Chương 204: Cuộc phỏng vấn (phần 2)
Trần Trọng
27/02/2013
- Đội trưởng Lương có thể nói rõ hơn một chút được không?
Đối với câu trả lời như thể tự nhận mình là “kẻ may mắn” nhưng lại hàm chứa ý tứ châm biếm của Lương Thần, Liên Tuyết Phi càng cười ôn hòa hơn. Cô đáp lại ánh mắt của đối phương, và chậm rãi hỏi câu tiếp theo.
Cô không thể để đối phương dễ dàng vượt qua như vậy.
- Nếu không phải do gặp may thì trong chuyên án 226, tên tù trốn trại kia dùng dao đâm sẽ không phải trúng bả vai của tôi mà sẽ là ngực của tôi. Cũng như vậy, nếu không phải bởi tôi rất may mắn thì viên đạn của kẻ buôn ma túy kia nói không chừng đã xuyên qua đầu tôi rồi, chứ không phải chỉ để lại một vết thương ngoài da nho nhỏ như vậy.
Lương Thần khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu trêu chọc trả lời.
- Cũng chính vì nguyên nhân đó mà sự kiện mà các bạn cùng ngành, các đồng sự đang theo dõi chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của tôi chứ không phải là lễ truy điệu của tôi.
Nghe được câu trả lời hài hước của Lương Thần, khán giả phía dưới cùng lúc cười ồ lên, đồng thời cũng không ngăn được mỗi người đều có chút suy nghĩ. Bọn họ vừa rồi chỉ thấy chiến công chói mắt trên lý lịch của Lương Thần và tốc độ thăng chức nhanh như tên lửa của hắn, nhưng lại không hề nghĩ đến để đạt được những thành công đó, hắn đã phải trải qua những khó khăn và hiểm nguy như thế nào.
- Tịch Nhược tỷ, gã thanh niên này rất thú vị!
Thiên Thiên ghé tai người bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Đúng là khá thú vị! Thiên Thiên, có thể em nói đúng, chị Phi lần này e là sẽ phải nếm mùi thất bại.
Tịch Nhược dịu dàng cười thấp giọng đáp. Tấm gương anh hùng cô đã xem nhiều rồi, hình tượng biểu lộ trên truyền hình hầu hết đều có dấu tích mài giũa của bộ phận truyền thông. Nói trắng ra, cái gọi là “Tấm gương anh hùng” chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, nhưng lại được khoác lên người vầng hào quang hư danh nên thoạt nhìn thì thấy xuất chúng hơn thôi.
Nhưng người cảnh sát trẻ tuổi này xem ra lại không giống như vậy. Câu trả lời ý tứ chứa đựng sự khôi hài, chẳng những chứng minh một cách rõ ràng tính tất yếu và tính hợp lý của việc thăng tiến, đồng thời cũng cho mọi người thấy rằng: hắn quả thật là rất may mắn, nhưng sự may mắn này lại bắt nguồn từ sự can trường và quyết đoán của chính bản thân.
Cô có thể nhìn ra được, người thanh niên này có lối suy nghĩ tương đối nhạy bén, hơn nữa khả năng ăn nói cũng rất tốt. Ngẫm lại thì cũng đúng, đối tượng có thể khiến chị mình để tâm trù tính kế hoạch thì cũng không thể là hạng người bình thường được.
Trong đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi hiện lên một chút dị sắc. Đối phương trả lời như thế mà kín kẽ, làm cho cô cảm thấy không có khe hở nào. Là người chủ động đưa ra câu hỏi, Liên Tuyết Phi hiểu rất rõ rằng: giữ quyền chủ động mà không sao nói lại được đối phương thì trên thực tế mà nói, xem như cô đã thua rồi. Nhưng hiệp một thất bại, lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu và thói kiêu ngạo của cô, cô quyết định chờ thời cơ thứ hai để phản công.
Vì thế, Liên Tuyết Phi cố đè nén sự bực bội, mỉm cười nói:
- Tôi không hề nghĩ đội trưởng Lương lại có khiếu hài hước như vậy! Đội trưởng Lương vừa rồi cũng nhắc tới việc chính mình bị tên buôn ma túy bắn trúng dẫn đến bị thương. Vụ án này tôi tin tất cả mọi người đều không xa lạ gì. Chính là vụ trọng án buôn ma túy mà Cục công an thành phố chúng ta cùng hợp tác phá án với cảnh sát tỉnh Giang Nam trong dịp lễ Quốc Khánh vừa qua. Bây giờ, chúng ta hãy xem lại một chút về những gì đã xảy ra trong vụ trọng án này.
Bàn tay trắng nõn của Liên Tuyết Phi lại chỉ màn hình lớn phía sau. Tiếp đó, những bản tin thời sự liên quan đến vụ trọng án buôn bán ma túy lần lượt hiện ra.
- Tối ngày mùng 5 tháng 10, đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố chúng ta đã phối hợp cùng với cảnh sát tỉnh Giang Nam phá được một vụ án buôn bán ma túy đặc biệt nghiêm trọng. Tổng cộng thu giữ được nhiều kg heroin, bắt được 6 tên buôn ma túy, bắn chết tại chỗ 1 tên. Trong quá trình phá án, đại đội trưởng đại đội một cảnh sát hình sự là Lương Thần vì bảo đảm sự an toàn của con tin nên đã bị thương một cách anh dũng…
Tin tức phát lại quá trình phá án. Còn có một số hình ảnh mà bộ phận an ninh giám sát của khách sạn cung cấp, trong đó có một đoạn ngắn là hình ảnh tên buôn ma túy đang kèm con tin, Lương Thần chủ động tiến lên trao đổi người.
- Tên buôn ma túy đã nổ súng trước khi bị bắn chết. Đội trưởng Lương đã dùng thân thể của mình để che cho người phụ nữ kia.
Giọng nói lanh lảnh của Liên Tuyết Phi lại vang lên.
- Anh dũng, can đảm, những lời đánh giá như vậy đối với đội trưởng Lương mà nói là hoàn toàn xứng đáng!
Lương Thần nhìn Liên Tuyết Phi. Trực giác cho hắn biết đối phương lại chuẩn bị tấn công.
- Tuy nhiên, trong chuyện này chúng tôi phát hiện ra một điểm trùng hợp nho nhỏ.
Quả nhiên, sau khi gắn vào người Lương Thần một đống lời tán tụng, cô ta liền bắt đầu một đợt tấn công mới. Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi chứa đựng nụ cười, lấy giọng thoải mái nói với Lương Thần:
- Người phụ nữ mà tên buôn ma túy bắt làm con tin hình như chính là mẹ của bạn gái đội trưởng Lương.
Liên Tuyết Phi vừa nói đến đó, trong thính phòng ngay lập tức xuất hiện một bầu không khí khác thường.
Thiên Thiên không khỏi nhíu mày, nói nhỏ:
- Tịch Nhược tỷ, Tuyết Phi tỷ làm như vậy có quá lắm không? Đây không phải là tát vào mặt người ta sao?
- Cũng có hơi quá đáng. Tuy nhiên, đoạn này chắc sẽ không được phát sóng, cho nên dù có ảnh hưởng cũng sẽ ảnh hưởng không lớn.
Tịch Nhược mỉm cười nhìn lên đôi nam nữ đang âm thầm giương cung bạt kiếm trên khán đài. Thật ra cô đang rất chờ mong xem cảnh sát Lương sẽ đối mặt với câu hỏi khó nhằn này như thế nào.
- Không phải hình như, mà đúng là như thế!
Trong lòng Lương Thần hết sức tức giận. Cô gái này quả là gian giảo quá mức, dường như chưa nhìn thấy hắn bị mất mặt thì chưa thể bỏ qua. Nếu như không có nhiều người xem như thế thì chắc cô ta cũng không càn quấy đến mức này. Lãnh đạo đài truyền hình nhất định không để cô ta làm bừa như thế!
- Như vậy, có thể nói rằng trong khoảnh khắc anh lấy thân mình che cho người phụ nữ ấy, cũng có một chút tình cảm chi phối, đúng không? Thực hiện sứ mệnh của một người cảnh sát nhân dân nhưng cũng có mục đích bảo vệ cho người thân không bị làm hại?
Giọng điệu của Liên Tuyết Phi rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại sắc như dao, thật làm cho người ta khó có thể chống đỡ.
- Thẳng thắn mà nói, lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả.
Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi đáp.
Nghe câu trả lời đó, người xem dưới khán đài không khỏi âm thầm lắc đầu. Sự thật hóa ra là như thế này, cứu người thân và cứu người xa lạ, ý nghĩa đã khác hẳn nhau. Cứu người thân, đó là bổn phận. Cứu người xa lạ, ấy mới là anh hùng. Câu trả lời của Lương Thần, không còn nghi ngờ gì nữa, đã khiến cái quầng sáng anh hùng quanh hắn yếu đi vài phần.
Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược cũng cảm thấy có chút thất vọng. Tuy nhiên, câu hỏi này của Liên Tuyết Phi thật quá ư xảo quyệt, thậm chí có chút khinh thường người ta. Đổi lại là bất cứ ai cũng khó có thể trả lời. Lựa chọn cái thứ nhất, sẽ cho người ta cảm giác dối trá. Lựa chọn cái thứ hai, thì hình tượng anh hùng của bản thân sẽ bị suy giảm.
- Câu trả lời này…Dường như rất khó để mọi người có thể hiểu được!
Trong mắt Liên Tuyết Phi hiện lên chút đắc ý, nhưng lời nói lại không dám thả lỏng.
- Rất khó hiểu sao? Theo như cách nói của người chủ trì, cô cho rằng trong giây phút ấy tôi phải nghĩ đến cái gì?
Lương Thần cố nén sự tức giận trong lòng, hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương, lấy giọng trào phúng nói:
- Ví dụ như trong lúc ấy, tôi nghĩ đến các vị tiền bối đã hi sinh vì cách mạng, các tấm gương anh hùng lừng lẫy đã hi sinh vì xả thân cứu người. Sau đó tôi tiếp tục tiến hành một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt: rốt cuộc là do bản thân mình là một cảnh sát nên mới đi cứu người? Hay là vì bảo vệ người thân nên mới cứu người đây?
Lương Thần hơi cúi người về phía trước, trên mặt mang một nét cười thản nhiên, nhìn quét qua một vòng những người dưới khán đài, nhún vai nói:
- Mà sau khi tôi đưa ra được lựa chọn cuối cùng, chỉ e là người muốn cứu đã trúng năm, sáu phát đạn rồi!
Ha! Liên Thiên Thiên không kìm nổi cười nhẹ một tiếng. Không chỉ có cô, mà Tịch Nhược tỷ bên cạnh cùng với tất cả những người đang xem cũng không kìm được nổ ra một tràng cười thoải mái. Đại đội phó Khương Bằng quay sang Tất Cạnh thấp giọng nói:
- Đội trưởng của chúng ta thật không phải tay vừa!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội cũng phấn khích đến đỏ hồng hai má. Hai cô gái cảm thấy phong thái của sếp Lương trên khán đài kia dường như còn xuất sắc hơn nhiều so với các minh tinh được phỏng vấn.
Cái gã này! Nhìn ánh mắt đầy châm chọc của người cảnh sát trẻ tuổi, Liên Tuyết Phi thiếu chút nữa cắn vỡ răng. Nhưng trên mặt lại không thể không tiếp tục phong thái nhẹ nhàng từ đầu tới giờ. Liên Tuyết Phi không thể không thừa nhận, tài hùng biện của đối phương càng ngày càng xuất sắc. Nhất là kiểu lời nói ý tứ hàm súc, mang vẻ hài hước dí dỏm nhưng bên trong lại chứa đầy sự phản kích sắc bén, thật sự khiến cô khó có thể chống đỡ.
Câu hỏi của cô dĩ nhiên là xảo quyệt vô cùng, nhưng đối phương phản kích lại cũng hết sức sắc bén. Tuy là người bị động, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa hắn đã chiếm được thế thượng phong.
- Kỳ thực, suy nghĩ của bản thân tôi trong chuyện này cũng không phức tạp như mọi người tưởng tượng.
Sau khi đã chiếm được thế chủ động, Lương Thần cũng không để cho Liên Tuyết Phi có cơ hội đáp lời, hắn lấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói tiếp:
- Nếu muốn tôi đưa ra một câu trả lời thì tôi sẽ nói, đây chỉ là một hành động theo bản năng mà thôi. Trong tình hình lúc đó, tôi đã theo bản năng mà phản ứng như vậy. Bởi vậy, không hề có thời gian suy xét xem liệu có nguy hiểm đến nỗi mất mạng hay không, càng không có thời gian suy xét xem mình làm như thế vì động cơ gì. Tôi chỉ là theo bản năng mà cảm thấy, nhất định phải bảo vệ người này. Đơn giản như vậy thôi!
Lương Thần vừa dứt lời, toàn bộ khán phòng lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Biểu hiện của nhóm đồng nghiệp trong đại đội hình sự càng phấn khích hơn nữa. Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội vỗ đến mức hai tay đỏ rần lên.
- Người thanh niên này thú vị đây!
Liên Tịch Nhược thích thú nhìn người thanh niên mặc trang phục cảnh sát trên đài, miệng khẽ lẩm bẩm. Nếu không phải bị Thiên Thiên lôi kéo, bản thân cô cũng không hề thích sự náo nhiệt. Nhưng đến giờ phút này, cô lại cảm thấy buổi phỏng vấn này thực sự khá thú vị.
Hiệp thứ hai cũng đã hoàn toàn thua cuộc! Liên Tuyết Phi khẽ hít một hơi dài, trong một thoáng cảm nhận được lần nữa tâm trạng thất bại. Nhưng rồi trên mặt lại hiện lên vẻ tự tin vốn có. Từ trước đến nay, cô vẫn là người càng thất bại càng quyết tâm hơn. Hơn nữa, đâu phải cô không còn cơ hội nào để lật ngược thế cờ?
- Đội trưởng Lương là người Long Nguyên huyện Tây Phong đúng không?
Liên Tuyết Phi tiếp tục vòng phỏng vấn thứ ba.
- Đúng vậy!
Lương Thần gật đầu đáp. Nếu nhìn bề ngoài thì câu hỏi của đối phương dường như không có chút ác ý nào, nhưng hắn vẫn không thể khinh suất được.
Hắn phỏng đoán, cái cô nữ phóng viên Liên Tuyết Phi này sau khi bị hai phen “gậy ông đập lưng ông” chắc chắc sẽ không bỏ qua như vậy. Toàn bộ chương trình nghe nói gần bốn mươi phút, hiện tại vẫn chưa hết một nửa thời gian, hắn nhất định phải cẩn thận hơn nữa, đề phòng cuối cùng lại bị đối phương đánh bại trong gang tấc.
Đối với câu trả lời như thể tự nhận mình là “kẻ may mắn” nhưng lại hàm chứa ý tứ châm biếm của Lương Thần, Liên Tuyết Phi càng cười ôn hòa hơn. Cô đáp lại ánh mắt của đối phương, và chậm rãi hỏi câu tiếp theo.
Cô không thể để đối phương dễ dàng vượt qua như vậy.
- Nếu không phải do gặp may thì trong chuyên án 226, tên tù trốn trại kia dùng dao đâm sẽ không phải trúng bả vai của tôi mà sẽ là ngực của tôi. Cũng như vậy, nếu không phải bởi tôi rất may mắn thì viên đạn của kẻ buôn ma túy kia nói không chừng đã xuyên qua đầu tôi rồi, chứ không phải chỉ để lại một vết thương ngoài da nho nhỏ như vậy.
Lương Thần khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu trêu chọc trả lời.
- Cũng chính vì nguyên nhân đó mà sự kiện mà các bạn cùng ngành, các đồng sự đang theo dõi chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của tôi chứ không phải là lễ truy điệu của tôi.
Nghe được câu trả lời hài hước của Lương Thần, khán giả phía dưới cùng lúc cười ồ lên, đồng thời cũng không ngăn được mỗi người đều có chút suy nghĩ. Bọn họ vừa rồi chỉ thấy chiến công chói mắt trên lý lịch của Lương Thần và tốc độ thăng chức nhanh như tên lửa của hắn, nhưng lại không hề nghĩ đến để đạt được những thành công đó, hắn đã phải trải qua những khó khăn và hiểm nguy như thế nào.
- Tịch Nhược tỷ, gã thanh niên này rất thú vị!
Thiên Thiên ghé tai người bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Đúng là khá thú vị! Thiên Thiên, có thể em nói đúng, chị Phi lần này e là sẽ phải nếm mùi thất bại.
Tịch Nhược dịu dàng cười thấp giọng đáp. Tấm gương anh hùng cô đã xem nhiều rồi, hình tượng biểu lộ trên truyền hình hầu hết đều có dấu tích mài giũa của bộ phận truyền thông. Nói trắng ra, cái gọi là “Tấm gương anh hùng” chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, nhưng lại được khoác lên người vầng hào quang hư danh nên thoạt nhìn thì thấy xuất chúng hơn thôi.
Nhưng người cảnh sát trẻ tuổi này xem ra lại không giống như vậy. Câu trả lời ý tứ chứa đựng sự khôi hài, chẳng những chứng minh một cách rõ ràng tính tất yếu và tính hợp lý của việc thăng tiến, đồng thời cũng cho mọi người thấy rằng: hắn quả thật là rất may mắn, nhưng sự may mắn này lại bắt nguồn từ sự can trường và quyết đoán của chính bản thân.
Cô có thể nhìn ra được, người thanh niên này có lối suy nghĩ tương đối nhạy bén, hơn nữa khả năng ăn nói cũng rất tốt. Ngẫm lại thì cũng đúng, đối tượng có thể khiến chị mình để tâm trù tính kế hoạch thì cũng không thể là hạng người bình thường được.
Trong đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi hiện lên một chút dị sắc. Đối phương trả lời như thế mà kín kẽ, làm cho cô cảm thấy không có khe hở nào. Là người chủ động đưa ra câu hỏi, Liên Tuyết Phi hiểu rất rõ rằng: giữ quyền chủ động mà không sao nói lại được đối phương thì trên thực tế mà nói, xem như cô đã thua rồi. Nhưng hiệp một thất bại, lại càng khơi dậy ý chí chiến đấu và thói kiêu ngạo của cô, cô quyết định chờ thời cơ thứ hai để phản công.
Vì thế, Liên Tuyết Phi cố đè nén sự bực bội, mỉm cười nói:
- Tôi không hề nghĩ đội trưởng Lương lại có khiếu hài hước như vậy! Đội trưởng Lương vừa rồi cũng nhắc tới việc chính mình bị tên buôn ma túy bắn trúng dẫn đến bị thương. Vụ án này tôi tin tất cả mọi người đều không xa lạ gì. Chính là vụ trọng án buôn ma túy mà Cục công an thành phố chúng ta cùng hợp tác phá án với cảnh sát tỉnh Giang Nam trong dịp lễ Quốc Khánh vừa qua. Bây giờ, chúng ta hãy xem lại một chút về những gì đã xảy ra trong vụ trọng án này.
Bàn tay trắng nõn của Liên Tuyết Phi lại chỉ màn hình lớn phía sau. Tiếp đó, những bản tin thời sự liên quan đến vụ trọng án buôn bán ma túy lần lượt hiện ra.
- Tối ngày mùng 5 tháng 10, đội cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố chúng ta đã phối hợp cùng với cảnh sát tỉnh Giang Nam phá được một vụ án buôn bán ma túy đặc biệt nghiêm trọng. Tổng cộng thu giữ được nhiều kg heroin, bắt được 6 tên buôn ma túy, bắn chết tại chỗ 1 tên. Trong quá trình phá án, đại đội trưởng đại đội một cảnh sát hình sự là Lương Thần vì bảo đảm sự an toàn của con tin nên đã bị thương một cách anh dũng…
Tin tức phát lại quá trình phá án. Còn có một số hình ảnh mà bộ phận an ninh giám sát của khách sạn cung cấp, trong đó có một đoạn ngắn là hình ảnh tên buôn ma túy đang kèm con tin, Lương Thần chủ động tiến lên trao đổi người.
- Tên buôn ma túy đã nổ súng trước khi bị bắn chết. Đội trưởng Lương đã dùng thân thể của mình để che cho người phụ nữ kia.
Giọng nói lanh lảnh của Liên Tuyết Phi lại vang lên.
- Anh dũng, can đảm, những lời đánh giá như vậy đối với đội trưởng Lương mà nói là hoàn toàn xứng đáng!
Lương Thần nhìn Liên Tuyết Phi. Trực giác cho hắn biết đối phương lại chuẩn bị tấn công.
- Tuy nhiên, trong chuyện này chúng tôi phát hiện ra một điểm trùng hợp nho nhỏ.
Quả nhiên, sau khi gắn vào người Lương Thần một đống lời tán tụng, cô ta liền bắt đầu một đợt tấn công mới. Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi chứa đựng nụ cười, lấy giọng thoải mái nói với Lương Thần:
- Người phụ nữ mà tên buôn ma túy bắt làm con tin hình như chính là mẹ của bạn gái đội trưởng Lương.
Liên Tuyết Phi vừa nói đến đó, trong thính phòng ngay lập tức xuất hiện một bầu không khí khác thường.
Thiên Thiên không khỏi nhíu mày, nói nhỏ:
- Tịch Nhược tỷ, Tuyết Phi tỷ làm như vậy có quá lắm không? Đây không phải là tát vào mặt người ta sao?
- Cũng có hơi quá đáng. Tuy nhiên, đoạn này chắc sẽ không được phát sóng, cho nên dù có ảnh hưởng cũng sẽ ảnh hưởng không lớn.
Tịch Nhược mỉm cười nhìn lên đôi nam nữ đang âm thầm giương cung bạt kiếm trên khán đài. Thật ra cô đang rất chờ mong xem cảnh sát Lương sẽ đối mặt với câu hỏi khó nhằn này như thế nào.
- Không phải hình như, mà đúng là như thế!
Trong lòng Lương Thần hết sức tức giận. Cô gái này quả là gian giảo quá mức, dường như chưa nhìn thấy hắn bị mất mặt thì chưa thể bỏ qua. Nếu như không có nhiều người xem như thế thì chắc cô ta cũng không càn quấy đến mức này. Lãnh đạo đài truyền hình nhất định không để cô ta làm bừa như thế!
- Như vậy, có thể nói rằng trong khoảnh khắc anh lấy thân mình che cho người phụ nữ ấy, cũng có một chút tình cảm chi phối, đúng không? Thực hiện sứ mệnh của một người cảnh sát nhân dân nhưng cũng có mục đích bảo vệ cho người thân không bị làm hại?
Giọng điệu của Liên Tuyết Phi rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại sắc như dao, thật làm cho người ta khó có thể chống đỡ.
- Thẳng thắn mà nói, lúc ấy tôi chẳng nghĩ gì cả.
Lương Thần sắc mặt không chút thay đổi đáp.
Nghe câu trả lời đó, người xem dưới khán đài không khỏi âm thầm lắc đầu. Sự thật hóa ra là như thế này, cứu người thân và cứu người xa lạ, ý nghĩa đã khác hẳn nhau. Cứu người thân, đó là bổn phận. Cứu người xa lạ, ấy mới là anh hùng. Câu trả lời của Lương Thần, không còn nghi ngờ gì nữa, đã khiến cái quầng sáng anh hùng quanh hắn yếu đi vài phần.
Liên Thiên Thiên và Liên Tịch Nhược cũng cảm thấy có chút thất vọng. Tuy nhiên, câu hỏi này của Liên Tuyết Phi thật quá ư xảo quyệt, thậm chí có chút khinh thường người ta. Đổi lại là bất cứ ai cũng khó có thể trả lời. Lựa chọn cái thứ nhất, sẽ cho người ta cảm giác dối trá. Lựa chọn cái thứ hai, thì hình tượng anh hùng của bản thân sẽ bị suy giảm.
- Câu trả lời này…Dường như rất khó để mọi người có thể hiểu được!
Trong mắt Liên Tuyết Phi hiện lên chút đắc ý, nhưng lời nói lại không dám thả lỏng.
- Rất khó hiểu sao? Theo như cách nói của người chủ trì, cô cho rằng trong giây phút ấy tôi phải nghĩ đến cái gì?
Lương Thần cố nén sự tức giận trong lòng, hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương, lấy giọng trào phúng nói:
- Ví dụ như trong lúc ấy, tôi nghĩ đến các vị tiền bối đã hi sinh vì cách mạng, các tấm gương anh hùng lừng lẫy đã hi sinh vì xả thân cứu người. Sau đó tôi tiếp tục tiến hành một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt: rốt cuộc là do bản thân mình là một cảnh sát nên mới đi cứu người? Hay là vì bảo vệ người thân nên mới cứu người đây?
Lương Thần hơi cúi người về phía trước, trên mặt mang một nét cười thản nhiên, nhìn quét qua một vòng những người dưới khán đài, nhún vai nói:
- Mà sau khi tôi đưa ra được lựa chọn cuối cùng, chỉ e là người muốn cứu đã trúng năm, sáu phát đạn rồi!
Ha! Liên Thiên Thiên không kìm nổi cười nhẹ một tiếng. Không chỉ có cô, mà Tịch Nhược tỷ bên cạnh cùng với tất cả những người đang xem cũng không kìm được nổ ra một tràng cười thoải mái. Đại đội phó Khương Bằng quay sang Tất Cạnh thấp giọng nói:
- Đội trưởng của chúng ta thật không phải tay vừa!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội cũng phấn khích đến đỏ hồng hai má. Hai cô gái cảm thấy phong thái của sếp Lương trên khán đài kia dường như còn xuất sắc hơn nhiều so với các minh tinh được phỏng vấn.
Cái gã này! Nhìn ánh mắt đầy châm chọc của người cảnh sát trẻ tuổi, Liên Tuyết Phi thiếu chút nữa cắn vỡ răng. Nhưng trên mặt lại không thể không tiếp tục phong thái nhẹ nhàng từ đầu tới giờ. Liên Tuyết Phi không thể không thừa nhận, tài hùng biện của đối phương càng ngày càng xuất sắc. Nhất là kiểu lời nói ý tứ hàm súc, mang vẻ hài hước dí dỏm nhưng bên trong lại chứa đầy sự phản kích sắc bén, thật sự khiến cô khó có thể chống đỡ.
Câu hỏi của cô dĩ nhiên là xảo quyệt vô cùng, nhưng đối phương phản kích lại cũng hết sức sắc bén. Tuy là người bị động, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa hắn đã chiếm được thế thượng phong.
- Kỳ thực, suy nghĩ của bản thân tôi trong chuyện này cũng không phức tạp như mọi người tưởng tượng.
Sau khi đã chiếm được thế chủ động, Lương Thần cũng không để cho Liên Tuyết Phi có cơ hội đáp lời, hắn lấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói tiếp:
- Nếu muốn tôi đưa ra một câu trả lời thì tôi sẽ nói, đây chỉ là một hành động theo bản năng mà thôi. Trong tình hình lúc đó, tôi đã theo bản năng mà phản ứng như vậy. Bởi vậy, không hề có thời gian suy xét xem liệu có nguy hiểm đến nỗi mất mạng hay không, càng không có thời gian suy xét xem mình làm như thế vì động cơ gì. Tôi chỉ là theo bản năng mà cảm thấy, nhất định phải bảo vệ người này. Đơn giản như vậy thôi!
Lương Thần vừa dứt lời, toàn bộ khán phòng lập tức vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Biểu hiện của nhóm đồng nghiệp trong đại đội hình sự càng phấn khích hơn nữa. Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội vỗ đến mức hai tay đỏ rần lên.
- Người thanh niên này thú vị đây!
Liên Tịch Nhược thích thú nhìn người thanh niên mặc trang phục cảnh sát trên đài, miệng khẽ lẩm bẩm. Nếu không phải bị Thiên Thiên lôi kéo, bản thân cô cũng không hề thích sự náo nhiệt. Nhưng đến giờ phút này, cô lại cảm thấy buổi phỏng vấn này thực sự khá thú vị.
Hiệp thứ hai cũng đã hoàn toàn thua cuộc! Liên Tuyết Phi khẽ hít một hơi dài, trong một thoáng cảm nhận được lần nữa tâm trạng thất bại. Nhưng rồi trên mặt lại hiện lên vẻ tự tin vốn có. Từ trước đến nay, cô vẫn là người càng thất bại càng quyết tâm hơn. Hơn nữa, đâu phải cô không còn cơ hội nào để lật ngược thế cờ?
- Đội trưởng Lương là người Long Nguyên huyện Tây Phong đúng không?
Liên Tuyết Phi tiếp tục vòng phỏng vấn thứ ba.
- Đúng vậy!
Lương Thần gật đầu đáp. Nếu nhìn bề ngoài thì câu hỏi của đối phương dường như không có chút ác ý nào, nhưng hắn vẫn không thể khinh suất được.
Hắn phỏng đoán, cái cô nữ phóng viên Liên Tuyết Phi này sau khi bị hai phen “gậy ông đập lưng ông” chắc chắc sẽ không bỏ qua như vậy. Toàn bộ chương trình nghe nói gần bốn mươi phút, hiện tại vẫn chưa hết một nửa thời gian, hắn nhất định phải cẩn thận hơn nữa, đề phòng cuối cùng lại bị đối phương đánh bại trong gang tấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.