Chương 451: Bốn vấn đề của Liên Tịch Nhược
Trần Trọng
09/09/2013
- Nếu con cảm thấy ba nhu nhược, vậy thì ba hỏi con, con muốn ba phải làm gì bây giờ? Cách chức người ta hay là bắt người ta lại đây đập đầu tạ tội với con?
Trán Trương Bỉnh Lâm cũng hằn lên những đường gân xanh, ông ta nhìn về phía đứa con ngỗ ngược quát to.
Ôm hai má đau nhức, Trương Thiếu Phong ngây người ra. Gã không ngờ lại bị bố mình tát, cái tát khiến gã giật mình. Bố gã ít khi nổi giận nhưng không ngờ hôm nay lại trở nên hết sức kích động và phẫn nộ. Lăng Tư Vũ cũng nhìn bố chồng với ánh mắt kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy ông bố chồng vốn có phong thái rất nhã nhặn lại trở nên thất thố như vậy.
- Con cảm thấy uất ức ư? Vậy có nghĩ tới chuyện tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là do ba này hai mươi mấy năm chịu nhục để mang lại cho con?
Trương Bỉnh Lâm quát to:
-Mẹ con mất sớm, ba đã chịu biết bao vất vả nuôi con đến bây giờ. Sợ con bị thiệt thòi, ba đến bây giờ vẫn chưa lấy vợ lại.
Bị cha quở trách, đồng thời phân tích ngọn ngành, cuối cùng Trương Thiếu Phong cũng hiểu ra, môi gã run run, xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ:
-Ba, vừa rồi là con sai, ba đừng để bụng.
- Không ai làm ba đau lòng như chính đứa con trai của mình. Con trai bị ức hiếp, chẳng lẽ ba lại có thể cười được sao?
Trong mắt Trương Bỉnh Lâm hiện ra vẻ bất lực, ông ta giận dữ không chỉ bởi con trai không hiểu chuyện mà cũng bởi một phần là uy nghiêm của Chủ tịch thành phố bị giẫm đạp lên. Ông chậm rãi ngồi dựa vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm:
-Có thể làm ông nội thì ai lại muốn làm cháu đích tôn chứ.
- Ba, xin ba bớt giận, ba uống chút nước đi.
Lăng Tư Vũ rót ly nước đưa tới trước mặt bố chồng.
Trương Bỉnh Lâm đưa tay cầm ly nước, uống hai ngụm, sau đó ông ta đặt ly xuống, trên khuôn mặt lại trở nên bình tĩnh. Ông nhìn đứa con trai đang ngồi đối diện mình nói với vẻ như đã nguôi ngoai:
-Chuyện này ba sẽ xử lý, con xin đơn vị nghỉ phép hai ngày ở nhà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ lời ba nói, đừng có suốt ngày không có việc gì cũng lang thang ở ngoài, hiện nay con là người đã có gia đình, hiểu không?
- Con biết rồi, ba.
Trương Thiếu Phong ủ rũ đáp.
-Hôm nay là sinh nhật Tư Vũ, ba đi nấu đồ ăn. Tiểu Phong, con đem chai rượu vang đỏ ra đây. Hôm nay không thoải mái, vậy uống một chút đi.
Trương Bỉnh Lâm đứng lên đi về phía phòng bếp. Lăng Tư Vũ vội vàng bước theo, miệng nói:
- Ba, ba đừng vội, hay là để con làm cho.
- Con ngồi đi, hôm nay là sinh nhật con, con là người quan trọng nhất.
Trương Bỉnh Lâm cười ha hả, hướng về phía con dâu khoát tay áo.
Lăng Tư Vũ nhìn bố chồng với vẻ cảm kích, cô quay đầu lại nhìn chồng, sự thất vọng không khỏi dâng lên trong lòng. Tuy rằng là cha và con nhưng chồng cô không hề thừa hưởng được một chút tính cách bình tĩnh, lạc quan kiên định của cha. Nhớ tới chuyện lúc nãy thiếu chút nữa cô bị chồng đẩy ngã, trong lòng cô lại cảm thấy hơi tủi thân.
Không bao lâu sau tiếng chuông cửa vang lên. Đó là người mang bánh sinh nhật mà Trương Bỉnh Lâm đã đặt trước. Trên bàn ăn bày ra những món ăn rất thơm, chưa cần biết ngon hay dở nhưng nhìn cách bài trí và màu sắc của thức ăn thì đã thấy rất hấp dẫn. Đối với tay nghề làm bếp của bố chồng thì Lăng Tư Vũ đã từng biết đến. Nhìn ông đường đường là Chủ tịch thành phố mà lại tự mình mang tạp dề vào bếp, cô lại liên tưởng đến chuyện ông đã vừa làm cha vừa làm mẹ trong một khoảng thời gian dài như vậy để nuôi nấng con trai mình, trên con đường quan lộ lại đạt được thành công như thế, trong lòng Lăng Tư Vũ tự nhiên sinh ra cảm giác kính nể.
Cô thổi tắt ngọn nến sinh nhật, cắt bánh sinh nhật rồi nâng ly rượu chúc mừng, bầu không khí sinh nhật ấm áp đã xua tan sự u ám hồi nãy. Ít nhất thì bây giờ ba người đang ngồi ở bàn ăn đều có vẻ mặt tươi cười, cho dù là sự tức giận, thương xót hay sự tủi thân đều chôn chặt vào đáy lòng.
-Tư Vũ à, nghe nói con có người chị họ có chức vụ gì đó ở một huyện của tỉnh Liêu Đông à?
Uống chút rượu hồng, Trương Bỉnh Lâm dường như nhớ tới chuyện gì liền mở miệng hỏi con dâu.
-Dạ đúng ạ, chị họ con tên là Lăng Lam, là Trưởng ban tổ chức cán bộ ở huyện Giang Vân.
-Chị con nhiều nhất chắc cũng mới ba mươi tuổi, như vậy mà đã giữ chức vụ đó rồi, tương lai sẽ là lãnh đạo huyện cấp Cục phó đấy. Ba nghe nói, Lương Thần cũng là cán bộ của Giang Vân đi lên, chắc chị con và hắn là đồng nghiệp.
Trương Bỉnh Lâm cười nói.
Nghe bố mình nhắc tới Lương Thần, Trương Thiếu Phong đang tươi cười vui vẻ lập tức mặt trở nên cứng đờ, gã hung hăng uống thêm một ngụm rượu. Vẻ mặt của Lăng Tư Vũ cũng biến đổi, trong lòng do dự không biết có nên nói tình cảnh thật ra không. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy tốt nhất nên tránh hiểu lầm, chuyện này nói ra càng sớm càng tốt, vì thế cô khẽ cắn môi nói:
-Chị con và Lương Thần có quan hệ đồng nghiệp rất tốt. Lương Thần cũng là bạn học trung học của con, hồi tháng hai con về mừng năm mới với ông bà ở Tây Phong có tham dự cuộc gặp mặt bạn học, lúc đó cũng có gặp hắn.
-Lương Thần là bạn học của con?
Trương Bỉnh Lâm nhướng mày lên, ông ta cảm thấy bất ngờ vào thông tin mà con dâu nói ra. Mà Trương Thiếu Phong cũng không khỏi giật mình, sau đó tự nhiên trong lòng y cơn tức giận cũng dâng lên.
-Vậy à, Tư Vũ, hãy tìm lúc liên hệ với bạn học cũ của con, mời hắn đi ăn cơm. Con và Thiếu Phong cùng đi, ba sẽ ghé qua.
Trương Bỉnh Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói.
-Muốn thì các người đi đi, con không đi.
Trương Thiếu Phong đặt mạnh cái ly xuống bàn, nói một câu:
- Con không chịu nổi hắn.
Nói xong gã hầm hừ đứng lên bước ra khỏi phòng ăn.
- Đừng để ý đến nó, con cứ làm như lời ba nói.
Trương Bỉnh Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tất cả đều là do ông ta chiều chuộng nên mới khiến cho con trai trở nên hư hỏng, có tính ngang ngược, kiêu ngạo như thế.
- Ba yên tâm đi.
Lăng Tư Vũ gật đầu đáp. Từ khi đến Cẩm Bình, tóc bố chồng cô ngày càng bạc hơn. Chồng cô chẳng những không chia sẻ với cha mà ngược lại lại làm ông thêm muộn phiền. Lúc này cô hạ quyết tâm, nếu Lương Thần còn quan tâm đến tình bạn học hồi trước, nếu Lương Thần thực sự có năng lực thì cô sẽ bằng mọi cách cầu xin hắn hỗ trợ, giúp cho bố chồng sớm thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Tại gia đình họ Liên ở thủ đô, bầu không khí vui vẻ của buổi lễ đính hôn vừa mới bắt đầu. Ngồi ở chiếc bàn tròn là viên Phó tư lệnh Hạm đội Bắc Hải Liên Nam Chinh và vợ là Ngọc Liên đang mỉm cười vui vẻ. Ngồi cạnh họ là vợ chồng Phó bộ trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Vương Chấn Hoa và Đặng Linh. Gần đó là Liên Tuyết Phi và Liên Thiên Thiên. Còn Liên Tịch Nhược đang ngồi cạnh một thanh niên trông rất khôi ngô sáng sủa.
-Nhìn bọn nó rất xứng đôi vừa lứa.
Đặng Linh nhìn hai người đang ngồi, tươi cười nói khẽ với Ngọc Liên:
-Con bé Tịch Nhược này tôi càng nhìn càng mến, giới trẻ bây giờ tính khí hay bốc đồng, không có được mấy đứa điềm đạm, chững chạc như Tịch Nhược.
-Con gái nhà tôi và con trai nhà bà tính cách rất giống nhau.
Liên Nam Chinh và Vương Chấn Hoa nghe vợ họ nói chuyện với nhau, nhìn nhau cười, giơ ly cụng với nhau. Đối với cuộc hôn nhân này, hai người đều rất ủng hộ, đầu tiên là rất môn đăng hộ đối, sau đó là về phần tính cách của hai đứa nhỏ, họ đều rất hài lòng.
Liên Tuyết Phi lắc lắc ly rượu, đôi mắt đẹp làm như vô tình nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Liên Tịch Nhược. Cô vừa áy náy vừa có chút lo lắng nên sau khi sự việc ở Giang Vân xảy ra, cô ở cạnh Liên Tịch Nhược vài ngày rồi cùng hai em trở lại thủ đô. Nhận thấy sự việc ở Giang Vân làm em gái bị tổn thương rất lớn, khi Vương gia đề nghị đính hôn, chú ba thím ba bắt buộc đồng ý, em gái cô ngoài mềm trong cứng không ngờ không hề phản đối.
Liên Thiên Thiên đang uống nước mận, đôi mắt đẹp nhìn qua trái sang phải, trong lòng cô vẫn giữ thái độ trầm tĩnh. Cô không ngờ là chị Tịch Nhược của mình lại cam chịu chấp nhận cuộc đính hôn này.
-Ba mẹ, chú Vương, cô Đặng, con có mấy việc muốn hỏi Vương Càng, được chứ ạ?
Ngay vào lúc Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên cho rằng Liên Tịch Nhược biết rõ cuộc đính hôn này là chuyện nghiêm túc thì Liên Tịch Nhược lại ngẩng đầu, nói bằng giọng hết sức bình tĩnh.
Ai hiểu con bằng ba mẹ, vừa nghe con gái mở miệng, Liên Nam Chinh và Ngọc Liên liền biết ngay là con gái mình sắp làm gì dại dột. Mặt Liên Nam Chinh nghiêm lại, ông ta đang định mắng con nhưng không ngờ Phó bộ trưởng Vương đang ngồi cạnh ông ta đã gật đầu cười, nói:
-Con cứ hỏi đi, hôn nhân là việc đại sự, nếu muốn tìm hiểu thì cứ tìm hiểu, Tiểu Càng cũng nên thế.
-Con cảm ơn chú Vương, vậy con sẽ hỏi.
Liên Tịch Nhược lễ phép cười, quay đầu nhìn người thanh niên ngồi cạnh nói:
-Trước tiên tôi muốn hỏi anh, anh nói anh thích tôi, vậy rốt cục anh thích điểm gì ở tôi?
-Anh thích em ở chỗ, em giống như đóa sen, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.
Nhìn cô gái duyên dáng thanh lịch, Vương Càng không hề che giấu sự ái mộ của mình. Vốn được cha mẹ cho đi du học ở nước ngoài, ít tiếp xúc, lại chưa hề có ai lọt vào mắt y, cho đến lúc này mới gặp được đối tượng. Y là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu y chọn vợ thì nhất định phải là một cô gái có tâm hồn và thể xác vô cùng thuần khiết.
Thật chua xót! Liên Thiên Thiên chỉ cảm thấy cơ thể mình ớn lạnh, cô lén lén nhổ nước bọt nơi đầu lưỡi.
-Được.
Liên Tịch Nhược gật đầu, dường như rất vừa lòng với câu trả lời của đối phương, nhưng sau khi tạm dừng vài giây, cô dường như xoay qua một vấn đề khác, nói thẳng:
-Như vậy tôi hỏi lại anh, anh thấy như thế nào đối với việc quan hệ trước hôn nhân?
