Quan Lộ Tiêu Dao

Chương 14: Chấn động.

Tiểu Nông Dân

09/08/2016

Phan Bảo Sơn cầm điện thoại lên gọi cho Vương Thao, hỏi Lương Diên Phát có ở nhà hay không. Hôm qua sang định nói chuyện với ông ta không được, hôm nay nhất định phải qua, có một số việc nên sớm, không nên chậm trễ.

Vương Thao nói cho Phan Bảo Sơn, Lương Diên Phát còn chưa tới văn phòng, phỏng chừng còn đang ngủ.

- Ha ha, rất bình thường, dù sao cũng không còn trẻ, gây sức ép cả buổi tối rồi, cũng nên dưỡng tinh lực.

Phan Bảo Sơn miễn cưỡng cười.

Vương Thao ở bên kia cũng không dám nhiều lời, văn phòng tai vách mạch rừng.

- Cứ vậy đi, lúc nào ông ta đến tôi sẽ báo cho cậu.

Phan Bảo Sơn buông điện thoại, đi đến phía trước cửa sổ lôi một cành hoa đón xuân, thật sự là tâm không thể tĩnh nổi. Ngô Cường đã nói qua, sớm thì sáng hôm sau ý kiến trả lời bản danh sách đề cử sẽ có thể chuyển xuống đến nơi. Hiện tại, Phan Bảo Sơn đang rất nóng lòng muốn biết thái độ của Hoàng Khai Kiến.

Ý kiến phúc đáp quả thật là buổi sáng đã đến.

Hoàng Khai Kiến vẫn rất tự tin, ông ta căn bản là không đi khơi thông quan hệ, không chú ý đến ý kiến phúc đáp. Ông ta đã sớm bảo Chu Quốc Phòng phải chú ý đột kích quần chúng cơ sở, đánh bại Trịnh Kim Bình. Không nghĩ tới chính là, danh sách thông qua chỉ có một người, là một điều động sinh vừa mới tham gia công tác năm trước tên Phan Bảo Sơn.

Hoàng Khai Kiến thoáng do dự một chút, ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho Phan Bảo Sơn:

- Tiêu Phan, đến phòng làm việc của tôi một chút.

Phan Bảo Sơn vừa nghe, dự cảm đến thời khắc mấu chốt tới rồi, vội vàng chạy qua.

- Tiểu Phan, cậu có quan hệ gì với bên trên không?

Hoàng Khai Kiến không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề:

- Danh sách đề cử Phó chủ tịch xã lần này, không ngờ chỉ có mình cậu được thông qua.

- A?

Phan Bảo Sơn không thể không ra vẻ kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Hoàng Khai Kiến:

- Bí thư Hoàng, sao lại có danh sách đề cử?

- Ồ, chúng ta sau khi họp Đảng ủy đã quyết định, danh sách đề cử Phó chủ tịch xã gồm có ba người, bao gồm cả cậu. Sau đó báo lên Ban tổ chức huyện ủy. Được thông qua chỉ có mình cậu.

- Điều này cũng quá là bất ngờ.

Phan Bảo Sơn càng trừng to mắt:

- Bí thư Hoàng, sao tôi lại không được biết chuyện danh sách này?

- Họp Đảng ủy quyết định, không nhất thiết phải báo cáo với tất cả mọi người.

Hoàng Khai Kiến hơi bất chợt dừng lại:

- À, vừa rồi tôi hỏi, cậu vẫn chưa trả lời. Cậu có quan hệ gì với bên trên không?

- Không có, thật không có.

- Vậy thì thật khó hiểu, chẳng lẽ cậu “ngư ông đắc lợi”?

Hoàng Khai Kiến mày hơi căng thẳng:



- Bất kể nói thế nào, tình hình bây giờ đã là như vậy, bước tiếp theo cậu sẽ là Phó chủ tịch xã. Ngày kia tiến hành Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, sẽ tuyên bố cậu nhậm chức.

- Tôi không phải đang nằm mơ chứ?

Phan Bảo Sơn nhéo nhéo cánh tay.

Hoàng Khai Kiến cười ha hả:

- Giữa ban ngày nói chuyện mơ mộng gì, là thật sự, cậu được đề bạt.

- Cảm ơn, cảm ơn Bí thư Hoàng.

Phan Bảo Sơn nhẹ nhàng khom người, tỏ vẻ cảm ơn.

- Tiểu Phan, cậu tới Giáp Lâm chưa lâu, có một số việc cũng không biết. Lương Diên Phát cái đồ chó kia, căn bản cũng chẳng ra gì. Sau này những lời y nói không cần nghe, có lên mặt cũng đừng sợ. Tôi đi nhiều nơi rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một Chủ tịch xã dẫn một đám người ồn ào, dám lộ liễu đối đầu với Bí thư xã.

Hoàng Khai Kiến nói đến đây, lại chửi ầm lên:

- Lương Diên Phát, mẹ nó, tự cho là bình tĩnh hơn tôi, thủ đoạn bịp bợm có thể chỉnh tôi. Nằm mơ đi, bố mày bắt được cơ hội, nhất định sẽ chỉnh chết mày.

- Bí thư Hoàng, ông nói Chủ tịch xã Lương là người như vậy sao?

- Cái gì Chủ tịch xã Lương? Gọi Lương Diên Phát, y không xứng làm Chủ tịch xã.

- Ồ, không nghĩ Lương Diên Phát là người như vậy. Ông ta gây bất lợi đối với triển khai công việc của Bí thư Hoàng sao?

- Còn phải nói, dù sao từ lúc tôi đến Giáp Lâm, chân chính chưa làm được cống hiến gì cho dân chúng, tất cả đều do lão quái thai kia bày trò.

Hoàng Khai Kiến mắng một lúc, tâm tình thật tốt, lấy ra một bao Trung Hoa mềm, ném cho Phan Bảo Sơn một điếu:

- Tốt lắm, cậu là lựa chọn và điều động sinh của Tỉnh ủy, có tài cán, vào được Ban lãnh đạo rồi, đi theo tôi, tranh thủ làm chút hiện thực.

Đối mặt với Hoàng Khai Kiến ngay thẳng như thế, Phan Bảo Sơn không khỏi sinh ra hảo cảm, dường như đáng tin cậy hơn so với Lương Diên Phát. Tuy nhiên Lương Diên Phát đã nói trước, biểu thị thái độ với hắn, nếu xử lý không tốt thế cục, dễ dàng đắc tội với người.

- Bí thư Hoàng, ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt.

Phan Bảo Sơn nói xong, nhanh chóng tiến đến giúp Hoàng Khai Kiến châm thuốc lá. Nghĩ tới vấn đề phân công công tác sắp tới, sao không nhân cơ hội này nói một chút.

- Bí thư Hoàng, nếu như tôi có thể thuận lợi nhậm chức, tương lai vấn đề phân công công tác, ông định an bài thế nào? Có một vài lĩnh vực tôi không nắm chắc lắm.

Phan Bảo Sơn nói.

- Ồ, vấn đề phân công, cậu có ý tưởng gì?

- Tôi học chính là chuyện ngành nông – lâm nghiệp, đối với nông nghiệp vẫn là tương đối có kiến thức. Phó chủ tịch xã Triệu lúc trước không phải là cũng được phân công quản lý nông nghiệp sao, nếu không cứ để cho tôi tiếp tục thử xem?

- Nông nghiệp sao?

Hoàng Khai Kiến nhướn mày:

- Liệu được không?

- Bí thư Hoàng, bắt đầu từ tháng 6 năm ngoái tôi đã phụ trách mảng này rồi, trải qua hơn nửa năm, cảm thấy coi như cũng được. Kỳ thật, điều kiện sản xuất nông nghiệp của xã Giáp Lâm chúng ta vẫn tương đối tốt, nếu quy hoạch một chút có thể khởi sắc rồi.



- Xem ra cậu rất tự tin. Nếu đã như vậy, cứ để cho cậu thử xem. Tuy nhiên bên chó nhật Lương kia cũng không biết tình hình thế nào. Chỉ cần là tôi chủ trương, mẹ nó cũng phải phản đối.

- Cái này tôi thấy cũng không nhất định.

Phan Bảo Sơn cúi đầu xuống, con ngươi đảo một vòng:

- Có lẽ Lương Diên Phát sẽ không lợn lành chữa thành lợn què, đem đá đập chân của mình đâu.

- Ồ sao lại thế, cậu nói một chút xem?

- Bí thư Hoàng, tôi giống như một đứa nhóc chưa ráo máu đầu, ai có thể tin tưởng tôi sẽ xử lý tốt sản xuất nông nghiệp được?

Phan Bảo Sơn ha hả cười:

- Nếu nhìn từ góc độ người bình thường, để cho tôi quản lý nông nghiệp chính là làm khó tôi, khiến cho tôi không chịu nổi. Ngẫm mà xem, sau này Phan Bảo Sơn tôi cùng Bí thư Hoàng ngài đi lại gần nhau, tôi không chịu nổi, không phải gián tiếp làm cho ngài xấu mặt sao.

- Ồ, tôi hiểu rồi, có đạo lý. Nói như vậy, chó nhật Lương kia còn có thể đồng ý.

- Chẳng những là đồng ý, gây chuyện không tốt ông ta còn chủ động đề xuất ý chứ.

Phan Bảo Sơn cười khẽ:

- Chỉ cần ông ta muốn làm khó tôi, rất có thể sẽ làm như vậy. Lúc đó, Bí thư Hoàng chỉ cần xuôi dòng đẩy thuyền là được rồi.

- Ha ha.

Hoàng Khai Kiến hơi ngửa đầu:

- Được, đến lúc đó tôi xem một chút tình huống, nếu chó nhật Lương nói ra trước, tôi sẽ bán cho y cái ân tình.

- Nếu ông ta không đề cập tới, ngài lên tiếng cũng không muộn.

Phan Bảo Sơn cười nói.

- Đúng là chuyện như vậy.

Hoàng Khai Kiến sờ sờ cằm, thần sắc thoáng trở nên nghiêm túc

Phan Bảo Sơn vừa thấy biết là không còn việc gì, liền hỏi:

- Bí thư Hoàng, còn việc gì phân phó?

- Có.

Hoàng Khai Kiến nói thẳng:

- Buổi sáng tôi còn nghe nói một việc, đáng giá khiến cho tôi coi trọng.

- Xin Bí thư Hoàng chỉ thị!

- Đêm hôm qua cậu nghe lén Lưu Giang Yến đi WC đúng không?

- Tôi...

Phan Bảo Sơn không nghĩ tới Hoàng Khai Kiến hỏi như vậy, bất giác sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook