Chương 634: Khoa Vương chia tách
Cảnh Tục
15/12/2014
Đỗ Phi buổi chiều còn phải
đi thảo luận chi tiết đăng ký công ty, hắn vội vã ăn xong rồi đi; Địch
Đan Thanh không muốn về nhà khách nghỉ trưa, liền theo đám Trương Khác
tới Tiểu Hồng Lâu tham quan cạnh tranh sáng nghiệp.
Định Đan Thanh là cô gái là cô gái xinh đẹp lộng lẫy, làn da sáng bóng như tuyết, người như phủ một lớp hào quảng, vẻ đẹp thành thục mặn mà, một phong tình thấm tận xương tủy.
Đám người Thi Học Bân, Đổng Dược Hoa nhìn thấy Trần Phi Dung còn dám cợt nhả trêu chọc, còn với Địch Đan Thanh, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô cũng không dám.
Địch Đan Thanh bồi tiếp nhân vật nhàn tản như Trương Khác, Trần Phi Dung đứng ở cửa sổ trò chuyện; Tịch Nhược Lâm giữ thân phận, không nói không gia nhập hiệp hội sáng nghiệp, cũng không đi tranh chức vị phụ trách với đám Thời Học Bân, cũng đứng ở cửa sổ chỗ Trương Khác, nhìn đám Thời Học Bân hăng hái nói về cuộc thi như uống thuốc kích thích.
- Adrenalin đúng là thứ thần kỳ.
Trương Khác cảm khái nói:
- Còn lo mọi người không quen nhau, bảo bọn họ cạnh tranh nội bộ sẽ không ra gì, ai ngờ chị Địch vừa xuất hiện một cái, làm bọn họ rút đao đâm nhau cũng được.
Địch Đan Thanh nguýt dài:
- Ai chả biết cậu coi nơi này là căn cứ bồi dưỡng.
Trương Khác chỉ cười không nói gì.
Tịch Nhược Lâm không hiểu lời Địch Đan Thanh, trước mặt Địch Đan Thanh, cô ta không tránh khỏi tự ti. Thực ra mà nói, trước vẻ đẹp rực sáng của Địch Đan Thanh thì rất ít nữ nhân giữ được tự tin.
Nghe Trương Khác ba hoa, Trần Phi Dung che miệng cười khúc khích, trước Tết tới Tân Vu chơi còn được Địch Đan Thanh chiêu đãi, không nghe Trương Khác nói Địch Đan Thanh cũng ở trong trường.
Tới giờ thư viện mở cửa, đám Trương Khác liền đi trước.
Bọn họ vừa đi, sĩ khí bên này tức tốc giảm xuống hai cấp, Thời Học Bân dò hỏi Tịch Nhược Lâm:
- Chị là trợ lý chủ nhiệm khóa của Trương Khác, thằng nhãi đó lai lịch ra sao mà mỹ nữ cứ như do y nuôi trong nhà, kéo được Trần Phi Dung ra đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Lại còn quen biết một siêu cấp đại mỹ nữ như thế, không phải quá đáng à?
- Tôi làm sao mà biết?
Tịch Nhược Lâm nghĩ tới Tôn Tĩnh Mông, phải thừa nhận ở trước những mỹ nữ của Trương Khác, bản thân mình thất sắc đi rất nhiều.
Mông Nhạc còn biết bạn gái chính thức của Trương Khác là Đường Thanh cũng thuộc hàng yêu tinh gây họa, vỗ vai Thời Học Bân:
- Người anh em, biết mục tiêu cuộc đời ở đâu rồi chứ? Nỗ lực lên.
- Nhưng thằng nhãi đó có nỗ lực gì đâu!
Thời Học Bân oán trách:
- Chị Tịch, hay là chị thương tôi một chút, nếu kìm nén quá lâu, tôi sẽ phản nhân loại, phản xã hội mất, coi như chị cứu vớt nhân loại, tốt xấu cũng cho tôi có mỹ nhân để oai phong vài ngày!
- Xéo!
Không có mặt đám Trương Khác, Đỗ Phi ở đây Tịch Nhược Lâm không cần giữ thân phận trợ lý chủ nhiệm nữa, giơ chân muốn đá, làm đám Thời Học Bân sợ hãi bỏ chạy.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Địch Đan Thanh không vào được phòng mượn sách, Trương Khác bảo cô viết tên sách cần ra, y và Trần Phi Dung vào mượn giúp.
Năm 97, ĐH Đông Hải còn chưa có hệ thống máy tính lưu trữ thông tin về các đầu sách, muốn mượn sách phải kiên nhẫn tra mấy quyền mục lục, tốn mất quả nửa tiếng mới kiếm đủ số sách Địch Đan Thanh cần, lúc đi ra thấy Địch Đan Thanh đang đứng nói chuyện với một nam nhân.
Địch Đan Thanh mặt tỏ vẻ bực bội, nhìn thấy hai người Trương Khác đi ra, mỉm cười nói:
- Người tôi đợi ra rồi, cám ơn anh bồi tiếp tôi trong thời gian buồn tẻ. ..
Rồi bỏ kẻ đó lại, mỉm cười quyến rũ đi về phía Trương Khác.
Người kia nhìn Trương Khác thấy quen quen, không nhận ra. Trương Khác thì nhận ra hắn là nam nhân cùng Tịch Nhược Lâm đi lên núi Hợp Hoan, hỏi nhỏ Địch Đan Thanh:
- Tên kia có bị chị Địch mê hoặc tới điên đảo hồn phách khai cả tổ tiên mười tám đời ra không?
- Khả năng tổ tiên mười tám đời của hắn chẳng có gì đáng để khoe khoang, đợi hai cô cậu nửa tiếng đồng hổ, chỉ nghe thấy hắn kể về bản thân, bà cô đây chán tai, nếu chẳng phải quá buồn tẻ thì sớm đá cho hắn ngã xuống lầu rồi..
Địch Đan Thanh hay ngón tay kẹp tấm danh thiếp định ném vào thùng rác:
- Là bạn cùng ban bồi huấn, tên này rất phù phiếm.
Trương Khác lấy tấm danh thiếp xem, Vương Túc Hải tổng giám đốc công ty hữu hạn khoa kỹ Hải Túc, có điều cái thời đại này, giám đốc chủ tịch chạy đầy đường, thuận tay vứt hộ vào thùng rác giúp Địch Đan Thanh.
Trần Phi Dung buổi chiều không có tiết, Trương Khác định cùng đốt thời gian trong phòng đọc sách.
Chia tay Địch Đan Thanh ở thư viện, Trương Khác cùng Trần Phi Dung vào phòng đọc sách, thấy Trần Phi Dung cùng mình đi tới giá sách kinh tế, còn định hỏi cô vì sao hứng thú với loại sách kinh tế, thì di động trong túi vang lên, là điện thoại của Thái Phi Quyên, chỗ này chỉ có hai bọn họ, nên y nhận máy luôn.
Trần Phi Dung vẫy vẫy tay, đôi mắt biết nói đang hỏi Trương Khác có cần giúp cầm sách không?
Trương Khác đưa sách cho cô, nhìn Trần Phi Dung ôm sách trong lòng tiếp tục đi chọn sách, vẻ đẹp như lan như huệ khiến Trương Khác cảm thấy tĩnh mịch êm ái như ở cùng cô bạn hàng xóm lâu năm.
Thái Phi Quyên vừa được tin tức từ cục công thương Hải Châu, bọn họ nhận được 4 đơn xin đăng ký công ty đều liên quan tới Khoa Vương, làm người ta không hiểu là bốn công ty này được quyền sử dụng thương hiệu lẫn tài sản vô hình của Khoa Vương.
Ba công ty đầu là đầu tư tư nhân của tập đoàn Gia Tín và tập đoàn Chính Thái, công ty cuối cùng do tập đoàn Đại Nhã là nhà đầu tư chủ yếu, còn có một tin tức làm người ta không ngờ tới, Úc Bình nắm 30% cổ phần của công ty này, hơn nữa còn được chỉ định làm đại biểu pháp nhân.
Thái Phi Quyên hỏi:
- Điều này liệu có phải nói lên rằng tập đoàn Đại Nhã và Tạ gia đã bán chính thức chia tách?
- Không ngờ Khoa Vương lấy phương thức này đi lên con đường đa nguyên hóa, đúng là bất ngờ, vốn cổ đông Khoa Vương đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bọn họ đều đang lấy Khoa Vương ra làm lợi thế giao dịch đây.
