiếng, chú ý thấy trong nhà Trương Tri Hành còn có những người khách khác, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước cũng có mặt.
- Thị trưởng Cố tới rồi. Trương Tri Hành vui vẻ chào: - Mảnh đất tây nam Thiên Vân Sơn tới bờ đông Tiểu Giang trước kia được thành phố quy hoạch làm khu động vật hoang dã, hạng mục này mãi chưa được thực thi, vả lại Huệ Sơn và Kiến Nghiệp đều có vườn bách thú lớn. Tân Vu xây thêm một cái không thể phát huy được ưu thế, Thế Kỷ Hoa Âm muốn xây một phim trường lớn, có thể kiêm tính chất hạng mục du lịch, gọi cô tới đây, là để cô đại biểu cho thành phố ....
Hạng mục thành phố điện ảnh phía bên Cẩm Hồ giai đoạn tiền kỳ do Tiết Thạch làm chủ, Tôn Tĩnh Mông và Tần Cương phối hợp, bọn họ đửng dậy, do Trương Tri Hành giới thiệu cho Cố Hiểu Mai.
Từ sau khi chính thức đảm nhận phó thị trưởng vào trung tuần tháng 4, Cố Hiểu Mai cho rằng mình vào ban lãnh đạo chính phủ thánh phố hẳn là vì hoàn cảnh đề cao địa vị cán bộ phụ nữ, đã chuẩn bị sẵn sàng phân quản hội phụ nữ, tôn giáo... Hay dở gì cũng là phó tỉnh trưởng. Không ngờ rằng điều chỉnh công tác, bà ta được phân quản văn phòng chính phủ, lại còn phụ trách hiệp trợ Trương Tri Hành phân quản công tác trọng yếu nhất của Tân Vu hiện nay là khai phát và đầu tư sản nghiệp du lịch.
Cố Hiểu Mai thấy Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cười ha hả, không thấy có bất kỳ ý kiến gì với việc này, thầm nghĩ bọn họ hẳn là sớm biết chuyện này rồi.
Người Tân Vu biết rõ nhất về Trương gia đại khái là nhận định Thế Kỷ Cẩm Hồ là xí nghiệp của Trương Gia, Cố Hiểu Mai lần đầu tiên nghe tới Thể Kỷ Hoa Âm, nhìn thấy Lương Cách Trân gọi Trần Phi Dung vào bếp pha lấy trà nước cho mọi người, thầm nghĩ cô gái này chẳng phải đã tốt nghiệp rồi sao, thế nào còn tới Tân Vu? Lần này lại không nghe nói Đường Thanh cùng tới Tân Vu, cô gái này chẳng lẽ cũng được Trương gia chấp nhận luôn rồi, thật kỳ lạ.
Tới khi Trần Phi Dung bê trà nước lên chia cho mọi người rồi ngồi xuống bên Tôn Tĩnh Mông nghe bọn họ nói chuyện, Cố Hiểu Mai mới nghĩ ra khả năng Trần Phi Dung tốt nghiệp xong liền trực tiếp vào xí nghiệp gia tộc Trương gia làm việc.
Tôn Tĩnh Mông dung mạo xinh đẹp quyến rũ, vóc dáng chuẩn mực làm Cố Hiểu Mai ban đầu không nhận ra được so với Trần Phi Dung ai đẹp hơn, chỉ là khí chất hai cố gái hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mai chú ý thấy khi Trương Khác lên lầu, cô trợ lý đặc của tổng giám đốc Thế Kỷ Hoa Âm đó nhìn theo, có vẻ như chẳng muốn ngồi lại đây bàn công việc lắm.
Nói chuyện mới công ty này là công ty Giang Đại Nhi và Tống Uyển Bội ký hợp đồng, Cố Hiểu Mai coi như mới có nhận thức trực quan về công ty này.
- Thế Kỷ Hoa Âm có hai kịch bản đang cân nhắc, một về anh hùng dân tộc Nhạc Phi, hiện có một số luận điệu quái dị, cái gì mà vì lợi ích đoàn kết dân tộc, cái từ anh hùng dân tộc không còn phù hợp với thời đại nữa, cá nhân tôi khuynh hướng về đề tài này. Nhưng không phải cá nhân tôi nghĩ sao là được, còn phải tìm được đạo diễn thích hợp, còn phải trao đổi với ban nghành chủ quản.
- Nếu kịch bản Nhạc Phi không thể quay thì quay một bộ phim về Nhiếp Chính thích khách thời chiến quốc. Thời gian quay kế hoạch là hai năm, ngoại trừ đầu tư xây dựng trung tâm chế tác điện ảnh nếu quay phim Nhạc Phi thì xây tòa thành thời Tống trước, nếu quay phim Nhiếp Chính thì xây dựng tòa thành chiến quốc. Trong thư phòng, Trương Khác nói với Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước một số cái nhìn của y: - Hạng mục du lịch phải khai phát tổng hợp mới thu được lợi ích lớn nhất, thành phố điện ảnh có thể xúc tiến tài nguyên du lịch tây nam Thiên Vân Sơn. Vì tỵ hiểm, Cẩm Hồ tham thế nào cũng không thể vét bạc trên đất Tân Vu, những hạng mục khách sạn, khu nghỉ dưỡng, nhà ở xung quanh hạng mục thành phố điện ảnh, chúng tôi không dính dáng gì. Nhưng để thành phố điện ảnh phát huy tốt nhất lợi ích kinh tế của nó, thì phải cùng các công ty khác tiến hành quy hoạch.
Lưu Tước gật gù hỏi: - Toàn bộ hạng mục rốt cuộc có quy mô thế nào?
- Tôi kiến nghị thành phố nắm hết 20 km vuông đất phía tây nam Thiên Vân Sơn, sau khi giai đoạn đầu hạng mục thành phố điện ảnh hoàn thiện, xem có thể xin quốc gia cho xây dựng khu điện ảnh cấp quốc gia, đó là phương hương.
Trương Tri Hành trầm ngâm: - Đất thì không thành vấn đề, quan trọng là đầu tư lượng tài chính nhiều như thế, tài chính Cẩm Hồ có eo hẹp lắm không?
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cũng quan tâm tới vấn đề này, nhưng không tiện hỏi thẳng.
- Giấy Tân Quang có một phần cổ phần trực tiếp ở trong tay thương vụ Cẩm Hồ, sau khi giấy Tân Quang lên TTCK, số cổ phần đó có thể thị trường hóa, chúng tôi đã đàm phán xong xuôi hiệp nghị với HSBC, cung tấp khoản vay tín dụng 8 - 10 tỷ HKD, có thể tiêu pha một hồi. Trương Khác thoải mái nói:
Giang Thượng Nghĩa tặc lưỡi: - Vốn hải ngoại đúng là sung túc, Tân Quang lên TTCk huy động 6 -7, lại có thể lấy cổ phần thế chấp vay được 10 tỷ, tổng hạn nghạch khoản vay Tân Vu năm nay mới 3 tỷ ...
- Chuyện Tân Quang lên TTCK đã chắc chắn rồi chứ? Trương Tri Hành lo lắng hỏi: - Thời gian qua không khí TTCK quá ngột ngạt.
- Không sao đâu ba, sản nghiệp mới như internet tuy ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sản nghiệp truyền thông không ảnh hưởng gì, hiệp nghị với HSBC và Quốc Dụ đã ký xong, công tác phát hành không mấy liên quan tới phía bọn hon nữa, chuyện phải làm là ngày kia tới Hong Kong tham gia tiệc mừng công thôi.
Giang Thượng Nguyên hỏi tới: - Vậy hạng mục bột giấy cuối cùng đã có khả năng rồi?
Trương Khác gật đầu: - Công tác chuẩn bị làm bao năm, sẽ tranh thủ khởi công trước Tết, hạng mục này sẽ khoảng 10 tỷ.
Lưu Tước hâm mộ nói: - Riêng một hạng mục đã bằng mục tiêu 5 năm của Tân Vu rồi, ài, muốn hâm mộ cũng không được.
Trương Khác cười không nói gì, hạng mục công nghiệp siêu quy mô có tác dụng thúc đẩy rõ ràng với kinh tế địa phương, ở hoàn cảnh chính trị chính tích tối cao như hiện nay, nếu muốn quan viên trong nước không để ý tới chính tích là không thể, Lưu Tước cũng không phải là ngoại lệ.
Ngồi thêm một lúc Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đều có chuyện cáo từ đi trước, Trương Khác và cha cùng ở lại thư phòng nói chuyện: - Tỉnh trưởng Lý tìm con nói chuyện, việc điều chỉnh nhân sự tỉnh sẽ lần lượt đưa ra, cha Đỗ Phi tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, chắc vài ngày tới có tin Lưu Văn Đào lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng, Tống Bồi Minh thay ông ta làm bí thư thành ủy, ngoài ra phái Trần Thiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh tới Hải Châu làm thị trưởng, Lục Dật Quang năm sau lui lại về rồi, tới lúc đó tỉnh sẽ phái một phó bí thư tới Hải Châu ....
- Thế cũng tốt. Trương Tri Hành gật đầu:
Trương Khác nhe răng cười: - Đúng thế, con cũng nghĩ như vậy, bớt phải nghĩ ngợi.
Đỗ Tiểu Sơn và Tống Bồi Minh lần lượt trong trong sáu năm từ bí thư khu ủy, khu trưởng lên bí thư thành ủy, được xem như là thăng tiến kiểu tên lửa điển hình rồi, hiển nhiên là tin tốt. Một mặt khác nguồn lực chính trị của Cẩm Hồ ở Hải Châu đã bị dàn mỏng, trên tỉnh Giang Mẫn Chi và Lưu Văn Đào hình thành thế kiềm chế mạnh mẽ với Cẩm Hồ, ít nhất nhìn từ bề ngoài không thấy khả năng Cẩm Hồ nắm giữ địa phương.
Trương Khác xưa nay chưa từng muốn dính líu quá nhiều tới đấu tranh chính trị, ảnh hưởng chính trị càng nên kín đáo càng tốt, chẳng cần nghênh ngang như địa đầu xà.
Trương Tri Hành nhìn đồng hồ, nói: - Còn thời gian, ba phải tới chính phủ thành phố một chuyến, ngày kia con tới Hong Kong, bao giờ xuất phát từ Tân Vu.
- Con muốn mai đi Kim Sơn đón Tiểu Thanh, cùng lắm thì bảo xe đón Tiểu Thanh tới Tân Vu. Lần này Trương Khác tới Hong Kong xong còn đi Maldives tham gia hôn lễ của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, hôn lễ sẽ không kinh động quá nhiều, Trương Khác là phù rể không thể vắng mặt, còn việc hai người kia mời ai nữa thì Trương Khác không có thời gian hỏi.
Cố Hiểu Mai và đám Tiết Thạch ở dưới lầu nói chuyện, tranh thủ buổi chiều còn thời gian, muốn tới thực địa một vòng, không thể bàn việc quân trên giấy được. Trần Phi Dung luôn thấy mình thiếu kinh nghiệm công tác, muốn theo đi khảo sát thực địa, Trương Khác ngáp dài nói: - Mình không đi theo đâu, mình đi bơi đây.
Mấy tòa biệt thự của thường ủy thành ủy đều là nhà kiêu tây, tiếc là không thể xây bể bơi, nếu mà xây bị phanh phui ra thế nào cũng bị nước bọt người dân Tân Vu nhấn chìm, chỗ bơi tốt nhất tất nhiên là hồ nước nóng trên Thiên Vân Sơn.
Trương Khác vào xe, vừa định bảo lái xe xuất phát thì thấy Tôn Tĩnh Mông từ xe trước chui ra, đi tới phía mình.
Trương Khác mở cửa xe cho Tôn Tĩnh Mông vào: - Sao chưa được bao lâu đã muốn làm lính đào ngũ rồi?
- Nghe một lúc mà ung cả đầu. Tôn Tĩnh Mông nhăn mày, khua tay minh họa: - Căn bản nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, đi lãng phí thời gian với họ chẳng bằng kiếm việc mình làm được.
- Lên núi bơi với anh nhé? Trương Khác dụ dỗ:
- Anh không sợ Trần Phi Dung nói cho Đường Thanh à? Tôn Tĩnh Mông lườm y: - Đth Singapore có tiết mục thi tài rất được hoan nghênh, Thế Kỷ Hoa Âm có thể làm chuyện này ở nội địa không? Có lẽ em làm được việc này.
- Hiện anh chỉ muốn đi bơi thôi, hay là mình lên núi rồi bàn việc này? Trương Khác vẫy tay với đám Cố Hiểu Mai, bảo bọn họ đi trước.
Mùa hè ở Tân Vu tiết trời mát mẻ, ở thành phố bơi trong hồ bơi lộ thiên có hơi lạnh, còn suối nước nóng trên Thiên Vân Sơn trừ mùa đông không thích hợp để bơi ra, ba mùa xuân hạ thu đều có nhiệt độ nước rất thích hợp để bơi lội.
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông lên núi mua đồ bơi rồi ngồi thuyền tới hòn đảo giữa hồ, muốn cùng cô thay đồ cùng một phòng, nhưng bị đấm đá đuổi ra ngoài.
Trương Khác thay đồ bơi trước ngồi bên hồ đợi Tôn Tĩnh Hương ra, chân cho vào trong nước nóng đu đưa, ở đằng xa, bờ phải hồ có rất nhiều người đang bơi, cũng không ít người ý đồ bơi dọc mặt hồ rộng lớn. Tôn Tĩnh Mông quấn khăn tằm đi ra, tới bên hồ mới cởi chiếc khăn tắm đặt xuống, lộ ra chiếc bikini xanh thẫm bó sát làn da trắng như sữa, tạo nên sự tương phảng mạnh mẽ, tôn lên sự trắng mịn của nó. Chiếc áo bơi có vẻ hơi nhỏ so bầu ngực đã khá đầy đặn của Tôn Tĩnh Mông, làm người ta nhìn vào khó kiềm chế bản thân không tưởng tượng tới gò đồi mềm mại , mảnh biki ni phía dưới bó chặt lên mông cong cong, với đường nét tuyệt đẹp, vùng giữa hai cặp đù thon thả hơi hơi gồ lên, làm chiếc quân bơi nhỏ xíu căng chặt lọt vào chiếc khe mờ, cặp mông tròn trịa lộ quá nửa bên ngoài. Vóc dáng cô không cao lắm, ít nhất trong nhóm bạn cùng học viện Âm nhạc, cô thuộc loại nhỏ nhắn, dưới mép khăn tắm, đôi chân thon dài khỏe khắn, làn da như tuyết. Trương Khác híp mắt nhìn, cô bé này trừ khuôn mặt như yêu tinh ra thì có đôi chân này cám dỗ nhất, thầm nghĩ tới giờ mình vẫn nhẫn nhịn không ngắt đóa hoa tươi này đúng là kỳ tích, cảm thấy nước miếng ứa ra, ánh mắt tuần tiễu khắp cơ thể mỹ diệu của Tôn Tĩnh Mông.
- Không sợ bị mù mắt à, dám nhìn nữa thôi? Tôn Tĩnh Mông trừng mắt nhìn Trương Khác, làm bộ muốn ngồi xuống bên y nhưng bất thình lình đẩy Trương Khác xuống nước.
Trương Khác không kịp đề phòng, uống mất một ngụm nước mới thò đầu lên được, thấy Tôn Tĩnh Mông đang cười rất vui vẻ.
Bốn giờ chiều, mặt trời không gắt mấy, nước hồ cứ như được nhuộm một màu xanh biết, chiếu lên khuôn mặt người tỏa ra ánh sáng sáng dập dờn, Trương Khác bơi một vòng, thấy Tôn Tĩnh Mông vẫn ngồi đó, bơi lại đặt hai tay lên đùi cô, hỏi: - Sao còn chưa xuống nước?
- Nhìn anh bơi cũng được rồi. Tôn Tĩnh Mông nghịch ngợm đặt hai chân lên vai Trương Khác, kẹp lấy cổ y, còn lấy gót chân gõ lên lưng Trương Khác.
Trương Khác thoải mái áp má lên da thịt non mịn, ngẩng đầu nhìn bầu ngực đẩy bộ bikini màu xanh lên thành hình tròn hoàn mỹ, không kìm được đưa tay ra sờ cặp mông đầy xúc cảm.
- Nhìn cái gì thế hả? Tôn Tĩnh Hương kéo chặt khăn tắm, đù dùng sức kẹp lấy đầu y, không cho con mặt láo liên của Trương Khác cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, không ngờ động tác này làm chóp mũi Trương Khác đụng vào bụng dưới của mình, một cảm giác hết sức dễ chịu, Tôn Tĩnh Mông không muốn tránh ra. Không ngờ tiếp đó cảm giác cái gì trơn mềm cách lớp bikini liếm mút giữa hai chân cô, làm Tôn Tĩnh Mông tê liệt mất nửa người, xách tai Trương Khác không cho y rúc đầu vào, nhưng Trương Khác ôm chặt lấy hông không chịu buông tay, cái lưỡi càng lúc càng quá đáng, Tôn Tĩnh Mông thiếu điều rên lên khoan khoái, xấu hổ hết sức, nhưng lại không đành lòng nhéo tai y quá mạnh, ôm lấy đầu Trương Khác ngã ùm xuống nước.
Cổ Trương Khác vẫn bị Tôn Tĩnh Mông kẹp lấy, toàn thân bị đè trong nước, không nhúc nhích được, vùng vẫy thò đầu lên khỏi mặt nước, Tôn Tĩnh Mông như mỹ nhân ngư bơi ra xa, Trương Khác trèo lên bờ ngồi nghỉ, nhìn Tôn Tĩnh Mông bơi qua bơi lại, ánh mắt y chuyển động theo bóng hình xinh đẹp ấy, cặp mông tròn căng đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp chân thon thả quẫy nước, động tác ưu mỹ, làm người ta xem cô bơi cũng thấy thoải mái dễ chịu.
Tôn Tĩnh Mông bơi ra xa mới dựng lại, bắt tay lên miệng gọi Trương Khác: - Nếu anh bơi thắng em, anh muốn làm gì em cũng đồng ý.
- Thật sao? Trương Khác đứng bật dậy, mắt sáng lên.
- Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, em muốn lừa anh cũng chẳng được. Tôn Tĩnh Mông lắc đầu đáng yêu:
- Em dám lừa anh, anh cưỡng bức em. Trương Khác bất kể thật giả, lao ngay xuống nước:
- Anh là đồ vô lại, em còn chưa bắt đầu mà. Tông Tĩnh Mông cười mắng, bắt đầu đạp nước, vẫn cách Trương Khác một khoảng lớn.
Hồn đảo không rộng, nhưng bơi đua quanh nó một vòng cũng đủ mệt, Trương Khác bò lên bở thờ như chó thở, lúc này Tôn Tĩnh Mông đã đứng trên sàn gỗ cầm khăn lau đầu, cười nhạo: - Này, còn sức để cưỡng bức em không vậy?
Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích, Trương Khác thình lình nắm lấy cổ tay Tôn Tĩnh Mông, ôm cơ thể nhỏ nhắn mê người của cô trong lòng, đè chặt hai tay làm cô không có sức phản kháng, hôn lên cánh môi ướt át, từ từ hôn xuống chiếc cổ thiên nga ngọc ngà, hôn cho Tôn Tĩnh Mông nhũn người, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, khiến cho hai tai cô đỏ ửng lên, ráng hồng lan xuống cổ rồi toàn thân..
Đôi tay Trương Khác vuốt dọc theo tấm lưng thon thả của Tôn Tĩnh Mông, đôi tay chiếm lĩnh toàn bộ hai cặp mông tròn trịa của cô, lúc thì bị nhẹ nhàng mơn chớn, khi thì xoa nắn, rồi dùng sức vần vò, bị nắn ra ngoài, rồi lại ép vào trong, cách lớp quần bơi mà ra sức trêu đùa, rồi lại như muốn thăm dò phần tận cùng mềm mại của nữ nhân. - Ưmm… Tôn Tĩnh Mông rên lên như con mèo cái, tay vòng quanh cổ y, đôi môi đói khát tìm lấy môi Trương Khác, cuốn lấy đầu lưỡi của y, dục vọng không còn kìm chế nổi toàn thân run lên từng chập.
Con gái nhà người ta nhiệt tình như thế, Trương Khác làm sao có thể chịu thua kém, vòng tay ra sau lưng tìm cách cởi áo bơi của cô, nhưng Tôn Tĩnh Mông đột nhiên tỉnh lại giữ chặt lấy áo bơi, không cho Trương Khác nổi thú tính cởi ra, trong hồ còn có những người khác đang bơi, mặc dù cách rất xa, nhưng nếu bị y cởi đồ, thế nào cũng có người được chiêu đãi miễn phí.
- Chúng ta vào trong nhé? Trương Khác môi mơn chớn vành tai Tôn Tĩnh Mông, gạ gẫm:
- Ừ. Tôn Tĩnh Mông dùng giọng mũi đáp, người không còn chút sức nào, gần như ngã trong lòng Trương Khác, hai tay vòng quanh cổ y: - Nhưng không được cưỡng bức người ta. Giọng ngọt ngào êm ru làm linh hồn Trương Khác như thoát khỏi thân xác, bụng dưới hai người dán sát vào nhau, tạo nên sức dụ hoặc cực lớn, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cảm nhận được phản ứng rõ rệt của Trương Khác: - Anh mà cưỡng bức em, người ta sẽ nhận ra đấy, để em dùng tay giúp anh.
- Không được, em phải dùng cái này. Trương Khác nâng cằm Tôn Tĩnh Mông lên, tay đặt cặp môi hồng của cô, dứt khoát nói:
Tôn Tĩnh Mông dùng tay bóp chặt cái cột dựng đứng đó, mắt trợn lên, nhưng cũng không nói không đồng ý, đột nhiên Trương Khác hét một tiếng, bế thốc lên chạy vào trong nhà, vừa đặt Tôn Tĩnh Mông nằm xuống giường thì cô nàng đột nhiên ngồi bật dậy, kéo y ngã lăn ra giường ngồi đè lên người Trương Khác vừa hôn cuồng loạn vừa cởi quần bơi của Trương Khác.
