Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 29: Chương 18.2: Chuẩn bị đánh lâu dài.

Tiểu Nông Dân

09/08/2016

- Xem ra cô ta chưa già lắm thì phải.

Phan Bảo Sơn xoa cằm.

- Người biết cách lăn lộn thì có thể sớm làm lãnh đạo.

- Tất nhiên chưa già, Ân Ích Khai năm nay ba mươi lăm tuổi, hình như Ân Ích Đồng ít hơn hắn ít nhất hai tuổi, nên năm nay cùng lắm là ba mươi ba tuổi thôi.

Hoàng Khai Kiến cười to đầy hàm ý.

- Ân Ích Đồng rất hiểu chuyện đời, nên tất cả các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của từng huyện khu cô ta đều quen biết.

- Thân quen đến mức độ nào ạ?

Phan Bảo Sơn cố ý để mặt nhìn gian gian trước mặt Hoàng Khai Kiến.

- Không đến mức cứ gặp mặt là ôm chầm lấy nhau chứ?

Hoàng Khai Kiến ngây người một lúc rồi lập tức đập bàn quay lại cười lớn.

- Anh đấy Tiểu Phan, nói chuyện cũng thông minh quá ha, người ta gặp nhau tất nhiên không cuồng nhiệt ôm hôn rồi, sao mà trước mặt mọi người quấn quýt ôm hôn nhau được.

- Đúng, tất nhiên là như vậy rồi.

Phan Bảo Sơn nghiêng đầu cười lớn.

- Bí thư Hoàng, phụ nữ hơn đàn ông ở chỗ là họ có cái lợi thế đấy.

- Thôi dừng lại, dừng lại, không thể bàn luận thêm được, sẽ ảnh hưởng không tốt.

Hoàng Khai Kiến giơ tay biểu thị ý dừng lại:

- Lát nữa cậu đi tìm Ngô Cường rồi bảo anh ta cùng đến uống rượu, sau này xã chúng ta có muốn đẩy mạnh công tác tuyên truyền, có thể qua Ân Ích Khai tìm Ân Ích Đồng rồi in hình mặt Lộ Lộ trên trang nhất cũng được.

- Được, còn ai nữa không, để tôi thông báo nốt.

- Còn Chu Quốc Phòng và Lưu Giang Yến nữa, bên chúng ta có sáu người, không biết bên Ân Ích Khai có mấy người đây.

- Tổ chức ở chỗ nào ạ? Ở nhà ăn hay ra quán rượu Phú Quý?

- Quán rượu Phú Quý đi, nhà ăn hắn đã đến rồi, cũng nên thay đổi địa điểm.

- Giờ tôi sẽ đi sắp xếp luôn ạ.

- Chuyện này cậu đâu cần lo, để lát nữa tôi bảo Chu Quốc Phòng làm được rồi, mà cũng không cần báo hắn nữa, chỉ cần nói qua với Ngô Cường và Lưu Giang Yến là được.

Phan Bảo Sơn đi tìm Ngô Cường thông báo chuyện Ân Ích Khai ở Văn phòng Huyện ủy sẽ tới, và Bí thư Hoàng muốn anh ta đến tối cùng ngồi tiếp vài chén. Ngô Cường vừa nghe nói đến Ân Ích Khai, lập tức đứng dậy ngẩng mặt lên trời thở dài.

- Sếp Ngô, sao vậy?

- Ân Ích Khai, Ân Ích Khai ư?

Ngô Cường vừa nói vừa lắc đầu:

- Chỉ cần gặp tên đó một lần thôi e rằng anh sẽ không bao giờ muốn gặp hắn lần hai đâu.

- Có phải rất tẻ nhạt, buồn chán không?

- Nếu chỉ là tẻ nhạt và buồn chán thôi thì đã tốt, đằng này tên đó là một tên tiểu nhân ưa nịnh bợ, cực kỳ ưa cơ. Đối với các lãnh đạo huyện, hắn chỉ hận không thể biến thành con chó cảnh quấn bên chân, vào phòng làm việc của lãnh đạo, không có đuôi cũng phải giả bộ là có, mà càng như thật thì hắn lại càng tự mãn.

- Như thế đúng là có hơi quá rồi, khiêm nhường quá mức.

- Khiêm nhường cái khỉ gì! Anh chưa nhìn thấy hắn ta đối xử với người không phải lãnh đạo, cái tên ngạo mạn hơn người, đến mũi cũng hếch lên trời. Này nhé, những người tiếp xúc với hắn đều biết nếu lỡ đắc tội thì không mong có ngày được sống yên ổn, hắn có thể nhúng tay vào mọi chuyện, trằn trọc nghĩ cách trả thù người ta.

- Đúng là đồ chết tiệt! Lòng dạ hẹp hòi.



- Hắn không bao giờ rộng lượng với ai, mà lại còn đa nghi nữa. Cấp dưới từ văn phòng hắn đi ra, kể cả đã đi khỏi cửa nhé, chỉ cần lỡ xoay người trung tiện, hắn sẽ đuổi theo hỏi như thế là có ý gì? Thế nào cũng bắt người ta phải giải thích rõ ràng đó chỉ là ngoài ý muốn, không kìm được phản ứng sinh lý mới thế, chứ không phải có ý xúc phạm hay tỏ thái độ.

- Mẹ kiếp! Nếu đã như vậy, tối nay tôi không uống rượu cùng hắn nổi. Nếu chẳng may làm phật lòng nhau thì thật sự là phiền toái.

- Bí thư Hoàng cử anh đi, anh có thể chối sao? Thôi trên bàn rượu để ý chút là được.

- Đi không được mà không đi cũng không xong.

Phan Bảo Sơn cười than:

- Vậy tối nay phải nhẫn nhịn chút, không thể ngồi lâu được, ăn uống xong phải lập tức bỏ của chạy lấy người.

- Ha ha, không cần phải thế đâu, anh chuẩn bị tâm lý kỹ là được.

Ngô Cường cười đầy hàm ý.

- Chắc phải chiến đấu lâu dài đấy.

- Chiến đấu lâu dài?

Phan Bảo Sơn sửng sốt,

- Chiến cái gì?

- Anh cứ chờ rồi biết, giờ nói ra chỉ thêm áp lực tâm lý cho anh.

Ngô Cường nói:

- Nhưng cũng không có gì đâu, dù sao cũng là ăn uống nhậu nhẹt, chỉ tại uống cùng Ân Ích Khai, nếu không sẽ rất vui vẻ.

Ngô Cường không nói rõ ràng sự tình, Phan Bảo Sơn cũng không hỏi nhiều, nói cho cùng cũng là chuyện không quan trọng.

- Vậy trước tiên cứ như vậy, buổi tối gặp. Tôi còn phải đi tìm Lưu Giang Yến, Bí thư Hoàng cũng bảo tôi báo cho cô ta biết.

Phan Bảo Sơn lắc đầu:

- Bất quá tôi cảm thấy Lưu Giang Yến không thích hợp với cái loại đó, nhưng Trịnh Kim Bình thật ra là ứng cử viên rất tuyệt.

- Như thế nào, bắt đầu che chở Lưu Giang Yến rồi hả?

Ngô Cường đẩy vai Phan Bảo Sơn:

- Yên tâm đi, có Lưu Hải Yến, cô ta vẫn an toàn, người bình thường còn không dám thân với kẻ trộm kia.

- Bảo vệ của tôi là xuất phát từ công nghĩa, không chứa tình cảm riêng tư. Sếp Ngô, nếu tôi không báo cho Lưu Giang Yến biết, đến lúc đó hãy nói với Bí thư Hoàng không tìm được người thì như thế nào đây?

- Vậy xem buổi tối có bao nhiêu người, cảnh tượng náo nhiệt cũng không sao cả, ít mà nói thì sợ là Bí thư Hoàng sẽ phát hỏa, nhạt nhẽo quá.

- Vậy không có sao, ngoại trừ Lưu Giang Yến, bên chúng ta còn năm người mà, bên Ân Ích Khai ít nhất cũng đến hai, ba người. Bảy tám người một bàn, vừa đủ.

- Đúng là không tệ, tuy nhiên bên chúng ta thiếu đồng chí nữ. Ân Ích Khai muốn dẫn nữ tới, tìm nữ đến cùng.

- Văn phòng không phải còn Vương Hà sao, cho cô ta đi.

- Vương Hà bộ dáng không được, tuy nhiên cũng có thể bổ sung cho đủ quân số.

- Đúng đấy, Lưu Giang Yến không phải là tìm không ra cô ta hả. Tuy nhiên nếu sắp xếp như vậy, cũng phải cùng Lưu Giang Yến nói qua, nếu chẳng may cô ta lộ mặt bị Hoàng Khai Kiến nhìn thấy sẽ không hay lắm.

- Đúng, phải nói qua một chút, không thể mặc giúp, anh tranh thủ nói đi.

Phan Bảo Sơn đi vào Văn phòng Đảng ủy, Lưu Giang Yên đúng là không ở đây, gọi điện thoại hỏi cô ta ở nơi nào, Lưu Giang Yến nói ở bên ngoài, lập tức trở về.

- Chủ nhiệm Lưu, cô tạm thời đừng có trở về, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, đừng để Bí thư Hoàng thấy cô là được.

- Làm sao?

Lưu Giang Yến giật mình.



- Xảy ra chuyện gì?

- Không có chuyện gì.

Phan Bảo Sơn kể một chút tình hình.

- Chủ nhiệm Lưu, tôi tự mình giúp cô làm chủ trương, cô cũng đừng trách tôi nhiều chuyện.

- Phó Chủ tịch xã Phan, vậy thật sự là quá tốt, tôi không muốn đi.

- Chủ nhiệm Lưu, cô đừng gọi tôi là Phó Chủ tịch xã được không, tôi nghe không được tự nhiên, gọi tên của tôi nghe tốt hơn.

- Vậy, vậy không tốt sao.

- Có gì không tốt, tôi thấy rất tốt, gọi tên thân thiết hơn.

- Thật có chút không thích hợp à.

- Không có gì thích hợp hay không, chỉ cần tôi thấy thích hợp là được.

- Tôi thấy không được, thời gian làm việc hay là gọi Phó Chủ tịch xã. Anh cũng không được gọi tôi là chủ nhiệm Lưu, nghe không được tự nhiên.

- Vậy chúng ta gọi tên nhau là được rồi, Lưu Giang Yến, ha ha.

- Ha ha, Phan Bảo Sơn….

Lưu Giang Yến cũng nhẹ nhàng cười.

- Phan Bảo Sơn, lúc gặp mặt tôi vẫn gọi anh Phó Chủ tịch xã nhé, nếu không gọi thẳng tên cũng lạ đấy.

- Được, dù sao cô cảm thấy tự nhiên là được. Ồ đúng rồi, cảm ơn cô đưa tôi gạt tàn thuốc lá.

- Không cần khách khí, ngày đó tôi thấy anh bỏ đầu thuốc lá vào trong chén trà, vừa hay lúc chiều đi siêu thị mua xà phòng, thấy gạt tàn thuốc lá đã giúp anh lấy một cái, dùng đến cũng có thể mà.

- Còn không sử dụng sao, không nỡ, cũng thu được giá trị tốt.

- Có, có cái gì giá trị đâu?

Lưu Giang Yến không tự nhiên.

- Không phải chỉ là một cái gạt tàn thuốc lá nhỏ sao.

- Đồ vật cô tặng, mặc kệ là cái gì cũng có giá trị, cho dù là một sợi tóc tơ.

- Tóc tơ mới không thể tùy tiện tặng đâu, ý tứ đại biểu kia rất đặc biệt.

- Haiz, cô không tặng không sao, tôi có thể tự lấy mà.

Phan Bảo Sơn cười nói:

- Cầm cái kéo, lén lút chạy tới phía sau cô, cắt một nhát rồi bỏ chạy.

- Phan Bảo Sơn, anh, anh không to gan như vậy……

- Lá gan thì có, chính là sợ cô không chịu nổi ngay tại chỗ khóc to, tôi đây sẽ phải xấu hổ đến không có chỗ tránh đâu.

- Khóc cái gì, tôi chính là lớn hơn anh một tuổi, anh là tiểu hài tử, càn quấy mù quáng, không chấp nhặt với anh.

- Tôi đây có thể không khách khí, hôm nào tìm một cơ hội ra tay.

- Tốt, tôi xem anh có dám hay không.

Lời nói này, nói xong Phan Bảo Sơn trong lòng ngứa ngáy, cảm giác thân thiết với Lưu Giang Yến trong lúc này trở nên vô cùng mãnh liệt, sau đó lại dâng lên một cỗ cảm xúc ngọt ngào nồng đậm.

Có hay không nên ra tay đây? Phan Bảo Sơn cầm điện thoại di động ôm cánh tay đứng nguyên tại chỗ sững sờ. Có một số việc rất khó nói, nên ra tay mà lại không ra tay, tiếc nuối hối hận cùng đến. Nhưng nói miệng dường như lại có điểm không thích hợp, vừa mới lên làm Phó chủ tịch xã liền hành động, có thể làm cho người ta cảm thấy rất tự đại hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook