Chương 593: Tá đao sát nhân
Cảnh Tục
22/11/2014
Chi phí kinh doanh của Khoa Vương năm nay cực lớn, chỉ riêng quảng cáo ĐTH TW đã mất 350 triệu rồi...
Trong kẹp tài liệu kia Tạ Kiếm Nam viết bốn chữ "thị trường, chi phí", định tới quán bar bàn chuyện này, đâu ngờ cục diện lại như thế?
Tạ Kiếm Nam trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cố dằn lòng nói với Trần Tĩnh:
- Ngồi một lúc hẵng đi.
Trần Tĩnh biết giờ không phải là lúc cãi nhau, kéo Tạ Tử Gia quay vào.
Tạ Chiêm thấy bọn họ quay lại, cũng không dám nói gì làm người ta ghét, tự giải thích:
- Câu vừa rồi của anh không phải nhắm vào em, em muốn uống gì anh gọi cho, bữa này coi như anh mời ...
Thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh sắc mặt âm trầm, ngay cả Tạ Tử Gia cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Sao thế, xảy ra chuyện gì?
- Cẩm Hồ đồng loạt giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông trong miệng anh vừa đứng ngoài gọi điện ...
Tạ Kiếm Nam chẳng còn hơi sức đâu mà giận Tạ Chiêm nữa.
Tân Nguyên hiện nhắm thẳng vào Khoa Vương, những linh kiện quan trọng như chip giải mã, chip điều khiển chiếm sáu phần chi phí sản xuất do Cẩm Hồ cung cấp cho Tân Nguyên.
Tạ Kiếm Nam lúc này đã không ảo tưởng cạnh tranh chính diện với Ái Đạt, Ái Đạt vì duy trì hình tượng, cho nên sẽ không trực tiếp làm gì Khoa Vương, nhưng Tân Nguyên thì khác.
Điện khí Tân Nguyên năm ngoái còn là mấy nhà máy lắp ráp phân tán, chẳng hình thành sức uy hiếp với Khoa Vương, nhưng Cẩm Hồ lấy ra hạn ngạch thử nghiệm siêu cấp VCD, mấy nhà máy đó hợp lại với nhau, lại được hỗ trợ từ Cẩm Hồ nên trưởng thành nhanh chóng.
Hiện Tạ Kiếm Nam phải đề phòng áp lực tới từ Tân Nguyên rồi.
Mặc dù không biết Trương Khác hạ giá tới mức nào, nhưng tuyệt đối không phải tin tức hay ho gì.
Tờ giấy bị Tạ Kiếm Nam vo lại ném trong gạt tàn bị Tạ Tử Gia vô tâm lấy ra, dải trên bàn, đưa cho Tạ Chiêm:
- Đấy! Xem đi, người ta tức rồi đấy.
Tạ Chiêm mặt tối lại, không biết đối đáp thế nào, hắn đâu thể chỉ trích Trương Khác tức giận trẻ con, quan trọng là người có thích trẻ con cũng là vì ngườ ta có tư cách, chẳng ai có thể phủ nhận sức mạnh của Trương Khác lúc này có thể thao túng sống chết của Khoa Vương.
Tạ Kiếm Nam phát hiện quay trở lại đây căn bản cũng chẳng làm được gì.
Dưới sắc ép của Ái Đạt, các doanh nghiệp đầu đĩa không dám chủ động khơi lên cuộc chiến giá cả, đó là thanh gươm hai lưỡi, ai cũng biết mang giá ra đấu, cuối cùng cũng chỉ chắp tay nhường thị trường cho Ái Đạt mà thôi.
Tạ Kiếm Nam tin Ái Đạt sẽ không chủ động phát động cuộc chiến này, nhưng Tân Nguyên thì sao? Được Cẩm Hồ hạ giá cung cấp hàng, Tân Nguyên có nhiều không gian hơn để hạ giá tranh đoạt thị trường, điều này sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, hậu quả cũng dễ dàng tưởng tượng ra.
Ngồi lỳ ở quán bar một lúc, Tạ Kiếm Nam không cả đụng tới lý rượu trước mặt:
- Thôi, ngồi đây cũng chẳng được gì, mọi người về cả đi.
Tạ Kiếm Nam chẳng hề định đưa Tạ Chiêm về nhà, hắn vào xe, đi ra Tiền Nhai rồi gọi điện cho Tạ Hán Tĩnh, kể chuyện vừa rồi:
- Trương Khác đâu phải là người giận dối trẻ con như thế ...
Thực ra hắn cũng không chắc suy nghĩ của đối thủ trẻ hơn mình rất nhiều này.
- Không có gì không thể.
Tạ Hán Tĩnh giọng rất nặng nề:
- Nếu y giận rồi, lại nhắm vào Tạ Chiêm, vậy phải cho y cái thang để xuống, đừng vì chuyện này mà làm hỏng chuyện khác ... Cháu tưởng chuyện của Cẩm Thành che mắt được y sao?
- Vậy phải xử lý thế nào?
Tạ Kiếm Nam giả vờ chậm hiểu hỏi, hắn nghe ra ý của Tạ Hán Tĩnh là đá đít Tạ Chiêm, dù sao câu nói của Trương Khác là hoàn toàn nhắm vào Tạ Chiêm.
Mặc dù không hiểu vì sao Cẩm Hồ không động lòng với Cẩm Thành, nhưng Cẩm Hồ không có hành động gì, đặc biệt cả Đường Học Khiêm cũng phụ họa ý kiến của Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, như thế nói rõ khả năng không có mấy hứng thú với Cẩm Thành.
Từ trước tới nay Cẩm Hồ luôn tỏ ra rất kiềm chế, từ hạng mục trung tâm ẩm thực là nhìn ra được phần nào, Tạ Kiếm Nam cũng biết điều ấy, có lẽ Cẩm Hồ không thèm đồng mưu với Triệu Cẩm Vinh, nhưng không hứng thú không có nghĩa là bị chọc giận sẽ không nhảy vào phá đám.
- Cháu thấy khó xử thì để chú nói với Tạ Chiêm, nếu như nó ở lại đó không còn tác dụng gì thì để về Tân Thái nghỉ ngơi một thời gian ...
Tạ Hán Tĩnh im lặng một lúc rồi nói thêm:
- Cứ thế đi, chú sẽ gọi điện cho nó.
Tạ Chiêm về chỗ ở, đang tức tối vì tờ giấy kia thì nhận được cú điện thoại của Tạ Hán Tĩnh, lòng lạnh quá nửa, ngay cả tức giận cũng không nổi nữa, không nghĩ tới uy thế của Tạ Hán Tĩnh áp trong lòng hắn bao năm, chất vấn:
- Vì sao, vì sao lại thế?
- Chẳng vì sao cả.
Giọng Tạ Hán Tĩnh rất lãnh đạm:
- Thời gian qua cháu vất vả rồi, về Tân Thái nghỉ ngơi đi.
- Được, các người quyết định như thế rồi, tôi còn cách gì nữa.
Tạ Chiêm cười lạnh, hắn đã hiểu ra Trương Khác không phải giận dỗi trẻ con mà là muốn tá đao sát nhân, nhưng hắn không ngờ thanh đao đó lại khiến Tạ Hán Tĩnh không chút do dự nhận lấy đâm vào hắn, hắn mới tạm biệt Tạ Kiếm Nam chưa tới 20 phút:
- Tôi rút hoàn toàn cổ phần khỏi Khoa Vương, thế đã được chưa?
- Nói kiểu gì thế?
Tạ Hán Tĩnh giọng không hề có chút sắc thái tình cảm nào, một câu an ủi cũng không có:
- Khoa Vương còn thiếu ĐTH TW 200 triệu, lấy cái gì ra mà chia , hiện Khoa Vương chưa có lợi nhuận, đợi có rồi tất nhiên không thiếu phần của cháu...
