Chương 775: Muốn ra tay
Cảnh Tục
25/02/2015
Thấy Tôn Tĩnh Mông rơi vào trạng thái điên cuồng, Cát Minh Ngọc và Tôn Tĩnh Mông cảnh giác, đề phòng cô lao vào đánh người.
Tôn Tĩnh Mông quay đi lấy di động của Trương Khác ném tên luật sư, Trương Khác không ngăn cản mà còn đi che mắt cảnh sát.
- Á!
Tên luật sư kêu thảm, ôm mắt trái chỉ Tôn Tĩnh Mông:
- Cảnh sát, cảnh sát, có người ném tôi.
- Ai ném ông?
Trương Khác chắn trước mặt Tôn Tĩnh Mông, chỉ vào bản thân:
- Đừng có chỉ lung tung, đừng tưởng trừ Cát Minh Tín ra thì người khác không mời được luật sư, tôi chẳng nhìn thấy ở đây có ai ném ông.
Phó Tuấn đã nhặt chiếc di động lên trước khi tên luật sư kịp phản ứng, Trương Khác quay sang phía cửa:
- Ngài cảnh sát có nhìn thấy ai ném ông ta không?
- Tôi không nhìn thấy, nếu ông luật sư muốn kiên trì báo cảnh sát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp tới đưa các vị về đồn điều tra.
Viên cảnh sát thản nhiên nói, làm như không hề nhìn thấy vết thâm tím trên mắt trái của tên luật sư.
Tên luật sư cũng không muốn làm chuyện phức tạp thêm, chỉ con của dì Châu nói:
- Ông Cát Ấm Quân thành tâm thành ý biểu thị nuối tiếc về việc này, chị Châu đã chết rồi, đây là sự thực không ai thay đổi được, tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để thương lượng ...
Nói xong thấy gương mặt hung tợn của Tông Tĩnh Mông vội vàng bỏ đi.
Tránh Tôn Tĩnh Mông lại phát tác, Cát Minh Ngọc cùng con gái và Đường Thanh vội kéo cô ra nơi khác.
- Tôi không biết, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống lại ...
Cô con gái quá đau thương không có chủ ý gì, người con trai tuy lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt do dự, cho thấy hắn đã động lòng, có lẽ so với việc truy cứu tội của Cát Ấm Quân, hắn quan tâm tới khoản bổi thường hơn, chỉ có điều không dám nói ra ở chỗ đông người.
Trương Khác thở dài bước đi, dù sao bọn họ không thể quyết định truy cứu thay cho con cái người chết, ra ngoài nghĩ một lúc mới nói:
- Bác Tôn, không phải cháu nhắm vào ai cả, nhưng nếu cha con Cát Minh Tín ngay cả dũng khí gánh trách nhiệm cũng không có .. Cháu nghĩ nên vạch trần chuyện này trên giới truyền thông hãy tính ...
Lòng nghĩ :" Nếu không làm gì, cô ấy sẽ rất đau khổ!" Nhưng sự quan tâm này, tất nhiên không thể nói ra với Tôn Thượng Nghĩa.
Truyền thông Hong Kong đại khái là truyền thông không sợ kiện cáo nhất, chỉ cần có thể thu hút ánh mắt người dân, tăng lượng tiêu thụ của tờ báo, tìm được báo muốn đăng tin "Người kế thừa Cát gia lái xe nguy hiểm gây chết người, sau việc ra sức đùn đẩy trách nhiệm", không những không khó mà còn có cả đống.
Mặc dù tập đoàn Gia Tín ở Hong Kong thế lớn lực lớn, nhưng Tôn Thượng Nghĩa cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng, đặc biệt là Việt Tú gần đây đầu tư lớn vào nội địa, toàn là hạng mục có sức ảnh hưởng lớn, ở Hong Kong thanh thế đã bắt kịp tập đoàn Gia Tín.
Tôn Thượng Nghĩa là chủ tịch tập đoàn Gia Tín, là nhân vật đại biểu cho Việt Tú trước giới báo chí, nếu không vừa rồi Tôn Tĩnh Mông cầm di động ném tên luật sư rõ rành rành, sao cảnh sát lại ngó lơ?
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường cùng chứng cứ, lời khai nhân chứng thu thập được, nhìn có vẻ như là vì né tránh tình hình khẩn cấp gây tai nạn, tới ngay cả Trương Khác, nếu chẳng phải nhìn thấy phản ứng của hai tên súc sinh sau tai nạn, cũng cho rằng Cát Ấm Quân vì rẽ quá gấp mà gây ra tai nạn.