Vừa mới uống một ngụm nước trái cây, còn chưa kịp nuốt, Liên Thiên Thiên nghe thấy câu hỏi như vậy, thiếu chút nữa phun ngụm nước xuống đất. Đôi tay bé nhỏ của cô ôm lấy ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
-Em.
Liên Tuyết Phi trách mắng với giọng rất nghiêm khắc. Cô mở miệng nói trước bởi sợ sớm muộn gì thì Liên Nam Chinh cũng sẽ quở trách Liên Tịch Nhược, ông này chưa nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn cô cháu gái một cái.
Nghe Liên Tịch Nhược hỏi, đầu óc Vương Càng choáng váng, cô gái đưa ra vấn đề này là có ý gì? Chỉ đơn thuần là một ý kiến để thảo luận, hay là ám chỉ điều gì?
-Theo bản thân anh mà nói thì anh không nghĩ là nên có những hành động gần gũi trước hôn nhân. Anh cho rằng cho dù là nam hay nữ thì muốn phó thác cả đời mình cho ai đó nhất định phải hết sức cẩn thận trong việc tiếp xúc với người khác.
Vương Càng mạnh miệng nói, cùng lúc cũng quan sát vẻ mặt của đối phương.
-Vừa rồi anh nói anh thích sự thuần khiết trong sáng của tôi, như vậy tôi muốn biết, loại thuần khiết này ám chỉ tinh thần hay thể xác?
Liên Tịch Nhược quay trở lại câu hỏi đầu tiên.
-Bao gồm cả hai.
Vương Càng chần chừ một lát, tháo kính ra rồi đáp.
-Tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi còn có một chuyện.
Liên Tịch Nhược cười nhẹ nhàng, trông tươi tắn thanh lịch như bông hoa bách hợp, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam thanh niên rồi nói bằng giọng rất nghiêm túc:
-Anh có thể chấp nhận vợ mình có quan hệ trước hôn nhân không? Hoặc là nói trắng ra, tôi không phải là trinh nữ, anh liệu còn có thể nói rằng tôi thuần khiết như đóa sen hay hoa bách hợp, anh liệu có còn muốn cưới tôi làm vợ nữa hay không?
Hai vợ chồng Vương Chấn Hoa và Đặng Linh trước đó còn gượng cười được, rốt cục bây giờ ngây ra như phỗng. Đằng Ngọc Liên vẻ mặt kinh hãi, bà ta không kìm nổi liền mở miệng nói:
-Tịch Nhược, con nói bậy bạ gì đó?
-Vừa rồi chú Vương cũng có nói, hôn nhân là chuyện đại sự. Cho nên tôi hy vọng anh có thể suy xét thận trọng mà trả lời thành thực. Không cần cho rằng tôi nói giỡn để thử thách anh, tôi đã lớn như vậy rồi, còn nói dối làm gì chứ.
Liên Tịch Nhược cười tươi như hoa, quan sát sắc mặt thay đổi của người thanh niên.
-Anh…
Trong lòng Vương Càng đang rối như tơ vò. Gã không ngờ cô gái mà gã tưởng như là rất trong sáng thuần khiết nào ngờ cũng đã từng quan hệ với đàn ông? Sao lại có thể như thế được, gã đã từng thăm dò và biết rằng cho đến giờ Liên Tịch Nhược vẫn chưa có bạn trai? Đây là thử thách của cô đối với gã hay sao? Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô gái nhìn mình hết sức nghiêm túc, gã không tìm được nét nào thể hiện là cô nói dối. Như vậy là cô gái mà gã tưởng vô cùng trong sáng không ngờ cũng đã có tỳ vết. Với việc xảy ra như vậy thì gã không thể dễ dàng bỏ qua được.
Năm giây rồi mười giây trôi qua. Vẻ mặt của Vương Càng vẫn hết sức do dự, chưa biết nên nói tiếp như thế nào.
-Ba, mẹ, chú Vương, cô Đặng, mọi người còn cho rằng nên tiếp tục buổi lễ đính hôn này sao?
Tuy Vương Càng vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng nhưng nhìn thấy vẻ mặt gã, Liên Tịch Nhược cũng đã biết được câu trả lời. Mặt cô hướng về phía ba mẹ mình và vợ chồng Vương Chấn Hoa, Đặng Linh khẽ mỉm cười hỏi.
Phó bộ trưởng Vương tư tưởng rất tiến bộ, bởi vậy ông ta đưa mắt nghiêm khắc nhìn con trai mình, ra hiệu cho gã khẩn trương tỏ thái độ.
Trán Trương Bỉnh Lâm cũng hằn lên những đường gân xanh, ông ta nhìn về phía đứa con ngỗ ngược quát to.
Ôm hai má đau nhức, Trương Thiếu Phong ngây người ra. Gã không ngờ lại bị bố mình tát, cái tát khiến gã giật mình. Bố gã ít khi nổi giận nhưng không ngờ hôm nay lại trở nên hết sức kích động và phẫn nộ. Lăng Tư Vũ cũng nhìn bố chồng với ánh mắt kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô thấy ông bố chồng vốn có phong thái rất nhã nhặn lại trở nên thất thố như vậy.
- Con cảm thấy uất ức ư? Vậy có nghĩ tới chuyện tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là do ba này hai mươi mấy năm chịu nhục để mang lại cho con?
Trương Bỉnh Lâm quát to:
-Mẹ con mất sớm, ba đã chịu biết bao vất vả nuôi con đến bây giờ. Sợ con bị thiệt thòi, ba đến bây giờ vẫn chưa lấy vợ lại.
Bị cha quở trách, đồng thời phân tích ngọn ngành, cuối cùng Trương Thiếu Phong cũng hiểu ra, môi gã run run, xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ:
-Ba, vừa rồi là con sai, ba đừng để bụng.
- Không ai làm ba đau lòng như chính đứa con trai của mình. Con trai bị ức hiếp, chẳng lẽ ba lại có thể cười được sao?
Trong mắt Trương Bỉnh Lâm hiện ra vẻ bất lực, ông ta giận dữ không chỉ bởi con trai không hiểu chuyện mà cũng bởi một phần là uy nghiêm của Chủ tịch thành phố bị giẫm đạp lên. Ông chậm rãi ngồi dựa vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, miệng lẩm bẩm:
-Có thể làm ông nội thì ai lại muốn làm cháu đích tôn chứ.
- Ba, xin ba bớt giận, ba uống chút nước đi.
Lăng Tư Vũ rót ly nước đưa tới trước mặt bố chồng.
Trương Bỉnh Lâm đưa tay cầm ly nước, uống hai ngụm, sau đó ông ta đặt ly xuống, trên khuôn mặt lại trở nên bình tĩnh. Ông nhìn đứa con trai đang ngồi đối diện mình nói với vẻ như đã nguôi ngoai:
-Chuyện này ba sẽ xử lý, con xin đơn vị nghỉ phép hai ngày ở nhà nghỉ ngơi. Nhớ kỹ lời ba nói, đừng có suốt ngày không có việc gì cũng lang thang ở ngoài, hiện nay con là người đã có gia đình, hiểu không?
- Con biết rồi, ba.
Trương Thiếu Phong ủ rũ đáp.
-Hôm nay là sinh nhật Tư Vũ, ba đi nấu đồ ăn. Tiểu Phong, con đem chai rượu vang đỏ ra đây. Hôm nay không thoải mái, vậy uống một chút đi.
Trương Bỉnh Lâm đứng lên đi về phía phòng bếp. Lăng Tư Vũ vội vàng bước theo, miệng nói:
- Ba, ba đừng vội, hay là để con làm cho.
- Con ngồi đi, hôm nay là sinh nhật con, con là người quan trọng nhất.
Trương Bỉnh Lâm cười ha hả, hướng về phía con dâu khoát tay áo.
Lăng Tư Vũ nhìn bố chồng với vẻ cảm kích, cô quay đầu lại nhìn chồng, sự thất vọng không khỏi dâng lên trong lòng. Tuy rằng là cha và con nhưng chồng cô không hề thừa hưởng được một chút tính cách bình tĩnh, lạc quan kiên định của cha. Nhớ tới chuyện lúc nãy thiếu chút nữa cô bị chồng đẩy ngã, trong lòng cô lại cảm thấy hơi tủi thân.
Không bao lâu sau tiếng chuông cửa vang lên. Đó là người mang bánh sinh nhật mà Trương Bỉnh Lâm đã đặt trước. Trên bàn ăn bày ra những món ăn rất thơm, chưa cần biết ngon hay dở nhưng nhìn cách bài trí và màu sắc của thức ăn thì đã thấy rất hấp dẫn. Đối với tay nghề làm bếp của bố chồng thì Lăng Tư Vũ đã từng biết đến. Nhìn ông đường đường là Chủ tịch thành phố mà lại tự mình mang tạp dề vào bếp, cô lại liên tưởng đến chuyện ông đã vừa làm cha vừa làm mẹ trong một khoảng thời gian dài như vậy để nuôi nấng con trai mình, trên con đường quan lộ lại đạt được thành công như thế, trong lòng Lăng Tư Vũ tự nhiên sinh ra cảm giác kính nể.
Cô thổi tắt ngọn nến sinh nhật, cắt bánh sinh nhật rồi nâng ly rượu chúc mừng, bầu không khí sinh nhật ấm áp đã xua tan sự u ám hồi nãy. Ít nhất thì bây giờ ba người đang ngồi ở bàn ăn đều có vẻ mặt tươi cười, cho dù là sự tức giận, thương xót hay sự tủi thân đều chôn chặt vào đáy lòng.
-Tư Vũ à, nghe nói con có người chị họ có chức vụ gì đó ở một huyện của tỉnh Liêu Đông à?
Uống chút rượu hồng, Trương Bỉnh Lâm dường như nhớ tới chuyện gì liền mở miệng hỏi con dâu.
-Dạ đúng ạ, chị họ con tên là Lăng Lam, là Trưởng ban tổ chức cán bộ ở huyện Giang Vân.
-Chị con nhiều nhất chắc cũng mới ba mươi tuổi, như vậy mà đã giữ chức vụ đó rồi, tương lai sẽ là lãnh đạo huyện cấp Cục phó đấy. Ba nghe nói, Lương Thần cũng là cán bộ của Giang Vân đi lên, chắc chị con và hắn là đồng nghiệp.
Trương Bỉnh Lâm cười nói.
Nghe bố mình nhắc tới Lương Thần, Trương Thiếu Phong đang tươi cười vui vẻ lập tức mặt trở nên cứng đờ, gã hung hăng uống thêm một ngụm rượu. Vẻ mặt của Lăng Tư Vũ cũng biến đổi, trong lòng do dự không biết có nên nói tình cảnh thật ra không. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy tốt nhất nên tránh hiểu lầm, chuyện này nói ra càng sớm càng tốt, vì thế cô khẽ cắn môi nói:
-Chị con và Lương Thần có quan hệ đồng nghiệp rất tốt. Lương Thần cũng là bạn học trung học của con, hồi tháng hai con về mừng năm mới với ông bà ở Tây Phong có tham dự cuộc gặp mặt bạn học, lúc đó cũng có gặp hắn.
-Lương Thần là bạn học của con?
Trương Bỉnh Lâm nhướng mày lên, ông ta cảm thấy bất ngờ vào thông tin mà con dâu nói ra. Mà Trương Thiếu Phong cũng không khỏi giật mình, sau đó tự nhiên trong lòng y cơn tức giận cũng dâng lên.
-Vậy à, Tư Vũ, hãy tìm lúc liên hệ với bạn học cũ của con, mời hắn đi ăn cơm. Con và Thiếu Phong cùng đi, ba sẽ ghé qua.
Trương Bỉnh Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi mở miệng nói.
-Muốn thì các người đi đi, con không đi.
Trương Thiếu Phong đặt mạnh cái ly xuống bàn, nói một câu:
- Con không chịu nổi hắn.
Nói xong gã hầm hừ đứng lên bước ra khỏi phòng ăn.
- Đừng để ý đến nó, con cứ làm như lời ba nói.
Trương Bỉnh Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, tất cả đều là do ông ta chiều chuộng nên mới khiến cho con trai trở nên hư hỏng, có tính ngang ngược, kiêu ngạo như thế.
- Ba yên tâm đi.
Lăng Tư Vũ gật đầu đáp. Từ khi đến Cẩm Bình, tóc bố chồng cô ngày càng bạc hơn. Chồng cô chẳng những không chia sẻ với cha mà ngược lại lại làm ông thêm muộn phiền. Lúc này cô hạ quyết tâm, nếu Lương Thần còn quan tâm đến tình bạn học hồi trước, nếu Lương Thần thực sự có năng lực thì cô sẽ bằng mọi cách cầu xin hắn hỗ trợ, giúp cho bố chồng sớm thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Tại gia đình họ Liên ở thủ đô, bầu không khí vui vẻ của buổi lễ đính hôn vừa mới bắt đầu. Ngồi ở chiếc bàn tròn là viên Phó tư lệnh Hạm đội Bắc Hải Liên Nam Chinh và vợ là Ngọc Liên đang mỉm cười vui vẻ. Ngồi cạnh họ là vợ chồng Phó bộ trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương Vương Chấn Hoa và Đặng Linh. Gần đó là Liên Tuyết Phi và Liên Thiên Thiên. Còn Liên Tịch Nhược đang ngồi cạnh một thanh niên trông rất khôi ngô sáng sủa.
-Nhìn bọn nó rất xứng đôi vừa lứa.
Đặng Linh nhìn hai người đang ngồi, tươi cười nói khẽ với Ngọc Liên:
-Con bé Tịch Nhược này tôi càng nhìn càng mến, giới trẻ bây giờ tính khí hay bốc đồng, không có được mấy đứa điềm đạm, chững chạc như Tịch Nhược.
-Con gái nhà tôi và con trai nhà bà tính cách rất giống nhau.
Liên Nam Chinh và Vương Chấn Hoa nghe vợ họ nói chuyện với nhau, nhìn nhau cười, giơ ly cụng với nhau. Đối với cuộc hôn nhân này, hai người đều rất ủng hộ, đầu tiên là rất môn đăng hộ đối, sau đó là về phần tính cách của hai đứa nhỏ, họ đều rất hài lòng.
Liên Tuyết Phi lắc lắc ly rượu, đôi mắt đẹp làm như vô tình nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Liên Tịch Nhược. Cô vừa áy náy vừa có chút lo lắng nên sau khi sự việc ở Giang Vân xảy ra, cô ở cạnh Liên Tịch Nhược vài ngày rồi cùng hai em trở lại thủ đô. Nhận thấy sự việc ở Giang Vân làm em gái bị tổn thương rất lớn, khi Vương gia đề nghị đính hôn, chú ba thím ba bắt buộc đồng ý, em gái cô ngoài mềm trong cứng không ngờ không hề phản đối.
Liên Thiên Thiên đang uống nước mận, đôi mắt đẹp nhìn qua trái sang phải, trong lòng cô vẫn giữ thái độ trầm tĩnh. Cô không ngờ là chị Tịch Nhược của mình lại cam chịu chấp nhận cuộc đính hôn này.
-Ba mẹ, chú Vương, cô Đặng, con có mấy việc muốn hỏi Vương Càng, được chứ ạ?
Ngay vào lúc Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên cho rằng Liên Tịch Nhược biết rõ cuộc đính hôn này là chuyện nghiêm túc thì Liên Tịch Nhược lại ngẩng đầu, nói bằng giọng hết sức bình tĩnh.
Ai hiểu con bằng ba mẹ, vừa nghe con gái mở miệng, Liên Nam Chinh và Ngọc Liên liền biết ngay là con gái mình sắp làm gì dại dột. Mặt Liên Nam Chinh nghiêm lại, ông ta đang định mắng con nhưng không ngờ Phó bộ trưởng Vương đang ngồi cạnh ông ta đã gật đầu cười, nói:
-Con cứ hỏi đi, hôn nhân là việc đại sự, nếu muốn tìm hiểu thì cứ tìm hiểu, Tiểu Càng cũng nên thế.
-Con cảm ơn chú Vương, vậy con sẽ hỏi.
Liên Tịch Nhược lễ phép cười, quay đầu nhìn người thanh niên ngồi cạnh nói:
-Trước tiên tôi muốn hỏi anh, anh nói anh thích tôi, vậy rốt cục anh thích điểm gì ở tôi?
-Anh thích em ở chỗ, em giống như đóa sen, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.
Nhìn cô gái duyên dáng thanh lịch, Vương Càng không hề che giấu sự ái mộ của mình. Vốn được cha mẹ cho đi du học ở nước ngoài, ít tiếp xúc, lại chưa hề có ai lọt vào mắt y, cho đến lúc này mới gặp được đối tượng. Y là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nếu y chọn vợ thì nhất định phải là một cô gái có tâm hồn và thể xác vô cùng thuần khiết.
Thật chua xót! Liên Thiên Thiên chỉ cảm thấy cơ thể mình ớn lạnh, cô lén lén nhổ nước bọt nơi đầu lưỡi.
-Được.
Liên Tịch Nhược gật đầu, dường như rất vừa lòng với câu trả lời của đối phương, nhưng sau khi tạm dừng vài giây, cô dường như xoay qua một vấn đề khác, nói thẳng:
-Như vậy tôi hỏi lại anh, anh thấy như thế nào đối với việc quan hệ trước hôn nhân?
