Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1096: Qua đi nỗi lo Y2K

Cảnh Tục

05/08/2015

- Nghe thấy chị Đan Thanh đưa mình ra đỡ cho Tiểu Khác một dao, mới đầu không rõ tình cảm trong lòng thế nào, em chỉ nấp trong phòng khóc. Đường Thanh như con mèo nhỏ cuộn mình ở đầu giường, mép váy ngủ cuộn lên, đôi chăn dài đẹp đẽ tùy ý duỗi ra gác lên chăn, nhớ lại sự kiện bắt cóc xảy ra mà đông năm ngoái: - Về sau nghĩ lại, đổi lại là em cũng sẽ lao mình ra đỡ, chỉ là nói thì dễ, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế, chẳng dám nắm chắc trăm phần trăm mình dám làm thế...

Hứa Tư chẳng bao giờ ngờ được lại có cơ hội cùng Đường Thanh ôm chặt ngồi trên giường tâm sự với nhau không có chướng ngại nào như thế, kéo chăn lên che quá đùi, nghĩ lại từng chuyện xảy ra cùng Trương Khác những năm qua, giọng có chút thương cảm: - Mùa he năm 94 ấy, cảm giác bản thân bị nhốt trong vực sâu tối tăm băng giá, không còn sức kháng cự. Giống như cỏ dại bị chặt đứt ném xuống bùn, nhìn có vẻ tươi tốt đấy, nhưng tự mình biết đã bắt đầu thối rã rồi ... Nghĩ đi đi nghĩ, chị không thể kiên cường sống tiếp như Đan Thanh được. Đan Thanh một mình ở lại Perth cũng không phải chuyện chị làm được. Đôi khi chị nghĩ, cậu ấy chỉ cho chị một chút thôi, cũng hơn tất cả người khác có thể cho chị. Sự thực thứ cậu ấy cho chị không phải chỉ một chút, đôi khi nghĩ mình nấp vào một góc nào đó nhớ nhung cậu ấy là đủ rồi, chị luôn cảm thấy có lỗi với em ... Hứa Tư co chân lên, mặt vùi vào giữa đầu gối.

- ... Mùa hè năm 94 à? Em cảm giác trời đất đổ sụp xuống vậy, về sau cuối cùng trời không sập xuống ... Đường Thanh cười khẽ: - Lúc 16 tuổi, có lẽ em sẽ ngốc nhếch tóm lấy cổ áo Tiểu Khác hỏi trên đời này bạn ấy yêu ai nhất, ôi, đã hai mươi tuổi rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh, hiện em chỉ quan tâm bạn ấy yêu em thực lòng là đủ rồi. Đột nhiên ngồi bật dậy: - A, em nghĩ ra rồi, nhất định tên đầu heo có một cái di động nữa trên người, mỗi khi có điện thoại gọi tới cái máy chúng ta giữ nó sẽ tự động để lại lời nhắn rồi chuyển thông báo cuộc gọi cho máy còn lại… Nói tới đó nghiến răng nghiến lợi hoàn toàn quên hết mấy câu phía trên: - Ít nhất có ba cô gái gọi điện cho tên đầu heo, nên mượn cớ vào nhà vệ sinh ba lần gọi điện lại, chị đoán xem ba cô gái đó là ai…

Hứa Tư không rõ kỹ thuật lắm, nghe chừng có khả năng, nhưng chủ đề này cô tham gia có vẻ không thích hợp cho lắm, cười nhẹ: - Chị không đoán được … nhỡ là điện thoại công việc thì sao, cậu ấy không muốn làm chúng ta mất vui, nên sang chỗ khác nghe.

- Không, nếu là công việc, tên đầu heo sẽ không gọi lại … em biết mà. Đường Thanh lắc đầu quầy quậy, suy đoán: - Một rất có thể là chị Đan Thanh.

-… Hứa Tư không nói gì, nhưng trong lòng cô cũng đoán thế.

- Tôn Tĩnh Mông! Lần này giọng Đường Thanh rất chắc chắn:

Hứa Tư nhìn ánh mắt đượm buồn của Đường Thanh, ngồi dậy ôm vai cô, an ủi: - Đừng đoán nữa, có lẽ đúng, có lẽ không đúng, nhưng trong đêm nay chắc chắn người cậu ấy muốn ở bên cạnh là em đấy …

- Hi hi em chẳng thèm buồn vì tên đầu heo, có điều người đó là chị mà, em chỉ chen ngang thôi … Đường Thanh kiêu ngạo nói: - Dù thế nào người ở cạnh tên đầu heo đêm nay là chúng ta. Dựa đầu vào vai Hứa Tư, im lặng một lúc lại lẩm bẩm một mình: - Còn một người nữa …

Hứa Tư không biết người khác, nhưng cô dám chắc, nếu Đường Thanh suy đoán đúng, một trong ba người sẽ có Tạ Vãn Tình. ~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~ Phòng ngủ cách âm rất tốt, Trương Khác không nghe thấy ở sát vách Đường Thanh và Hứa Tư đang nói chuyện gì, vừa rồi y tới ban công muốn nhìn họ qua cửa kính, nhưng bị Đường Thanh kéo rèm xuống che kín.

Bầu trời đêm hơi âm u, đèn đường bên hồ vẫn còn sáng, ánh sáng yếu ớt chiều vào, rạng sáng hẳng là có mưa, trừ những người lên Yến Quy Sơn ra, còn rất nhiều người ở bên hồ chưa trở về.

Trương Khác ngồi ở đầu giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác phòng bên vẫn còn nói chuyện, đầu suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại thì đã là 9 giờ sáng năm 2000, ngửi thấy tầng dưới có mùi cháo thơm phức, Trương Khác mở mắt ra, thấy cửa phòng khép hờ, chắc là Đường Thanh hoặc Hứa Tư có đi vào, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, ký ức vẫn như kiếp trước, chỉ có người ở trên núi mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của thiên niên kỷ mới.

Trương Khác vươn mình rời giường, mặc áo ngủ, đi chân đất xuống lầu, Hứa Tư đang dọn dẹp, nhìn thấy y liền nói: - A, cậu tỉnh rồi, còn tưởng không kịp nói với cậu câu nào đã phải về Hải Châu ... Đỗ Phi vừa gọi điện thoại tới, Đường Thanh nhận điện, hẹn buổi trưa cùng ăn cơm.

Vốn kế hoạch của Hứa Tư là ở cùng với Trương Khác đêm Thiên Hỉ rồi về Hải Châu, không ngờ lại ba người cùng ở với nhau, trong lòng không còn gì nuối tiếc nữa, Hứa Tư để Trương Khác ôm nhẹ một cái rồi mới tách ra, vỗ má y: - Râu cậu hơi dầy rồi đấy, không cạo đi sờ má cũng thấy ráp .. Thấy Đường Thanh trong bếp đi ra, nói: - Giao Tiểu Khác cho em đấy, mấy ngày thật vui nhé.

- Em muốn cả ba ngày đều ở đây, được không? Đường Thanh hỏi:

- Sao lại không được? Hứa Tư thân mật sờ má Đường Thanh, nhặt sợi tóc dính trên má cô bỏ đi.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù sự kiện hoa hồng và buổi biểu diễn pháo hoa đêm Thiên Hỉ sẽ còn được người ta say sưa nhắc đi nhắc lại trong thời gian dài, nhưng đêm Thiên Hỉ đã thành ký ức ngày hôm qua rồi.



Hẹn với Nghiêm Văn Giới, từ sáng sớm Lâm Tuyết đã tới tổng bộ Tinh Điển trong khu sản nghiệp phần mềm, một lát nữa còn xuống lầu tham gia cuộc họp BQT Hải Túc. Trước khi rời công ty, cô ta nghe thấy có nữ nhân viên trong văn phòng còn kể chuyện pháo hoa đêm Thiên Hỉ, quay đầu lại nhìn, không nói gì cả, nhưng ánh mắt ác liệt của cô ta làm người khác im như thóc.

Đêm Thiên Hỉ, Lâm Tuyết lẻ loi ôm gối trong biệt thự, đám người Sáng Vực Đông Đại đi khắp thành phố mua hoa, lại còn tổ chức biểu diễn pháo hoa, cô ta tất nhiên nghĩ ra được những thủ đoạn này đều do tên chết tiệt kia bày ra lấy lòng các cô bé.

Pháo hoa mặc dù rất đẹp, nhưng lại làm lòng cô ta sinh căm hận, đặc biệt là câu " Chúc người có tình thiên hạ, đêm Thiên Dạ đều thành quyến chúc" như sát muối vào tim, làm Lâm Tuyết một mình uống rượu trước cửa sổ hận bần gan tím ruột.

Đi vào thang máy, Lâm Tuyết nhìn cách thang máy làm bằng inox sáng bóng hiện lên khuôn mặt hung ác của mình, hỏi trợ lý bên cạnh: - Vừa rồi mặt tôi khó coi lắm phải không?

Trợ lý khéo léo đáp: - Đâu có, tôi thấy vừa rồi giám đốc Lâm suy nghĩ vấn đề quá tập trung thôi.

Lâm Tuyết mỉm cười với trợ lý qua vách inox sáng như gương, chỉ là nụ cười nặn ra như vậy khó làm bản thân cô ta hài lòng, ra khỏi thang máy, mặt đanh lại, vào phòng hội nghị nhìn thấy đám Nghiêm Văn Giới đều đã ngồi bên trong, mới nở nụ cười ngay bản thân cũng không rõ là thật hay là giả.

Đây là tòa nhà cao nhất trong khu sản nghiệp phần mềm, trừ địa ốc Tinh Điển, tổng bộ của Hải Túc cũng thiết lập ở đây, sau khi mua sản nghiệp quán nét của Sáng Vực, cũng đem cơ cấu quản lý của nó chuyển về chỗ này, ít nhất tòa nhà này làm chứng cho sự vồn vinh của Hải Túc, Tinh Điển.

- Tổn thất do sự cố Y2K gây ra cho mạng internet không như người trong nghề dự báo. Nhìn Lâm Tuyết đi vào, Vương Hải Túc đứng dậy mời cô ta ngồi xuống: - Thanh kiếm treo lửng lo trên đầu công chúng đã được nhẹ nhàng bỏ xuống, các chỉ số của cty công nghệ chủ yếu ở Mỹ trong mấy ngày qua đều tăng trưởng lớn, không khác so với dự đoán trước đó, hiển nhiên, vinh quang năm nay vẫn thuộc về mạng internet.

Nhìn trên bàn đã chuẩn bị sẵn tài liệu cho cuộc họp hôm nay, Lâm Tuyết ngồi xuống bên Nghiêm Văn Giới, vừa trò chuyện với hắn, vừa tranh thủ thời gian xem tài liệu.

Cô ta muốn nam nhân khác biết, không phải cô ta dựa vào dạng chân ra cho nam nhân chơi mới leo lên được vị trí ngày hôm nay.

Trước đó một thời gian dài, truyền thông và công chúng đều thổi phồng mối nguy hại của Y2K, thực tế khoảnh khắc chuyển từ năm 1999 sang năm 2000, sự cố Y2K gây ra tổn thất cho máy vi tính trên toàn cầu rất hữu hạn, ảnh hưởng với sản nghiệp internet gần như bằng 0, các chỉ số khoa học công nghệ trên sàn chứng khoán Nasdaq tiếp tục thăng tiến.

Tựa hồ đúng là chẳng cần phải lo lắng gì, Lâm Tuyết nhăn mũi, ngẩng đầu lên hỏi Vương Hải Túc: - Gần đây Cẩm Hồ có hành động gì không?

- Microsoft và ESS đêm qua chính thức kỳ hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần ở San Francisco, Microsoft dùng 900 triệu USD mua 30% cổ phần của Âm nhạc toàn cầu, do công ty ngoại cảnh của hai bên hoàn thành giao dịch, Cẩm Hồ thậm chí không phải nộp một đồng thuế nào cho chính phủ Mỹ, đương nhiên cũng chẳng phải nộp một xu nào cho chính phủ trong nước. Vương Hải Túc trả lời:

Lâm Tuyết há mồm, Cẩm Hồ dám tham lam đòi Microsoft 900 triệu cho 30% cổ phần của Âm nhạc toàn cầu đủ làm người ta kinh hãi rồi. Microsoft không tức giận mà còn ngồi xuống đàm phán thêm với Cẩm Hồ, làm cả đống người trố mắt. Khi hiệp nghị song phương Trung Mỹ đạt thành, đám Lâm Tuyết đều ý thức được, Cẩm Hồ có khả năng thành công, chỉ không ngờ hiệp nghị chính thức ký kết nhanh như thế.

Lâm Tuyết hơi nhụt chí dựa vào lưng ghế, đưa tay chống cằm mắt liếc qua Nghiêm Văn Giới, Vương Hải Túc một lúc hỏi: - Kế hoạch Cẩm Hồ thông qua ESS giảm cổ phần ở Côn Đằng Online cũng đang tiến hành phải không?