Giờ không có lý do và chứng cứ gì yêu cầu bắt người, hai bên đều có năng lực thuê luật sư giỏi, nên kết quả kiện cáo cuối cùng khó làm người ta hải lòng.
Không may luật sư riêng của Tôn Thượng Nghĩa lại không ở Hong Kong, không tới kịp, gọi điện thoại liên hệ, luật sự đó cũng tỏ thái độ không mấy tin tưởng vào việc chiến thắng vụ kiện này.
Trương Khác không muốn chấn tướng bị nhấn chìm trong quy tắc trò chơi, trừ trình tự pháp luật ra, còn có rất nhiều con đường khiến Cát Ấm Quân bị trừng trị đích đáng.
Cát gia có thói quen ném tiền giải quyết vấn đề, dưới thế công tiền bạc của Cát Minh Tín, con trai dì Châu đã động lòng, Tôn Thượng Nghĩa và Trương Khác đều nhìn ra.
Tôn Thượng Nghĩa có thể tìm giới truyền thân bóc trần sự việc, nhưng nếu không có con cái dì Châu phối hợp, sức sát thương sẽ rất ít, cha con Cát Minh Tín chẳng cần phản kích, tin tức sẽ tự bị nhấn chìm trong biển tin tức hỗn loạn rắc rối của Hong Kong, chẳng tạo nên ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ phải đưa tên Trương Khác ra, tất nhiên là không rồi, Tôn Thượng Nghĩa đành tìm con cái chị Châu trao đổi.
Đi trở lại thì tên luật sư đã không còn ở đó, cho dù con trai dì Châu có tham số tiền bồi thường lớn của Cát gia thì cũng thể bất chấp đạo nghĩa nhân tình hòa giải với cha con Cát Minh Đức vào lúc này, hơn nữa việc hòa giải cần cả cô con gái chấp nhận mới có hiệu quả.
Cho dù hai người con của dì Châu có chấp nhận hòa giải, Trương Khác cũng không cho chuyện này qua đi như thế, loại người như cha con Cát Minh Tín không thể nương tay được nữa, số tài phú khổng lồ nắm trong tay chúng, là tai họa với xã hội.
Trương Khác không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng với kẻ mà y ngứa mắt, thì ân oán y rất rạch ròi, chẳng cần làm ra vẻ thanh cao.
Trương Khác suy tính trì hoãn chuyến đi Bắc Kinh ngày mai, Tôn Thượng Nghĩa nói:
- Mai cậu có hẹn với Dịch Vân Phi, chuyện này không trì hoãn được, những chuyện hiện cần làm để tôi an bài.
Trương Khác nghĩ cũng phải, tới tầng cấp bọn họ, không cần chuyện gì cũng đích thân ra tay, chỉ cần ở đằng sau gọi điện lập kế hoạch chỉ huy, ở lại Hong Kong chỉ vì nghĩ tới cảm thụ của Tôn Tĩnh Mông, nhưng lại chẳng có lập trường gì để nhất định phải ở lại, tới Bắc Kinh gặp Dịch Văn Phi cũng là chuyện quan trọng.
Trương Khác đi tới phòng bên, Cát Minh Ngọc và ba cô gái ở đó, nhìn thấy Trương Khác đi vào, Tôn Tĩnh Mông giương đôi mắt đẫm lệ lên, trống rỗng đau xót.
Thấy cô còn thương tâm đau đớn hơn cả con cái dì Châu, Trương Khác nghĩ có lẽ không ai hiểu được sự cô đơn đáng thương của cô thời mới theo cha mẹ tới Hong Kong.
- Chuyện này bất kể thế nào, chỉ cần Cát Ấm Quân chưa bị trừng trị đích đáng tôi sẽ không bỏ qua.
Trương Khác ngồi đối diện với Tôn Tĩnh Mông, lúc này y chỉ có thể an ủi cô như vậy:
- Người nhà của dì Châu đều có mặt ở đây, chúng ta nên trở về trước, thương lượng xem làm sao đòi lại công bằng mới thích hợp.
Trương Khác hiểu tính cách của Tôn Tĩnh Mông, cho dù cô đau thương đến mấy cũng sẽ không để bản thân chìm đắm trong đau khổ, mà tích cực đòi lại lẽ công bằng.
Tôn Tĩnh Mông vẫn cứ khóc nức nở, hai vệt nước mắt trên má chưa khô, nghe Trương Khác nói thế, đứng dậy đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe bệnh viện, hai chiếc BMW xuất hiện sau tai nạn vẫn đỗ ở đó, thấy đám Trương Khác đi tới, Cát Minh Tín từ xe đi ra, có hai tên nhân viên đi theo, những kẻ khác ngồi nguyên trong xe.
Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương đỡ Tôn Tĩnh Mông tiếp tục đi về phía xe của bọn họ, Trương Khác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lam thâm, vầng trăng non như treo trên còn cây xa xa.
- Cái loại chuyện vặt vãnh này tiếp tục dây dưa đâu có lợi gì cho cả hai bên.
Cát Minh Tín đi tới, ánh mắt nhìn qua Tôn Thượng Nghĩa rồi dừng ở trước mặt Trương Khác:
- Chắc Cẩm Hồ và Việt Tú cũng không hề thiếu luật sư cố vấn, tôi hỏi cậu, dây dưa tiếp có ý nghĩa gì?
- Nếu như về pháp luật ông đã không có gì phải lo, sao còn đứng ở đây.
Trương Khác chẳng muốn lý luận tốn nước bọt với hạng người này, nhếch mép lên cười nhạt:
- Ông làm việc trái lương tâm, nên đang sợ hãi, ông đang sợ tôi.
Khinh miệt bỏ lại một câu rồi cùng Tôn Thương Nghĩa rời đi.
Cát Minh Tín ngớ người, ông ta tiếp xúc với Trương Khác không nhiều, nhưng ấn tượng để lại hết sức sâu sắc, hơn nữa Cẩm Hồ sừng sững chắn trước mặt, ông ta có cuồng vọng đến đâu lúc này cũng không cho rằng Cát gia sau khi chia năm xẻ bảy còn có thể hùng mạnh hơn, có tiềm lực hơn Cẩm Hồ.
Đương nhiên ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sợ Cẩm Hồ, hay sợ Trương Khác, nhưng nghe y bỏ lại một câu, tim giật thót một cái, cảm giác bị đâm trúng chỗ yếu.
Tôn Tĩnh Mông quay đi lấy di động của Trương Khác ném tên luật sư, Trương Khác không ngăn cản mà còn đi che mắt cảnh sát.
- Á!
Tên luật sư kêu thảm, ôm mắt trái chỉ Tôn Tĩnh Mông:
- Cảnh sát, cảnh sát, có người ném tôi.
- Ai ném ông?
Trương Khác chắn trước mặt Tôn Tĩnh Mông, chỉ vào bản thân:
- Đừng có chỉ lung tung, đừng tưởng trừ Cát Minh Tín ra thì người khác không mời được luật sư, tôi chẳng nhìn thấy ở đây có ai ném ông.
Phó Tuấn đã nhặt chiếc di động lên trước khi tên luật sư kịp phản ứng, Trương Khác quay sang phía cửa:
- Ngài cảnh sát có nhìn thấy ai ném ông ta không?
- Tôi không nhìn thấy, nếu ông luật sư muốn kiên trì báo cảnh sát, tôi sẽ gọi đồng nghiệp tới đưa các vị về đồn điều tra.
Viên cảnh sát thản nhiên nói, làm như không hề nhìn thấy vết thâm tím trên mắt trái của tên luật sư.
Tên luật sư cũng không muốn làm chuyện phức tạp thêm, chỉ con của dì Châu nói:
- Ông Cát Ấm Quân thành tâm thành ý biểu thị nuối tiếc về việc này, chị Châu đã chết rồi, đây là sự thực không ai thay đổi được, tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ để thương lượng ...
Nói xong thấy gương mặt hung tợn của Tông Tĩnh Mông vội vàng bỏ đi.
Tránh Tôn Tĩnh Mông lại phát tác, Cát Minh Ngọc cùng con gái và Đường Thanh vội kéo cô ra nơi khác.
- Tôi không biết, tôi chỉ muốn mẹ tôi sống lại ...
Cô con gái quá đau thương không có chủ ý gì, người con trai tuy lắc đầu không nói, nhưng ánh mắt do dự, cho thấy hắn đã động lòng, có lẽ so với việc truy cứu tội của Cát Ấm Quân, hắn quan tâm tới khoản bổi thường hơn, chỉ có điều không dám nói ra ở chỗ đông người.
Trương Khác thở dài bước đi, dù sao bọn họ không thể quyết định truy cứu thay cho con cái người chết, ra ngoài nghĩ một lúc mới nói:
- Bác Tôn, không phải cháu nhắm vào ai cả, nhưng nếu cha con Cát Minh Tín ngay cả dũng khí gánh trách nhiệm cũng không có .. Cháu nghĩ nên vạch trần chuyện này trên giới truyền thông hãy tính ...
Lòng nghĩ :" Nếu không làm gì, cô ấy sẽ rất đau khổ!" Nhưng sự quan tâm này, tất nhiên không thể nói ra với Tôn Thượng Nghĩa.
Truyền thông Hong Kong đại khái là truyền thông không sợ kiện cáo nhất, chỉ cần có thể thu hút ánh mắt người dân, tăng lượng tiêu thụ của tờ báo, tìm được báo muốn đăng tin "Người kế thừa Cát gia lái xe nguy hiểm gây chết người, sau việc ra sức đùn đẩy trách nhiệm", không những không khó mà còn có cả đống.
Mặc dù tập đoàn Gia Tín ở Hong Kong thế lớn lực lớn, nhưng Tôn Thượng Nghĩa cũng không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng, đặc biệt là Việt Tú gần đây đầu tư lớn vào nội địa, toàn là hạng mục có sức ảnh hưởng lớn, ở Hong Kong thanh thế đã bắt kịp tập đoàn Gia Tín.
Tôn Thượng Nghĩa là chủ tịch tập đoàn Gia Tín, là nhân vật đại biểu cho Việt Tú trước giới báo chí, nếu không vừa rồi Tôn Tĩnh Mông cầm di động ném tên luật sư rõ rành rành, sao cảnh sát lại ngó lơ?
Cảnh sát khám nghiệm hiện trường cùng chứng cứ, lời khai nhân chứng thu thập được, nhìn có vẻ như là vì né tránh tình hình khẩn cấp gây tai nạn, tới ngay cả Trương Khác, nếu chẳng phải nhìn thấy phản ứng của hai tên súc sinh sau tai nạn, cũng cho rằng Cát Ấm Quân vì rẽ quá gấp mà gây ra tai nạn.
Giờ không có lý do và chứng cứ gì yêu cầu bắt người, hai bên đều có năng lực thuê luật sư giỏi, nên kết quả kiện cáo cuối cùng khó làm người ta hải lòng.
Không may luật sư riêng của Tôn Thượng Nghĩa lại không ở Hong Kong, không tới kịp, gọi điện thoại liên hệ, luật sự đó cũng tỏ thái độ không mấy tin tưởng vào việc chiến thắng vụ kiện này.
Trương Khác không muốn chấn tướng bị nhấn chìm trong quy tắc trò chơi, trừ trình tự pháp luật ra, còn có rất nhiều con đường khiến Cát Ấm Quân bị trừng trị đích đáng.
Cát gia có thói quen ném tiền giải quyết vấn đề, dưới thế công tiền bạc của Cát Minh Tín, con trai dì Châu đã động lòng, Tôn Thượng Nghĩa và Trương Khác đều nhìn ra.
Tôn Thượng Nghĩa có thể tìm giới truyền thân bóc trần sự việc, nhưng nếu không có con cái dì Châu phối hợp, sức sát thương sẽ rất ít, cha con Cát Minh Tín chẳng cần phản kích, tin tức sẽ tự bị nhấn chìm trong biển tin tức hỗn loạn rắc rối của Hong Kong, chẳng tạo nên ảnh hưởng gì.
Chẳng lẽ phải đưa tên Trương Khác ra, tất nhiên là không rồi, Tôn Thượng Nghĩa đành tìm con cái chị Châu trao đổi.
Đi trở lại thì tên luật sư đã không còn ở đó, cho dù con trai dì Châu có tham số tiền bồi thường lớn của Cát gia thì cũng thể bất chấp đạo nghĩa nhân tình hòa giải với cha con Cát Minh Đức vào lúc này, hơn nữa việc hòa giải cần cả cô con gái chấp nhận mới có hiệu quả.
Cho dù hai người con của dì Châu có chấp nhận hòa giải, Trương Khác cũng không cho chuyện này qua đi như thế, loại người như cha con Cát Minh Tín không thể nương tay được nữa, số tài phú khổng lồ nắm trong tay chúng, là tai họa với xã hội.
Trương Khác không cho rằng mình là đấng cứu thế, nhưng với kẻ mà y ngứa mắt, thì ân oán y rất rạch ròi, chẳng cần làm ra vẻ thanh cao.
Trương Khác suy tính trì hoãn chuyến đi Bắc Kinh ngày mai, Tôn Thượng Nghĩa nói:
- Mai cậu có hẹn với Dịch Vân Phi, chuyện này không trì hoãn được, những chuyện hiện cần làm để tôi an bài.
Trương Khác nghĩ cũng phải, tới tầng cấp bọn họ, không cần chuyện gì cũng đích thân ra tay, chỉ cần ở đằng sau gọi điện lập kế hoạch chỉ huy, ở lại Hong Kong chỉ vì nghĩ tới cảm thụ của Tôn Tĩnh Mông, nhưng lại chẳng có lập trường gì để nhất định phải ở lại, tới Bắc Kinh gặp Dịch Văn Phi cũng là chuyện quan trọng.
Trương Khác đi tới phòng bên, Cát Minh Ngọc và ba cô gái ở đó, nhìn thấy Trương Khác đi vào, Tôn Tĩnh Mông giương đôi mắt đẫm lệ lên, trống rỗng đau xót.
Thấy cô còn thương tâm đau đớn hơn cả con cái dì Châu, Trương Khác nghĩ có lẽ không ai hiểu được sự cô đơn đáng thương của cô thời mới theo cha mẹ tới Hong Kong.
- Chuyện này bất kể thế nào, chỉ cần Cát Ấm Quân chưa bị trừng trị đích đáng tôi sẽ không bỏ qua.
Trương Khác ngồi đối diện với Tôn Tĩnh Mông, lúc này y chỉ có thể an ủi cô như vậy:
- Người nhà của dì Châu đều có mặt ở đây, chúng ta nên trở về trước, thương lượng xem làm sao đòi lại công bằng mới thích hợp.
Trương Khác hiểu tính cách của Tôn Tĩnh Mông, cho dù cô đau thương đến mấy cũng sẽ không để bản thân chìm đắm trong đau khổ, mà tích cực đòi lại lẽ công bằng.
Tôn Tĩnh Mông vẫn cứ khóc nức nở, hai vệt nước mắt trên má chưa khô, nghe Trương Khác nói thế, đứng dậy đi ra ngoài.
Bãi đỗ xe bệnh viện, hai chiếc BMW xuất hiện sau tai nạn vẫn đỗ ở đó, thấy đám Trương Khác đi tới, Cát Minh Tín từ xe đi ra, có hai tên nhân viên đi theo, những kẻ khác ngồi nguyên trong xe.
Đường Thanh và Tôn Tĩnh Hương đỡ Tôn Tĩnh Mông tiếp tục đi về phía xe của bọn họ, Trương Khác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lam thâm, vầng trăng non như treo trên còn cây xa xa.
- Cái loại chuyện vặt vãnh này tiếp tục dây dưa đâu có lợi gì cho cả hai bên.
Cát Minh Tín đi tới, ánh mắt nhìn qua Tôn Thượng Nghĩa rồi dừng ở trước mặt Trương Khác:
- Chắc Cẩm Hồ và Việt Tú cũng không hề thiếu luật sư cố vấn, tôi hỏi cậu, dây dưa tiếp có ý nghĩa gì?
- Nếu như về pháp luật ông đã không có gì phải lo, sao còn đứng ở đây.
Trương Khác chẳng muốn lý luận tốn nước bọt với hạng người này, nhếch mép lên cười nhạt:
- Ông làm việc trái lương tâm, nên đang sợ hãi, ông đang sợ tôi.
Khinh miệt bỏ lại một câu rồi cùng Tôn Thương Nghĩa rời đi.
Cát Minh Tín ngớ người, ông ta tiếp xúc với Trương Khác không nhiều, nhưng ấn tượng để lại hết sức sâu sắc, hơn nữa Cẩm Hồ sừng sững chắn trước mặt, ông ta có cuồng vọng đến đâu lúc này cũng không cho rằng Cát gia sau khi chia năm xẻ bảy còn có thể hùng mạnh hơn, có tiềm lực hơn Cẩm Hồ.
Đương nhiên ông ta cũng sẽ không thừa nhận mình sợ Cẩm Hồ, hay sợ Trương Khác, nhưng nghe y bỏ lại một câu, tim giật thót một cái, cảm giác bị đâm trúng chỗ yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.