Mặc dù biết nha đầu này rất to gan, suy nghĩ cũng khác thường, nhưng hành động bạo dạn quá mức này vẫn làm Trương Khác bất ngờ, mồm há hốc nhìn Tôn Tĩnh Mông trượt dần từ môi y xuống dưới, đến khi chạm vào cây cột nóng rẫy kia mới ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Trương Khác bằng ánh mắt nóng không kém, rồi cúi đầu xuống. Trương Khác hít mạnh một hơi, cảm giác ấm áp ẩm ướt bao bọc cùng chiếc lưỡi linh hoạt cuốn quanh, làm linh hồn Trương Khác như rời khỏi thân xác.
Hai bọn họ triền miên rất lâu, tới khi ánh chiều tà trải khắp mặt hồ hai người mới ngồi thuyền quay lại, ngồi trên thuyền, Trương Khác ôm vòng eo mảnh mai của Tôn Tĩnh Mông, ngắm nhìn tịch dương trên đỉnh núi, khẽ hỏi bên tai cô: - Khi nào chúng ta mới có thể thực sự làm chuyện đó?
- Vừa rồi nếu anh muốn cưỡng bức em, em cũng chẳng từ chối. Tôn Tĩnh Mông cười giảo hoạt, lại nói một câu đầy thâm ý: - Vậy phải đợi sau này rồi! Sau này có khả năng là rất lâu sau này.
Trương Khác đưa tay túm tóc, làm vẻ mặt thống khổ muốn đập đầu vào mạn thuyền tự tử, Tôn Tĩnh Mông cười khanh khách chạy ra chỗ khác, mặc y làm trò.
Buổi tối Trương Khác bảo Tần Phi Dung đón cha mẹ y lên núi ăn cơm cùng, lúc ăn tối, Tôn Tĩnh Mông mới hết sức nghiêm túc nói tới suy nghĩ của cô về tiết mục 'giấc mộng minh tinh', chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, phương án rất toàn diện, cứ như cả buổi chiều cô và Trương Khác ở trên núi chỉ bàn việc này, không làm gì khác. Trương Khác không phục tâm tư của các cô gái cũng không được.
Ở Đài Loan, Singapore đều có truyền thống lịch sử lâu dài ở tiết mục thi tài năng, Tôn Tĩnh Mông sau khi tới Singapore được tiếp xúc với việc dàn dựng tiết mục tương quan, đem so với kiểu bồi dưỡng và con đường trưởng thành nghệ sĩ trong nước cứng nhắc thiếu sáng tạo đúng là khác nhau rất lớn, cô muốn làm show truyền hình dài kỳ:
- Mặc dù trong nước có cuộc thi tiếng hát trẻ, nhưng tiết mục đơn điệu, sản nghiệp giải trí mang tính biểu diễn, thời thượng, thu hút rất nhiều thanh niên, bọn họ có năng lực sáng tạo, ý tưởng mới mẻ, nhưng đơn vị tổ chức chỉ biết trang trí sân khấu, chuẩn bị ban nhạc, đẩy người ta ra ngoài hát một bài là xong, còn việc tạo hình tư vấn chuyên nghiệp với người thi tài, hỗ trợ phát triển tiếp theo, đều chẳng ra sao. Tôn Tĩnh Mông trình bày nhận thức và kỳ vọng của cô về tiết mục thi tài, hỏi Trương Khác: - Anh thấy sao?
- Ý kiến của tôi là không có ý kiến, ý kiến chị Tôn ra sao? Trương Khác giang tay từ chối cho ý kiến, ai bảo cô bé này buổi chiều không cho y thỏa mãn.
- Chị tôi đương nhiên ủng hộ tôi rồi. Tôn Tĩnh Mông thở dài: - Chỉ là nếu vận hành thì mời người có kinh nghiệm sản xuất ở Đài Loan, Singapore, chỉ sợ tiết mục không qua được thẩm duyệt trong nước.
- Tiết mục biểu diễn chỉ cần không liên quan tới chính trị thì những thứ khác rộng rãi hơn một chút, không cần lo điều ấy. Trương Khác lắc đầu, hiện trong nước cũng có mô phỏng một số tiết mục nước ngoài, chỉ là chế độ thẩm duyệt trong nước quá bảo thủ, nên không khi tiết mục không được thoải mái sôi động như ở nước ngoài, dễ đi theo hướng thương mại hóa cực đoan, thành ra quá mức dung tục. Về mặt doanh lợi và thẩm duyệt thì Trương Khác tin Thế Kỷ Hoa Âm không cần chịu áp lực quá lớn, y chỉ lo xã hội hiện đại ý thức thẩm mỹ quái dị bành trướng, sẽ làm một số nghệ sĩ có thẩm mỹ quan khác thường nổi lên, y hoàn toàn không muốn nâng đỡ thứ nghệ sĩ đó. Thế Kỷ Hoa Âm hợp tác ĐTh nội địa sản xuất tiết mục thi tài, chủ yếu không phải làm sôi động thị trường trong nước, mà là muốn thông qua nó để mở rộng ảnh hưởng của Thế Kỷ Hoa Âm, đồng thời thông qua cuộc thi để tìm kiếm nghệ sĩ có tiềm năng phát triển.
Tôn Tĩnh Mông hỏi: - Sản xuất tiết mục mời xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ làm nhà tài trợ được không?
- Nếu các cô tự tin thành công thì sẽ không thiếu tiền tài trợ, dự toán quảng cáo của Ái Đạt năm nay tới 1.5 tỷ, trích ra một phần là đủ rồi. Trương Khác cười: - Lại còn Hương Tuyết Hải, Thịnh Hâm, Tân Quang, chỉ xem các cô có lòng tin hợp tác với xí nghiệp nào thôi.
Tôn Tĩnh Mông bĩu môi khinh bỉ: - Đợi tôi lập ra kế hoạch thư, anh sẽ biết ai phải cầu tới ai.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân chỉ ngồi cười không nói, đợi Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đấu khẩu chán, Trần Phi Dung mới nói mẹ Đường Thanh bị cảm, cô phải ở lại Kim Sơn chăm mẹ, ngày kia cùng tới Hong Kong.
Đường Thanh không thể tới Tân Vu, nhưng Tôn Tĩnh Mông cũng không cho Trương Khác cơ hội ở riêng bên cạnh, tới Hong Kong tham gia tiệc chúc mừng Tân Quang thành công lên TTCK, Trương Khác một là có Đường Thanh trông chừng, Tôn Tĩnh Mông lại về nhà ở, y càng không tìm được cơ hội ăn vụng.
Xuống lầu thấy Trần Dục đi qua, sắc mặt bất thường, liền gọi: - Này, anh từ Kiến Nghiệp về bao giờ thế? Tiểu Ninh và Vu Trúc nhà tôi đâu?
- Vu Trúc không gọi điện báo cho nhà à? Mùa hè này bọn nó ở lại Kiến Nghiệp, do Tiểu Ninh muốn ở lại trường, cho nên Vu Trúc ở lại cùng con bé.
- Kết quả kiểm tra ra sao? Cố Hiểu Mai quan tâm hỏi:
- Kết quả hội chẩn còn chưa có. Trần Dục ủ rũ nhìn mây trôi trên trời: - Các chuyên gia quân y viện tỉnh không thể đưa ra được phương án chữa trị, chỉ kiến nghị trị liệu duy trì.
- Đừng lo quá, y học đang phát triển rất nhanh, lúc này khó giải quyết, chứ một hai năm nữa trở tay một cái là xong thôi. Cố Hiểu Mai an ủi, bảo Trần Dục sang nói chuyện với chồng mình.
- Cô đi đâu đấy? Trần Dục là người lạc quan, thần sắc phấn chấn hơn, thấy Cố Hiểu Mai dáng vẻ vội vàng, không thấy có xe của thành phố tới đón liền hỏi.
Có ai ngờ được Cố Hiểu Mai lại bay cao trên quan trường như thế, hơn một năm trước thôi chỉ là cán bộ thành đoàn không ai biết tới, giờ đã là phó thị trưởng rồi, Trần Dục ngoài vui mừng cho cô bạn thanh mai trúc mã, cũng cảm thấy Cố Hiểu Mai quá may mắn.
Cố Hiểu Mai biết mình thăng tiến nhanh chóng là nhờ Trương Khác, đó cũng là điều bà luôn nghi hoặc. Trương Tri Hành gọi tới, Cố Hiểu Mai không thể trì hoãn quá lâu, nói qua: - Hiếm có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, định nghỉ ngơi chút lại nhận được điện thoại của thị trưởng Trương bảo tôi tới khu tập thể thành ủy, không nói với anh nữa, tôi đi trước đây.
Cố Hiểu Mai tới khu tập thể thành ủy mới biết hôm nay Trương Khác hôm nay về Tân Vu, mấy ngày trước bà ta được nghe Trần Ninh kể Trương Khác cùng nữ nhân xinh đẹp nói chuyện trong trường học vì Trần Ninh tới chào mà giật minh ngã xuống hồ, nhìn thấy mặt Trương Khác là lại tưởng tượng ra cảnh tức cười đó, nhịn lắm mới không cười ra tiếng, chú ý thấy trong nhà Trương Tri Hành còn có những người khách khác, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước cũng có mặt.
- Thị trưởng Cố tới rồi. Trương Tri Hành vui vẻ chào: - Mảnh đất tây nam Thiên Vân Sơn tới bờ đông Tiểu Giang trước kia được thành phố quy hoạch làm khu động vật hoang dã, hạng mục này mãi chưa được thực thi, vả lại Huệ Sơn và Kiến Nghiệp đều có vườn bách thú lớn. Tân Vu xây thêm một cái không thể phát huy được ưu thế, Thế Kỷ Hoa Âm muốn xây một phim trường lớn, có thể kiêm tính chất hạng mục du lịch, gọi cô tới đây, là để cô đại biểu cho thành phố ....
Hạng mục thành phố điện ảnh phía bên Cẩm Hồ giai đoạn tiền kỳ do Tiết Thạch làm chủ, Tôn Tĩnh Mông và Tần Cương phối hợp, bọn họ đửng dậy, do Trương Tri Hành giới thiệu cho Cố Hiểu Mai.
Từ sau khi chính thức đảm nhận phó thị trưởng vào trung tuần tháng 4, Cố Hiểu Mai cho rằng mình vào ban lãnh đạo chính phủ thánh phố hẳn là vì hoàn cảnh đề cao địa vị cán bộ phụ nữ, đã chuẩn bị sẵn sàng phân quản hội phụ nữ, tôn giáo... Hay dở gì cũng là phó tỉnh trưởng. Không ngờ rằng điều chỉnh công tác, bà ta được phân quản văn phòng chính phủ, lại còn phụ trách hiệp trợ Trương Tri Hành phân quản công tác trọng yếu nhất của Tân Vu hiện nay là khai phát và đầu tư sản nghiệp du lịch.
Cố Hiểu Mai thấy Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cười ha hả, không thấy có bất kỳ ý kiến gì với việc này, thầm nghĩ bọn họ hẳn là sớm biết chuyện này rồi.
Người Tân Vu biết rõ nhất về Trương gia đại khái là nhận định Thế Kỷ Cẩm Hồ là xí nghiệp của Trương Gia, Cố Hiểu Mai lần đầu tiên nghe tới Thể Kỷ Hoa Âm, nhìn thấy Lương Cách Trân gọi Trần Phi Dung vào bếp pha lấy trà nước cho mọi người, thầm nghĩ cô gái này chẳng phải đã tốt nghiệp rồi sao, thế nào còn tới Tân Vu? Lần này lại không nghe nói Đường Thanh cùng tới Tân Vu, cô gái này chẳng lẽ cũng được Trương gia chấp nhận luôn rồi, thật kỳ lạ.
Tới khi Trần Phi Dung bê trà nước lên chia cho mọi người rồi ngồi xuống bên Tôn Tĩnh Mông nghe bọn họ nói chuyện, Cố Hiểu Mai mới nghĩ ra khả năng Trần Phi Dung tốt nghiệp xong liền trực tiếp vào xí nghiệp gia tộc Trương gia làm việc.
Tôn Tĩnh Mông dung mạo xinh đẹp quyến rũ, vóc dáng chuẩn mực làm Cố Hiểu Mai ban đầu không nhận ra được so với Trần Phi Dung ai đẹp hơn, chỉ là khí chất hai cố gái hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mai chú ý thấy khi Trương Khác lên lầu, cô trợ lý đặc của tổng giám đốc Thế Kỷ Hoa Âm đó nhìn theo, có vẻ như chẳng muốn ngồi lại đây bàn công việc lắm.
Nói chuyện mới công ty này là công ty Giang Đại Nhi và Tống Uyển Bội ký hợp đồng, Cố Hiểu Mai coi như mới có nhận thức trực quan về công ty này.
- Thế Kỷ Hoa Âm có hai kịch bản đang cân nhắc, một về anh hùng dân tộc Nhạc Phi, hiện có một số luận điệu quái dị, cái gì mà vì lợi ích đoàn kết dân tộc, cái từ anh hùng dân tộc không còn phù hợp với thời đại nữa, cá nhân tôi khuynh hướng về đề tài này. Nhưng không phải cá nhân tôi nghĩ sao là được, còn phải tìm được đạo diễn thích hợp, còn phải trao đổi với ban nghành chủ quản.
- Nếu kịch bản Nhạc Phi không thể quay thì quay một bộ phim về Nhiếp Chính thích khách thời chiến quốc. Thời gian quay kế hoạch là hai năm, ngoại trừ đầu tư xây dựng trung tâm chế tác điện ảnh nếu quay phim Nhạc Phi thì xây tòa thành thời Tống trước, nếu quay phim Nhiếp Chính thì xây dựng tòa thành chiến quốc. Trong thư phòng, Trương Khác nói với Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước một số cái nhìn của y: - Hạng mục du lịch phải khai phát tổng hợp mới thu được lợi ích lớn nhất, thành phố điện ảnh có thể xúc tiến tài nguyên du lịch tây nam Thiên Vân Sơn. Vì tỵ hiểm, Cẩm Hồ tham thế nào cũng không thể vét bạc trên đất Tân Vu, những hạng mục khách sạn, khu nghỉ dưỡng, nhà ở xung quanh hạng mục thành phố điện ảnh, chúng tôi không dính dáng gì. Nhưng để thành phố điện ảnh phát huy tốt nhất lợi ích kinh tế của nó, thì phải cùng các công ty khác tiến hành quy hoạch.
Lưu Tước gật gù hỏi: - Toàn bộ hạng mục rốt cuộc có quy mô thế nào?
- Tôi kiến nghị thành phố nắm hết 20 km vuông đất phía tây nam Thiên Vân Sơn, sau khi giai đoạn đầu hạng mục thành phố điện ảnh hoàn thiện, xem có thể xin quốc gia cho xây dựng khu điện ảnh cấp quốc gia, đó là phương hương.
Trương Tri Hành trầm ngâm: - Đất thì không thành vấn đề, quan trọng là đầu tư lượng tài chính nhiều như thế, tài chính Cẩm Hồ có eo hẹp lắm không?
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cũng quan tâm tới vấn đề này, nhưng không tiện hỏi thẳng.
