Chương 773: Tai nạn xe (1).
Cảnh Tục
24/02/2015
Trương Khác tới Hong Kong
một mặt là quan tâm tới nghiệp vụ nơi này, mặt khác đầu tháng 2 Đường
Thanh quay về trường, nên y không ngại phiền toái, trước khi tới Bắc
Kinh đặc biệt tới Hong Kong gặp công chúa trong lòng.
Trong nước còn chìm trong mùa đông giá rét, trung tuần tháng 2 ở Hong Kong đã cho người ta cảm giác đậm đà hơi thở mùa xuân.
Đường Thanh mặc quần jean lam nhạt, đi giày thể thao đế bằng, yên tĩnh đứng trong đại sảnh nhìn Trương Khác đi tới, trong đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ tỏa ra ánh sáng long lanh, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân tươi trẻ.
Trương Khác mỉm cười giang tay ra chờ đợi.
- Chỉ ở Hong Kong mỗi một ngày thôi à?
Đường Thanh bất chấp ánh mắt của người bên cạnh, nhào vào lòng Trương Khác, ôm chặt lấy lưng y, để giải nỗi tương tư những ngày qua.
- Ừ, mai phải bay đi Bắc Kinh mất rồi.
Trương Khác vuốt ve lưng cô, áy náy nói:
Đường Thanh đặt tay lên má y, nói đầy yêu thương:
- Vậy thì vất vả quá, đáng nhẽ bạn phải bay thẳng tới Bắc Kinh.
- Chính vì vất vả mới cần gặp bạn để lấy thêm sinh lực chứ.
Trương Khác khẽ vuốt mũi Đường Thanh, ôm cô đi ra ngoài.
Hong Kong vừa mứi đổ mưa, trời trong xanh không khí mát lạnh, mặt đường vẫn còn những vũng nước ướt sũng.
Trương Khác chỉ cho đám Tương Vi thời gian báo cáo công tác ở trên xe, nhìn thấy khách sạn ở trong tầm mắt, liền nói:
- Ái ái, sao lưng lại đau thế nhỉ, chắc thời gian qua vất vả quá.
- Khác thiếu gia muốn đuổi khách cứ nói thẳng đi.
Tương Vi phì cười:
- Tôi có không biết điều tới đâu cũng chẳng ở lại đây cản trở, ngay Đường Thanh cũng muốn đuổi tôi đi rồi.
- Giờ chị mới biết là mình gây cản trở à?
Trương Khác cười vô lại, bị Đường Thanh đỏ mặt nhéo cho một cái, y vỗ cặp hồ sơ nói tiếp:
- Tôi sẽ bỏ thời gian ra xem, trước khi rời Hong Kong trả lời chị, buổi tối còn tới nhà bác Tôn ăn cơm, không thể trì hoãn được nữa.
Miệng thì nói không thể trì hoãn, nhưng đuổi Tương Vi lên, vào phòng vừa đóng cửa lại, Trương Khác ấn Đường Thanh vào cửa ngấu nghiến cánh môi cô, giải tỏa tương tư dồn nén.
- Ư, ư..
Cánh môi phấn hồng của Đường Thanh bị quấn lấy, không thể nói được gì, chỉ phát ra những tiếng hàm hồ, thừa lúc Trương Khác đưa lưỡi vào cắn nhẹ một cái, khiến y rụt lưỡi lại, mới có cơ hội vừa thở dốc vừa nói:
- Không phải nói cần tới nhà bác Tôn gấp sao?
- Đâu cần phải tới vào giờ này, nhớ bạn lâu lắm rồi, phải bồi thường một chút trước?
Tay Trương Khác bắt đầu không yên phận:
Đường Thanh cắn mạnh hơn một chút:
- Sao cái tay kia lại cởi quần mình?
Trương Khác vội giơ tay đầu hàng, ôm lấy gò má mịn màng của cô:
- Máy bay trễ giờ một hai tiếng là bình thường mà, bác Tôn sẽ thông cảm thôi...
Nói rồi lại vô sỉ hôn tiếp, lần này y bày đủ mọi thủ đoạn hôn cho Đường Thanh choáng váng mơ màng, Đường Thanh không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Trương Khác, tay trái chầm chậm chạm vào đồi ngực tròn trịa vuốt ve , tay phải âm thầm cởi thắt lưng cô.
Đường Thanh còn chưa biết buông lỏng cơ thể hoàn toàn để tận tình thưởng thức chỗ mỹ diệu của nam nữ ân ái, nhưng tương tư dồn nén bật ra cũng nhiệt tình như ngọn lửa, hai tay lùa vào tóc Trương Khác say sưa đáp trả, mặc cho mông biến đổi thành đủ mọi hình dáng trong tay Trương Khác, cơ thể nóng bừng, ánh mắt mỗi lúc một thêm mê ly.
Trương Khác ngửa đầu ra sau, tách khỏi môi cô muốn quan sát gương mặt mê đắm lúc động tình của Đường Thanh, song chiếc lưỡi nhỏ của Đường Thanh vẫn vô thức truy đuổi, thè ra ngoài chờ đợi Trương Khác mút lấy, mắt lim dim mơ màng.
- Tiểu Yêu Tinh.
Máu huyết trong người Trương Khác như muốn nổ tung, lúc này còn kiên nhẫn ngắm nhìn được nữa, mắng khẽ một tiếng rồi ‘huỵch’ một tiếng, hai cơ thể ôm lấy nhau ngã xuống chiếc giường êm ái, cuồng nhiệt hôn hít vừa cởi bỏ y phục của nhau, trong những tiếng thở gấp gáp, tiếng rên kéo dài biểu thị tình cảm không diễn tả bằng lời, hai cơ thể đầy mồ hôi dung hòa vào nhau một cách hoàn mỹ...
Sau mây mưa, gò má Đường Thanh vẫn đỏ như máu, bờ vai mềm trắng mịn như ngọc lộ ra ngoài chăn cũng mang một mầu phấn hồng mê hoặc, cô như mất hết sức lực cuộn mình trong lòng Trương Khác.
Lúc này Đường Thanh mới nhớ ra Hứa Tư hẳn cũng đang ở thành phố , nhìn ánh nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ vào phòng, mày hơi nhíu lại, Trương Khác chỉ ở đây có một đêm thôi.
Nhìn thấy Đường Thanh đặt tay lên môi có vẻ trầm tư, Trương Khác cầm lấy tay cô, mút ngón tay nhỏ nhắn đó, hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Tay thì theo thói quen vuốt ve cặp mông trần truồng của Đường Thanh.
- Không có gì.
Đường Thanh nhìn Trương Khác một lúc, dụi đầu vào cổ y:
- Nằm trong lòng bạn thích hợp suy nghĩ lung tung nhất, nhưng giờ mình chỉ muốn ngủ mọt giấc cho ngon, ngủ một giấc là có cảm giác có tất cả, vì sao có cảm giác thế nhỉ? Hay là bạn tới nhà bác Tôn một mình đi? Nhưng dì Cát rất tốt với mình, nếu bảo bạn nói dối lừa dì ấy, mình sẽ rất áy náy.
Đường Thanh tự nói với bản thân, rồi kéo chăn quấn lấy cơ thể, đi vào phòng tắm.
Trương Khác ngồi dựa vào thành giường, liếc nhìn di động để ở tủ bên cạnh, Hứa Tư đã về Hong Kong được một tuần rồi.
Đường Thanh quay đầu lại thấy Trương Khác mắt nhìn chiếc di động, mặt có chút thẫn thờ, hơi mím môi lại không nói gì. Trương Khác ngẩng đầu lên, Đường Thanh mỉm cười nhu mì, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Trương Khác nhìn bờ vai Đường Thanh lộ ra ngoài chăn, gọi:
- Chờ đã.
- Sao thế?
Đường Thanh nghi hoặc quay đầu lại:
Trương Khác đi chân trần tới, vuốt ve xương bả vai của Đường Thanh, thì thầm:
- Nơi này mà mọc một đôi cánh thì thành hoàn mỹ rồi.
- Như vậy thì xấu lắm.
Đường Thanh bị Trương Khác nhìn chăm chăm, vừa xấu hổ vừa kiêu ngạo:
- Đừng có mà lấy cái cớ dụ dỗ tiểu cô nương tắm cùng với bạn nhé, ngoan ngoãn ở ngoài đợi đi.
Trương Khác cúi đầu xuống môi hôn dọc từ cổ Đường Thanh xuống tới vai:
- Con người vốn đều có cánh, thế nhưng nam nhân vì nặng nề mà mất khả năng bay lượn, đôi cánh thoái hóa biến thành xương bả vai...
Đường Thanh dựa lưng vào lòng Trương Khác, ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy nữ nhân vì sao không còn cánh nữa?
- Nữ nhân vì nam nhân mà chủ động bỏ đi đôi cánh, so với nam nhân xấu xí đầy dục vọng, nữ nhân trời sinh thuần khiết .
