Chương 1057: Lén lút gặp nhau
Cảnh Tục
05/08/2015
Chuyến bay trực tiếp từ Perth đến Bắc Kinh còn chưa khai thông, Trương Khác ở Perth hai ngày, rồi ngồi chuyến máy bay trung chuyển của Hồng Kông cùng Vệ Lan rời khỏi Perth. Xuyên qua cửa sổ máy bay, cùng với khe giữa các tầng mây, có thể thấy vùng hoang mạc rộng rãi cùng mặt biển xanh thẳm của tây Australia.
Ngồi trên chiếc ghế mềm hình cung trong cabin rộng rãi, Trương Khác thấy Vệ Lan ngóng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ đến thất thần, y mới hỏi: - Quyết định muốn đến Perth rồi sao?
- Ừm. Vệ Lan gật đầu: - Bị hoang mạc cùng nước biển vây quanh, có cảm giác ngăn cách, cũng được.
- Ài...
Trương Khác khẽ thở dài, những năm gần đây xảy ra nhiều việc như vậy ở trên người Vệ Lan, người nhà của cô cũng không có năng lực bảo vệ mà cô muốn đạt được. Trong nhà nghèo khổ, vì để cho hai em trai có thể tiếp tục đến trường, Vệ Lan đành phải nghỉ học công tác vào năm học cao nhị(~ lớp 11), là Địch Đan Thanh bảo vệ giúp cô không bị tiếp tục trầm luân trong dòng chảy nhơ bẩn.
Trong lòng của Vệ Lan, Địch Đan Thanh là người còn thân thiết hơn, quan trọng hơn cả người nhà. Mà hiện tại cũng còn một số lời đồn đãi đang ngầm sinh sôi, Vệ Lan muốn rời khỏi quốc nội đến Perth cùng Địch Đan Thanh cũng không khó lý giải.
Nghĩ đến quá trầm trọng như vậy, Trương Khác thay đổi đề tài, cười xấu xa hỏi: - Quên hỏi chị một việc, sáng sớm hôm trước, chị cùng Đan Thanh không mặc đồ ngủ cùng nhau làm gì vậy?
- Em! Vệ Lan trừng mắt với Trương Khác, mặt đỏ bừng, chuyện sáng hôm trước thật đúng là giải thích khó mà rõ ràng, chung quy không thể nói quần lót bị ướt mới cởi ra ngủ. Cô thò tay véo eo Trương Khác: - Em còn dám nói bậy!
Trương Khác lặng lẽ cười xấu xa, nhấc tay đầu hàng, để Vệ Lan đừng véo eo y nữa.
Perth vẫn là mùa đông lạnh nhất trong năm, bay qua mặt biển xanh thẳm, Hồng Kông lại lại mùa hạ nóng bức trong một năm nhất sau mùa bão mới đi qua. Lộ trình dài thường có thể tạo cho người ta một số cảm giác kì dị.
Trương Khác cùng Vệ Lan khi lên máy bay tại Perth đã có chuẩn bị, cởi xuống áo khoác, bên trong là trang phục hè mỏng manh. Vệ Lan không còn trang phục công sở nữa, mà mặc quần jean, áo thun thêm đôi giày thể thao, trong trang phục của một nữ sinh viên thanh thuần.
- Không ở lại Hồng Kông chơi mấy ngày hả? - Trương Khác hỏi.
Xuống máy bay, Vệ Lan không chuẩn bị thủ tục xuất cảnh, mà dự định đi ngay, ngồi chuyến bay quốc nội về Kiến Nghiệp.
- Ngày kia phải chính thức đi học rồi...
Cho dù muốn mau chóng chuyển trường đến Đại học Perth, Vệ Lan cũng không muốn trốn học tùy ý như Trương Khác, hoàn toàn không có dáng dấp của một sinh viên.
Nhìn Đường Thanh chuẩn bị thủ tục đến gặp mặt ở nhà đón khách sân bay. Vệ Lan giơ tay vẫy gọi cô qua. Thấy dáng dấp nhu mì của Đường Thanh, Vệ Lan nghĩ thầm, nếu mình như Đường Thanh, có thể đối với Trương Khác từ Perth bay trở về Hồng Kông mà nhìn như không để ý tới hay không. Cô liếc nhìn Trương Khác, lại nghĩ đến câu "ái tình không phải là nước tinh khiết" của Địch Đan Thanh, cô cười hàn huyên với Đường Thanh, nghĩ có người yêu hạnh phúc hơn nhiều so với mình bị tình yêu ruồng bỏ. Nếu như tên khốn này có chủ ý với mình, chắc mình không có sức mà đẩy y ra.
Đường Thanh một tuần trước đã đến Hồng Kông, cùng Trương Khác đưa Vệ Lan lên máy bay đến Kiến Nghiệp, sau đó mới rời khỏi sân bay.
Ở trên xe, Trương Khác nói với Đường Thanh việc có thể sẽ di dân đến Tây Úc.
Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trương Khác, vụ án La Quy Nguyên đã qua rất lâu rồi, nhưng một số lời đồn đại cũng rất khó dẹp tan. Vệ Lan trong lòng đã từng chịu tổn thương muốn rời khỏi quốc nội cũng tốt. Dịu dàng tựa đầu lên vai Trương Khác, cho tới bây giờ Đường Thanh cũng không có ý nghĩ di dân.
Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa cũng không có ở Hồng Kông, công trình san biển của khu sản nghiệp sắt thép nghìn vạn tấn đã tiến hành được gần một nửa, cuộc đàm phán về sắt thép liên hợp Đông Hải cùng sắt thép Đông Sơn xác nhập cũng đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, cộng thêm hạng mục cơ sở đóng tàu, Diệp Kiến Bân cùng Tôn Thượng Nghĩa đều ở Tân Đình, cao tầng của Nam Dương Hải Viễn cũng có mặt tại Tân Đình rất nhiều.
Mặc dù Diệp Kiến Bân cùng Tôn Thượng Nghĩa cũng không có ở Hồng Kông, Trương Khác đặt chân tại Hồng Kông cũng không được an nhàn. Y vừa đến khách sạn, điện thoại của Tưởng Vi liền gọi đến, nói là Tiêu Thụy Dân của Liên Tín cũng ở Hồng Kông, hy vọng có thể bí mật cùng y gặp mặt.
Trương Khác không biết Tiêu Thụy Dân từ đâu biết được ngày hôm nay mình sẽ có mặt tại Hồng Kông, nếu hắn yêu cầu gặp mặt, hơn nữa ban đêm cũng không có an bài khác, y liền mời Tiêu Thụy Dân đến khách sạn Bán Đảo Bán Đảo cùng nhau ăn bữa cơm tối.
※※※※
Tiêu Thụy Dân mới 46 tuổi, tóc đã đốm muối tiêu, hắn không cố gắng nhuộm đen tóc, nghĩ thầm có một ít tóc bạc sẽ thêm chút khí chất nho nhã. Hắn gặp mặt cùng Trương Khác lần đầu tiên vẫn là ở trong nhà Vương Húc Sâm, lần đó cũng là hắn cố muốn gặp nhân vật ở sau lưng sáng lập ra đế quốc kinh tế Cẩm Hồ một lần, tới cùng có bộ dạng thế nào, cho dù khi đó hắn thừa nhận, trận lốc xoáy mà Cẩm Hồ khơi lên tại quốc nội không nhỏ, trong lòng cũng không đặc biệt chấp nhận.
Thời gian cũng gần 3 năm rồi, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng Tiêu Thụy Dân cũng rất khó dùng ngôn ngữ mà đi miêu tả, và hắn đành phải thừa nhận, có một số việc, có một số người sinh ra đã có thiên phú có thể làm tốt.
Xuống xe trước khách sạn Bán Đảo, lúc này đã hoàng hôn, ánh nắng chiều phủ kín bầu trời, đứng ở trước khách sạn Bán Đảo có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa. Hắn biết Trương Khác đến Hồng Kông theo thường lệ thích ở trong khách sạn Bán Đảo, không nghĩ ra Cẩm Hồ tài lực hùng hậu như vậy, vì sao không ở Hồng Kông mua một trạch viện, lại cứ muốn ở khách sạn thoải mái nhiều hơn.
Nhìn Phó Tuấn từ trong đại sảnh đi ra đón, Tiêu Thụy Dân cười nắm tay với hắn.
Tiêu Thụy Dân cũng không hy vọng xa vời Trương Khác có thể tự mình xuống lầu tiếp đón hắn nữa, cho dù Cát Kiến Đức cùng Cẩm Hồ không có ân oán, Trương Khác xuống lầu hay không, cũng là việc thích thì làm. Hắn nghĩ việc bản thân cùng Trương Khác lén gặp mặt nếu như truyền tới tai Cát Kiến Đức, Cát Kiến Đức có lẽ sẽ nổi trận lôi đình thôi.
Tầng trên cùng của khách sạn Bán Đảo là nhà hàng Pháp, xuyên qua thủy tinh sát đất, có thể nhìn ra biển rộng vào buổi hoàng hôn được ánh nắng chiều như biển lửa hừng hực nhuộm mặt biển xanh thẳm lấp lánh muôn màu muôn vẻ.
Đi vào trong, Tiêu Thụy Dân không thừa nhận cũng không được, lúc này ngồi ở chỗ này ăn cơm tuyệt đối là một loại hưởng thụ xa xỉ.
- Giám đốc Tiêu cũng ở Hồng Kông à?
Trương Khác nhìn Phó Tuấn dẫn Tiêu Thụy Dân đến, đứng lên nắm tay với hắn, mời hắn nhập tọa.
- Nghe nói Khác thiếu gia từ Texas trực tiếp đến Perth luôn, nghĩ Khác thiếu gia từ Perth về nước có thể sẽ dừng lại ở Hồng Kông, trong khoảng thời gian này vừa lúc có cơ hội đến Hồng Kông, nên ở lại thêm vài ngày.
Tiêu Thụy Dân cũng không che giấu, hắn dừng lại Hồng Kông chính là chờ gặp mặt với Trương Khác. Gặp mặt tại Hồng Kông, luôn thuận tiện hơn so với gặp mặt tại Kiến Nghiệp.
Trương Khác cười cười, từ trong tay nhân viên cầm lấy hũ cafe rót cho Tiêu Thụy Dân. Tiêu Thụy Dân có lẽ cũng không muốn cho Cát Kiến Đức biết được việc lén gặp mặt này.
Tiêu Thụy Dân cũng không quanh co lòng vòng, hắn cũng rõ ràng mình ở trước mặt Trương Khác không có tư cách này. Ở trong nhà hàng tầng trên cùng của khách sạn Bán Đảo, cùng Trương Khác, Đường Thanh dùng bữa cơm Pháp, vừa ăn vừa làm rõ ý đồ đến đây.
- Cẩm Hồ đã chính thức tại phòng thí nghiệm ESS thành lập bộ môn nghiên cứu phát triển chip ĐTDĐ, bên ngoài đều đang suy đoán Cẩm Hồ trên nghiên cứu phát triển chip băng tần cơ sở có một số tiến triển mang tính quyết định. Nói thẳng về vấn đề này, có thể quá mạo muội hay không? - Tiêu Thụy Dân hỏi.
- Tôi nghĩ thanh âm nghi vấn của bên ngoài đối với chúng tôi càng nhiều hơn chứ. Trương Khác vừa cười vừa nói: - Dù sao kỹ thuật chip băng tần cơ sở không phải là cơ cấu gì muốn khai phát là có thể khai phát. Ví dụ thất bại đi trước cũng không ít đâu.
- Theo phán đoán của cá nhân tôi, tôi càng nguyện ý tin tưởng Cẩm Hồ đã nắm giữ kỹ thuật chip băng tần cơ sở có thể thương nghiệp hóa rồi. . .
". . ." Trương Khác hơi bĩu môi, không nói gì, chờ Tiêu Thụy Dân nói thẳng ra ý đồ hắn đến đây.
- Bộ Thông tin đã minh xác đáp ứng công ty liên thông thành lập công ty con phụ thuộc toàn bộ phụ trách kiến thiết cùng kinh doanh mạng CDMA, cũng minh xác năm nay sẽ tách nghiệp vụ thông tin di động khỏi tập đoàn viễn thông, thành lập công ty độc lập. . .
Tiêu Thụy Dân biết những tin tức này đối với Trương Khác thì không tính là tin tức gì. Dịch Vân Phi tại nội bộ Bộ Thông tin đã công khai đứng trên lập trường ủng hộ Cẩm Hồ. Hắn nói như vậy, chỉ là cảm thấy có thể càng nói rõ ý đồ ngày hôm nay đến đây: - Năm nay chi phí của thông tin di động so với năm ngoái đã có giảm thiểu trên diện rộng, cũng thúc đẩy ĐTDĐ trong nước tăng trưởng tiêu thụ trên diện rộng, nhưng năm nay trong số 11 xí nghiệp cầm được giấy phép ĐTDĐ của Bộ Thông tin, ngoại trừ Khoa Vương Cao Khoa, 10 xí nghiệp khác, cũng bao gồm Liên Tấn, Liên Tín, Đông Hưng đều không thể nhận được cung ứng linh kiện ĐTDĐ đầy đủ —— bằng không thì, tôi nghĩ nửa năm đầu thị phần ĐTDĐ hàng trong nước sẽ càng cao hơn.
Trương Khác an tĩnh nghe Tiêu Thụy Dân nói, cung ứng linh kiện ĐTDĐ theo không kịp, có nguyên nhân về nhiều mặt, cũng không thể oán giận năng suất của các xí nghiệp hàng đầu không đủ.
Năm nay nhu cầu của thị trường ĐTDĐ trong nước tăng trưởng gần gấp đôi so với năm ngoái, thương hiệu ngoại tư cùng Cẩm Hồ tại thị trường trung cao đoan chém giết kịch liệt, do đó tại thị trường trung đê đoan để lại không gian phát triển rất lớn cho các cửa hàng ĐTDĐ trong nước, nhưng chuẩn bị của các công ty ĐTDĐ ít nhiều có chút không đủ, quản lý mua vật tư cũng tương đối hỗn loạn, lượng hàng cung cấp còn xa mới đạt đến yêu cầu năng suất thiết kế, có tiền cũng kiếm không được.
ĐTDĐ bảo thạch của Khoa Vương Cao Khoa yêu cầu đại bộ phận linh kiện đều do Cẩm Hồ cung ứng, hơn nữa một bộ phận linh kiện tương đối là định chế, bởi liên hệ giữa đôi bên đầy đủ mà hữu hiệu, Cẩm Hồ có thể phối hợp với nhu cầu của Khoa Vương Cao Khoa để kịp thời điều chỉnh sản xuất linh kiện.
Các xí nghiệp ĐTDĐ khác trong nước lại không cách nào hưởng thụ được đãi ngộ với quy cách cao như vậy, những xí nghiệp ĐTDĐ này nhu cầu đối với linh kiện không lớn, không được các xí nghiệp linh kiện hàng đầu coi trọng. Cho dù Kiến Nghiệp, Hải Châu đã hình thành một cụm sản nghiệp nguyên bộ với quy mô nhất định, nhưng năng suất chỉnh thể còn rất hữu hạn, kiến thiết nhà xưởng nguyên bộ còn hơi lạc hậu, hơn nữa một số linh kiện nòng cốt còn cần mua của xí nghiệp điện tử hải ngoại, thường thường bởi vì thiếu khuyết một loại linh kiện nào đó mà phải đợi tới hai ba tháng, do đó dẫn đến cả tuyến sản xuất cũng bị ép dừng lại —— cho dù Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng cũng thường thường gặp phải khốn cảnh như vậy.
Loại hiện tượng này có chút cùng loại với thị trường DVD player vào năm 95, lúc đó nhu cầu của thị trường đầu đĩa như núi lửa phun trào, mà tim đầu đĩa nghiêm trọng cung không đủ cầu, chính là vì Cẩm Hồ có thể thu được hợp đồng cung ứng mỗi tháng 10 vạn tim máy của nhà xưởng Thượng Hải Philips, mới đoạt được phân ngạch gần 40% của thị trường đầu đĩa.
Trương Khác an tĩnh nhìn Tiêu Thụy Dân: - Loại tình huống này tôi cũng có thể lý giải, tôi nghĩ loại cục diện này sẽ từ từ có chuyển biến, nhưng cũng đừng trông cậy vào thoáng cái có thể đạt được cải thiện triệt để. . .
- Nghĩ đến cậu cũng biết một số xí nghiệp ĐTDĐ trong nước đã nhắm vào đối sách với loại tình huống này. Tiêu Thụy Dân nói: - Rất nhiều xí nghiệp đều đề cao lượng mua linh kiện, tăng hàng tồn kho, đề cao lượng hàng tích trữ cho sản phẩm ĐTDĐ. . .
- Đối sách của Liên Tín thì sao? - Trương Khác cũng không kiêng kỵ mà trực tiếp hỏi.
- Hiện tại Liên Tín cũng hơi hoang mang. Tiêu Thụy Dân nói: - Tôi hơi lo lắng, tăng linh kiện tồn kho, đề cao lượng hàng tích trữ của thành phẩm, tuy là có thể ứng phó với khốn cục thị trường lúc này —— thế nhưng có một vấn đề rất trí mạng đặt tại trước mắt, chúng ta không thể làm như không thấy.
- Vấn đề rất trí mạng gì? - Trương Khác hỏi.
Tiêu Thụy Dân nhìn Trương Khác, hắn không tin trong lòng Trương Khác sẽ không rõ là vấn đề trí mạng gì, nếu y mở miệng hỏi, Tiêu Thụy Dân phải giải thích tường tận: - Năng lực khai phát sản phẩm mới của các xí nghiệp ĐTDĐ trong nước hữu hạn, tăng linh kiện tồn kho, đề cao lượng hàng tích trữ của thành phẩm, cũng chỉ là đề cao linh kiện tồn kho của một hai loại ĐTDĐ nào đó, nhưng năng lực khai phát sản phẩm mới của Cẩm Hồ cùng các xí nghiệp ĐTDĐ nước ngoài lại mạnh như vậy, một khi Cẩm Hồ cùng các xí nghiệp ĐTDĐ nước ngoài cạnh tranh trở nên kịch liệt, sẽ không ngừng đưa mẫu mã ĐTDĐ mới ra thị trường, do đó dẫn đến mẫu mã ĐTDĐ cũ nhanh chóng bị giảm giá trị, cũng sẽ bị đào thải khỏi thị trường —— một hai loại ĐTDĐ cũ mà các xí nghiệp ĐTDĐ trong nước dựa vào sẽ ế hàng nghiêm trọng, khi đó đại lượng linh kiện tồn kho sẽ trở thành thứ nguy hiểm chết người. . .
Trên mặt Trương Khác vẫn duy trì nét cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài, lúc này người trong nước có thể mẫn cảm thấy được chỗ vi diệu của thị trường quả thật không nhiều lắm. Chu kỳ phát triển ĐTDĐ mới của các xí nghiệp ĐTDĐ trong nước khoảng chừng yêu cầu một năm thậm chí thời gian dài hơn, khi các xí nghiệp ĐTDĐ nước ngoài như Nokia, Motorola cứ hai ba tháng lại đưa ra một hay mấy mẫu mã ĐTDĐ mới, xí nghiệp ĐTDĐ trong nước sẽ chân chính cảm nhận được uy lực có tính hủy diệt của chiến thuật biển máy.
SamSung tại nghiệp vụ ĐTDĐ Trung Quốc cũng bởi vì Khoa Vương Cao Khoa, Cẩm Hồ trong sáu bảy tháng liên tục đưa ra ĐTDĐ bảo thạch cùng ĐTDĐ nắp gập mà nhận được hai tầng áp chế, tuy nhiên thực lực kỹ thuật cùng thực lực tư bản của SamSung vẫn còn đó, ngăn trở nhất thời căn bản không thể gây tổn hại cho gân cốt của SamSung được, then chốt SamSung cũng nhanh chóng ý thức được vấn đề của họ bắt nguồn từ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.