Chương 212: Một thoáng siêu hồn
Cảnh Tục
18/02/2014
- Chị nghĩ đi đâu rồi, sao em lại có thể không muốn giữ chị lại bên cạnh chứ?
Trương Khác quay người sang, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Tư, áp mặt vào bụng ấm áp của cô, nhẹ nhàng nói:
- Thị trường đầu đĩa rốt cuộc lớn thế nào không ai có thể tính toán hết, hiện nay ngay cả công ty TI cũng không đủ coi trọng nó, số lợi nhuận chặn lại ở công ty Hong Kong sẽ tới con số khủng khiếp, trừ chị ra, em còn có thể tin ai được nữa?
- Xin lỗi.
Hứa Tư thực sự không muốn tranh giành bất kỳ cái gì với Đường Thanh, cô cũng lo sự tồn tại của cô làm ảnh hưởng quan hệ giữa Trương Khác và Đường Học Khiêm, cho nên y vừa nhắc tới chuyện đi Hong Kong, cô liền nghĩ ngay tới chuyện này, trong lòng có chút áy náy, khẽ ôm lấy đầu Trương Khác:
- Nhưng chuyện tôi biết làm quá ít, chỉ sợ làm cậu thất vọng.
- Việc hợp tác kỹ thuật vẫn do phòng kỹ thuật chấp hành, vả lại cái gì chị cũng tinh thông thì em lấy cớ gì tới Hong Kong tìm chị?
- Ai cần cậu tìm tôi? Tôi một mình tự lo liệu được.
Hứa Tư hé miệng cười, thấy đôi tay Trương Khác từ eo mình trượt xuống, nhẹ nhàng luồn qua váy , liền giãy dụa:
- Đừng, đừng làm ở đây.
Ở Hải Châu đi đâu cũng không thích hợp, Trương Khác hiện giờ đêm phải về nhà ngủ, không thể nửa đêm bỏ lại Hứa Tư một mình trong nhà khách, y không thể nhẫn tâm làm thế với cô.
Trương Khác đứng dậy, ôm Hứa Tư vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng kiều diễm, nhấm nháp một lúc, tay chui vào trong váy, khẽ bóp bầu vú mềm của cô, thì thầm:
- Lát nữa em đưa chị tới nhà chị Vãn Tình.
- Ừ.
Hứa Tư ngồi dậy, kéo tay Trương Khác ra:
- Chị Vãn Tình biết đấy.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, gò má Hứa Tư đỏ như hoa đào, đó là đặc trưng thể hiện nữ nhân động tình, làm Hứa Tư càng thêm quyến rũ, Trương Khác khẽ cắn núm vú tấy lên của cô:
- Chị ấy còn gì không biết nữa.
Hứa Tư rên lên một tiếng, nhưng không chịu cho Trương Khác khinh bạc, mặc dù Tạ Vãn Tình đã quan hệ hai người, nhưng cô không muốn dáng vẻ sau khi ân ái rơi vào mắt người khác:
- Đừng mà, thực đó.
- Vậy em phải làm sao bây giờ?
Trương Khác nắm tay Hứa Tư, đặt lên tiêu huynh đệ hừng hực tình dục của mình.
Hứa Tư vừa chạm vào liền rụt tay lại, khẽ cắn môi cười:
- Cậu không biết tự giải quyết sao, tôi mặc kệ.
Trương Khác tóm lấy tay cô, khẽ cắn lên cánh môi đỏ, lật người Hứa Tư lại không cho nhúc nhích, tay luồn vào váy lần theo bờ mông trượt sâu vào, nơi đó dinh dính, âm ấm.
Hứa Tư á một tiếng nhỏ, lắc mông muốn thoát khỏi bàn tay của Trương Khác, nhưng một tay Trương Khác ấn lên mông cô, tay còn lại không ngừng thám hiếm, nghịch ngợm, dòng nước ấm rỉ ra, Hứa Tư xấu hổ vô cùng, nhưng không vùng vẫy nữa, quay người lại ôm lấy cổ Trương Khác, mặc cho y khinh bạc.
Trương Khác muốn tiến thêm một bước, đằng xe đột nhiên có xe đi tới, ánh đèn làm Hứa Tư kinh hoảng đẩy ngay Trương Khác ra, chỉnh đốn lại y phục, giục Trương Khác mau lái xe tới biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, gọi điện trước thông báo với Tạ Vãn Tình.
Lúc này còn chưa muộn lắm, Trương Khác đỗ xe trong sân, cùng Hứa Tư tới gõ cửa, Tạ Vãn Tình đang ngồi ở phòng khách xem TV, thò đầu ra thấy Trương Khác và Hứa Tư, lấy làm lạ:
- Sao vừa gọi điện đã tới ngay rồi? Chị bị điện thoại đánh thức, chuẩn bị xem hết bộ phim này đợi hai đứa tới.
Trương Khác vờ ngốc:
- Không tới đây thì đâu đâu được ạ?
Liền bị Hứa Tư ở đằng sau nhéo cho một cái đau điếng, cười ngượng, đế Hứa Tư đầy vào phòng.
Tạ Vãn Tình mặc áo ngủ lụa, cổ áo thùng thình, cô dùng một tay che cổ áo, ngồi xuống, tóc buông xõa tự nhiên, lười biếng cuộn mình ngồi trong ghế sô pha, bên cạnh là con chuột bông to, Trương Khác đưa tay cầm lấy con chuột, cười:
- Chị Vãn Tình không phải ôm con chuột lớn của Chỉ Đồng xem TV đấy chứ? Chị bao tuổi rồi mà còn giống hệt cô bé vậy.
Tạ Vãn Tình đỏ mặt, đưa tay giằng lấy con chuột bông, quên mất giữ cổ áo, Trương Khác nhìn thấy nhìn thấyhai bầu vú trắng muốt như nặn bằng tuyết lắc lư trong áo ngủ, Vãn Tình không hề mặc áo lót, vội vàng chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Tạ Vãn Tình chớp mắt đó cũng ý thức được bị Trương Khác nhìn thấy rồi, tóm lấy con chuột ôm trước ngực, quay người đi, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, cố làm ra vẻ như không có gì:
- Ai bảo đây là đồ của Chỉ Đồng? Lần trước chị đi dạo với Hứa Tư mua đấy, còn chưa đưa cho Chỉ Đồng.
Trương Khác ngồi một lúc rồi đi, Hứa Tư tắm rửa xong đi ra, ngồi xuống ghế sô pha, kể với Tạ Vãn Tình chuyện sắp đi Hong Kong lập công ty, Tạ Vãn Tình mới đầu cũng cho rằng Trương Khác an bài như thế là vì xét tới thân phận khó xử của Hứa Tư, cười bảo:
- Cái thằng nhóc này mấy tuổi đầu đã học được trò kim ốc tàng kiều, đợi lớn lên rồi chẳng biết còn bao nhiêu cô gái phải chịu thiệt thòi.
- Không phải thế!
Hứa Tư phân bua thay Trương Khác:
- Con đường nhập khẩu trong nước chưa thông thuận, lập công ty ở Hong Kong thuận tiện hơn, vả lại tránh được chỗ thị phi này, em cũng nguyện ý.
- Em lại còn cam tâm tình nguyện nghĩ cho cậu ta nữa.
Tạ Vãn Tình trêu:
- Em theo cậu ta không biết phúc cậu ta tu được mấy kiếp. À, chị vừa từ bữa tiệc về chưa được một tiếng, lúc chị đi còn thấy Trương Khác bị Diệp Kiến Bân kéo đi nói chuyện, vậy là hai đứa ở bên nhau chưa được bao lâu, sao đã vội tới chỗ chị rồi?
- Đến sớm thì sao?
Hứa Tư giọng nhỏ lí nhí:
- Cậu ấy kéo em ra vì nói chuyện này, nói xong thì về chứ sao ạ.
Nhìn vẻ thẹn thùng kiều diễm của Hứa Tư, Tạ Vãn Tình kéo cô xuống ngồi bên cạnh, vươn tay lấy một cái gương nhỏ trên bàn, quơ quơ trước mặt Hứa Tư:
- Chị là người từng trải rồi đấy nhé, chuyện ấy chị sao chẳng hiểu, em thử soi gương nhìn dáng vẻ của mình xem, chị không tin Trương Khác có thể nhịn nổi.
- Thực sự không phải đâu.
Hứa Tư cười khúc khích:
- Chỉ ngồi trong xe nói chuyện một chút rồi tới đây, không xấu xa như chị nghĩ.
- Chị xấu xa chỗ nào, vừa rồi em trốn vào bên trong giặt quần lót chứ gì?
Tạ Vãn Tình lật người Hứa Tư lại:
- Mạnh miệng thế thì trả quần lót lại cho chị đây.
Tay chạm vào ngực Hứa Tư, lại nói:
- Tối rồi còn mặc cái này làm gì? Ở đây không có ai đâu.
- Em tưởng ngực mình to lắm rồi, không ngờ còn nhỏ hơn chị một cỡ.
Hứa Tư vòng tay ra sau lưng, cởi áo lót ra, thò đầu nhìn qua cổ áo ngủ thùng thình của Tạ Vãn Tình:
- Đúng là to hơn em ... Vừa rồi Trương Khác ở đây, chị không sợ để cậu ta hưởng lợi à?
Tạ Vãn Tình má phấn đỏ hồng, nhớ lại vừa rồi khả năng bị Trương Khác nhìn thấy hết, lòng có cảm thụ dị dạng không diễn tả ra được, cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Cậu ta mà dám nhìn, chị chọc mù mắt, hơn nữa em đẹp như thế, cậu ta nhìn em còn chưa đủ sao?
- Chị Vãn Tình cũng rất đẹp mà.
Hứa Tư quỳ trên ghế ngắm nhìn Tạ Vãn Tình, bỏ qua thân phận của cô, Tạ Vãn Tình tuyệt đối là một nữ nhân mỹ lệ:
- Ba Chỉ Đồng đã đi lâu như vậy rồi, chị Vãn Tình không nghĩ tới tìm một người khác à?
Tạ Vãn Tình cười gượng:
- Chị giờ thế này, ai biết đối phương tới là vì chị, hay là nhắm vào những thứ khác của chị? Rất nhiều chuyện trên đời sẽ chẳng tuân theo ý muốn của chúng ta đâu.
Hứa Tư thở dài, Tạ Vãn Tình ánh mắt buồn mang mác nói:
- Chị nhìn mình trong gương tự thương bản thân mình đã bi ai rồi, không cần em thương hại chị, chị có nhiều thư như thế, nếu còn muốn cả một người đàn ông tốt nữa là quá nhiều, ông trời sẽ không cho đâu.
Trương Khác quay người sang, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hứa Tư, áp mặt vào bụng ấm áp của cô, nhẹ nhàng nói:
- Thị trường đầu đĩa rốt cuộc lớn thế nào không ai có thể tính toán hết, hiện nay ngay cả công ty TI cũng không đủ coi trọng nó, số lợi nhuận chặn lại ở công ty Hong Kong sẽ tới con số khủng khiếp, trừ chị ra, em còn có thể tin ai được nữa?
- Xin lỗi.
Hứa Tư thực sự không muốn tranh giành bất kỳ cái gì với Đường Thanh, cô cũng lo sự tồn tại của cô làm ảnh hưởng quan hệ giữa Trương Khác và Đường Học Khiêm, cho nên y vừa nhắc tới chuyện đi Hong Kong, cô liền nghĩ ngay tới chuyện này, trong lòng có chút áy náy, khẽ ôm lấy đầu Trương Khác:
- Nhưng chuyện tôi biết làm quá ít, chỉ sợ làm cậu thất vọng.
- Việc hợp tác kỹ thuật vẫn do phòng kỹ thuật chấp hành, vả lại cái gì chị cũng tinh thông thì em lấy cớ gì tới Hong Kong tìm chị?
- Ai cần cậu tìm tôi? Tôi một mình tự lo liệu được.
Hứa Tư hé miệng cười, thấy đôi tay Trương Khác từ eo mình trượt xuống, nhẹ nhàng luồn qua váy , liền giãy dụa:
- Đừng, đừng làm ở đây.
Ở Hải Châu đi đâu cũng không thích hợp, Trương Khác hiện giờ đêm phải về nhà ngủ, không thể nửa đêm bỏ lại Hứa Tư một mình trong nhà khách, y không thể nhẫn tâm làm thế với cô.
Trương Khác đứng dậy, ôm Hứa Tư vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hồng kiều diễm, nhấm nháp một lúc, tay chui vào trong váy, khẽ bóp bầu vú mềm của cô, thì thầm:
- Lát nữa em đưa chị tới nhà chị Vãn Tình.
- Ừ.
Hứa Tư ngồi dậy, kéo tay Trương Khác ra:
- Chị Vãn Tình biết đấy.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, gò má Hứa Tư đỏ như hoa đào, đó là đặc trưng thể hiện nữ nhân động tình, làm Hứa Tư càng thêm quyến rũ, Trương Khác khẽ cắn núm vú tấy lên của cô:
- Chị ấy còn gì không biết nữa.
Hứa Tư rên lên một tiếng, nhưng không chịu cho Trương Khác khinh bạc, mặc dù Tạ Vãn Tình đã quan hệ hai người, nhưng cô không muốn dáng vẻ sau khi ân ái rơi vào mắt người khác:
- Đừng mà, thực đó.
- Vậy em phải làm sao bây giờ?
Trương Khác nắm tay Hứa Tư, đặt lên tiêu huynh đệ hừng hực tình dục của mình.
Hứa Tư vừa chạm vào liền rụt tay lại, khẽ cắn môi cười:
- Cậu không biết tự giải quyết sao, tôi mặc kệ.
Trương Khác tóm lấy tay cô, khẽ cắn lên cánh môi đỏ, lật người Hứa Tư lại không cho nhúc nhích, tay luồn vào váy lần theo bờ mông trượt sâu vào, nơi đó dinh dính, âm ấm.
Hứa Tư á một tiếng nhỏ, lắc mông muốn thoát khỏi bàn tay của Trương Khác, nhưng một tay Trương Khác ấn lên mông cô, tay còn lại không ngừng thám hiếm, nghịch ngợm, dòng nước ấm rỉ ra, Hứa Tư xấu hổ vô cùng, nhưng không vùng vẫy nữa, quay người lại ôm lấy cổ Trương Khác, mặc cho y khinh bạc.
Trương Khác muốn tiến thêm một bước, đằng xe đột nhiên có xe đi tới, ánh đèn làm Hứa Tư kinh hoảng đẩy ngay Trương Khác ra, chỉnh đốn lại y phục, giục Trương Khác mau lái xe tới biệt thự Tiểu Cẩm Hồ, gọi điện trước thông báo với Tạ Vãn Tình.
Lúc này còn chưa muộn lắm, Trương Khác đỗ xe trong sân, cùng Hứa Tư tới gõ cửa, Tạ Vãn Tình đang ngồi ở phòng khách xem TV, thò đầu ra thấy Trương Khác và Hứa Tư, lấy làm lạ:
- Sao vừa gọi điện đã tới ngay rồi? Chị bị điện thoại đánh thức, chuẩn bị xem hết bộ phim này đợi hai đứa tới.
Trương Khác vờ ngốc:
- Không tới đây thì đâu đâu được ạ?
Liền bị Hứa Tư ở đằng sau nhéo cho một cái đau điếng, cười ngượng, đế Hứa Tư đầy vào phòng.
Tạ Vãn Tình mặc áo ngủ lụa, cổ áo thùng thình, cô dùng một tay che cổ áo, ngồi xuống, tóc buông xõa tự nhiên, lười biếng cuộn mình ngồi trong ghế sô pha, bên cạnh là con chuột bông to, Trương Khác đưa tay cầm lấy con chuột, cười:
- Chị Vãn Tình không phải ôm con chuột lớn của Chỉ Đồng xem TV đấy chứ? Chị bao tuổi rồi mà còn giống hệt cô bé vậy.
Tạ Vãn Tình đỏ mặt, đưa tay giằng lấy con chuột bông, quên mất giữ cổ áo, Trương Khác nhìn thấy nhìn thấyhai bầu vú trắng muốt như nặn bằng tuyết lắc lư trong áo ngủ, Vãn Tình không hề mặc áo lót, vội vàng chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Tạ Vãn Tình chớp mắt đó cũng ý thức được bị Trương Khác nhìn thấy rồi, tóm lấy con chuột ôm trước ngực, quay người đi, mắt nhìn chăm chú vào màn hình, cố làm ra vẻ như không có gì:
- Ai bảo đây là đồ của Chỉ Đồng? Lần trước chị đi dạo với Hứa Tư mua đấy, còn chưa đưa cho Chỉ Đồng.
Trương Khác ngồi một lúc rồi đi, Hứa Tư tắm rửa xong đi ra, ngồi xuống ghế sô pha, kể với Tạ Vãn Tình chuyện sắp đi Hong Kong lập công ty, Tạ Vãn Tình mới đầu cũng cho rằng Trương Khác an bài như thế là vì xét tới thân phận khó xử của Hứa Tư, cười bảo:
- Cái thằng nhóc này mấy tuổi đầu đã học được trò kim ốc tàng kiều, đợi lớn lên rồi chẳng biết còn bao nhiêu cô gái phải chịu thiệt thòi.
- Không phải thế!
Hứa Tư phân bua thay Trương Khác:
- Con đường nhập khẩu trong nước chưa thông thuận, lập công ty ở Hong Kong thuận tiện hơn, vả lại tránh được chỗ thị phi này, em cũng nguyện ý.
- Em lại còn cam tâm tình nguyện nghĩ cho cậu ta nữa.
Tạ Vãn Tình trêu:
- Em theo cậu ta không biết phúc cậu ta tu được mấy kiếp. À, chị vừa từ bữa tiệc về chưa được một tiếng, lúc chị đi còn thấy Trương Khác bị Diệp Kiến Bân kéo đi nói chuyện, vậy là hai đứa ở bên nhau chưa được bao lâu, sao đã vội tới chỗ chị rồi?
- Đến sớm thì sao?
Hứa Tư giọng nhỏ lí nhí:
- Cậu ấy kéo em ra vì nói chuyện này, nói xong thì về chứ sao ạ.
Nhìn vẻ thẹn thùng kiều diễm của Hứa Tư, Tạ Vãn Tình kéo cô xuống ngồi bên cạnh, vươn tay lấy một cái gương nhỏ trên bàn, quơ quơ trước mặt Hứa Tư:
- Chị là người từng trải rồi đấy nhé, chuyện ấy chị sao chẳng hiểu, em thử soi gương nhìn dáng vẻ của mình xem, chị không tin Trương Khác có thể nhịn nổi.
- Thực sự không phải đâu.
Hứa Tư cười khúc khích:
- Chỉ ngồi trong xe nói chuyện một chút rồi tới đây, không xấu xa như chị nghĩ.
- Chị xấu xa chỗ nào, vừa rồi em trốn vào bên trong giặt quần lót chứ gì?
Tạ Vãn Tình lật người Hứa Tư lại:
- Mạnh miệng thế thì trả quần lót lại cho chị đây.
Tay chạm vào ngực Hứa Tư, lại nói:
- Tối rồi còn mặc cái này làm gì? Ở đây không có ai đâu.
- Em tưởng ngực mình to lắm rồi, không ngờ còn nhỏ hơn chị một cỡ.
Hứa Tư vòng tay ra sau lưng, cởi áo lót ra, thò đầu nhìn qua cổ áo ngủ thùng thình của Tạ Vãn Tình:
- Đúng là to hơn em ... Vừa rồi Trương Khác ở đây, chị không sợ để cậu ta hưởng lợi à?
Tạ Vãn Tình má phấn đỏ hồng, nhớ lại vừa rồi khả năng bị Trương Khác nhìn thấy hết, lòng có cảm thụ dị dạng không diễn tả ra được, cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Cậu ta mà dám nhìn, chị chọc mù mắt, hơn nữa em đẹp như thế, cậu ta nhìn em còn chưa đủ sao?
- Chị Vãn Tình cũng rất đẹp mà.
Hứa Tư quỳ trên ghế ngắm nhìn Tạ Vãn Tình, bỏ qua thân phận của cô, Tạ Vãn Tình tuyệt đối là một nữ nhân mỹ lệ:
- Ba Chỉ Đồng đã đi lâu như vậy rồi, chị Vãn Tình không nghĩ tới tìm một người khác à?
Tạ Vãn Tình cười gượng:
- Chị giờ thế này, ai biết đối phương tới là vì chị, hay là nhắm vào những thứ khác của chị? Rất nhiều chuyện trên đời sẽ chẳng tuân theo ý muốn của chúng ta đâu.
Hứa Tư thở dài, Tạ Vãn Tình ánh mắt buồn mang mác nói:
- Chị nhìn mình trong gương tự thương bản thân mình đã bi ai rồi, không cần em thương hại chị, chị có nhiều thư như thế, nếu còn muốn cả một người đàn ông tốt nữa là quá nhiều, ông trời sẽ không cho đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.