Trương Khác nhẹ nhàng ôm lấy eo Đường Thanh nói nhỏ:
- Có lẽ đó là món quà duy nhất thượng đệ tặng cho nam nhân đáng trân trọng giữ gìn.
Nếu lúc này Tôn Tĩnh Mông ở đây nhất định vỗ trán than :" Mong là món quà thượng đế tặng cho anh in ít thôi", Đường Thanh chỉ cười dịu ngọt, chủ động hôn lên môi Trương Khác một cái, tình cảm của Trương Khác, cô đương nhiên là hiểu, dùng cả hai tay vỗ má y:
- Đừng để bác Tôn, dì Cát đợi lâu, chúng ta cùng tắm nào.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Tôn Thượng Nghĩa hôm qua còn ở Kiến Nghiệp, hôm nay đặc biệt về Hong Kong mời Trương Khác và Đường Thanh tới nhà dùng cơm, ông đã mua lại căn nhà của mình ở vịnh nước nông vốn thuộc sở hữu của địa ốc Gia Tín.
Mấy tòa biệt thự ở vịnh nước nông ban đầu đều là tài sản của Cát gia, khi Cát Cảnh Thành qua đời, con cháu đời hai Cát gia tranh đoạt gia sản khiến cho tập đoàn khổng lồ tan rã, Cát Minh Tín đuổi vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa khỏi căn nhà bọn họ ở, tới hôm nay mới lấy lại được.
Biệt thự nơi này đa phần xây dựa vào núi, xe đi trên đường núi quanh co, thi thoảng thấy những tòa nhà màu trắng mô phỏng phong cách Châu Âu cổ, hoặc là đại trạch viện của Trung Quốc thấp thoáng giữa rừng núi, Trương Khác rất thích phong cảnh này, mở rộng cửa sổ xe, cùng đón gió ngắm cảnh.
Xe vừa đi qua một khúc cua thì nghe thấy tiếng động cơ rền vang ở đằng sau, một chiếc Ferrari đỏ vọt qua bên cạnh, Trương Khác chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt Cát Ấm Quân giật mình kinh ngạc, còn người bên cạnh thì vì xe đi quá nhanh không nhìn rõ, tiếp theo đó thấy chiếc Ferrari tại khúc cua tiếp theo hình như mất lái lao qua kè bảo vệ...
Trong nước còn chìm trong mùa đông giá rét, trung tuần tháng 2 ở Hong Kong đã cho người ta cảm giác đậm đà hơi thở mùa xuân.
Đường Thanh mặc quần jean lam nhạt, đi giày thể thao đế bằng, yên tĩnh đứng trong đại sảnh nhìn Trương Khác đi tới, trong đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ tỏa ra ánh sáng long lanh, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân tươi trẻ.
Trương Khác mỉm cười giang tay ra chờ đợi.
- Chỉ ở Hong Kong mỗi một ngày thôi à?
Đường Thanh bất chấp ánh mắt của người bên cạnh, nhào vào lòng Trương Khác, ôm chặt lấy lưng y, để giải nỗi tương tư những ngày qua.
- Ừ, mai phải bay đi Bắc Kinh mất rồi.
Trương Khác vuốt ve lưng cô, áy náy nói:
Đường Thanh đặt tay lên má y, nói đầy yêu thương:
- Vậy thì vất vả quá, đáng nhẽ bạn phải bay thẳng tới Bắc Kinh.
- Chính vì vất vả mới cần gặp bạn để lấy thêm sinh lực chứ.
Trương Khác khẽ vuốt mũi Đường Thanh, ôm cô đi ra ngoài.
Hong Kong vừa mứi đổ mưa, trời trong xanh không khí mát lạnh, mặt đường vẫn còn những vũng nước ướt sũng.
Trương Khác chỉ cho đám Tương Vi thời gian báo cáo công tác ở trên xe, nhìn thấy khách sạn ở trong tầm mắt, liền nói:
- Ái ái, sao lưng lại đau thế nhỉ, chắc thời gian qua vất vả quá.
- Khác thiếu gia muốn đuổi khách cứ nói thẳng đi.
Tương Vi phì cười:
- Tôi có không biết điều tới đâu cũng chẳng ở lại đây cản trở, ngay Đường Thanh cũng muốn đuổi tôi đi rồi.
- Giờ chị mới biết là mình gây cản trở à?
Trương Khác cười vô lại, bị Đường Thanh đỏ mặt nhéo cho một cái, y vỗ cặp hồ sơ nói tiếp:
- Tôi sẽ bỏ thời gian ra xem, trước khi rời Hong Kong trả lời chị, buổi tối còn tới nhà bác Tôn ăn cơm, không thể trì hoãn được nữa.
Miệng thì nói không thể trì hoãn, nhưng đuổi Tương Vi lên, vào phòng vừa đóng cửa lại, Trương Khác ấn Đường Thanh vào cửa ngấu nghiến cánh môi cô, giải tỏa tương tư dồn nén.
- Ư, ư..
Cánh môi phấn hồng của Đường Thanh bị quấn lấy, không thể nói được gì, chỉ phát ra những tiếng hàm hồ, thừa lúc Trương Khác đưa lưỡi vào cắn nhẹ một cái, khiến y rụt lưỡi lại, mới có cơ hội vừa thở dốc vừa nói:
- Không phải nói cần tới nhà bác Tôn gấp sao?
- Đâu cần phải tới vào giờ này, nhớ bạn lâu lắm rồi, phải bồi thường một chút trước?
Tay Trương Khác bắt đầu không yên phận:
Đường Thanh cắn mạnh hơn một chút:
- Sao cái tay kia lại cởi quần mình?
Trương Khác vội giơ tay đầu hàng, ôm lấy gò má mịn màng của cô:
- Máy bay trễ giờ một hai tiếng là bình thường mà, bác Tôn sẽ thông cảm thôi...
Nói rồi lại vô sỉ hôn tiếp, lần này y bày đủ mọi thủ đoạn hôn cho Đường Thanh choáng váng mơ màng, Đường Thanh không ngừng run rẩy, cả người như không còn chút sức lực dựa hẳn vào trong lòng Trương Khác, tay trái chầm chậm chạm vào đồi ngực tròn trịa vuốt ve , tay phải âm thầm cởi thắt lưng cô.
Đường Thanh còn chưa biết buông lỏng cơ thể hoàn toàn để tận tình thưởng thức chỗ mỹ diệu của nam nữ ân ái, nhưng tương tư dồn nén bật ra cũng nhiệt tình như ngọn lửa, hai tay lùa vào tóc Trương Khác say sưa đáp trả, mặc cho mông biến đổi thành đủ mọi hình dáng trong tay Trương Khác, cơ thể nóng bừng, ánh mắt mỗi lúc một thêm mê ly.
Trương Khác ngửa đầu ra sau, tách khỏi môi cô muốn quan sát gương mặt mê đắm lúc động tình của Đường Thanh, song chiếc lưỡi nhỏ của Đường Thanh vẫn vô thức truy đuổi, thè ra ngoài chờ đợi Trương Khác mút lấy, mắt lim dim mơ màng.
- Tiểu Yêu Tinh.
Máu huyết trong người Trương Khác như muốn nổ tung, lúc này còn kiên nhẫn ngắm nhìn được nữa, mắng khẽ một tiếng rồi ‘huỵch’ một tiếng, hai cơ thể ôm lấy nhau ngã xuống chiếc giường êm ái, cuồng nhiệt hôn hít vừa cởi bỏ y phục của nhau, trong những tiếng thở gấp gáp, tiếng rên kéo dài biểu thị tình cảm không diễn tả bằng lời, hai cơ thể đầy mồ hôi dung hòa vào nhau một cách hoàn mỹ...
Sau mây mưa, gò má Đường Thanh vẫn đỏ như máu, bờ vai mềm trắng mịn như ngọc lộ ra ngoài chăn cũng mang một mầu phấn hồng mê hoặc, cô như mất hết sức lực cuộn mình trong lòng Trương Khác.
Lúc này Đường Thanh mới nhớ ra Hứa Tư hẳn cũng đang ở thành phố , nhìn ánh nắng hoàng hôn xuyên qua cửa sổ vào phòng, mày hơi nhíu lại, Trương Khác chỉ ở đây có một đêm thôi.
Nhìn thấy Đường Thanh đặt tay lên môi có vẻ trầm tư, Trương Khác cầm lấy tay cô, mút ngón tay nhỏ nhắn đó, hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Tay thì theo thói quen vuốt ve cặp mông trần truồng của Đường Thanh.
- Không có gì.