Tạ Chiêm chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, hắn không ngờ chuyện thành ra như thế, chẳng còn tâm tình nào nghe những lời an ủi lạnh băng của Tạ Hán Tĩnh, căm tức ném di động vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan tành, Tạ Chiêm hai tay ôm lấy đầu ngồi xuống ghế, hắn cũng biết Tạ Hán Tĩnh luôn bất mãn với mình ...
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Tên đó vì sao nhắm vào Tạ Chiêm?
Tạ Tử Gia nằm úp trên ghế sô pha, tay chống cằm nhìn Trần Tĩnh dùng khăn lau khô tóc, cong môi lên thắc mắc:
- Hử, không phải em nói anh ta giận dỗi trẻ con à?
- Mọi người coi tên đó như thần thánh, em chỉ có thể giả định vậy thôi.
Tạ Tử Gia cong chân lên, hai bàn chân nhỏ trắng trẻo nghịch ngợm đá nhau:
- Tên đó gọi điện ở ngoài quán bar nói không chừng là cho chúng ta xem thấy.
- Anh ta làm sao tiên tri được lúc nào chúng ta đi ra?
Trần Tĩnh cười ngồi xuống, muốn kéo Tạ Tử Gia dậy tắm rửa.
- Nói chung dù cách này hay cách khác tên đó sẽ có cách để cho chúng ta biết đó là phản ứng của y, nên hành động của y chắc chắn là cố ý.
Tạ Tử Gia mượn đà ngồi dậy, ôm lấy eo Trần Tĩnh tay đưa lên sờ ngực Trần Tĩnh, tì cằm lên vai cô, mặt quay sang mũi gần như chạm cả má Trần Tĩnh, nói:
- Tờ giấy đó mang ý đồ rất rõ ràng, chứ không phải chỉ là giận dỗi đâu.
- À, em về Hải Châu mấy ngày rồi, sao không đi gặp chị Vãn Tình.
Trần Tĩnh quen với động tác thân mật kiểu này của Tạ Tử Gia, nên không để ý mấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi:
- Em ..
Tạ Tử Gia chép miệng, cô ta không giải thích, trừng mắt lên hỏi lại:
- Rốt cuộc là hai bên có ân oán gì với nhau thế? Em chỉ biết trước kia Tạ Chiêm thiếu chút nữa làm cho công ty Hải Dụ phá sản, nhưng kẻ kém cỏi như anh ta, làm phá sản vài công ty có gì lạ?
Cô ta dần nhận ra được Trương Khác luôn lờ mình đi là vì xung đột với Tạ gia, nhưng rốt cuộc là ân oán kiểu gì mà ghét nhau tới mức đó?
- Chị cũng chỉ nghe đồn thôi, hình như không đơn giản như vậy đâu ..
Trần Tĩnh định kể một phần ân oán phía sau cho Tạ Tử Gia nghe thì điện thoại đặt trên bàn trang điểm vang lên.
Tạ Tử Gia cầm lấy, thấy số của Tạ Kiếm Nam thì làm động tác buồn nôn, nói:
- Trời ơi còn gọi điện chúc ngủ ngon sao, ghê chết đi.
Trần Tĩnh cười nhận lấy điện thoại, đẩy mặt Tạ Tử Gia đang dán sát vào nghe trộm ra, cô cũng hi vọng được như Tạ Tử Gia nói, đôi khi phụ nữ chỉ cần cử chỉ quan tâm nho nhỏ như vậy thôi là cảm thấy đủ rồi, không ngờ Tạ Kiếm Nam nói chuyện Tạ Chiêm rời khỏi Khoa Vương, làm cô không phản ứng lại kịp, cô không thích Tạ Chiêm, nhưng không nghĩ tới đá Tạ Chiêm đi vào lúc này.
Trương Khác có làm gì thì cũng là lập trường của đối thủ cạnh tranh, còn bọn họ đá Tạ Chiêm đi là đứng ở lập trường nào?
Trần Tĩnh gập điện thoại lại, lòng rất buồn.
Trong kẹp tài liệu kia Tạ Kiếm Nam viết bốn chữ "thị trường, chi phí", định tới quán bar bàn chuyện này, đâu ngờ cục diện lại như thế?
Tạ Kiếm Nam trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cố dằn lòng nói với Trần Tĩnh:
- Ngồi một lúc hẵng đi.
Trần Tĩnh biết giờ không phải là lúc cãi nhau, kéo Tạ Tử Gia quay vào.
Tạ Chiêm thấy bọn họ quay lại, cũng không dám nói gì làm người ta ghét, tự giải thích:
- Câu vừa rồi của anh không phải nhắm vào em, em muốn uống gì anh gọi cho, bữa này coi như anh mời ...
Thấy Tạ Kiếm Nam, Trần Tĩnh sắc mặt âm trầm, ngay cả Tạ Tử Gia cũng trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Sao thế, xảy ra chuyện gì?
- Cẩm Hồ đồng loạt giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông trong miệng anh vừa đứng ngoài gọi điện ...
Tạ Kiếm Nam chẳng còn hơi sức đâu mà giận Tạ Chiêm nữa.
Tân Nguyên hiện nhắm thẳng vào Khoa Vương, những linh kiện quan trọng như chip giải mã, chip điều khiển chiếm sáu phần chi phí sản xuất do Cẩm Hồ cung cấp cho Tân Nguyên.
Tạ Kiếm Nam lúc này đã không ảo tưởng cạnh tranh chính diện với Ái Đạt, Ái Đạt vì duy trì hình tượng, cho nên sẽ không trực tiếp làm gì Khoa Vương, nhưng Tân Nguyên thì khác.
Điện khí Tân Nguyên năm ngoái còn là mấy nhà máy lắp ráp phân tán, chẳng hình thành sức uy hiếp với Khoa Vương, nhưng Cẩm Hồ lấy ra hạn ngạch thử nghiệm siêu cấp VCD, mấy nhà máy đó hợp lại với nhau, lại được hỗ trợ từ Cẩm Hồ nên trưởng thành nhanh chóng.
Hiện Tạ Kiếm Nam phải đề phòng áp lực tới từ Tân Nguyên rồi.
Mặc dù không biết Trương Khác hạ giá tới mức nào, nhưng tuyệt đối không phải tin tức hay ho gì.
Tờ giấy bị Tạ Kiếm Nam vo lại ném trong gạt tàn bị Tạ Tử Gia vô tâm lấy ra, dải trên bàn, đưa cho Tạ Chiêm:
- Đấy! Xem đi, người ta tức rồi đấy.
Tạ Chiêm mặt tối lại, không biết đối đáp thế nào, hắn đâu thể chỉ trích Trương Khác tức giận trẻ con, quan trọng là người có thích trẻ con cũng là vì ngườ ta có tư cách, chẳng ai có thể phủ nhận sức mạnh của Trương Khác lúc này có thể thao túng sống chết của Khoa Vương.
Tạ Kiếm Nam phát hiện quay trở lại đây căn bản cũng chẳng làm được gì.
Dưới sắc ép của Ái Đạt, các doanh nghiệp đầu đĩa không dám chủ động khơi lên cuộc chiến giá cả, đó là thanh gươm hai lưỡi, ai cũng biết mang giá ra đấu, cuối cùng cũng chỉ chắp tay nhường thị trường cho Ái Đạt mà thôi.
Tạ Kiếm Nam tin Ái Đạt sẽ không chủ động phát động cuộc chiến này, nhưng Tân Nguyên thì sao? Được Cẩm Hồ hạ giá cung cấp hàng, Tân Nguyên có nhiều không gian hơn để hạ giá tranh đoạt thị trường, điều này sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, hậu quả cũng dễ dàng tưởng tượng ra.
Ngồi lỳ ở quán bar một lúc, Tạ Kiếm Nam không cả đụng tới lý rượu trước mặt:
- Thôi, ngồi đây cũng chẳng được gì, mọi người về cả đi.
