Chương 1101: Sách lược của Liên Thông
Cảnh Tục
05/08/2015
Bắc Kinh đang có tuyết lớn, tuyết bị gió cuối lên, liên tục đập vào cửa kính chắc gió, phát ra tiếng xào xào nhẹ, mặc dù ở trong đại sảnh đón khách ấm áp như mùa xuân, nhưng cũng đủ cảm thấy cái lạnh của Bắc Kinh.
- Em đi gặp Tiêu Thụy Dân xong rồi tới tìm chị nhé? Trương Khác nhìn đôi mắt trong như đầm nước của Tạ Vãn Tình, trong đó có gợn sóng lăn tăn, nhân lúc nhân viên công tác đi ra đợi xe tới đón, nắm bàn tay ấm áp của Tạ Vãn Tình hỏi: - Hay là ở với chị trước, đợi ông ta tới tìm?
- Đi gặp ông ấy đi, chị chờ. Tạ Vãn Tình giọng rất nhỏ, nụ cười quyến rũ vô song.
Nhìn đôi mắt long lanh nước của Tạ Vãn Tình, Trương Khác nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng êm ái của cô, áp tới, khẽ hôn lên vành mắt của Tạ Vãn Tình, tay miết nhẹ bụng dưới của cô: - Chỗ này của chị có nước rồi đây này ....
Tạ Vãn Tình nắm lấy tay Trương Khác, khao khát nóng vội bị Trương Khác nhìn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ tự thấy buồn cười, thấy trợ lý quay về báo xe đã tới, đẩy Trương Khác ra: - Chị tới Hương Lâm trước đây, tùy em muốn tới khi nào thì tới.
Trương Khác ở lại đại sảnh một lúc mới gọi điện thoại cho Tiêu Thụy Dân, nói Bắc Kinh gió to tuyết lớn, y vừa mới đến nơi, sẽ tới biệt thự tiểu trấn Hương Lâm trước.
Tiêu Thụy Dân tất nhiên không hi vọng xa vời tới Bắc Kinh là tới tìm mình ngay, nhận được điện thoại thông báo, vội nói lập tức tới tiểu trấn Hương Lâm gặp Trương Khác.
Trương Khác nhìn đồng hồ, thầm nghĩ trời gió tuyết thế này Tiêu Thụy Dân thế nào cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi được, chui vào xe, bảo lái xe tới thẳng biệt thự trấn Hương Lâm, nơi đó là bất động sản Tạ Vãn Tình mua ở Bắc Kinh, vừa mới bố trí xong mấy tháng, coi như chỗ trú chân ở Bắc Kinh. Có điều dù nhận thẻ vào biệt thự từ Tạ Vãn Tình một thời gian rồi, Trương Khác vẫn chưa một lần có cơ hội tới đó ở.
Hai bên đường tuyết đã tích khá nhiều rồi, không còn nhìn thấy màu sắc của đất nữa, đi theo con đường rời sân bay không lâu, tới khu nhà ở cao cấp Thuận Nghĩa Bắc Kinh, ở đó có khách sạn bốn sao Quốc Phú, nhân viên đi theo đều vào đó ở, Trương Khác một mình lái xe vào khu biệt thự rừng rậm bên cạnh tiểu trấn.
Đi vào khu biệt thự, men theo vết xe trước, dễ dàng tìm được tới biệt thự của Tạ Vãn Tình, tất cả cửa sổ mở toang thông khí, Tạ Vãn Tình từ cửa sổ tầng hai thò đầu ra, bảo Trương Khác dùng thẻ thông hành quẹt qua cảm ứng điện tử gần cửa.
Trương Khác lái xe vào sân sau, tuyệt ở đây đã gấp quá đầu cọng cỏ rồi, đi vào phòng, gió rất lớn, tuyết rơi cả vào phòng khách, bay loạn khắp nơi, nếu chẳng phải nhiệt độ âm mười mấy độ, không khí tươi mát này làm người ta tâm tình khoan khoái.
- Em ngồi đi, không thì giúp chị lấy nước đun cũng được, nơi này chỉ có cà phê hòa tan thôi. Từ khi phòng ốc bố trí xong không ai vào ở cả, phải mở cửa cho gió thổi một chút ... Tạ Vãn Tình đứng ở cửa cầu thang tầng hai nói chuyện với Trương Khác, do Trương Khác cố ý tới muộn hơn cô một chút, nên phòng đã được mở cửa thoáng khí một lúc rồi: - Em đợi chị đóng cửa đã rồi hẵng lên.
Trương Khác vào bếp lấy nước đem đun, rồi đi qua phòng ở tới cửa trước, phía trước biệt thự là một con sông nhỏ đã đóng băng, có con đường lát đá nhỏ kéo dài từ sân tới bên sông, cây cối xung quanh lá thứa thớt, nhưng phủ lớp tuyết trắng xóa trông rất đẹp.
- Đóng cửa lại đi , một lát nữa sẽ ấm hơn. Tạ Vãn Tình đi xuống, đưa đôi bàn tay băng giá đặt lên má Trương Khác, âu yếm hỏi: - Lạnh không?
Tạ Vãn Tình vốn không có mấy cơ hội tiếp xúc với không khí giá lạnh bên ngoài, ăn mặc hơi phong phanh, lại vào biệt thự phải mở cửa ra thoáng khí, nên bị lạnh.
Trương Khác nắm bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của cô, làn da sáng bóng như ngọc, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt long lanh như chứa nước, mái tóc vấn cao kiểu quý phụ, không có một sợi rối, trong vẻ thành thục đầy đặn phát ra khí chân đoan trang cao nhã mê người.
- Nhìn cái gì mà nhìn, già rồi ... Tạ Vãn Tình xấu hổ quay mặt đi.
- Làm gì có. Trương Khác ôm lấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình, quay mặt cô lại đối diện với mình, qua năm nay Tạ Vãn Tình 35 tuổi rồi, người ta đều nói nữ nhân qua tuổi 25 sẽ xuất hiện nếp nhăn khóe mắt đầu tiên, nhưng sống trong hoàn cảnh ưu việt và chuyên chú giữ gìn có thể giữ tuỗi xuân ở lại lâu hơn. Tạ Vãn Tình khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, làn da vẫn non mịn và mềm mại như thiếu nữ, chỉ có thêm phong vận thành thục hơn mà thôi.
- Tuy trông qua vất rất trẻ tung kiều diễm, có điều phải cần tưới tắm thường xuyên ... Trương Khác ôm vòng eo mềm mại của Tạ Vãn Tình, kéo cô vào trong lòng mình: - Gió tuyết lớn như thế này, Tiêu Thụy Dân có tới đây cũng phải mất một thời gian, chúng ta vào phòng ngủ tham quan trước nhé?
- Đường Thanh buổi sáng ngáp lên ngáp xuống, em còn sức lưc nữa không? Tạ Vãn Tình hờn mát lườm Trương Khác, chính vì cô nhìn thấy Đường Thanh trên đường ra sân bay ngáp mãi, tưởng tượng ra cảnh đêm qua Đường Thanh và Trương Khác điên đảo loan phượng thế nào, cho nên xuân tình mới bị khơi lên, nóng lòng muốn thân thiết với Trương Khác như thế.
Phòng ngủ chính đã được bật điều hòa một lúc, không còn cảm thấy lạnh chút nào nữa. Giường đôi cực lớn trải đệm màu cà phê, trên tường treo bức tranh thiếu nữ đang tăm, góc đông nam phòng là chiếc bàn gỗ lim, Trương Khác vừa mới đi vào phòng biết ngay Tạ Vãn Tình bố trí theo sở thích của mình.
- Thế nào .. Á... Tạ Vãn Tình vừa định hỏi Trương Khác cảm thấy cô bố trí tổ ái tình của hai người ra sao thì "huỵch" một tiếng, bị Trương Khác ôm lấy ngã lăn xuống chiếc giường lớn êm ái, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bóng mang đầy khao khát tình dục phả vào mặt đối phương, khẽ cắn môi nũng nịu: - Em hư lắm.
Trương Khác vừa ôn nhu vừa mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ miều ấy, đôi thay hết sức thành thạo cởi áo khoác, váy, sơ mi, áo lót, quần lót của tạ vãn tình, thoáng chốc cơ thể ngọc ngà của cô trần truồng dưới đôi mắt sói đói của y.
Trương Khác thở mỗi lúc một nặng nề, tiếng rên rỉ đầy nhục dục của Tạ Vãn Tình làm tà hỏa trong người y bùng phát, điên cuồng mút lấy lưỡi cô, rồi từ từ đi dần đà qua chiếc cổ trắng nõn nà, bầu ngực, chiếc bụng phẳng lỳ, vùi mặt vào giữa hai chân cô, Tạ Vãn Tình càng động tình mồ hôi tỏa ra càng thơm, ngay cả ái dịch nơi đó chảy ra cũng làm người ta ngây ngất ...
- Á, Tiểu Khác… đừng, đừng nghịch nữa … Tạ Vãn Tình rên rỉ, đôi tay bấu lấy tấm lưng trần của y, đắm chìm trong mùi mồ hôi mùi cơ thể nồng nồng của nam nhân và cái vuốt ve rạo rực của y.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng rên siết, cùng hai cơ thể trần truồng nhấp nhô như sóng cuộn...
Tiêu Thụy Dân tới sớm hơn trong tưởng tượng.
Dục vọng dồn nét làm cao trào đầu tiên của Tạ Vãn Tình tới rất mau, dồn dập mà sướng khoái, cô ngồi ở đầu giường, nhìn Trương Khác luống cuống mắt quần áo, cười quyến rũ: - Em phải giấu chị cho kín nhé, chị không muốn dậy nữa đâu ...
Trương Khác mặc xong y phục đi tới hôn nhẹ lên môi cô, vỗ vỗ má nói: - Đừng mặc quần áo nhé, em làm chị muộn dậy cũng không dậy nổi nữa đâu ...
Trương Khác xuống lầu, Tạ Vãn Tình rất thông minh, không để lại dấu vết cô ở dưới lầu, nước đã sôi, Trương Khác pha một cốc cà phê bê ra phòng khách, bên ngoài đã có tiếng xe hơi truyền vào.
Trương Khác đi ra mới Tiêu Thụy Dân và trợ lý vào, bê ca phê, cốc chén ra, cười nói: - Nơi này chỉ có cà phê hòa tan, mọi người dùng tạm vậy nhé.
Trương Khác mỗi lần tới Hong Kong đều tiền hô hậu ủng, lần này lại chiêu đãi bọn họ ở biệt thự riêng, đại khái có chuyện hoặc người không muốn để người trong công ty nhìn thấy.
Tiêu Thụy Dân nghĩ nên đàm phán cho nhanh rồi đi khỏi làm chướng ngại cho người ta, nhưng thế nào cũng phải có mấy lời mào đầu đã, nhìn bố trí trong phòng, khen: - Khách sạn ở Bắc Kinh chẳng thể nào tìm được cảm giác về nhà như thế này, Khác thiếu gia yêu cầu với sinh hoạt thật hà khắc.
- Ở trong khách sạn, cứ nhàn rỗi một chút là lại có cảm giác phải tìm chuyện gì đó để lại, hoàn toàn chẳng thể thả lỏng ngổi bên ghế sô pha nhâm nhi cốc cà phê như thế này được ... Trương Khác ngồi xuống, cầm cốc cà phê hàn huyên với Tiêu Thụy Dân.
- Đúng thế, đôi khi nên nghỉ ngơi một chút ... Tiêu Thụy Dân gật đầu tán đồng, nói vài câu rồi vào chủ đề chính: - Việc xây nhà máy tinh viên ở Kim Sơn được quyết định rồi phải không? Chỉ tiếc là trước đó có công trình xây cảng đảo Đông Sơn và cơ sở sắt thép liên hợp, nếu không đãn thành hạng mục đầu tư lớn nhất trong lịch sử tỉnh Giang Nam rồi. Cẩm Hồ lúc nào cũng làm người ta bất ngờ.
Trương Khác xua tay cười khiêm tốn: - Hôm nay tôi chuyên môn lấy con số chip cơ bản của ESS do Cao Khoa KV và Liên Tín ra so sánh, thấy hai tháng qua lượng chip mà Liên Tín đã lấy khá cao, không biết tình hình tồn kho thực tế như thế nào?
- Trong tay nhà phân phối có lẽ còn hàng tồn kho. Tiêu Thụy Dân thoải mái trả lời: - Bên phía Liên Tín chỉ thấy sản lượng thiếu hụt nghiêm trọng, vẫn hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung ứng.
Hai chiếc di động tầm thấp do Cao Khoa KV và Liên Tín dùng chip cơ sở của ESS công năng đơn giản, tạo hình cũng chẳng có gì thời thượng tinh xảo, nhưng tính năng ổn định, lại là hai chiếc di động duy nhất trên thị trường có giá bản dưới 1500 đồng, nên rất được hoan nghênh. Chỉ là Cẩm Hồ không chế nghiêm ngặt lượng chip cơ sở, nên bất kể là Cao Khoa KV hay Liên Tín đều không thể thông qua mở rộng sản lượng để kiếm nhiều lợi nhuận hơn.
Tiêu Thụy Dân vội vàng tới tìm Trương Khác chính là hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung cấp chip.
- Kỹ thuật chip cơ sở đời hai sẽ hoàn thiện hơn, tuy nói chỉ tiến về phía trước một bước nhỏ, nhưng với chúng ta mà nói, thì có ý nghĩa trọng đợi. Đợi chip cơ sở đời hai tính năng ổn định hơn mới nâng cao sản lượng cung cấp cho mọi người, thế thích hợp hơn một chút. Trương Khác giải thích: - Cũng sắp rồi, chỉ qua Tết một chút.
- Liên Thông đang tranh thủ hai tháng này để hoàn thiện mạng GPRS, tin tức này hẳn Khác thiếu gia biết rồi. Trương Khác nói thế, Tiêu Thụy Dân chuyển sang đề tài khác: - Có tin tức gì mong được Cẩm Hồ thông báo cho một tiếng, cũng hi vọng Cẩm Hồ hỗ trợ Liên Tín chúng tôi.
Trương Khác khẽ "ừm" một tiếng, đợi Thiêu Thụy Dân nói tiếp.
- Liên Thông định học theo doanh nghiệp nước ngoài định ra chiến lược kinh doanh, Tiên Tín đã nhận được đơn đặt hàng di động đầu tiên của Liên Thông.
Cái gọi là chiến lược kinh doanh của doanh nghiệp nước ngoài là chỉ cần người dùng ký hợp đồng dùng mạng của Liên Thông trong một thời hạn nhất định là có thể mua được di động mới với giá thấp hơn giá bán rất nhiều. Cách làm này không nghi ngờ gì có thể mau chóng gia tăng số người dùng, lượng tiêu thụ di động đặt làm cũng khả quan, lợi nhuận doanh nghiệp sản xuất do nhà cung cấp mạng bù đắp.
Đáng lẽ ra Liên Tấn, Đông Hưng và Liên Thông có quan hệ mật thiết với nhau hơn một chút, vì cùng đi ra từ bộ công nghiệp điện tử. Nhưng di động của Liên Tấn và Đông Hưng đều nhập linh kiện từ nước ngoài, không gian lợi nhuận có hạn, lại chẳng có ưu thế gì được biệt, liền giảm yêu cầu, thử lựa chọn hợp tác với Liên Tín.
Dù sao di động Liên Tín dùng chip ESS, có thể cho không gian thao tác lớn, thậm chí có thể trực tiếp lựa chọn sách lược " nạp thẻ tặng di động".
Đương nhiên Cao Khoa KV cũng là một trong lựa chọn của Liên Thông, có điều tạm thời chuyện tốt này chưa thể rơi lên đầu xí nghiệp dân doanh như Cao Khoa KV.
Liên Thông thành lập năm 94, lấy sách lượng phát triển nghiệp vụ thông tấn di động làm chủ, chỉ là luôn bị China Telecom chèn ép, đây cũng là một trong mẫu thuẫn chủ yếu giữa bộ bưu điện và bộ công nghiệp điện tử. Hiện cả hai đều đã thuộc về bộ thông tin, mâu thuẫn giữa hai bên mới hòa hoãn được một chút, Liên Thông mới có cơ hội phát triển, chỉ có điềm kém xa China Telecom.
Nhưng Liên Thông có kém tới đâu thì cũng là một trong hai doanh nghiệp kinh doanh thông tấn di động trong nước.
Bất kể nói từ phương diện nào, Trương Khác đều vui lòng nhìn thấy Liên Thông lớn mạnh, đương nhiên y cũng biết Tiêu Thụy Dân còn chưa nói hết sự thực.
Với mô hình chiến lược Liên Thông áp dụng, dù có keo kiệt đến đâu thì đơn đặt hàng đầu tiên cũng không thể thấp hơn 10 vạn chiếc, Liên Tín không có Cẩm Hồ hỗ trợ không thể đáp ứng được đơn đặt hàng này. Ngoài ra do giá thành di động thực chất là Cẩm Hồ quyết định, không được Cẩm Hồ gật đầu, hợp đồng giữa Liên Tín và Liên Thông khó ký nổi.
Trương Khác đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy cười nói: - Vậy tôi phải chúc mừng Liên Tín rồi. Chip cơ bản đời hai của của ESS đang vào giai thử nghiệp cuối cùng, nếu tranh thủ một chút, có lẽ kịp cung cấp cho lượng đặt hàng của Liên Tín.
Nghe ý tứ của Trương Khác thì Cẩm Hồ tranh thủ đưa ra chip cơ sở đời hai trước Tết, Tiêu Thụy Dân yên tâm rời, trừ tính năng ổn định hơn, thì có thể thoát được hạn chế sản lượng, đây đúng là tin tức tốt.
Sắc trời âm u, thế gió dần dần trở nên cuồng loạn, những cành cây bị gió mùa đông thổi cho khô quắt rơi xuống sân trước, cái thì đập rào rào trên cửa kính.
Thời tiết mỗi lúc một ác liệt, thêm trên lầu có lẽ còn có giai nhân đang chờ đợi không tiện đi xuống, Tiêu Thụy Dân uống hết cà phê liền cáo từ.
Cùng Tiêu Thụy Dân ra sân trước tạm biệt, thấy trợ thủ của ông ta nhìn lên tầng hai, Trương Khác quay người lại ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình dán sát vào cửa kính, tuyết rơi trên cửa kết thành đóa hoa băng, chỉ thấp hoáng nhìn thấy một khuôn mặt giai nhân, căn bản không thể nhìn rõ là ai, Trương Khác cũng chẳng muốn hàn huyên với đám Tiêu Thụy Dân thêm, tiễn bọn họ ra cổng, nhanh chóng đóng lại rồi lên lầu.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng ấm áp như xuân, Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo len mỏng manh trễ cổ màu trắng, tóc buộc không vấn cao kiểu công tác mà buông xõa tự nhiên làm cô trông trẻ hơn bình thường tới vài tuổi, cô ngồi gập gối trên ban công trải đệm lông cừu dầy, cặp đùi thon dài trọn trịa lộ ra dưới mép áo, thấp thoáng nhìn thấy cả quần lót màu trắng muốt giữa hai chân, cô hỏi: - Tiêu Thụy Dân và em bàn chuyện gì đấy.
- Hiện nói chuyện này không hỏng tình thú sao? Trương Khác đứng bên cửa sổ, nhìn qua cửa kính tích tuyết, xe của đám Tiêu Thụy Dân đã rời tiểu khu, trong tiểu khu cũng không có ai đi lại, hoàng hôn mơ mơ hồ hồ, gió tuyết quét qua cỏ cây khô gầy, mang một tư vị khác lạ.
Trương Khác vén áo Tạ Vãn Tình lên, lộ ra quần lót bên trong: - Chị bảo không xuống giường cơ mà? Chiếc quần lót màu trắng muốt hơi nhỏ, có nửa cánh mông lộ ra, trên quần thêu hai con chuồn chuồn một xanh một đỏ, Trương Khác bảo Tạ Vãn Tình quỳ chổng mông lên, đưa tay vỗ lên cặp mông mẩy của cô: - Cái quần lót này quý ở hai con chuồn chuồn, nhãn quang của em thế nào?
- Nhãn quang của em ra sao còn cần hỏi chị à? Tạ Vãn Tình quay người lại, hai tay quàng lên cổ Trương Khác, mắt sóng sánh tình tứ hỏi: - Em tặng chị đồ lót, cuối cùng chẳng phải để lấy lòng chính em sao, có thích không?
Trương Khác đáp lại bằng một nụ hôn, bảo Tạ Vãn Tình ôm chặt cổ mình, rồi vòng hai chân cô kẹp lấy hông mình, tay nâng cặp mông đẫy đà, bế cô lên giường, cởi chiếc len ra, bên trong cũng là áo lót vải màu trắng muốt viền hoa, trông như áo lót của cô bé nữ sinh ngây thơ, nhưng Trương Khác dám chắc không có cô nữ sinh nào có bầu ngực đầy đặn tròn căng gợi tình hơn thế.
- Em đi gặp Tiêu Thụy Dân xong rồi tới tìm chị nhé? Trương Khác nhìn đôi mắt trong như đầm nước của Tạ Vãn Tình, trong đó có gợn sóng lăn tăn, nhân lúc nhân viên công tác đi ra đợi xe tới đón, nắm bàn tay ấm áp của Tạ Vãn Tình hỏi: - Hay là ở với chị trước, đợi ông ta tới tìm?
- Đi gặp ông ấy đi, chị chờ. Tạ Vãn Tình giọng rất nhỏ, nụ cười quyến rũ vô song.
Nhìn đôi mắt long lanh nước của Tạ Vãn Tình, Trương Khác nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng êm ái của cô, áp tới, khẽ hôn lên vành mắt của Tạ Vãn Tình, tay miết nhẹ bụng dưới của cô: - Chỗ này của chị có nước rồi đây này ....
Tạ Vãn Tình nắm lấy tay Trương Khác, khao khát nóng vội bị Trương Khác nhìn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nghĩ tự thấy buồn cười, thấy trợ lý quay về báo xe đã tới, đẩy Trương Khác ra: - Chị tới Hương Lâm trước đây, tùy em muốn tới khi nào thì tới.
Trương Khác ở lại đại sảnh một lúc mới gọi điện thoại cho Tiêu Thụy Dân, nói Bắc Kinh gió to tuyết lớn, y vừa mới đến nơi, sẽ tới biệt thự tiểu trấn Hương Lâm trước.
Tiêu Thụy Dân tất nhiên không hi vọng xa vời tới Bắc Kinh là tới tìm mình ngay, nhận được điện thoại thông báo, vội nói lập tức tới tiểu trấn Hương Lâm gặp Trương Khác.
Trương Khác nhìn đồng hồ, thầm nghĩ trời gió tuyết thế này Tiêu Thụy Dân thế nào cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi được, chui vào xe, bảo lái xe tới thẳng biệt thự trấn Hương Lâm, nơi đó là bất động sản Tạ Vãn Tình mua ở Bắc Kinh, vừa mới bố trí xong mấy tháng, coi như chỗ trú chân ở Bắc Kinh. Có điều dù nhận thẻ vào biệt thự từ Tạ Vãn Tình một thời gian rồi, Trương Khác vẫn chưa một lần có cơ hội tới đó ở.
Hai bên đường tuyết đã tích khá nhiều rồi, không còn nhìn thấy màu sắc của đất nữa, đi theo con đường rời sân bay không lâu, tới khu nhà ở cao cấp Thuận Nghĩa Bắc Kinh, ở đó có khách sạn bốn sao Quốc Phú, nhân viên đi theo đều vào đó ở, Trương Khác một mình lái xe vào khu biệt thự rừng rậm bên cạnh tiểu trấn.
Đi vào khu biệt thự, men theo vết xe trước, dễ dàng tìm được tới biệt thự của Tạ Vãn Tình, tất cả cửa sổ mở toang thông khí, Tạ Vãn Tình từ cửa sổ tầng hai thò đầu ra, bảo Trương Khác dùng thẻ thông hành quẹt qua cảm ứng điện tử gần cửa.
Trương Khác lái xe vào sân sau, tuyệt ở đây đã gấp quá đầu cọng cỏ rồi, đi vào phòng, gió rất lớn, tuyết rơi cả vào phòng khách, bay loạn khắp nơi, nếu chẳng phải nhiệt độ âm mười mấy độ, không khí tươi mát này làm người ta tâm tình khoan khoái.
- Em ngồi đi, không thì giúp chị lấy nước đun cũng được, nơi này chỉ có cà phê hòa tan thôi. Từ khi phòng ốc bố trí xong không ai vào ở cả, phải mở cửa cho gió thổi một chút ... Tạ Vãn Tình đứng ở cửa cầu thang tầng hai nói chuyện với Trương Khác, do Trương Khác cố ý tới muộn hơn cô một chút, nên phòng đã được mở cửa thoáng khí một lúc rồi: - Em đợi chị đóng cửa đã rồi hẵng lên.
Trương Khác vào bếp lấy nước đem đun, rồi đi qua phòng ở tới cửa trước, phía trước biệt thự là một con sông nhỏ đã đóng băng, có con đường lát đá nhỏ kéo dài từ sân tới bên sông, cây cối xung quanh lá thứa thớt, nhưng phủ lớp tuyết trắng xóa trông rất đẹp.
- Đóng cửa lại đi , một lát nữa sẽ ấm hơn. Tạ Vãn Tình đi xuống, đưa đôi bàn tay băng giá đặt lên má Trương Khác, âu yếm hỏi: - Lạnh không?
Tạ Vãn Tình vốn không có mấy cơ hội tiếp xúc với không khí giá lạnh bên ngoài, ăn mặc hơi phong phanh, lại vào biệt thự phải mở cửa ra thoáng khí, nên bị lạnh.
Trương Khác nắm bàn tay nhỏ nhắn lạnh giá của cô, làn da sáng bóng như ngọc, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt long lanh như chứa nước, mái tóc vấn cao kiểu quý phụ, không có một sợi rối, trong vẻ thành thục đầy đặn phát ra khí chân đoan trang cao nhã mê người.
- Nhìn cái gì mà nhìn, già rồi ... Tạ Vãn Tình xấu hổ quay mặt đi.
- Làm gì có. Trương Khác ôm lấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình, quay mặt cô lại đối diện với mình, qua năm nay Tạ Vãn Tình 35 tuổi rồi, người ta đều nói nữ nhân qua tuổi 25 sẽ xuất hiện nếp nhăn khóe mắt đầu tiên, nhưng sống trong hoàn cảnh ưu việt và chuyên chú giữ gìn có thể giữ tuỗi xuân ở lại lâu hơn. Tạ Vãn Tình khóe mắt chẳng thấy nếp nhăn, làn da vẫn non mịn và mềm mại như thiếu nữ, chỉ có thêm phong vận thành thục hơn mà thôi.
- Tuy trông qua vất rất trẻ tung kiều diễm, có điều phải cần tưới tắm thường xuyên ... Trương Khác ôm vòng eo mềm mại của Tạ Vãn Tình, kéo cô vào trong lòng mình: - Gió tuyết lớn như thế này, Tiêu Thụy Dân có tới đây cũng phải mất một thời gian, chúng ta vào phòng ngủ tham quan trước nhé?
- Đường Thanh buổi sáng ngáp lên ngáp xuống, em còn sức lưc nữa không? Tạ Vãn Tình hờn mát lườm Trương Khác, chính vì cô nhìn thấy Đường Thanh trên đường ra sân bay ngáp mãi, tưởng tượng ra cảnh đêm qua Đường Thanh và Trương Khác điên đảo loan phượng thế nào, cho nên xuân tình mới bị khơi lên, nóng lòng muốn thân thiết với Trương Khác như thế.
Phòng ngủ chính đã được bật điều hòa một lúc, không còn cảm thấy lạnh chút nào nữa. Giường đôi cực lớn trải đệm màu cà phê, trên tường treo bức tranh thiếu nữ đang tăm, góc đông nam phòng là chiếc bàn gỗ lim, Trương Khác vừa mới đi vào phòng biết ngay Tạ Vãn Tình bố trí theo sở thích của mình.
- Thế nào .. Á... Tạ Vãn Tình vừa định hỏi Trương Khác cảm thấy cô bố trí tổ ái tình của hai người ra sao thì "huỵch" một tiếng, bị Trương Khác ôm lấy ngã lăn xuống chiếc giường lớn êm ái, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nóng bóng mang đầy khao khát tình dục phả vào mặt đối phương, khẽ cắn môi nũng nịu: - Em hư lắm.
Trương Khác vừa ôn nhu vừa mang theo một chút thô bạo xoa nắn cơ thể mĩ miều ấy, đôi thay hết sức thành thạo cởi áo khoác, váy, sơ mi, áo lót, quần lót của tạ vãn tình, thoáng chốc cơ thể ngọc ngà của cô trần truồng dưới đôi mắt sói đói của y.
Trương Khác thở mỗi lúc một nặng nề, tiếng rên rỉ đầy nhục dục của Tạ Vãn Tình làm tà hỏa trong người y bùng phát, điên cuồng mút lấy lưỡi cô, rồi từ từ đi dần đà qua chiếc cổ trắng nõn nà, bầu ngực, chiếc bụng phẳng lỳ, vùi mặt vào giữa hai chân cô, Tạ Vãn Tình càng động tình mồ hôi tỏa ra càng thơm, ngay cả ái dịch nơi đó chảy ra cũng làm người ta ngây ngất ...
- Á, Tiểu Khác… đừng, đừng nghịch nữa … Tạ Vãn Tình rên rỉ, đôi tay bấu lấy tấm lưng trần của y, đắm chìm trong mùi mồ hôi mùi cơ thể nồng nồng của nam nhân và cái vuốt ve rạo rực của y.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại tiếng rên siết, cùng hai cơ thể trần truồng nhấp nhô như sóng cuộn...
Tiêu Thụy Dân tới sớm hơn trong tưởng tượng.
Dục vọng dồn nét làm cao trào đầu tiên của Tạ Vãn Tình tới rất mau, dồn dập mà sướng khoái, cô ngồi ở đầu giường, nhìn Trương Khác luống cuống mắt quần áo, cười quyến rũ: - Em phải giấu chị cho kín nhé, chị không muốn dậy nữa đâu ...
Trương Khác mặc xong y phục đi tới hôn nhẹ lên môi cô, vỗ vỗ má nói: - Đừng mặc quần áo nhé, em làm chị muộn dậy cũng không dậy nổi nữa đâu ...
Trương Khác xuống lầu, Tạ Vãn Tình rất thông minh, không để lại dấu vết cô ở dưới lầu, nước đã sôi, Trương Khác pha một cốc cà phê bê ra phòng khách, bên ngoài đã có tiếng xe hơi truyền vào.
Trương Khác đi ra mới Tiêu Thụy Dân và trợ lý vào, bê ca phê, cốc chén ra, cười nói: - Nơi này chỉ có cà phê hòa tan, mọi người dùng tạm vậy nhé.
Trương Khác mỗi lần tới Hong Kong đều tiền hô hậu ủng, lần này lại chiêu đãi bọn họ ở biệt thự riêng, đại khái có chuyện hoặc người không muốn để người trong công ty nhìn thấy.
Tiêu Thụy Dân nghĩ nên đàm phán cho nhanh rồi đi khỏi làm chướng ngại cho người ta, nhưng thế nào cũng phải có mấy lời mào đầu đã, nhìn bố trí trong phòng, khen: - Khách sạn ở Bắc Kinh chẳng thể nào tìm được cảm giác về nhà như thế này, Khác thiếu gia yêu cầu với sinh hoạt thật hà khắc.
- Ở trong khách sạn, cứ nhàn rỗi một chút là lại có cảm giác phải tìm chuyện gì đó để lại, hoàn toàn chẳng thể thả lỏng ngổi bên ghế sô pha nhâm nhi cốc cà phê như thế này được ... Trương Khác ngồi xuống, cầm cốc cà phê hàn huyên với Tiêu Thụy Dân.
- Đúng thế, đôi khi nên nghỉ ngơi một chút ... Tiêu Thụy Dân gật đầu tán đồng, nói vài câu rồi vào chủ đề chính: - Việc xây nhà máy tinh viên ở Kim Sơn được quyết định rồi phải không? Chỉ tiếc là trước đó có công trình xây cảng đảo Đông Sơn và cơ sở sắt thép liên hợp, nếu không đãn thành hạng mục đầu tư lớn nhất trong lịch sử tỉnh Giang Nam rồi. Cẩm Hồ lúc nào cũng làm người ta bất ngờ.
Trương Khác xua tay cười khiêm tốn: - Hôm nay tôi chuyên môn lấy con số chip cơ bản của ESS do Cao Khoa KV và Liên Tín ra so sánh, thấy hai tháng qua lượng chip mà Liên Tín đã lấy khá cao, không biết tình hình tồn kho thực tế như thế nào?
- Trong tay nhà phân phối có lẽ còn hàng tồn kho. Tiêu Thụy Dân thoải mái trả lời: - Bên phía Liên Tín chỉ thấy sản lượng thiếu hụt nghiêm trọng, vẫn hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung ứng.
Hai chiếc di động tầm thấp do Cao Khoa KV và Liên Tín dùng chip cơ sở của ESS công năng đơn giản, tạo hình cũng chẳng có gì thời thượng tinh xảo, nhưng tính năng ổn định, lại là hai chiếc di động duy nhất trên thị trường có giá bản dưới 1500 đồng, nên rất được hoan nghênh. Chỉ là Cẩm Hồ không chế nghiêm ngặt lượng chip cơ sở, nên bất kể là Cao Khoa KV hay Liên Tín đều không thể thông qua mở rộng sản lượng để kiếm nhiều lợi nhuận hơn.
Tiêu Thụy Dân vội vàng tới tìm Trương Khác chính là hi vọng Cẩm Hồ tăng lượng cung cấp chip.
- Kỹ thuật chip cơ sở đời hai sẽ hoàn thiện hơn, tuy nói chỉ tiến về phía trước một bước nhỏ, nhưng với chúng ta mà nói, thì có ý nghĩa trọng đợi. Đợi chip cơ sở đời hai tính năng ổn định hơn mới nâng cao sản lượng cung cấp cho mọi người, thế thích hợp hơn một chút. Trương Khác giải thích: - Cũng sắp rồi, chỉ qua Tết một chút.
- Liên Thông đang tranh thủ hai tháng này để hoàn thiện mạng GPRS, tin tức này hẳn Khác thiếu gia biết rồi. Trương Khác nói thế, Tiêu Thụy Dân chuyển sang đề tài khác: - Có tin tức gì mong được Cẩm Hồ thông báo cho một tiếng, cũng hi vọng Cẩm Hồ hỗ trợ Liên Tín chúng tôi.
Trương Khác khẽ "ừm" một tiếng, đợi Thiêu Thụy Dân nói tiếp.
- Liên Thông định học theo doanh nghiệp nước ngoài định ra chiến lược kinh doanh, Tiên Tín đã nhận được đơn đặt hàng di động đầu tiên của Liên Thông.
Cái gọi là chiến lược kinh doanh của doanh nghiệp nước ngoài là chỉ cần người dùng ký hợp đồng dùng mạng của Liên Thông trong một thời hạn nhất định là có thể mua được di động mới với giá thấp hơn giá bán rất nhiều. Cách làm này không nghi ngờ gì có thể mau chóng gia tăng số người dùng, lượng tiêu thụ di động đặt làm cũng khả quan, lợi nhuận doanh nghiệp sản xuất do nhà cung cấp mạng bù đắp.
Đáng lẽ ra Liên Tấn, Đông Hưng và Liên Thông có quan hệ mật thiết với nhau hơn một chút, vì cùng đi ra từ bộ công nghiệp điện tử. Nhưng di động của Liên Tấn và Đông Hưng đều nhập linh kiện từ nước ngoài, không gian lợi nhuận có hạn, lại chẳng có ưu thế gì được biệt, liền giảm yêu cầu, thử lựa chọn hợp tác với Liên Tín.
Dù sao di động Liên Tín dùng chip ESS, có thể cho không gian thao tác lớn, thậm chí có thể trực tiếp lựa chọn sách lược " nạp thẻ tặng di động".
Đương nhiên Cao Khoa KV cũng là một trong lựa chọn của Liên Thông, có điều tạm thời chuyện tốt này chưa thể rơi lên đầu xí nghiệp dân doanh như Cao Khoa KV.
Liên Thông thành lập năm 94, lấy sách lượng phát triển nghiệp vụ thông tấn di động làm chủ, chỉ là luôn bị China Telecom chèn ép, đây cũng là một trong mẫu thuẫn chủ yếu giữa bộ bưu điện và bộ công nghiệp điện tử. Hiện cả hai đều đã thuộc về bộ thông tin, mâu thuẫn giữa hai bên mới hòa hoãn được một chút, Liên Thông mới có cơ hội phát triển, chỉ có điềm kém xa China Telecom.
Nhưng Liên Thông có kém tới đâu thì cũng là một trong hai doanh nghiệp kinh doanh thông tấn di động trong nước.
Bất kể nói từ phương diện nào, Trương Khác đều vui lòng nhìn thấy Liên Thông lớn mạnh, đương nhiên y cũng biết Tiêu Thụy Dân còn chưa nói hết sự thực.
Với mô hình chiến lược Liên Thông áp dụng, dù có keo kiệt đến đâu thì đơn đặt hàng đầu tiên cũng không thể thấp hơn 10 vạn chiếc, Liên Tín không có Cẩm Hồ hỗ trợ không thể đáp ứng được đơn đặt hàng này. Ngoài ra do giá thành di động thực chất là Cẩm Hồ quyết định, không được Cẩm Hồ gật đầu, hợp đồng giữa Liên Tín và Liên Thông khó ký nổi.
Trương Khác đặt cốc cà phê xuống, đứng dậy cười nói: - Vậy tôi phải chúc mừng Liên Tín rồi. Chip cơ bản đời hai của của ESS đang vào giai thử nghiệp cuối cùng, nếu tranh thủ một chút, có lẽ kịp cung cấp cho lượng đặt hàng của Liên Tín.
Nghe ý tứ của Trương Khác thì Cẩm Hồ tranh thủ đưa ra chip cơ sở đời hai trước Tết, Tiêu Thụy Dân yên tâm rời, trừ tính năng ổn định hơn, thì có thể thoát được hạn chế sản lượng, đây đúng là tin tức tốt.
Sắc trời âm u, thế gió dần dần trở nên cuồng loạn, những cành cây bị gió mùa đông thổi cho khô quắt rơi xuống sân trước, cái thì đập rào rào trên cửa kính.
Thời tiết mỗi lúc một ác liệt, thêm trên lầu có lẽ còn có giai nhân đang chờ đợi không tiện đi xuống, Tiêu Thụy Dân uống hết cà phê liền cáo từ.
Cùng Tiêu Thụy Dân ra sân trước tạm biệt, thấy trợ thủ của ông ta nhìn lên tầng hai, Trương Khác quay người lại ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Tạ Vãn Tình dán sát vào cửa kính, tuyết rơi trên cửa kết thành đóa hoa băng, chỉ thấp hoáng nhìn thấy một khuôn mặt giai nhân, căn bản không thể nhìn rõ là ai, Trương Khác cũng chẳng muốn hàn huyên với đám Tiêu Thụy Dân thêm, tiễn bọn họ ra cổng, nhanh chóng đóng lại rồi lên lầu.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, trong phòng ấm áp như xuân, Tạ Vãn Tình mặc chiếc áo len mỏng manh trễ cổ màu trắng, tóc buộc không vấn cao kiểu công tác mà buông xõa tự nhiên làm cô trông trẻ hơn bình thường tới vài tuổi, cô ngồi gập gối trên ban công trải đệm lông cừu dầy, cặp đùi thon dài trọn trịa lộ ra dưới mép áo, thấp thoáng nhìn thấy cả quần lót màu trắng muốt giữa hai chân, cô hỏi: - Tiêu Thụy Dân và em bàn chuyện gì đấy.
- Hiện nói chuyện này không hỏng tình thú sao? Trương Khác đứng bên cửa sổ, nhìn qua cửa kính tích tuyết, xe của đám Tiêu Thụy Dân đã rời tiểu khu, trong tiểu khu cũng không có ai đi lại, hoàng hôn mơ mơ hồ hồ, gió tuyết quét qua cỏ cây khô gầy, mang một tư vị khác lạ.
Trương Khác vén áo Tạ Vãn Tình lên, lộ ra quần lót bên trong: - Chị bảo không xuống giường cơ mà? Chiếc quần lót màu trắng muốt hơi nhỏ, có nửa cánh mông lộ ra, trên quần thêu hai con chuồn chuồn một xanh một đỏ, Trương Khác bảo Tạ Vãn Tình quỳ chổng mông lên, đưa tay vỗ lên cặp mông mẩy của cô: - Cái quần lót này quý ở hai con chuồn chuồn, nhãn quang của em thế nào?
- Nhãn quang của em ra sao còn cần hỏi chị à? Tạ Vãn Tình quay người lại, hai tay quàng lên cổ Trương Khác, mắt sóng sánh tình tứ hỏi: - Em tặng chị đồ lót, cuối cùng chẳng phải để lấy lòng chính em sao, có thích không?
Trương Khác đáp lại bằng một nụ hôn, bảo Tạ Vãn Tình ôm chặt cổ mình, rồi vòng hai chân cô kẹp lấy hông mình, tay nâng cặp mông đẫy đà, bế cô lên giường, cởi chiếc len ra, bên trong cũng là áo lót vải màu trắng muốt viền hoa, trông như áo lót của cô bé nữ sinh ngây thơ, nhưng Trương Khác dám chắc không có cô nữ sinh nào có bầu ngực đầy đặn tròn căng gợi tình hơn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.