- Giấy Tân Quang có một phần cổ phần trực tiếp ở trong tay thương vụ Cẩm Hồ, sau khi giấy Tân Quang lên TTCK, số cổ phần đó có thể thị trường hóa, chúng tôi đã đàm phán xong xuôi hiệp nghị với HSBC, cung tấp khoản vay tín dụng 8 - 10 tỷ HKD, có thể tiêu pha một hồi. Trương Khác thoải mái nói:
Giang Thượng Nghĩa tặc lưỡi: - Vốn hải ngoại đúng là sung túc, Tân Quang lên TTCk huy động 6 -7, lại có thể lấy cổ phần thế chấp vay được 10 tỷ, tổng hạn nghạch khoản vay Tân Vu năm nay mới 3 tỷ ...
- Chuyện Tân Quang lên TTCK đã chắc chắn rồi chứ? Trương Tri Hành lo lắng hỏi: - Thời gian qua không khí TTCK quá ngột ngạt.
- Không sao đâu ba, sản nghiệp mới như internet tuy ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sản nghiệp truyền thông không ảnh hưởng gì, hiệp nghị với HSBC và Quốc Dụ đã ký xong, công tác phát hành không mấy liên quan tới phía bọn hon nữa, chuyện phải làm là ngày kia tới Hong Kong tham gia tiệc mừng công thôi.
Giang Thượng Nguyên hỏi tới: - Vậy hạng mục bột giấy cuối cùng đã có khả năng rồi?
Trương Khác gật đầu: - Công tác chuẩn bị làm bao năm, sẽ tranh thủ khởi công trước Tết, hạng mục này sẽ khoảng 10 tỷ.
Lưu Tước hâm mộ nói: - Riêng một hạng mục đã bằng mục tiêu 5 năm của Tân Vu rồi, ài, muốn hâm mộ cũng không được.
Trương Khác cười không nói gì, hạng mục công nghiệp siêu quy mô có tác dụng thúc đẩy rõ ràng với kinh tế địa phương, ở hoàn cảnh chính trị chính tích tối cao như hiện nay, nếu muốn quan viên trong nước không để ý tới chính tích là không thể, Lưu Tước cũng không phải là ngoại lệ.
Ngồi thêm một lúc Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đều có chuyện cáo từ đi trước, Trương Khác và cha cùng ở lại thư phòng nói chuyện: - Tỉnh trưởng Lý tìm con nói chuyện, việc điều chỉnh nhân sự tỉnh sẽ lần lượt đưa ra, cha Đỗ Phi tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, chắc vài ngày tới có tin Lưu Văn Đào lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng, Tống Bồi Minh thay ông ta làm bí thư thành ủy, ngoài ra phái Trần Thiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh tới Hải Châu làm thị trưởng, Lục Dật Quang năm sau lui lại về rồi, tới lúc đó tỉnh sẽ phái một phó bí thư tới Hải Châu ....
- Thế cũng tốt. Trương Tri Hành gật đầu:
Trương Khác nhe răng cười: - Đúng thế, con cũng nghĩ như vậy, bớt phải nghĩ ngợi.
Đỗ Tiểu Sơn và Tống Bồi Minh lần lượt trong trong sáu năm từ bí thư khu ủy, khu trưởng lên bí thư thành ủy, được xem như là thăng tiến kiểu tên lửa điển hình rồi, hiển nhiên là tin tốt. Một mặt khác nguồn lực chính trị của Cẩm Hồ ở Hải Châu đã bị dàn mỏng, trên tỉnh Giang Mẫn Chi và Lưu Văn Đào hình thành thế kiềm chế mạnh mẽ với Cẩm Hồ, ít nhất nhìn từ bề ngoài không thấy khả năng Cẩm Hồ nắm giữ địa phương.
Trương Khác xưa nay chưa từng muốn dính líu quá nhiều tới đấu tranh chính trị, ảnh hưởng chính trị càng nên kín đáo càng tốt, chẳng cần nghênh ngang như địa đầu xà.
Trương Tri Hành nhìn đồng hồ, nói: - Còn thời gian, ba phải tới chính phủ thành phố một chuyến, ngày kia con tới Hong Kong, bao giờ xuất phát từ Tân Vu.
- Con muốn mai đi Kim Sơn đón Tiểu Thanh, cùng lắm thì bảo xe đón Tiểu Thanh tới Tân Vu. Lần này Trương Khác tới Hong Kong xong còn đi Maldives tham gia hôn lễ của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, hôn lễ sẽ không kinh động quá nhiều, Trương Khác là phù rể không thể vắng mặt, còn việc hai người kia mời ai nữa thì Trương Khác không có thời gian hỏi.
Cố Hiểu Mai và đám Tiết Thạch ở dưới lầu nói chuyện, tranh thủ buổi chiều còn thời gian, muốn tới thực địa một vòng, không thể bàn việc quân trên giấy được. Trần Phi Dung luôn thấy mình thiếu kinh nghiệm công tác, muốn theo đi khảo sát thực địa, Trương Khác ngáp dài nói: - Mình không đi theo đâu, mình đi bơi đây.
Mấy tòa biệt thự của thường ủy thành ủy đều là nhà kiêu tây, tiếc là không thể xây bể bơi, nếu mà xây bị phanh phui ra thế nào cũng bị nước bọt người dân Tân Vu nhấn chìm, chỗ bơi tốt nhất tất nhiên là hồ nước nóng trên Thiên Vân Sơn.
Trương Khác vào xe, vừa định bảo lái xe xuất phát thì thấy Tôn Tĩnh Mông từ xe trước chui ra, đi tới phía mình.
Trương Khác mở cửa xe cho Tôn Tĩnh Mông vào: - Sao chưa được bao lâu đã muốn làm lính đào ngũ rồi?
- Nghe một lúc mà ung cả đầu. Tôn Tĩnh Mông nhăn mày, khua tay minh họa: - Căn bản nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, đi lãng phí thời gian với họ chẳng bằng kiếm việc mình làm được.
- Lên núi bơi với anh nhé? Trương Khác dụ dỗ:
- Anh không sợ Trần Phi Dung nói cho Đường Thanh à? Tôn Tĩnh Mông lườm y: - Đth Singapore có tiết mục thi tài rất được hoan nghênh, Thế Kỷ Hoa Âm có thể làm chuyện này ở nội địa không? Có lẽ em làm được việc này.
- Hiện anh chỉ muốn đi bơi thôi, hay là mình lên núi rồi bàn việc này? Trương Khác vẫy tay với đám Cố Hiểu Mai, bảo bọn họ đi trước.
Mùa hè ở Tân Vu tiết trời mát mẻ, ở thành phố bơi trong hồ bơi lộ thiên có hơi lạnh, còn suối nước nóng trên Thiên Vân Sơn trừ mùa đông không thích hợp để bơi ra, ba mùa xuân hạ thu đều có nhiệt độ nước rất thích hợp để bơi lội.
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông lên núi mua đồ bơi rồi ngồi thuyền tới hòn đảo giữa hồ, muốn cùng cô thay đồ cùng một phòng, nhưng bị đấm đá đuổi ra ngoài.
Trương Khác thay đồ bơi trước ngồi bên hồ đợi Tôn Tĩnh Hương ra, chân cho vào trong nước nóng đu đưa, ở đằng xa, bờ phải hồ có rất nhiều người đang bơi, cũng không ít người ý đồ bơi dọc mặt hồ rộng lớn. Tôn Tĩnh Mông quấn khăn tằm đi ra, tới bên hồ mới cởi chiếc khăn tắm đặt xuống, lộ ra chiếc bikini xanh thẫm bó sát làn da trắng như sữa, tạo nên sự tương phảng mạnh mẽ, tôn lên sự trắng mịn của nó. Chiếc áo bơi có vẻ hơi nhỏ so bầu ngực đã khá đầy đặn của Tôn Tĩnh Mông, làm người ta nhìn vào khó kiềm chế bản thân không tưởng tượng tới gò đồi mềm mại , mảnh biki ni phía dưới bó chặt lên mông cong cong, với đường nét tuyệt đẹp, vùng giữa hai cặp đù thon thả hơi hơi gồ lên, làm chiếc quân bơi nhỏ xíu căng chặt lọt vào chiếc khe mờ, cặp mông tròn trịa lộ quá nửa bên ngoài. Vóc dáng cô không cao lắm, ít nhất trong nhóm bạn cùng học viện Âm nhạc, cô thuộc loại nhỏ nhắn, dưới mép khăn tắm, đôi chân thon dài khỏe khắn, làn da như tuyết. Trương Khác híp mắt nhìn, cô bé này trừ khuôn mặt như yêu tinh ra thì có đôi chân này cám dỗ nhất, thầm nghĩ tới giờ mình vẫn nhẫn nhịn không ngắt đóa hoa tươi này đúng là kỳ tích, cảm thấy nước miếng ứa ra, ánh mắt tuần tiễu khắp cơ thể mỹ diệu của Tôn Tĩnh Mông.
- Không sợ bị mù mắt à, dám nhìn nữa thôi? Tôn Tĩnh Mông trừng mắt nhìn Trương Khác, làm bộ muốn ngồi xuống bên y nhưng bất thình lình đẩy Trương Khác xuống nước.
Trương Khác không kịp đề phòng, uống mất một ngụm nước mới thò đầu lên được, thấy Tôn Tĩnh Mông đang cười rất vui vẻ.
Bốn giờ chiều, mặt trời không gắt mấy, nước hồ cứ như được nhuộm một màu xanh biết, chiếu lên khuôn mặt người tỏa ra ánh sáng sáng dập dờn, Trương Khác bơi một vòng, thấy Tôn Tĩnh Mông vẫn ngồi đó, bơi lại đặt hai tay lên đùi cô, hỏi: - Sao còn chưa xuống nước?
- Nhìn anh bơi cũng được rồi. Tôn Tĩnh Mông nghịch ngợm đặt hai chân lên vai Trương Khác, kẹp lấy cổ y, còn lấy gót chân gõ lên lưng Trương Khác.
Trương Khác thoải mái áp má lên da thịt non mịn, ngẩng đầu nhìn bầu ngực đẩy bộ bikini màu xanh lên thành hình tròn hoàn mỹ, không kìm được đưa tay ra sờ cặp mông đầy xúc cảm.
- Nhìn cái gì thế hả? Tôn Tĩnh Hương kéo chặt khăn tắm, đù dùng sức kẹp lấy đầu y, không cho con mặt láo liên của Trương Khác cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, không ngờ động tác này làm chóp mũi Trương Khác đụng vào bụng dưới của mình, một cảm giác hết sức dễ chịu, Tôn Tĩnh Mông không muốn tránh ra. Không ngờ tiếp đó cảm giác cái gì trơn mềm cách lớp bikini liếm mút giữa hai chân cô, làm Tôn Tĩnh Mông tê liệt mất nửa người, xách tai Trương Khác không cho y rúc đầu vào, nhưng Trương Khác ôm chặt lấy hông không chịu buông tay, cái lưỡi càng lúc càng quá đáng, Tôn Tĩnh Mông thiếu điều rên lên khoan khoái, xấu hổ hết sức, nhưng lại không đành lòng nhéo tai y quá mạnh, ôm lấy đầu Trương Khác ngã ùm xuống nước.
Cổ Trương Khác vẫn bị Tôn Tĩnh Mông kẹp lấy, toàn thân bị đè trong nước, không nhúc nhích được, vùng vẫy thò đầu lên khỏi mặt nước, Tôn Tĩnh Mông như mỹ nhân ngư bơi ra xa, Trương Khác trèo lên bờ ngồi nghỉ, nhìn Tôn Tĩnh Mông bơi qua bơi lại, ánh mắt y chuyển động theo bóng hình xinh đẹp ấy, cặp mông tròn căng đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp chân thon thả quẫy nước, động tác ưu mỹ, làm người ta xem cô bơi cũng thấy thoải mái dễ chịu.
Tôn Tĩnh Mông bơi ra xa mới dựng lại, bắt tay lên miệng gọi Trương Khác: - Nếu anh bơi thắng em, anh muốn làm gì em cũng đồng ý.
- Thật sao? Trương Khác đứng bật dậy, mắt sáng lên.
- Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, em muốn lừa anh cũng chẳng được. Tôn Tĩnh Mông lắc đầu đáng yêu:
- Em dám lừa anh, anh cưỡng bức em. Trương Khác bất kể thật giả, lao ngay xuống nước:
- Anh là đồ vô lại, em còn chưa bắt đầu mà. Tông Tĩnh Mông cười mắng, bắt đầu đạp nước, vẫn cách Trương Khác một khoảng lớn.
Hồn đảo không rộng, nhưng bơi đua quanh nó một vòng cũng đủ mệt, Trương Khác bò lên bở thờ như chó thở, lúc này Tôn Tĩnh Mông đã đứng trên sàn gỗ cầm khăn lau đầu, cười nhạo: - Này, còn sức để cưỡng bức em không vậy?
Khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích, Trương Khác thình lình nắm lấy cổ tay Tôn Tĩnh Mông, ôm cơ thể nhỏ nhắn mê người của cô trong lòng, đè chặt hai tay làm cô không có sức phản kháng, hôn lên cánh môi ướt át, từ từ hôn xuống chiếc cổ thiên nga ngọc ngà, hôn cho Tôn Tĩnh Mông nhũn người, ngực phập phồng, hơi thở gấp gáp, khiến cho hai tai cô đỏ ửng lên, ráng hồng lan xuống cổ rồi toàn thân..
Đôi tay Trương Khác vuốt dọc theo tấm lưng thon thả của Tôn Tĩnh Mông, đôi tay chiếm lĩnh toàn bộ hai cặp mông tròn trịa của cô, lúc thì bị nhẹ nhàng mơn chớn, khi thì xoa nắn, rồi dùng sức vần vò, bị nắn ra ngoài, rồi lại ép vào trong, cách lớp quần bơi mà ra sức trêu đùa, rồi lại như muốn thăm dò phần tận cùng mềm mại của nữ nhân. - Ưmm… Tôn Tĩnh Mông rên lên như con mèo cái, tay vòng quanh cổ y, đôi môi đói khát tìm lấy môi Trương Khác, cuốn lấy đầu lưỡi của y, dục vọng không còn kìm chế nổi toàn thân run lên từng chập.
Con gái nhà người ta nhiệt tình như thế, Trương Khác làm sao có thể chịu thua kém, vòng tay ra sau lưng tìm cách cởi áo bơi của cô, nhưng Tôn Tĩnh Mông đột nhiên tỉnh lại giữ chặt lấy áo bơi, không cho Trương Khác nổi thú tính cởi ra, trong hồ còn có những người khác đang bơi, mặc dù cách rất xa, nhưng nếu bị y cởi đồ, thế nào cũng có người được chiêu đãi miễn phí.
- Chúng ta vào trong nhé? Trương Khác môi mơn chớn vành tai Tôn Tĩnh Mông, gạ gẫm:
- Ừ. Tôn Tĩnh Mông dùng giọng mũi đáp, người không còn chút sức nào, gần như ngã trong lòng Trương Khác, hai tay vòng quanh cổ y: - Nhưng không được cưỡng bức người ta. Giọng ngọt ngào êm ru làm linh hồn Trương Khác như thoát khỏi thân xác, bụng dưới hai người dán sát vào nhau, tạo nên sức dụ hoặc cực lớn, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cảm nhận được phản ứng rõ rệt của Trương Khác: - Anh mà cưỡng bức em, người ta sẽ nhận ra đấy, để em dùng tay giúp anh.
- Không được, em phải dùng cái này. Trương Khác nâng cằm Tôn Tĩnh Mông lên, tay đặt cặp môi hồng của cô, dứt khoát nói:
Tôn Tĩnh Mông dùng tay bóp chặt cái cột dựng đứng đó, mắt trợn lên, nhưng cũng không nói không đồng ý, đột nhiên Trương Khác hét một tiếng, bế thốc lên chạy vào trong nhà, vừa đặt Tôn Tĩnh Mông nằm xuống giường thì cô nàng đột nhiên ngồi bật dậy, kéo y ngã lăn ra giường ngồi đè lên người Trương Khác vừa hôn cuồng loạn vừa cởi quần bơi của Trương Khác.
Mặc dù biết nha đầu này rất to gan, suy nghĩ cũng khác thường, nhưng hành động bạo dạn quá mức này vẫn làm Trương Khác bất ngờ, mồm há hốc nhìn Tôn Tĩnh Mông trượt dần từ môi y xuống dưới, đến khi chạm vào cây cột nóng rẫy kia mới ngừng lại, ngước mắt lên nhìn Trương Khác bằng ánh mắt nóng không kém, rồi cúi đầu xuống. Trương Khác hít mạnh một hơi, cảm giác ấm áp ẩm ướt bao bọc cùng chiếc lưỡi linh hoạt cuốn quanh, làm linh hồn Trương Khác như rời khỏi thân xác.
Hai bọn họ triền miên rất lâu, tới khi ánh chiều tà trải khắp mặt hồ hai người mới ngồi thuyền quay lại, ngồi trên thuyền, Trương Khác ôm vòng eo mảnh mai của Tôn Tĩnh Mông, ngắm nhìn tịch dương trên đỉnh núi, khẽ hỏi bên tai cô: - Khi nào chúng ta mới có thể thực sự làm chuyện đó?
- Vừa rồi nếu anh muốn cưỡng bức em, em cũng chẳng từ chối. Tôn Tĩnh Mông cười giảo hoạt, lại nói một câu đầy thâm ý: - Vậy phải đợi sau này rồi! Sau này có khả năng là rất lâu sau này.
Trương Khác đưa tay túm tóc, làm vẻ mặt thống khổ muốn đập đầu vào mạn thuyền tự tử, Tôn Tĩnh Mông cười khanh khách chạy ra chỗ khác, mặc y làm trò.
Buổi tối Trương Khác bảo Tần Phi Dung đón cha mẹ y lên núi ăn cơm cùng, lúc ăn tối, Tôn Tĩnh Mông mới hết sức nghiêm túc nói tới suy nghĩ của cô về tiết mục 'giấc mộng minh tinh', chuyện này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, phương án rất toàn diện, cứ như cả buổi chiều cô và Trương Khác ở trên núi chỉ bàn việc này, không làm gì khác. Trương Khác không phục tâm tư của các cô gái cũng không được.
Ở Đài Loan, Singapore đều có truyền thống lịch sử lâu dài ở tiết mục thi tài năng, Tôn Tĩnh Mông sau khi tới Singapore được tiếp xúc với việc dàn dựng tiết mục tương quan, đem so với kiểu bồi dưỡng và con đường trưởng thành nghệ sĩ trong nước cứng nhắc thiếu sáng tạo đúng là khác nhau rất lớn, cô muốn làm show truyền hình dài kỳ:
- Mặc dù trong nước có cuộc thi tiếng hát trẻ, nhưng tiết mục đơn điệu, sản nghiệp giải trí mang tính biểu diễn, thời thượng, thu hút rất nhiều thanh niên, bọn họ có năng lực sáng tạo, ý tưởng mới mẻ, nhưng đơn vị tổ chức chỉ biết trang trí sân khấu, chuẩn bị ban nhạc, đẩy người ta ra ngoài hát một bài là xong, còn việc tạo hình tư vấn chuyên nghiệp với người thi tài, hỗ trợ phát triển tiếp theo, đều chẳng ra sao. Tôn Tĩnh Mông trình bày nhận thức và kỳ vọng của cô về tiết mục thi tài, hỏi Trương Khác: - Anh thấy sao?
- Ý kiến của tôi là không có ý kiến, ý kiến chị Tôn ra sao? Trương Khác giang tay từ chối cho ý kiến, ai bảo cô bé này buổi chiều không cho y thỏa mãn.
- Chị tôi đương nhiên ủng hộ tôi rồi. Tôn Tĩnh Mông thở dài: - Chỉ là nếu vận hành thì mời người có kinh nghiệm sản xuất ở Đài Loan, Singapore, chỉ sợ tiết mục không qua được thẩm duyệt trong nước.
- Tiết mục biểu diễn chỉ cần không liên quan tới chính trị thì những thứ khác rộng rãi hơn một chút, không cần lo điều ấy. Trương Khác lắc đầu, hiện trong nước cũng có mô phỏng một số tiết mục nước ngoài, chỉ là chế độ thẩm duyệt trong nước quá bảo thủ, nên không khi tiết mục không được thoải mái sôi động như ở nước ngoài, dễ đi theo hướng thương mại hóa cực đoan, thành ra quá mức dung tục. Về mặt doanh lợi và thẩm duyệt thì Trương Khác tin Thế Kỷ Hoa Âm không cần chịu áp lực quá lớn, y chỉ lo xã hội hiện đại ý thức thẩm mỹ quái dị bành trướng, sẽ làm một số nghệ sĩ có thẩm mỹ quan khác thường nổi lên, y hoàn toàn không muốn nâng đỡ thứ nghệ sĩ đó. Thế Kỷ Hoa Âm hợp tác ĐTh nội địa sản xuất tiết mục thi tài, chủ yếu không phải làm sôi động thị trường trong nước, mà là muốn thông qua nó để mở rộng ảnh hưởng của Thế Kỷ Hoa Âm, đồng thời thông qua cuộc thi để tìm kiếm nghệ sĩ có tiềm năng phát triển.
Tôn Tĩnh Mông hỏi: - Sản xuất tiết mục mời xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ làm nhà tài trợ được không?
- Nếu các cô tự tin thành công thì sẽ không thiếu tiền tài trợ, dự toán quảng cáo của Ái Đạt năm nay tới 1.5 tỷ, trích ra một phần là đủ rồi. Trương Khác cười: - Lại còn Hương Tuyết Hải, Thịnh Hâm, Tân Quang, chỉ xem các cô có lòng tin hợp tác với xí nghiệp nào thôi.
Tôn Tĩnh Mông bĩu môi khinh bỉ: - Đợi tôi lập ra kế hoạch thư, anh sẽ biết ai phải cầu tới ai.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân chỉ ngồi cười không nói, đợi Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông đấu khẩu chán, Trần Phi Dung mới nói mẹ Đường Thanh bị cảm, cô phải ở lại Kim Sơn chăm mẹ, ngày kia cùng tới Hong Kong.
Đường Thanh không thể tới Tân Vu, nhưng Tôn Tĩnh Mông cũng không cho Trương Khác cơ hội ở riêng bên cạnh, tới Hong Kong tham gia tiệc chúc mừng Tân Quang thành công lên TTCK, Trương Khác một là có Đường Thanh trông chừng, Tôn Tĩnh Mông lại về nhà ở, y càng không tìm được cơ hội ăn vụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.