Chương 30: Biểu hiện của Cường ca
Trần Trọng
26/02/2013
Trên mặt Điền Văn Bưu lộ ra vẻ khó tin, không ngờ ở huyện Tây Phong này có người dám đánh hắn!
Khác với Ngụy Phúc Cường, Điền Văn Bưu cũng không phải lập nghiệp dựa vào đánh giết. Võ thuật của y thì ngay cả một tên lưu manh cũng không bằng. Sở dĩ dám ngang ngược ở huyện Tây Phong này là do ba người chị của y. Chị cả Điền Văn Lệ là một trưởng phòng ở ban tổ chức cán bộ Thành uỷ, chị thứ hai Điền Văn Bình là nữ Chủ tịch duy nhất của huyện Tây Phong, chị thứ ba là Điền Văn Ngọc là một viên chức bình thường ở phòng Thu hút đầu tư, nhưng chồng lại là Trưởng phòng Văn Hoá huyện.
Bởi vì trung tuổi mới có đứa con trai, cho nên từ khi ra đời Điền Văn Bưu trở thành Hoàng đế trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ và các chị, tính tình kiêu ngạo ngang ngược, coi trời bằng vung, Ỷ vào thế lực của các chị, y tập hợp một bang gồm những tên du côn, thành lập công ty, mở sòng bạc, đặt chân vào ngành giải trí, câu lạc bộ giải trí Tinh Quang ở phố Hướng Dương, cùng nổi tiếng tương đương với câu lạc bộ Thời Gian Vàng, chính là tài sản của y.
Kỳ thật Điền Văn Bưu cũng có sòng bạc nhưng không thể bì được với độ tao nhã ở quán trà Minh Phương của Phương tỷ. Bưu ca vốn tự nhận là tao nhã đã từng tới trà lâu xem, ngay lập tức bị không khí của quán trà hấp dẫn, cho nên liên tiếp vài ngày ở lại trong này, thua mấy vạn mà sắc mặt không thay đổi, ngược lại dương dương tự đắc còn cho rằng như vậy mới là phong độ của nhân vật nổi tiếng. Mỗi khi ngồi ở đây là hút xì gà, chơi bạc, tiêu tiền như nước, Bưu ca cảm thấy mình cũng chẳng kém mấy so với Thần Bài trong phim ảnh!
Điền Văn Bưu nhìn Lương Thần với ánh mắt vô cùng nham hiểm. Ở huyện Tây Phong hoàng hành nhiều năm nay đừng nói đánh, giáp mặt mắng y tìm cũng không ra một người. Vậy mà bây giờ lại bị một tên cảnh sát nhỏ nhoi giáng cho một cái tát. Đối với y mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, y rất muốn ngay lập tức đem dao băm tên cảnh sát này thành trăm mảnh! Nhưng y lại không thể, thứ nhất y không mang dao, thứ hai qua cái bạt tai vừa rồi, y biết mình không phải là đối thủ của đối phương, và bàn tay to khoẻ tóm lấy ngực y, nếu tuỳ tiện xuất thủ không biết chừng còn nhục hơn nữa!
Mẹ kiếp, có thể nhẫn nhịn mới là đại trượng phu, ông nội chịu đựng trước. Chờ một lúc nữa ông gọi người tới xem, đến lúc đó không thể không cắt *** con chó nhà mày! Điền Văn Bưu nghĩ.
Phương tỷ bên cạnh vẻ mặt vô cùng kinnh ngạc, ả đứng lên giơ tay đẩy nhẹ cổ tay Lương Thần, nhỏ nhẹ nói:
- Có việc gì thì thương lượng, làm gì mà phải động thủ. Bưu ca là nhân vật có uy tín danh dự trong huyện chúng ta, cậu lỗ mãng như vậy không hợp đâu!?
Phương tỷ cũng được xem là người từng trải biết đối nhân xử thế, rất khôn khéo. Nhận thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của người cảnh sát trẻ, ả lập tức phán đoán người thanh niên đẹp trai này nhất định không tầm thường. Bởi vậy ả dấu diếm thân phận của Bưu ca, sau đó quan sát phản ứng của đối phương, lại phán đoán rốt cuộc đối phương là nhân vật đến từ phương nào.
Lương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay đẩy mạnh, làm vị Bưu ca gì đó quay về cái ghế, miệng nói:
- Nhớ kỹ điểm này, miệng dùng để ăn cơm và nói chuyện không phải dùng để phun bậy!
Y mới về nhậm chức ở huyện được nửa tháng, căn bản không nghe nói gì về Bưu ca! Không biết thì không sợ, cho nên đại đội trưởng Lương căn bản không coi Bưu ca ra gì. Cùng với Cường ca lăn lộn một chỗ, phỏng chừng cũng là một tên côn đồ!
Liếc mắt nhìn Cường ca một cái, Lương Thần cảm thấy người này có chút kỳ lạ, cúi đầu ngỗi một chỗ không nói lời nào, tưởng như là còn hiền lành hơn học sinh tiểu học!
Thấy người cảnh sát trẻ tuổi này hoàn toàn không coi Bưu ca ra cái gì, Trưởng phòng Cát và Phương tỷ đều có suy đoán rồi. Trưởng phòng Cát vội vàng đứng lên, mặt mày tươi cười, chủ động chìa tay ra:
- Cậu nhất định là Đội trưởng Lương rồi!
Lương Thần thoáng giật mình, theo sau là hoài nghi mà giơ tay bắt tay đối phương. Dù sao vừa rồi người phụ nữ kia cũng gọi đối phương là “Trưởng phòng Cát!” Bất luận là Trưởng phòng nào. Ít nhất cũng là cấp phó phòng, nếu như là người đứng đầu, vậy thì cùng cấp với sếp Đinh. Nếu người ta đã chủ động ra mặt, hắn cũng không che đậy làm gì.
- Tôi và trưởng phòng Đinh là bạn lâu năm, ông ấy luôn khoe với tôi trong huyện có một người kế tục trẻ tuổi đầy triển vọng, còn là tấm gương sáng mẫu mực cho cảnh sát trong toàn huyện noi theo.
Trưởng phòng Cát mặt mày tươi cười, nắm tay đối phương
Phương tỷ ngồi bên cạnh giật mình kinh hãi, trong lòng nghĩ hoá ra là đại đội trưởng mới nhậm chức, thảo nào chẳng thèm coi Tôn Thuỵ ra gì, hơn nữa đêm nay còn tới bắt bạc, chắc chắn là để dạy Tôn Thuỵ một bài. Nhưng dựa vào thân phận đại đội trưởng của đại đội trị an giáo huấn Tôn Thuỵ là đủ rồi, còn đối kháng với Điền Văn Bưu thì kém xa. Người thanh niên này dựa vào cái gì mà không coi Bưu ca danh tiếng lẫy lừng huyện Tây Phong này ra cái gì. Còn có Cường ca đêm nay sao lại biến thành câm điếc, từ đầu tới giờ không rên một tiếng. Kỳ lạ, thật kỳ lạ!
Lương Thần nghĩ bụng hỏng rồi, xem ra không bắt được cuộc đánh bạc đêm nay. Nếu đối phương gọi điện cho trưởng phòng Đinh, trưởng phòng Đinh sẽ bảo hắn thả người, hắn có thả hay không? Nhưng như vậy đêm nay hắn đến coi như công toi rồi!
Trưởng phòng Cát đúng là cáo già, liếc nhìn thấy sự do dự của Lương Thần, lập tức cười ha hả nói:
- Đội trưởng Lương, là thế này, vị này là ông chủ đến từ Thượng Hải, ông ấy có ý đầu tư một khách sạn ba sao ở thị trấn chúng ta, đêm nay, với tư cách chủ nhà, tôi chủ yếu là dẫn ông chủ Lâm đánh bài!
Nói xong, Trưởng phòng Cát đi lên hai bước, kéo tay Lương Thần sang một bên, sau khi dùng người chắn tầm nhìn của những người khác mới lén lút nói:
- Đội trưởng Lương, tôi và cậu có gì về nhà nói, Phòng Thu hút đầu tư chúng tôi kéo được mối đầu tư này thật sự không dễ. Mấy người đánh bạc này đều là hầu hạ ông chủ khó tính, không chú ý thì đặc biệt khó chu toàn, việc đầu tư đó nói không chừng đổ ra sông ra biển! Vì vậy, đêm nay cậu nể mặt tôi, cho qua chuyện đi!
Lương Thần cũng sớm nghe nói đến hành động đãi khách này. Để lôi kéo đầu tư, Uỷ ban nhân dân huyện đối xử với những khách mời là ông chủ lớn đến từ bên ngoài giống như thần tài. Khách có bất cứ yêu cầu gì đều tìm cách thoả mãn, người bình thường đánh bạc coi là hoạt động phạm pháp, nhưng là người khách đó yêu cầu thì đều hợp lý. Uỷ ban nhân dân huyện thậm chí còn ra lệnh cho công an, vì bảo vệ thần tài an toàn cần phải phái cảnh sát đóng tại cửa khách sạn, đảm bảo người khách bình yên trải qua một đêm hạnh phúc!
Nhà đầu tư đánh bạc, cảnh sát đứng gác, việc này thoạt nhìn như một trò cười, ở huyện Tây Phong không phải một lần! Tóm lại tất cả phải nhường đường cho kinh tế, tất cả phải nhường đường cho chiến tích, tất cả phải nhường đường cho tỷ lệ GDP.
Trầm mặc một lúc lâu, Lương Thần gật gật đầu, hắn chỉ là một người bình thường, không có năng lực thay đổi sự thật châm biếm này. Giống như Vương Văn Diệc nói như vậy, trên thế giới này, người không hiểu được biến hoá, không hiểu được thoả hiệp là người không thể sống sót!
Lợi dụng thời gian Trưởng phòng Cát và Lương Thần nói chuyện, Bưu ca lấy điện thoại di động ấn vài số. Đợi cho Lương Thần quay người, Bưu ca đã thể hiện một bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào Lương Thần đanh tiếng nói:
- Thằng nhãi con, có gan thì ở đây đợi mấy phút nữa, xem ông nội Bưu trừng trị mày như thế nào!
Sắc mặt Lương Thần lập tức thay đổi, làm nhục bề trên của hắn chính là điều hắn hận nhất. Trưởng phòng Cát và Phương tỷ thấy tình thế không ổn, liền bước lên phía trước ngăn Lương Thần. Trưởng phòng Cát vẻ mặt tươi cười nói:
- Đội trưởng Lương, chuyện gì cũng từ từ, đừng nóng nảy! Bưu ca là bộc tuệch, bộc tuệch!
Rồi sau đó lại nhìn về Bưu ca, nhỏ nhẹ nói:
- Bưu tử, mọi người đánh nhau xong mới thành bằng hữu, sếp Lương trước đó cũng là không biết thân phận của anh, có Phương tỷ chứng kiến, các anh bắt tay giảng hoà đi!
- Không được!
Điền Văn Bưu mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Lương Thần, vung tay lên, rất dứt khoát nói:
- Lão Cát, Phương tỷ đừng nói tôi không nể mặt hai người! không phải là đội trưởng trị an sao, đã dám giáng tôi một cái bạt tai, đêm nay tôi phải tha cho hắn, sau này làm sao lăn lộn được ở huyện Tây Phong này nữa!
- Không cần về sau, đêm nay mày cũng đừng nghĩ tới lăn lộn!
Lương Thần đẩy Trưởng phòng Cát ra, xông mạnh lên hai bước, đánh một quyền thật mạnh vào mặt Điền Văn Bưu. Đừng nói thân phận hiện tại của hắn là đại đội trưởng của đội trị an, cho dù là cảnh sát nhân dân bình thường hắn cũng sẽ không do dự ra tay thật mạnh đánh đối phương. Hắn sẽ biến báo, hắn cũng sẽ thoả hiệp, nhưng hắn sẽ không giả bộ làm cháu nội cái người chỉ vào mặt mũi hắn mà chửi.
Mọi người đều hai chân một bụng, chỉ cần mày không phải người, thì cho dù thuộc hạ của mày có ngàn vạn tên, tao chỉ cần giết chết một mình mày là đủ rồi. Sự hung hăng của Lương Thần chính là từ những lần đầu rơi máu chảy mà ra!
Người được Trưởng phòng Cát gọi là ông thần tài đến từ Thượng Hải đó đứng ở một bên xem rất hứng thú. Dường như nhìn quen sóng gió cho nên đối với cảnh tưởng mới nảy sinh trước mắt, ông chủ Thượng Hải này vừa không kinh ngạc vừa không kích động, ngồi ghế băng cười mỉm nhìn diễn!
Mặc dù có Trưởng phòng Cát và Phương tỷ khuyên can nhưng trên mặt của Điền Văn Bưu vẫn trúng không ít quyền cước của Lương Thần. Hốc mắt xanh một bên, mũi thì chảy máu, khoé miệng cũng toét, nhìn bộ dạng thì biết bị đánh không nhẹ.
Mà lúc này ngoài hành lang truyền đến một âm thanh lộn xộn, ngay sau đó, Đội trưởng trung đội hai Hạ Chí Cường vọt tiến vào, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Có hai ba mươi người từ dưới lầu xông lên, trong tay đều cầm hung khí, Đội trưởng, làm sao bây giờ?
- Haha, thằng nhãi con, lần này ngu dại rồi, thức thời ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu lạy ông nội Bưu nhận tội, bằng không chờ chết đi!
Bưu ca cười một trận đắc, phối hợp với bộ dạng mặt mũi bầm dập, rất giống với kẻ điên chạy ra từ bệnh viện tâm thần.
- Mày cút đi!
Lương Thần bay lên ra một cước đá Bưu ca xuống dưới cái bàn, sau đó quay đầu mặt âm trầm nói với Hạ Chí Cường:
- Nếu bọn họ dám đánh cảnh sát, trên người anh có súng là để ngồi không à!?
Vừa nghe vậy, Trưởng phòng Cát, Phương tỷ, lẫn Cường ca không khỏi biến sắc, nếu thật sự xảy ra chết người, có thể xảy ra tình cảnh đó thì nhiều chuyện rồi! Làm không tốt y cũng bị liên luỵ. Duy độc có Bưu ca chẳng hề để ý nói:
- Mày dám nổ súng, mày nói khoác mẹ mày rồi!
Đang nói thì thấy một tiếng đá văng ra, một đám du côn tay cầm dao hung hổ xông vào. Tên mặt thẹo nhìn thấy hình dạng của Bưu ca mặt mũi bầm dập bi thảm, ban đầu giật mĩnh kinh hãi, sau đó giận dữ nói:
- Bưu ca, là thằng chó nào ăn gan hùm mật gấu dám cả gan động đến ngài, em chém chết mẹ nó!
- Chính là nó!
Bưu ca giơ tay chỉ Lương Thần vừa dằn tiếng vừa nói.
Lương Thần mặt lạnh nghiêm, tay phải đã đụng đến súng bên hông. Hắn cũng biết không thể tuỳ tiện làm chết người nhưng đến khi nguy hiểm khẩn cấp, bất đắc dĩ, hắn cũng không vì vậy mà băn khoăn khiến chính mính và những người cảnh sát đồng sự phải đổ máu vô ích. Huyện Tây Phong này đúng là vẫn còn có chính phủ thống trị, chưa từng nghe nói quan binh sợ trộm, cũng không nghe nói viên đạn không qua được con dao! Có hậu quả gì, hắn tự mình gánh vác!
- Lên!
Mặt thẹo vung tay lên, các tiểu đệ phía sau xông lên. Thấy một màn như vậy, Cường ca vẫn luôn trầm mặc biết thời cơ mình lên sân khấu tới rồi, y mạnh mẽ đứng lên, giơ tay xoay chiếc ghế tựa va một tiếng nện xuống mặt đất trước mặt tên mặt thẹo.
- Tao muốn nhìn thằng ranh con nào dám cản bước sếp Lương!
Cường ca dùng ánh mắt thâm độc quét nhìn mặt thẹo và đám tay chân, trên người mang tác phong hung hăng, bỗng nhiên khiến tất cả mọi người phải kinh hãi
Khác với Ngụy Phúc Cường, Điền Văn Bưu cũng không phải lập nghiệp dựa vào đánh giết. Võ thuật của y thì ngay cả một tên lưu manh cũng không bằng. Sở dĩ dám ngang ngược ở huyện Tây Phong này là do ba người chị của y. Chị cả Điền Văn Lệ là một trưởng phòng ở ban tổ chức cán bộ Thành uỷ, chị thứ hai Điền Văn Bình là nữ Chủ tịch duy nhất của huyện Tây Phong, chị thứ ba là Điền Văn Ngọc là một viên chức bình thường ở phòng Thu hút đầu tư, nhưng chồng lại là Trưởng phòng Văn Hoá huyện.
Bởi vì trung tuổi mới có đứa con trai, cho nên từ khi ra đời Điền Văn Bưu trở thành Hoàng đế trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ và các chị, tính tình kiêu ngạo ngang ngược, coi trời bằng vung, Ỷ vào thế lực của các chị, y tập hợp một bang gồm những tên du côn, thành lập công ty, mở sòng bạc, đặt chân vào ngành giải trí, câu lạc bộ giải trí Tinh Quang ở phố Hướng Dương, cùng nổi tiếng tương đương với câu lạc bộ Thời Gian Vàng, chính là tài sản của y.
Kỳ thật Điền Văn Bưu cũng có sòng bạc nhưng không thể bì được với độ tao nhã ở quán trà Minh Phương của Phương tỷ. Bưu ca vốn tự nhận là tao nhã đã từng tới trà lâu xem, ngay lập tức bị không khí của quán trà hấp dẫn, cho nên liên tiếp vài ngày ở lại trong này, thua mấy vạn mà sắc mặt không thay đổi, ngược lại dương dương tự đắc còn cho rằng như vậy mới là phong độ của nhân vật nổi tiếng. Mỗi khi ngồi ở đây là hút xì gà, chơi bạc, tiêu tiền như nước, Bưu ca cảm thấy mình cũng chẳng kém mấy so với Thần Bài trong phim ảnh!
Điền Văn Bưu nhìn Lương Thần với ánh mắt vô cùng nham hiểm. Ở huyện Tây Phong hoàng hành nhiều năm nay đừng nói đánh, giáp mặt mắng y tìm cũng không ra một người. Vậy mà bây giờ lại bị một tên cảnh sát nhỏ nhoi giáng cho một cái tát. Đối với y mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, y rất muốn ngay lập tức đem dao băm tên cảnh sát này thành trăm mảnh! Nhưng y lại không thể, thứ nhất y không mang dao, thứ hai qua cái bạt tai vừa rồi, y biết mình không phải là đối thủ của đối phương, và bàn tay to khoẻ tóm lấy ngực y, nếu tuỳ tiện xuất thủ không biết chừng còn nhục hơn nữa!
Mẹ kiếp, có thể nhẫn nhịn mới là đại trượng phu, ông nội chịu đựng trước. Chờ một lúc nữa ông gọi người tới xem, đến lúc đó không thể không cắt *** con chó nhà mày! Điền Văn Bưu nghĩ.
Phương tỷ bên cạnh vẻ mặt vô cùng kinnh ngạc, ả đứng lên giơ tay đẩy nhẹ cổ tay Lương Thần, nhỏ nhẹ nói:
- Có việc gì thì thương lượng, làm gì mà phải động thủ. Bưu ca là nhân vật có uy tín danh dự trong huyện chúng ta, cậu lỗ mãng như vậy không hợp đâu!?
Phương tỷ cũng được xem là người từng trải biết đối nhân xử thế, rất khôn khéo. Nhận thấy sự cứng rắn, mạnh mẽ của người cảnh sát trẻ, ả lập tức phán đoán người thanh niên đẹp trai này nhất định không tầm thường. Bởi vậy ả dấu diếm thân phận của Bưu ca, sau đó quan sát phản ứng của đối phương, lại phán đoán rốt cuộc đối phương là nhân vật đến từ phương nào.
Lương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay đẩy mạnh, làm vị Bưu ca gì đó quay về cái ghế, miệng nói:
- Nhớ kỹ điểm này, miệng dùng để ăn cơm và nói chuyện không phải dùng để phun bậy!
Y mới về nhậm chức ở huyện được nửa tháng, căn bản không nghe nói gì về Bưu ca! Không biết thì không sợ, cho nên đại đội trưởng Lương căn bản không coi Bưu ca ra gì. Cùng với Cường ca lăn lộn một chỗ, phỏng chừng cũng là một tên côn đồ!
Liếc mắt nhìn Cường ca một cái, Lương Thần cảm thấy người này có chút kỳ lạ, cúi đầu ngỗi một chỗ không nói lời nào, tưởng như là còn hiền lành hơn học sinh tiểu học!
Thấy người cảnh sát trẻ tuổi này hoàn toàn không coi Bưu ca ra cái gì, Trưởng phòng Cát và Phương tỷ đều có suy đoán rồi. Trưởng phòng Cát vội vàng đứng lên, mặt mày tươi cười, chủ động chìa tay ra:
- Cậu nhất định là Đội trưởng Lương rồi!
Lương Thần thoáng giật mình, theo sau là hoài nghi mà giơ tay bắt tay đối phương. Dù sao vừa rồi người phụ nữ kia cũng gọi đối phương là “Trưởng phòng Cát!” Bất luận là Trưởng phòng nào. Ít nhất cũng là cấp phó phòng, nếu như là người đứng đầu, vậy thì cùng cấp với sếp Đinh. Nếu người ta đã chủ động ra mặt, hắn cũng không che đậy làm gì.
- Tôi và trưởng phòng Đinh là bạn lâu năm, ông ấy luôn khoe với tôi trong huyện có một người kế tục trẻ tuổi đầy triển vọng, còn là tấm gương sáng mẫu mực cho cảnh sát trong toàn huyện noi theo.
Trưởng phòng Cát mặt mày tươi cười, nắm tay đối phương
Phương tỷ ngồi bên cạnh giật mình kinh hãi, trong lòng nghĩ hoá ra là đại đội trưởng mới nhậm chức, thảo nào chẳng thèm coi Tôn Thuỵ ra gì, hơn nữa đêm nay còn tới bắt bạc, chắc chắn là để dạy Tôn Thuỵ một bài. Nhưng dựa vào thân phận đại đội trưởng của đại đội trị an giáo huấn Tôn Thuỵ là đủ rồi, còn đối kháng với Điền Văn Bưu thì kém xa. Người thanh niên này dựa vào cái gì mà không coi Bưu ca danh tiếng lẫy lừng huyện Tây Phong này ra cái gì. Còn có Cường ca đêm nay sao lại biến thành câm điếc, từ đầu tới giờ không rên một tiếng. Kỳ lạ, thật kỳ lạ!
Lương Thần nghĩ bụng hỏng rồi, xem ra không bắt được cuộc đánh bạc đêm nay. Nếu đối phương gọi điện cho trưởng phòng Đinh, trưởng phòng Đinh sẽ bảo hắn thả người, hắn có thả hay không? Nhưng như vậy đêm nay hắn đến coi như công toi rồi!
Trưởng phòng Cát đúng là cáo già, liếc nhìn thấy sự do dự của Lương Thần, lập tức cười ha hả nói:
- Đội trưởng Lương, là thế này, vị này là ông chủ đến từ Thượng Hải, ông ấy có ý đầu tư một khách sạn ba sao ở thị trấn chúng ta, đêm nay, với tư cách chủ nhà, tôi chủ yếu là dẫn ông chủ Lâm đánh bài!
Nói xong, Trưởng phòng Cát đi lên hai bước, kéo tay Lương Thần sang một bên, sau khi dùng người chắn tầm nhìn của những người khác mới lén lút nói:
- Đội trưởng Lương, tôi và cậu có gì về nhà nói, Phòng Thu hút đầu tư chúng tôi kéo được mối đầu tư này thật sự không dễ. Mấy người đánh bạc này đều là hầu hạ ông chủ khó tính, không chú ý thì đặc biệt khó chu toàn, việc đầu tư đó nói không chừng đổ ra sông ra biển! Vì vậy, đêm nay cậu nể mặt tôi, cho qua chuyện đi!
Lương Thần cũng sớm nghe nói đến hành động đãi khách này. Để lôi kéo đầu tư, Uỷ ban nhân dân huyện đối xử với những khách mời là ông chủ lớn đến từ bên ngoài giống như thần tài. Khách có bất cứ yêu cầu gì đều tìm cách thoả mãn, người bình thường đánh bạc coi là hoạt động phạm pháp, nhưng là người khách đó yêu cầu thì đều hợp lý. Uỷ ban nhân dân huyện thậm chí còn ra lệnh cho công an, vì bảo vệ thần tài an toàn cần phải phái cảnh sát đóng tại cửa khách sạn, đảm bảo người khách bình yên trải qua một đêm hạnh phúc!
Nhà đầu tư đánh bạc, cảnh sát đứng gác, việc này thoạt nhìn như một trò cười, ở huyện Tây Phong không phải một lần! Tóm lại tất cả phải nhường đường cho kinh tế, tất cả phải nhường đường cho chiến tích, tất cả phải nhường đường cho tỷ lệ GDP.
Trầm mặc một lúc lâu, Lương Thần gật gật đầu, hắn chỉ là một người bình thường, không có năng lực thay đổi sự thật châm biếm này. Giống như Vương Văn Diệc nói như vậy, trên thế giới này, người không hiểu được biến hoá, không hiểu được thoả hiệp là người không thể sống sót!
Lợi dụng thời gian Trưởng phòng Cát và Lương Thần nói chuyện, Bưu ca lấy điện thoại di động ấn vài số. Đợi cho Lương Thần quay người, Bưu ca đã thể hiện một bộ dạng vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào Lương Thần đanh tiếng nói:
- Thằng nhãi con, có gan thì ở đây đợi mấy phút nữa, xem ông nội Bưu trừng trị mày như thế nào!
Sắc mặt Lương Thần lập tức thay đổi, làm nhục bề trên của hắn chính là điều hắn hận nhất. Trưởng phòng Cát và Phương tỷ thấy tình thế không ổn, liền bước lên phía trước ngăn Lương Thần. Trưởng phòng Cát vẻ mặt tươi cười nói:
- Đội trưởng Lương, chuyện gì cũng từ từ, đừng nóng nảy! Bưu ca là bộc tuệch, bộc tuệch!
Rồi sau đó lại nhìn về Bưu ca, nhỏ nhẹ nói:
- Bưu tử, mọi người đánh nhau xong mới thành bằng hữu, sếp Lương trước đó cũng là không biết thân phận của anh, có Phương tỷ chứng kiến, các anh bắt tay giảng hoà đi!
- Không được!
Điền Văn Bưu mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Lương Thần, vung tay lên, rất dứt khoát nói:
- Lão Cát, Phương tỷ đừng nói tôi không nể mặt hai người! không phải là đội trưởng trị an sao, đã dám giáng tôi một cái bạt tai, đêm nay tôi phải tha cho hắn, sau này làm sao lăn lộn được ở huyện Tây Phong này nữa!
- Không cần về sau, đêm nay mày cũng đừng nghĩ tới lăn lộn!
Lương Thần đẩy Trưởng phòng Cát ra, xông mạnh lên hai bước, đánh một quyền thật mạnh vào mặt Điền Văn Bưu. Đừng nói thân phận hiện tại của hắn là đại đội trưởng của đội trị an, cho dù là cảnh sát nhân dân bình thường hắn cũng sẽ không do dự ra tay thật mạnh đánh đối phương. Hắn sẽ biến báo, hắn cũng sẽ thoả hiệp, nhưng hắn sẽ không giả bộ làm cháu nội cái người chỉ vào mặt mũi hắn mà chửi.
Mọi người đều hai chân một bụng, chỉ cần mày không phải người, thì cho dù thuộc hạ của mày có ngàn vạn tên, tao chỉ cần giết chết một mình mày là đủ rồi. Sự hung hăng của Lương Thần chính là từ những lần đầu rơi máu chảy mà ra!
Người được Trưởng phòng Cát gọi là ông thần tài đến từ Thượng Hải đó đứng ở một bên xem rất hứng thú. Dường như nhìn quen sóng gió cho nên đối với cảnh tưởng mới nảy sinh trước mắt, ông chủ Thượng Hải này vừa không kinh ngạc vừa không kích động, ngồi ghế băng cười mỉm nhìn diễn!
Mặc dù có Trưởng phòng Cát và Phương tỷ khuyên can nhưng trên mặt của Điền Văn Bưu vẫn trúng không ít quyền cước của Lương Thần. Hốc mắt xanh một bên, mũi thì chảy máu, khoé miệng cũng toét, nhìn bộ dạng thì biết bị đánh không nhẹ.
Mà lúc này ngoài hành lang truyền đến một âm thanh lộn xộn, ngay sau đó, Đội trưởng trung đội hai Hạ Chí Cường vọt tiến vào, vẻ mặt khẩn trương nói:
- Có hai ba mươi người từ dưới lầu xông lên, trong tay đều cầm hung khí, Đội trưởng, làm sao bây giờ?
- Haha, thằng nhãi con, lần này ngu dại rồi, thức thời ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu lạy ông nội Bưu nhận tội, bằng không chờ chết đi!
Bưu ca cười một trận đắc, phối hợp với bộ dạng mặt mũi bầm dập, rất giống với kẻ điên chạy ra từ bệnh viện tâm thần.
- Mày cút đi!
Lương Thần bay lên ra một cước đá Bưu ca xuống dưới cái bàn, sau đó quay đầu mặt âm trầm nói với Hạ Chí Cường:
- Nếu bọn họ dám đánh cảnh sát, trên người anh có súng là để ngồi không à!?
Vừa nghe vậy, Trưởng phòng Cát, Phương tỷ, lẫn Cường ca không khỏi biến sắc, nếu thật sự xảy ra chết người, có thể xảy ra tình cảnh đó thì nhiều chuyện rồi! Làm không tốt y cũng bị liên luỵ. Duy độc có Bưu ca chẳng hề để ý nói:
- Mày dám nổ súng, mày nói khoác mẹ mày rồi!
Đang nói thì thấy một tiếng đá văng ra, một đám du côn tay cầm dao hung hổ xông vào. Tên mặt thẹo nhìn thấy hình dạng của Bưu ca mặt mũi bầm dập bi thảm, ban đầu giật mĩnh kinh hãi, sau đó giận dữ nói:
- Bưu ca, là thằng chó nào ăn gan hùm mật gấu dám cả gan động đến ngài, em chém chết mẹ nó!
- Chính là nó!
Bưu ca giơ tay chỉ Lương Thần vừa dằn tiếng vừa nói.
Lương Thần mặt lạnh nghiêm, tay phải đã đụng đến súng bên hông. Hắn cũng biết không thể tuỳ tiện làm chết người nhưng đến khi nguy hiểm khẩn cấp, bất đắc dĩ, hắn cũng không vì vậy mà băn khoăn khiến chính mính và những người cảnh sát đồng sự phải đổ máu vô ích. Huyện Tây Phong này đúng là vẫn còn có chính phủ thống trị, chưa từng nghe nói quan binh sợ trộm, cũng không nghe nói viên đạn không qua được con dao! Có hậu quả gì, hắn tự mình gánh vác!
- Lên!
Mặt thẹo vung tay lên, các tiểu đệ phía sau xông lên. Thấy một màn như vậy, Cường ca vẫn luôn trầm mặc biết thời cơ mình lên sân khấu tới rồi, y mạnh mẽ đứng lên, giơ tay xoay chiếc ghế tựa va một tiếng nện xuống mặt đất trước mặt tên mặt thẹo.
- Tao muốn nhìn thằng ranh con nào dám cản bước sếp Lương!
Cường ca dùng ánh mắt thâm độc quét nhìn mặt thẹo và đám tay chân, trên người mang tác phong hung hăng, bỗng nhiên khiến tất cả mọi người phải kinh hãi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.