Quan Lộ Thương Đồ

Chương 660: Tàn hương.

Cảnh Tục

27/12/2014

- Bọn họ đương nhiên là không đồng ý, nhưng bọn họ muốn làm cũng phải còn mặt mũi xin Cẩm Hồ cung ứng linh kiện chứ? Nhập linh kiện từ doanh nghiệp nước ngoài không thuận tiện, chi phí lại đắt hơn.

Tạ Vãn Tình hỏi:

- Em nói xem, bọn họ có sản xuất linh kiện di động ở Kim Sơn không?

- Bọn họ không có ký thuật, nhưng bọn họ có thể lập nhà máy làm thay cho doanh nghiệp nước ngoài.

Trương Khác khẳng định suy đoán của Tạ Vãn Tình:

- Bọn họ còn có thể kéo Cát Minh Tín tham gia, đây là điều chắc chắn, kỹ thuật điện tử của Chính Thái quá yếu, không thể không dựa vào Gia Tín, Gia Tín muốn lớn mạnh trong nước, không thể thiếu sự trợ lực của hai nhà Chu Tạ. Như thế cái gọi là cơ sở chế tạo điện tử công nghiệp rơi vào tay họ thực chất thành xưởng gia công cho nước ngoài ...

Tới đó thở dài:

- Cho dù tuyệt đại bộ phận lợi nhuận sẽ bị doanh nghiệp hải ngoại hút cạn, nhưng bọn họ vẫn sẽ sống phây phây, vì bọn họ có thể hút mồ hôi của công nhân.

Tạ Vãn Tình hơi lo:

- Nếu là thế, hoàn cảnh thị trường Cẩm Hồ đối diện khả năng sẽ trở nên gay go trước dự định ...

- Sợ sói tới sao?

Trương Khác cười thản nhiên:

- Đâu thể chuyện gì cũng như ý muốn, tới cũng được, suốt ngày bắt nạt loại đối thủ tầng cấp như Khoa Vương, Liên Tín cũng vô vị, cho dù sói không tới Cẩm Hồ cũng sẽ xông vào bầy sói.

- Em lúc nào cũng ngông cuồng.

Tạ Vãn Tình quyến rũ nhìn dáng vẻ tự tin ngạo mạn của Trương Khác, thực sự làm người ta mê mẩn.

Rạng sáng Tạ Vãn Tình đã đi, Trương Khác ngủ nướng một giấc, còn bỏ thời gian dọn dẹp nhà sạch sẽ mới tới trường, tới nhà ăn nhân viên, thấy chiếc xe đạp màu vàng của Tôn Tĩnh Mông dựa cạnh xe đám Đỗ Phi.

Những quán ăn ở ngõ Học Phủ còn chưa khai trương, Tôn Tĩnh Mông thời gian qua quen tới đây ăn cơm, dù sao về trường cô xa hơn một trước, mà sau khi thân thiết hơn với đám Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng thi thoảng cùng ăn khuya với nhau.

Trương Khác đi tới, xòe tay bảo Đỗ Phi đưa tiền lẻ cho mình mua cơm, Tôn Tĩnh Mông đẩy bát cơm tới:

- Mới ăn hai miếng thôi, đột nhiên muốn giảm béo, anh sẻ cơm bên kia ra mà ăn.

Trương Khác ngồi xuống bên cạnh Tôn Tĩnh Mông, lấy ít cơm phía cô chưa ăn, ngẩng đầu lên, tên Đỗ Phi ăn cơm thích chan canh, làm bát cơm của hắn đến tởm, không ai dám lấy một chút cơm nào trong bát của hắn cả. Mông Nhạc thì ăn rất sạch sẽ, Trương Khác cướp thêm ít thức ăn của hắn, lười chẳng muốn đi mua cơm nữa.

Mông Nhạc ngồi phía trái trước mặt Tôn Tĩnh Mông, còn Trương Khác ngồi bên phải cô, lúc nhoài người tới lấy thức ăn của Mông Nhạc, vai sát bên mũi nhỏ xinh của Tôn Tĩnh Mông.

Tôn Tĩnh Mông hít hít, ghé sát vào tai Trương Khác khẽ rít lên:

- Giỏi lắm, tối qua vứt tôi lại một mình, đi lêu lổng với nữ nhân nhé .. Í, sao mùi này quen quen.

Trên người Tạ Vãn Tình có một mùi thơm nhẹ, không phải do nước hoa hay son phấn, mà là do cơ thể tỏa ra, lúc lên tột đỉnh khoái lạc, thứ mùi này càng đậm, nên câu "mồ hôi thơm đầm đìa" chẳng phải là bịa đặt.

Trương Khác sáng tỉnh dậy chưa tắm, trên người tất nhiên mang hương thơm cơ thể của Tạ Vãn Tình, song không ngờ mũi Tôn Tĩnh Mông thính như vậy, sao cô ta không đi làm cảnh sát nhỉ?

Trương Khác tất nhiên không dám chọc giận Tôn Tĩnh Mông vào lúc này, quay đầu sang ghé sát vào tai cô nói:



- Thích mùi cơ thể tôi phải không?

- Cút, đừng cản trở tôi gắp thức ăn!

Khi Trương Khác nhoài người ra, tất nhiên cô nên ngả người ra phía sau một chút, không động đậy là cố ý để Trương Khác chạm vào, Tôn Tĩnh Mông thấy má nong nóng, đẩy người Trương Khác ra.

Tuy nói đã gạt được đề tài này đi, nhưng Tôn Tĩnh Mông vẫn có vẻ trầm ngâm, thi thoảng lại liếc mắt qua đầy hồ nghi, làm Trương Khác ăn cơm mà cứ thấp thỏm, và vội vàng vài miếng nói phải đi trước.

Y vừa đứng lên, Tôn Tĩnh Mông cũng đứng lên theo, vặn cái eo khiến quá nửa nam sinh trong nhà ăn chao đảo, nói với Trương Khác:

- Tôi cũng no rồi, đang buồn không tìm được phu xe, buồi chiều vừa vặn tìm anh giúp việc ...

- Cô còn lo không kiếm được phu xe miễn phí sao?

Trương Khác đảo mắt một vòng, y vừa nói thế không ít đôi mắt nhìn Tôn Tĩnh Mông mong đợi.

Tôn Tĩnh Mông ngó lơ hết, ném chìa khóa cho Trương Khác rồi đi ra trước, đứng một bên nhìn Trương Khác lấy xe của mình trong đống xe.

Trương Khác uất hận, đám chết tiệt kia không còn chiêu nào khác để dùng hay sao? Trái phải trước sau đều có xe đặt sát xe Tôn Tĩnh Mông, bàn đạp, tay lái, đều móc hết vào nhau, khiến Trương Khác lấy xe giúp Tôn Tĩnh Mông mà toát hết mồ hôi.

Trách người ta mà quên bản thân y cũng từng dùng chiêu này làm quen cô gái khác, có lần không cẩn thận còn khóa ngoéo cả hai xe lại với nhau.

Chưa đợi Trương Khác lên xe, Tôn Tĩnh Mông nhảy phốc lên chỗ ngồi sau rồi.

- Này, thục nữ tựa hồ không nên ngồi như thế.

- Sao, ai nói tôi là thục nữ.

Tôn Tĩnh Mông khinh thường nói, một lúc sau lại hỏi:

- Ngồi một bên và ngồi để chân hai bên thì có gì khác nhau?

Trương Khác định nói với cô điển cố "cô vợ nhỏ cưới con lừa gầy", nhưng lại thôi, không nên rước họa vào thân.

*** Điển cố dài, chỉ biết con lừa gầy có cái xương nhô lên là được.

Tôn Tĩnh Mông hiện giờ được Trương Khác chở, rất tự nhiên ôm lấy hông y, nghiêng đầu sang nói:

- Buổi chiều chỗ tôi thiếu một cu li, anh tới giúp nhé?

- Sức lao động của tôi quý lắm, cô trả nổi tiền công không?

- Anh không đi cũng được.

Tôn Tĩnh Mông hít hít:

- Mùi này quen lắm, phải kiếm người nghiên cứu thật tỉ mỉ, này, anh nói xem tôi tìm ai thì thích hợp.

- À nhớ rồi, buổi chiều tôi đúng là rảnh rỗi đấy ...

Trương Khác lập tức giơ tay đầu hàng:



- Vậy cô cùng tôi về phòng trước đã, hôm qua bị người ta kéo vào hộp đêm uổng rượu, chắc tại tôi đẹp trai, mấy cô gái ở đó cứ ôm lấy, người đầy mùi, còn chưa thay y phục.

Y nói thế là muốn tránh nặng tìm nhẹ.

- Nam nhân quả nhiên không có được ai tử tế, đi với ai, Diêu Văn Thịnh à? Có điều anh cũng mặt dầy thật đấy, dám nói ra trước mặt tôi.

Tôn Tĩnh Minh giọng đầy khinh miệt, đột nhiên đổi giọng, tò mò hỏi:

- Có phải các cô gái gọi có sức hấp dẫn đặc biệt với đám nam nhân các anh không?

"Khụ khụ.." Trương Khác ho khan, hắn không có chút hứng thú nào thảo luận vấn đề này với Tôn Tĩnh Mông.

Về phòng, Tôn Tĩnh Mông lên mạng, Trương Khác thì đi tắm, rửa sạch mùi thơm cơ thể của Tạ Vãn Tình, nhét quần áo vào túi.

Đúng một giờ sẽ có người hiệu giặt bên ngoài vào lấy y phục đem giặt.

- Hả?

Trương Khác nhìn Điền Lực Sơn đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế dài:

- Bác Trương trước kia đâu?

- À, anh ấy hôm nay tới túc xá ĐH Sư phạm thu y phục rồi ...

Điền Lực Sơn ngẩng đầu lên, không nhận ra Trương Khác, lấy giấy bút hỏi:

- Phòng nào?

- Bác thay tạm thời à?

- Không phải, sau này tôi thu y phục ở đây.

Trương Khác hơi ngớ người, Điền Lực Sơn vốn là phó quản đốc nhà máy nhuộm Lệ Phong, trước kia chính hắn cầm đầu công nhân ngăn cản bán Lệ Phong cho Cẩm Hồ, chặn cửa nhà máy không cho Vương Duy Quân tới thị sát, về sau khiến La Quân phải ra mặt.

Nhà máy Lệ Phong gây ô nhiễm nghiêm trọng bị đóng cửa, an bài công nhân viên do cục công nghiệp nhẹ và tổng công ty dệt nhuộm phụ trách.

Trương Khác biết sẽ có người bị chèn ép, song không ngờ Điền Lực Sơn rơi vào cảnh đi thu y phục cho hiệu giặt.

Điền Lực Sơn được nhận huân chương lao động 1/5, là đại biểu nhân dân toàn quốc, cái danh hiệu này không phải tầm thường, La Quân có muốn báo thù cũng phải ăn gan báo mới dám trực tiếp đuổi việc Điền Lực Sơn về nhà.

- Bác không nhận ra tôi à?

Trương Khác cẩn thận hỏi:

- À!

Trương Khác nói vậy, Điền Lực Sơn liền nhớ ra thanh niên dẫn La Quân tới cổng xả chất thải hôm đó, mỉm cười nói:

- Cậu là sinh viên Đông Hải, thảo nào lại hiểu tình hình ô nhiễm nhà máy Lệ Phong như thế.

Nụ cười ông ta không có chút oán hận nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Thương Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook