Chương 562: Hi vọng và thất vọng
Cảnh Tục
06/11/2014
Muốn dệt lưới thì phải có
người cầm cương, Trương Khác ít tuổi là một điểm yếu, hơn nữa nếu tiếp
xúc với nhân vật long xà hỗn tạp sẽ dễ bị xem thường, Trương Tri Phi
không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Trương Khác lại nói vào điện thoại:
- Trưởng phòng Tiêu cũng có mặt hả? Cú tôi tới ngay ... Ồ, cả cục trưởng Vương nữa ... Tôi hiểu...
Thấy Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Hồng Bá trầm ngâm nói:
- Người của cục công an thành phố cũng có mặt, tôi thấy nên nói với bọn họ Tôn Tĩnh Mông là con gái nhỏ của Tôn Thượng Nghĩa, chuyện xảy ra hôm nay đúng là không thể tính là vui vẻ gì, xem bọn họ phản ứng ra sao?
Trương Khác nghĩ làm thế cũng thích hợp, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chú đi.
Trương Khác gọi điện cho Thiệu Tâm Văn, y còn nhớ bạn học của Thiệu Tâm Văn làm việc ở cục công an thành phố Kiến Nghiệp, tên Hà Kỳ Vân thì phải, Trương Khác nhớ mang mang như vậy, từ sự kiện bán dâm ở Phú Xuân Các cũng đã khá lâu rồi.
Bên phía đường Mã Liên thì Trương Khác không hi vọng đào sâu thêm được vũng bùn đó, nhưng vẫn phải khiến bọn chúng đưa ra một số nhượng bộ, không phải chỉ nghiêm túc điều tra vụ án quấy rối tình dục hôm đó là có thể kết án.
Kiến Nghiệp vào tháng tư là lúc thời tiết dễ chịu nhất, Trương Khác cầm *** coca, ngồi ở trên chiếc ghế dài của sân tennis, nhìn trời xanh mây trắng.
Đáng tiếc là sân tennis ở học viện không có ghế tựa, để ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp toàn thân, thầm nghĩ nhiệt độ hôm nay cũng phải 25 độ, vừa vặn thích hợp mặc váy đánh tennis rồi.
Mã Hải Long ở học viện âm nhạc khá thu hút, bị Trương Khác ném cho đám Trần Tín Sinh tháp tùng lãnh đạo thành ủy đi khảo sát đóng cửa nhà máy nhuộm, giữ Phó Tuấn ở lại bên người, cùng Trần Hiểu Tùng, Diêu Văn Thịnh, còn có cả Chu Tiểu Quân đi đánh tennis, trùng hợp Dịch Hinh cũng có chuyến bay dừng ở Kiến Nghiệp, hẹn tới chơi luôn.
Trương Khác uống một ngụm Coca, nói với Chu Tiểu Quân:
- Lúc này chắc anh đang bê nước ở quán bar hả?
Còn chưa dứt lời thì nghe thấy giọng của Lệnh Tiểu Yến ở cửa vào, chớp chớp mắt, thấy nửa người Lệnh Tiểu Yến thò vào, không mặc váy, thất vọng hỏi:
- Hôm nay quán bar nghỉ à?
- Ở đâu chả có quyền nghỉ ngơi, huống chi tôi chỉ là người làm công.
Lệnh Tiểu Yến lớn tiếng kháng nghị, thấy mắt Trương Khác chuyển ra sau lưng mình, hỏi:
- Nhìn gì đấy.
- Nhìn gì đâu.
Vừa mới nghe thấy giọng của Tôn Tĩnh Mông và các cô bạn, Trương Khác rất khát khao nhìn thấy những cặp đùi trắng như bông bưởi tràn vào sân tennis, y còn đặt biệt bảo Tôn Tĩnh Mông bao sân tennis này cả chiều trước hai ngày.
Váy lam mép trắng thoáng qua một góc rồi rụt vào, quang cảnh mình mong mỏi cuối cùng đã xuất hiện, tim Trương Khác đập thình thịch, hôm qua gọi điện cho Đỗ Phi nói chuyện này, thiếu chút nữa hại tên tiểu tử đó vứt chuyện thi đại học sang một bên, chạy tới Kiến Nghiệp chơi tennis.
Hả! Trương Khác trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông, dưới váy ngắn gợi cảm là quần jean xanh lam và giày thể thao màu vàng, ba cô gái đi với cô đều ăn mặc như vậy.