Đường Thanh nhìn Trương Khác một lúc, dụi đầu vào cổ y:
- Nằm trong lòng bạn thích hợp suy nghĩ lung tung nhất, nhưng giờ mình chỉ muốn ngủ mọt giấc cho ngon, ngủ một giấc là có cảm giác có tất cả, vì sao có cảm giác thế nhỉ? Hay là bạn tới nhà bác Tôn một mình đi? Nhưng dì Cát rất tốt với mình, nếu bảo bạn nói dối lừa dì ấy, mình sẽ rất áy náy.
Đường Thanh tự nói với bản thân, rồi kéo chăn quấn lấy cơ thể, đi vào phòng tắm.
Trương Khác ngồi dựa vào thành giường, liếc nhìn di động để ở tủ bên cạnh, Hứa Tư đã về Hong Kong được một tuần rồi.
Đường Thanh quay đầu lại thấy Trương Khác mắt nhìn chiếc di động, mặt có chút thẫn thờ, hơi mím môi lại không nói gì. Trương Khác ngẩng đầu lên, Đường Thanh mỉm cười nhu mì, đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Trương Khác nhìn bờ vai Đường Thanh lộ ra ngoài chăn, gọi:
- Chờ đã.
- Sao thế?
Đường Thanh nghi hoặc quay đầu lại:
Trương Khác đi chân trần tới, vuốt ve xương bả vai của Đường Thanh, thì thầm:
- Nơi này mà mọc một đôi cánh thì thành hoàn mỹ rồi.
- Như vậy thì xấu lắm.
Đường Thanh bị Trương Khác nhìn chăm chăm, vừa xấu hổ vừa kiêu ngạo:
- Đừng có mà lấy cái cớ dụ dỗ tiểu cô nương tắm cùng với bạn nhé, ngoan ngoãn ở ngoài đợi đi.
Trương Khác cúi đầu xuống môi hôn dọc từ cổ Đường Thanh xuống tới vai:
- Con người vốn đều có cánh, thế nhưng nam nhân vì nặng nề mà mất khả năng bay lượn, đôi cánh thoái hóa biến thành xương bả vai...
Đường Thanh dựa lưng vào lòng Trương Khác, ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy nữ nhân vì sao không còn cánh nữa?
- Nữ nhân vì nam nhân mà chủ động bỏ đi đôi cánh, so với nam nhân xấu xí đầy dục vọng, nữ nhân trời sinh thuần khiết .
Trương Khác nhẹ nhàng ôm lấy eo Đường Thanh nói nhỏ:
- Có lẽ đó là món quà duy nhất thượng đệ tặng cho nam nhân đáng trân trọng giữ gìn.
Nếu lúc này Tôn Tĩnh Mông ở đây nhất định vỗ trán than :" Mong là món quà thượng đế tặng cho anh in ít thôi", Đường Thanh chỉ cười dịu ngọt, chủ động hôn lên môi Trương Khác một cái, tình cảm của Trương Khác, cô đương nhiên là hiểu, dùng cả hai tay vỗ má y:
- Đừng để bác Tôn, dì Cát đợi lâu, chúng ta cùng tắm nào.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Tôn Thượng Nghĩa hôm qua còn ở Kiến Nghiệp, hôm nay đặc biệt về Hong Kong mời Trương Khác và Đường Thanh tới nhà dùng cơm, ông đã mua lại căn nhà của mình ở vịnh nước nông vốn thuộc sở hữu của địa ốc Gia Tín.
Mấy tòa biệt thự ở vịnh nước nông ban đầu đều là tài sản của Cát gia, khi Cát Cảnh Thành qua đời, con cháu đời hai Cát gia tranh đoạt gia sản khiến cho tập đoàn khổng lồ tan rã, Cát Minh Tín đuổi vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa khỏi căn nhà bọn họ ở, tới hôm nay mới lấy lại được.
Biệt thự nơi này đa phần xây dựa vào núi, xe đi trên đường núi quanh co, thi thoảng thấy những tòa nhà màu trắng mô phỏng phong cách Châu Âu cổ, hoặc là đại trạch viện của Trung Quốc thấp thoáng giữa rừng núi, Trương Khác rất thích phong cảnh này, mở rộng cửa sổ xe, cùng đón gió ngắm cảnh.
Xe vừa đi qua một khúc cua thì nghe thấy tiếng động cơ rền vang ở đằng sau, một chiếc Ferrari đỏ vọt qua bên cạnh, Trương Khác chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt Cát Ấm Quân giật mình kinh ngạc, còn người bên cạnh thì vì xe đi quá nhanh không nhìn rõ, tiếp theo đó thấy chiếc Ferrari tại khúc cua tiếp theo hình như mất lái lao qua kè bảo vệ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.