Quan Lộ Trầm Luân

Chương 134: Đấu (Phần 2)

Trần Trọng

26/02/2013

Buổi sáng hôm sau, Lương Thần thức dậy sớm rồi xuống nhà ăn dùng điểm tâm, sau đó đến văn phòng làm việc của đại đội hình sự. Đại đội phó Khương Bằng nhìn thấy vị Đại đội trưởng của mình dường như đã khôi phục lại sức sống như bình thường, nét âm trầm ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tinh thần sôi nổi, hoạt bát.

- Anh Khương, tiểu Lý, tiểu Trác, sáng nay chúng ta đến trường đại học sư phạm Liêu Đông.

Lương Thần bắt đầu phân công nhiệm vụ.

- Anh Tất ở lại văn phòng. Nếu thân nhân của người bị hại tiếp tục đến văn phòng thì anh dùng lời lẽ khuyên bảo họ kiên nhẫn ở nhà chờ đợi kết quả.

Nghe lời nói của Lương Thần, tất cả các thành viên trong đại đội đều giật mình kinh hãi. Bọn họ đã nhận ra lần này Lương Thần đã quyết tâm chiến đấu đến cùng.

- Mọi người cứ tiến hành công việc. Nếu có xảy ra chuyện gì thì đã có tôi chịu trách nhiệm.

Lương Thần đội mũ cảnh sát lên đầu, vẻ mặt nghiêm trang nói. Tất cả mọi người kể cả hai cô gái vừa mới bước vào Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội đều nhìn hắn bằng cặp mắt ngưỡng mộ, không kềm nổi hô to:

- Sếp Lương, anh đúng là tuyệt vời!

Lương Thần nhếch miệng, muốn cười nhưng cười không nổi. Ngoài miệng thì hắn nói rất hùng hồn nhưng thật sự trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất ổn như trước. Chẳng qua là sau một đêm suy nghĩ, hắn thấy Thân Lỗi còn không sợ thì hắn sợ cái gì, cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người thôi. Đồng thời nghĩ đến câu nói của Diệp Tử Thanh ngày hôm qua, trong lòng hắn cảm thấy không phục. Nếu xem thường tôi thì tôi sẽ làm cho cô sáng mắt ra, tiểu yêu tinh. Cô sẽ mau đến dập đầu nhận tội với tôi thôi.

- Mọi người xuất phát!

Lương Thần phất tay, cùng với Đại đội phó Khương Bằng, trinh sát viên Lý Huy và Tiểu Trác hiên ngang bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu, nhưng chẳng may đụng phải cục trưởng Bộ Khắc Kỷ tại đại sảnh.

- Chào buổi sáng, cục trưởng Bộ!

Lương Thần kiên trì chào hỏi, các nhân viên phía sau cũng lên tiếng hỏi thăm lãnh đạo.

- Ừ, Tiểu Lương! Mọi người phải ra ngoài à?

Ánh mắt Bộ Khắc Kỷ lướt qua Lương Thần và mọi người.

- Dựa theo chỉ thị của sếp, chúng tôi đang chuẩn bị đi xác minh lại chứng cớ đã được cung cấp trong hồ sơ.

Lương Thần vẻ mặt kính cẩn trả lời.

- Thôi được rồi, đi đi!

Bộ Khắc Kỷ liếc mắt nhìn chàng cảnh sát trẻ tuổi, trong lòng cho rằng đây hoàn toàn là một hành động sai lầm. Lúc ấy ông ta chỉ nói một câu đơn giản, nếu Lương Thần biết điều thì cứ thuận nước đẩy thuyền, điều chỉnh lại vụ án. Cho dù hắn có Phó Bí thư Lý nâng đỡ phía sau thì Phó chủ tịch Đằng cũng không phải hạng vừa. Cháu trai lien can đến vụ án thì nhất định ông ta phải che chở. Nói cho cùng, quan hệ giữa Lương Thần và Phó bí thư Lý chỉ là người dưng, còn Đằng Tuấn Tề lại lại cháu ruột của Phó chủ tịch tỉnh Đằng. Nếu Phó chủ tịch Đằng mà nổi giận thì chưa chắc Phó bí thư Lý đã vì một người dưng mà xé rách da mặt với Phó chủ tịch tỉnh Đằng.

Hiện tại trên tỉnh đang đồn đại Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên sắp điều chuyển chức vụ lên Ban tổ chức trung ương, chức Bí thư Tỉnh ủy đương nhiên sẽ do Chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia tiếp nhận. Còn người mà có khả năng được chọn nhất cho chức vụ Chủ tịch tỉnh chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Đằng Vũ. Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Lý Thư Hãn sẽ được điều chuyển sang làm Chủ tịch tỉnh Giang Nam. Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc đã thành sự thật. Nhưng nếu một khi điều này thành sự thật thì chỗ dựa vững chắc của Lương Thần sẽ không còn tồn tại nữa. Đó chính là nguyên nhân Bộ Khắc Kỷ thay đổi thái độ.

Rời khỏi phòng công an, Lương Thần cùng với đám người Khương Bằng chạy xe cảnh sát đến trường đại học sư phạm Liêu Đông. Hiện tại đang là thời gian nghỉ hè nên có rất ít sinh viên ở lại. Lương Thần phải trực tiếp tìm đến tổ bảo vệ của trường.

Khi tìm được nhân viên của tổ bảo vệ, Lương Thần cẩn thận đánh giá những chứng cứ mà người nhân viên này đã cung cấp trước đó nên câu đầu tiên đã phủ đầu đối phương:

- Đội trưởng Cung là đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học, được người nhà của nghi phạm hối lộ năm mươi ngàn tệ, do đó đã cung cấp chứng cứ ngụy tạo tạo nên hậu quả nghiêm trọng. Đây được khép vào tội nào trong hệ thống pháp luật thì chắc là anh cũng đã rõ.

- Tôi… tôi không có!

Gã đội trưởng Cung sắc mặt biến đổi lập tức phủ nhận.



- Không có?

Lương Thần nhếch mép, đập tay xuống bàn nói.

- Thế thì anh cho biết ở đâu mà anh có được một số tiền lớn chi trả cho các dịch vụ tại khách sạn Đế Hào hay không? Có cần tôi phải nói ra mã số và tên của cô tiếp viên phục vụ kia luôn không?

Những hoạt động của gã đội trưởng Cung những ngày gần đây giống như một cuốn phim lướt qua đầu Lương Thần. Lương Thần chỉ có việc lựa chọn những hoạt động rõ ràng nhất đánh vào tâm lý của y. Tuy thời gian đến Liêu Dương không dài nhưng hắn cũng đã biết đến khách sạn Đế Hào tại trung tâm thành phố Liêu Dương là khách sạn nổi tiếng nhất trên toàn tỉnh. Các cô tiếp viên trong khách sạn đó đều xinh đẹp như hoa, tố chất cực kỳ cao, nghe đồn đều là sinh viên trường đại học văn hóa nghệ thuật. Một lần tiếp khách là phải từ mười ngàn nhân dân tệ trở lên. Trừ phi là những nhân vật nổi tiếng hay là quan lớn giàu có thì những người bình thường không thể chi trả nổi.

Gã đội trưởng Cung dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn chàng sĩ quan trẻ tuổi, cảm giác dường như mọi bí mật trên người của y đều bị Lương Thần biết hết.

- Đừng phủ nhận vô ích. Nếu không có chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ không đến đây đâu.

Lương Thần bắt đầu thi triển chiến thuật tâm lý. Đối với một cảnh sát hình sự mà nói thì đây là một phương pháp cần thiết. Hơn nữa trong những trường hợp tiên quyết thì phương pháp này càng phát huy hiệu quả rõ ràng hơn.

Ít nhất trong lúc này nó cũng đã phát huy tác dụng nhất định. Nhất là khi Lương Thần nói ra dãy số và tên gọi của cô tiếp viên đã cùng phong lưu với gã Đội trưởng Cung một đêm khiến cho y hoàn toàn sụp đổ. Lương Thần không để cho đối phương có cơ hội phản bác lập tức đưa ra những câu hỏi sắc bén để thăm dò nhằm đạt được mục đích của mình. Cuối cùng gã cũng phải thừa nhận việc nhận hối lộ của mình. Tất cả mọi việc đều được ghi chép lại sau đó đưa cho gã đội trưởng Cung ký tên rồi chuyển giao cho Lương Thần.

- Tốt lắm!

Lương Thần nhìn thoáng qua bản ghi chép lời khai, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó lạnh lùng nhìn tên đội trưởng Cung đang hoang mang, lo sợ. Dựa theo quy định của pháp luật, kẻ nhận hối lộ sẽ bị tạm giam. Do đó hắn phải trở về phòng công an để xin giấy phép tạm giam.

Rời khỏi trường đại học Liêu Đông, chiếc xe cảnh sát chạy về cục Công an thành phố. Trên đường, Đại đội phó Khương Bằng, tiểu Lý và tiểu Trác vài lần muốn hỏi một điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng Khương Bằng thật sự không chịu được nữa nên hướng về Lương Thần đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi:

- Đội trưởng, anh làm sao biết được tên đội trưởng Cung đã nhận năm mươi ngàn nhân dân tệ tiền hối lộ? Rồi chuyện y đi trác táng tại khách sạn Đế Hào, mã số và tên gọi của cô tiếp viên đã tiếp đãi y?

- Đoán!

Lương Thần trả lời một cách lười biếng.

- Đội trưởng, làm người không thể vô sỉ như vậy. Từ nhỏ thầy giáo chúng ta đã dạy là làm người phải thành thật.

Câu trả lời của Lương Thần khiến cho Khương Bằng, Lý Huy và Trác Hiểu đều bất ngờ. Trác Hiểu lái xe một bên giận dữ nói.

- Thiên cơ bất khả lộ!

Lương Thần lại nói một câu. Hắn hiện nay thấy mình giống như một tên giả thần giả quỷ hơn là một người cảnh sát. Đánh lừa cảm giác thì thật là thích. Nhưng đáng tiếc loại cảm giác này nhất định không thể chia xẻ cùng với người khác. Điều đó cũng tốt thôi, khiến cho người khác vĩnh viễn không thể hiểu được hắn.

Két! Chiếc xe thắng gấp khiến cho Lương Thần đang dựa đầu và lưng vào ghế bị bật ra phía trước. Cũng may nếu như không có chiếc gối bật ra chắn phía trước thì chắc là hắn đã tiêu rồi.

- Tiểu Trác, không phải là cậu muốn trả thù đấy chứ?

Lương Thần xoa đầu giả vờ hỏi.

- Không phải, sếp Lương. Có một chiếc xe đột nhiên chặn phía trước đầu xe của chúng ta.

Tiểu Trác làm ra vẻ mặt vô tội. Y lập tức thò đầu ra thành xe liếc mắt một cái rồi nói tiếp:

- Là xe hơi của Thành ủy!

Lương Thần nhìn qua cửa kính xe. Quả nhiên, đó là một chiếc Audi chặn ngang đầu xe cảnh sát trước sân cục công an thành phố. Tim Lương Thần đập thình thịch. Dạo này hắn mẫn cảm với những từ liên quan đến Thành ủy hay Ủy ban nhân dân tỉnh. Chắc chắn không phải là vì chuyện của Đằng Tề Tuấn mà đến đây chứ?

Trở lại phòng làm việc của chi đội hình sự của cục công an thành phố, Lương Thần chưa kịp nghỉ ngơi đã vội yêu cầu Đại đội phó gọi điện thoại liên lạc với một nhân chứng khác là bạn trai của Hứa Tiểu Lỵ, Trịnh Xuân Đức, yêu cầu đối phương đến đại đội hình sự cục công an thành phố hợp tác điều tra.



Đại đội phó Khương Bằng cùng với các trinh sát viên đều chứng kiến năng lực nhạy bén của sếp Lương. Không, hẳn là năng lực đoán trước được sự việc. Kết quả ghi chép điều tra cần phải có ba người chứng kiến mới được cho là hợp lệ. Để cho đối tượng không thể khai man, hắn phải sử dụng chiến thuật đánh phủ đầu nhanh như tia chớp khiến cho phòng tuyến của đối phương bị sụp đổ, cuối cùng đạt được mục đích của mình, ghi chép lại toàn bộ lời khai xác thực của đối phương.

Liên tiếp hai lần báo cáo thắng lợi, Lương Thần cũng không cố gắng nữa bởi vì số lần sử dụng năng lực đặc biệt của hắn đã đạt tới giới hạn cực điểm trong ngày.

Hắn không muốn mình sẽ lặp lại cái kiểu tra tấn tinh thần như thế này nữa. Trên thực tế, hắn đã có đủ hai bản ghi chép lời khai của hai nhân chứng, đủ để chứng minh vấn đề.

Buổi chiều, Lương Thần đem hai bản ghi chép lời khai giao cho Thân Lỗi. Xem qua bản ghi chép, nét mặt Thân Lỗi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Y không nghĩ trong một thời gian ngắn như vậy, Lương Thần đã có thể lấy được chứng cứ xác thực từ hai nhân chứng kia.

- Không phải là cậu đã dùng phương pháp không theo quy tắc thông thường đấy chứ?

Thân Lỗi hoài nghi nhìn đối phương.

- Em là nhân viên chấp pháp, không thể biết luật mà vẫn phạm luật. Bức cung là chuyện mà em chưa từng làm.

Lương Thần hiểu ý đối phương muốn đề cập đến phương pháp không theo quy tắc thông thường là gì cho nên lập tức giải thích rõ ràng.

Đang nói, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lương Thần tiếp điện thoại, sắc mặt lập tức nghiêm trang nói:

- Cục trưởng Bộ, tôi sẽ lập tức đến ngay.

Tắt điện thoại, hắn quay sang Thân Lỗi nói:

- Cục trưởng Bộ gọi em sang phòng làm việc của ông ấy.

- Vậy thì đi mau đi. Đồng thời mang theo hai bản ghi chép này cho cục trưởng Bộ xem qua.

Thân Lỗi dường như muốn nhắc nhở Lương Thần điều gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ mỉm cười đồng ý đối phương đi gặp cục trưởng Bộ, đồng thời mang theo hai bản ghi chép lời khai.

Lương Thần đi thang máy lên tầng năm đến phòng làm việc của Cục trưởng Bộ. Trong phòng Bộ Khắc Kỷ đang nói chuyện với hai người đàn ông trung niên, nhìn thấy hắn đến lập tức tỏ ra nét mặt tươi cười, ôn tồn nói:

- Tiểu Lương, cậu ngồi xuống trước đi.

- Cục trưởng Bộ, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

Lương Thần đặt hai bản ghi chép lời khai lên trên bàn rồi mới ngồi xuống, đồng thời lưu ý đến sắc mặt của Cục trưởng Bộ.

- Chuyện này để sang một bên!

Nhìn lướt qua, gương mặt của Bộ Khắc Kỷ vẫn không thay đổi. Trên thực tế, ông ta đã biết kết quả điều tra sáng nay của Lương Thần. Tuy có chút tức giận Lương Thần không biết thức thời nhưng ông không thể không thừa nhận khả năng phá án của tiểu tử này thật là tốt, là một nhân tài cần được bồi dưỡng. Nói thật, ông ta cũng cảm thấy tiếc nuối.

- Đây là Chánh văn phòng Sở của văn phòng Thành ủy.

Bộ Khắc Kỷ giới thiệu với Lương Thần. Người còn lại thì Lương Thần đã nhận ra. Đó chính là Chủ nhiệm La của ban chính trị cục công an thành phố.

- Vốn định mời Chánh văn phòng Sở dùng cơm nhưng đang có việc gấp nên không thể đi được.

Bộ Khắc Kỷ cười nói.

- Tiểu Lương, tôi biết tửu lượng của cậu không tồi cho nên tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, nhất định thay tôi tiếp đãi Chủ nhiệm La và Chánh văn phòng Sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook