Chương 430: Cô thư ký mới
Trần Trọng
27/02/2013
- Chỉ là vô tình chạm phải thôi mà.
Nhìn thấy vẻ kinh hãi của hai bà chị, Liên Thiên Thiên giật nảy mình, không thanh minh không được.
Quả thật chỉ có chạm nhẹ một chút, nhưng cảm giác giống như điện giật từ đôi môi truyền thẳng tới trong lòng. Cho đến lúc này, cô vẫn còn cảm thấy môi miệng mình vẫn còn chút tê dại.
Đôi mặt đẹp của Liên Tuyết Phi hiện lên vẻ phức tạp. Cô thật không nghĩ tới việc Lương Thần và em gái của mình gặp chuyện này được.
Âm dương gặp nhau làm sao không khiến em gái rung động cho được.
Người đàn ông của cô đúng là gặp diễm phúc.
Chưa nói tới chuyện ghen tị nhưng cô phải phân tích giảng giải cho em gái mình. Dù sao tình cảnh của cô và em gái cũng không giống nhau.
- Em gái, từ nay về sau phải hết sức chú ý, tránh xa Lương Thần ra nhé.
Liên Tuyết Phi nói với giọng hết sức nghiêm túc, hướng về phía em gái nói:
- Không chỉ là tránh xa hắn mà phải tránh xa tất cả những người đàn ông đã kết hôn, đừng dại mà dấn thân vào.
- Chị Tuyết Phi, chị nói gì vậy? Em và Lương Thần mới gặp mặt hai lần, căn bản là không có gì.
Liên Thiên Thiên nói.
- Coi như là hết, chị cũng đã từng trải qua tuổi của em.
- Nhất là em, em gái, đến bây giờ còn chưa có bạn trai, vẫn còn như tờ giấy trắng, rất dễ bị những người đàn ông trưởng thành hấp dẫn. Hơn nữa còn rất dễ nảy sinh tình cảm lãng mạn với họ.
Liên Tuyết Phi lấy vẻ từng trải, tiếp tục giảng giải cho em:
- Cho nên nhất định phải có lý trí. Cho dù người đàn ông đó có xuất sắc, hấp dẫn em cỡ nào thì em cũng phải nhớ kỹ.
Liên Tuyết Phi đang nói thì nhạc chuông điện thoại vang lên
- Cho dù hắn có nói với em cả thế giới này chỉ có em, hắn chỉ yêu em, em là duy nhất thì cũng đừng tin.
Liên Tuyết Phi kết thúc bài thuyết giáo dài dòng của mình, lần tìm di động, không để ý tới ngực mình vẫn đang để trần, lập tức nhảy xuống giường.
Cô đi đến một bên nghe điện thoại.
- Này, anh trở về rồi à, em cũng đoán thế. Ừ ngày mai em cũng quay về. Ừ, về gặp lại nhé, kể ra anh cũng còn lương tâm đấy nhỉ, còn nhớ mà gọi điện thoại cho em.
- Thưởng cho anh một cái hả?
Nhìn chị gái bình thường thì lạnh lùng giờ lại tươi như hoa, giống như vô cùng hứng thú khi nghe điện thoại, Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược giống như người từ trên sao hỏa rớt xuống, không kìm nổi há hốc mồm.
- Ngày mai anh bận đi làm rồi à? Vậy ngày mốt chúng ta gặp nhau đi. Khuya rồi, anh đi ngủ sớm đi, chúc anh ngủ ngon nhé.
Nói một lúc lâu mà phóng viên Tuyết Phi còn chưa muốn kết thúc, vậy mà khi gác máy, mặt cô trơ lại như cũ rồi quay về chỗ ngồi.
- Ai gọi đến vậy?
Bởi vì sự việc quá lạ lùng nên mặc dù tính cách luôn dịu dàng, Liên Tịch Nhược đã không kìm nổi mở miệng hỏi căn nguyên, cả Liên Thiên Thiên cũng đồng thanh cất tiếng hỏi.
- Một người bạn.
Phóng viên Liên miêu tả sơ lược, vẻ mặt như không, định bụng sẽ nhờ vậy mà đánh tan lòng hiếu kỳ của hai em.
- Chị Tuyết Phi, có phải chị có người khác ở bên ngoài không?
Ánh mắt của Liên Thiên Thiên dò hỏi.
Liên Thiên Thiên nhảy dựng lên, cặp vú trước ngực cũng đung đưa theo không ngừng. Sau khi duy trì khoảng cách an toàn với chị mình mới cười hì hì nói:
- Chị Tuyết Phi, có thể nói cho em và chị Tịch Nhược biết về nhân tình của chị không? Đẹp trai không? Làm nghề gì?
- Mắt của chị sao lại kém được.
Trên thực tế, Liên Tuyết Phi biết cuộc chuyện trò vừa rồi không thể gạt được hai em. Cô đơn giản lấy giọng kiêu ngạo, thản nhiên thừa nhận chuyện đó.
- Cũng là có thể khiến cho chị để mắt tới, đương nhiên không thể kém được.
Liên Thiên Thiên khoác lại khăn tắm lên người mình, đôi mắt đẹp chớp lên đầy vẻ giảo hoạt.
Đầu tiên là nịnh bợ một chút rồi sau đó dò hỏi:
- Anh ta làm gì ở Liêu Dương vậy?
- Anh ta là… Ai ya, con nhóc tinh quái, dám dò hỏi chị hả.
Liên Tuyết Phi nói theo bản năng, nhưng ngay sau đó, cô lập tức tỉnh ngộ, giơ tay nhéo một cái vào ngực em, cười mắng một câu.
- Chị Tịch Nhược có nghe thấy không, quả nhiên là ở Liêu Dương.
-Em nói chị Tuyết Phi nửa năm không về, hóa ra là ham vui thú với nhân tình đến nỗi quên cả trời đất.
Bị chị nhéo mấy cái vào ngực, Liên Thiên Thiên chịu không được, vội vàng che chắn mình lại.
Liên Tịch Nhược cười mà không nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ suy nghĩ.
Chuyện tình cảm của cô cũng gần như là một tờ giấy trắng, nhưng lớn hơn hai tuổi nên hẳn nhiên cô phải thành thục hơn Liên Thiên Thiên.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô cũng nhận thấy sự thay đổi trên người chị mình. Dù sao, cô cũng chưa từng trải qua chuyện trai gái, lại là cô gái rất dễ chịu. Hai người rất khác nhau. Thân thể Liên Tuyết Phi thuộc loại đầy đặn, cặp vú kia rõ ràng là lớn hơn. Cho dù em gái không nói thì qua cuộc chuyện trò vừa rồi của chị mình, cô cũng có thể đoán ra được tình nhân của chị ở Liêu Dương.
Vậy là chị gái cô đã rơi vào bể tình.
Có nên nói cho người thân cận trong nhà không?
- Đó là ai, người như thế nào?
- Em biết rồi.
Liên Thiên Thiên toàn bộ cơ thể ở trong chiếc khăn tắm, chỉ lộ khuôn mặt ra trông giống như con nhộng tằm, giành nói trước:
- Là con Phó Bộ trưởng Vương?
- Người nào là Phó Bộ trưởng Vương?
Liên Tuyết Phi cẩn thận ngẫm nghĩ một chút.
Thật đúng là cô không nhớ được vị Phó Bộ trưởng họ Vương ấy, thế nên cô nghiêng đầu hỏi.
- Chính là Phó bộ trưởng ban Tuyên giáo trung ương Vương Chấn Hoa, con của ông ta là Vương Việt, công tác ở Ủy ban kỷ luật trung ương. Chị còn không nhớ nữa, vào lễ mừng năm mới, Phó bộ trưởng Vương đã đưa cả con ông ta đến thăm nhà mình.
Liên Thiên Thiên nháy mắt, lấy giọng trong trẻo nói với chị mình.
Liên Tuyết Phi lắc đầu, cô quả thật không nhớ chút gì.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Liên Tịch Nhược, cô mỉm cười hỏi:
- Thế nào, Tịch Nhược? Thấy sao?
- Không có cảm giác gì, cũng không đến mức phản cảm.
Con người Liên Tịch Nhược thể hiện sự không quan tâm lắm.
Tính cô không màng danh lợi nhưng không có nghĩa là cô không hướng tới tình yêu.
Chỉ có điều duyên phận không thể cưỡng ép, nhất là gia thế như chị em các cô. Trong rất nhiều tình huống, nhất định là nên bỏ qua một chút.
- Chú thím ba đã nói là không thể được.
Ngàn vạn lần đừng mang tâm lý chấp nhận.
- Chị là chị em, không phải như vậy sao?
Liên Tuyết Phi vỗ vỗ vào vai em, nhẹ nhàng khuyên một câu.
Sau đó ngáp một cái nói:
- Không còn sớm nữa, đi ngủ đi thôi, mai chị còn phải quay về Liêu Dương.
- Chị Tuyết Phi, em cũng muốn đi Liêu Dương chơi vài ngày.
Đúng lúc đó, Liên Thiên Thiên chợt nói.
- Liêu Dương không có gì hay để du ngoạn cả, không bằng một nửa thủ đô.
Liên Tuyết Phi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác. Cô biết Liên Thiên Thiên hết sức tinh quái.
Ý tưởng bỗng nhiên đưa ra đề nghị đi Liêu Dương, chắc chắn là có ý đồ.
- Ở thủ đô hơn hai mươi năm, dù sao cũng ngốc đủ rồi.
- Người ta vừa mới tốt nghiệp, cũng muốn đi đây đi đó một chút.
- Chị Tuyết Phi, cho em đi cùng với.
Liên Thiên Thiên ra bộ nũng nịu, lắc lắc tay chị nói với giọng cầu khẩn.
- Được rồi, mai chị sẽ gọi điện thoại cho người trong nhà.
- Nếu chú Tư thím Tư đồng ý thì chị sẽ đưa em đi chơi vài ngày.
Liên Tuyết Phi không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Trong lòng cô cũng đang ca thán, có Liên Thiên Thiên bên cạnh, cô sợ rằng mình sẽ không có cơ hội gặp gỡ Lương Thần.
- Chị Tuyết Phi là tốt nhất, hì hì, đi ngủ thôi.
Liên Thiên Thiên được đáp ứng nguyện vọng, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, lấy cái chăn quấn lên mình, nhắm hai mắt lại.
Sau đó, ba chị em cùng nằm ngủ trên một cái giường, không bao lâu sau không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả dường như đều đang tiến vào giấc mộng đẹp.
Nhưng trong bóng tối mờ mờ, Liên Thiên Thiên lại lén lút mở hai mắt ra, hai tai chăm chú lắng nghe.
Thấy hai chị đều đang thở đều đều, cô liền vươn đôi tay nhỏ bé sờ soạng bên người Liên Tuyết Phi.
Rất nhanh, tay cô tìm được một vật bằng kim loại lành lạnh.
Cô lấy điện thoại của chị đem vào trong chăn của mình, tra danh mục gọi tới.
Rất nhanh, số điện thoại di động vừa gọi tới đã hiện ra trong tầm mắt cô.
Cô nhớ lấy số điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười đắc ý, sau đó cô lặng lẽ đưa điện thoại về chỗ cũ, nhắm mắt lại. Lúc này cô thật sự bước vào giấc mộng đẹp, nhưng số điện thoại kia cũng đã khắc sâu vào đầu cô.
Sáng sớm hôm sau, sau khi điểm tâm cùng với Diệp lão xong, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lương Thần, Vương Phỉ Hạm thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Diệp lão lảo đảo đứng lên.
Hai cháu gái cố đỡ hai bên người ông cụ đi ra cửa tứ hợp viện.
Ông cụ nhất định ra tiễn, ai nói cũng không nghe, kiên trì ra tiễn bọn Lương Thần giữa ngày hè nóng bức.
- Có thời gian thì quay về thủ đô chơi nhiều nghe.
Nắm lấy tay hai cháu gái cố, ông cụ trên mặt lưu luyến không muốn rời. Ông năm nay chín lăm tuổi, thời gian còn lại không nhiều. Trong lòng càng thêm hy vọng hai cháu gái cố có thể ở gần mình để được hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp này.
Nắm bàn tay khô gầy của ông cụ, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cùng gật gật đầu. Các cô vẫn chưa hóa giải những khúc mắc với Diệp gia nhưng đối với Thái gia gia, các cô thực sự có tình cảm với ông cụ.
Giữa trưa cùng ngày, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cùng lên chuyên cơ quay trở về Liêu Dương.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Lương Thần lái xe quay về huyện Giang Vân. Hành trình ngắn ngủi đến thủ đô đã qua đi, một lần nữa hắn quay trở lại cương vị công tác của chính mình.
- Bí thư Lương đến sớm vậy. Bí thư Lương có khỏe không?
Trên đường vào ký túc xá Huyện ủy, Lương Thần liên tục nghe thấy những tiếng chào hỏi. Hắn đi thẳng vào văn phòng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật của mình.
Trong phòng làm việc rất sạch sẽ sáng sủa, không có lấy một hạt bụi, rõ ràng đã được quét tước rất cẩn thận.
Lương Thần gật đầu hài lòng. Hắn đi tới bàn làm việc, ngồi vào ghế bành, tiện tay cầm lấy một phần văn kiện trên bàn lên xem.
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh ở ngoài cửa, từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước bàn làm việc của Lương Thần.
- Bí thư Lương, tôi mang nước trà đến cho ngài.
Cùng với âm thanh dịu dàng êm tai, một ly nước chè xanh nóng hổi được đặt lên tay phải Lương Thần.
- Cảm ơn.
Cảm ơn đã thành một thói quen với hắn. Hắn vừa giơ tay đỡ lấy chén trà vừa nói.
Nhưng ngay sau đó, thân hình Lương Thần bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng.
- Chị.
Tay Lương Thần trở nên run rẩy.
Thiếu chút nữa hắn đã đánh đổ nước chè. Vốn rất ít khi thất thố nhưng giờ phút này hắn không kìm nổi thay đổi sắc mặt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô gái.
- Bí thư Lương, tôi là thư ký mới Tề Vũ Nhu, xin ngài chiếu cố cho tôi.
Cô gái hơi cung kính cúi xuống, tự giới thiệu.
Nhìn thấy vẻ kinh hãi của hai bà chị, Liên Thiên Thiên giật nảy mình, không thanh minh không được.
Quả thật chỉ có chạm nhẹ một chút, nhưng cảm giác giống như điện giật từ đôi môi truyền thẳng tới trong lòng. Cho đến lúc này, cô vẫn còn cảm thấy môi miệng mình vẫn còn chút tê dại.
Đôi mặt đẹp của Liên Tuyết Phi hiện lên vẻ phức tạp. Cô thật không nghĩ tới việc Lương Thần và em gái của mình gặp chuyện này được.
Âm dương gặp nhau làm sao không khiến em gái rung động cho được.
Người đàn ông của cô đúng là gặp diễm phúc.
Chưa nói tới chuyện ghen tị nhưng cô phải phân tích giảng giải cho em gái mình. Dù sao tình cảnh của cô và em gái cũng không giống nhau.
- Em gái, từ nay về sau phải hết sức chú ý, tránh xa Lương Thần ra nhé.
Liên Tuyết Phi nói với giọng hết sức nghiêm túc, hướng về phía em gái nói:
- Không chỉ là tránh xa hắn mà phải tránh xa tất cả những người đàn ông đã kết hôn, đừng dại mà dấn thân vào.
- Chị Tuyết Phi, chị nói gì vậy? Em và Lương Thần mới gặp mặt hai lần, căn bản là không có gì.
Liên Thiên Thiên nói.
- Coi như là hết, chị cũng đã từng trải qua tuổi của em.
- Nhất là em, em gái, đến bây giờ còn chưa có bạn trai, vẫn còn như tờ giấy trắng, rất dễ bị những người đàn ông trưởng thành hấp dẫn. Hơn nữa còn rất dễ nảy sinh tình cảm lãng mạn với họ.
Liên Tuyết Phi lấy vẻ từng trải, tiếp tục giảng giải cho em:
- Cho nên nhất định phải có lý trí. Cho dù người đàn ông đó có xuất sắc, hấp dẫn em cỡ nào thì em cũng phải nhớ kỹ.
Liên Tuyết Phi đang nói thì nhạc chuông điện thoại vang lên
- Cho dù hắn có nói với em cả thế giới này chỉ có em, hắn chỉ yêu em, em là duy nhất thì cũng đừng tin.
Liên Tuyết Phi kết thúc bài thuyết giáo dài dòng của mình, lần tìm di động, không để ý tới ngực mình vẫn đang để trần, lập tức nhảy xuống giường.
Cô đi đến một bên nghe điện thoại.
- Này, anh trở về rồi à, em cũng đoán thế. Ừ ngày mai em cũng quay về. Ừ, về gặp lại nhé, kể ra anh cũng còn lương tâm đấy nhỉ, còn nhớ mà gọi điện thoại cho em.
- Thưởng cho anh một cái hả?
Nhìn chị gái bình thường thì lạnh lùng giờ lại tươi như hoa, giống như vô cùng hứng thú khi nghe điện thoại, Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược giống như người từ trên sao hỏa rớt xuống, không kìm nổi há hốc mồm.
- Ngày mai anh bận đi làm rồi à? Vậy ngày mốt chúng ta gặp nhau đi. Khuya rồi, anh đi ngủ sớm đi, chúc anh ngủ ngon nhé.
Nói một lúc lâu mà phóng viên Tuyết Phi còn chưa muốn kết thúc, vậy mà khi gác máy, mặt cô trơ lại như cũ rồi quay về chỗ ngồi.
- Ai gọi đến vậy?
Bởi vì sự việc quá lạ lùng nên mặc dù tính cách luôn dịu dàng, Liên Tịch Nhược đã không kìm nổi mở miệng hỏi căn nguyên, cả Liên Thiên Thiên cũng đồng thanh cất tiếng hỏi.
- Một người bạn.
Phóng viên Liên miêu tả sơ lược, vẻ mặt như không, định bụng sẽ nhờ vậy mà đánh tan lòng hiếu kỳ của hai em.
- Chị Tuyết Phi, có phải chị có người khác ở bên ngoài không?
Ánh mắt của Liên Thiên Thiên dò hỏi.
Liên Thiên Thiên nhảy dựng lên, cặp vú trước ngực cũng đung đưa theo không ngừng. Sau khi duy trì khoảng cách an toàn với chị mình mới cười hì hì nói:
- Chị Tuyết Phi, có thể nói cho em và chị Tịch Nhược biết về nhân tình của chị không? Đẹp trai không? Làm nghề gì?
- Mắt của chị sao lại kém được.
Trên thực tế, Liên Tuyết Phi biết cuộc chuyện trò vừa rồi không thể gạt được hai em. Cô đơn giản lấy giọng kiêu ngạo, thản nhiên thừa nhận chuyện đó.
- Cũng là có thể khiến cho chị để mắt tới, đương nhiên không thể kém được.
Liên Thiên Thiên khoác lại khăn tắm lên người mình, đôi mắt đẹp chớp lên đầy vẻ giảo hoạt.
Đầu tiên là nịnh bợ một chút rồi sau đó dò hỏi:
- Anh ta làm gì ở Liêu Dương vậy?
- Anh ta là… Ai ya, con nhóc tinh quái, dám dò hỏi chị hả.
Liên Tuyết Phi nói theo bản năng, nhưng ngay sau đó, cô lập tức tỉnh ngộ, giơ tay nhéo một cái vào ngực em, cười mắng một câu.
- Chị Tịch Nhược có nghe thấy không, quả nhiên là ở Liêu Dương.
-Em nói chị Tuyết Phi nửa năm không về, hóa ra là ham vui thú với nhân tình đến nỗi quên cả trời đất.
Bị chị nhéo mấy cái vào ngực, Liên Thiên Thiên chịu không được, vội vàng che chắn mình lại.
Liên Tịch Nhược cười mà không nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ suy nghĩ.
Chuyện tình cảm của cô cũng gần như là một tờ giấy trắng, nhưng lớn hơn hai tuổi nên hẳn nhiên cô phải thành thục hơn Liên Thiên Thiên.
Vừa rồi ở trong phòng tắm, cô cũng nhận thấy sự thay đổi trên người chị mình. Dù sao, cô cũng chưa từng trải qua chuyện trai gái, lại là cô gái rất dễ chịu. Hai người rất khác nhau. Thân thể Liên Tuyết Phi thuộc loại đầy đặn, cặp vú kia rõ ràng là lớn hơn. Cho dù em gái không nói thì qua cuộc chuyện trò vừa rồi của chị mình, cô cũng có thể đoán ra được tình nhân của chị ở Liêu Dương.
Vậy là chị gái cô đã rơi vào bể tình.
Có nên nói cho người thân cận trong nhà không?
- Đó là ai, người như thế nào?
- Em biết rồi.
Liên Thiên Thiên toàn bộ cơ thể ở trong chiếc khăn tắm, chỉ lộ khuôn mặt ra trông giống như con nhộng tằm, giành nói trước:
- Là con Phó Bộ trưởng Vương?
- Người nào là Phó Bộ trưởng Vương?
Liên Tuyết Phi cẩn thận ngẫm nghĩ một chút.
Thật đúng là cô không nhớ được vị Phó Bộ trưởng họ Vương ấy, thế nên cô nghiêng đầu hỏi.
- Chính là Phó bộ trưởng ban Tuyên giáo trung ương Vương Chấn Hoa, con của ông ta là Vương Việt, công tác ở Ủy ban kỷ luật trung ương. Chị còn không nhớ nữa, vào lễ mừng năm mới, Phó bộ trưởng Vương đã đưa cả con ông ta đến thăm nhà mình.
Liên Thiên Thiên nháy mắt, lấy giọng trong trẻo nói với chị mình.
Liên Tuyết Phi lắc đầu, cô quả thật không nhớ chút gì.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Liên Tịch Nhược, cô mỉm cười hỏi:
- Thế nào, Tịch Nhược? Thấy sao?
- Không có cảm giác gì, cũng không đến mức phản cảm.
Con người Liên Tịch Nhược thể hiện sự không quan tâm lắm.
Tính cô không màng danh lợi nhưng không có nghĩa là cô không hướng tới tình yêu.
Chỉ có điều duyên phận không thể cưỡng ép, nhất là gia thế như chị em các cô. Trong rất nhiều tình huống, nhất định là nên bỏ qua một chút.
- Chú thím ba đã nói là không thể được.
Ngàn vạn lần đừng mang tâm lý chấp nhận.
- Chị là chị em, không phải như vậy sao?
Liên Tuyết Phi vỗ vỗ vào vai em, nhẹ nhàng khuyên một câu.
Sau đó ngáp một cái nói:
- Không còn sớm nữa, đi ngủ đi thôi, mai chị còn phải quay về Liêu Dương.
- Chị Tuyết Phi, em cũng muốn đi Liêu Dương chơi vài ngày.
Đúng lúc đó, Liên Thiên Thiên chợt nói.
- Liêu Dương không có gì hay để du ngoạn cả, không bằng một nửa thủ đô.
Liên Tuyết Phi lập tức lộ ra vẻ cảnh giác. Cô biết Liên Thiên Thiên hết sức tinh quái.
Ý tưởng bỗng nhiên đưa ra đề nghị đi Liêu Dương, chắc chắn là có ý đồ.
- Ở thủ đô hơn hai mươi năm, dù sao cũng ngốc đủ rồi.
- Người ta vừa mới tốt nghiệp, cũng muốn đi đây đi đó một chút.
- Chị Tuyết Phi, cho em đi cùng với.
Liên Thiên Thiên ra bộ nũng nịu, lắc lắc tay chị nói với giọng cầu khẩn.
- Được rồi, mai chị sẽ gọi điện thoại cho người trong nhà.
- Nếu chú Tư thím Tư đồng ý thì chị sẽ đưa em đi chơi vài ngày.
Liên Tuyết Phi không còn cách nào khác đành phải đồng ý.
Trong lòng cô cũng đang ca thán, có Liên Thiên Thiên bên cạnh, cô sợ rằng mình sẽ không có cơ hội gặp gỡ Lương Thần.
- Chị Tuyết Phi là tốt nhất, hì hì, đi ngủ thôi.
Liên Thiên Thiên được đáp ứng nguyện vọng, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, lấy cái chăn quấn lên mình, nhắm hai mắt lại.
Sau đó, ba chị em cùng nằm ngủ trên một cái giường, không bao lâu sau không khí trở nên tĩnh lặng, tất cả dường như đều đang tiến vào giấc mộng đẹp.
Nhưng trong bóng tối mờ mờ, Liên Thiên Thiên lại lén lút mở hai mắt ra, hai tai chăm chú lắng nghe.
Thấy hai chị đều đang thở đều đều, cô liền vươn đôi tay nhỏ bé sờ soạng bên người Liên Tuyết Phi.
Rất nhanh, tay cô tìm được một vật bằng kim loại lành lạnh.
Cô lấy điện thoại của chị đem vào trong chăn của mình, tra danh mục gọi tới.
Rất nhanh, số điện thoại di động vừa gọi tới đã hiện ra trong tầm mắt cô.
Cô nhớ lấy số điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười đắc ý, sau đó cô lặng lẽ đưa điện thoại về chỗ cũ, nhắm mắt lại. Lúc này cô thật sự bước vào giấc mộng đẹp, nhưng số điện thoại kia cũng đã khắc sâu vào đầu cô.
Sáng sớm hôm sau, sau khi điểm tâm cùng với Diệp lão xong, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lương Thần, Vương Phỉ Hạm thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.
Diệp lão lảo đảo đứng lên.
Hai cháu gái cố đỡ hai bên người ông cụ đi ra cửa tứ hợp viện.
Ông cụ nhất định ra tiễn, ai nói cũng không nghe, kiên trì ra tiễn bọn Lương Thần giữa ngày hè nóng bức.
- Có thời gian thì quay về thủ đô chơi nhiều nghe.
Nắm lấy tay hai cháu gái cố, ông cụ trên mặt lưu luyến không muốn rời. Ông năm nay chín lăm tuổi, thời gian còn lại không nhiều. Trong lòng càng thêm hy vọng hai cháu gái cố có thể ở gần mình để được hưởng thụ cảm giác thoải mái ấm áp này.
Nắm bàn tay khô gầy của ông cụ, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh cùng gật gật đầu. Các cô vẫn chưa hóa giải những khúc mắc với Diệp gia nhưng đối với Thái gia gia, các cô thực sự có tình cảm với ông cụ.
Giữa trưa cùng ngày, Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm cùng lên chuyên cơ quay trở về Liêu Dương.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau Lương Thần lái xe quay về huyện Giang Vân. Hành trình ngắn ngủi đến thủ đô đã qua đi, một lần nữa hắn quay trở lại cương vị công tác của chính mình.
- Bí thư Lương đến sớm vậy. Bí thư Lương có khỏe không?
Trên đường vào ký túc xá Huyện ủy, Lương Thần liên tục nghe thấy những tiếng chào hỏi. Hắn đi thẳng vào văn phòng Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật của mình.
Trong phòng làm việc rất sạch sẽ sáng sủa, không có lấy một hạt bụi, rõ ràng đã được quét tước rất cẩn thận.
Lương Thần gật đầu hài lòng. Hắn đi tới bàn làm việc, ngồi vào ghế bành, tiện tay cầm lấy một phần văn kiện trên bàn lên xem.
Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh ở ngoài cửa, từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước bàn làm việc của Lương Thần.
- Bí thư Lương, tôi mang nước trà đến cho ngài.
Cùng với âm thanh dịu dàng êm tai, một ly nước chè xanh nóng hổi được đặt lên tay phải Lương Thần.
- Cảm ơn.
Cảm ơn đã thành một thói quen với hắn. Hắn vừa giơ tay đỡ lấy chén trà vừa nói.
Nhưng ngay sau đó, thân hình Lương Thần bỗng nhiên cứng đờ. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt điềm tĩnh dịu dàng.
- Chị.
Tay Lương Thần trở nên run rẩy.
Thiếu chút nữa hắn đã đánh đổ nước chè. Vốn rất ít khi thất thố nhưng giờ phút này hắn không kìm nổi thay đổi sắc mặt, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía cô gái.
- Bí thư Lương, tôi là thư ký mới Tề Vũ Nhu, xin ngài chiếu cố cho tôi.
Cô gái hơi cung kính cúi xuống, tự giới thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.