Chương 470: Bắt cóc, chứng cứ bị xoá bỏ (1-3)
Trần Trọng
09/09/2013
-Ừm, nghe em hết, bà xã
Lý Bình thầm thở dài, y không tin số mệnh, nhưng cảnh ngộ bi thảm xảy đến trên người y khiến y vô cùng sợ hãi đối với tương lai chưa biết ra sao. Tất cả đều đã qua, y tuy mất đi đôi chân, nhưng vẫn còn vợ, còn có đứa con sắp ra đời. Bình an, sau này bình an là tốt rồi.
- Hồng tỷ, trong nhà hết muối rồi, em xuống siêu thị dưới lầu mua một bịch.
Giọng nói của cô em họ Tôn Tiểu Lôi từ ngoài cửa truyền vào, chỉ chốc lát, chợt nghe được cửa phòng đóng lại, nghĩ chắc là Tiểu Lôi đã ra ngoài. Cô đang mang thai, chồng thì bị liệt, Tiểu Lôi thời gian này thường đến nhà chăm sóc cô.
Chỉ chốc lát, chuông cửa vang lên “ting tong”. Tôn Tiểu Hồng chậm rãi xuống giường, hướng về chồng cười nói:
- Nhất định là Tiểu Lôi quên mang chìa khóa, em đi mở cửa cho nó.
Lý Bình gật gật đầu, nhìn vợ đỡ cái eo cẩn thận đi ra phòng ngủ.
- Các ông, các ông là ai? Làm gì thế, các ông muốn làm gì thế?
Trong tai chợt nghe thanh âm kinh sợ của vợ, Lý Bình trong lòng không khỏi run lên. Y vội vàng lăn bánh xe lăn hướng ra phòng khách, trong miệng hô to:
- Bà xã, bà xã...
Tôn Tiểu Lôi tới siêu thị Lợi Dân dưới lầu mua bịch muối, lại tiện thể chọn chút hoa quả tươi ngon. Khi đang chuẩn bị trở về, thình lình bị người vỗ vai một cái. Ngạc nhiên xoay người, thì thấy cô gái cùng tuổi cô đang mỉm cười nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ hô to “'Bội Bội”, sau đó đứng một chỗ nói chuyện say sưa với đối phương.
Lại qua hơn mười phút, tạm biệt người bạn lâu ngày không gặp, Tôn Tiểu Lôi trong lòng rất vui vừa hát vừa chạy về nhà. Một chiếc xe tải màu xám xoẹt qua người cô khiến cô không khỏi nhíu mày. Cô còn nhớ rõ vừa rồi lúc ra khỏi cửa tòa lầu, liền gặp phải mấy người đàn ông từ xe tải đi ra. Cái ánh mắt liếc nhìn cô rất trắng trợn không kiêng dè khiến cô cảm thấy hết sức ghê tởm.
- Hồng tỷ, anh rể, em về rồi
Đi lên lầu hai, thấy cửa phòng mở toang, Tôn Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cô nhớ rõ ràng là chính mình rành rành đã khóa cửa rồi. Cất bước đi vào bên trong, nhìn đống bừa bãi dưới đất, dường như có trộm vào nhà, cô không khỏi ngây dại.
- Hồng tỷ, anh rể
Bỏ đồ xuống, cô chạy nhanh như bay đến phòng ngủ, phòng bếp, ban công, nhưng không tìm ra bóng dáng Hồng tỷ và anh rể. Trái tim đột nhiên trầm xuống. Cô nhớ tới bọn người vạm vỡ lộ thói côn đồ, nhớ tới chiếc xe tải màu xám, cuối cùng lại nhớ tới lời anh rể lặng lẽ nói với cô ngày hôm qua.
- Tiểu Lôi, nếu có một ngày anh xảy ra chuyện gì, em hãy mở hòm thư máy tính của anh, đem thứ trong đó giao cho Phó cục trưởng Lương ở cục công an thành phố. Sau đó, lại đưa lên trên mạng.
Trong xe tải Lý Bình nhắm mắt lại, y may là mình đã có chuẩn bị trước. Nhưng rất hiển nhiên, y đối với những người đó phỏng chừng không đủ, người vợ mang thai hơn bảy tháng, không thể nghi ngờ đã trở thành sự uy hiếp của bọn người đó đối với y. Y biết, mục tiêu của những người đó chính là cái đĩa VCD kia.
Tôn Tiểu Lôi xoay người vội vàng chạy ra cửa nhà, ở cổng khu chung cư ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào trong xe, vội vàng nói với tài xế xe taxi:
- Bác tài, đến cục Công an thành phố, xin nhanh một chút.
Tòa nhà Cục Công an thành phố đèn đã sáng lên, chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung đem tài liệu sửa sang lại đặt trên bàn làm việc, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi, uống ngụm trà, đứng lên đi ra văn phòng. Sau buổi chiều ăn liên hoan xong, ông cùng Nhâm Hướng Bình chia ra, một người tổng kết quá trình họp báo án tình hôm nay, một người phụ trách sắp xếp nhà nghỉ khách sạn cho cơ quan công an Phong Hà, Giang Sở. Cục công an thành phố lần này nở mặt nở mày, chủ nhiệm ban Chính trị như ông đương nhiên cũng thấy vinh quang lây, cho nên việc này đích thân ông đi làm
Đi thang máy xuống lầu, lúc đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên ông thấy một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ vẻ mặt kích động đang cùng bảo vệ trực ban nói cái gì đó. Thấy tò mò, ông cất bước đi tới.
-A, Chủ nhiệm Ngô, ông tới vừa đúng lúc, cô gái này muốn tìm sếp Lương. Tôi nói trong Cục đều đã tan ca, kêu cô ta ngày mai lại đến, nhưng cô ta nói sao cũng không nghe, một mực đòi tôi điện thoại cho sếp Lương
Bảo vệ lão Đổng gặp được Chủ nhiệm Ngô giống gặp được cứu tinh, vội vàng mở miệng giải thích.
- Tôi tìm Cục trưởng Lương có chuyện quan trọng thật mà.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vẻ mặt lo lắng khẩn cầu nói.
Chủ nhiệm Ngô do dự một chút, ông thấy được cô gái này dường như thật sự có việc gấp tìm sếp Lương, mà số điện thoại sếp Lương ông cũng biết. Ngẫm nghĩ một chút, ông lấy điện thoại ra, hướng về cô gái nói:
-Vậy đi, tôi gọi điện thoại cho sếp Lương, à phải, cô tên gì?
- Tôi là Tôn Tiểu Lôi.
Cô gái đúng là Tôn Tiểu Lôi. Sau khi chị họ và anh rể mất tích, cô có nghĩ tới báo cảnh sát. Nhưng để tuyệt đối không sai sót, cô cảm thấy hay là nghe theo lời anh rể, trực tiếp đi tìm Phó cục trưởng Lương kia.
Ấn dãy số, đưa máy sát tai, sau đó bảy tám giây sau, Chủ nhiệm Ngô lắc lắc đầu, hướng về vẻ mặt cô gái đang tràn đầy hy vọng nói:
-Máy sếp Lương không người nhận, hay là cô ngày mai lại đến.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Tôn Tiểu Lôi sắp khóc tới nơi. Chậm một giây thì chị họ và anh rể thêm một giây bị nguy hiểm, huống hồ gì kêu cô đợi một đêm.
- Có chuyện gì thế?
Một thanh âm rất uy nghiêm rất có kiểu cách truyền tới. Ngô Hoán Trung quay đầu, thì thấy Phó cục trưởng Vương Thụ Ba vẻ mặt nghiêm túc vừa mới đẩy cửa vào đi tới.
- Sếp Vương, là anh sao?
Ngô Hoán Trung có chút kinh ngạc, tới giờ này rồi Vương Thụ Ba còn tới Cục làm cái gì. Nhưng câu trả lời của đối phương lập tức giải tỏa nghi ngờ của ông
- Đêm nay là tôi trực ban, lão Ngô, trí nhớ của ông không được tốt lắm.
Vương Thụ Ba khẽ mỉm cười, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía cô gái, mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bảo vệ cửa lão Đổng lại đem những lời vừa rồi thuật lại một lần. Mà Ngô Hoán Trung cũng thêm câu bổ sung:
-Điện thoại cho sếp Lương nhưng không ai bắt máy.
- Tôn tiểu thư, cô có phải có chỗ nào khó xử. Tôi và sếp Lương quan hệ khá tốt, chi bằng cô nói với tôi, có lẽ tôi cũng có thể giúp đỡ ít nhiều
Vương Thụ Ba giật mình, chuyển hướng về cô gái lộ ra tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói.
Tôn Tiểu Lôi do dự một chút, lúc này tìm không được sếp Lương, mà chị họ và anh rể lại đang trong nguy hiểm, xin phó cục trưởng Vương này giúp đỡ trước, hôm sau sẽ tìm sếp Lương, nghĩ đến cũng có thể là vậy. Vì thế cô không hề do dự, vội vàng nói với đối phương:
- Cục trưởng Vương, chị họ và anh rể tôi vừa bị bắt cóc.
- Chị họ và anh rể cô bị bắt cóc? Vậy sao cô không lập tức báo cảnh sát?
Vương Thụ Ba cau mày hỏi.
- Anh rể tôi từng nói với tôi, anh ta đắc tội với người rất có thế lực, sợ...
Tôn Tiểu Lôi lo lắng bất an trả lời
-Anh rể cô tên gọi là gì?
Vương Thụ Ba trong lòngchấn động, bất động thanh sắc hỏi han.
- Lý Bình, chị họ tôi tên Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Lôi vội vàng nói:
- Cục trưởng Vương, ông mau phái người cứu chị họ và anh rể tôi, chị họ tôi đang mang thai chẳng may mà…
- Đừng vội, cô tới văn phòng tôi trước, đem chuyện đã qua tỉ mỉ kể lại một chút
Vương Thụ Ba trong mắt hiện ra một vẻ biểu hiện rất kỳ quái. Ông ta lấy giọng điệu ôn hòa nói với cô gái, sau đó lại hướng về Ngô Hoán Trung mỉm cười nói:
- Lão Ngô, tôi lên xử lý vụ án này, anh hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Nhìn cô gái theo Vương Thụ Ba đáp thang máy đi lên lầu, Ngô Hoán Trung vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu. Ông cứ cảm thấy phó cục trưởng Vương Thụ Ba có chút gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Lắc lắc đầu, việc không liên quan đến mình, tốt nhất không nên nghĩ nữa, mang theo túi da của mình đi ra tòa nhà cục Công an thành phố.
Trong phòng làm việc, Phó cục trưởng Vương Thụ Ba rót ly nước cho cô gái, sau đó cẩn thận hỏi lại chuyện đã xảy ra. Sau khi nghe cô gái nói xong, ông ta trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Theo phân tích của tôi, nhất định là anh rể cô nắm giữ trong tay nhược điểm hay chứng cớ gì đó của bọn người đó. Bọn họ bắt cóc chị họ và anh rể cô, cũng là vì muốn lấy lại đồ vật này.
Tôn Tiểu Lôi vô tình gật gật đầu, cô vừa rồi cũng không đề cập đến chuyện hòm thư, mà vị phó cục trưởng Vương này không ngờ chỉ thông qua suy luận phân tích đưa ra kết luận khá chính xác. Cô cũng nghĩ lại, thứ trong hòm thư anh rể nhất định là chứng cớ gì đó.