Trần Hiểu Tùng thắc mắc:
- Các cô ấy vì sao ăn mặc như thế, không mặc váy thì không thể đánh tennis à?
Chu Tiểu Quân, Diêu Văn Thịnh cũng cảm thấy nữ sinh học viện âm nhạc ăn mặc thật quái dị.
- À ...
Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói bừa:
- Khả năng một số người đúng là không giống người bình thường.
Mấy người kia ra sân đánh bóng, Trương Khác gọi Tôn tĩnh Mông tới, trừng mắt lên:
- Sao cô chơi trò vô lại thế, tôi mong đợi hôm nay tới mấy ngày rồi.
Cục công an Kiến Nghiệp đưa ra quyết định đám Tôn Cúc Kiệt có hành vi quấy rối tình dục, phạt nhốt giam 10 - 15 ngày, hai tên khác cầm đầu sinh viên thể dục tới Học viện Âm nhạc sẽ do học viện Thể dục xử lý, đồn trưởng đồn cảnh sát đường Mã Liên cùng chỉ đạo viên bị đuổi việc.
Hà Kỳ Vân tới khu Đông Hoa làm đồn trưởng kiêm chỉ đạo viên đồn cảnh sát đường Mã Liên, đây chỉ việc điều động rất nhỏ, căn bản không đáng để người ta để ý.
Chuyện Tôn Tĩnh Mông muốn nhờ Trương Khác xử lý coi như đã giải quyết trọn vẹn.
- Anh giúp với tâm tư xấu xa đó thì có khác gì đám cặn bã Tôn Cúc Kiệt?
Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:
- Còn nữa, đã bảo không được cho ba tôi và chị tôi biết cơ mà? Hại tôi bị mắng một trận, nếu chẳng phải bà cô đây tâm lý cứng cỏi, nói không chừng đã khóc tới chẳng bò dậy nổi mà đánh tennis với các anh.
Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông lấy chuyện này cắn trả, cười hăng hắc:
- Tôi chưa bao giờ cho rằng mình tốt đẹp hơn đám cặn bã đó, mà cũng không phải tôi nói cho ba cô biết.
- Anh nói sao tôi tin vậy à?
Tôn Tĩnh Mông chun mũi:
- Suốt ngày anh đi cùng đám nam nhân già đầu đó, tâm tư cũng xấu theo bọn họ rồi, thôi, tôi chẳng thèm chấp với anh.
Nắm tay y kéo dậy:
- Đi nào, tôi ăn mặc chẳng ra thể loại nào cũng cần dũng khí lớn lắm đấy, cùng lắm tối nay tôi mời các anh ăn tối, đến quán bar ăn tiêu miễn phí.
Hiếm khi nào Tôn Tĩnh Mông mềm giọng xuống như vậy, nhưng Trương Khác vẫn lắc đầu:
- Không dễ dàng cho qua vậy được, nếu là múa cột thì có thể suy nghĩ.
- Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.
Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, quay ngoắt người đi, Trương Khác vội bật dậy, lật đật đuổi theo.
Mấy ngày qua nhiệt độ tăng lên nhiều, đánh tennis chỉ mặc T-shirt mỏng, trước ngực Tôn Tĩnh Mông lùm lùm hiện lên hai đồi núi mềm, lúc di chuyển rung rinh như giấu con thỏ nhỏ bên trong, thêm vào tiếng thét vừa trong vừa ngọt, đánh tennis với cô đúng là hưởng thụ không tệ.
Các cô gái học khiêu vũ trông có vẻ yểu điệu yếu đuối, nhưng thể lực khá tốt, Lệnh Tiểu Yến và Dịch Hinh vốn không hay đánh tennis, được một ván thôi mà đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quẳng vợt ngồi bệt xuống sân.
Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Mông đánh tới lúc hăng máu thì Phó Tuấn cầm di động vẫy vẫy, bảo y tới nghe điện thoại. Trương Khác ra ngoài nghe điện thoại, Tôn Tĩnh Mông bực tức phát bóng về phía y, chẳng làm gì được cô ta, chỉ biết né tránh.
- Thị sát nhà máy nhuộm xảy ra chuyện, không biết là kẻ nào tiết lộ tin tức, công nhân nhà máy tụ tập ngăn cản xe vào nhà máy, phản đối chính phủ bán nhà máy cho chúng ta.
Trần Tín Sinh kể qua tình hình:
- Phó thị trưởng Vương đã liên hệ với bí thư La.
Trương Khác nhíu mày, tin tức này chắc chắn do địa ốc Tinh Điển phát tán ra, còn định chưa đàm phán ổn thỏa với thành phố sẽ không kinh động tới nhà máy nhuộm, lần thị sát này lấy dánh nghĩa tham quan, không ngờ có kẻ đã khích bác xúi bẩy làm loạn rồi.
Trương Khác cúp điện thoại gọi Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân tới, định tới nhà máy nhuộm xem sao.
- Anh đi đâu, không chơi nữa à?
Tôn Tĩnh Mông vác vợt trên vai, gò má ửng hồng, phát tán hơi thở thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, đi tới hỏi:
- À, có chút chuyện, cô tiếp đám anh Trần hộ nhé.
Trương Khác khoác áo ngoài lên.
Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói gì, cô hiểu địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, tới Hong Kong cũng suốt ngày bàn bàn tính tính với cha cô, nói ra một người ít tuối như thế nghiêm tục tham gia vào thế giới người trưởng thành thì đúng là một người rất vô vị, cô tiếp quản quán bar của chị mình cũng chỉ mang ý vui chơi, phất tay bảo Trương Khác đi cho mau.
Rời Học viện âm nhạc, rẽ vào đường Đông Hoa, vừa vặn gặp xe của La Quân, liền dừng xe lại cùng Diêu Văn Thịnh ngồi vào xe ông ta.
Lên xe, Trương Khác lóe lên một suy nghĩ, nói không chừng đám người kia bày ra trò này là để thăm dò thái độ La Quân kiên định tới mức nào? Nếu La Quân tỏ ra mềm mỏng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ xuất hiện liên tục.
- Bí thư La.
Trương Khác chẳng nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, cười nói:
- Nếu có thể thực sự thực thi chiến lược mới sản nghiệp kỹ thuật, tôi nghĩ thành phố này sẽ nhớ kỹ bí thư..
Ý của y là chuyện của nhà máy nhuộm chẳng qua chỉ là chướng ngại nhỏ so với chiến lược mới thôi.
Trương Khác lại nói vào điện thoại:
- Trưởng phòng Tiêu cũng có mặt hả? Cú tôi tới ngay ... Ồ, cả cục trưởng Vương nữa ... Tôi hiểu...
Thấy Trương Khác cúp điện thoại, Hứa Hồng Bá trầm ngâm nói:
- Người của cục công an thành phố cũng có mặt, tôi thấy nên nói với bọn họ Tôn Tĩnh Mông là con gái nhỏ của Tôn Thượng Nghĩa, chuyện xảy ra hôm nay đúng là không thể tính là vui vẻ gì, xem bọn họ phản ứng ra sao?
Trương Khác nghĩ làm thế cũng thích hợp, bảo Mã Hải Long lái xe đưa chú đi.
Trương Khác gọi điện cho Thiệu Tâm Văn, y còn nhớ bạn học của Thiệu Tâm Văn làm việc ở cục công an thành phố Kiến Nghiệp, tên Hà Kỳ Vân thì phải, Trương Khác nhớ mang mang như vậy, từ sự kiện bán dâm ở Phú Xuân Các cũng đã khá lâu rồi.
Bên phía đường Mã Liên thì Trương Khác không hi vọng đào sâu thêm được vũng bùn đó, nhưng vẫn phải khiến bọn chúng đưa ra một số nhượng bộ, không phải chỉ nghiêm túc điều tra vụ án quấy rối tình dục hôm đó là có thể kết án.
Kiến Nghiệp vào tháng tư là lúc thời tiết dễ chịu nhất, Trương Khác cầm *** coca, ngồi ở trên chiếc ghế dài của sân tennis, nhìn trời xanh mây trắng.
Đáng tiếc là sân tennis ở học viện không có ghế tựa, để ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp toàn thân, thầm nghĩ nhiệt độ hôm nay cũng phải 25 độ, vừa vặn thích hợp mặc váy đánh tennis rồi.
Mã Hải Long ở học viện âm nhạc khá thu hút, bị Trương Khác ném cho đám Trần Tín Sinh tháp tùng lãnh đạo thành ủy đi khảo sát đóng cửa nhà máy nhuộm, giữ Phó Tuấn ở lại bên người, cùng Trần Hiểu Tùng, Diêu Văn Thịnh, còn có cả Chu Tiểu Quân đi đánh tennis, trùng hợp Dịch Hinh cũng có chuyến bay dừng ở Kiến Nghiệp, hẹn tới chơi luôn.
Trương Khác uống một ngụm Coca, nói với Chu Tiểu Quân:
- Lúc này chắc anh đang bê nước ở quán bar hả?
Còn chưa dứt lời thì nghe thấy giọng của Lệnh Tiểu Yến ở cửa vào, chớp chớp mắt, thấy nửa người Lệnh Tiểu Yến thò vào, không mặc váy, thất vọng hỏi:
- Hôm nay quán bar nghỉ à?
- Ở đâu chả có quyền nghỉ ngơi, huống chi tôi chỉ là người làm công.
Lệnh Tiểu Yến lớn tiếng kháng nghị, thấy mắt Trương Khác chuyển ra sau lưng mình, hỏi:
- Nhìn gì đấy.
- Nhìn gì đâu.
Vừa mới nghe thấy giọng của Tôn Tĩnh Mông và các cô bạn, Trương Khác rất khát khao nhìn thấy những cặp đùi trắng như bông bưởi tràn vào sân tennis, y còn đặt biệt bảo Tôn Tĩnh Mông bao sân tennis này cả chiều trước hai ngày.
Váy lam mép trắng thoáng qua một góc rồi rụt vào, quang cảnh mình mong mỏi cuối cùng đã xuất hiện, tim Trương Khác đập thình thịch, hôm qua gọi điện cho Đỗ Phi nói chuyện này, thiếu chút nữa hại tên tiểu tử đó vứt chuyện thi đại học sang một bên, chạy tới Kiến Nghiệp chơi tennis.
Hả! Trương Khác trừng mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông, dưới váy ngắn gợi cảm là quần jean xanh lam và giày thể thao màu vàng, ba cô gái đi với cô đều ăn mặc như vậy.
Trần Hiểu Tùng thắc mắc:
- Các cô ấy vì sao ăn mặc như thế, không mặc váy thì không thể đánh tennis à?
Chu Tiểu Quân, Diêu Văn Thịnh cũng cảm thấy nữ sinh học viện âm nhạc ăn mặc thật quái dị.
- À ...
Trương Khác nghiến răng nghiến lợi nói bừa:
- Khả năng một số người đúng là không giống người bình thường.
Mấy người kia ra sân đánh bóng, Trương Khác gọi Tôn tĩnh Mông tới, trừng mắt lên:
- Sao cô chơi trò vô lại thế, tôi mong đợi hôm nay tới mấy ngày rồi.
Cục công an Kiến Nghiệp đưa ra quyết định đám Tôn Cúc Kiệt có hành vi quấy rối tình dục, phạt nhốt giam 10 - 15 ngày, hai tên khác cầm đầu sinh viên thể dục tới Học viện Âm nhạc sẽ do học viện Thể dục xử lý, đồn trưởng đồn cảnh sát đường Mã Liên cùng chỉ đạo viên bị đuổi việc.
Hà Kỳ Vân tới khu Đông Hoa làm đồn trưởng kiêm chỉ đạo viên đồn cảnh sát đường Mã Liên, đây chỉ việc điều động rất nhỏ, căn bản không đáng để người ta để ý.
Chuyện Tôn Tĩnh Mông muốn nhờ Trương Khác xử lý coi như đã giải quyết trọn vẹn.
- Anh giúp với tâm tư xấu xa đó thì có khác gì đám cặn bã Tôn Cúc Kiệt?
Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:
- Còn nữa, đã bảo không được cho ba tôi và chị tôi biết cơ mà? Hại tôi bị mắng một trận, nếu chẳng phải bà cô đây tâm lý cứng cỏi, nói không chừng đã khóc tới chẳng bò dậy nổi mà đánh tennis với các anh.
Trương Khác thấy Tôn Tĩnh Mông lấy chuyện này cắn trả, cười hăng hắc:
- Tôi chưa bao giờ cho rằng mình tốt đẹp hơn đám cặn bã đó, mà cũng không phải tôi nói cho ba cô biết.
- Anh nói sao tôi tin vậy à?
Tôn Tĩnh Mông chun mũi:
- Suốt ngày anh đi cùng đám nam nhân già đầu đó, tâm tư cũng xấu theo bọn họ rồi, thôi, tôi chẳng thèm chấp với anh.
Nắm tay y kéo dậy:
- Đi nào, tôi ăn mặc chẳng ra thể loại nào cũng cần dũng khí lớn lắm đấy, cùng lắm tối nay tôi mời các anh ăn tối, đến quán bar ăn tiêu miễn phí.
Hiếm khi nào Tôn Tĩnh Mông mềm giọng xuống như vậy, nhưng Trương Khác vẫn lắc đầu:
- Không dễ dàng cho qua vậy được, nếu là múa cột thì có thể suy nghĩ.
- Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.
Tôn Tĩnh Mông lườm y một cái, quay ngoắt người đi, Trương Khác vội bật dậy, lật đật đuổi theo.
Mấy ngày qua nhiệt độ tăng lên nhiều, đánh tennis chỉ mặc T-shirt mỏng, trước ngực Tôn Tĩnh Mông lùm lùm hiện lên hai đồi núi mềm, lúc di chuyển rung rinh như giấu con thỏ nhỏ bên trong, thêm vào tiếng thét vừa trong vừa ngọt, đánh tennis với cô đúng là hưởng thụ không tệ.
Các cô gái học khiêu vũ trông có vẻ yểu điệu yếu đuối, nhưng thể lực khá tốt, Lệnh Tiểu Yến và Dịch Hinh vốn không hay đánh tennis, được một ván thôi mà đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quẳng vợt ngồi bệt xuống sân.
Trương Khác đang cùng Tôn Tĩnh Mông đánh tới lúc hăng máu thì Phó Tuấn cầm di động vẫy vẫy, bảo y tới nghe điện thoại. Trương Khác ra ngoài nghe điện thoại, Tôn Tĩnh Mông bực tức phát bóng về phía y, chẳng làm gì được cô ta, chỉ biết né tránh.
- Thị sát nhà máy nhuộm xảy ra chuyện, không biết là kẻ nào tiết lộ tin tức, công nhân nhà máy tụ tập ngăn cản xe vào nhà máy, phản đối chính phủ bán nhà máy cho chúng ta.
Trần Tín Sinh kể qua tình hình:
- Phó thị trưởng Vương đã liên hệ với bí thư La.
Trương Khác nhíu mày, tin tức này chắc chắn do địa ốc Tinh Điển phát tán ra, còn định chưa đàm phán ổn thỏa với thành phố sẽ không kinh động tới nhà máy nhuộm, lần thị sát này lấy dánh nghĩa tham quan, không ngờ có kẻ đã khích bác xúi bẩy làm loạn rồi.
Trương Khác cúp điện thoại gọi Diêu Văn Thịnh, Chu Tiểu Quân tới, định tới nhà máy nhuộm xem sao.
- Anh đi đâu, không chơi nữa à?
Tôn Tĩnh Mông vác vợt trên vai, gò má ửng hồng, phát tán hơi thở thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, đi tới hỏi:
- À, có chút chuyện, cô tiếp đám anh Trần hộ nhé.
Trương Khác khoác áo ngoài lên.
Tôn Tĩnh Mông mím môi không nói gì, cô hiểu địa vị của Trương Khác ở Cẩm Hồ, tới Hong Kong cũng suốt ngày bàn bàn tính tính với cha cô, nói ra một người ít tuối như thế nghiêm tục tham gia vào thế giới người trưởng thành thì đúng là một người rất vô vị, cô tiếp quản quán bar của chị mình cũng chỉ mang ý vui chơi, phất tay bảo Trương Khác đi cho mau.
Rời Học viện âm nhạc, rẽ vào đường Đông Hoa, vừa vặn gặp xe của La Quân, liền dừng xe lại cùng Diêu Văn Thịnh ngồi vào xe ông ta.
Lên xe, Trương Khác lóe lên một suy nghĩ, nói không chừng đám người kia bày ra trò này là để thăm dò thái độ La Quân kiên định tới mức nào? Nếu La Quân tỏ ra mềm mỏng, thủ đoạn của bọn chúng sẽ xuất hiện liên tục.
- Bí thư La.
Trương Khác chẳng nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, cười nói:
- Nếu có thể thực sự thực thi chiến lược mới sản nghiệp kỹ thuật, tôi nghĩ thành phố này sẽ nhớ kỹ bí thư..
Ý của y là chuyện của nhà máy nhuộm chẳng qua chỉ là chướng ngại nhỏ so với chiến lược mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.