Vừa mới uống một ngụm nước trái cây, còn chưa kịp nuốt, Liên Thiên Thiên nghe thấy câu hỏi như vậy, thiếu chút nữa phun ngụm nước xuống đất. Đôi tay bé nhỏ của cô ôm lấy ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
-Em.
Liên Tuyết Phi trách mắng với giọng rất nghiêm khắc. Cô mở miệng nói trước bởi sợ sớm muộn gì thì Liên Nam Chinh cũng sẽ quở trách Liên Tịch Nhược, ông này chưa nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn cô cháu gái một cái.
Nghe Liên Tịch Nhược hỏi, đầu óc Vương Càng choáng váng, cô gái đưa ra vấn đề này là có ý gì? Chỉ đơn thuần là một ý kiến để thảo luận, hay là ám chỉ điều gì?
-Theo bản thân anh mà nói thì anh không nghĩ là nên có những hành động gần gũi trước hôn nhân. Anh cho rằng cho dù là nam hay nữ thì muốn phó thác cả đời mình cho ai đó nhất định phải hết sức cẩn thận trong việc tiếp xúc với người khác.
Vương Càng mạnh miệng nói, cùng lúc cũng quan sát vẻ mặt của đối phương.
-Vừa rồi anh nói anh thích sự thuần khiết trong sáng của tôi, như vậy tôi muốn biết, loại thuần khiết này ám chỉ tinh thần hay thể xác?
Liên Tịch Nhược quay trở lại câu hỏi đầu tiên.
-Bao gồm cả hai.
Vương Càng chần chừ một lát, tháo kính ra rồi đáp.
-Tôi hiểu rồi, cuối cùng tôi còn có một chuyện.
Liên Tịch Nhược cười nhẹ nhàng, trông tươi tắn thanh lịch như bông hoa bách hợp, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam thanh niên rồi nói bằng giọng rất nghiêm túc:
-Anh có thể chấp nhận vợ mình có quan hệ trước hôn nhân không? Hoặc là nói trắng ra, tôi không phải là trinh nữ, anh liệu còn có thể nói rằng tôi thuần khiết như đóa sen hay hoa bách hợp, anh liệu có còn muốn cưới tôi làm vợ nữa hay không?
Hai vợ chồng Vương Chấn Hoa và Đặng Linh trước đó còn gượng cười được, rốt cục bây giờ ngây ra như phỗng. Đằng Ngọc Liên vẻ mặt kinh hãi, bà ta không kìm nổi liền mở miệng nói:
-Tịch Nhược, con nói bậy bạ gì đó?
-Vừa rồi chú Vương cũng có nói, hôn nhân là chuyện đại sự. Cho nên tôi hy vọng anh có thể suy xét thận trọng mà trả lời thành thực. Không cần cho rằng tôi nói giỡn để thử thách anh, tôi đã lớn như vậy rồi, còn nói dối làm gì chứ.
Liên Tịch Nhược cười tươi như hoa, quan sát sắc mặt thay đổi của người thanh niên.
-Anh…
Trong lòng Vương Càng đang rối như tơ vò. Gã không ngờ cô gái mà gã tưởng như là rất trong sáng thuần khiết nào ngờ cũng đã từng quan hệ với đàn ông? Sao lại có thể như thế được, gã đã từng thăm dò và biết rằng cho đến giờ Liên Tịch Nhược vẫn chưa có bạn trai? Đây là thử thách của cô đối với gã hay sao? Nhưng nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô gái nhìn mình hết sức nghiêm túc, gã không tìm được nét nào thể hiện là cô nói dối. Như vậy là cô gái mà gã tưởng vô cùng trong sáng không ngờ cũng đã có tỳ vết. Với việc xảy ra như vậy thì gã không thể dễ dàng bỏ qua được.
Năm giây rồi mười giây trôi qua. Vẻ mặt của Vương Càng vẫn hết sức do dự, chưa biết nên nói tiếp như thế nào.
-Ba, mẹ, chú Vương, cô Đặng, mọi người còn cho rằng nên tiếp tục buổi lễ đính hôn này sao?
Tuy Vương Càng vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng nhưng nhìn thấy vẻ mặt gã, Liên Tịch Nhược cũng đã biết được câu trả lời. Mặt cô hướng về phía ba mẹ mình và vợ chồng Vương Chấn Hoa, Đặng Linh khẽ mỉm cười hỏi.
Phó bộ trưởng Vương tư tưởng rất tiến bộ, bởi vậy ông ta đưa mắt nghiêm khắc nhìn con trai mình, ra hiệu cho gã khẩn trương tỏ thái độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.