Chương 440: Quá âm hiểm
Cảnh Tục
27/08/2014
- Xem ra tin tức của các vị ở phương diện này cũng rất nhạy bén.
Trần Tín Sinh cảm khái, hắn biết nếu không chia sẻ lũng đoạn chip giải mã với Ái Đạt, thì Ái Đạt còn làm trước cả Tân Khoa:
- Bọn họ nghiên cứu từ đầu, nếu muốn chip đời hai có chất lượng ổn định cần ít nhất một năm.
- Tôi thấy chỉ một năm thôi, dù sao Tân Khoa hỗ trợ kỹ thuật rất mạnh.
Trương Khác thở dài:
- Thời gian tốt đẹp thật ngắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng tiếc.
- Đúng là quá ngắn.
Trần Tín Sinh cũng than.
- Anh nói C-cube có khả năng thuyết phục được không?
Trương Khác đột nhiên hỏi:
- Nếu bọn họ nhìn rõ hướng đi của thị trưởng thế nào cũng thuyết phục được. Khác thiếu gia sẽ hẹn ông Ngải Mặc tới Hải Châu trong thời gian gần chứ?
Đinh Hòe nghe mà chóng cả mặt, hai người nói vòng vèo đề tài làm người nghe không đầu mối gì, hắn chưa bao giờ thấy Trương Khác nói chuyện với ai như vậy, cả hai lại tỏ ra thích cách nói chuyện phức tạp này, Trần Tín Sinh cũng lợi hại, chẳng trách có thể cáng đáng TI Trung Quốc.
Nói đơn giản là Ái Đạt sẽ đưa ra kỹ thuật tương quan cho cả Ti và C-Cube, TI và C-Cube lại đem kỹ thuật tương quan mỗi bên tập trung vào chip giải mã, hẳn có thể đưa ra chip giải mã đời ba, như vậy không biết công ty Đài Loan kia còn lòng tin nghiên cứu tiếp nữa không?
Siêu cấp VCD và DVD có chênh lệch kỹ thuật, nhưng chênh lệch không lớn, ngăn cản DVD xuất hiện là xa vời, nhưng càng nhanh chóng đưa ra siêu cấp VCD phổ biến nó trên thị trường sẽ có thể kéo dài thời gian DVD đào thải VCD, khả năng VCD và DVD sống chung cho tới kỹ thuật đời 3 thực sự xuất hiện cũng không phải là không có khả năng.
Cách thúc đẩy Siêu cấp VCD mau chóng đưa ra thị trường là TI, C-Cube và Ái Đạt hợp tác.
Ti và C-Cube lũng đoạn thị trường chip giải mã, bọn họ liên hợp đã ra một kỹ thuật đầu đĩa, dứt khoát nó sẽ thành tiêu chuẩn kỹ thuật không của cả nghành nghề.
Đương nhiên vì bảo mật Ái Đạt sẽ phải bỏ sử dụng một số kỹ thuật trong sản phẩm mới, Ái Đạt có thể đợi khi TI và C-Cube nghiên cứu xong chip giải mã đời ba mới đưa ra máy mới.
Đó là mồi nhử của Trương Khác.
- Ông ấy năm ngoái bị bắt nạt thảm rồi, năm nay không thể bắt nạt ông ấy thêm nữa.
Trương Khác đùa:
Năm ngoái TI cướp mất nửa phân ngạch chip giải mã trong tay C-Cube, nói "bị bắt nạt thảm" không ngoa chút nào.
Trần Tín Sinh cười lớn:
- Mong rằng mỗi năm tới Ái Đạt thăm quan một lần đều gặp được niềm vui bất ngờ thế này.
- Nhất định.
Trương Khác cười xem đồng hồ:
- Thời gian không còn sớm, tôi không ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của anh nữa, lúc này chẳng là buổi chiều bên Mỹ hả?
Trần Tín Sinh cười khổ, nói là để mình nghỉ ngơi, lại nhắc đây là giờ làm việc bên Mỹ, Trần Tín Sinh về nhà khách thì đã là hai giờ sáng. Trương Khác xuống xe ở Tân Cẩm Viên, sáng mai định ngủ nướng, bảo Phó Tuấn không cần tới đúng giờ.
Đêm đầu đông se se lạnh, mặt trăng phát ra ánh sáng tím nhạt, Trương Khác còn nhớ có học bài nhìn mây để xem thời tiết, ngẩng đầu lên nhìn một lúc, không nhớ ra ánh trăng tím đại biểu rằng sẽ có thời tiết nào.