Tạ Kiếm Nam chẳng hề định đưa Tạ Chiêm về nhà, hắn vào xe, đi ra Tiền Nhai rồi gọi điện cho Tạ Hán Tĩnh, kể chuyện vừa rồi:
- Trương Khác đâu phải là người giận dối trẻ con như thế ...
Thực ra hắn cũng không chắc suy nghĩ của đối thủ trẻ hơn mình rất nhiều này.
- Không có gì không thể.
Tạ Hán Tĩnh giọng rất nặng nề:
- Nếu y giận rồi, lại nhắm vào Tạ Chiêm, vậy phải cho y cái thang để xuống, đừng vì chuyện này mà làm hỏng chuyện khác ... Cháu tưởng chuyện của Cẩm Thành che mắt được y sao?
- Vậy phải xử lý thế nào?
Tạ Kiếm Nam giả vờ chậm hiểu hỏi, hắn nghe ra ý của Tạ Hán Tĩnh là đá đít Tạ Chiêm, dù sao câu nói của Trương Khác là hoàn toàn nhắm vào Tạ Chiêm.
Mặc dù không hiểu vì sao Cẩm Hồ không động lòng với Cẩm Thành, nhưng Cẩm Hồ không có hành động gì, đặc biệt cả Đường Học Khiêm cũng phụ họa ý kiến của Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, như thế nói rõ khả năng không có mấy hứng thú với Cẩm Thành.
Từ trước tới nay Cẩm Hồ luôn tỏ ra rất kiềm chế, từ hạng mục trung tâm ẩm thực là nhìn ra được phần nào, Tạ Kiếm Nam cũng biết điều ấy, có lẽ Cẩm Hồ không thèm đồng mưu với Triệu Cẩm Vinh, nhưng không hứng thú không có nghĩa là bị chọc giận sẽ không nhảy vào phá đám.
- Cháu thấy khó xử thì để chú nói với Tạ Chiêm, nếu như nó ở lại đó không còn tác dụng gì thì để về Tân Thái nghỉ ngơi một thời gian ...
Tạ Hán Tĩnh im lặng một lúc rồi nói thêm:
- Cứ thế đi, chú sẽ gọi điện cho nó.
Tạ Chiêm về chỗ ở, đang tức tối vì tờ giấy kia thì nhận được cú điện thoại của Tạ Hán Tĩnh, lòng lạnh quá nửa, ngay cả tức giận cũng không nổi nữa, không nghĩ tới uy thế của Tạ Hán Tĩnh áp trong lòng hắn bao năm, chất vấn:
- Vì sao, vì sao lại thế?
- Chẳng vì sao cả.
Giọng Tạ Hán Tĩnh rất lãnh đạm:
- Thời gian qua cháu vất vả rồi, về Tân Thái nghỉ ngơi đi.
- Được, các người quyết định như thế rồi, tôi còn cách gì nữa.
Tạ Chiêm cười lạnh, hắn đã hiểu ra Trương Khác không phải giận dỗi trẻ con mà là muốn tá đao sát nhân, nhưng hắn không ngờ thanh đao đó lại khiến Tạ Hán Tĩnh không chút do dự nhận lấy đâm vào hắn, hắn mới tạm biệt Tạ Kiếm Nam chưa tới 20 phút:
- Tôi rút hoàn toàn cổ phần khỏi Khoa Vương, thế đã được chưa?
- Nói kiểu gì thế?
Tạ Hán Tĩnh giọng không hề có chút sắc thái tình cảm nào, một câu an ủi cũng không có:
- Khoa Vương còn thiếu ĐTH TW 200 triệu, lấy cái gì ra mà chia , hiện Khoa Vương chưa có lợi nhuận, đợi có rồi tất nhiên không thiếu phần của cháu...
Tạ Chiêm chỉ cảm thấy lưng lạnh toát, hắn không ngờ chuyện thành ra như thế, chẳng còn tâm tình nào nghe những lời an ủi lạnh băng của Tạ Hán Tĩnh, căm tức ném di động vào tường, chiếc điện thoại vỡ tan tành, Tạ Chiêm hai tay ôm lấy đầu ngồi xuống ghế, hắn cũng biết Tạ Hán Tĩnh luôn bất mãn với mình ...
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Tên đó vì sao nhắm vào Tạ Chiêm?
Tạ Tử Gia nằm úp trên ghế sô pha, tay chống cằm nhìn Trần Tĩnh dùng khăn lau khô tóc, cong môi lên thắc mắc:
- Hử, không phải em nói anh ta giận dỗi trẻ con à?
- Mọi người coi tên đó như thần thánh, em chỉ có thể giả định vậy thôi.
Tạ Tử Gia cong chân lên, hai bàn chân nhỏ trắng trẻo nghịch ngợm đá nhau:
- Tên đó gọi điện ở ngoài quán bar nói không chừng là cho chúng ta xem thấy.
- Anh ta làm sao tiên tri được lúc nào chúng ta đi ra?
Trần Tĩnh cười ngồi xuống, muốn kéo Tạ Tử Gia dậy tắm rửa.
- Nói chung dù cách này hay cách khác tên đó sẽ có cách để cho chúng ta biết đó là phản ứng của y, nên hành động của y chắc chắn là cố ý.
Tạ Tử Gia mượn đà ngồi dậy, ôm lấy eo Trần Tĩnh tay đưa lên sờ ngực Trần Tĩnh, tì cằm lên vai cô, mặt quay sang mũi gần như chạm cả má Trần Tĩnh, nói:
- Tờ giấy đó mang ý đồ rất rõ ràng, chứ không phải chỉ là giận dỗi đâu.
- À, em về Hải Châu mấy ngày rồi, sao không đi gặp chị Vãn Tình.
Trần Tĩnh quen với động tác thân mật kiểu này của Tạ Tử Gia, nên không để ý mấy, đột nhiên nhớ ra một chuyện hỏi:
- Em ..
Tạ Tử Gia chép miệng, cô ta không giải thích, trừng mắt lên hỏi lại:
- Rốt cuộc là hai bên có ân oán gì với nhau thế? Em chỉ biết trước kia Tạ Chiêm thiếu chút nữa làm cho công ty Hải Dụ phá sản, nhưng kẻ kém cỏi như anh ta, làm phá sản vài công ty có gì lạ?
Cô ta dần nhận ra được Trương Khác luôn lờ mình đi là vì xung đột với Tạ gia, nhưng rốt cuộc là ân oán kiểu gì mà ghét nhau tới mức đó?
- Chị cũng chỉ nghe đồn thôi, hình như không đơn giản như vậy đâu ..
Trần Tĩnh định kể một phần ân oán phía sau cho Tạ Tử Gia nghe thì điện thoại đặt trên bàn trang điểm vang lên.
Tạ Tử Gia cầm lấy, thấy số của Tạ Kiếm Nam thì làm động tác buồn nôn, nói:
- Trời ơi còn gọi điện chúc ngủ ngon sao, ghê chết đi.
Trần Tĩnh cười nhận lấy điện thoại, đẩy mặt Tạ Tử Gia đang dán sát vào nghe trộm ra, cô cũng hi vọng được như Tạ Tử Gia nói, đôi khi phụ nữ chỉ cần cử chỉ quan tâm nho nhỏ như vậy thôi là cảm thấy đủ rồi, không ngờ Tạ Kiếm Nam nói chuyện Tạ Chiêm rời khỏi Khoa Vương, làm cô không phản ứng lại kịp, cô không thích Tạ Chiêm, nhưng không nghĩ tới đá Tạ Chiêm đi vào lúc này.
Trương Khác có làm gì thì cũng là lập trường của đối thủ cạnh tranh, còn bọn họ đá Tạ Chiêm đi là đứng ở lập trường nào?
Trần Tĩnh gập điện thoại lại, lòng rất buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.