Trương Khác cảm khái:
- Nếu không Đại Nhã khó mà phân rõ giới hạn được, chắc là Úc Bình phát huy tác dụng trong chuyện này, chúng ta đợi xem biến hóa đi.
Có thể Úc Bình đúng là nhân vật lợi hại, trước kia không chú ý tới cô ta lắm, chỉ biết cô ta là tình nhân của Chu Phú Minh.
Từ phục vụ của nhà khách Văn Sơn, trói được Chu Phú Minh, từ đó nhảy sang làm giám đốc Khoa Vương, hiện ra mặt tách Đại Nhã khỏi Tạ gia, thực sự không thể coi thường được.
Không rõ quá trình cụ thể ra sao, nhưng không có Úc Bình, không có Chu Phú Minh đứng sau lấy địa ốc Cẩm Thành ra làm lợi thế giao dịch thì khó mà phát sinh chuyện này được.
Tạ gia không dễ dàng từ bỏ bất kỳ một đối tượng có thể hút máu nào, Đại Nhã xem như sơ bộ có thể thoát thân rồi.
Đăng ký một công ty không cần tốn nhiều tiền, quan trọng là hiệp nghị sử dụng thương hiệu Khoa Vương hay không, trong tay Úc Bình hẳn là không có nhiều tiền công khai lắm, rất khả năng phần này là giao dịch quyền tiền.
Trương Khác cười, trong vụ này Tạ Chiêm mới là người bị vứt bỏ hoàn toàn, không biết hắn có vùng vẫy chút nào không?
Phát sinh ra chuyện này, có lẽ có thể nói Đại Nhã đã thông minh hơn một chút, song không hiểu trong lòng Trần Tĩnh sẽ có cảm xúc gì? Cô ấy nhất định không dễ chịu.
Loại tin tức này không thể ảnh hưởng tới tâm tình của Trương Khác, nhét di động vào túi, nhận lấy đống sách còn thoảng mùi cơ thể của Trần Phi Dung, hỏi:
- Sao bạn lại xem mấy thứ sách này, không thấy chán à?
- Cũng ổn, ba mình hi vọng sau này mình làm quán ăn thêm phát triển mà.
Trần Phi Dung cười nhẹ:
- Mỗi tội không biết đọc từ đâu.
Định Đan Thanh là cô gái là cô gái xinh đẹp lộng lẫy, làn da sáng bóng như tuyết, người như phủ một lớp hào quảng, vẻ đẹp thành thục mặn mà, một phong tình thấm tận xương tủy.
Đám người Thi Học Bân, Đổng Dược Hoa nhìn thấy Trần Phi Dung còn dám cợt nhả trêu chọc, còn với Địch Đan Thanh, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cô cũng không dám.
Địch Đan Thanh bồi tiếp nhân vật nhàn tản như Trương Khác, Trần Phi Dung đứng ở cửa sổ trò chuyện; Tịch Nhược Lâm giữ thân phận, không nói không gia nhập hiệp hội sáng nghiệp, cũng không đi tranh chức vị phụ trách với đám Thời Học Bân, cũng đứng ở cửa sổ chỗ Trương Khác, nhìn đám Thời Học Bân hăng hái nói về cuộc thi như uống thuốc kích thích.
- Adrenalin đúng là thứ thần kỳ.
Trương Khác cảm khái nói:
- Còn lo mọi người không quen nhau, bảo bọn họ cạnh tranh nội bộ sẽ không ra gì, ai ngờ chị Địch vừa xuất hiện một cái, làm bọn họ rút đao đâm nhau cũng được.
Địch Đan Thanh nguýt dài:
- Ai chả biết cậu coi nơi này là căn cứ bồi dưỡng.
Trương Khác chỉ cười không nói gì.
Tịch Nhược Lâm không hiểu lời Địch Đan Thanh, trước mặt Địch Đan Thanh, cô ta không tránh khỏi tự ti. Thực ra mà nói, trước vẻ đẹp rực sáng của Địch Đan Thanh thì rất ít nữ nhân giữ được tự tin.
Nghe Trương Khác ba hoa, Trần Phi Dung che miệng cười khúc khích, trước Tết tới Tân Vu chơi còn được Địch Đan Thanh chiêu đãi, không nghe Trương Khác nói Địch Đan Thanh cũng ở trong trường.
Tới giờ thư viện mở cửa, đám Trương Khác liền đi trước.
Bọn họ vừa đi, sĩ khí bên này tức tốc giảm xuống hai cấp, Thời Học Bân dò hỏi Tịch Nhược Lâm:
- Chị là trợ lý chủ nhiệm khóa của Trương Khác, thằng nhãi đó lai lịch ra sao mà mỹ nữ cứ như do y nuôi trong nhà, kéo được Trần Phi Dung ra đã đủ kinh thế hãi tục rồi! Lại còn quen biết một siêu cấp đại mỹ nữ như thế, không phải quá đáng à?
- Tôi làm sao mà biết?
Tịch Nhược Lâm nghĩ tới Tôn Tĩnh Mông, phải thừa nhận ở trước những mỹ nữ của Trương Khác, bản thân mình thất sắc đi rất nhiều.
Mông Nhạc còn biết bạn gái chính thức của Trương Khác là Đường Thanh cũng thuộc hàng yêu tinh gây họa, vỗ vai Thời Học Bân:
- Người anh em, biết mục tiêu cuộc đời ở đâu rồi chứ? Nỗ lực lên.
- Nhưng thằng nhãi đó có nỗ lực gì đâu!
Thời Học Bân oán trách:
- Chị Tịch, hay là chị thương tôi một chút, nếu kìm nén quá lâu, tôi sẽ phản nhân loại, phản xã hội mất, coi như chị cứu vớt nhân loại, tốt xấu cũng cho tôi có mỹ nhân để oai phong vài ngày!
- Xéo!
Không có mặt đám Trương Khác, Đỗ Phi ở đây Tịch Nhược Lâm không cần giữ thân phận trợ lý chủ nhiệm nữa, giơ chân muốn đá, làm đám Thời Học Bân sợ hãi bỏ chạy.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Địch Đan Thanh không vào được phòng mượn sách, Trương Khác bảo cô viết tên sách cần ra, y và Trần Phi Dung vào mượn giúp.
Năm 97, ĐH Đông Hải còn chưa có hệ thống máy tính lưu trữ thông tin về các đầu sách, muốn mượn sách phải kiên nhẫn tra mấy quyền mục lục, tốn mất quả nửa tiếng mới kiếm đủ số sách Địch Đan Thanh cần, lúc đi ra thấy Địch Đan Thanh đang đứng nói chuyện với một nam nhân.
Địch Đan Thanh mặt tỏ vẻ bực bội, nhìn thấy hai người Trương Khác đi ra, mỉm cười nói:
- Người tôi đợi ra rồi, cám ơn anh bồi tiếp tôi trong thời gian buồn tẻ. ..
Rồi bỏ kẻ đó lại, mỉm cười quyến rũ đi về phía Trương Khác.
Người kia nhìn Trương Khác thấy quen quen, không nhận ra. Trương Khác thì nhận ra hắn là nam nhân cùng Tịch Nhược Lâm đi lên núi Hợp Hoan, hỏi nhỏ Địch Đan Thanh:
- Tên kia có bị chị Địch mê hoặc tới điên đảo hồn phách khai cả tổ tiên mười tám đời ra không?
- Khả năng tổ tiên mười tám đời của hắn chẳng có gì đáng để khoe khoang, đợi hai cô cậu nửa tiếng đồng hổ, chỉ nghe thấy hắn kể về bản thân, bà cô đây chán tai, nếu chẳng phải quá buồn tẻ thì sớm đá cho hắn ngã xuống lầu rồi..
Địch Đan Thanh hay ngón tay kẹp tấm danh thiếp định ném vào thùng rác:
- Là bạn cùng ban bồi huấn, tên này rất phù phiếm.
Trương Khác lấy tấm danh thiếp xem, Vương Túc Hải tổng giám đốc công ty hữu hạn khoa kỹ Hải Túc, có điều cái thời đại này, giám đốc chủ tịch chạy đầy đường, thuận tay vứt hộ vào thùng rác giúp Địch Đan Thanh.
Trần Phi Dung buổi chiều không có tiết, Trương Khác định cùng đốt thời gian trong phòng đọc sách.
Chia tay Địch Đan Thanh ở thư viện, Trương Khác cùng Trần Phi Dung vào phòng đọc sách, thấy Trần Phi Dung cùng mình đi tới giá sách kinh tế, còn định hỏi cô vì sao hứng thú với loại sách kinh tế, thì di động trong túi vang lên, là điện thoại của Thái Phi Quyên, chỗ này chỉ có hai bọn họ, nên y nhận máy luôn.
Trần Phi Dung vẫy vẫy tay, đôi mắt biết nói đang hỏi Trương Khác có cần giúp cầm sách không?
Trương Khác đưa sách cho cô, nhìn Trần Phi Dung ôm sách trong lòng tiếp tục đi chọn sách, vẻ đẹp như lan như huệ khiến Trương Khác cảm thấy tĩnh mịch êm ái như ở cùng cô bạn hàng xóm lâu năm.
Thái Phi Quyên vừa được tin tức từ cục công thương Hải Châu, bọn họ nhận được 4 đơn xin đăng ký công ty đều liên quan tới Khoa Vương, làm người ta không hiểu là bốn công ty này được quyền sử dụng thương hiệu lẫn tài sản vô hình của Khoa Vương.
Ba công ty đầu là đầu tư tư nhân của tập đoàn Gia Tín và tập đoàn Chính Thái, công ty cuối cùng do tập đoàn Đại Nhã là nhà đầu tư chủ yếu, còn có một tin tức làm người ta không ngờ tới, Úc Bình nắm 30% cổ phần của công ty này, hơn nữa còn được chỉ định làm đại biểu pháp nhân.
Thái Phi Quyên hỏi:
- Điều này liệu có phải nói lên rằng tập đoàn Đại Nhã và Tạ gia đã bán chính thức chia tách?
- Không ngờ Khoa Vương lấy phương thức này đi lên con đường đa nguyên hóa, đúng là bất ngờ, vốn cổ đông Khoa Vương đã bằng mặt không bằng lòng rồi, bọn họ đều đang lấy Khoa Vương ra làm lợi thế giao dịch đây.
Trương Khác cảm khái:
- Nếu không Đại Nhã khó mà phân rõ giới hạn được, chắc là Úc Bình phát huy tác dụng trong chuyện này, chúng ta đợi xem biến hóa đi.
Có thể Úc Bình đúng là nhân vật lợi hại, trước kia không chú ý tới cô ta lắm, chỉ biết cô ta là tình nhân của Chu Phú Minh.
Từ phục vụ của nhà khách Văn Sơn, trói được Chu Phú Minh, từ đó nhảy sang làm giám đốc Khoa Vương, hiện ra mặt tách Đại Nhã khỏi Tạ gia, thực sự không thể coi thường được.
Không rõ quá trình cụ thể ra sao, nhưng không có Úc Bình, không có Chu Phú Minh đứng sau lấy địa ốc Cẩm Thành ra làm lợi thế giao dịch thì khó mà phát sinh chuyện này được.
Tạ gia không dễ dàng từ bỏ bất kỳ một đối tượng có thể hút máu nào, Đại Nhã xem như sơ bộ có thể thoát thân rồi.
Đăng ký một công ty không cần tốn nhiều tiền, quan trọng là hiệp nghị sử dụng thương hiệu Khoa Vương hay không, trong tay Úc Bình hẳn là không có nhiều tiền công khai lắm, rất khả năng phần này là giao dịch quyền tiền.
Trương Khác cười, trong vụ này Tạ Chiêm mới là người bị vứt bỏ hoàn toàn, không biết hắn có vùng vẫy chút nào không?
Phát sinh ra chuyện này, có lẽ có thể nói Đại Nhã đã thông minh hơn một chút, song không hiểu trong lòng Trần Tĩnh sẽ có cảm xúc gì? Cô ấy nhất định không dễ chịu.
Loại tin tức này không thể ảnh hưởng tới tâm tình của Trương Khác, nhét di động vào túi, nhận lấy đống sách còn thoảng mùi cơ thể của Trần Phi Dung, hỏi:
- Sao bạn lại xem mấy thứ sách này, không thấy chán à?
- Cũng ổn, ba mình hi vọng sau này mình làm quán ăn thêm phát triển mà.
Trần Phi Dung cười nhẹ:
- Mỗi tội không biết đọc từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.