Mặc dù là rạng sáng nhưng Trương Khác không cảm thấy buồn ngủ chút nào, bật TV lên lại thấy phòng khách quá vắng vẻ trống trải, bật điều hòa mãi mà chưa ấm, liền chạy lên tầng hai lấy chăn nhung cuốn lên người.
Năm 96, tiết mục đêm khuya rất ít, lại tẻ nhạt, có điều y mua rất nhiều báo, giống như năm ngoái, có nhiều tin liên quan tới Tiêu Vương.
- Sao còn chưa ngủ?
Tạ Vãn Tình đẩy cửa đi vào, thấy Trương Khác cuốn chăn ngồi co ro đọc báo trên ghế sô pha như ông già, bên cạnh TV bật nhưng tắt tiếng.
Tạ Vãn Tình mặc đồ thể thao dùng tập luyện buổi sáng, rèm phòng khách đã kéo lên, Trương Khác lúc này mới chú ý thấy bên ngoài đã tở mờ sáng, thốt lên:
- Hả, muộn thế rồi à?
- Cái gì mà muộn?
Tạ Vãn Tình phì cười:
- Phải nói là sớm mới đúng, hôm qua nói chuyện khuya lắm hả?
Trương Khác mở chăn ra cho Tạ Vãn Tình chui vào, rồi lấy chăn quấn kín lấy hai người, Chỉ Đồng tới ở với ông bà nội, mấy ngày qua Tạ Vãn Tình rảnh rỗi nhiều, hai người có thêm thời gian dính lấy nhau.
Tạ Vãn Tình cười giày ra, khoanh chân lại, thấy trên bàn chất cả một đống báo, lười biếng thò chân lật xem, toàn là tin liên quan tới Kha Vương, ngẩng đầu chỉ chạm tới cằm Trương Khác:
- Em nói không để ý tới Khoa Vương mà.
- À, hôm qua em đồng ý với ba Đường Thanh, để Khoa Vương có cơ hội cống hiến cho kinh tế Hải Châu, nhưng không thể để bọn chúng sống quá thoải mái được, em đang suy tính chuyện này.
- Bên phía Trần Tín Sinh có thu hoạch gì không?
- Anh ta còn phải trao đổi với tổng bộ, ngày mai Ngả Mặc sẽ tới Hải Châu, tin rằng sẽ tác động thúc đẩy quyết định của bọn họ.
Trương Khác ôm lấy eo Tạ Vãn Tình, cảm thấy người ấm lên nhiều, đột nhiên nghĩ có thể tắt điều hòa đi được rồi, thế này tiết kiệm được không ít điện.
- Em định đưa Siêu cấp VCD ra trên đại hội nhà phân phối mà.
Tạ Vãn Tình quen khi hai người ở bên nhau nói chuyện Trương Khác không để cho cái tay ngoan ngoãn, nên cũng mặc y.
- Đúng là có kỹ thuật cần bảo mật, em đang nghĩ nếu dọa cho bọn chúng chạy mất dép thì không vui chút nào.
Trương Khác đặt hẳn Tạ Vãn Tình ngồi trong lòng:
- Có điều nếu không tung ra con bài này, phải đề phòng Khoa Vương cướp mạng lưới tiêu thụ của chúng ta, em phải động não ở chỗ khác.
Nếu Ái Đạt tung ra Siêu cấp VCD ở đại hội nhà tiêu thụ thì các nhà phân phối sẽ ôm chặt lấy chân Ái Đạt, đừng nói Khoa Vương, tất cả doanh nghiệp sản xuất đầu đĩa trước khi nắm được kỹ thuật tương quân, tuyệt không dạm đụng chạm vào Ái Đạt, dù kẻ mê tín vào thị trường đến đâu cũng không dám kỳ vọng có thể vượt được Ái Đạt trong nghành nghề này.
Khi ấy đám người kia thấy công không được sẽ giữ thế thủ tuyệt đối, đặc biệt ở trong nước lợi dụng chính trị ảnh hưởng tới kinh tế là chiêu được ưa chuộng, nhất là thành phố đã thống nhất ý kiến cổ vũ Khoa Vương cống hiến cho phát triển kinh tế Hải Châu, Ái Đạt sẽ bị ép phục tùng đại cục.
Trong thể chế này, giữ thái độ phía dưới trước mặt thế lực chính trị là điều cần thiết, có điều không phải không thể lấy thái độ này ra đổi lấy cái lợi khác, như nhân tuyển giảm đốc ngân hàng thương nghiệp, hay quyền hạn với khoản vay của hội đồng quản trị, có thể khiến Chu Phu Minh phải nhượng bộ.
Tạ Vãn Tình đặt tay lên đùi Trương Khác, nhẹ nhàng xoa bóp cho y:
- Vậy thì em động não đi, có điều chị thấy hợp tác cùng TI, C-Cube khai thác chip giải mã đời ba, có thể hạn chế đối thủ cạnh tranh chân chính của Ái Đạt là Tân Khoa, chắc em cũng tính thế phải không?
- Tân Khoa một lòng khai phá cách cục lũng đoạn chip giải mã, nghiên cứu ra chip giải mã đời ba ít nhất khiến cho nỗ lực của Tân Khoa ở thời đại VCD không thành công.
Giọng Trương Khác hơi khàn khàn, chỗ không được bóp tới mà lại phồng lên như có phép thuật.
Đương nhiên Trương Khác còn có một tĩnh toán khá, một khi chip đời ba nghiên cứu ra, công ty Đài Loan kia sẽ bị đòn đả kích mang tính hủy diệt, chỉ cần nuốt chửng công ty đó, Ái Đạt mau chóng nắm được kỹ thuật chip giải mã từ đời 1 tới đời ba, dù TI và C-Cube có biện pháp đề phòng Ái Đạt dùng chiêu này, Ái Đạt không tự làm chip giải mã thì tích lũy kỹ thuật là tài nguyên quý giá.
Trương Khác sợ bị người khác thấy suy tính của mình quá âm hiểm, nên đành nhịn trong lòng.
Ôm Tạ Vãn Tình ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, vừa ấm áp vừa dễ chịu, không ngờ lại ngủ thiếp đi ngay cả Tạ Vãn Tình rời khỏi lòng đi mất lúc nào cũng không hay, đến khi nghe thấy tiếng giày cao gót , Trương Khác mới tỉnh lại.
- Sao lại ngủ trên ghế sô pha?
Hứa Tư thấy Trương Khác mơ màng mở mắt ra, giúp hắn che kín chăn lại.
- Một mình ngủ trên giường quạnh quẽ lắm.
Trương Khác nheo nhin góc nghiêng ánh mắt trời chiếu lên sàn nhà, đoán lúc này chừng 8 - 9 giờ, không rõ Tạ Vãn Tình rời khỏi lòng mình lúc nào, thấy cũng hay, nhắm mắt ôm một mỹ nhân, mở mắt ra thấy mỹ nhân khác, đời người còn gì khoan khoái hơn thế?
Trần Tín Sinh cảm khái, hắn biết nếu không chia sẻ lũng đoạn chip giải mã với Ái Đạt, thì Ái Đạt còn làm trước cả Tân Khoa:
- Bọn họ nghiên cứu từ đầu, nếu muốn chip đời hai có chất lượng ổn định cần ít nhất một năm.
- Tôi thấy chỉ một năm thôi, dù sao Tân Khoa hỗ trợ kỹ thuật rất mạnh.
Trương Khác thở dài:
- Thời gian tốt đẹp thật ngắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng tiếc.
- Đúng là quá ngắn.
Trần Tín Sinh cũng than.
- Anh nói C-cube có khả năng thuyết phục được không?
Trương Khác đột nhiên hỏi:
- Nếu bọn họ nhìn rõ hướng đi của thị trưởng thế nào cũng thuyết phục được. Khác thiếu gia sẽ hẹn ông Ngải Mặc tới Hải Châu trong thời gian gần chứ?
Đinh Hòe nghe mà chóng cả mặt, hai người nói vòng vèo đề tài làm người nghe không đầu mối gì, hắn chưa bao giờ thấy Trương Khác nói chuyện với ai như vậy, cả hai lại tỏ ra thích cách nói chuyện phức tạp này, Trần Tín Sinh cũng lợi hại, chẳng trách có thể cáng đáng TI Trung Quốc.
Nói đơn giản là Ái Đạt sẽ đưa ra kỹ thuật tương quan cho cả Ti và C-Cube, TI và C-Cube lại đem kỹ thuật tương quan mỗi bên tập trung vào chip giải mã, hẳn có thể đưa ra chip giải mã đời ba, như vậy không biết công ty Đài Loan kia còn lòng tin nghiên cứu tiếp nữa không?
Siêu cấp VCD và DVD có chênh lệch kỹ thuật, nhưng chênh lệch không lớn, ngăn cản DVD xuất hiện là xa vời, nhưng càng nhanh chóng đưa ra siêu cấp VCD phổ biến nó trên thị trường sẽ có thể kéo dài thời gian DVD đào thải VCD, khả năng VCD và DVD sống chung cho tới kỹ thuật đời 3 thực sự xuất hiện cũng không phải là không có khả năng.
Cách thúc đẩy Siêu cấp VCD mau chóng đưa ra thị trường là TI, C-Cube và Ái Đạt hợp tác.
Ti và C-Cube lũng đoạn thị trường chip giải mã, bọn họ liên hợp đã ra một kỹ thuật đầu đĩa, dứt khoát nó sẽ thành tiêu chuẩn kỹ thuật không của cả nghành nghề.
Đương nhiên vì bảo mật Ái Đạt sẽ phải bỏ sử dụng một số kỹ thuật trong sản phẩm mới, Ái Đạt có thể đợi khi TI và C-Cube nghiên cứu xong chip giải mã đời ba mới đưa ra máy mới.
Đó là mồi nhử của Trương Khác.
- Ông ấy năm ngoái bị bắt nạt thảm rồi, năm nay không thể bắt nạt ông ấy thêm nữa.
Trương Khác đùa:
Năm ngoái TI cướp mất nửa phân ngạch chip giải mã trong tay C-Cube, nói "bị bắt nạt thảm" không ngoa chút nào.
Trần Tín Sinh cười lớn:
- Mong rằng mỗi năm tới Ái Đạt thăm quan một lần đều gặp được niềm vui bất ngờ thế này.
- Nhất định.
Trương Khác cười xem đồng hồ:
- Thời gian không còn sớm, tôi không ảnh hưởng việc nghỉ ngơi của anh nữa, lúc này chẳng là buổi chiều bên Mỹ hả?
Trần Tín Sinh cười khổ, nói là để mình nghỉ ngơi, lại nhắc đây là giờ làm việc bên Mỹ, Trần Tín Sinh về nhà khách thì đã là hai giờ sáng. Trương Khác xuống xe ở Tân Cẩm Viên, sáng mai định ngủ nướng, bảo Phó Tuấn không cần tới đúng giờ.
Đêm đầu đông se se lạnh, mặt trăng phát ra ánh sáng tím nhạt, Trương Khác còn nhớ có học bài nhìn mây để xem thời tiết, ngẩng đầu lên nhìn một lúc, không nhớ ra ánh trăng tím đại biểu rằng sẽ có thời tiết nào.
Mặc dù là rạng sáng nhưng Trương Khác không cảm thấy buồn ngủ chút nào, bật TV lên lại thấy phòng khách quá vắng vẻ trống trải, bật điều hòa mãi mà chưa ấm, liền chạy lên tầng hai lấy chăn nhung cuốn lên người.
Năm 96, tiết mục đêm khuya rất ít, lại tẻ nhạt, có điều y mua rất nhiều báo, giống như năm ngoái, có nhiều tin liên quan tới Tiêu Vương.
- Sao còn chưa ngủ?
Tạ Vãn Tình đẩy cửa đi vào, thấy Trương Khác cuốn chăn ngồi co ro đọc báo trên ghế sô pha như ông già, bên cạnh TV bật nhưng tắt tiếng.
Tạ Vãn Tình mặc đồ thể thao dùng tập luyện buổi sáng, rèm phòng khách đã kéo lên, Trương Khác lúc này mới chú ý thấy bên ngoài đã tở mờ sáng, thốt lên:
- Hả, muộn thế rồi à?
- Cái gì mà muộn?
Tạ Vãn Tình phì cười:
- Phải nói là sớm mới đúng, hôm qua nói chuyện khuya lắm hả?
Trương Khác mở chăn ra cho Tạ Vãn Tình chui vào, rồi lấy chăn quấn kín lấy hai người, Chỉ Đồng tới ở với ông bà nội, mấy ngày qua Tạ Vãn Tình rảnh rỗi nhiều, hai người có thêm thời gian dính lấy nhau.
Tạ Vãn Tình cười giày ra, khoanh chân lại, thấy trên bàn chất cả một đống báo, lười biếng thò chân lật xem, toàn là tin liên quan tới Kha Vương, ngẩng đầu chỉ chạm tới cằm Trương Khác:
- Em nói không để ý tới Khoa Vương mà.
- À, hôm qua em đồng ý với ba Đường Thanh, để Khoa Vương có cơ hội cống hiến cho kinh tế Hải Châu, nhưng không thể để bọn chúng sống quá thoải mái được, em đang suy tính chuyện này.
- Bên phía Trần Tín Sinh có thu hoạch gì không?
- Anh ta còn phải trao đổi với tổng bộ, ngày mai Ngả Mặc sẽ tới Hải Châu, tin rằng sẽ tác động thúc đẩy quyết định của bọn họ.
Trương Khác ôm lấy eo Tạ Vãn Tình, cảm thấy người ấm lên nhiều, đột nhiên nghĩ có thể tắt điều hòa đi được rồi, thế này tiết kiệm được không ít điện.
- Em định đưa Siêu cấp VCD ra trên đại hội nhà phân phối mà.
Tạ Vãn Tình quen khi hai người ở bên nhau nói chuyện Trương Khác không để cho cái tay ngoan ngoãn, nên cũng mặc y.
- Đúng là có kỹ thuật cần bảo mật, em đang nghĩ nếu dọa cho bọn chúng chạy mất dép thì không vui chút nào.
Trương Khác đặt hẳn Tạ Vãn Tình ngồi trong lòng:
- Có điều nếu không tung ra con bài này, phải đề phòng Khoa Vương cướp mạng lưới tiêu thụ của chúng ta, em phải động não ở chỗ khác.
Nếu Ái Đạt tung ra Siêu cấp VCD ở đại hội nhà tiêu thụ thì các nhà phân phối sẽ ôm chặt lấy chân Ái Đạt, đừng nói Khoa Vương, tất cả doanh nghiệp sản xuất đầu đĩa trước khi nắm được kỹ thuật tương quân, tuyệt không dạm đụng chạm vào Ái Đạt, dù kẻ mê tín vào thị trường đến đâu cũng không dám kỳ vọng có thể vượt được Ái Đạt trong nghành nghề này.
Khi ấy đám người kia thấy công không được sẽ giữ thế thủ tuyệt đối, đặc biệt ở trong nước lợi dụng chính trị ảnh hưởng tới kinh tế là chiêu được ưa chuộng, nhất là thành phố đã thống nhất ý kiến cổ vũ Khoa Vương cống hiến cho phát triển kinh tế Hải Châu, Ái Đạt sẽ bị ép phục tùng đại cục.
Trong thể chế này, giữ thái độ phía dưới trước mặt thế lực chính trị là điều cần thiết, có điều không phải không thể lấy thái độ này ra đổi lấy cái lợi khác, như nhân tuyển giảm đốc ngân hàng thương nghiệp, hay quyền hạn với khoản vay của hội đồng quản trị, có thể khiến Chu Phu Minh phải nhượng bộ.
Tạ Vãn Tình đặt tay lên đùi Trương Khác, nhẹ nhàng xoa bóp cho y:
- Vậy thì em động não đi, có điều chị thấy hợp tác cùng TI, C-Cube khai thác chip giải mã đời ba, có thể hạn chế đối thủ cạnh tranh chân chính của Ái Đạt là Tân Khoa, chắc em cũng tính thế phải không?
- Tân Khoa một lòng khai phá cách cục lũng đoạn chip giải mã, nghiên cứu ra chip giải mã đời ba ít nhất khiến cho nỗ lực của Tân Khoa ở thời đại VCD không thành công.
Giọng Trương Khác hơi khàn khàn, chỗ không được bóp tới mà lại phồng lên như có phép thuật.
Đương nhiên Trương Khác còn có một tĩnh toán khá, một khi chip đời ba nghiên cứu ra, công ty Đài Loan kia sẽ bị đòn đả kích mang tính hủy diệt, chỉ cần nuốt chửng công ty đó, Ái Đạt mau chóng nắm được kỹ thuật chip giải mã từ đời 1 tới đời ba, dù TI và C-Cube có biện pháp đề phòng Ái Đạt dùng chiêu này, Ái Đạt không tự làm chip giải mã thì tích lũy kỹ thuật là tài nguyên quý giá.
Trương Khác sợ bị người khác thấy suy tính của mình quá âm hiểm, nên đành nhịn trong lòng.
Ôm Tạ Vãn Tình ngồi trên ghế sô pha nói chuyện, vừa ấm áp vừa dễ chịu, không ngờ lại ngủ thiếp đi ngay cả Tạ Vãn Tình rời khỏi lòng đi mất lúc nào cũng không hay, đến khi nghe thấy tiếng giày cao gót , Trương Khác mới tỉnh lại.
- Sao lại ngủ trên ghế sô pha?
Hứa Tư thấy Trương Khác mơ màng mở mắt ra, giúp hắn che kín chăn lại.
- Một mình ngủ trên giường quạnh quẽ lắm.
Trương Khác nheo nhin góc nghiêng ánh mắt trời chiếu lên sàn nhà, đoán lúc này chừng 8 - 9 giờ, không rõ Tạ Vãn Tình rời khỏi lòng mình lúc nào, thấy cũng hay, nhắm mắt ôm một mỹ nhân, mở mắt ra thấy mỹ nhân khác, đời người còn gì khoan khoái hơn thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.