Nếu Tôn Tiểu Lôi bình tĩnh suy nghĩ thêm chút, cô sẽ phát hiện trong suy luận của đối phương có chỗ kỳ quái. Vị phó cục trưởng Vương này vì sao dám khẳng định là anh rể cô, mà không phải là chị của cô nắm giữ chứng cớ đó chứ?
- Tôn tiểu thư, cô nghĩ kỹ lại đi, anh rể cô có nói qua cái gì không? Ví dụ như, ám chỉ liên quan tới chứng cớ?
Phó cục trưởng Vương dùng giọng điệu dẫn dụ hỏi.
Tôn Tiểu Lôi do dự, cô đang suy xét có nên đem chuyện hòm thư nói cho vị phó cục trưởng Vương này. Anh rể dặn dò là phải đem đồ trong hòm thư giao cho sếp Lương, nhưng lúc này không liên lạc được với sếp Lương, chị họ và anh rể lại đang nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?
- Nếu có chứng cớ gì, phải lập tức đưa ra, để tiện cho chúng tôi từ đó tìm ra manh mối, như vậy mới nhanh chóng giải cứu cho chị họ và anh rể cô. Xin cô yên tâm, tôi và sếp Lương là đồng sự tốt, cho dù hiện tại sếp Lương không ở đây, tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ cô
Cảm thấy cô gái do dự, phó cục trưởng Vương bất động thanh sắc bỏ thêm dầu vào lửa.
- Có, có anh rể đã từng nói qua với tôi, trong hòm thư anh ấy có một thứ đồ…
Tôn Tiểu Lôi do dự nửa ngày, rốt cục vẫn nói ra sự thật.
- Tôi có máy tính
Phó cục trưởng Vương giọng điệu hơi có chút khác thường, dường như đang cực lực khống chế cái cảm xúc gì đó. Ông ta mở máy tính trên bàn làm việc, ý kêu Tôn Tiểu Lôi lại đây.
Lý Bình thầm thở dài, y không tin số mệnh, nhưng cảnh ngộ bi thảm xảy đến trên người y khiến y vô cùng sợ hãi đối với tương lai chưa biết ra sao. Tất cả đều đã qua, y tuy mất đi đôi chân, nhưng vẫn còn vợ, còn có đứa con sắp ra đời. Bình an, sau này bình an là tốt rồi.
- Hồng tỷ, trong nhà hết muối rồi, em xuống siêu thị dưới lầu mua một bịch.
Giọng nói của cô em họ Tôn Tiểu Lôi từ ngoài cửa truyền vào, chỉ chốc lát, chợt nghe được cửa phòng đóng lại, nghĩ chắc là Tiểu Lôi đã ra ngoài. Cô đang mang thai, chồng thì bị liệt, Tiểu Lôi thời gian này thường đến nhà chăm sóc cô.
Chỉ chốc lát, chuông cửa vang lên “ting tong”. Tôn Tiểu Hồng chậm rãi xuống giường, hướng về chồng cười nói:
- Nhất định là Tiểu Lôi quên mang chìa khóa, em đi mở cửa cho nó.
Lý Bình gật gật đầu, nhìn vợ đỡ cái eo cẩn thận đi ra phòng ngủ.
- Các ông, các ông là ai? Làm gì thế, các ông muốn làm gì thế?
Trong tai chợt nghe thanh âm kinh sợ của vợ, Lý Bình trong lòng không khỏi run lên. Y vội vàng lăn bánh xe lăn hướng ra phòng khách, trong miệng hô to:
- Bà xã, bà xã...
Tôn Tiểu Lôi tới siêu thị Lợi Dân dưới lầu mua bịch muối, lại tiện thể chọn chút hoa quả tươi ngon. Khi đang chuẩn bị trở về, thình lình bị người vỗ vai một cái. Ngạc nhiên xoay người, thì thấy cô gái cùng tuổi cô đang mỉm cười nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ hô to “'Bội Bội”, sau đó đứng một chỗ nói chuyện say sưa với đối phương.
Lại qua hơn mười phút, tạm biệt người bạn lâu ngày không gặp, Tôn Tiểu Lôi trong lòng rất vui vừa hát vừa chạy về nhà. Một chiếc xe tải màu xám xoẹt qua người cô khiến cô không khỏi nhíu mày. Cô còn nhớ rõ vừa rồi lúc ra khỏi cửa tòa lầu, liền gặp phải mấy người đàn ông từ xe tải đi ra. Cái ánh mắt liếc nhìn cô rất trắng trợn không kiêng dè khiến cô cảm thấy hết sức ghê tởm.
- Hồng tỷ, anh rể, em về rồi
Đi lên lầu hai, thấy cửa phòng mở toang, Tôn Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cô nhớ rõ ràng là chính mình rành rành đã khóa cửa rồi. Cất bước đi vào bên trong, nhìn đống bừa bãi dưới đất, dường như có trộm vào nhà, cô không khỏi ngây dại.
- Hồng tỷ, anh rể
Bỏ đồ xuống, cô chạy nhanh như bay đến phòng ngủ, phòng bếp, ban công, nhưng không tìm ra bóng dáng Hồng tỷ và anh rể. Trái tim đột nhiên trầm xuống. Cô nhớ tới bọn người vạm vỡ lộ thói côn đồ, nhớ tới chiếc xe tải màu xám, cuối cùng lại nhớ tới lời anh rể lặng lẽ nói với cô ngày hôm qua.
- Tiểu Lôi, nếu có một ngày anh xảy ra chuyện gì, em hãy mở hòm thư máy tính của anh, đem thứ trong đó giao cho Phó cục trưởng Lương ở cục công an thành phố. Sau đó, lại đưa lên trên mạng.
Trong xe tải Lý Bình nhắm mắt lại, y may là mình đã có chuẩn bị trước. Nhưng rất hiển nhiên, y đối với những người đó phỏng chừng không đủ, người vợ mang thai hơn bảy tháng, không thể nghi ngờ đã trở thành sự uy hiếp của bọn người đó đối với y. Y biết, mục tiêu của những người đó chính là cái đĩa VCD kia.
Tôn Tiểu Lôi xoay người vội vàng chạy ra cửa nhà, ở cổng khu chung cư ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào trong xe, vội vàng nói với tài xế xe taxi:
- Bác tài, đến cục Công an thành phố, xin nhanh một chút.
Tòa nhà Cục Công an thành phố đèn đã sáng lên, chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung đem tài liệu sửa sang lại đặt trên bàn làm việc, sau đó duỗi cái lưng mệt mỏi, uống ngụm trà, đứng lên đi ra văn phòng. Sau buổi chiều ăn liên hoan xong, ông cùng Nhâm Hướng Bình chia ra, một người tổng kết quá trình họp báo án tình hôm nay, một người phụ trách sắp xếp nhà nghỉ khách sạn cho cơ quan công an Phong Hà, Giang Sở. Cục công an thành phố lần này nở mặt nở mày, chủ nhiệm ban Chính trị như ông đương nhiên cũng thấy vinh quang lây, cho nên việc này đích thân ông đi làm
Đi thang máy xuống lầu, lúc đang chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên ông thấy một cô gái xinh đẹp tuổi còn trẻ vẻ mặt kích động đang cùng bảo vệ trực ban nói cái gì đó. Thấy tò mò, ông cất bước đi tới.
-A, Chủ nhiệm Ngô, ông tới vừa đúng lúc, cô gái này muốn tìm sếp Lương. Tôi nói trong Cục đều đã tan ca, kêu cô ta ngày mai lại đến, nhưng cô ta nói sao cũng không nghe, một mực đòi tôi điện thoại cho sếp Lương
Bảo vệ lão Đổng gặp được Chủ nhiệm Ngô giống gặp được cứu tinh, vội vàng mở miệng giải thích.
- Tôi tìm Cục trưởng Lương có chuyện quan trọng thật mà.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vẻ mặt lo lắng khẩn cầu nói.
Chủ nhiệm Ngô do dự một chút, ông thấy được cô gái này dường như thật sự có việc gấp tìm sếp Lương, mà số điện thoại sếp Lương ông cũng biết. Ngẫm nghĩ một chút, ông lấy điện thoại ra, hướng về cô gái nói:
-Vậy đi, tôi gọi điện thoại cho sếp Lương, à phải, cô tên gì?
- Tôi là Tôn Tiểu Lôi.
Cô gái đúng là Tôn Tiểu Lôi. Sau khi chị họ và anh rể mất tích, cô có nghĩ tới báo cảnh sát. Nhưng để tuyệt đối không sai sót, cô cảm thấy hay là nghe theo lời anh rể, trực tiếp đi tìm Phó cục trưởng Lương kia.
Ấn dãy số, đưa máy sát tai, sau đó bảy tám giây sau, Chủ nhiệm Ngô lắc lắc đầu, hướng về vẻ mặt cô gái đang tràn đầy hy vọng nói:
-Máy sếp Lương không người nhận, hay là cô ngày mai lại đến.
- Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Tôn Tiểu Lôi sắp khóc tới nơi. Chậm một giây thì chị họ và anh rể thêm một giây bị nguy hiểm, huống hồ gì kêu cô đợi một đêm.
- Có chuyện gì thế?
Một thanh âm rất uy nghiêm rất có kiểu cách truyền tới. Ngô Hoán Trung quay đầu, thì thấy Phó cục trưởng Vương Thụ Ba vẻ mặt nghiêm túc vừa mới đẩy cửa vào đi tới.
- Sếp Vương, là anh sao?
Ngô Hoán Trung có chút kinh ngạc, tới giờ này rồi Vương Thụ Ba còn tới Cục làm cái gì. Nhưng câu trả lời của đối phương lập tức giải tỏa nghi ngờ của ông
- Đêm nay là tôi trực ban, lão Ngô, trí nhớ của ông không được tốt lắm.
Vương Thụ Ba khẽ mỉm cười, lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía cô gái, mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bảo vệ cửa lão Đổng lại đem những lời vừa rồi thuật lại một lần. Mà Ngô Hoán Trung cũng thêm câu bổ sung:
-Điện thoại cho sếp Lương nhưng không ai bắt máy.
- Tôn tiểu thư, cô có phải có chỗ nào khó xử. Tôi và sếp Lương quan hệ khá tốt, chi bằng cô nói với tôi, có lẽ tôi cũng có thể giúp đỡ ít nhiều
Vương Thụ Ba giật mình, chuyển hướng về cô gái lộ ra tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói.
Tôn Tiểu Lôi do dự một chút, lúc này tìm không được sếp Lương, mà chị họ và anh rể lại đang trong nguy hiểm, xin phó cục trưởng Vương này giúp đỡ trước, hôm sau sẽ tìm sếp Lương, nghĩ đến cũng có thể là vậy. Vì thế cô không hề do dự, vội vàng nói với đối phương:
- Cục trưởng Vương, chị họ và anh rể tôi vừa bị bắt cóc.
- Chị họ và anh rể cô bị bắt cóc? Vậy sao cô không lập tức báo cảnh sát?
Vương Thụ Ba cau mày hỏi.
- Anh rể tôi từng nói với tôi, anh ta đắc tội với người rất có thế lực, sợ...
Tôn Tiểu Lôi lo lắng bất an trả lời
-Anh rể cô tên gọi là gì?
Vương Thụ Ba trong lòngchấn động, bất động thanh sắc hỏi han.
- Lý Bình, chị họ tôi tên Tôn Tiểu Hồng.
Tôn Tiểu Lôi vội vàng nói:
- Cục trưởng Vương, ông mau phái người cứu chị họ và anh rể tôi, chị họ tôi đang mang thai chẳng may mà…
- Đừng vội, cô tới văn phòng tôi trước, đem chuyện đã qua tỉ mỉ kể lại một chút
Vương Thụ Ba trong mắt hiện ra một vẻ biểu hiện rất kỳ quái. Ông ta lấy giọng điệu ôn hòa nói với cô gái, sau đó lại hướng về Ngô Hoán Trung mỉm cười nói:
- Lão Ngô, tôi lên xử lý vụ án này, anh hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.
Nhìn cô gái theo Vương Thụ Ba đáp thang máy đi lên lầu, Ngô Hoán Trung vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu. Ông cứ cảm thấy phó cục trưởng Vương Thụ Ba có chút gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ. Lắc lắc đầu, việc không liên quan đến mình, tốt nhất không nên nghĩ nữa, mang theo túi da của mình đi ra tòa nhà cục Công an thành phố.
Trong phòng làm việc, Phó cục trưởng Vương Thụ Ba rót ly nước cho cô gái, sau đó cẩn thận hỏi lại chuyện đã xảy ra. Sau khi nghe cô gái nói xong, ông ta trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Theo phân tích của tôi, nhất định là anh rể cô nắm giữ trong tay nhược điểm hay chứng cớ gì đó của bọn người đó. Bọn họ bắt cóc chị họ và anh rể cô, cũng là vì muốn lấy lại đồ vật này.
Tôn Tiểu Lôi vô tình gật gật đầu, cô vừa rồi cũng không đề cập đến chuyện hòm thư, mà vị phó cục trưởng Vương này không ngờ chỉ thông qua suy luận phân tích đưa ra kết luận khá chính xác. Cô cũng nghĩ lại, thứ trong hòm thư anh rể nhất định là chứng cớ gì đó.
Nếu Tôn Tiểu Lôi bình tĩnh suy nghĩ thêm chút, cô sẽ phát hiện trong suy luận của đối phương có chỗ kỳ quái. Vị phó cục trưởng Vương này vì sao dám khẳng định là anh rể cô, mà không phải là chị của cô nắm giữ chứng cớ đó chứ?
- Tôn tiểu thư, cô nghĩ kỹ lại đi, anh rể cô có nói qua cái gì không? Ví dụ như, ám chỉ liên quan tới chứng cớ?
Phó cục trưởng Vương dùng giọng điệu dẫn dụ hỏi.
Tôn Tiểu Lôi do dự, cô đang suy xét có nên đem chuyện hòm thư nói cho vị phó cục trưởng Vương này. Anh rể dặn dò là phải đem đồ trong hòm thư giao cho sếp Lương, nhưng lúc này không liên lạc được với sếp Lương, chị họ và anh rể lại đang nguy hiểm, vậy phải làm sao bây giờ?
- Nếu có chứng cớ gì, phải lập tức đưa ra, để tiện cho chúng tôi từ đó tìm ra manh mối, như vậy mới nhanh chóng giải cứu cho chị họ và anh rể cô. Xin cô yên tâm, tôi và sếp Lương là đồng sự tốt, cho dù hiện tại sếp Lương không ở đây, tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ cô
Cảm thấy cô gái do dự, phó cục trưởng Vương bất động thanh sắc bỏ thêm dầu vào lửa.
- Có, có anh rể đã từng nói qua với tôi, trong hòm thư anh ấy có một thứ đồ…
Tôn Tiểu Lôi do dự nửa ngày, rốt cục vẫn nói ra sự thật.
- Tôi có máy tính
Phó cục trưởng Vương giọng điệu hơi có chút khác thường, dường như đang cực lực khống chế cái cảm xúc gì đó. Ông ta mở máy tính trên bàn làm việc, ý kêu Tôn Tiểu Lôi lại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.