Chương 389: Hiện trường
Cảnh Tục
22/07/2014
Lưu Tước thấy Từ Học Bình chĩa thằng mũi giáo vào tập đoàn Long Hoa, và La Quy Nguyên, có chút tức giận vì chống lưng cho Trương Tri Hành mà Từ Học Bình đích thân tới Tân Vu hỏi tội, thế này chẳng phải loạn sao, cái gì cũng phải có phép tắc chứ, ông ta là cấp trên trực tiếp của Trương Tri Hành, nếu vậy sau này còn làm ăn gì nữa, chẳng lẽ phải nhìn mặt Trương Tri Hành làm việc, nên phân bua hộ La Quy Nguyên:
- Thưa tỉnh trưởng, chuyện đê bao thành phố tôi có biết, mặc dù năm ngoái có có tu sửa, nhưng do quản lý không thỏa đáng, cho nên để nhiều xe tải trọng quá quy định đi qua, làm mặt đê tổn hại nghiêm trọng, cho nên thành phố đầu năm nay bỏ tiền ra sửa lại, đồng thời lệnh ban nghành có liên quan tăng cường quản lý.
- Nói như vậy là đồng chí đích thân tới thị sát rồi?
Từ Học Bình lạnh lùng nhìn ông ta, tưởng Lưu Tước tới lúc này còn muốn lừa dối, trong lòng cực kỳ tức giận. Nếu chẳng phải đã tra khá rõ quan hệ và Lưu Tước và La Quy Nguyên thì Từ Học Bình đã phát tác ngay tại chỗ.
Giang Thượng Nguyên thì thông minh hơn, dù không rõ thực tế, nhưng nếu không có cơ hội đánh một đòn hạ gục kẻ địch, cha con họ Trương sao để Từ Học Bình đích thân ra mặt được? Nên kiểm điểm ngay:
- Báo cáo tỉnh trưởng, tôi tới Tân Vu, công tác chưa đi sâu đi sát, năm ngoái đê bao thông xe tôi có tới, sau đó tuy nghe một số nghị luận, nhưng chỉ nhắc phó thị trưởng chủ quản vài lần, không đích thân tới thị sát ... Công tác có thiếu sót, tôi xin kiểm điểm với tỉnh trưởng.
Từ Học Bình phất tay, ông không có kiên nhẫn nghe mấy lợi quan liêu này, mà Giang Thượng Nguyên chỉ ít hơn ông vài tuổi, không cần thiết làm kiểm điểm như học sinh tiểu học.
Lưu Tước bị Từ Học Bình nhìn chằm chằm, trong lòng thấp thỏm, nghe Giang Thượng Nguyên kiểm điểm thực chất là chối bỏ trác nhiệm, thầm tức giận, ngậm miệng không nói nữa.
Từ Học Binh mặt âm trầm, không khí trong xe đột nhiên như đóng băng.
Rời đường quốc lộ, xe đi thẳng vào nội thành, rẽ vào đường Thành Hà, xa xa nhìn thấy đê bao, nhìn từ mé bên trong, chỉ thấy bờ đê cao lớn sừng sững, bên mép đê còn có bồn hoa tươi màu, tuyệt đối không thể là công trình rỗng ruột được.
Đi tới con đường sát đê, Từ Học Bình không nói một lời tự mở cửa xe đi xuống, Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước theo sau.
Lúc này hai người bọn họ mới biết Trương Khác ở xe đằng sau, Giang Thượng Nguyên thì chẳng ngạc nhiên, ông ta biết thân phận thực của Trương Khác, còn Lưu Tước càng nhận định rằng Từ Học Bình tới Tân Vu hoàn toàn vì chống chưng cho Trương Tri Hành, trong lòng phẫn nộ vô cùng:
- Mọi người đi xem đi, tôi ở lại đây.
Từ Học Bình không nghe thấy, ông đã nóng lòng leo được một nửa đường, căn bản không để ý tới đằng sau. Cái đê bao này Lưu Tước đương nhiên phải có trách nhiệm, nhưng truy cứu trực tiếp cũng chỉ tới La Quy Nguyên, Lưu Tước hẳn bị che mắt.
Lưu Tước và La Quy Nguyên trong công tác có rất nhiều xung đột, lúc này lại lên tiếng bất bình cho La Quy Nguyên, đúng là chính trực tới buồn cười, nhưng còn bộc lộ ra thứ khác của ông ta đó là lạc hậu, bảo thủ, quan liêu và năng lực yếu kém.
Trương Khác đi sau Giang Thượng Nguyên, thấy ông ta ý thức được vấn đề mà lại bỏ mặc Lưu Tước, chắc là muốn Lưu Tước mất hết thể diện, liền nói:
- Thị trưởng Lưu nhìn vấn đề quá hẹp hỏi rồi, là vãn bối, tôi nói câu này đương nhiên không thích hợp, song thị trưởng Lưu muốn giận, tôi thấy cứ chịu khó lên mặt đê một chuyến rồi hẵng giận.
Cho dù lời này do Trương Tri Hành nói ra cũng có hơi vượt quá thân phận, huống hồ là Trương Khác, mặt tím tái nhìn y chằm chằm, đương nhiên không dám quát tháo trước mặt Từ Học Bình, âm trầm xuống dưới đê.
Từ Học Bình xuống dưới đầu tiên, thấy bờ đê tu sửa từ đầu năm mà đã có vết nứt toang hoác, nhìn rõ cả bên trong, lòng hết sức lo lắng, bất chấp mé ngoài đê không có bậc thang để xuống, cúi người hai tay áp sát mặt đê, trượt xuống dốc.
Giang Thượng Nguyên leo lên hết bậc thang đã thở hồng hộc, chống tay đầu gối nhìn mặt đường mới tu sửa đầu năm mà đã lồi lõm, nứt nẽ, quay đầu nói với Lưu Tước:
- Đây chẳng lẽ vì bên giao thông quản lý không thỏa đáng?
Thấy Từ Học Bình thuận theo dốc đê đi xuống, vội vàng chạy theo mới phát hiện không có bậc thang, dốc lại thẳng, vội hô:
- Tỉnh trưởng, cẩm thận.
Từ Học Bình không để ý tới ông ta, Lục Văn Phu và Lý Nghĩa Giang theo sát rồi, muốn ngã cũng khó. Ông ta chỉ nóng lòng muốn biết đê bao Tân Vu tệ hại tới mức nào, lưu vực Tiểu Giang tổng cộng có hơn 1000 km đê, rốt cuộc có bao nhiêu công trình rỗng ruột thế này.
Lưu Tước lên tới mặt đê mới biết chuyện không đơn giản như ông ta tưởng tượng, hết sức hối hận vì những lời nói trên xe, đúng là ngu hết thuốc chữa, vội vàng theo xuống mé kia bờ đê, đi được vài trăm mét liền nhìn thấy một vết nứt lớn khủng khiếp kéo dài dọc chân đê tới tận trên bờ đê, có thể thấy rõ kết cấu đê đã biến dạng rõ ràng.
Từ Học Bình lạnh lùng nhìn hai người Giang, Lưu vẫn không nói câu nào, tiếp tục đi về phía trước, nơi này gần con đường chủ yếu nhất của Tân Vu nên tình hình không quá thảm, tiếp tục đi chừng một kilomet, tình hình càng thêm tồi tệ, Từ Học Bình đi hơi vội, trượt chân, tuy có người đằng sau đỡ lấy, nhưng chân phải vẫn trượt xuống sông, ống quần ướt tới gối.
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước sắc mặt rất khó coi, muốn khuyên Từ Học Bình lên xe ngồi đi xem toàn bộ công trình, song không dám mở miệng, nhìn sắc mặt của ông là biết có thể chửi mắng người ta bất kỳ lúc nào.
Đi tới một đoạn ống cống chảy ra sông, miễn cưỡng có thể leo lên được mặt đê, đi dưới bãi sông đá sỏi, ngay Trương Khác cũng thấy phải cố gắng hết sức, Từ Học Bình còn ngã tới mấy lần, cuối cùng phải để nhân viên công tác dìu đi.
Lên mặt đê, Từ Học Bình không hề khách khí chỉ thẳng mặt Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước quát:
- Con đê này làm sao che chắn được cho 30 vạn dân Tân Vu? Đây là hành vi phạm tội với người dân! Vấn đề này thành ủy chính phủ Tân Vu xử lý sao đây? Từ Học Bình này sẽ ở đây xem hai đồng chí xử lý chuyện này ra sao? Tôi tới đây không phải để bới móc công tác của các đồng chí, mà vì có một cái gai đâm vào tim ba mươi vạn người dân Tân Vu, tôi không học được cách khoanh tay ngồi nhìn như các đồng chí.
Giang Thượng Nguyên không dám giải thích gì, Lưu Tước càng câm như hến.
Từ Học Bình tuy chỉ trích nghiêm khắc, nhưng vẫn giao quyền xử lý cho phía Tân Vu, còn ông về xe nghỉ ngơi. Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước qua một bên thương lượng xem xử lý ra sao, Từ Học Bình ở bên theo dõi, nếu còn muốn qua loa, ngay bản thân cũng liên lụy.
Lưu Tước lúc đầu lên xe nói sai, giờ càng không dám hàm hồ, thì xe giữ tướng là nhất định rồi, thảo luận một lúc, quyết định không thông báo cho La Quy Nguyên, gọi những người phụ trách ban ngành có liên quan tới họp tại hiện trường, tạch bạch rõ trách nhiệm, tội kẻ nào kẻ nấy chịu.
Giang Thượng Nguyên căn dặn xong, cuối cùng cảnh cáo nhân viên công tác:
- Chỉ cần thông báo cho người có liên quan tới đây là được, ai dám nói năng lung tung, cẩn thận tôi xử người đó.
Tiền Văn Quý biết La Quy Nguyên chuyến này khó giữ mình rồi, cho dù có chút giao tình, cũng không thể bắn tin trước mặt thư ký của Lưu Tước, liền dựa theo danh sách hai vị lãnh đạo thương lượng ra, thông báo bọn họ tới họp.
Người phụ trách kiến thiết thành phố, giao thông, thủy lợi nhận được thông báo, đều không biết Từ Học Bình đã tới Tân Vu, đến nơi chỉ nhìn thấy mặt đường be bét, không ý thức được vấn đề kết cấu chủ thể đê bao, còn cười nói với nhau:
- La béo, hôm nay ông còn dám đẩy trách nhiệm lên đầu bên quản lý giao thông chúng tôi thì phải liên tục một tháng mời tôi tới hộp đêm Hoàng Hậu tiêu dao đấy.
- Con mẹ lão khỉ gầy, lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm phạt xe, có gan thì đừng để xe cát xe đá của Long Hoa lên đê, dù đường bờ đê có vẫn đề, nhưng đường Thanh Giang tới đường Hoa Thái có con đường nào tử tế chứ? Còn muốn tới Hoàng Hậu tiêu dao một tháng? Bằng cái cơ thể còm nhom này của ông, chịu nổi không hả?
Một đám người vừa cười nói chửi mắng nhau lên đê, tới mặt đê mới thấy không chỉ có xe của Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước, còn có mấy cỗ xe màu đen của tỉnh.
Người trong quan trường đều rất mẫn cảm với biển số xe. Nhất là ai có biển số nào là chú trọng nhất, biển số xe đại biểu cho đẳng cấp trên quan trường. Tức thì nhận ra chuyện quá nghiêm trọng rồi, không khí trở nên nặng nề.
- Thưa tỉnh trưởng, chuyện đê bao thành phố tôi có biết, mặc dù năm ngoái có có tu sửa, nhưng do quản lý không thỏa đáng, cho nên để nhiều xe tải trọng quá quy định đi qua, làm mặt đê tổn hại nghiêm trọng, cho nên thành phố đầu năm nay bỏ tiền ra sửa lại, đồng thời lệnh ban nghành có liên quan tăng cường quản lý.
- Nói như vậy là đồng chí đích thân tới thị sát rồi?
Từ Học Bình lạnh lùng nhìn ông ta, tưởng Lưu Tước tới lúc này còn muốn lừa dối, trong lòng cực kỳ tức giận. Nếu chẳng phải đã tra khá rõ quan hệ và Lưu Tước và La Quy Nguyên thì Từ Học Bình đã phát tác ngay tại chỗ.
Giang Thượng Nguyên thì thông minh hơn, dù không rõ thực tế, nhưng nếu không có cơ hội đánh một đòn hạ gục kẻ địch, cha con họ Trương sao để Từ Học Bình đích thân ra mặt được? Nên kiểm điểm ngay:
- Báo cáo tỉnh trưởng, tôi tới Tân Vu, công tác chưa đi sâu đi sát, năm ngoái đê bao thông xe tôi có tới, sau đó tuy nghe một số nghị luận, nhưng chỉ nhắc phó thị trưởng chủ quản vài lần, không đích thân tới thị sát ... Công tác có thiếu sót, tôi xin kiểm điểm với tỉnh trưởng.
Từ Học Bình phất tay, ông không có kiên nhẫn nghe mấy lợi quan liêu này, mà Giang Thượng Nguyên chỉ ít hơn ông vài tuổi, không cần thiết làm kiểm điểm như học sinh tiểu học.
Lưu Tước bị Từ Học Bình nhìn chằm chằm, trong lòng thấp thỏm, nghe Giang Thượng Nguyên kiểm điểm thực chất là chối bỏ trác nhiệm, thầm tức giận, ngậm miệng không nói nữa.
Từ Học Binh mặt âm trầm, không khí trong xe đột nhiên như đóng băng.
Rời đường quốc lộ, xe đi thẳng vào nội thành, rẽ vào đường Thành Hà, xa xa nhìn thấy đê bao, nhìn từ mé bên trong, chỉ thấy bờ đê cao lớn sừng sững, bên mép đê còn có bồn hoa tươi màu, tuyệt đối không thể là công trình rỗng ruột được.
Đi tới con đường sát đê, Từ Học Bình không nói một lời tự mở cửa xe đi xuống, Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước theo sau.
Lúc này hai người bọn họ mới biết Trương Khác ở xe đằng sau, Giang Thượng Nguyên thì chẳng ngạc nhiên, ông ta biết thân phận thực của Trương Khác, còn Lưu Tước càng nhận định rằng Từ Học Bình tới Tân Vu hoàn toàn vì chống chưng cho Trương Tri Hành, trong lòng phẫn nộ vô cùng:
- Mọi người đi xem đi, tôi ở lại đây.
Từ Học Bình không nghe thấy, ông đã nóng lòng leo được một nửa đường, căn bản không để ý tới đằng sau. Cái đê bao này Lưu Tước đương nhiên phải có trách nhiệm, nhưng truy cứu trực tiếp cũng chỉ tới La Quy Nguyên, Lưu Tước hẳn bị che mắt.
Lưu Tước và La Quy Nguyên trong công tác có rất nhiều xung đột, lúc này lại lên tiếng bất bình cho La Quy Nguyên, đúng là chính trực tới buồn cười, nhưng còn bộc lộ ra thứ khác của ông ta đó là lạc hậu, bảo thủ, quan liêu và năng lực yếu kém.
Trương Khác đi sau Giang Thượng Nguyên, thấy ông ta ý thức được vấn đề mà lại bỏ mặc Lưu Tước, chắc là muốn Lưu Tước mất hết thể diện, liền nói:
- Thị trưởng Lưu nhìn vấn đề quá hẹp hỏi rồi, là vãn bối, tôi nói câu này đương nhiên không thích hợp, song thị trưởng Lưu muốn giận, tôi thấy cứ chịu khó lên mặt đê một chuyến rồi hẵng giận.
Cho dù lời này do Trương Tri Hành nói ra cũng có hơi vượt quá thân phận, huống hồ là Trương Khác, mặt tím tái nhìn y chằm chằm, đương nhiên không dám quát tháo trước mặt Từ Học Bình, âm trầm xuống dưới đê.
Từ Học Bình xuống dưới đầu tiên, thấy bờ đê tu sửa từ đầu năm mà đã có vết nứt toang hoác, nhìn rõ cả bên trong, lòng hết sức lo lắng, bất chấp mé ngoài đê không có bậc thang để xuống, cúi người hai tay áp sát mặt đê, trượt xuống dốc.
Giang Thượng Nguyên leo lên hết bậc thang đã thở hồng hộc, chống tay đầu gối nhìn mặt đường mới tu sửa đầu năm mà đã lồi lõm, nứt nẽ, quay đầu nói với Lưu Tước:
- Đây chẳng lẽ vì bên giao thông quản lý không thỏa đáng?
Thấy Từ Học Bình thuận theo dốc đê đi xuống, vội vàng chạy theo mới phát hiện không có bậc thang, dốc lại thẳng, vội hô:
- Tỉnh trưởng, cẩm thận.
Từ Học Bình không để ý tới ông ta, Lục Văn Phu và Lý Nghĩa Giang theo sát rồi, muốn ngã cũng khó. Ông ta chỉ nóng lòng muốn biết đê bao Tân Vu tệ hại tới mức nào, lưu vực Tiểu Giang tổng cộng có hơn 1000 km đê, rốt cuộc có bao nhiêu công trình rỗng ruột thế này.
Lưu Tước lên tới mặt đê mới biết chuyện không đơn giản như ông ta tưởng tượng, hết sức hối hận vì những lời nói trên xe, đúng là ngu hết thuốc chữa, vội vàng theo xuống mé kia bờ đê, đi được vài trăm mét liền nhìn thấy một vết nứt lớn khủng khiếp kéo dài dọc chân đê tới tận trên bờ đê, có thể thấy rõ kết cấu đê đã biến dạng rõ ràng.
Từ Học Bình lạnh lùng nhìn hai người Giang, Lưu vẫn không nói câu nào, tiếp tục đi về phía trước, nơi này gần con đường chủ yếu nhất của Tân Vu nên tình hình không quá thảm, tiếp tục đi chừng một kilomet, tình hình càng thêm tồi tệ, Từ Học Bình đi hơi vội, trượt chân, tuy có người đằng sau đỡ lấy, nhưng chân phải vẫn trượt xuống sông, ống quần ướt tới gối.
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước sắc mặt rất khó coi, muốn khuyên Từ Học Bình lên xe ngồi đi xem toàn bộ công trình, song không dám mở miệng, nhìn sắc mặt của ông là biết có thể chửi mắng người ta bất kỳ lúc nào.
Đi tới một đoạn ống cống chảy ra sông, miễn cưỡng có thể leo lên được mặt đê, đi dưới bãi sông đá sỏi, ngay Trương Khác cũng thấy phải cố gắng hết sức, Từ Học Bình còn ngã tới mấy lần, cuối cùng phải để nhân viên công tác dìu đi.
Lên mặt đê, Từ Học Bình không hề khách khí chỉ thẳng mặt Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước quát:
- Con đê này làm sao che chắn được cho 30 vạn dân Tân Vu? Đây là hành vi phạm tội với người dân! Vấn đề này thành ủy chính phủ Tân Vu xử lý sao đây? Từ Học Bình này sẽ ở đây xem hai đồng chí xử lý chuyện này ra sao? Tôi tới đây không phải để bới móc công tác của các đồng chí, mà vì có một cái gai đâm vào tim ba mươi vạn người dân Tân Vu, tôi không học được cách khoanh tay ngồi nhìn như các đồng chí.
Giang Thượng Nguyên không dám giải thích gì, Lưu Tước càng câm như hến.
Từ Học Bình tuy chỉ trích nghiêm khắc, nhưng vẫn giao quyền xử lý cho phía Tân Vu, còn ông về xe nghỉ ngơi. Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước qua một bên thương lượng xem xử lý ra sao, Từ Học Bình ở bên theo dõi, nếu còn muốn qua loa, ngay bản thân cũng liên lụy.
Lưu Tước lúc đầu lên xe nói sai, giờ càng không dám hàm hồ, thì xe giữ tướng là nhất định rồi, thảo luận một lúc, quyết định không thông báo cho La Quy Nguyên, gọi những người phụ trách ban ngành có liên quan tới họp tại hiện trường, tạch bạch rõ trách nhiệm, tội kẻ nào kẻ nấy chịu.
Giang Thượng Nguyên căn dặn xong, cuối cùng cảnh cáo nhân viên công tác:
- Chỉ cần thông báo cho người có liên quan tới đây là được, ai dám nói năng lung tung, cẩn thận tôi xử người đó.
Tiền Văn Quý biết La Quy Nguyên chuyến này khó giữ mình rồi, cho dù có chút giao tình, cũng không thể bắn tin trước mặt thư ký của Lưu Tước, liền dựa theo danh sách hai vị lãnh đạo thương lượng ra, thông báo bọn họ tới họp.
Người phụ trách kiến thiết thành phố, giao thông, thủy lợi nhận được thông báo, đều không biết Từ Học Bình đã tới Tân Vu, đến nơi chỉ nhìn thấy mặt đường be bét, không ý thức được vấn đề kết cấu chủ thể đê bao, còn cười nói với nhau:
- La béo, hôm nay ông còn dám đẩy trách nhiệm lên đầu bên quản lý giao thông chúng tôi thì phải liên tục một tháng mời tôi tới hộp đêm Hoàng Hậu tiêu dao đấy.
- Con mẹ lão khỉ gầy, lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm phạt xe, có gan thì đừng để xe cát xe đá của Long Hoa lên đê, dù đường bờ đê có vẫn đề, nhưng đường Thanh Giang tới đường Hoa Thái có con đường nào tử tế chứ? Còn muốn tới Hoàng Hậu tiêu dao một tháng? Bằng cái cơ thể còm nhom này của ông, chịu nổi không hả?
Một đám người vừa cười nói chửi mắng nhau lên đê, tới mặt đê mới thấy không chỉ có xe của Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước, còn có mấy cỗ xe màu đen của tỉnh.
Người trong quan trường đều rất mẫn cảm với biển số xe. Nhất là ai có biển số nào là chú trọng nhất, biển số xe đại biểu cho đẳng cấp trên quan trường. Tức thì nhận ra chuyện quá nghiêm trọng rồi, không khí trở nên nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.