- Mỗi khi giảm tới một tỉ lệ nhất định, đều có đăng công khai ở Côn Đằng Online, mặc dù chưa có thông báo, chỉ có thể nói thời gian đầu Cẩm Hồ không giảm nhiều cổ phiếu lắm, nhưng có thể khẳng định là bọn chúng đang giảm. Nghiêm Văn Giới gật đầu.

Lâm Tuyết mỉm cười, bản thân cô ta nhận ra nụ cười này hơi lạnh, chưa nói quá xa, chỉ nói nửa năm trước, ai có thể ngờ rằng Cẩm Hồ dễ kiếm được từ hải ngoại 1.7 tỷ như thế. Vậy mà các phương diện còn tận lực tìm đủ mọi cách liên kết với nhau chèn ép Cẩm Hồ, không ngờ Cẩm Hồ lại phá vây ở chỗ không ai nghĩ tới.

Mím môi suy nghĩ một lúc, Lâm Tuyết thở hắt ra: - Tin mừng duy nhất đại khái là xây hai nhà máy tinh viên sẽ tiêu hao hết số tiền này của Cẩm Hồ.



Căn cứ vào tỉ lệ cổ phần của Trung Tinh Vi Tâm, cho dù TI khởi động kế hoạch tăng cổ phần của TTVT từ 15% tới 20% thì xây 2 nhà máy mới, Cẩm Hồ phải gánh trọng trách bỏ ra 1.4 - 1.8 tỷ USD; nếu TI tạm hoãn kế hoạch tăng cổ phần Cẩm Hồ phải bỏ thêm 200 triệu USD nữa.

- Ít nhất nó cũng có tác dụng kích thích cổ phiếu của Hải Túc. Vương Hải Túc tự an ủi: - Âm nhạc toàn cầu chỉ giới hạn ở thị trường âm nhạc trả phí mà giá trị trên 3 tỷ USD, 8818 là nền tảng thương mại điện tử đầu tiên của Trung Quốc, giá trị đáng kỳ vọng, các nhà đầu tư vừa và nhỏ trong nước hẳn đã có so sánh hơn kém rồi. Tôi nghĩ điều chúng ta phải làm là lấy dánh nghĩa của Hải Túc nắm thêm cổ phần của 8818.

Ngày 8 tháng 1, Hải Túc lại một lần nữa ngừng giao dịch đưa ra công bố, phát hành cổ phiếu định hướng mới với Hoành Tín, Tinh Điển, huy động 500 triệu, trong đo 400 triệu sẽ đầu tư vào nền tảng thương mại điện tử của 8818, làm cổ phần của Hải Túc từ 30% trước đó nâng lên tới trên 50%, số tiền còn lại phát triển sản nghiệp quán nét, khu sản nghiệp phần mềm và Samsung Hoành Tâm.

So với cổ phiếu trước tháng 5, giá cổ phiếu của Hải Túc đã tăng trưởng gấp 20 lần, qua mấy ngày đầu năm 2000, trị giá từ 6 tỷ tăng lên tới 8 tỷ 2, tựa hồ đột phá 10 tỷ cũng có thể nhìn thấy rồi.

Đương nhiên trong làn sóng điên cuồng đó, không chỉ có một mình Hải Túc đang bay múa, từ tháng 5 năm ngoái tới giờ tới giờ tổng cộng có sáu cổ phiếu tăng lên trên 2000%.

Đem so với 5 loại cổ phiếu khác, Hải Túc tựa hồ càng có lý do tăng trưởng hơn, mượn xác trọng tổ, thương vụ điện tử, lũng đoạn sản nghiệp quán nét, tham gia kiến thiết hạng mục tinh viên nền tảng của sản nghiệp, bất kể đề tài nào cũng mang tới TTCK cũng được hưởng ứng, lúc này đại cổ đông của Hải Túc tham gia phát hành cổ phiếu định hướng quy mô lớn, tất nhiên tăng cường thêm lòng tin của cơ cấu đầu tư trung và nhỏ.

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Singapore quanh năm đều là mùa hè, không có xuân hoa trăng thu, cũng chẳng có đông tuyết, từ Kiến Nghiệp lạnh ẩm tới thành phố Sư Tử nóng nực, Trương Khác cảm thấy không quen cho lắm, cảm thấy thời tiết Singapore hơi nặng nề, nếu chẳng phải cô bé ở Singapore kia làm người ta nhớ mong, khó khăn lắm mới kiếm cớ tới đây, y chẳng có mấy thiện cảm với Singapore.

Singapore là chính quyền duy nhất do người Hoa ở hải ngoại thành lập, nhắc tới Singapore, trong nước đều có cảm giác máu thịt thân thiết, thêm vào mấy năm qua Singapore và nội địa hợp tác mật thiết, cảm giác này càng thêm đậm.

Nhưng tới Singapore rồi mới biết thực tế chỉ là tình cảm một chiều mà thôi, ở đây nhân khẩu tuy đa phần là người Hoa, nhưng chính trị, văn hóa đều ra sức tây hóa, giáo dục tiếng Hoa vốn nên được chính phủ Singapore coi trọng thì lại mỗi ngày một xuống dốc.

Lúc hoàng hôn, bầu trời Singapore có mưa nhỏ, vừa mới xuống máy bay Trương Khác tìm một quán bar ở khu thương nghiệp, đợi Tôn Tĩnh Mông tới, buồn chán cầm báo cáo của TT nghiên cứu kinh tế về Hải Túc xem.

Nghiêm túc tính ra, Hoành Tín và Tinh Điển đổ vào Hải Túc gần 1.4 tỷ.

Đương nhiên số tiền đầu tư không là gì, vì lợi nhuận trên giấy của bọn chúng rất cao, giá trị của Hải Túc đã trên 8 tỷ rồi.

Tinh Điển và Hoành Tín hai lần tham gia phát hành cổ phiếu định hướng của Hải Túc, tổng cộng nắm thêm ước chừng 20% cổ phiếu của Hải Túc, số cổ phiếu này trí giá chừng 1.6 tỷ, hết 12 tháng cấm giao dịch, số cổ phiếu này có thể bán ra thị trường công khai đổi sang tiền mặt. Ngoài ra mặc dù không thể tính được quy mô, nhưng có thể khẳng định Hoành Tín dùng vô số tài chính bên ngoài thị trường thao túng giá cổ phiếu của Hải Túc, trong nửa năm giá cổ phiếu Hải Túc tăng gần 20 lần, lợi nhuận ngoài thu được cũng rất kinh người.

Chỉ cần cầm cự được tới tháng 5 có thể công khai phát hành cổ phiếu, bọn chúng có thể kiếm được từ Hải Túc 8 thậm chí 10 tỷ, dụ hoặc cực đợi như thế có lẽ chính là thứ khiến đám Nghiêm Văn Giới hạ quyết tâm đánh cược một ván lớn.

Trương Khác nghĩ như thế, cầm chiếc thìa kim loại khấy cà phê trong chén, hương thơm cà phê rất thuần, y tới hơi sớm, Tôn Tĩnh Mông phải tan học mới tới được, ngồi trên ghế sô pha, nhìn lượng xe đi lại trên đường phố rất ít, cơn mưa hoàng hôn làm thành phố thêm trầm tịch.

- Này. Nghe tiếng gọi êm ái ngọt lịm, Trương Khác quay đầu lại, Tôn Tĩnh Mông đã xua xua tay trước mặt mình: - Có phải hồn phách bị cô gái nóng bỏng của Singapore bắt mất rồi không? Nhắc anh một tiếng nhé, ở Singapore có kỹ viện công khai đấy, nhưng trêu ghẹo phụ nữ giữa đường thì bất kể Khác đại thiếu gia ở trong nước có oai phong cỡ nào thì cũng bị ăn đòn.

- Vừa mới xuống máy bay, có cần phải dằn mặt người ta thế không, anh tới Singapore dù là muốn tán tỉnh phụ nữ, cũng chỉ muốn tán tỉnh em thôi ... Trương Khác mỉm cười nhận lấy túi sách của Tôn Tĩnh Mông mời cô ngồi xuống.

Pháp luật nghiêm ngặt của Singapore làm mọi thứ trông gọn gàng ngăn nắp, đi trên phố chẳng cần lo lắng vấn đề an toàn, người Singapre tựa hồ thói quen tuân theo quy củ, cho nên thành phố này có hơi trầm, có người rất thích ở Singapore, có người cảm thấy nơi này như sa mạc văn hóa, khô cằn ngột ngạt. Tôn Tĩnh Mông tử nhỏ ở Hong Kong, đã quen với lối giáo dục kiểu Anh, sống ở Singapore không có gì không thích ứng, cô tới Singapore là để học âm nhạc, đối với cô bé từ nhỏ đã dựa dẫm quyến luyến chị mình, Tôn Tĩnh Mông muốn làm chút gì đó cho Thế Kỷ Hoa Âm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Thương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook