Chương 1050: Té ngã.
Cảnh Tục
05/08/2015
Trương Khác thầm thở dài, tiu ngỉu ném di động bên giường, y phục thay ra không biết được Trần Phi Dung hay là Đường Thanh chuẩn bị sắn cho rồi, Trương Khác ủ rũ chuẩn bị cầm y phục vào tắm thì Đường Thanh ngủ mơ xoay người, đá vào chiếc di động của y.
Nhìn chiếc di động rơi xuống sàn, Trần Phi Dung theo bản năng cúi xuống nhặt không suy nghĩ, qua cổ áo trễ xuống Trương Khác nhìn thấy ngọc thể phấn hồng, hai bầu vú của cô không lớn lắm, nhưng cực đẹp, căng tròn vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ, nhất là hai nụ hoa chực nở còn chưa từng có nam nhân nào đụng tới, hồng hào tươi đẹp vô cùng , không ngờ Trần Phi Dung không mặc áo lót, Trương Khác như ngộp thở, nhìn không chớp.
- Á. Trần Phi Dung đặt di động lên giường, thấy Trương Khác chuyển ánh mắt đi trốn tránh, ý thức được vừa xong bị lộ hết rồi, ngực cô nhỏ nhắn, mặc áo vải chẳng lo để lộ dấu vế gì, ai ngờ vẫn để lộ ra cho Trương Khác nhìn, hơi xấu hổ, nhưng không dám cầm di động ném Trương Khác: - Bạn cố ý đấy à?
- Bạn nghĩ mình là thần tiên hay sao? Trương Khác đưa tay che mặt, cười nhăn nhở: - Mình làm sao biết được Tiểu Thanh trở mình đá vào di động.
- Hừ, coi như bị chó nhìn. Trần Phi Dung bĩu môi nói.
- Mình có cố ý đâu. Trương Khác ủy khuất nói: - Thế bạn sẵn lòng cho chó nhìn à?
Còn đầu khẩu với y nữa thành ve vãn nhau mất, Trần Phi Dung mím môi không nói, nhìn Đường Thanh, váy thì chỉnh tề rồi, nhưng chất liệu quá mỏng manh, chẳng những đường nét bầu vú nhấp nhô theo nhịp thở thấy rõ ràng, mà hai núm vú cũng gồ cả lên, dung nhan khi ngủ càng xinh đẹp, chẳng thể lấy chăn che người Đường Thanh đi, nói: - Tiểu Thanh ngủ hỗn lắm, hôm qua thiếu chút nữa bị cô ấy đẩy xuống giường, hôm nay mình vào phỏng ngủ nhỏ ở, kệ cô ấy.
Trương Khác nghe thế chắp tay vái dài.
Trần Phi Dung thấy e không hề che dấu vẻ háo sắc, không nhịn được cười, lại lườm y một cái sắc lẻm, cầm lấy đồ rời khỏi phòng.
Cửa sổ mở rộng, gió sớm tổi rèm cửa màu tìm bay lất phất, Đương Thanh ngái ngủ mở mắt ra, một cánh tay trắng như tuyết còn đặt trên lồng ngực Trương Khác, rõ ràng còn nhớ đêm qua ngủ với Trần Phi Dung cơ mà, sao cái tên háo sắc này lại như con heo rúc bên cạnh mình rồi? Đường Thanh nghi hoặc dụi mắt, cảm thấy nằm trong lòng Trương Khác rất dễ chịu, muốn ngủ thêm một lúc nữa, chân hai người gác lên nhau, cảm giác cái thứ kia nhô lên chọc vào người, cô đưa tay xuống sờ, á, cái tên hư hỏng không mặt quần sịp.
Đương Thanh muốn nhấc chân ra, nhưng sợ đánh thức Trương Khác, không dám nhúc nhích, nhưng cáo thứ kia cọ vào đó, hết sức ngứa ngáy, nghe nhịp thở của Trương Khác không giống như ngủ, đưa tay vén mi mắt y lên, thấy con người đang chuyển động gian manh, Đường Thanh trở mình cưỡi lên người Trương Khác, há miệng cắn mũi y, day khẽ mấy cái, nhõng nhéo hỏi: - Sao con heo này lại chui vào đây ngủ, Phi Dung đâu mất rồi?
- Bị mình đuổi đi rồi, nha đầu chết tiệt đó suốt cả ngày chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của mình.
Thấy hai mắt Trương Khác híp mắt nhìn chọc chòng vào ngực mình, Đường Thanh cúi đầu nhìn xuống, á một tiếng, đưa tay che ngực, chẳng biết từ lúc nào trên xấu xa đó đã kéo dây áo ngủ nàng xuống vai, da thịt đàn hồi trắng như mỡ đông, để lộ quá nửa bầu vú vừa vặn nhưng đẹp mê hồn, hai hạt anh đào phấn hồng rung lên nhè nhẹ đến cả nàng cũng thấy say mê chính mình huống hồ tên háo sắc đó: - Chỉ giỏi những trò hư hỏng.
- Hì hì, còn che gì nữa, còn chỗ nào mình chưa nhìn mà phải che. Trương Khác cười vô sỉ, sáng sớm dương khí thịnh vượng, người ngọc như thế nằm trong lòng, không động chân động tay một chút chẳng phải là nam nhân nữa rồi, đôi tay bắt đầu mò lên đồi ngực mềm mại của cô.
Bàn tay ngọc thon thon của Đường Thanh giữ lấy bàn tay tác quái của Trương Khác, nũng nịu nói: - Đừng có nghịch lung tung, mình muốn ngủ một lúc nữa.
- Lung tung chỗ nào mình hoạt động rất có quy luật đầy chứ. Nha đầu này tuy không quá nhiệt tình với chuyện nam nữ hoan lạc, nhưng cơ thể lại rất mẫn cảm, không chịu được khiêu khích, Trương Khác nhìn nhịp thở bắt đầu không ổn định, đôi mắt mơ màng của Đường Thanh, dụ dỗ: - Bạn ngồi nhích xuống một chút đi.
Đường Thanh nghe lời nhích người xuống, bị cái thứ vừa cứng vừa nóng kia chọc vào chỗ riêng tư, mới biết là y muốn làm trò gì, định tránh đi thì Trương Khác dùng hai tay giữ chặt lấy eo không cho cô tránh, cách lớp quần lót mỏng, bị thứ đó trêu ghẹo, chỗ thịt non mềm mẫn cảm cực điểm, dòng nước âm ẩm rỉ ra, thấm qua quần lót, tên chết tiệt đó còn không biết vô liêm xỉ, ôm lấy gò má cô, uy hiếp cô hôn.
- Đừng, Phi Dung còn … Chiếc miệng xinh xắn của Đường Thanh bị lấp đầy, phát ra tiếng nấc kháng nghị yếu ớt trong cổ họng.
Trương Khác mặc kệ, lưỡi nỗ lực tách hàm răng trắng của cô ra, trêu chọc chiếc lưỡi thơm của Đường Thanh, như đứa trẻ đói khát hút lấy nước bọt thanh tân trong miệng cô, hôn tới mức làm Đường Thanh ngạt thở, quay mặt đi, má áp lên mặt Trương Khác, thở dốc: - Đừng ..
Một hơi thở nong nóng phun vào tai, cảm giác chiếc lưỡi ma quái của y như con rắn nhỏ liếm vòng quanh, toàn thân bủn rủn, hơi nóng trong người dần dần dâng lên tới mức mất kiếm soát, người nhũn đi trong lòng Trương Khác, mọi ý nghĩ phản kháng yếu ớt bị đánh tan, mắt khép hờ rên hừ hừ hưởng thụ khoái cảm mê muội lan tỏa tàn thân từ ngón tay Trương Khác mân mê vùng đất cấm.
Thấy Trương Khác muốn cởi quần lót của mình xuống, Đường Thanh lo lắng nhìn về phía cửa: - Đừng cởi, Phi Dung sẽ vảo đấy ...
- Vậy phải làm thế nào?
Gò má Đường Thanh từ phớt hồng chuyển sang đỏ gay, Trương Khác cảm nhận cặp mộng đầy nhục cảm và đàn hồi của cô chuyển động tìm vị trí, tay vén quần lót sáng một bên, từ từ ngồi xuống ...
Qua một phen điên đảo, làn da Đường Thanh ửng hồn như say rượu, Trương Khác chưa thỏa muốn phát tiết kìm nén mấy ngày qua một phen khoái sướng, nhưng chiếc di động không biết điều vang lên.
Nghe tiếng chuông di động, Đường Thanh choàng tình cuộn người lại, vùng vẫy thoát khỏi lòng Trương Khác, lấy chăn bọc lấy cơ thể đầy mỹ cảm chết người sau cao trào, mặc kệ Trương Khác sống chết ra sao, bảo y nghe điện thoại trước.
Trương Khác tức muốn gộc máu, không quan tâm tới cái điện thoại, định tóm lấy Đường Thanh dày vò một phen, nhưng Đường Thanh đã cuốn chăn chạy ra cửa rồi, nhìn thấy Trần Phi Dung vừa từ phòng đi ra, chẳng thể trần chuồng đuổi theo Đường Thanh được, còn phải đóng cửa lại, nhìn người khác lộ hàng là một lạc thú, nhưng để người khác nhìn hình như chẳng có gì hay ho ... Đành hậm hực nhận điện thoại.
Là điện thoại của Trần Tín Sinh, hắn nhận được thống báo, đúng lúc rạng sáng nay, cũng là buổi tra ở Mỹ, RIAA đã đồng ý rút đơn kiện Cẩm Hồ và ký hiệp nghị hòa giải ngoài tòa.
Đầu năm RIAA kiện lên tòa án liên bang, Cẩm Hồ vì sử dụng kỹ thuật bảo mật không đủ nghiêm ngặt khiến cho hộ dụng Iplayr thoải mái tải nhạc miễn phí trên mạng, xâm phạm bản quyền của họ, xin tòa án liên bang cấm bán Iplayr, đồng thời đề xuất khoản bồi thường lên tới 53 triệu USD.
Ban đầu tòa án liên bang phán Cẩm Hồ thua cuộc, nhưng kiểu kiện cáo này cũng giống như Thái Cực Quyền vậy, chỉ cần có đủ thời gian và tiền bạc là có thể đánh gia đánh lại, phát quyết đầu tiên chưa là cái gì, Cẩm Hồ tiếp tục thuê luật sư nổi tiếng chiến đầu dằng dai với RIAA.
Hơn nửa năm, riêng tiền thuê luật sư đã hơn 2 triệu USD, có điều số tiền này cũng đáng.
Khoản bồi thường cao như thế khiến giới truyền thông và công chúng rất chú ý, vụ kiện giữa RIAA và Cẩm Hồ vừa vặn là tranh cãi giữa nhà thu âm truyền thống và nhà kinh doanh nội dung mạng, khiến mức độ bị thổi phồng lên của nó vượt xa tưởng tượng của người thường.
Trước khi bị kiện mỗi tháng Cẩm Hồ bán được ở Bắc Mỹ 3 vạn chiếc Iplayr, nửa năm sau tăng vọt lên 13 vạn chiếc, làm tổng lượng tiêu thụ của Iplayr tại Bắc Mỹ vượt qua MD.
Nói thật tình, Trương Khác hận không thể ôm lấy cái đầu hói của chủ tịch RIAA hôn mấy cái,vụ kiện tốn hơn 2 triệu USD tiền luật sư này có giá trị hơn chục triệu tiền quảng cáo. Riêng việc Iplayr bán chạy hơn MD cũng là quá đủ rồi.
Quảng cáo bình thường khó thuyết phục được người tiêu dùng tin vào sản phẩm của TQ, nhờ RIAA mà Cẩm Hồ gây dựng được lòng tin với người tiêu dùng, vụ kiện càng lâu RIAA càng bất lợi.
Có thể nói Cẩm Hồ đã đánh một trận vang danh ở Mỹ.
Trương Khác thở hắt ra, tin tức tốt đẹp của Trần Tín Sinh đánh tan oán khí của y, cười nói: - Bọn họ cũng ý thức được còn dây dưa nữa chỉ làm lợi cho chúng ta thôi ...
- Sau khi đạt thành hiệp nghị hòa giải, chúng ta có thể bắt đầu tiêu thụ Iplayr ở trong nước rồi ... Trần Tín Sinh ở phía bên kia nói.
Một chiếc Iplayr rẽ nhất ở nước ngoài bán với giá 200 USD, Sony bán máy nghe nhạc cầm tay ở TQ với giá 100 USD, nhưng thị trường cực nhỏ, thực sự lấp đầy thị trường lại là sản phẩm nhái, tốt thì 100 nhân dân tệ, kém hơn 30 -40 nhân dân tệ.
Có điều Trung Quốc cũng tồn tại thị trường cao cấp không thể coi thường, Cẩm Hồ bán D188 đắt như tôm tươi là ví dụ, dù Iplayr không giảm giá cũng có dung lượng thị trường kha khá ở TQ, cướp của người giàu luôn là chuyện Trương Khác thích làm, Cẩm Hồ nắm bàn quyền kỹ thuật hạch tâm của Iplayr chẳng cần phải giảm giá.
Xâm phạm bản quyền trong nước tràn lan, Cẩm Hồ muốn người dùng Iplayr trong nước bỏ tiền tải nhạc chính bản chẳng khác gì tìm đường chết.
Trước khi vụ kiện với RIAA chấm dứt, Cẩm Hồ thả lỏng bảo mật đề phòng xâm phạm bản quyền bán Iplayr trong nước chắc chắn bị RIAA tóm lấy công kích, cho nên Cẩm Hồ chưa bán Iplayr trong nước.
Hiện đã đạt thành hiệp nghị hòa giải ở Mỹ rồi, Cẩm Hồ không sợ RIAA chạy tới Trung Quốc kiện xâm phạm bản quyền nữa.
Đương nhiên Cẩm Hồ cung cấp cho các nhà phân phối là máy có mã hóa bảo vệ chống xâm phạm bản quyền, công tác xử lý nó do nhà phân phối.
Trong lúc nói chuyện với Trần Tín Sinh, Trương Khác nghe thấy Đường Thanh và Trần Phi Dung ra ngoài, gọi điện dụ dỗ cô về tiếp tục chuyện tốt đang dang dở, Đường Thanh chỉ nói một lúc sau sẽ mang đồ ăn sáng về cho y.
Trương Khác đành vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, xem tin tức buổi sáng của ĐTH TW xem có nội dung nhạt nhẽo gì không, nghe thấy tiếng hai cô gái ngoài phòng phủ dọn dẹp, một lúc sau nghe thấy Trần Phi Dung "á" một tiếng, rồi tiếng người va xuống sàn.
Trương Khác choàng vội khăn tắm chạy ra, chỉ thấy hai cô gái ngồi trên sàn nhà cười, không khí vừa xấu hổ và ám muội, kỳ quái hỏi: - Ngã thì có gì đáng cười?
- Cái đồ đầu heo chỉ biết quẳng rác bừa bãi.
Đường Thanh giơ tay lên ném, Trương Khác né đi, thiếu chút nữa bị ném vào mặt, thì ra Trần Phi Dung dẫm phải cái này mới ngã.
Nhìn chiếc di động rơi xuống sàn, Trần Phi Dung theo bản năng cúi xuống nhặt không suy nghĩ, qua cổ áo trễ xuống Trương Khác nhìn thấy ngọc thể phấn hồng, hai bầu vú của cô không lớn lắm, nhưng cực đẹp, căng tròn vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ, nhất là hai nụ hoa chực nở còn chưa từng có nam nhân nào đụng tới, hồng hào tươi đẹp vô cùng , không ngờ Trần Phi Dung không mặc áo lót, Trương Khác như ngộp thở, nhìn không chớp.
- Á. Trần Phi Dung đặt di động lên giường, thấy Trương Khác chuyển ánh mắt đi trốn tránh, ý thức được vừa xong bị lộ hết rồi, ngực cô nhỏ nhắn, mặc áo vải chẳng lo để lộ dấu vế gì, ai ngờ vẫn để lộ ra cho Trương Khác nhìn, hơi xấu hổ, nhưng không dám cầm di động ném Trương Khác: - Bạn cố ý đấy à?
- Bạn nghĩ mình là thần tiên hay sao? Trương Khác đưa tay che mặt, cười nhăn nhở: - Mình làm sao biết được Tiểu Thanh trở mình đá vào di động.
- Hừ, coi như bị chó nhìn. Trần Phi Dung bĩu môi nói.
- Mình có cố ý đâu. Trương Khác ủy khuất nói: - Thế bạn sẵn lòng cho chó nhìn à?
Còn đầu khẩu với y nữa thành ve vãn nhau mất, Trần Phi Dung mím môi không nói, nhìn Đường Thanh, váy thì chỉnh tề rồi, nhưng chất liệu quá mỏng manh, chẳng những đường nét bầu vú nhấp nhô theo nhịp thở thấy rõ ràng, mà hai núm vú cũng gồ cả lên, dung nhan khi ngủ càng xinh đẹp, chẳng thể lấy chăn che người Đường Thanh đi, nói: - Tiểu Thanh ngủ hỗn lắm, hôm qua thiếu chút nữa bị cô ấy đẩy xuống giường, hôm nay mình vào phỏng ngủ nhỏ ở, kệ cô ấy.
Trương Khác nghe thế chắp tay vái dài.
Trần Phi Dung thấy e không hề che dấu vẻ háo sắc, không nhịn được cười, lại lườm y một cái sắc lẻm, cầm lấy đồ rời khỏi phòng.
Cửa sổ mở rộng, gió sớm tổi rèm cửa màu tìm bay lất phất, Đương Thanh ngái ngủ mở mắt ra, một cánh tay trắng như tuyết còn đặt trên lồng ngực Trương Khác, rõ ràng còn nhớ đêm qua ngủ với Trần Phi Dung cơ mà, sao cái tên háo sắc này lại như con heo rúc bên cạnh mình rồi? Đường Thanh nghi hoặc dụi mắt, cảm thấy nằm trong lòng Trương Khác rất dễ chịu, muốn ngủ thêm một lúc nữa, chân hai người gác lên nhau, cảm giác cái thứ kia nhô lên chọc vào người, cô đưa tay xuống sờ, á, cái tên hư hỏng không mặt quần sịp.
Đương Thanh muốn nhấc chân ra, nhưng sợ đánh thức Trương Khác, không dám nhúc nhích, nhưng cáo thứ kia cọ vào đó, hết sức ngứa ngáy, nghe nhịp thở của Trương Khác không giống như ngủ, đưa tay vén mi mắt y lên, thấy con người đang chuyển động gian manh, Đường Thanh trở mình cưỡi lên người Trương Khác, há miệng cắn mũi y, day khẽ mấy cái, nhõng nhéo hỏi: - Sao con heo này lại chui vào đây ngủ, Phi Dung đâu mất rồi?
- Bị mình đuổi đi rồi, nha đầu chết tiệt đó suốt cả ngày chỉ biết phá hỏng chuyện tốt của mình.
Thấy hai mắt Trương Khác híp mắt nhìn chọc chòng vào ngực mình, Đường Thanh cúi đầu nhìn xuống, á một tiếng, đưa tay che ngực, chẳng biết từ lúc nào trên xấu xa đó đã kéo dây áo ngủ nàng xuống vai, da thịt đàn hồi trắng như mỡ đông, để lộ quá nửa bầu vú vừa vặn nhưng đẹp mê hồn, hai hạt anh đào phấn hồng rung lên nhè nhẹ đến cả nàng cũng thấy say mê chính mình huống hồ tên háo sắc đó: - Chỉ giỏi những trò hư hỏng.
- Hì hì, còn che gì nữa, còn chỗ nào mình chưa nhìn mà phải che. Trương Khác cười vô sỉ, sáng sớm dương khí thịnh vượng, người ngọc như thế nằm trong lòng, không động chân động tay một chút chẳng phải là nam nhân nữa rồi, đôi tay bắt đầu mò lên đồi ngực mềm mại của cô.
Bàn tay ngọc thon thon của Đường Thanh giữ lấy bàn tay tác quái của Trương Khác, nũng nịu nói: - Đừng có nghịch lung tung, mình muốn ngủ một lúc nữa.
- Lung tung chỗ nào mình hoạt động rất có quy luật đầy chứ. Nha đầu này tuy không quá nhiệt tình với chuyện nam nữ hoan lạc, nhưng cơ thể lại rất mẫn cảm, không chịu được khiêu khích, Trương Khác nhìn nhịp thở bắt đầu không ổn định, đôi mắt mơ màng của Đường Thanh, dụ dỗ: - Bạn ngồi nhích xuống một chút đi.
Đường Thanh nghe lời nhích người xuống, bị cái thứ vừa cứng vừa nóng kia chọc vào chỗ riêng tư, mới biết là y muốn làm trò gì, định tránh đi thì Trương Khác dùng hai tay giữ chặt lấy eo không cho cô tránh, cách lớp quần lót mỏng, bị thứ đó trêu ghẹo, chỗ thịt non mềm mẫn cảm cực điểm, dòng nước âm ẩm rỉ ra, thấm qua quần lót, tên chết tiệt đó còn không biết vô liêm xỉ, ôm lấy gò má cô, uy hiếp cô hôn.
- Đừng, Phi Dung còn … Chiếc miệng xinh xắn của Đường Thanh bị lấp đầy, phát ra tiếng nấc kháng nghị yếu ớt trong cổ họng.
Trương Khác mặc kệ, lưỡi nỗ lực tách hàm răng trắng của cô ra, trêu chọc chiếc lưỡi thơm của Đường Thanh, như đứa trẻ đói khát hút lấy nước bọt thanh tân trong miệng cô, hôn tới mức làm Đường Thanh ngạt thở, quay mặt đi, má áp lên mặt Trương Khác, thở dốc: - Đừng ..
Một hơi thở nong nóng phun vào tai, cảm giác chiếc lưỡi ma quái của y như con rắn nhỏ liếm vòng quanh, toàn thân bủn rủn, hơi nóng trong người dần dần dâng lên tới mức mất kiếm soát, người nhũn đi trong lòng Trương Khác, mọi ý nghĩ phản kháng yếu ớt bị đánh tan, mắt khép hờ rên hừ hừ hưởng thụ khoái cảm mê muội lan tỏa tàn thân từ ngón tay Trương Khác mân mê vùng đất cấm.
Thấy Trương Khác muốn cởi quần lót của mình xuống, Đường Thanh lo lắng nhìn về phía cửa: - Đừng cởi, Phi Dung sẽ vảo đấy ...
- Vậy phải làm thế nào?
Gò má Đường Thanh từ phớt hồng chuyển sang đỏ gay, Trương Khác cảm nhận cặp mộng đầy nhục cảm và đàn hồi của cô chuyển động tìm vị trí, tay vén quần lót sáng một bên, từ từ ngồi xuống ...
Qua một phen điên đảo, làn da Đường Thanh ửng hồn như say rượu, Trương Khác chưa thỏa muốn phát tiết kìm nén mấy ngày qua một phen khoái sướng, nhưng chiếc di động không biết điều vang lên.
Nghe tiếng chuông di động, Đường Thanh choàng tình cuộn người lại, vùng vẫy thoát khỏi lòng Trương Khác, lấy chăn bọc lấy cơ thể đầy mỹ cảm chết người sau cao trào, mặc kệ Trương Khác sống chết ra sao, bảo y nghe điện thoại trước.
Trương Khác tức muốn gộc máu, không quan tâm tới cái điện thoại, định tóm lấy Đường Thanh dày vò một phen, nhưng Đường Thanh đã cuốn chăn chạy ra cửa rồi, nhìn thấy Trần Phi Dung vừa từ phòng đi ra, chẳng thể trần chuồng đuổi theo Đường Thanh được, còn phải đóng cửa lại, nhìn người khác lộ hàng là một lạc thú, nhưng để người khác nhìn hình như chẳng có gì hay ho ... Đành hậm hực nhận điện thoại.
Là điện thoại của Trần Tín Sinh, hắn nhận được thống báo, đúng lúc rạng sáng nay, cũng là buổi tra ở Mỹ, RIAA đã đồng ý rút đơn kiện Cẩm Hồ và ký hiệp nghị hòa giải ngoài tòa.
Đầu năm RIAA kiện lên tòa án liên bang, Cẩm Hồ vì sử dụng kỹ thuật bảo mật không đủ nghiêm ngặt khiến cho hộ dụng Iplayr thoải mái tải nhạc miễn phí trên mạng, xâm phạm bản quyền của họ, xin tòa án liên bang cấm bán Iplayr, đồng thời đề xuất khoản bồi thường lên tới 53 triệu USD.
Ban đầu tòa án liên bang phán Cẩm Hồ thua cuộc, nhưng kiểu kiện cáo này cũng giống như Thái Cực Quyền vậy, chỉ cần có đủ thời gian và tiền bạc là có thể đánh gia đánh lại, phát quyết đầu tiên chưa là cái gì, Cẩm Hồ tiếp tục thuê luật sư nổi tiếng chiến đầu dằng dai với RIAA.
Hơn nửa năm, riêng tiền thuê luật sư đã hơn 2 triệu USD, có điều số tiền này cũng đáng.
Khoản bồi thường cao như thế khiến giới truyền thông và công chúng rất chú ý, vụ kiện giữa RIAA và Cẩm Hồ vừa vặn là tranh cãi giữa nhà thu âm truyền thống và nhà kinh doanh nội dung mạng, khiến mức độ bị thổi phồng lên của nó vượt xa tưởng tượng của người thường.
Trước khi bị kiện mỗi tháng Cẩm Hồ bán được ở Bắc Mỹ 3 vạn chiếc Iplayr, nửa năm sau tăng vọt lên 13 vạn chiếc, làm tổng lượng tiêu thụ của Iplayr tại Bắc Mỹ vượt qua MD.
Nói thật tình, Trương Khác hận không thể ôm lấy cái đầu hói của chủ tịch RIAA hôn mấy cái,vụ kiện tốn hơn 2 triệu USD tiền luật sư này có giá trị hơn chục triệu tiền quảng cáo. Riêng việc Iplayr bán chạy hơn MD cũng là quá đủ rồi.
Quảng cáo bình thường khó thuyết phục được người tiêu dùng tin vào sản phẩm của TQ, nhờ RIAA mà Cẩm Hồ gây dựng được lòng tin với người tiêu dùng, vụ kiện càng lâu RIAA càng bất lợi.
Có thể nói Cẩm Hồ đã đánh một trận vang danh ở Mỹ.
Trương Khác thở hắt ra, tin tức tốt đẹp của Trần Tín Sinh đánh tan oán khí của y, cười nói: - Bọn họ cũng ý thức được còn dây dưa nữa chỉ làm lợi cho chúng ta thôi ...
- Sau khi đạt thành hiệp nghị hòa giải, chúng ta có thể bắt đầu tiêu thụ Iplayr ở trong nước rồi ... Trần Tín Sinh ở phía bên kia nói.
Một chiếc Iplayr rẽ nhất ở nước ngoài bán với giá 200 USD, Sony bán máy nghe nhạc cầm tay ở TQ với giá 100 USD, nhưng thị trường cực nhỏ, thực sự lấp đầy thị trường lại là sản phẩm nhái, tốt thì 100 nhân dân tệ, kém hơn 30 -40 nhân dân tệ.
Có điều Trung Quốc cũng tồn tại thị trường cao cấp không thể coi thường, Cẩm Hồ bán D188 đắt như tôm tươi là ví dụ, dù Iplayr không giảm giá cũng có dung lượng thị trường kha khá ở TQ, cướp của người giàu luôn là chuyện Trương Khác thích làm, Cẩm Hồ nắm bàn quyền kỹ thuật hạch tâm của Iplayr chẳng cần phải giảm giá.
Xâm phạm bản quyền trong nước tràn lan, Cẩm Hồ muốn người dùng Iplayr trong nước bỏ tiền tải nhạc chính bản chẳng khác gì tìm đường chết.
Trước khi vụ kiện với RIAA chấm dứt, Cẩm Hồ thả lỏng bảo mật đề phòng xâm phạm bản quyền bán Iplayr trong nước chắc chắn bị RIAA tóm lấy công kích, cho nên Cẩm Hồ chưa bán Iplayr trong nước.
Hiện đã đạt thành hiệp nghị hòa giải ở Mỹ rồi, Cẩm Hồ không sợ RIAA chạy tới Trung Quốc kiện xâm phạm bản quyền nữa.
Đương nhiên Cẩm Hồ cung cấp cho các nhà phân phối là máy có mã hóa bảo vệ chống xâm phạm bản quyền, công tác xử lý nó do nhà phân phối.
Trong lúc nói chuyện với Trần Tín Sinh, Trương Khác nghe thấy Đường Thanh và Trần Phi Dung ra ngoài, gọi điện dụ dỗ cô về tiếp tục chuyện tốt đang dang dở, Đường Thanh chỉ nói một lúc sau sẽ mang đồ ăn sáng về cho y.
Trương Khác đành vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, xem tin tức buổi sáng của ĐTH TW xem có nội dung nhạt nhẽo gì không, nghe thấy tiếng hai cô gái ngoài phòng phủ dọn dẹp, một lúc sau nghe thấy Trần Phi Dung "á" một tiếng, rồi tiếng người va xuống sàn.
Trương Khác choàng vội khăn tắm chạy ra, chỉ thấy hai cô gái ngồi trên sàn nhà cười, không khí vừa xấu hổ và ám muội, kỳ quái hỏi: - Ngã thì có gì đáng cười?
- Cái đồ đầu heo chỉ biết quẳng rác bừa bãi.
Đường Thanh giơ tay lên ném, Trương Khác né đi, thiếu chút nữa bị ném vào mặt, thì ra Trần Phi Dung dẫm phải cái này mới ngã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.