Chương 142: Bí mật trong phòng
Trần Trọng
26/02/2013
Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh xe trước xe sau chạy về nhà. Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm và Lương Thần cùng bước lên lầu. Về đến nhà, Vương Phỉ Hạm tìm lại được cảm giác thoải mái của mình.
Không có tiết mục giải trí gì đặc biệt nên bốn người quyết định đánh bài tú-lơ-khơ. Đối với Lương Thần mà nói thì chơi cái gì cũng được cả, miễn sao được ở cùng với Diệp Thanh Oánh mà thôi. Nhìn cô gái có má lúm đồng tiền đang mỉm cười với hắn, hắn cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp và hạnh phúc.
Cả bốn người chơi đến mười giờ. Lương Thần nhìn lên đồng hồ, tuy vẫn còn muốn ở lại nhưng hắn cũng biết bây giờ mình phải ra về. Nhưng khi hắn vừa định đứng lên thì chợt nghe Vương Phỉ Hạm nói.
- Bây giờ cũng đã khuya rồi, Tiểu Lương cậu về bây giờ cũng không tiện. Thôi thì ngủ lại một đêm trong phòng làm việc đi. Nếu ngày mai Thanh Oánh không bận việc gì thì có thể ra ngoài dạo mát với cậu.
Lương Thần ngây người, nghĩ thầm trong lòng chắc là do biểu hiện của mình đêm hôm qua đã có kết quả. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh cũng cùng tâm trạng. Vương Phỉ Hạm hiện tại chẳng những không phản đối chuyện của hắn với Diệp Thanh Oánh nữa mà còn mang lại cơ hội gần gũi cho hai người.
-Nếu mẹ đã nói như vậy thì anh ở lại đi.
Diệp Thanh Oánh cũng rất ngạc nhiên khi nghe mẹ nói vậy. Tuy rằng không biết nguyên nhân nào khiến cho mẹ thay đổi như vậy nhưng đối với cô, đối với Lương Thần mà nói thì đây là một dấu hiệu tốt.
Diệp Tử Thanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Phỉ Hạm. Vương Phỉ Hạm kiên quyết phản đối chuyện tình cảm của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh. Cô là người hiểu rõ nhất điều đó. Vì muốn chia rẽ cặp uyên ương này mà Vương Phỉ Hạm đã không tiếc việc yêu cầu cô phải ra tay giúp. Hiện tại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên thay đổi thái độ? Nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng mới được.
- Cám ơn cô!
Lương Thần cám ơn một cách chân thành. Chỉ với thái độ hiện giờ của Vương Phỉ Hạm thì việc làm của hắn tối hôm qua là không vô ích.
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Thanh Oánh, con đem mền, gối qua cho Lương Thần nha.
Vương Phỉ Hạm đứng lên, bước thẳng về phía phòng ngủ của mình mà không thèm quay đầu nhìn lại. Diệp Thanh Oánh vội vàng đi theo. Cô biết mền và gối đều được để trong phòng của mẹ.
Nhân cơ hội này, Diệp Tử Thanh tiến sát gần Lương Thần nói nhỏ.
- Nói mau, anh đã cho dì Vương uống thuốc gì rồi? Tại sao chỉ mới một ngày mà thái độ của dì ấy đã thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?
- Có lẽ là bị tấm chân tình của anh và Diệp Thanh Oánh làm cho cảm động?
Lương Thần dõng dạc đáp lại. Hắn đã hứa với Vương Phỉ Hạm là sẽ giữ bí mật kia cho nên chỉ biết tìm một cái cớ khác để giải thích mà thôi.
- Không đúng, nhất định là bên trong có ẩn tình gì đó.
Diệp Tử Thanh hoài nghi nhìn Lương Thần. Dừng lại một chút, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ, thấp giọng nói.
- Anh ở cùng một chỗ với ba người phụ nữ xinh đẹp, chắc không có ý đồ xấu xa gì chứ? Hơn nữa, đêm nay em và Thanh Oánh ngủ chung với nhau. Cho nên anh đừng có nửa đêm khuya khoắt mà mò đến đấy nhé.
- Em nghĩ anh là loại người như vậy sao?
Lương Thần tuy không phải là loại người như vậy nhưng nay Diệp Tử Thanh nhắc đến nên hắn cũng muốn thử một lần xem. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thanh Oánh vẫn chưa đạt đến điều đó.
- Anh là loại người như thế nào chẳng lẽ em không biết. Em chỉ nghe có người từng nói rằng cái đó của anh ta đặc biệt thịnh vượng.
Diệp Tử Thanh đung đưa đôi bàn chân trắng muốt, hấp dẫn tầm mắt của Lương Thần khiến cho hắn phải nắm chặt tay để không phải kích động.
Cảm nhận được ánh mắt không thành thật của đối phương, khuôn mặt Diệp Tử Thanh đỏ lên, trong lòng chẳng những không tức giận mà còn có sự vui sướng, cô dịu dàng hỏi một câu:
- Đẹp không?
- Đẹp!
Lương Thần trả lời theo bản năng, sau đó vội vàng thâu ánh mắt lại, chỉ tay lung tung lên chùm đèn pha lê trên trần nhà nói.
- Ngọn đèn này nè, rất là đẹp.
- Anh cứ giả bộ đi!
Diệp Tử Thanh mắng chàng thanh niên đang vờ vịt trước mặt mình, rồi chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười quyến rũ nói.
- Chúc ngủ ngon, Thần!
Sau đó xoay vòng eo nhỏ nhắn của mình bước vào phòng ngủ của Diệp Thanh Oánh.
Nghe cô gái thân thiết gọi tên hắn, Lương Thần ngẩn người ra. Thật lâu sau, hắn buông tiếng thở dài. Trước kia, Tiểu Mạn cũng hay gọi hắn như vậy. Đã mấy tháng qua, hắn không có liên lạc với Tiểu Mạn. Chỉ biết là Tiểu Mạn đang làm cho công ty của nhà Lan Lan. Những lúc nhàn rỗi, các cô cũng hay gặp mặt. Thôi thì cứ như vậy đi. Trải qua một thời gian không gặp mặt rồi mỗi người cũng sẽ quên đi, tự tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Một lát sau, Diệp Thanh Oánh mang gối và mền đi ra, mang sang phòng làm việc cho Lương Thần. Lương Thần đi theo đằng sau, đặt gối và mền lên ghế sa-lông.
- Anh nghỉ ngơi sớm đi. Chúc anh ngủ ngon!
Diệp Thanh Oánh ngượng ngùng nhìn Lương Thần. Bất kể đối với cô hay là mẹ cô mà nói thì đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
- Thanh Oánh, chúng ta ngồi nói chuyện một chút đi.
Lương Thần nghe ngóng ngoài cửa không có động tĩnh gì nên đánh bạo cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái nói.
- Nói chuyện gì?
Thanh Oánh hai má đỏ lên, đầu hơi cúi xuống, giọng nói như muỗi kêu, hai tay chỉ tượng trưng tránh đi mà không có bất cứ một động đậy nào.
- Thì nói về cái câu mà em đã đến phòng làm việc của anh nói đó.
Lương Thần trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Hình ảnh cô gái thẹn thùng trước mắt hắn là hình ảnh mà hắn thích nhất. Mỗi lần nhìn thấy cô gái này e thẹn là hắn không kìm nỗi tâm trạng kích động.
- Anh hư lắm!
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng rút tay ra, đấm vào ngực của đối phương, sau đó đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.
Khi Diệp Thanh Oánh rời khỏi, Lương Thần mới bắt đầu quan sát căn phòng. Căn phòng có diện tích không lớn, cách bài trí cũng đơn giản. Một chiếc ghế sa-lông, một cái bàn làm việc, một chiếc ghế dựa lớn cộng thêm một giá sách là toàn bộ những gì có trong căn phòng này.
Lần đầu ngụ lại tại nhà Diệp Thanh Oánh khiến cho Lương Thần có cảm giác mới mẽ và hưng phấn. Hắn ngồi trên ghế, tò mò đánh giá khắp mọi nơi. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại một tấm ảnh.
Trong bức ảnh là hình của hai chàng trai và một cô gái chụp trên bãi biển. Cô gái mặc chiếc váy dài, đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành, nụ cười tươi như hoa bắt chéo hai chân đứng trên bờ cát. Bên trái cô là một chàng trai khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn. Bên phải là chàng thanh niên mặc áo trắng, khuôn mặt nho nhã đang mỉm cười.
Lương Thần giật mình kinh hãi. Gương mặt của người đàn ông mặc áo trắng này rất giống với hắn, chính là người đàn ông mà hắn đã gặp tối hôm qua. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được một chút. Cô gái trong bức hình này không ai khác chính là Vương Phỉ Hạm lúc trẻ. Chàng trai mặc áo trắng chính là người đàn ông tối hôm qua. Còn chàng thanh niên còn lại chắc chắn là cha của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh. Đúng như suy đoán của hắn lúc đầu, giữa hai người kia chính là có khúc mắc về tình cảm.
Đem khung hình trả lại chỗ cũ, Lương Thần tiếp tục mở ngăn tủ, bên trong có một ít phong thư. Lương Thần mặc dù rất ngạc nhiên nhưng hắn chưa hề xem trộm thư của ai lần nào. Đang lúc định đóng cửa ngăn kéo lại thì giữa hai phong thư lộ ra một góc màu trắng.
Giơ tay đẩy xấp phong thư qua một bên, không ngờ lộ ra một góc chụp của một bức ảnh. Chỉ liếc nhìn một cái nhưng ánh mắt của Lương Thần lại bị hút như có nam châm. Trong một góc bức ảnh lộ ra kia là cặp mông của người phụ nữ, hơn nữa còn trắng như tuyết.
Tim của Lương Thần đột nhiên đập nhanh hơn. Hắn vươn tay ra nhưng lại theo bản năng mà rụt tay về. Trong thời khắc này, thật là tuyệt khi có một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện ngay trước mắt hắn. Bị cuốn hút, hắn vươn tay lục lọi tấm ảnh ra.
Cuối cùng, Lương Thần cũng nhẹ nhàng rút được tấm ảnh đặt ngay trước mắt hắn.
Trong bức ảnh là toàn bộ phần lưng của một người phụ nữ. Tấm lưng trắng muốt, vòng eo nhỏ nhắn cùng với đôi chân thon dài. Hình ảnh mà làm cho Lương Thần chấn động chính là cặp mộng căng tròn giống như trăng rằm vậy. Đầu cô gái hơi ngẩng lên cao, lộ ra chiếc gáy thanh tú, một bàn tay của cô gái vươn ra phía trước, dường như muốn nghênh đón ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, xuyên thấu qua cả nách của cô gái, mơ hồ có thể thấy được cả nửa bầu ngực.
Tuy rằng là hình lõa thể nhưng lại không có nửa điểm sắc thái dâm dục nào cả. Chỉ có điều, tấm ảnh này khiến cho người ta hoàn toàn lạc vào trong đó mà không thể tự kềm chế được.
Lương Thần lắc lắc đầu, mục đích làm cho tinh thần tỉnh táo lại. Hắn lập tức lấy phong thư xem nốt nội dung bên trong. Quả thật bên trong còn có một tấm ảnh chụp với hình ảnh cô gái đoan trang. Tim của hắn như muốn nhảy dựng ra ngoài khi cô gái trong tấm ảnh này chính là Vương Phỉ Hạm - mẹ của Diệp Thanh Oánh. Tuy rằng hình trong tấm ảnh được chụp chỉ một bên nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được thần thái và khí chất đó là của ai.
Hắn không nghĩ là một người phụ nữ ngày thường luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn mà lại có những tấm ảnh chụp phong tình như vậy. Chỉ có điều là không biết ai đã chụp những tấm hình này. Lật ra mặt sau của tấm hình cũng chỉ thấy có dòng chữ: Nữ hoàng của lòng anh, tình cảm chân thành của anh. Kỷ niệm ngày cưới – năm 2002. Diệp Tử Ngang.
Diệp Tử Ngang chính là cha của Diệp Thanh Oánh rồi. Theo như nội dung trong bức ảnh chính là có thể là bức ảnh được chụp tám năm về trước.
Bỗng nhiên Lương Thần nghe được tiếng đập cửa thì liền giật mình kinh hãi, bỏ vội tấm ảnh vào trong ngăn kéo rồi đóng lại rồi chạy nhanh đến bên cánh cửa.
Trong chiếc áo ngủ màu lam, tóc xõa ra, Vương Phỉ Hạm với thần sắc khó hiểu đang lẳng lặng đứng trước cửa phòng Lương Thần.
A, cô! Cô có việc tìm cháu sao?
Lương Thần giống như có tật giật mình, khó tránh khỏi sự bối rối. Bình thường, với sự nhạy bén của mình, Vương Phỉ Hạm nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng trong tâm trạng bấn loạn như hiện giờ, bà không còn tâm trí mà quan tâm đến chuyện khác.
- Thanh Oánh và Tử Thanh đang tắm. Cho nên cô nhắc nhở cháu tạm thời không nên dùng toalet. Còn nữa, nếu cảm thấy nóng quá thì cháu có thể đi tắm cho mát.
Vương Phỉ Hạm cố làm cho vẻ mặt và giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
- Dạ, một lát nữa cháu tắm cũng được. Cám ơn cô đã nhắc nhở.
Nhìn người phụ nữ quyến rũ trong chiếc váy ngủ màu lam, Lương Thần không khỏi rúng động tâm tư. Ảnh chụp người con gái lõa thể và người đàn bà quyến rũ trước mắt hắn được nhập thành một. Điều này khiến cho hắn sinh ra một tâm trạng lạ thường. Vốn dĩ hắn không xem Vương Phỉ Hạm là bậc bề trên. Trong mắt hắn, đối phương, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh là giống nhau, đều là những phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Vương Phỉ Hạm thần sắc phức tạp gật đầu rồi xoay người bước vào phòng khách. Nhìn cặp mông căng tròn của Vương Phỉ Hạm trong chiếc áo ngủ, tâm trí Lương Thần không khỏi trỗi dậy hình ảnh cô gái lõa thể đầy quyến rũ kia.
Không nên, không nên! Lương Thần vội vàng đóng cửa lại, trong lòng niệm kinh phật. Sau đó, khi đặt lưng xuống ghế sa-lông, trong lòng hắn lại nổi lên tà niệm, trong đầu không ngừng nhớ lại tấm ảnh lõa thể đó. Cuối cùng thẹn quá hóa giận, Lương Thần tự cho mình một bạt tai. Bốp! Tao không tin là không trị được mày.
Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, tiểu yêu tinh trong chiếc váy ngủ màu tím bước vào.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Diệp Tử Thanh kinh ngạc hỏi:
- Anh đang làm cái gì vậy?
- Có muỗi!
Ánh mắt của Lương Thần lại nhìn thấy tấm thân mềm mại của đối phương nên lập tức nghiến răng quay đi. Hắn không ngừng hô lớn tiếng trong lòng. Mình không phải là Liễu Hạ Huệ.
Diệp Tử Thanh rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên mái tóc vẫn còn vương những giọt nước. Khuôn mặt cô gái giờ đây có sức hấp dẫn vô cùng lại cộng thêm mùi thơm của sữa tắm và mùi thân thể con gái tràn ngập trong không khí không ngừng trêu chọc bản năng đàn ông của Lương Thần.
- Chiếc áo ngủ mà em mua cho anh Tiểu Oánh đã giặt sạch. Ngày mai anh có thể mặc được rồi.
Trước sự giải thích của Lương Thần, Diệp Tử Thanh mảy may không có sự nghi ngờ. Trong mùa hè oi bức thì việc có muỗi cũng là chuyện bình thường. Cô cầm chiếc khăn nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt sũng của mình. Bởi vì thân hình nghiêng qua một bên nên cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng ngần khiến Lương Thần vừa quay mặt lại đã muốn phun máu mũi.
Ở chung một phòng với người đẹp, Lương Thần cảm thấy nghẹt thở, khó khăn trong việc khống chế bản thân của mình. Hắn cảm thấy nghi ngờ rằng, nếu cứ tiếp tục chỉ được nhìn không được ăn như vậy, có lẽ hắn sẽ không chết vì ức nghẹn nhưng sẽ chết vì điên.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến Diệp Thanh Oánh tự tay giặt sạch áo ngủ cho mình, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này đã ngăn chặn được tà ý đang trỗi dậy trong cơ thể của hắn.
- Nếu lấy vợ thì phải cưới người như Diệp Thanh Oánh.
Lương Thần tự tán thưởng, liếc nhìn Diệp Tử Thanh đang chu cái miệng nhỏ nhắn liền ho nhẹ một tiếng.
- Đương nhiên, Tử Thanh của anh cũng không kém. So với Thanh Oánh chỉ thua có một chút thôi.
- Em sẽ đem cái áo ngủ của anh bỏ vào thùng rác.
Diệp Tử Thanh nở một nụ cười quyến rũ rồi xoay người định bỏ đi.
- Anh nói chơi thôi mà. Sao một chút hài hước em cũng không có vậy?
Lương Thần vội vàng kéo cánh tay đối phương, cảm nhận sự mịn màng từ bàn tay của cô gái truyền qua. Cảm giác này thật tuyệt, khác hẳn bình thường.
- Em cũng biết là anh hay nói giỡn. Nhưng chẳng lẽ anh nghĩ em cũng giống như anh vậy sao?
Diệp Tử Thanh khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp lại bắt đầu phóng điện. Cô thậm chí còn nhéo lên gương mặt Lương Thần một chút rồi cười nói.
- Đồ đàn ông nhỏ mọn. Thôi anh đi ngủ sớm một chút đi.
Khi Diệp Tử Thanh đi rồi, trong phòng vẫn lưu lại hương thơm làm say đắm lòng người. Lương Thần hạ quyết tâm, trừ phi Diệp Thanh Oánh ở nhà một mình còn không sẽ không bao giờ ngủ lại nhà Diệp Thanh Oánh nữa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, nếu Diệp Thanh Oánh ở nhà một mình thì việc hắn ngủ lại sẽ không có khả năng.
Tắt đèn, Lương Thần cởi bỏ chiếc áo sơ mi và quần tây ra. Nằm trên ghế sa-lông, hắn bắt đầu đếm cừu. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. Nhưng vì thời tiết ban đêm quá oi bức, hơn nữa sự khó chịu trong lòng của hắn vẫn chưa dịu xuống nên đã đếm hơn cả ngàn con cừu mà hắn cũng vẫn cảm thấy không buồn ngủ.
Tắm! Nhớ lại lời đề nghị của Vương Phỉ Hạm, Lương Thần lập tức nhảy xuống ghế sa-lông, mở cửa chui tọt vào phòng tắm, trên người chỉ mặc độc nhất một cái quần lót. Gạch lát trong phòng tắm vẫn còn chưa khô, không khí vẫn còn lưu lại một mùi hương thơm ngát. Lương Thần cởi quần lót đặt qua một bên, mở vòi hoa sen, thử nhiệt độ của nước rồi bắt đầu hưởng thụ dòng nước mát mẻ, miệng nhẩm theo một bài hát nào đó, không chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Lương Thần bắt buộc thu hồi tầm mắt của chính mình. Nhưng trong chớp mắt, một hình ảnh rõ ràng xuất hiện trong đầu của hắn.
Một chiếc gáy trắng ngần xuất hiện. Một đôi bàn tay nhẹ nhàng bỏ ra sau lưng, kéo chiếc váy màu lam xuống dưới, rồi chậm rãi cúi xuống cởi tiếp cái quần lót lộ ra một cặp mông tròn đầy đặn.
Hình ảnh đó ngập vào trong làn nước trong suốt. Từng giọt nước bắn vào da thịt, xuyên qua phần bụng bằng phẳng rồi chảy về một nơi huyền bí.
Lương Thần mở to mắt thở phì phò. Phòng tuyến của hắn bây giờ giống như có hàng ngàn viên đạn bắn vào, trong nháy mắt trở nên vỡ nát. Đứng dưới vòi sen, Lương Thần lúc này không còn cảm giác mát mẻ nữa. Hắn bực bội tắt vòi nước đi, vươn tay lấy chiếc khăn mặt.
Trong chiếc khăn mới tinh, có một mảnh giấy nhỏ được dán tại một vị trí đặc biệt. Lương Thần nhẹ giọng nhớ kỹ. Hắn biết đây chính là bút tích của Diệp Tử Thanh.
Lau khô thân thể, Lương Thần mặc quần lót bước ra khỏi toalet. Dưới ánh đèn của phòng khách, hắn mơ hồ nhìn thấy một bên mặt của Vương Phỉ Hạm.
Ngừng lại nín thở, Lương Thần lập tức phóng nhanh đến phòng làm việc. Trên người hắn hiện giờ chỉ độc một cái quần lót. Trước mặt đàn ông thì không thành vấn đề nhưng trước mặt phụ nữ thì chung quy là khiếm nhã.
- Tiểu Lương, có muốn uống với cô một ly rượu không?
Khi hắn vừa mới chạm đến cửa phòng thì bên tai truyền đến một giọng nói.
- Dạ được, nhưng cô chờ cháu mặc quần áo lại một chút nha.
Lương Thần chấn động trong lòng, vội vàng bước vào trong phòng mặc lại áo sơ mi và quần dài, sau đó có chút không yên tâm bước vào phòng khách, ngồi xuống cạnh Vương Phỉ Hạm. Hắn thấy trên bàn lúc này đặt một chai rượu vang đỏ và vài cái ly.
- Cô, tâm trạng của cô không được tốt?
Lương Thần thăm dò một câu.
Cầm lấy chai rượu rót hơn phân nửa ly cho mình và cho Lương Thần., Vương Phỉ Hạm ánh mắt hiện lên sự đê mê, nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu Lương, cô muốn hỏi cháu một chút. Nếu có việc mà người đó không thể không làm nhưng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Nếu là cháu, cháu sẽ giải quyết như thế nào?
À! Lương Thần không khỏi ngây người. Lời nói của đối phương không khỏi mơ hồ và không rõ ràng cho nên hắn không biết trả lời như thế nào. Ngẫm nghĩ một chút, hắn nâng cái ly thủy tinh lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó mở miệng hỏi.
- Cháu không biết hậu quả nghiêm trọng là gì, mức độ bao nhiêu? Nếu có thể chịu đựng được thì cứ làm. Nhưng cũng phải căn cứ vào tình huống cụ thể để mà cân nhắc.
Lương Thần trả lời một cách chung chung. Trên thực tế, câu hỏi của Vương Phỉ Hạm vốn không có câu trả lời chính xác.
Đôi mi thanh tú của Vương Phỉ Hạm hơi nhăn lại, bàn tay nhẹ nhàng nâng ly rượu lên. Mặc dù đã đáp ứng yêu cầu của Lâm Tử Hiên nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Nếu chàng trai này với con gái của mình không có quan hệ gì thì cho dù mất mặt, bà cũng sẽ chủ động dụ dỗ đối phương. Nhưng hiện tại, thật sự là bà không làm được.
Gần gũi người đàn bà xinh đẹp này, lại có thể trực tiếp ngửi được mùi thơm trên cơ thể của bà ta, tim của Lương Thần lại nhảy dựng lên. Bất kể là trong phòng tắm hay là bức ảnh lõa thể đều khiến hắn nóng bừng cả người. Hắn rất muốn rời khỏi người này nhưng lại lo lắng người đó sẽ cho rằng mình có hành vi thất lễ. Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu vang đỏ lạt lẽo nhưng khi rượu trôi qua cổ họng thì lại tạo cảm giác nóng bức trong cơ thể.
Nhìn chàng thanh niên uống cạn ly rượu, Vương Phỉ Hạm rót thêm một ly nữa, cười thấp giọng nói.
- Uống thêm một ly nữa nhé. Trước khi ngủ mà uống một ly rượu vang đỏ sẽ giúp cho giấc ngủ được ngon.
- Dạ được!
Lương Thần ra vẻ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang nơi khác, cố ý phân tán sự chú ý của mình. Giống như hắn đã từng nghĩ, đối với những người phụ nữ xinh đẹp có sức hấp dẫn, Lương Thần luôn khuyết năng lực miễn nhiễm. Trong một đêm khuya yên tĩnh, cùng trò chuyện với một người phụ nữ trong chiếc áo ngủ gợi cảm, mặc dù hắn biết người phụ nữ này là mẹ của Diệp Thanh Oánh nhưng hắn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đối phương.
Cảm nhận được chàng trai đang mất tự nhiên, Vương Phỉ Hạm cảm thấy ngượng ngùng, bối rối nhưng lại cảm thấy vui sướng vì bản thân mình vẫn còn sức hấp dẫn.
Thật sự phải làm như vậy sao? Bàn tay của Vương Phỉ Hạm nắm chặt. Bà đã yêu cầu đối phương ở lại đây uống rượu với bà, có phải bà cũng đã sinh ra cái ý niệm sa đọa trong đầu hay không?
Không có tiết mục giải trí gì đặc biệt nên bốn người quyết định đánh bài tú-lơ-khơ. Đối với Lương Thần mà nói thì chơi cái gì cũng được cả, miễn sao được ở cùng với Diệp Thanh Oánh mà thôi. Nhìn cô gái có má lúm đồng tiền đang mỉm cười với hắn, hắn cảm thấy trong lòng có một sự ấm áp và hạnh phúc.
Cả bốn người chơi đến mười giờ. Lương Thần nhìn lên đồng hồ, tuy vẫn còn muốn ở lại nhưng hắn cũng biết bây giờ mình phải ra về. Nhưng khi hắn vừa định đứng lên thì chợt nghe Vương Phỉ Hạm nói.
- Bây giờ cũng đã khuya rồi, Tiểu Lương cậu về bây giờ cũng không tiện. Thôi thì ngủ lại một đêm trong phòng làm việc đi. Nếu ngày mai Thanh Oánh không bận việc gì thì có thể ra ngoài dạo mát với cậu.
Lương Thần ngây người, nghĩ thầm trong lòng chắc là do biểu hiện của mình đêm hôm qua đã có kết quả. Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh cũng cùng tâm trạng. Vương Phỉ Hạm hiện tại chẳng những không phản đối chuyện của hắn với Diệp Thanh Oánh nữa mà còn mang lại cơ hội gần gũi cho hai người.
-Nếu mẹ đã nói như vậy thì anh ở lại đi.
Diệp Thanh Oánh cũng rất ngạc nhiên khi nghe mẹ nói vậy. Tuy rằng không biết nguyên nhân nào khiến cho mẹ thay đổi như vậy nhưng đối với cô, đối với Lương Thần mà nói thì đây là một dấu hiệu tốt.
Diệp Tử Thanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vương Phỉ Hạm. Vương Phỉ Hạm kiên quyết phản đối chuyện tình cảm của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh. Cô là người hiểu rõ nhất điều đó. Vì muốn chia rẽ cặp uyên ương này mà Vương Phỉ Hạm đã không tiếc việc yêu cầu cô phải ra tay giúp. Hiện tại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vương Phỉ Hạm bỗng nhiên thay đổi thái độ? Nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng mới được.
- Cám ơn cô!
Lương Thần cám ơn một cách chân thành. Chỉ với thái độ hiện giờ của Vương Phỉ Hạm thì việc làm của hắn tối hôm qua là không vô ích.
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa. Thanh Oánh, con đem mền, gối qua cho Lương Thần nha.
Vương Phỉ Hạm đứng lên, bước thẳng về phía phòng ngủ của mình mà không thèm quay đầu nhìn lại. Diệp Thanh Oánh vội vàng đi theo. Cô biết mền và gối đều được để trong phòng của mẹ.
Nhân cơ hội này, Diệp Tử Thanh tiến sát gần Lương Thần nói nhỏ.
- Nói mau, anh đã cho dì Vương uống thuốc gì rồi? Tại sao chỉ mới một ngày mà thái độ của dì ấy đã thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?
- Có lẽ là bị tấm chân tình của anh và Diệp Thanh Oánh làm cho cảm động?
Lương Thần dõng dạc đáp lại. Hắn đã hứa với Vương Phỉ Hạm là sẽ giữ bí mật kia cho nên chỉ biết tìm một cái cớ khác để giải thích mà thôi.
- Không đúng, nhất định là bên trong có ẩn tình gì đó.
Diệp Tử Thanh hoài nghi nhìn Lương Thần. Dừng lại một chút, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ, thấp giọng nói.
- Anh ở cùng một chỗ với ba người phụ nữ xinh đẹp, chắc không có ý đồ xấu xa gì chứ? Hơn nữa, đêm nay em và Thanh Oánh ngủ chung với nhau. Cho nên anh đừng có nửa đêm khuya khoắt mà mò đến đấy nhé.
- Em nghĩ anh là loại người như vậy sao?
Lương Thần tuy không phải là loại người như vậy nhưng nay Diệp Tử Thanh nhắc đến nên hắn cũng muốn thử một lần xem. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Dù sao thì mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thanh Oánh vẫn chưa đạt đến điều đó.
- Anh là loại người như thế nào chẳng lẽ em không biết. Em chỉ nghe có người từng nói rằng cái đó của anh ta đặc biệt thịnh vượng.
Diệp Tử Thanh đung đưa đôi bàn chân trắng muốt, hấp dẫn tầm mắt của Lương Thần khiến cho hắn phải nắm chặt tay để không phải kích động.
Cảm nhận được ánh mắt không thành thật của đối phương, khuôn mặt Diệp Tử Thanh đỏ lên, trong lòng chẳng những không tức giận mà còn có sự vui sướng, cô dịu dàng hỏi một câu:
- Đẹp không?
- Đẹp!
Lương Thần trả lời theo bản năng, sau đó vội vàng thâu ánh mắt lại, chỉ tay lung tung lên chùm đèn pha lê trên trần nhà nói.
- Ngọn đèn này nè, rất là đẹp.
- Anh cứ giả bộ đi!
Diệp Tử Thanh mắng chàng thanh niên đang vờ vịt trước mặt mình, rồi chậm rãi đứng lên, nở một nụ cười quyến rũ nói.
- Chúc ngủ ngon, Thần!
Sau đó xoay vòng eo nhỏ nhắn của mình bước vào phòng ngủ của Diệp Thanh Oánh.
Nghe cô gái thân thiết gọi tên hắn, Lương Thần ngẩn người ra. Thật lâu sau, hắn buông tiếng thở dài. Trước kia, Tiểu Mạn cũng hay gọi hắn như vậy. Đã mấy tháng qua, hắn không có liên lạc với Tiểu Mạn. Chỉ biết là Tiểu Mạn đang làm cho công ty của nhà Lan Lan. Những lúc nhàn rỗi, các cô cũng hay gặp mặt. Thôi thì cứ như vậy đi. Trải qua một thời gian không gặp mặt rồi mỗi người cũng sẽ quên đi, tự tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Một lát sau, Diệp Thanh Oánh mang gối và mền đi ra, mang sang phòng làm việc cho Lương Thần. Lương Thần đi theo đằng sau, đặt gối và mền lên ghế sa-lông.
- Anh nghỉ ngơi sớm đi. Chúc anh ngủ ngon!
Diệp Thanh Oánh ngượng ngùng nhìn Lương Thần. Bất kể đối với cô hay là mẹ cô mà nói thì đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
- Thanh Oánh, chúng ta ngồi nói chuyện một chút đi.
Lương Thần nghe ngóng ngoài cửa không có động tĩnh gì nên đánh bạo cầm bàn tay nhỏ bé của cô gái nói.
- Nói chuyện gì?
Thanh Oánh hai má đỏ lên, đầu hơi cúi xuống, giọng nói như muỗi kêu, hai tay chỉ tượng trưng tránh đi mà không có bất cứ một động đậy nào.
- Thì nói về cái câu mà em đã đến phòng làm việc của anh nói đó.
Lương Thần trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Hình ảnh cô gái thẹn thùng trước mắt hắn là hình ảnh mà hắn thích nhất. Mỗi lần nhìn thấy cô gái này e thẹn là hắn không kìm nỗi tâm trạng kích động.
- Anh hư lắm!
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng rút tay ra, đấm vào ngực của đối phương, sau đó đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.
Khi Diệp Thanh Oánh rời khỏi, Lương Thần mới bắt đầu quan sát căn phòng. Căn phòng có diện tích không lớn, cách bài trí cũng đơn giản. Một chiếc ghế sa-lông, một cái bàn làm việc, một chiếc ghế dựa lớn cộng thêm một giá sách là toàn bộ những gì có trong căn phòng này.
Lần đầu ngụ lại tại nhà Diệp Thanh Oánh khiến cho Lương Thần có cảm giác mới mẽ và hưng phấn. Hắn ngồi trên ghế, tò mò đánh giá khắp mọi nơi. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại một tấm ảnh.
Trong bức ảnh là hình của hai chàng trai và một cô gái chụp trên bãi biển. Cô gái mặc chiếc váy dài, đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành, nụ cười tươi như hoa bắt chéo hai chân đứng trên bờ cát. Bên trái cô là một chàng trai khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn. Bên phải là chàng thanh niên mặc áo trắng, khuôn mặt nho nhã đang mỉm cười.
Lương Thần giật mình kinh hãi. Gương mặt của người đàn ông mặc áo trắng này rất giống với hắn, chính là người đàn ông mà hắn đã gặp tối hôm qua. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được một chút. Cô gái trong bức hình này không ai khác chính là Vương Phỉ Hạm lúc trẻ. Chàng trai mặc áo trắng chính là người đàn ông tối hôm qua. Còn chàng thanh niên còn lại chắc chắn là cha của Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh. Đúng như suy đoán của hắn lúc đầu, giữa hai người kia chính là có khúc mắc về tình cảm.
Đem khung hình trả lại chỗ cũ, Lương Thần tiếp tục mở ngăn tủ, bên trong có một ít phong thư. Lương Thần mặc dù rất ngạc nhiên nhưng hắn chưa hề xem trộm thư của ai lần nào. Đang lúc định đóng cửa ngăn kéo lại thì giữa hai phong thư lộ ra một góc màu trắng.
Giơ tay đẩy xấp phong thư qua một bên, không ngờ lộ ra một góc chụp của một bức ảnh. Chỉ liếc nhìn một cái nhưng ánh mắt của Lương Thần lại bị hút như có nam châm. Trong một góc bức ảnh lộ ra kia là cặp mông của người phụ nữ, hơn nữa còn trắng như tuyết.
Tim của Lương Thần đột nhiên đập nhanh hơn. Hắn vươn tay ra nhưng lại theo bản năng mà rụt tay về. Trong thời khắc này, thật là tuyệt khi có một mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện ngay trước mắt hắn. Bị cuốn hút, hắn vươn tay lục lọi tấm ảnh ra.
Cuối cùng, Lương Thần cũng nhẹ nhàng rút được tấm ảnh đặt ngay trước mắt hắn.
Trong bức ảnh là toàn bộ phần lưng của một người phụ nữ. Tấm lưng trắng muốt, vòng eo nhỏ nhắn cùng với đôi chân thon dài. Hình ảnh mà làm cho Lương Thần chấn động chính là cặp mộng căng tròn giống như trăng rằm vậy. Đầu cô gái hơi ngẩng lên cao, lộ ra chiếc gáy thanh tú, một bàn tay của cô gái vươn ra phía trước, dường như muốn nghênh đón ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ, xuyên thấu qua cả nách của cô gái, mơ hồ có thể thấy được cả nửa bầu ngực.
Tuy rằng là hình lõa thể nhưng lại không có nửa điểm sắc thái dâm dục nào cả. Chỉ có điều, tấm ảnh này khiến cho người ta hoàn toàn lạc vào trong đó mà không thể tự kềm chế được.
Lương Thần lắc lắc đầu, mục đích làm cho tinh thần tỉnh táo lại. Hắn lập tức lấy phong thư xem nốt nội dung bên trong. Quả thật bên trong còn có một tấm ảnh chụp với hình ảnh cô gái đoan trang. Tim của hắn như muốn nhảy dựng ra ngoài khi cô gái trong tấm ảnh này chính là Vương Phỉ Hạm - mẹ của Diệp Thanh Oánh. Tuy rằng hình trong tấm ảnh được chụp chỉ một bên nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được thần thái và khí chất đó là của ai.
Hắn không nghĩ là một người phụ nữ ngày thường luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn mà lại có những tấm ảnh chụp phong tình như vậy. Chỉ có điều là không biết ai đã chụp những tấm hình này. Lật ra mặt sau của tấm hình cũng chỉ thấy có dòng chữ: Nữ hoàng của lòng anh, tình cảm chân thành của anh. Kỷ niệm ngày cưới – năm 2002. Diệp Tử Ngang.
Diệp Tử Ngang chính là cha của Diệp Thanh Oánh rồi. Theo như nội dung trong bức ảnh chính là có thể là bức ảnh được chụp tám năm về trước.
Bỗng nhiên Lương Thần nghe được tiếng đập cửa thì liền giật mình kinh hãi, bỏ vội tấm ảnh vào trong ngăn kéo rồi đóng lại rồi chạy nhanh đến bên cánh cửa.
Trong chiếc áo ngủ màu lam, tóc xõa ra, Vương Phỉ Hạm với thần sắc khó hiểu đang lẳng lặng đứng trước cửa phòng Lương Thần.
A, cô! Cô có việc tìm cháu sao?
Lương Thần giống như có tật giật mình, khó tránh khỏi sự bối rối. Bình thường, với sự nhạy bén của mình, Vương Phỉ Hạm nhất định sẽ phát hiện ra. Nhưng trong tâm trạng bấn loạn như hiện giờ, bà không còn tâm trí mà quan tâm đến chuyện khác.
