Chương 980: Muốn nhổ bật rễ.
Cảnh Tục
07/07/2015
Lúc này di động lại rung lên, là điện thoại của Trần Bỉnh Đức, Trương Khác nhấn nút nghe:
- .. Ừm, được, tôi đợi ở đồn công an Tân Mai Viên ...
Cúp điện thoại, lạnh nhạt nói:
- Tôi sẽ theo anh về đồn công an hiệp trợ điều tra.
Rồi quay sang hai cô gái:
- Mình bảo lái xe đưa hai bạn về trước, mình sẽ mất chút thời gian ...
Kẻ ác phải có kẻ ác trị, Trương Khác không ngại làm kẻ ác , một hai lần còn bỏ qua được, tên tóc ngắn này quấy rầy tới lần thứ ba, Trương Khác sẽ cho bọn chúng biết đắc tội với người sẽ có đãi ngộ ra sao.
Trương Khác kiên trì muốn theo về đồn, vả lại Trần Bỉnh Đức cũng đã nói rõ ràng sẽ cùng Tiền Quế Hoa tới đồn cùng xử lý việc này, Thành Phú Trì chỉ đành tạo thời ôm lấy rắc rối, nghĩ chắc Tiền Quế Hoa thế nào cũng nói giúp mình, dù sao rắc rối do em vợ hắn gây ra, nên cũng chẳng lo mấy.
Đi tới cổng, thấy bên này có hai cỗ xe tới đón Trương Khác, Phó Tuấn an bài một cái đưa Đường Thanh và Lý Hinh Dư về ngõ Học Phủ trước, để một cái theo sau bọn họ, hắn cùng Trương Khác ngồi xe cảnh sát, mấy khi được ngồi xe cảnh sát chứ.
Thành Phí Trì nhìn thấy chiếc Mercedes 600, lòng trầm xuống, biển số xe thì bình thường, nhưng cửa kính dán giấy thông hành đặc biệt, nếu là đồ thật, cả tỉnh Đông Hải có không quá 20 cái.
Trần Bỉnh Đức tới đồn công an muộn hơn đám Trương Khác mấy phút, nhìn ông ta và trợ thủ đi vào, Trương Khác chẳng đứng dậy, chỉ gật đầu chào:
- Cục trưởng Trần, làm phiền ông mất rồi.
- Đâu có, đây cũng là do đội ngũ cảnh sát cơ sở không ra làm sao.
Trần Bình Đức xua tay, bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên đầu trên vai ông ta đầy tuyết, thấy Trương Khác lạnh lùng ngồi im, mình vào cũng chỉ hơi nghiêng người qua nói chuyện đủ biết thái độ của y ra sao.
Trần Bỉnh Đức tự biết mình không có tư cách so đo mấy chi tiết vụn vặn này với Trương Khác, là nhân vật trung thượng tầng của kim tự tháp quyền lực Kiến Nghiệp, ông ta tất nhiên biết sức ảnh hưởng của thanh niên trước mắt này lớn cỡ nào.
Nói thực, nếu có thể đóng nhãn thân Cẩm Hồ lên người, càng dễ tranh một cái ghế thường ủy thành phố, còn nếu đắc tội với Cẩm Hồ, Trần Bỉnh Đức nghĩ sẽ tăng thêm rất nhiều vật cản.
Trước tiên là thái độ của La Quân; thứ hai 9 ghế thường ủy thành phố Kiến Nghiệp, trừ vị trí bí thư thành ủy và thị trưởng trọng yếu bị TW trực tiếp hạn chế, còn mấy bị trí còn lại đều thuộc quyền của tỉnh. Mà ảnh hưởng tên tỉnh của Cẩm Hồ còn lớn hơn cả ảnh hưởng ở Kiến Nghiệp.
Còn nữa, sở trưởng sở công an, phó bí thư chính pháp ủy tỉnh Kim Quốc Hải là nhân vật mà Trần Bỉnh Đức tuyệt đối không thể đắc tội, cơ chế quản lý cơ quan công an là điều phối kết hợp, ít nhất danh nghĩa, lệnh bổ nhiệm cục trưởng cục công an thành phố phải do chính phủ thành phố và sở công an tỉnh cùng thương thảo mới có hiệu lực.
- Cục trưởng Trần, tôi chính là Thành Phú Trì, xin cục trưởng Trần phê bình nghiêm khắc.
Thành Phú Trì không ngờ Trần Bỉnh Đức tới nhanh như vậy, hi vọng Tiền Quế Hoa gánh cho một phần hỏa lực thế là hỏng rồi, đành cắn răng đi tới.
Trần Bỉnh Đức hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, nhìn mấy tên đứng trong góc, riêng mấy cái mặt đó đã nói lên là hạng chuyên sinh sự rồi, Thành Phú Trì không còng bọn chúng lại theo yêu cầu của ông ta, dù sao ở giữa còn cách chi cục, trước khi người của chi cục tới, ông ta cũng không muốn xử lý, nên không nói gì, đặt trọng điểm lên vỗ về Trương Khác:
- Khác thiếu gia công việc bộn bề như thế, chuyện này để tôi xử lý cho, tuyệt đối không cho bọn ranh con này được thoải mái.
- Không sao, hôm nay tôi cũng chỉ hẹn gặp bí thư La vào buổi chiều, nếu "hiệp trợ điều tra" đến chiều chưa kết thúc, tôi có thể hẹn bí thư La ngày khác.
Trương Khác nói rất bình đạm.
Trần Bỉnh Đức nghe Trương Khác nói thế, quay sang nhìn Thành Phú Trì như muốn ăn tươi nuốt sống, chẳng muốn thừa lời với hắn, kéo một cái ghế cùng Trương Khác đợi người chi cục khu nam tới.
Thành Phú Trì thấp thỏm đứng đó, không giám giải thích, tên đồn phó ngửi thấy mùi bất thường đã trốn trước rồi, chuyện này dính vào phúc họa khó lường, muốn lộ diện trước mặt lãnh đạo có khi bị trút giận, nhưng cũng không trốn xa, nói không chừng kiếm được lợi lộc gì đó.
Hơn hai mươi phút sau không thấy người của chi cục lộ diện, Trần Bỉnh Đức hơi bực mình xem đồng hồ, bảo người bên cạnh giục, Trương Khác vẫn ung dung, liếc nhìn tên Tóc Ngắn.
Tình hình thế này chỉ có một loại khả năng, một là quan viên chi cục có liên quan trực tiếp tới bọn chúng, mà quan viên đó tạm thời không thoát thân được, các lãnh đạo khác của chi cục thì không muốn gánh họa thay cho quan viên đó, cho nên tới tận giờ chưa có ma nào của chi cục xuất hiện.
Nãy giờ Phó Tuấn ở bên gọi điện điều tra bối cảnh của bọn chúng, lúc này mới gập di động lại, tới sau lưng Trương Khác nói:
- Tên tóc dài là Vương Kiến Lâm, có chút bối cảnh, là tổng giám đốc của công ty vận tải Trường Lâm khu nam, chị hắn là vợ Tiền Quế Hoa chi cục trưởng chi cục công an khu nam, giám đốc Thiệu sẽ gửi tư liệu của công ty Trường Lâm tới ngay ...
Trương Khác nhếc môi không nói gì, nhìn sang Trần Bỉnh Đức.
Trần Bỉnh Đức chà tay, quay đầu lại thấy tên Tóc Dài đang đứng trong góc gọi điện, nghiến răng lại, trong lòng càng căm hận.
Phó Tuấn sang bên mượn máy fax của đồn công an, một lúc sau mang tới một tờ fax, Trương Khác xem qua, đưa cho Trần Bỉnh Đức:
- Cục trưởng Trần xem này.
Trận Bỉnh Đức nhận lấy, bên trên là tài liệu viết tay, ghi rõ quan hệ cổ đông sau lưng Cty Trường Lâm và mấy kẻ góp vốn, chỉ ra Vương Kiến Lâm cũng là cổ đông chủ yếu của cung giải trí Vân Mộng Các nổi tiếng ở khu Nam.
Sản nghiệp giải trí thời đó hiếm có cái nào sạch sẽ, ở trên fax còn viết năm chữ "tuyệt đối có vấn đề", rồi khoanh tròn mấy vòng để nhấn mạnh, Trần Bỉnh Đức đoán ý của Trương Khác thầm kinh hãi.
Đừng nói Vân Mộng Các, trên giấy viết thân phận khác của Vương Kiến Lâm là phó hội trưởng thường vụ thương hội vận tải khu nam, Trần Bỉnh Đức được nghe nói tới chuyện thương hội này và vận tải Trường Lâm dính líu tới xã hội đen lũng đoạn nghiệp vụ vận tải khu nam, vũng nước này tuyệt đối không sạch sẽ.
Trương Khác nhận lại từ fax, thong thả xé thành từng sợi dài, rồi lại xé nhỏ từng sợi dài đó, đứng dậy vặn người, ném ra đống tuyết bên ngoài cửa, một vài mẩu giấy bị gió thổi bay vào phòng tiếp đãi.
Trần Bỉnh Đức xé tờ fax không phải định không truy cứu nữa, mà quyết tâm nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm, nếu mình không làm, tờ fax kia sẽ đưa cho Vương Duy Quân hoặc trực tiếp đưa tới cho La Quân.
Ông ta do dự, đây không chỉ là vấn đề giữa Tiền Quế Hoa và em vợ, thời buổi này cho dù là một nhân vật nhỏ xíu, nếu tra tận gốc đào tận rễ thì dính líu tuyệt đối sâu hơn tưởng tượng.
Ngay như Tiền Quế Hoa chủ yếu chịu sự quản chế của chính phủ khu nam, Trần Bỉnh Đức chỉ chỉ đạo về nghiệp vụ, còn quyền nhân sự rất giới hạn, không thể tỏ thái độ vào lúc này, may Trương Khác cũng không ép ông ta tỏ thái độ ngay, sắc mặt bình thường ngồi về chỗ cũ.
Đúng lúc này cánh cửa kính bị người ta mở ra từ bên ngoài, Tiền Quế Hoa béo núc mướt mồ hôi chạy vào, nhìn bộ dạng của hắn ta người ta tưởng bên ngoài là mùa hè nóng nực cơ:
- Cục trưởng Trần, hôm qua tôi trực ở Nam Viên, nên tới hơi trễ, để cục trưởng phải đợi lâu.
- Tốt, cuối cùng cậu cũng tới.
Trần Bỉnh Đức ngữ khí rất bất thiện:
- Giờ tôi cũng muốn nghe xem đồn công an điều tra ra kết quả gì rồi.
Tiền Quê Hoa tới làm Thành Phú Trì thở phào, thế là có người chắn phía trước rồi, hắn định đi tới báo cáo thì Vương Kiến Lâm cướp đường đi tới:
- Chỉ là hiểu lầm thôi mà, tôi sao dám bất kính với bạn của cục trưởng Trần? Tôi nhận đánh, nhận phạt, chỉ cần trừ bỏ hiểu lầm...
- .. Ừm, được, tôi đợi ở đồn công an Tân Mai Viên ...
Cúp điện thoại, lạnh nhạt nói:
- Tôi sẽ theo anh về đồn công an hiệp trợ điều tra.
Rồi quay sang hai cô gái:
- Mình bảo lái xe đưa hai bạn về trước, mình sẽ mất chút thời gian ...
Kẻ ác phải có kẻ ác trị, Trương Khác không ngại làm kẻ ác , một hai lần còn bỏ qua được, tên tóc ngắn này quấy rầy tới lần thứ ba, Trương Khác sẽ cho bọn chúng biết đắc tội với người sẽ có đãi ngộ ra sao.
Trương Khác kiên trì muốn theo về đồn, vả lại Trần Bỉnh Đức cũng đã nói rõ ràng sẽ cùng Tiền Quế Hoa tới đồn cùng xử lý việc này, Thành Phú Trì chỉ đành tạo thời ôm lấy rắc rối, nghĩ chắc Tiền Quế Hoa thế nào cũng nói giúp mình, dù sao rắc rối do em vợ hắn gây ra, nên cũng chẳng lo mấy.
Đi tới cổng, thấy bên này có hai cỗ xe tới đón Trương Khác, Phó Tuấn an bài một cái đưa Đường Thanh và Lý Hinh Dư về ngõ Học Phủ trước, để một cái theo sau bọn họ, hắn cùng Trương Khác ngồi xe cảnh sát, mấy khi được ngồi xe cảnh sát chứ.
Thành Phí Trì nhìn thấy chiếc Mercedes 600, lòng trầm xuống, biển số xe thì bình thường, nhưng cửa kính dán giấy thông hành đặc biệt, nếu là đồ thật, cả tỉnh Đông Hải có không quá 20 cái.
Trần Bỉnh Đức tới đồn công an muộn hơn đám Trương Khác mấy phút, nhìn ông ta và trợ thủ đi vào, Trương Khác chẳng đứng dậy, chỉ gật đầu chào:
- Cục trưởng Trần, làm phiền ông mất rồi.
- Đâu có, đây cũng là do đội ngũ cảnh sát cơ sở không ra làm sao.
Trần Bình Đức xua tay, bên ngoài tuyết vẫn rơi, trên đầu trên vai ông ta đầy tuyết, thấy Trương Khác lạnh lùng ngồi im, mình vào cũng chỉ hơi nghiêng người qua nói chuyện đủ biết thái độ của y ra sao.
Trần Bỉnh Đức tự biết mình không có tư cách so đo mấy chi tiết vụn vặn này với Trương Khác, là nhân vật trung thượng tầng của kim tự tháp quyền lực Kiến Nghiệp, ông ta tất nhiên biết sức ảnh hưởng của thanh niên trước mắt này lớn cỡ nào.
Nói thực, nếu có thể đóng nhãn thân Cẩm Hồ lên người, càng dễ tranh một cái ghế thường ủy thành phố, còn nếu đắc tội với Cẩm Hồ, Trần Bỉnh Đức nghĩ sẽ tăng thêm rất nhiều vật cản.
Trước tiên là thái độ của La Quân; thứ hai 9 ghế thường ủy thành phố Kiến Nghiệp, trừ vị trí bí thư thành ủy và thị trưởng trọng yếu bị TW trực tiếp hạn chế, còn mấy bị trí còn lại đều thuộc quyền của tỉnh. Mà ảnh hưởng tên tỉnh của Cẩm Hồ còn lớn hơn cả ảnh hưởng ở Kiến Nghiệp.
Còn nữa, sở trưởng sở công an, phó bí thư chính pháp ủy tỉnh Kim Quốc Hải là nhân vật mà Trần Bỉnh Đức tuyệt đối không thể đắc tội, cơ chế quản lý cơ quan công an là điều phối kết hợp, ít nhất danh nghĩa, lệnh bổ nhiệm cục trưởng cục công an thành phố phải do chính phủ thành phố và sở công an tỉnh cùng thương thảo mới có hiệu lực.
- Cục trưởng Trần, tôi chính là Thành Phú Trì, xin cục trưởng Trần phê bình nghiêm khắc.
Thành Phú Trì không ngờ Trần Bỉnh Đức tới nhanh như vậy, hi vọng Tiền Quế Hoa gánh cho một phần hỏa lực thế là hỏng rồi, đành cắn răng đi tới.
Trần Bỉnh Đức hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn, nhìn mấy tên đứng trong góc, riêng mấy cái mặt đó đã nói lên là hạng chuyên sinh sự rồi, Thành Phú Trì không còng bọn chúng lại theo yêu cầu của ông ta, dù sao ở giữa còn cách chi cục, trước khi người của chi cục tới, ông ta cũng không muốn xử lý, nên không nói gì, đặt trọng điểm lên vỗ về Trương Khác:
- Khác thiếu gia công việc bộn bề như thế, chuyện này để tôi xử lý cho, tuyệt đối không cho bọn ranh con này được thoải mái.
- Không sao, hôm nay tôi cũng chỉ hẹn gặp bí thư La vào buổi chiều, nếu "hiệp trợ điều tra" đến chiều chưa kết thúc, tôi có thể hẹn bí thư La ngày khác.
Trương Khác nói rất bình đạm.
Trần Bỉnh Đức nghe Trương Khác nói thế, quay sang nhìn Thành Phú Trì như muốn ăn tươi nuốt sống, chẳng muốn thừa lời với hắn, kéo một cái ghế cùng Trương Khác đợi người chi cục khu nam tới.
Thành Phú Trì thấp thỏm đứng đó, không giám giải thích, tên đồn phó ngửi thấy mùi bất thường đã trốn trước rồi, chuyện này dính vào phúc họa khó lường, muốn lộ diện trước mặt lãnh đạo có khi bị trút giận, nhưng cũng không trốn xa, nói không chừng kiếm được lợi lộc gì đó.
Hơn hai mươi phút sau không thấy người của chi cục lộ diện, Trần Bỉnh Đức hơi bực mình xem đồng hồ, bảo người bên cạnh giục, Trương Khác vẫn ung dung, liếc nhìn tên Tóc Ngắn.
Tình hình thế này chỉ có một loại khả năng, một là quan viên chi cục có liên quan trực tiếp tới bọn chúng, mà quan viên đó tạm thời không thoát thân được, các lãnh đạo khác của chi cục thì không muốn gánh họa thay cho quan viên đó, cho nên tới tận giờ chưa có ma nào của chi cục xuất hiện.
Nãy giờ Phó Tuấn ở bên gọi điện điều tra bối cảnh của bọn chúng, lúc này mới gập di động lại, tới sau lưng Trương Khác nói:
- Tên tóc dài là Vương Kiến Lâm, có chút bối cảnh, là tổng giám đốc của công ty vận tải Trường Lâm khu nam, chị hắn là vợ Tiền Quế Hoa chi cục trưởng chi cục công an khu nam, giám đốc Thiệu sẽ gửi tư liệu của công ty Trường Lâm tới ngay ...
Trương Khác nhếc môi không nói gì, nhìn sang Trần Bỉnh Đức.
Trần Bỉnh Đức chà tay, quay đầu lại thấy tên Tóc Dài đang đứng trong góc gọi điện, nghiến răng lại, trong lòng càng căm hận.
Phó Tuấn sang bên mượn máy fax của đồn công an, một lúc sau mang tới một tờ fax, Trương Khác xem qua, đưa cho Trần Bỉnh Đức:
- Cục trưởng Trần xem này.
Trận Bỉnh Đức nhận lấy, bên trên là tài liệu viết tay, ghi rõ quan hệ cổ đông sau lưng Cty Trường Lâm và mấy kẻ góp vốn, chỉ ra Vương Kiến Lâm cũng là cổ đông chủ yếu của cung giải trí Vân Mộng Các nổi tiếng ở khu Nam.
Sản nghiệp giải trí thời đó hiếm có cái nào sạch sẽ, ở trên fax còn viết năm chữ "tuyệt đối có vấn đề", rồi khoanh tròn mấy vòng để nhấn mạnh, Trần Bỉnh Đức đoán ý của Trương Khác thầm kinh hãi.
Đừng nói Vân Mộng Các, trên giấy viết thân phận khác của Vương Kiến Lâm là phó hội trưởng thường vụ thương hội vận tải khu nam, Trần Bỉnh Đức được nghe nói tới chuyện thương hội này và vận tải Trường Lâm dính líu tới xã hội đen lũng đoạn nghiệp vụ vận tải khu nam, vũng nước này tuyệt đối không sạch sẽ.
Trương Khác nhận lại từ fax, thong thả xé thành từng sợi dài, rồi lại xé nhỏ từng sợi dài đó, đứng dậy vặn người, ném ra đống tuyết bên ngoài cửa, một vài mẩu giấy bị gió thổi bay vào phòng tiếp đãi.
Trần Bỉnh Đức xé tờ fax không phải định không truy cứu nữa, mà quyết tâm nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm, nếu mình không làm, tờ fax kia sẽ đưa cho Vương Duy Quân hoặc trực tiếp đưa tới cho La Quân.
Ông ta do dự, đây không chỉ là vấn đề giữa Tiền Quế Hoa và em vợ, thời buổi này cho dù là một nhân vật nhỏ xíu, nếu tra tận gốc đào tận rễ thì dính líu tuyệt đối sâu hơn tưởng tượng.
Ngay như Tiền Quế Hoa chủ yếu chịu sự quản chế của chính phủ khu nam, Trần Bỉnh Đức chỉ chỉ đạo về nghiệp vụ, còn quyền nhân sự rất giới hạn, không thể tỏ thái độ vào lúc này, may Trương Khác cũng không ép ông ta tỏ thái độ ngay, sắc mặt bình thường ngồi về chỗ cũ.
Đúng lúc này cánh cửa kính bị người ta mở ra từ bên ngoài, Tiền Quế Hoa béo núc mướt mồ hôi chạy vào, nhìn bộ dạng của hắn ta người ta tưởng bên ngoài là mùa hè nóng nực cơ:
- Cục trưởng Trần, hôm qua tôi trực ở Nam Viên, nên tới hơi trễ, để cục trưởng phải đợi lâu.
- Tốt, cuối cùng cậu cũng tới.
Trần Bỉnh Đức ngữ khí rất bất thiện:
- Giờ tôi cũng muốn nghe xem đồn công an điều tra ra kết quả gì rồi.
Tiền Quê Hoa tới làm Thành Phú Trì thở phào, thế là có người chắn phía trước rồi, hắn định đi tới báo cáo thì Vương Kiến Lâm cướp đường đi tới:
- Chỉ là hiểu lầm thôi mà, tôi sao dám bất kính với bạn của cục trưởng Trần? Tôi nhận đánh, nhận phạt, chỉ cần trừ bỏ hiểu lầm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.