Chương 479: Bị cảm nắng
Trần Trọng
09/09/2013
- Ai nói video không còn?
Chỉ một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại giống như tiếng sấm ngang tai Phó cục trưởng Vương Thụ Ba. Giọng nói của Lương Thần tuy không lớn nhưng lại khiến cho tất cả những người nghe cảm thấy như bừng tỉnh. Những thành viên Đảng ủy đang ngồi, bao gồm cả Vương Thụ Ba đều nhìn Lương Thần với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
- Những bức mail trong hộp thư quả thật đã bị xóa. Nhưng chúng ta đừng quên, bức mail này được gửi từ một địa chỉ email khác. Hôm qua, chúng tôi đã thử tìm người gửi bức mail đó, cũng chính là mật mã của hộp thư “aihong”. Nhưng thật đáng tiếc, đã không thành công!
Lương Thần nhìn chằm chằm vào Phó cục trưởng Vương Thụ Ba:
- Cho đến sáu giờ sáng hôm nay, vợ của người bị hại Lý Bình, trong quá trình sắp xếp lại những di vật của chồng, vô tình phát hiện một số điện thoại trên di động của chồng. Số điện thoại này được lưu lại bằng cái tên “aihong”.
- Số điện thoại này chính là mật khẩu hộp thư?
Xâu chuỗi lại từ đầu đến cuối những lời nói của Lương Thần, những thành viên Đảng ủy đang ngồi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Mà trong đó, sắc mặt tái nhợt của Phó cục trưởng Vương Thụ Ba càng khiến cho người ta chú ý.
- Đúng vậy. Đội hình sự dựa vào manh mối này đã mở được hòm mail, trong đó tìm thấy một đoạn video. Hiện giờ, đoạn video này đã được sao lại rất nhiều, mail cho toàn thể cảnh sát trong đội hình sự mỗi người một bản, đưa lên một vài trang web nổi tiếng trên Inte. Cho nên lúc này đây, bất kể thế nào cũng không còn nguyên nhân vì máy tính trục trặc khiến cho chứng cớ bị xóa ngoài ý muốn nữa.
Lương Thần nở một nụ cười đầy vẻ châm biếm. Hắn hơi cúi người, nhìn Phó cục trưởng Vương mặt mày tái mét hỏi:
- Phó cục trưởng Vương, bây giờ ông có dám nhắc lại một lần nữa rằng: trong quá trình xem xét đoạn video kia, ông không hề nghe thấy bất kỳ cái tên nào như Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia, Căng thiếu gia…hay không? Có dám hay không?
- Việc này…tôi…có thể là do sơ sót của tôi. Trí nhớ của tôi vốn dĩ cũng không được tốt.
Phó cục trưởng Vương toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt tái nhợt, giải thích một cách lộn xộn.
Thấy phản ứng của Phó cục trưởng Vương, những thành viên Đảng ủy còn lại đều hiểu rõ, Vương Thụ Ba đang cố ý che giấu chứng cớ bất lợi đối với bọn Trương Hào, Hà Tuấn. Lại liên tưởng đến nguyên nhân mất đi đoạn băng video chứng cớ ngoài ý muốn, bọn họ dám khẳng định trăm phần trăm, Vương Thụ Ba đã trở thành ' nội gián'. Đương nhiên, hiểu thì đã hiểu, nhưng bọn họ vẫn còn thiếu chứng cứ xác thực. Vương Thụ Ba tuy giải thích qua loa, nhưng vẫn có thể chống chế trót lọt.
- Vậy bây giờ thì sao? Sau khi tôi nhắc nhở, Phó cục trưởng Vương đã nhớ lại chưa?
Lương Thần không hề lơi lỏng mà truy hỏi đến cùng.
- Nhớ rồi, nhớ rồi, hình như là có!
Trước ánh mắt sắc bén dường như có thể xuyên thấu tim gan, Phó cục trưởng Vương theo bản năng mà lảng tránh ánh mắt của đối phương, bối rối gật đầu.
- Ghi lại rõ một chút, Phó cục trưởng Vương trong hội nghị đã lên tiếng, nhấn mạnh ban đầu khi xem đoạn video đã phát hiện chứng cớ quan trọng...
Lương Thần quay đầu, nói với thư ký hội nghị Tiểu Vương và nhân viên ghi biên bản.
Đón nhận ánh mắt uy nghiêm của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, thư ký Tiểu Vương và nhân viên văn phòng Tiểu Tiếu vội vàng cúi xuống viết biên bản như những lời hắn vừa nói. Hiện giờ Phó cục trưởng Lương của Cục công an thành phố là to nhất, cho nên với mệnh lệnh của Phó cục trưởng Lương, hai người nhất định phải phục tùng.
Phó cục trưởng Vương Thụ Ba sợ run lên, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không ổn. Ông ta sửng sốt nhìn khuôn mặt thâm trầm như nước của người thanh niên, giận dữ nói:
- Phó cục trưởng Lương, cậu có ý gì vậy? Chuyện tìm thấy đoạn video đó rút cục có phải là sự thật không?
- Phó cục trưởng Vương, ông đoán thử xem?
Lương Thần nở một nụ cười sâu xa khó lường. Đối với câu hỏi Vương Thụ Ba đặt ra, hắn cố tình hỏi một câu đùa cợt chọc tức đối phương.
Mặt khác các thành viên Đảng uỷ cũng ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ cũng muốn làm cho rõ, vừa rồi Lương Thần nhắc tới chuyện phát hiện đoạn video chứng cứ thực sự là chuyện lạ, cũng là để dụ Vương Thụ Ba lộ ra dấu vết. Nếu như đây không phải sự thật thì tính toán của vị Phó cục trưởng Lương này thật vô cùng đáng sợ.
- Tôi không có thời gian chơi giải đố với cậu. Lương Thần, cậu không thể mang chuyện này ra đùa được. Chúng ta đang nghiêm túc phân tích và thảo luận tình tiết vụ án, không phải là trò đùa. Nếu như đoạn video chứng cứ thực sự tồn tại như lời cậu nói, vậy thì mời cậu lấy ra để cho mọi người xem xét phân tích.
Suy nghĩ của Vương Thụ Ba dường như đã khôi phục vài phần bình tĩnh. Ông ta sắp xếp lại lời nói, sau đó nghiêm túc kháng nghị.
- Chuyện đoạn video lát nữa chúng ta hãy nhắc tới. Trước đó, chúng ta nên làm rõ một vấn đề.
Lương Thần ngồi xuống, hắn không hề để ý đến câu nói mang tính xúi giục và thăm dò của Vương Thụ Ba, mà lại đưa trọng tâm câu chuyện về phía đối phương:
- Ngay từ đầu, Phó cục trưởng Vương đã khẳng định chắc chắn rằng, lúc trước khi xem đoạn video, không hề nghe thấy bọn Trịnh Hổ nhắc đến tên Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia. Nhưng sau đó, sau khi tôi nói đã phát hiện đoạn video chứng cớ mới, Phó cục trưởng Vương lại tự phủ định những lời nói trước đây của mình.
- Đó là vì hai ngày này tôi nghỉ ngơi không tốt, khiến tinh thần không tập trung...
Vương Thụ Ba tiếp tục chống chế.
- Một đoạn video chỉ có 10 phút, lại có thể khiến cho một vị lãnh đạo Công an kinh nghiệm phong phú, một người trung niên chính trực phải mệt mỏi như vậy. Cách giải thích gượng ép này của ông hoàn toàn không có sức thuyết phục!
Lương Thần ngắt lời đối phương, lạnh lùng cười nói:
- Tôi không muốn người khác nói tôi suy đoán một cách ác ý, đi chửi bới đồng nghiệp của mình, nhưng Phó cục trưởng Vương, hôm nay biểu hiện tại hội nghị của ông lại khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
- Lương Thần, cậu đừng bịa đặt, ngậm máu phun người!
Phó cục trưởng Vương mặt biến sắc, trong giọng nói thể hiện nỗi oan ức và sự phẫn nộ:
- Vương Thụ Ba tôi đường đường chính chính, từ trước đến giờ không hề làm gì để tự hổ thẹn với lương tâm. Cậu nghi ngờ tôi? Cậu dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi?
- Tốt lắm, nếu Phó cục trưởng Vương dám vỗ ngực, tự nhận không thẹn với lương tâm, vậy thì tôi có thể cho ông thêm một cơ hội nữa. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, ông có thể xác nhận lại một lần, trước đây khi xem đoạn video, ông có nghe thấy tên Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia, Căng thiếu gia hay không?
Lương Thần dùng giọng điệu không nóng không lạnh, dễ dàng đẩy đối phương vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đối với chuyện thủ tiêu chứng cứ này, cùng với việc đồng lõa với bọn bắt cóc Tôn Tiểu Lôi, hắn tuyệt đối không cho đối phương một cơ hội thoát thân.
Có, hay không? Phó cục trưởng Vương há miệng ra lại ngậm vào, do dự rất lâu vẫn không nói nổi. Ông ta biết rõ, một khi đưa ra lựa chọn thì không còn có thể thay đổi được nữa. Câu trả lời này có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai vận mệnh của ông ta. Nếu trả lời có, khi tin tức đến tai Hào thiếu gia, Căng thiếu gia, không nghi ngờ gì ông ta sẽ bị coi là phản bội mà phải chịu sự trả thù của Căng thiếu gia. Nhưng nếu cứ kiên trì nói không, ngộ nhỡ tên họ Lương thật sự lấy ra được video chứng cớ, vậy thì ông ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm vì tội làm giả chứng cứ.
Phó cục trưởng Bao Hoa, Lí Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình đều nhìn Phó cục trưởng Vương đang đầm đìa mồ hôi bằng ánh mắt thông cảm, cũng không khỏi nảy sinh tâm lý e sợ vị Phó cục trưởng trẻ tuổi chỉ bằng gần một nửa tuổi đời của họ. Bọn họ đều có cảm giác, vị Phó cục trưởng Lương này có lời nói sắc bén giống như thần binh, có thể dễ dàng loại bỏ sự phòng ngự của mục tiêu, đâm thẳng vào chỗ hiểm. Mà hiện giờ, Vương Thụ Ba đang bị chính những lời nói này giống như lưỡi kiếm dí vào ngực, chỉ cần không chú ý một chút, sẽ bị đâm một nhát chí mạng.
Trong khi Lương Thần đang dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, những người khác đang chờ câu trả lời của Vương Thụ Ba thì thân hình của vị Phó cục trưởng Vương này bỗng nhiên rung lên, mắt nhắm lại, một tiếng “rầm” vang lên rồi gục xuống trên bàn hội nghị.
Lương Thần ngây người, sau đó liền tỉnh táo quan sát xem đối phương có ý đồ gì. Hắn cố nhịn để không chửi ầm lên, trước khi những người khác chưa kịp phản ứng thì một ý tưởng xuất hiện trong đầu, hắn mở miệng nói:
- Không hay rồi, Phó cục trưởng Vương có thể bị cảm nắng rồi!
Lật khuôn mặt của Vương Thụ Ba lên, Lương Thần cầm chén trà trên bàn hội nghị, dội cả chén vào mặt Vương Thụ Ba. Sau đó giơ tay vỗ vào mặt đối phương mấy cái “Bốp!Bốp!”, rất thân thiết hô:
- Phó cục trưởng Vương, lão Vương, tỉnh lại, tỉnh lại đi!
- Việc này...Sếp Lương, nên đưa Phó cục trưởng Vương đến nơi thoáng khí.
Nhìn vị Phó cục trưởng trẻ tuổi vỗ “Bốp!Bốp!” vào mặt Vương Thụ Ba, khóe mắt đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Lí Phúc Trụ run rẩy một hồi. Bọn họ vì cảm thấy thương xót Vương Thụ Ba đang giả vờ bất tỉnh, nên cuối cùng Phó cục trưởng Bao Hoa không kìm nổi nhắc một câu. Nếu không, Phó cục trưởng Lương 'cứu người sốt ruột' sợ là sẽ tiến hành phương pháp sơ cứu ‘vỗ’ mặt đối phương đến cùng.
- Tôi còn nhớ, khi bị cảm nắng hôn mê thì ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng chắc là có tác dụng?
Đưa Vương Thụ Ba lên bàn hội nghị chỗ gần cửa thông gió, Lương Thần bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi một câu.
- Cái này...Hình như là vậy!
Nhìn vẻ nóng lòng muốn thử của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, Phó cục trưởng Bao Hoa giật mình một cái, lão Vương Thụ Ba này sợ là lại phải nếm mùi đau khổ rồi.
Quả nhiên, ông vừa dứt lời, chỉ thấy Phó cục trưởng Lương giơ ngón tay cái, hung hăng ấn vào huyệt nhân trung dưới chóp mũi Vương Thụ Ba.
- Sếp Lương, hay là đưa Phó cục trưởng Vương đến bệnh viện đi.
Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn cũng không đành lòng nhìn. Ông nghĩ rằng sau một lúc nữa, Vương Thụ Ba giả bộ hôn mê nói không chừng sẽ trở thành hôn mê thật sự.
- Mau chạy đi gọi 120!
Lương Thần lại xoa bóp hai bên, sau khi hắn buông tay ra, trên vị trí nhân trung của Phó cục trưởng Vương đáng thương đã xuất hiện một vết lõm màu tím.
Gọi vài nhân viên cảnh sát tới, ba chân bốn cẳng đưa Phó cục trưởng Vương cáng ra ngoài, Lương Thần trở lại chỗ ngồi của mình, uống một ngụm trà, lắc đầu nói:
- Cơ thể của Phó cục trưởng Vương quả thực không được khỏe. Tôi nghĩ, nhân cơ hội này nên để cho Phó cục trưởng Vương yên tâm an dưỡng ở bệnh viện một thời gian ngắn.
Đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn không khỏi biến sắc, bọn họ hiểu rằng, Lương Thần muốn tạm thời đem Vương Thụ Ba 'đày vào lãnh cung'.
- Sếp Lương, về chuyện đoạn video chứng cớ là thật hay giả?
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung nhẹ giọng hỏi một câu.
- Đương nhiên là thật!
Lương Thần mỉm cười trả lời:
- Tôi đang định nói về chuyện này. Đợi lát nữa sau khi xem đoạn video, chúng ta sẽ thảo luận một chút về phương án hành động kế tiếp.
Nghe xong lời nói của Lương Thần, trong lòng mọi người không kìm nổi kêu lên một tiếng. Theo trình tự điều tra mà nói, nếu đoạn video chứng cớ là thực, như vậy tiếp theo cơ bản có thể áp dụng hành động 'mời' Trương Hào, Hà Tuấn, thậm chí cả Vương Căng đến thẩm vấn.
Nhưng vấn đề là, ai có can đảm này?
Sau đó nửa giờ, bốn chiếc xe cảnh sát từ Cục Công an thành phố chạy ra, nhanh như chớp hướng về phía tòa nhà Quốc Mậu chạy tới.
Chỉ một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng lại giống như tiếng sấm ngang tai Phó cục trưởng Vương Thụ Ba. Giọng nói của Lương Thần tuy không lớn nhưng lại khiến cho tất cả những người nghe cảm thấy như bừng tỉnh. Những thành viên Đảng ủy đang ngồi, bao gồm cả Vương Thụ Ba đều nhìn Lương Thần với vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
- Những bức mail trong hộp thư quả thật đã bị xóa. Nhưng chúng ta đừng quên, bức mail này được gửi từ một địa chỉ email khác. Hôm qua, chúng tôi đã thử tìm người gửi bức mail đó, cũng chính là mật mã của hộp thư “aihong”. Nhưng thật đáng tiếc, đã không thành công!
Lương Thần nhìn chằm chằm vào Phó cục trưởng Vương Thụ Ba:
- Cho đến sáu giờ sáng hôm nay, vợ của người bị hại Lý Bình, trong quá trình sắp xếp lại những di vật của chồng, vô tình phát hiện một số điện thoại trên di động của chồng. Số điện thoại này được lưu lại bằng cái tên “aihong”.
- Số điện thoại này chính là mật khẩu hộp thư?
Xâu chuỗi lại từ đầu đến cuối những lời nói của Lương Thần, những thành viên Đảng ủy đang ngồi bỗng nhiên tỉnh ngộ. Mà trong đó, sắc mặt tái nhợt của Phó cục trưởng Vương Thụ Ba càng khiến cho người ta chú ý.
- Đúng vậy. Đội hình sự dựa vào manh mối này đã mở được hòm mail, trong đó tìm thấy một đoạn video. Hiện giờ, đoạn video này đã được sao lại rất nhiều, mail cho toàn thể cảnh sát trong đội hình sự mỗi người một bản, đưa lên một vài trang web nổi tiếng trên Inte. Cho nên lúc này đây, bất kể thế nào cũng không còn nguyên nhân vì máy tính trục trặc khiến cho chứng cớ bị xóa ngoài ý muốn nữa.
Lương Thần nở một nụ cười đầy vẻ châm biếm. Hắn hơi cúi người, nhìn Phó cục trưởng Vương mặt mày tái mét hỏi:
- Phó cục trưởng Vương, bây giờ ông có dám nhắc lại một lần nữa rằng: trong quá trình xem xét đoạn video kia, ông không hề nghe thấy bất kỳ cái tên nào như Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia, Căng thiếu gia…hay không? Có dám hay không?
- Việc này…tôi…có thể là do sơ sót của tôi. Trí nhớ của tôi vốn dĩ cũng không được tốt.
Phó cục trưởng Vương toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt tái nhợt, giải thích một cách lộn xộn.
Thấy phản ứng của Phó cục trưởng Vương, những thành viên Đảng ủy còn lại đều hiểu rõ, Vương Thụ Ba đang cố ý che giấu chứng cớ bất lợi đối với bọn Trương Hào, Hà Tuấn. Lại liên tưởng đến nguyên nhân mất đi đoạn băng video chứng cớ ngoài ý muốn, bọn họ dám khẳng định trăm phần trăm, Vương Thụ Ba đã trở thành ' nội gián'. Đương nhiên, hiểu thì đã hiểu, nhưng bọn họ vẫn còn thiếu chứng cứ xác thực. Vương Thụ Ba tuy giải thích qua loa, nhưng vẫn có thể chống chế trót lọt.
- Vậy bây giờ thì sao? Sau khi tôi nhắc nhở, Phó cục trưởng Vương đã nhớ lại chưa?
Lương Thần không hề lơi lỏng mà truy hỏi đến cùng.
- Nhớ rồi, nhớ rồi, hình như là có!
Trước ánh mắt sắc bén dường như có thể xuyên thấu tim gan, Phó cục trưởng Vương theo bản năng mà lảng tránh ánh mắt của đối phương, bối rối gật đầu.
- Ghi lại rõ một chút, Phó cục trưởng Vương trong hội nghị đã lên tiếng, nhấn mạnh ban đầu khi xem đoạn video đã phát hiện chứng cớ quan trọng...
Lương Thần quay đầu, nói với thư ký hội nghị Tiểu Vương và nhân viên ghi biên bản.
Đón nhận ánh mắt uy nghiêm của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, thư ký Tiểu Vương và nhân viên văn phòng Tiểu Tiếu vội vàng cúi xuống viết biên bản như những lời hắn vừa nói. Hiện giờ Phó cục trưởng Lương của Cục công an thành phố là to nhất, cho nên với mệnh lệnh của Phó cục trưởng Lương, hai người nhất định phải phục tùng.
Phó cục trưởng Vương Thụ Ba sợ run lên, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác không ổn. Ông ta sửng sốt nhìn khuôn mặt thâm trầm như nước của người thanh niên, giận dữ nói:
- Phó cục trưởng Lương, cậu có ý gì vậy? Chuyện tìm thấy đoạn video đó rút cục có phải là sự thật không?
- Phó cục trưởng Vương, ông đoán thử xem?
Lương Thần nở một nụ cười sâu xa khó lường. Đối với câu hỏi Vương Thụ Ba đặt ra, hắn cố tình hỏi một câu đùa cợt chọc tức đối phương.
Mặt khác các thành viên Đảng uỷ cũng ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ cũng muốn làm cho rõ, vừa rồi Lương Thần nhắc tới chuyện phát hiện đoạn video chứng cứ thực sự là chuyện lạ, cũng là để dụ Vương Thụ Ba lộ ra dấu vết. Nếu như đây không phải sự thật thì tính toán của vị Phó cục trưởng Lương này thật vô cùng đáng sợ.
- Tôi không có thời gian chơi giải đố với cậu. Lương Thần, cậu không thể mang chuyện này ra đùa được. Chúng ta đang nghiêm túc phân tích và thảo luận tình tiết vụ án, không phải là trò đùa. Nếu như đoạn video chứng cứ thực sự tồn tại như lời cậu nói, vậy thì mời cậu lấy ra để cho mọi người xem xét phân tích.
Suy nghĩ của Vương Thụ Ba dường như đã khôi phục vài phần bình tĩnh. Ông ta sắp xếp lại lời nói, sau đó nghiêm túc kháng nghị.
- Chuyện đoạn video lát nữa chúng ta hãy nhắc tới. Trước đó, chúng ta nên làm rõ một vấn đề.
Lương Thần ngồi xuống, hắn không hề để ý đến câu nói mang tính xúi giục và thăm dò của Vương Thụ Ba, mà lại đưa trọng tâm câu chuyện về phía đối phương:
- Ngay từ đầu, Phó cục trưởng Vương đã khẳng định chắc chắn rằng, lúc trước khi xem đoạn video, không hề nghe thấy bọn Trịnh Hổ nhắc đến tên Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia. Nhưng sau đó, sau khi tôi nói đã phát hiện đoạn video chứng cớ mới, Phó cục trưởng Vương lại tự phủ định những lời nói trước đây của mình.
- Đó là vì hai ngày này tôi nghỉ ngơi không tốt, khiến tinh thần không tập trung...
Vương Thụ Ba tiếp tục chống chế.
- Một đoạn video chỉ có 10 phút, lại có thể khiến cho một vị lãnh đạo Công an kinh nghiệm phong phú, một người trung niên chính trực phải mệt mỏi như vậy. Cách giải thích gượng ép này của ông hoàn toàn không có sức thuyết phục!
Lương Thần ngắt lời đối phương, lạnh lùng cười nói:
- Tôi không muốn người khác nói tôi suy đoán một cách ác ý, đi chửi bới đồng nghiệp của mình, nhưng Phó cục trưởng Vương, hôm nay biểu hiện tại hội nghị của ông lại khiến cho người ta không thể không nghi ngờ.
- Lương Thần, cậu đừng bịa đặt, ngậm máu phun người!
Phó cục trưởng Vương mặt biến sắc, trong giọng nói thể hiện nỗi oan ức và sự phẫn nộ:
- Vương Thụ Ba tôi đường đường chính chính, từ trước đến giờ không hề làm gì để tự hổ thẹn với lương tâm. Cậu nghi ngờ tôi? Cậu dựa vào cái gì mà nghi ngờ tôi?
- Tốt lắm, nếu Phó cục trưởng Vương dám vỗ ngực, tự nhận không thẹn với lương tâm, vậy thì tôi có thể cho ông thêm một cơ hội nữa. Trước mặt tất cả mọi người ở đây, ông có thể xác nhận lại một lần, trước đây khi xem đoạn video, ông có nghe thấy tên Hào thiếu gia, Tuấn thiếu gia, Căng thiếu gia hay không?
Lương Thần dùng giọng điệu không nóng không lạnh, dễ dàng đẩy đối phương vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đối với chuyện thủ tiêu chứng cứ này, cùng với việc đồng lõa với bọn bắt cóc Tôn Tiểu Lôi, hắn tuyệt đối không cho đối phương một cơ hội thoát thân.
Có, hay không? Phó cục trưởng Vương há miệng ra lại ngậm vào, do dự rất lâu vẫn không nói nổi. Ông ta biết rõ, một khi đưa ra lựa chọn thì không còn có thể thay đổi được nữa. Câu trả lời này có thể sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai vận mệnh của ông ta. Nếu trả lời có, khi tin tức đến tai Hào thiếu gia, Căng thiếu gia, không nghi ngờ gì ông ta sẽ bị coi là phản bội mà phải chịu sự trả thù của Căng thiếu gia. Nhưng nếu cứ kiên trì nói không, ngộ nhỡ tên họ Lương thật sự lấy ra được video chứng cớ, vậy thì ông ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm vì tội làm giả chứng cứ.
Phó cục trưởng Bao Hoa, Lí Phúc Trụ, Hạ Liên Tuấn, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung, Chánh văn phòng Nhâm Hướng Bình đều nhìn Phó cục trưởng Vương đang đầm đìa mồ hôi bằng ánh mắt thông cảm, cũng không khỏi nảy sinh tâm lý e sợ vị Phó cục trưởng trẻ tuổi chỉ bằng gần một nửa tuổi đời của họ. Bọn họ đều có cảm giác, vị Phó cục trưởng Lương này có lời nói sắc bén giống như thần binh, có thể dễ dàng loại bỏ sự phòng ngự của mục tiêu, đâm thẳng vào chỗ hiểm. Mà hiện giờ, Vương Thụ Ba đang bị chính những lời nói này giống như lưỡi kiếm dí vào ngực, chỉ cần không chú ý một chút, sẽ bị đâm một nhát chí mạng.
Trong khi Lương Thần đang dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát, những người khác đang chờ câu trả lời của Vương Thụ Ba thì thân hình của vị Phó cục trưởng Vương này bỗng nhiên rung lên, mắt nhắm lại, một tiếng “rầm” vang lên rồi gục xuống trên bàn hội nghị.
Lương Thần ngây người, sau đó liền tỉnh táo quan sát xem đối phương có ý đồ gì. Hắn cố nhịn để không chửi ầm lên, trước khi những người khác chưa kịp phản ứng thì một ý tưởng xuất hiện trong đầu, hắn mở miệng nói:
- Không hay rồi, Phó cục trưởng Vương có thể bị cảm nắng rồi!
Lật khuôn mặt của Vương Thụ Ba lên, Lương Thần cầm chén trà trên bàn hội nghị, dội cả chén vào mặt Vương Thụ Ba. Sau đó giơ tay vỗ vào mặt đối phương mấy cái “Bốp!Bốp!”, rất thân thiết hô:
- Phó cục trưởng Vương, lão Vương, tỉnh lại, tỉnh lại đi!
- Việc này...Sếp Lương, nên đưa Phó cục trưởng Vương đến nơi thoáng khí.
Nhìn vị Phó cục trưởng trẻ tuổi vỗ “Bốp!Bốp!” vào mặt Vương Thụ Ba, khóe mắt đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Lí Phúc Trụ run rẩy một hồi. Bọn họ vì cảm thấy thương xót Vương Thụ Ba đang giả vờ bất tỉnh, nên cuối cùng Phó cục trưởng Bao Hoa không kìm nổi nhắc một câu. Nếu không, Phó cục trưởng Lương 'cứu người sốt ruột' sợ là sẽ tiến hành phương pháp sơ cứu ‘vỗ’ mặt đối phương đến cùng.
- Tôi còn nhớ, khi bị cảm nắng hôn mê thì ấn vào huyệt nhân trung giữa mũi và miệng chắc là có tác dụng?
Đưa Vương Thụ Ba lên bàn hội nghị chỗ gần cửa thông gió, Lương Thần bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội hỏi một câu.
- Cái này...Hình như là vậy!
Nhìn vẻ nóng lòng muốn thử của vị Phó cục trưởng trẻ tuổi, Phó cục trưởng Bao Hoa giật mình một cái, lão Vương Thụ Ba này sợ là lại phải nếm mùi đau khổ rồi.
Quả nhiên, ông vừa dứt lời, chỉ thấy Phó cục trưởng Lương giơ ngón tay cái, hung hăng ấn vào huyệt nhân trung dưới chóp mũi Vương Thụ Ba.
- Sếp Lương, hay là đưa Phó cục trưởng Vương đến bệnh viện đi.
Phó cục trưởng Hạ Liên Tuấn cũng không đành lòng nhìn. Ông nghĩ rằng sau một lúc nữa, Vương Thụ Ba giả bộ hôn mê nói không chừng sẽ trở thành hôn mê thật sự.
- Mau chạy đi gọi 120!
Lương Thần lại xoa bóp hai bên, sau khi hắn buông tay ra, trên vị trí nhân trung của Phó cục trưởng Vương đáng thương đã xuất hiện một vết lõm màu tím.
Gọi vài nhân viên cảnh sát tới, ba chân bốn cẳng đưa Phó cục trưởng Vương cáng ra ngoài, Lương Thần trở lại chỗ ngồi của mình, uống một ngụm trà, lắc đầu nói:
- Cơ thể của Phó cục trưởng Vương quả thực không được khỏe. Tôi nghĩ, nhân cơ hội này nên để cho Phó cục trưởng Vương yên tâm an dưỡng ở bệnh viện một thời gian ngắn.
Đám người Phó cục trưởng Bao Hoa, Hạ Liên Tuấn không khỏi biến sắc, bọn họ hiểu rằng, Lương Thần muốn tạm thời đem Vương Thụ Ba 'đày vào lãnh cung'.
- Sếp Lương, về chuyện đoạn video chứng cớ là thật hay giả?
Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Ngô Hoán Trung nhẹ giọng hỏi một câu.
- Đương nhiên là thật!
Lương Thần mỉm cười trả lời:
- Tôi đang định nói về chuyện này. Đợi lát nữa sau khi xem đoạn video, chúng ta sẽ thảo luận một chút về phương án hành động kế tiếp.
Nghe xong lời nói của Lương Thần, trong lòng mọi người không kìm nổi kêu lên một tiếng. Theo trình tự điều tra mà nói, nếu đoạn video chứng cớ là thực, như vậy tiếp theo cơ bản có thể áp dụng hành động 'mời' Trương Hào, Hà Tuấn, thậm chí cả Vương Căng đến thẩm vấn.
Nhưng vấn đề là, ai có can đảm này?
Sau đó nửa giờ, bốn chiếc xe cảnh sát từ Cục Công an thành phố chạy ra, nhanh như chớp hướng về phía tòa nhà Quốc Mậu chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.