Chương 759: Nhà gỗ đảo nhỏ
Cảnh Tục
16/02/2015
Trương Khác cười toét miệng:
- Nói trước thì làm gì còn bất ngờ nữa.
- Đó là mơ ước chung của mình và Phi Dung, nếu biết bạn lén lút chuẩn bị sẵn lần này mình sẽ kéo Phi Dung theo.
Đường Thanh giảu môi nói:
- Mình là cô gái, ở đây một mình sợ lắm. A! Phải rồi, gọi chị Tiểu Lan lên nói ở cùng.
- Hả, nghe lời này thật thương tâm.
Trương Khác làm ra bộ mặt rầu rĩ:
- Bạn tưởng ai cũng rảnh rỗi như chúng ta sao? Chị Vệ Lan phải làm việc. Bạn không nghĩ ra ai khác muốn ở cùng căn nhà đó với bạn à?
- Dì Lương nói bảo chị Tiểu Lan hết năm nay chuẩn bị ôn tập tham gia thi là gì? Hơn nữa chị Tiểu Lan luôn giúp việc cho chị Địch, chị Địch chẳng phải xin chỉ thị của bạn sao.
Đường Thanh cười khúc khích:
- Mình phải gọi điện thoại gọi chị ấy lên mới được.
Cô nàng này trước mặt người khác cực kỳ xấu hổ, ở trong thành phố cũng đề phòng Trương Khác như phòng trộm vậy.
- Hôm nay thì thôi đi, mai mốt cuối tuần mình còn muốn đón cả cha mẹ lên núi.
Trương Khác ghé sát vào tai Đường Thanh, nói nhỏ:
- Đêm nay sẽ cho bạn thưởng thức cái tư vị có gào rát cổ cũng chẳng ai thèm để ý.
- Chết đi!
Đường Thanh thẹn thùng nhéo Trương Khác một cái rồi bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa, bị Trương Khác ôm gọn trong lòng.
Bên hồ có neo một chiếc du thuyền màu trắng, Trương Khác và Đường Thanh mang hành lý lên thuyền, Phó Tuấn và nhân viên công tác ở lại căn nhà gỗ bên hồ.
Đây là khu nghỉ dưỡng do Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, đầu tư không nhiều, nhưng rất được người lên núi nghỉ ngơi hoan nghênh, mặc dù hòn đảo giữa hồ cũng thuộc quản lý của nhà khách, nhưng tuyệt đối không mở cửa với người ngoài.
Trương Khác và Đường Thanh lên đảo, căn nhà gỗ còn xinh xắn hơn trong tưởng tượng của Đường Thanh, hậu viện bị hàng gỗ cao bằng người vây quanh, bầu trời bị tán lá cây che kín mín, đường nhỏ lát đá xanh, toàn bộ hậu viện là một ao nước nông, chỉ có hòn giả sơn đứng giữa và mấy chiếc lá rụng bập bềnh trên mặt hồ.
Ở một góc hậu viện là những tảng đá trắng quây thành một ao tắm nhỏ, có ống trúc hàng rào gỗ chĩa vào, nước nóng bốc hơi nghi ngút nhỏ vào đó, chẳng biết nước suối nóng này từ đâu dẫn vào, nước trong ao tắm tràn ra chảy vào ao nước nông, không biết cuối cùng sẽ chảy đi đâu.
- Nhà thiết kế là ai thế, nơi này đẹp quá đi.
Đường Thanh vội vàng ném hành lý vào trong phòng, hớn hở chạy khắp nơi xem một lượt, càng xem càng hài lòng, chạy tới hỏi Trương Khác đang nằm vắt chân trên lan can ban công.
- Bạn sẽ không hứng thú biết đâu.
Trương Khác mỉm cười nói.
- Sao mình lại không hứng thú biết?
Đường Thanh nửa nằm nửa ngồi trên ghế tò mò nhìn Trương Khác, thấy ánh mắt y né tránh, bĩu môi nói:
- Cô ấy chứ gì? Ai nói mình không hứng thú muốn biết.
Trương Khác kéo cả người Đường Thanh tới gần, hỏi:
- Sợ bạn không thích.
- Sao thế được.
Đường Thanh quay lại nhìn hậu viện phía dưới, hít sâu một hơi quay lại nhìn y rất dịu dàng, ánh mắt tựa hồ như cũng đang tìm kiếm điều gì đó:
- Đẹp lắm, cô ấy nhất định đã bỏ rất nhiều công sức.
Trương Khác đưa tay phải ra vuốt ve gò má mịn màng của cô, hôn lên cánh môi mềm, muốn biết trong lòng một cô gái nghĩ gì, nghe lời nói của cô gái đó chưa chắc đã có tác dụng, tốt nhất là trực tiếp xem phản ứng cơ thể của cô ấy.
Kéo hẳn Đường Thanh sang ghế của mình, hai cơ thể dán sát vào nhau, Đường Thanh không kìm được khẽ rên lên một tiếng, cô nàng không phản kháng, chỉ lo bị người bên hồ nhìn thấy, yếu ớt chống tay lên ngực Trương Khác, run giọng nói:
- Vào .. Vào trong phòng đã.
Ngửi mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người cô, Trương Khác như mê như say, cúi xuống tìm đôi môi hồng nhuận mềm mại đó, cảm giác ướt át âm ấm của nó thật khiến người ta không dứt ra được, nhưng Đường Thanh xấu hổ vùng vẫy, thành ra y hôn lên cổ cô, cảm giác không thua kém, thuận thế vùi đầu vào ngực cô, giở giọng lưu manh:
- Mình đã nói hôm nay cho bạn thưởng thức tư vị gào khản cổ không ai quan tâm mà.
Thực ra Đường Thanh xấu hổ quá thôi, từ bên hồ nhìn sang bên này bị cây che hết rồi, làm sao có thể thấy gì được, trong lúc ngần ngừ một lúc thôi đã bị Trương Khác âm thầm cởi bỏ thắt lưng từ lúc nào không hay, một tay chầm chậm vuốt ve bầu ngực tròn, tay kia thuận theo đường cong lung linh đó trượt nhẹ xuống phía dưới, da thịt non nớt mềm mại đó khiến Trương Khác cảm nhận được kỳ diệu vô cùng,
Đường Thanh mơ màng nhắm nghiền mắt lại, ngực mỗi lúc một phập phồng, cô muốn phản kháng nhưng khoái cảm mãnh liệt trào dâng dưới đôi tay ma quỷ quá mức thành thạo của Trương Khác làm đầu óc cô trở nên trống rống, chỉ có thế thả trôi theo cảm xúc ...
Trương Khác được nước lấn tới, dụ dỗ lừa Đường Thanh tới ao nước nóng, khó khăn lắm mới mới lột sạch cô nàng như con dê non trắng trẻo bế tới ao nước nóng ở hậu viện thì nhận được điện thoại của Địch Đan Thanh, nói Bân Lão Đại vừa lên núi mời y nể mặt ăn cơm.
Trương Khác đành tạm tha cho Đường Thanh, ngâm nước nóng một lúc rồi ngồi thuyền về bờ, dù sao buổi tối cũng phải ăn cơm trong nhà khách, Lưu Bân và Địch Đan Thanh đã đợi họ ở đó từ trước.
Lưu Bân là địa đầu xà của Tân Vu, là người biết tiến biết lui, là nhân tố quan trọng giúp Địch Đan Thanh có thể sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm ác ở Tân Vu, không thành món đồ chơi tình dục cho đám nam nhân.
Nếu nói Lưu Bân không có chút tơ tưởng nào với Địch Đan Thanh là tự lừa mình lừa người, nhưng ông ta biết, bản tính Địch Đan Thanh kiêu ngạo, ông ta có thể kéo cô lên giường, nhưng mãi mãi không thuần phục được, cũng không phải kẻ có thế lực bình thường khuất phục được.
Làm người khó nhất là biết mình, khó hơn nữa là biết chừng mực, Lưu Bân có điểm này hơn hẳn người khác, nên giữ được tôn trọng của Địch Đan Thanh, hai người hỗ trợ cho nhau.
Sau khi Trương Tri Hành tới Tân Vu, thế lực cân bằng ở đây bị phá vỡ hoàn toàn, rất nhiều người nhón chân chờ Địch Đan Thanh vấp ngã, sau đó bị đại lão nào đó biến thành đồ riêng trong phòng, ai ngờ cô lắc mình một cái biến thành người phát ngôn của Cẩm Hồ ở Tân Vu, thành người khiến người ta phải nịnh nọt lấy lòng.
Lưu Bân đương nhiên biết nội tình sâu xa hơn, tất cả là nhờ quan hệ với Trương Khác, địa vị của Địch Đan Thanh ở Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng rất đặc thù.
Có nam nhân nào lại không muốn quỳ gối trước váy hồng của Địch Đan Thanh, Lưu Bân luôn nghĩ Trương Khác tuổi thanh niên khí huyết dư dật làm sao kháng cự được sự dụ hoặc của Địch Đan Thanh.
Nhìn Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay thân mật từ xa đi tới, còn ánh mắt Địch Đan Thanh hướng về phía đó có chút khao khát không che dấu được, Lưu Bân thầm nghĩ :"Chẳng lẽ là ngược lại?"
Lưu Bân cấp thiết muốn gặp mặt Trương Khác như thế là vì nghe được từ Địch Đan Thanh chuyện Tân Vu có ý lập khu sản nghiệp phụ trợ cho Kiến Nghiệp.
Đương nhiên Trương Khác tới Tân Vu thì bất kể thế nào ông ta cũng muốn gặp mặt.
Khi ăn cơm Lưu Bân không che giấu gì, trực tiếp đề xuất muốn cống hiến một phần sức lực vì khu sản nghiệp phụ trợ.
Khu sản nghiệp phụ trợ hiện mới ở giai đoạn ủ mầm, Trương Khác biết Địch Đan Thanh ở Tân Vu được Lưu Bân giúp đỡ rất nhiều, có chuyện gì tốt cô nghĩ tới Lưu Bân đầu tiên là chuyện đương nhiên.
Tất nhiên muốn làm thành một việc, càng đem thế lực có theo đuổi lợi ích giống nhau tụ lại một chỗ, như thế làm ít hưởng nhiều, đường lối của Địch Đan Thanh là chính xác.
Trương Khác không cự tuyệt yêu cầu của Lưu Bân, chỉ nói:
- Chuyện này lấy thành phố làm chủ, Cẩm Hồ sẽ không tranh dành vinh quang gì cả, tập đoàn Đại Hưng gần đây rất được thành phố coi trọng, tôi thấy Bân lão đại nên trao đổi với thị trưởng Lưu nhiều hơn.
- Nói trước thì làm gì còn bất ngờ nữa.
- Đó là mơ ước chung của mình và Phi Dung, nếu biết bạn lén lút chuẩn bị sẵn lần này mình sẽ kéo Phi Dung theo.
Đường Thanh giảu môi nói:
- Mình là cô gái, ở đây một mình sợ lắm. A! Phải rồi, gọi chị Tiểu Lan lên nói ở cùng.
- Hả, nghe lời này thật thương tâm.
Trương Khác làm ra bộ mặt rầu rĩ:
- Bạn tưởng ai cũng rảnh rỗi như chúng ta sao? Chị Vệ Lan phải làm việc. Bạn không nghĩ ra ai khác muốn ở cùng căn nhà đó với bạn à?
- Dì Lương nói bảo chị Tiểu Lan hết năm nay chuẩn bị ôn tập tham gia thi là gì? Hơn nữa chị Tiểu Lan luôn giúp việc cho chị Địch, chị Địch chẳng phải xin chỉ thị của bạn sao.
Đường Thanh cười khúc khích:
- Mình phải gọi điện thoại gọi chị ấy lên mới được.
Cô nàng này trước mặt người khác cực kỳ xấu hổ, ở trong thành phố cũng đề phòng Trương Khác như phòng trộm vậy.
- Hôm nay thì thôi đi, mai mốt cuối tuần mình còn muốn đón cả cha mẹ lên núi.
Trương Khác ghé sát vào tai Đường Thanh, nói nhỏ:
- Đêm nay sẽ cho bạn thưởng thức cái tư vị có gào rát cổ cũng chẳng ai thèm để ý.
- Chết đi!
Đường Thanh thẹn thùng nhéo Trương Khác một cái rồi bỏ chạy, nhưng không còn kịp nữa, bị Trương Khác ôm gọn trong lòng.
Bên hồ có neo một chiếc du thuyền màu trắng, Trương Khác và Đường Thanh mang hành lý lên thuyền, Phó Tuấn và nhân viên công tác ở lại căn nhà gỗ bên hồ.
Đây là khu nghỉ dưỡng do Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, đầu tư không nhiều, nhưng rất được người lên núi nghỉ ngơi hoan nghênh, mặc dù hòn đảo giữa hồ cũng thuộc quản lý của nhà khách, nhưng tuyệt đối không mở cửa với người ngoài.
Trương Khác và Đường Thanh lên đảo, căn nhà gỗ còn xinh xắn hơn trong tưởng tượng của Đường Thanh, hậu viện bị hàng gỗ cao bằng người vây quanh, bầu trời bị tán lá cây che kín mín, đường nhỏ lát đá xanh, toàn bộ hậu viện là một ao nước nông, chỉ có hòn giả sơn đứng giữa và mấy chiếc lá rụng bập bềnh trên mặt hồ.
Ở một góc hậu viện là những tảng đá trắng quây thành một ao tắm nhỏ, có ống trúc hàng rào gỗ chĩa vào, nước nóng bốc hơi nghi ngút nhỏ vào đó, chẳng biết nước suối nóng này từ đâu dẫn vào, nước trong ao tắm tràn ra chảy vào ao nước nông, không biết cuối cùng sẽ chảy đi đâu.
- Nhà thiết kế là ai thế, nơi này đẹp quá đi.
Đường Thanh vội vàng ném hành lý vào trong phòng, hớn hở chạy khắp nơi xem một lượt, càng xem càng hài lòng, chạy tới hỏi Trương Khác đang nằm vắt chân trên lan can ban công.
- Bạn sẽ không hứng thú biết đâu.
Trương Khác mỉm cười nói.
- Sao mình lại không hứng thú biết?
Đường Thanh nửa nằm nửa ngồi trên ghế tò mò nhìn Trương Khác, thấy ánh mắt y né tránh, bĩu môi nói:
- Cô ấy chứ gì? Ai nói mình không hứng thú muốn biết.
Trương Khác kéo cả người Đường Thanh tới gần, hỏi:
- Sợ bạn không thích.
- Sao thế được.
Đường Thanh quay lại nhìn hậu viện phía dưới, hít sâu một hơi quay lại nhìn y rất dịu dàng, ánh mắt tựa hồ như cũng đang tìm kiếm điều gì đó:
- Đẹp lắm, cô ấy nhất định đã bỏ rất nhiều công sức.
Trương Khác đưa tay phải ra vuốt ve gò má mịn màng của cô, hôn lên cánh môi mềm, muốn biết trong lòng một cô gái nghĩ gì, nghe lời nói của cô gái đó chưa chắc đã có tác dụng, tốt nhất là trực tiếp xem phản ứng cơ thể của cô ấy.
Kéo hẳn Đường Thanh sang ghế của mình, hai cơ thể dán sát vào nhau, Đường Thanh không kìm được khẽ rên lên một tiếng, cô nàng không phản kháng, chỉ lo bị người bên hồ nhìn thấy, yếu ớt chống tay lên ngực Trương Khác, run giọng nói:
- Vào .. Vào trong phòng đã.
Ngửi mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra từ người cô, Trương Khác như mê như say, cúi xuống tìm đôi môi hồng nhuận mềm mại đó, cảm giác ướt át âm ấm của nó thật khiến người ta không dứt ra được, nhưng Đường Thanh xấu hổ vùng vẫy, thành ra y hôn lên cổ cô, cảm giác không thua kém, thuận thế vùi đầu vào ngực cô, giở giọng lưu manh:
- Mình đã nói hôm nay cho bạn thưởng thức tư vị gào khản cổ không ai quan tâm mà.
Thực ra Đường Thanh xấu hổ quá thôi, từ bên hồ nhìn sang bên này bị cây che hết rồi, làm sao có thể thấy gì được, trong lúc ngần ngừ một lúc thôi đã bị Trương Khác âm thầm cởi bỏ thắt lưng từ lúc nào không hay, một tay chầm chậm vuốt ve bầu ngực tròn, tay kia thuận theo đường cong lung linh đó trượt nhẹ xuống phía dưới, da thịt non nớt mềm mại đó khiến Trương Khác cảm nhận được kỳ diệu vô cùng,
Đường Thanh mơ màng nhắm nghiền mắt lại, ngực mỗi lúc một phập phồng, cô muốn phản kháng nhưng khoái cảm mãnh liệt trào dâng dưới đôi tay ma quỷ quá mức thành thạo của Trương Khác làm đầu óc cô trở nên trống rống, chỉ có thế thả trôi theo cảm xúc ...
Trương Khác được nước lấn tới, dụ dỗ lừa Đường Thanh tới ao nước nóng, khó khăn lắm mới mới lột sạch cô nàng như con dê non trắng trẻo bế tới ao nước nóng ở hậu viện thì nhận được điện thoại của Địch Đan Thanh, nói Bân Lão Đại vừa lên núi mời y nể mặt ăn cơm.
Trương Khác đành tạm tha cho Đường Thanh, ngâm nước nóng một lúc rồi ngồi thuyền về bờ, dù sao buổi tối cũng phải ăn cơm trong nhà khách, Lưu Bân và Địch Đan Thanh đã đợi họ ở đó từ trước.
Lưu Bân là địa đầu xà của Tân Vu, là người biết tiến biết lui, là nhân tố quan trọng giúp Địch Đan Thanh có thể sinh tồn trong hoàn cảnh hiểm ác ở Tân Vu, không thành món đồ chơi tình dục cho đám nam nhân.
Nếu nói Lưu Bân không có chút tơ tưởng nào với Địch Đan Thanh là tự lừa mình lừa người, nhưng ông ta biết, bản tính Địch Đan Thanh kiêu ngạo, ông ta có thể kéo cô lên giường, nhưng mãi mãi không thuần phục được, cũng không phải kẻ có thế lực bình thường khuất phục được.
Làm người khó nhất là biết mình, khó hơn nữa là biết chừng mực, Lưu Bân có điểm này hơn hẳn người khác, nên giữ được tôn trọng của Địch Đan Thanh, hai người hỗ trợ cho nhau.
Sau khi Trương Tri Hành tới Tân Vu, thế lực cân bằng ở đây bị phá vỡ hoàn toàn, rất nhiều người nhón chân chờ Địch Đan Thanh vấp ngã, sau đó bị đại lão nào đó biến thành đồ riêng trong phòng, ai ngờ cô lắc mình một cái biến thành người phát ngôn của Cẩm Hồ ở Tân Vu, thành người khiến người ta phải nịnh nọt lấy lòng.
Lưu Bân đương nhiên biết nội tình sâu xa hơn, tất cả là nhờ quan hệ với Trương Khác, địa vị của Địch Đan Thanh ở Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng rất đặc thù.
Có nam nhân nào lại không muốn quỳ gối trước váy hồng của Địch Đan Thanh, Lưu Bân luôn nghĩ Trương Khác tuổi thanh niên khí huyết dư dật làm sao kháng cự được sự dụ hoặc của Địch Đan Thanh.
Nhìn Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay thân mật từ xa đi tới, còn ánh mắt Địch Đan Thanh hướng về phía đó có chút khao khát không che dấu được, Lưu Bân thầm nghĩ :"Chẳng lẽ là ngược lại?"
Lưu Bân cấp thiết muốn gặp mặt Trương Khác như thế là vì nghe được từ Địch Đan Thanh chuyện Tân Vu có ý lập khu sản nghiệp phụ trợ cho Kiến Nghiệp.
Đương nhiên Trương Khác tới Tân Vu thì bất kể thế nào ông ta cũng muốn gặp mặt.
Khi ăn cơm Lưu Bân không che giấu gì, trực tiếp đề xuất muốn cống hiến một phần sức lực vì khu sản nghiệp phụ trợ.
Khu sản nghiệp phụ trợ hiện mới ở giai đoạn ủ mầm, Trương Khác biết Địch Đan Thanh ở Tân Vu được Lưu Bân giúp đỡ rất nhiều, có chuyện gì tốt cô nghĩ tới Lưu Bân đầu tiên là chuyện đương nhiên.
Tất nhiên muốn làm thành một việc, càng đem thế lực có theo đuổi lợi ích giống nhau tụ lại một chỗ, như thế làm ít hưởng nhiều, đường lối của Địch Đan Thanh là chính xác.
Trương Khác không cự tuyệt yêu cầu của Lưu Bân, chỉ nói:
- Chuyện này lấy thành phố làm chủ, Cẩm Hồ sẽ không tranh dành vinh quang gì cả, tập đoàn Đại Hưng gần đây rất được thành phố coi trọng, tôi thấy Bân lão đại nên trao đổi với thị trưởng Lưu nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.