Quan Lộ Trầm Luân

Chương 10: Bắt kẻ thông dâm tại chỗ

Trần Trọng

26/02/2013

Hai ngày sau đó, Diệp Thanh Oánh mỗi ngày đều gọi điện cho hắn, hai người tùy ý tán gẫu vài câu. Nghe giọng quan tâm dịu dàng của cô gái, trong lòng Lương Thần cảm thấy rất ấm áp! Còn lại phần lớn thời gian, Lương Thần đọc sách giết thời gian, rồi đi vòng vòng trong bệnh viện. Hắn vô cùng chán ghét với những kiểu ngày nhàm chán này, chỉ vì muốn giữ lời hứa với cô gái, hắn không thể không nhẫn nại kiên trì tới ngày cuối cùng.

Thời gian này người đàn bà mạnh mẽ Vương Phỉ Hạm cũng gọi điện cho hắn, chỉ để thông báo rằng tiền của hắn đã được chuyển vào, để hắn kiểm tra và nhận. Hắn lề mề ừ một tiếng, sau đó cúp máy!

Trên tay hắn đang cầm một tờ nhật báo Tây Phong, ở một trang chuyên san nổi bật có một dòng tin tức: lãnh đạo Huyện thăm hỏi cảnh sát nhân dân bị thương!

Tin tức của bản báo (cộng tác viên Tiếu Quyên nhà báo Tần Yến) buổi chiều ngày mười chín, quyền chủ tịch huyện Lục Nhất Minh và các lãnh đạo huyện, lónh đạo phòng công an huyện, đó đến Bệnh viện nhân dân huyện, ân cần thăm hỏi cảnh sát nhân dân Lương Thần bị thương vì truy đuổi ba tên tội phạm.

Lục Nhất Minh hỏi thăm tỉ mỉ về tình hình vết thương của Lương Thần, và chúc anh sớm bình phục. Lục Nhất Minh bày tỏ, đồng chí Lương Thần đối mặt với kẻ gian nhưng không hề sợ hãi, luôn luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình, trong tình huống bị thương nặng nhưng vẫn tóm gọn bọn tội phạm, dùng chính bản thân mình để bảo vệ chức trách thiêng liêng của cảnh sát nhân dân, phát huy tinh thần của cảnh sát nhân dân “ trung thành, kính nghiệp, công chính, vì dân”. Ông hi vong tất cả cảnh sát nhân dân trên toàn huyện noi theo tấm gương của Lương Thần, cương quyết đấu tranh chống lại những hành vi phạm tội, vi phạm pháp luật, nỗ lực hết sức duy trì hòa bình và ổn định xã hội... !

Lương Thần cười rồi nói, bản thân lúc đó cũng chỉ đánh ngã hai tên côn đồ, nếu không phải chú Phong tới kịp, thì đến cái mạng nhỏ này cũng không giữ được. Phần công lao này hắn nhận mà hổ thẹn!

Hai ngày này hắn không quên gọi điện cho cha mẹ hắn, nghe những lời dặn dò như những ngày thường của cha mẹ, Lương Thần yên tâm, nói vậy nghĩa là tin tức hắn được phỏng vấn lại không được hai người họ xem. Nghĩ cũng đúng, cha mẹ rất ít khi xem các chương trình của đài truyền hình huyện, càng không có thói quen đặt mua báo. Bệnh tim của mẹ không tốt, hắn bất luận thế nào cũng không để cho bà phải hốt hoảng lo sợ!

Ngày hai tư tháng hai, Lương Thần cuối cùng cũng trở về với tự do, khi bác sĩ Lưu mặt lạnh kiểm tra lại lần cuối cho hắn và muốn hắn một tháng sau quay lại để kiểm tra lần nữa.

Đích thân ngài sở trưởng lái chiếc xe Jeep cũ tới đón hắn, tới nhà tắm công cộng tắm, Lương Thần thay một bộ cảnh phục sạch sẽ, gột hết những uể oải khi nằm viện, khắp người thoát ra một thứ sức sống bừng bừng. Vết thương trên đầu hắn đã liền, chỉ có điều trên trán hắn còn lưu lại một vết sẹo mờ mờ, nhưng vẫn còn khá tốt, không đến nỗi là mặt mày hốc hác!

Chui vào trong xe Jeep, Lương Thần ngồi bên lái phụ, ngài sở trưởng cười tít mắt rồi đưa cho hắn một điếu thuốc. Liếc nhìn xem xét, Lương Thần thốt một câu kinh ngạc:

- Sếp Vương, đẳng cấp lên rồi à!? Thuốc lá Trung Hoa mềm!

-Này, nửa bao này cho cậu!

Vương Văn Diệc tiện tay ném nửa bao thuốc vào túi áo đối phương, trong đồn công an có hai người nghiện thuốc lá, ngoài ông ta ra chính là cậu nhóc ở trước mặt này.

- Khó thấy sếp hào phóng như thế, khà khà, có chuyện hay gì kể ra cho đàn em này nghe với!

Nhìn ngài sở trưởng với khuôn mặt hồng hồng, giống như trẻ ra vài tuổi, trong lòng Lương Thần không khỏi thấy lạ, dò hỏi.

- Về tới nhà rồi nói! Tôi bảo chị dâu của cậu làm chút đồ nhắm, mình vừa uống vừa nói chuyện!

Vương Văn Diệc úp úp mở mở, rồi nổ ga, đánh tay lái, chiếc xe Jeep cũ nổ xình xịch rồi lao đi trên đường.

- Ôi giời, còn giữ bí mật!

Lương Thần ngáp một cái vô vị:

- Bây giờ em là bệnh nhân, bác sĩ nói em phải kiêng rượu kiêng cay!

- Uống một chút không sao, chủ yếu là ngồi cùng thôi!

Sở trưởng nói mà không thấy thẹn, rồi lại ông nhìn Lương Thần cười nói:

-Tôi đã hỏi phó trưởng phũng Đinh rồi, đợi cậu sau khi tham gia xong nghi thức biểu dương vào cuối tuần này, là có thể tiến hành liên hệ, chuyển về phòng công an huyện, nghe nói là vào đại đội trị an!

Lương Thần mừng rỡ, rồi trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn đối phương:



- Để em đoán thử xem, lẽ nào sếp thăng chức rồi à!

Vương Văn Diệc ngẩn người một chút và theo sau là trận cười sảng khoái.

- Xe, chú ý xe!

Lương Thần nhìn về phía trước hoảng hốt.

Ngài sở trưởng rất bình tĩnh đánh chiếc vô lăng, và đi sát qua một chiếc BMW đối diện.

Lương Thần lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ chiếc xe Jeep cũ này mà cũng học người ta chạy nhanh, thế chẳng phải là muốn chết sao!? Nhưng, dựa trên phản ứng của ngài sở trưởng, hắn có thể nhận ra, điều hắn đoán là chính xác!

- Coi như cậu thông minh!

Vương Văn Diệc thở dài thườn thượt, rất cảm khái thốt ra một câu thô tục:

-Mẹ nó, mười năm làm vợ cũng chịu thành bà, cuối cùng cũng nhịn được tới ngày hôm nay rồi !

Rồi lại nhìn Lương Thần, cười:

- Phó trưởng phũng Đinh lên Trưởng rồi, nên trống ghế phó trưởng phũng. Sau này, cậu phải biết cách mà đối đãi! Nếu không ông đây sẽ gây khó dễ!

- Sếp Vương, chúc mừng thăng chức!

Lương Thần chắp tay kiểu rất giang hồ, tận đáy lòng hắn muốn chúc mừng đối phương. Ở xã Hoà Bình đã nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng thấy được những ngày tháng tốt đẹp, có xúc động cũng là lẽ thường tình. Hơn nữa, làm một lão lãnh đạo như ông, ngài sở trưởng được thăng lên làm phó cục, đối với ông tuyệt đối là thuận lợi.

- Chia vui, chia vui, để bày tỏ sự chúc mừng, lát nữa ta nhất định phải liền lúc cạn ba cốc nhé!

Vương Văn Diệc rất hào khí nói, sau đó quay sang nhìn khuôn mặt như quả mướp đắng của Lương Thần mà không khỏi bật cười.

Mười lăm phút sau, Vương Văn Diệc đánh tay lái, đưa lão Jeep quẹo vào trước một tiểu khu. Vương Văn Diệc và Lương Thần lần lượt nhảy xuống.

- Đi mua đồ ăn trước, chị của cậu còn chưa biết tôi về nhà, tôi muốn cho cô ấy một niềm vui bất ngờ!

Vương Văn Diệc ha hả cười.

Lương Thần cũng cười theo, đây cũng không phải lần đầu tiên đến nhà sếp Vương. Khi mới thi đỗ công chức, sau khi biết được nơi mình được điều tới, hắn còn thường tới nhà ngài sở trưởng tặng quà. Khoảng thời gian một năm sau, hắn cũng tới mấy lần, ăn mấy bữa cơm. Vợ của sếp Vương là giáo viên ở trường đại học truyền hình của huyện, vẻ bề ngoài không phải là xinh lắm, nhưng lại có gì đó sâu xa bên trong. Hai người có một cậu con trai hơn tám tuổi, tên là Hạo Hạo, rất kháu khỉnh và đáng yêu.

Từ trong chợ đi ra, cả Vương Văn Diệc và Lương Thần, trên tay hai người xách đầy rau và thịt, đi qua cổng lớn của tiểu khu, rồi đi về hướng nhà lầu số tám. Những căn nhà ở tiểu khu này đã rất cổ xưa rồi, tuyết đọng bên trong cũng không có người dọn dẹp. Nhưng ở huyện Tây Phong này, có thể có được căn phòng sáu mươi mét vuông như vậy cũn không phải là thường. Tây Phong tuy là một huyện lị nhỏ, giá nhà không thể so với thành phố, nhưng cái giá ba ngàn một mét vuông không phải ai cũng gánh được, chí ít trong đó có Lương Thần.

Nhà của Vương Văn Diệc trên tầng bốn, hai người kẻ trước người sau bước trên nền cầu thang xi măng tới cửa nhà. Đưa những chiếc túi trên tay cho Lương Thần, Vương Văn Diệc dơ một tay không ra móc chìa khóa, cạch cạch vài cái cánh cửa mở ra, miệng cũng cùng lúc hô lên:

-Bà xã, anh về rồi!

Lương Thần cũng đi theo vào, bỗng nhiên hắn nhìn thấy, Vương Văn Diệc bỏ giày rồi đứng đó bất động, theo đó nghe Xoảng một tiếng, chùm chìa khóa vừa lấy ra từ cửa từ trên tay Vương Văn Diệc rơi xuống nền gạch men.

Sắc mặt Vương Văn Diệc trong nháy mắt đã thay đổi, những gân xanh trên trán nổi lên, thân hình to lớn bắt đầu không ngừng run rẩy. Theo ánh mắt nhìn của ông, trong lòng Lương Thần không khỏi bị chấn động, trên ghế sofa ở phòng khách, quần áo của nam và nữ rơi lộn xộn, một chiếc quần lót vải lụa màu hồng to bằng bàn tay móc vào một góc của bàn trà, bày ra trông rất chướng mắt.



Lương Thần lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra! Hình như cũng cùng lúc, cánh cửa nhà tắm mở ra, lộ ra một người phụ nữ với khuôn mặt kinh hoàng, đổi sắc.

- Văn Diệc...!

Trên người phụ nữ quấn một tấm khăn, hai quả tuyết lê trắng nõn như ẩn như hiện. Sắc mặt mụ ta tái nhợt, có một nỗi sợ hãi kinh hoàng giống như gặp phải ngày tận thế!

Lồng ngực của Vương Văn Diệc đập dữ dội, hình như phải dùng hết sức mới giữ được cho hơi thở nhịp nhàng. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, từng bước tiến đến trước cửa nhà tắm, ông muốn tận tay lôi tên gian phu kia ra ngoài, rồi băm ra từng mảnh nhỏ!

- Lý Bân, đi mau!

Sau sự hốt hoảng người đàn bà kia lập tức đưa ra quyết định, mụ bất chấp tất cả lao ra, dùng hai tay ôm chặt lấy eo chồng, quen thuộc với tính cách của chồng, biết trong lúc nổi giận có thể giết người, hành động này của mụ không phải để bảo vệ gian phu, mà là để cứu lấy chồng mình!

Một bóng người từ trong nhà tắm thoát ra, lợi dụng lúc Vương Văn Diệc đang bị vợ sống chết ôm lấy, nhanh chóng nhặt từng chiếc quần áo ở trên ghế sofa mặc lên người. Lương Thần nhìn rõ dáng dấp tên gian phu này, trẻ đến bất ngờ, khuôn mặt anh tuấn, cơ thể rắn chắc, tuy bị bắt gian tại chỗ, nhưng lại không biểu hiện một chút bối rối.

- Văn Diệc, để anh ta đi đi, anh xử em thế nào cũng được!

Người đàn bà cứ gắt gao níu lấy chồng, mụ biết chỉ cần mụ lỏng tay, thì cái nhà này sẽ trở thành một thảm kịch.

- Tiểu Thần!

Không thể thoát khỏi người vợ, Vương Văn Diệc quay đầu nhìn Lương Thần hét lớn.

Đón nhận đôi mắt đỏ ngầu rơi lệ của đối phương, Lương Thần thở dài trong lòng, hắn nhìn thấu sự phẫn nộ và bi thương trong mắt Vương Văn Diệc, thân là người đàn ông, còn gì có thể sỉ nhục hơn điều này chứ!

Bỏ hết đồ trong tay xuống, Lương Thần một bước nhảy vọt lên, cho tên gian phu kia một đấm rất mạnh vào mặt.

- Bốp!

Nắm đấm rất mạnh của Lương Thần không ngờ đã bị tên gian phu kia né được. Tiếp đó hắn còn chưa kịp mặc quần áo dài đã vội lao về phía đầu Lương Thần và thoát ra ngoài.

Lương Thần rất nhanh xông lên, cùng lúc giơ tay ra kéo rơi chiếc áo khoác, chân bay lên đá một đá vào bụng đối phương. Hạn chế bởi diện tích nhỏ hẹp nên tên gian phu không kip né tránh, hét lên một tiếng thảm thiết, rồi khom lưng xuống ôm lấy bụng. Do Lương Thần đi giày da, nên đã khiến cho tên thanh niên chỉ vừa kịp mặc quần nhóc kia phải chịu một cú đau đớn!

- Lương Thần, xin cậu, hãy để cho anh ta đi!

Vợ của Lương Văn Diệc nước mắt ngắn dài, khổ sở van nài.

Bịch! Lương Thần làm ngơ như không nghe thấy, thuận thế cho một cú móc, đánh trúng vào mặt tên thanh niên kia một cú rất mạnh, rất nhanh khiến cho đối phương nằm lăn xuống đất. Mà lúc này, Vương Văn Diệc cũng thoát khỏi sự giằng co của vợ, rất mạnh đánh tới, cứ đè lên người tên gian phu tay đấm chân đá.

- Có gan thì giết tao đi, nếu không tao sẽ cho chúng mày nếm mùi!

Gã ôm lấy chỗ hiểm trên đầu, rồi cuộn người lăn tròn trên mặt đất, miệng hét lên những từ rất côn đồ.

- Đừng đánh, đừng đánh nữa, anh ta là con trai của bí thư Lý Tung Kiệt...!

Vợ của Vương Văn Diệc đứng một bên khóc lóc.

Lý Tung Kiệt!? Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt!? Cú đá của Vương Văn Diệc chậm lại. Tim Lương Thần cũng nhảy dựng lên, bí thư huyện ủy huyện Tây Phong đúng là Lý Tung Kiệt, tên khốn này, đúng là con trai của Lý Tung Kiệt!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook