Chương 912: Suy nghĩ đối với củ cải và cái hố
Cảnh Tục
26/05/2015
Tùy ý nói chuyện một lúc thì buổi biểu diễn pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, pháo hoa rực rỡ như sao đầy trời, hoặc như đủ loại hoa nở rộ, làm ngọn núi thấp thoáng như ẩn như hiện, càng thêm xinh đẹp.
Ba ngày trước, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân tổng cộng tiếp đón du khách 160.000 lượt người. Cả Tuần lễ vàng dự tính tiếp đón trên 300.000 lữ khách. Thu nhập cho các loại vé vào cửa trên 1 triệu 600 ngàn. Trước đó đâu nghĩ đến núi Thiên Vân sau khi vào đêm còn có thể có trên 8000 du khách, đáng tiếc điều kiện cư trú trên núi hữu hạn, chỉ có thể cung cấp chưa đến 1/10 số giường ngủ, phần lớn lữ khách trước khi đêm khuya phải xuống dưới chân núi.
Nói cách khác, căn cứ vào an bài của Quốc vụ viện, ngày Quốc Tế Lao Động, tết âm lịch, lễ quốc khánh, ba Tuần lễ vàng trong một năm, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân chỉ vé vào cửa trong 21 ngày đã đột phá 40 triệu, cái này còn chưa tính đến thu nhập từ các mặt giải trí, ăn uống, thương nghiệp, giao thông bên trong cảnh khu, lúc này còn ai sẽ nhảy ra nói Trương Tri Hành đầu tư 400 triệu vào bên trong cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân là dùng tiền lung tung?
-----------------------------------
Sau khi biểu diễn bắn pháo hoa kết thúc, du khách tại quảng trường ngắm cảnh ven hồ lục tục ra về, còn các du khách ở nhà gỗ ven hồ thì có thể tiếp tục thưởng thức ánh trăng bên hồ.
Trương Khác cùng cha ngồi ở ban công nói chuyện với Giang Thượng Nguyên, ngày gần đây khá được chú ý chính là công trình xây cảng đảo Đông Sơn của Tân Đình, tuy nói không có quan hệ quá lớn với Tân Vu, nhưng Giang Thượng Nguyên cảm thấy hứng thú nên nói chuyện có nhiều hơn.
Qua 10 giờ, cháu trai của Giang Thượng Nguyên quậy đòi đi ngủ, nhóm Trương Khác liền cáo từ ra về. Giang Thượng Nguyên tay chống hông, nói:
- Vào ngày Quốc Tế Lao Động sang năm, kinh tế du lịch của Tân Vu có thể bước lên một bấc thang -- thị trưởng Trương đến Tân Vu đã là công thần rồi!
- Tất cả còn phải nhờ bí thư Giang này lèo lái...
Trương Tri Hành khiêm tốn cười cười, cùng Giang Thượng Nguyên nắm tay cáo từ.
------------
- Lúc đi, lời nói của Giang Thượng Nguyên hình như ám chỉ điều gì! - Trương Khác nói với cha.
- Ám chỉ cái gì?
Trương Tri Hành đang suy nghĩ một vấn đề khác, đột nhiên nghe Trương Khác nói như vậy thì nghiêng đầu hỏi y.
- Giang Thượng Nguyên hy vọng cha ở Tân Vu an tâm làm thêm một năm...
- An tâm làm thêm một năm?
Trương Tri Hành có vẻ nghi hoặc lập lại một lần:
- Cha ở Tân Vu thì có gì không an tâm?
- Cha tới Tân Vu là muốn làm ra thành tích, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Đầu năm nay có bao nhiêu quan viên không phải là tích cựu luồn cúi muốn leo lên cao hơn?
Trương Khác nở nụ cười, chớp mắt với cha vài cái:
- Cha hiểu ý của con chứ?
- À.
Trương Tri Hành vỗ vỗ đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ đến chuyện khác, quả thật không nghĩ đến mặt này:
- Nếu nói luồn cúi, con lại tương đối thích hợp hơn đấy...
Giang Thượng Nguyên năm nay 62 tuổi rồi, với cái tuổi của hắn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tân Vu thuộc về dạng có thể lui có thể không lui.
Tuy nói vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên phải gánh chịu một số trách nhiệm lãnh đạo, nhưng vụ án La Quy Nguyên dù sao đã qua hai năm rồi, ảnh hưởng mặt trái cũng nhỏ. Lại nói thị dân bình thường luôn luôn dễ quên. Khi đê sông xây mới đã ngăn được trận hồng thủy mùa hè trăm năm mới gặp, công lao xây lại con đê tự nhiên quy vào ban thị ủy khóa này.
Mùa lũ qua đi, dân chúng bờ sông đều tự phát đến trước Thành ủy, Phủ thị chính cùng với khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ đốt pháo, treo tranh hoặc chữ viết. Vì đây là điều hiếm thấy trong những năm gần đây, giới truyền thông tỉnh thị đều cao điệu tiến hành đưa tin. Lại thêm các phương diện kinh tế, xã hội trị an của Tân Vu đều tiến vào một thông đạo phát triển tốt, cho dù dân gian có hơi phản đối về việc rầm rộ phát triển kinh tế du lịch, nhưng dù sao đã làm cho Tân Vu trở thành đẹp hơn. Lại nói Tuần lễ vàng qua đim phát triển ngành du lịch trở thành sản nghiệp trụ cột của Tân Vu sẽ không có dị nghị gì. Danh vọng của Giang Thượng Nguyên tại Tân Vu sẽ mạnh hơn so với mấy nhiệm kỳ bí thư Thành ủy trước.
Giang Thượng Nguyên hoàn toàn có thể làm hết khóa này trên cương vị bí thư Thành ủy Tân Vu, trong tỉnh cũng không có khả năng chủ động yêu cầu hắn lui xuống.
Cất bước cha con Trương Tri Hành đi rồi, Giang Thượng Nguyên ngồi trở lại ban công, cầm lấy thuốc hút, bạn già hắn hầu hạ đứa cháu ngủ rồi, đi tới muốn giựt thuốc trong tay hắn. Giang Thượng Nguyên tránh đi, nói:
- Mỗi ngày hút mấy điếu thuốc, không chết được đâu. Người lòng mệt mỏi thọ mệnh mới ngắn.
- Mấy năm nay ông có nghỉ ngơi chưa? - Bạn già hắn tức giận phản bác.
- Chung quy có tốt hơn.
Giang Thượng Nguyên mỉm cười, lấy ra cái bật lửa châm thuốc:
- Hiện tại tôi lo lắng người khác oán tôi ngựa nhớ chuồng không đi. . .
- Người khác oán thì kệ người khác. Ông lo lắng Lưu Tước?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên dọn ra một cái ghế ngồi xuống:
- Ngày hôm nay ông giở chứng gì vậy, cho tới bây giờ ông chưa từng nói chuyện này với tôi?
- Không phải là Lưu Tước, tôi nói là Trương Tri Hành.
- Thị trưởng tiểu Trương có oán giận sao?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên hơi khó hiểu:
- Tôi cảm thấy thái độ của chú ấy rất tốt mà. Lấy bối cảnh của chú ấy, có thể không để đại bí thư Giang ông vào mắt vẫn có thể ngồi lên vị trí này. Người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
- Cũng không thể nói 'Oán', tôi muốn ngồi vị trí này, người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói nhiều hơn:
- Nhưng Trương Tri Hành có lẽ không có kiên trì đợi thêm ba năm nữa, sẽ tìm mọi cách điều ra khỏi Tân Vu mà? Tuy nói tỉnh Đông Hải một cây củ cải một cái hố, nhưng tỉnh Giang Nam thì sao, đó là tỉnh thị cộng thêm Bộ uỷ trung ương, vị trí thích hợp vẫn có rất nhiều. . .
- Sao thế, thị trưởng tiểu Trương muốn điều ra khỏi Tân Vu sao? sao tôi không cảm thấy chút nào?
- Đợi người khác cảm thấy rồi, thì sẽ không thể vãn hồi nữa.
Giang Thượng Nguyên khẽ thở dài:
- Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Qua ba năm nữa, Trương Tri Hành cũng sắp đến bước ngoặt tuổi 50 rồi, còn muốn lên cao nữa sẽ không có quá nhiều ưu thế tuổi tác. Ba năm trước 50 tuổi, đối với bất cứ một người nào có hoài bão chính trị mà nói, đều phải tranh thủ từng giây từng phút -- điểm này, căn bản là không cần hắn ám chỉ cái gì...
- Vừa rồi ông đưa thị trưởng tiểu Trương ra về, nói với chú ấy câu đó là có ý gì? - bạn già của Giang Thượng Nguyên cảnh giác hỏi.
- Bà khẩn trương như thế làm gì, lẽ nào bà còn ngựa nhớ chuồng hơn cả tôi sao?
Giang Thượng Nguyên thoải mái cười, nghĩ thầm đầu năm nay "ý thức phù nhân" cũng không phải tùy tiện nói lung tung:
- Biến hóa hai năm nay của Tân Vu bà cũng thấy đấy, Trương Tri Hành ở lại Tân Vu mới có lợi...
- Muốn xê dịch vị trí thì cũng phải xê dịch Lưu Tước, dựa vào cái gì muốn ông nhượng hiền!