- Thanh Oánh và Tử Thanh đang tắm. Cho nên cô nhắc nhở cháu tạm thời không nên dùng toalet. Còn nữa, nếu cảm thấy nóng quá thì cháu có thể đi tắm cho mát.
Vương Phỉ Hạm cố làm cho vẻ mặt và giọng nói của mình trở nên bình tĩnh.
- Dạ, một lát nữa cháu tắm cũng được. Cám ơn cô đã nhắc nhở.
Nhìn người phụ nữ quyến rũ trong chiếc váy ngủ màu lam, Lương Thần không khỏi rúng động tâm tư. Ảnh chụp người con gái lõa thể và người đàn bà quyến rũ trước mắt hắn được nhập thành một. Điều này khiến cho hắn sinh ra một tâm trạng lạ thường. Vốn dĩ hắn không xem Vương Phỉ Hạm là bậc bề trên. Trong mắt hắn, đối phương, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh là giống nhau, đều là những phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Vương Phỉ Hạm thần sắc phức tạp gật đầu rồi xoay người bước vào phòng khách. Nhìn cặp mông căng tròn của Vương Phỉ Hạm trong chiếc áo ngủ, tâm trí Lương Thần không khỏi trỗi dậy hình ảnh cô gái lõa thể đầy quyến rũ kia.
Không nên, không nên! Lương Thần vội vàng đóng cửa lại, trong lòng niệm kinh phật. Sau đó, khi đặt lưng xuống ghế sa-lông, trong lòng hắn lại nổi lên tà niệm, trong đầu không ngừng nhớ lại tấm ảnh lõa thể đó. Cuối cùng thẹn quá hóa giận, Lương Thần tự cho mình một bạt tai. Bốp! Tao không tin là không trị được mày.
Cửa phòng khách đột nhiên mở ra, tiểu yêu tinh trong chiếc váy ngủ màu tím bước vào.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Diệp Tử Thanh kinh ngạc hỏi:
- Anh đang làm cái gì vậy?
- Có muỗi!
Ánh mắt của Lương Thần lại nhìn thấy tấm thân mềm mại của đối phương nên lập tức nghiến răng quay đi. Hắn không ngừng hô lớn tiếng trong lòng. Mình không phải là Liễu Hạ Huệ.
Diệp Tử Thanh rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên mái tóc vẫn còn vương những giọt nước. Khuôn mặt cô gái giờ đây có sức hấp dẫn vô cùng lại cộng thêm mùi thơm của sữa tắm và mùi thân thể con gái tràn ngập trong không khí không ngừng trêu chọc bản năng đàn ông của Lương Thần.
- Chiếc áo ngủ mà em mua cho anh Tiểu Oánh đã giặt sạch. Ngày mai anh có thể mặc được rồi.
Trước sự giải thích của Lương Thần, Diệp Tử Thanh mảy may không có sự nghi ngờ. Trong mùa hè oi bức thì việc có muỗi cũng là chuyện bình thường. Cô cầm chiếc khăn nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt sũng của mình. Bởi vì thân hình nghiêng qua một bên nên cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng ngần khiến Lương Thần vừa quay mặt lại đã muốn phun máu mũi.
Ở chung một phòng với người đẹp, Lương Thần cảm thấy nghẹt thở, khó khăn trong việc khống chế bản thân của mình. Hắn cảm thấy nghi ngờ rằng, nếu cứ tiếp tục chỉ được nhìn không được ăn như vậy, có lẽ hắn sẽ không chết vì ức nghẹn nhưng sẽ chết vì điên.
Tuy nhiên, vừa nghĩ đến Diệp Thanh Oánh tự tay giặt sạch áo ngủ cho mình, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này đã ngăn chặn được tà ý đang trỗi dậy trong cơ thể của hắn.
- Nếu lấy vợ thì phải cưới người như Diệp Thanh Oánh.
Lương Thần tự tán thưởng, liếc nhìn Diệp Tử Thanh đang chu cái miệng nhỏ nhắn liền ho nhẹ một tiếng.
- Đương nhiên, Tử Thanh của anh cũng không kém. So với Thanh Oánh chỉ thua có một chút thôi.
- Em sẽ đem cái áo ngủ của anh bỏ vào thùng rác.
Diệp Tử Thanh nở một nụ cười quyến rũ rồi xoay người định bỏ đi.
- Anh nói chơi thôi mà. Sao một chút hài hước em cũng không có vậy?
Lương Thần vội vàng kéo cánh tay đối phương, cảm nhận sự mịn màng từ bàn tay của cô gái truyền qua. Cảm giác này thật tuyệt, khác hẳn bình thường.
- Em cũng biết là anh hay nói giỡn. Nhưng chẳng lẽ anh nghĩ em cũng giống như anh vậy sao?
Diệp Tử Thanh khẽ cắn môi, đôi mắt đẹp lại bắt đầu phóng điện. Cô thậm chí còn nhéo lên gương mặt Lương Thần một chút rồi cười nói.
- Đồ đàn ông nhỏ mọn. Thôi anh đi ngủ sớm một chút đi.
Khi Diệp Tử Thanh đi rồi, trong phòng vẫn lưu lại hương thơm làm say đắm lòng người. Lương Thần hạ quyết tâm, trừ phi Diệp Thanh Oánh ở nhà một mình còn không sẽ không bao giờ ngủ lại nhà Diệp Thanh Oánh nữa. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại một chút, nếu Diệp Thanh Oánh ở nhà một mình thì việc hắn ngủ lại sẽ không có khả năng.
Tắt đèn, Lương Thần cởi bỏ chiếc áo sơ mi và quần tây ra. Nằm trên ghế sa-lông, hắn bắt đầu đếm cừu. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. Nhưng vì thời tiết ban đêm quá oi bức, hơn nữa sự khó chịu trong lòng của hắn vẫn chưa dịu xuống nên đã đếm hơn cả ngàn con cừu mà hắn cũng vẫn cảm thấy không buồn ngủ.
Tắm! Nhớ lại lời đề nghị của Vương Phỉ Hạm, Lương Thần lập tức nhảy xuống ghế sa-lông, mở cửa chui tọt vào phòng tắm, trên người chỉ mặc độc nhất một cái quần lót. Gạch lát trong phòng tắm vẫn còn chưa khô, không khí vẫn còn lưu lại một mùi hương thơm ngát. Lương Thần cởi quần lót đặt qua một bên, mở vòi hoa sen, thử nhiệt độ của nước rồi bắt đầu hưởng thụ dòng nước mát mẻ, miệng nhẩm theo một bài hát nào đó, không chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Lương Thần bắt buộc thu hồi tầm mắt của chính mình. Nhưng trong chớp mắt, một hình ảnh rõ ràng xuất hiện trong đầu của hắn.
Một chiếc gáy trắng ngần xuất hiện. Một đôi bàn tay nhẹ nhàng bỏ ra sau lưng, kéo chiếc váy màu lam xuống dưới, rồi chậm rãi cúi xuống cởi tiếp cái quần lót lộ ra một cặp mông tròn đầy đặn.
Hình ảnh đó ngập vào trong làn nước trong suốt. Từng giọt nước bắn vào da thịt, xuyên qua phần bụng bằng phẳng rồi chảy về một nơi huyền bí.
Lương Thần mở to mắt thở phì phò. Phòng tuyến của hắn bây giờ giống như có hàng ngàn viên đạn bắn vào, trong nháy mắt trở nên vỡ nát. Đứng dưới vòi sen, Lương Thần lúc này không còn cảm giác mát mẻ nữa. Hắn bực bội tắt vòi nước đi, vươn tay lấy chiếc khăn mặt.
Trong chiếc khăn mới tinh, có một mảnh giấy nhỏ được dán tại một vị trí đặc biệt. Lương Thần nhẹ giọng nhớ kỹ. Hắn biết đây chính là bút tích của Diệp Tử Thanh.
Lau khô thân thể, Lương Thần mặc quần lót bước ra khỏi toalet. Dưới ánh đèn của phòng khách, hắn mơ hồ nhìn thấy một bên mặt của Vương Phỉ Hạm.
Ngừng lại nín thở, Lương Thần lập tức phóng nhanh đến phòng làm việc. Trên người hắn hiện giờ chỉ độc một cái quần lót. Trước mặt đàn ông thì không thành vấn đề nhưng trước mặt phụ nữ thì chung quy là khiếm nhã.
- Tiểu Lương, có muốn uống với cô một ly rượu không?
Khi hắn vừa mới chạm đến cửa phòng thì bên tai truyền đến một giọng nói.
- Dạ được, nhưng cô chờ cháu mặc quần áo lại một chút nha.
Lương Thần chấn động trong lòng, vội vàng bước vào trong phòng mặc lại áo sơ mi và quần dài, sau đó có chút không yên tâm bước vào phòng khách, ngồi xuống cạnh Vương Phỉ Hạm. Hắn thấy trên bàn lúc này đặt một chai rượu vang đỏ và vài cái ly.
- Cô, tâm trạng của cô không được tốt?
Lương Thần thăm dò một câu.
Cầm lấy chai rượu rót hơn phân nửa ly cho mình và cho Lương Thần., Vương Phỉ Hạm ánh mắt hiện lên sự đê mê, nhẹ giọng hỏi.
- Tiểu Lương, cô muốn hỏi cháu một chút. Nếu có việc mà người đó không thể không làm nhưng sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng. Nếu là cháu, cháu sẽ giải quyết như thế nào?
À! Lương Thần không khỏi ngây người. Lời nói của đối phương không khỏi mơ hồ và không rõ ràng cho nên hắn không biết trả lời như thế nào. Ngẫm nghĩ một chút, hắn nâng cái ly thủy tinh lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó mở miệng hỏi.
- Cháu không biết hậu quả nghiêm trọng là gì, mức độ bao nhiêu? Nếu có thể chịu đựng được thì cứ làm. Nhưng cũng phải căn cứ vào tình huống cụ thể để mà cân nhắc.
Lương Thần trả lời một cách chung chung. Trên thực tế, câu hỏi của Vương Phỉ Hạm vốn không có câu trả lời chính xác.
Đôi mi thanh tú của Vương Phỉ Hạm hơi nhăn lại, bàn tay nhẹ nhàng nâng ly rượu lên. Mặc dù đã đáp ứng yêu cầu của Lâm Tử Hiên nhưng nói thì dễ, làm thì khó. Nếu chàng trai này với con gái của mình không có quan hệ gì thì cho dù mất mặt, bà cũng sẽ chủ động dụ dỗ đối phương. Nhưng hiện tại, thật sự là bà không làm được.
Gần gũi người đàn bà xinh đẹp này, lại có thể trực tiếp ngửi được mùi thơm trên cơ thể của bà ta, tim của Lương Thần lại nhảy dựng lên. Bất kể là trong phòng tắm hay là bức ảnh lõa thể đều khiến hắn nóng bừng cả người. Hắn rất muốn rời khỏi người này nhưng lại lo lắng người đó sẽ cho rằng mình có hành vi thất lễ. Hắn ngửa cổ uống hết ly rượu vang đỏ lạt lẽo nhưng khi rượu trôi qua cổ họng thì lại tạo cảm giác nóng bức trong cơ thể.
Nhìn chàng thanh niên uống cạn ly rượu, Vương Phỉ Hạm rót thêm một ly nữa, cười thấp giọng nói.
- Uống thêm một ly nữa nhé. Trước khi ngủ mà uống một ly rượu vang đỏ sẽ giúp cho giấc ngủ được ngon.
- Dạ được!
Lương Thần ra vẻ bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang nơi khác, cố ý phân tán sự chú ý của mình. Giống như hắn đã từng nghĩ, đối với những người phụ nữ xinh đẹp có sức hấp dẫn, Lương Thần luôn khuyết năng lực miễn nhiễm. Trong một đêm khuya yên tĩnh, cùng trò chuyện với một người phụ nữ trong chiếc áo ngủ gợi cảm, mặc dù hắn biết người phụ nữ này là mẹ của Diệp Thanh Oánh nhưng hắn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đối phương.
Cảm nhận được chàng trai đang mất tự nhiên, Vương Phỉ Hạm cảm thấy ngượng ngùng, bối rối nhưng lại cảm thấy vui sướng vì bản thân mình vẫn còn sức hấp dẫn.
Thật sự phải làm như vậy sao? Bàn tay của Vương Phỉ Hạm nắm chặt. Bà đã yêu cầu đối phương ở lại đây uống rượu với bà, có phải bà cũng đã sinh ra cái ý niệm sa đọa trong đầu hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.