Bạn già của Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói lớn hơn.
Ba ngày trước, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân tổng cộng tiếp đón du khách 160.000 lượt người. Cả Tuần lễ vàng dự tính tiếp đón trên 300.000 lữ khách. Thu nhập cho các loại vé vào cửa trên 1 triệu 600 ngàn. Trước đó đâu nghĩ đến núi Thiên Vân sau khi vào đêm còn có thể có trên 8000 du khách, đáng tiếc điều kiện cư trú trên núi hữu hạn, chỉ có thể cung cấp chưa đến 1/10 số giường ngủ, phần lớn lữ khách trước khi đêm khuya phải xuống dưới chân núi.
Nói cách khác, căn cứ vào an bài của Quốc vụ viện, ngày Quốc Tế Lao Động, tết âm lịch, lễ quốc khánh, ba Tuần lễ vàng trong một năm, cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân chỉ vé vào cửa trong 21 ngày đã đột phá 40 triệu, cái này còn chưa tính đến thu nhập từ các mặt giải trí, ăn uống, thương nghiệp, giao thông bên trong cảnh khu, lúc này còn ai sẽ nhảy ra nói Trương Tri Hành đầu tư 400 triệu vào bên trong cảnh khu tổng hợp núi Thiên Vân là dùng tiền lung tung?
-----------------------------------
Sau khi biểu diễn bắn pháo hoa kết thúc, du khách tại quảng trường ngắm cảnh ven hồ lục tục ra về, còn các du khách ở nhà gỗ ven hồ thì có thể tiếp tục thưởng thức ánh trăng bên hồ.
Trương Khác cùng cha ngồi ở ban công nói chuyện với Giang Thượng Nguyên, ngày gần đây khá được chú ý chính là công trình xây cảng đảo Đông Sơn của Tân Đình, tuy nói không có quan hệ quá lớn với Tân Vu, nhưng Giang Thượng Nguyên cảm thấy hứng thú nên nói chuyện có nhiều hơn.
Qua 10 giờ, cháu trai của Giang Thượng Nguyên quậy đòi đi ngủ, nhóm Trương Khác liền cáo từ ra về. Giang Thượng Nguyên tay chống hông, nói:
- Vào ngày Quốc Tế Lao Động sang năm, kinh tế du lịch của Tân Vu có thể bước lên một bấc thang -- thị trưởng Trương đến Tân Vu đã là công thần rồi!
- Tất cả còn phải nhờ bí thư Giang này lèo lái...
Trương Tri Hành khiêm tốn cười cười, cùng Giang Thượng Nguyên nắm tay cáo từ.
------------
- Lúc đi, lời nói của Giang Thượng Nguyên hình như ám chỉ điều gì! - Trương Khác nói với cha.
- Ám chỉ cái gì?
Trương Tri Hành đang suy nghĩ một vấn đề khác, đột nhiên nghe Trương Khác nói như vậy thì nghiêng đầu hỏi y.
- Giang Thượng Nguyên hy vọng cha ở Tân Vu an tâm làm thêm một năm...
- An tâm làm thêm một năm?
Trương Tri Hành có vẻ nghi hoặc lập lại một lần:
- Cha ở Tân Vu thì có gì không an tâm?
- Cha tới Tân Vu là muốn làm ra thành tích, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Đầu năm nay có bao nhiêu quan viên không phải là tích cựu luồn cúi muốn leo lên cao hơn?
Trương Khác nở nụ cười, chớp mắt với cha vài cái:
- Cha hiểu ý của con chứ?
- À.
Trương Tri Hành vỗ vỗ đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ đến chuyện khác, quả thật không nghĩ đến mặt này:
- Nếu nói luồn cúi, con lại tương đối thích hợp hơn đấy...
Giang Thượng Nguyên năm nay 62 tuổi rồi, với cái tuổi của hắn đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tân Vu thuộc về dạng có thể lui có thể không lui.
Tuy nói vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên phải gánh chịu một số trách nhiệm lãnh đạo, nhưng vụ án La Quy Nguyên dù sao đã qua hai năm rồi, ảnh hưởng mặt trái cũng nhỏ. Lại nói thị dân bình thường luôn luôn dễ quên. Khi đê sông xây mới đã ngăn được trận hồng thủy mùa hè trăm năm mới gặp, công lao xây lại con đê tự nhiên quy vào ban thị ủy khóa này.
Mùa lũ qua đi, dân chúng bờ sông đều tự phát đến trước Thành ủy, Phủ thị chính cùng với khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ đốt pháo, treo tranh hoặc chữ viết. Vì đây là điều hiếm thấy trong những năm gần đây, giới truyền thông tỉnh thị đều cao điệu tiến hành đưa tin. Lại thêm các phương diện kinh tế, xã hội trị an của Tân Vu đều tiến vào một thông đạo phát triển tốt, cho dù dân gian có hơi phản đối về việc rầm rộ phát triển kinh tế du lịch, nhưng dù sao đã làm cho Tân Vu trở thành đẹp hơn. Lại nói Tuần lễ vàng qua đim phát triển ngành du lịch trở thành sản nghiệp trụ cột của Tân Vu sẽ không có dị nghị gì. Danh vọng của Giang Thượng Nguyên tại Tân Vu sẽ mạnh hơn so với mấy nhiệm kỳ bí thư Thành ủy trước.
Giang Thượng Nguyên hoàn toàn có thể làm hết khóa này trên cương vị bí thư Thành ủy Tân Vu, trong tỉnh cũng không có khả năng chủ động yêu cầu hắn lui xuống.
Cất bước cha con Trương Tri Hành đi rồi, Giang Thượng Nguyên ngồi trở lại ban công, cầm lấy thuốc hút, bạn già hắn hầu hạ đứa cháu ngủ rồi, đi tới muốn giựt thuốc trong tay hắn. Giang Thượng Nguyên tránh đi, nói:
- Mỗi ngày hút mấy điếu thuốc, không chết được đâu. Người lòng mệt mỏi thọ mệnh mới ngắn.
- Mấy năm nay ông có nghỉ ngơi chưa? - Bạn già hắn tức giận phản bác.
- Chung quy có tốt hơn.
Giang Thượng Nguyên mỉm cười, lấy ra cái bật lửa châm thuốc:
- Hiện tại tôi lo lắng người khác oán tôi ngựa nhớ chuồng không đi. . .
- Người khác oán thì kệ người khác. Ông lo lắng Lưu Tước?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên dọn ra một cái ghế ngồi xuống:
- Ngày hôm nay ông giở chứng gì vậy, cho tới bây giờ ông chưa từng nói chuyện này với tôi?
- Không phải là Lưu Tước, tôi nói là Trương Tri Hành.
- Thị trưởng tiểu Trương có oán giận sao?
Bạn già của Giang Thượng Nguyên hơi khó hiểu:
- Tôi cảm thấy thái độ của chú ấy rất tốt mà. Lấy bối cảnh của chú ấy, có thể không để đại bí thư Giang ông vào mắt vẫn có thể ngồi lên vị trí này. Người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
- Cũng không thể nói 'Oán', tôi muốn ngồi vị trí này, người bên ngoài cũng không thể nói cái gì.
Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói nhiều hơn:
- Nhưng Trương Tri Hành có lẽ không có kiên trì đợi thêm ba năm nữa, sẽ tìm mọi cách điều ra khỏi Tân Vu mà? Tuy nói tỉnh Đông Hải một cây củ cải một cái hố, nhưng tỉnh Giang Nam thì sao, đó là tỉnh thị cộng thêm Bộ uỷ trung ương, vị trí thích hợp vẫn có rất nhiều. . .
- Sao thế, thị trưởng tiểu Trương muốn điều ra khỏi Tân Vu sao? sao tôi không cảm thấy chút nào?
- Đợi người khác cảm thấy rồi, thì sẽ không thể vãn hồi nữa.
Giang Thượng Nguyên khẽ thở dài:
- Người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Qua ba năm nữa, Trương Tri Hành cũng sắp đến bước ngoặt tuổi 50 rồi, còn muốn lên cao nữa sẽ không có quá nhiều ưu thế tuổi tác. Ba năm trước 50 tuổi, đối với bất cứ một người nào có hoài bão chính trị mà nói, đều phải tranh thủ từng giây từng phút -- điểm này, căn bản là không cần hắn ám chỉ cái gì...
- Vừa rồi ông đưa thị trưởng tiểu Trương ra về, nói với chú ấy câu đó là có ý gì? - bạn già của Giang Thượng Nguyên cảnh giác hỏi.
- Bà khẩn trương như thế làm gì, lẽ nào bà còn ngựa nhớ chuồng hơn cả tôi sao?
Giang Thượng Nguyên thoải mái cười, nghĩ thầm đầu năm nay "ý thức phù nhân" cũng không phải tùy tiện nói lung tung:
- Biến hóa hai năm nay của Tân Vu bà cũng thấy đấy, Trương Tri Hành ở lại Tân Vu mới có lợi...
- Muốn xê dịch vị trí thì cũng phải xê dịch Lưu Tước, dựa vào cái gì muốn ông nhượng hiền!
Bạn già của Giang Thượng Nguyên nhịn không được nói lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.