Chương 542: Đón xe kêu oan
Trần Trọng
12/09/2013
9:30", một vài chiếc xe con tiến vào sân của khu phát triển Vạn Hưng. Từ trên xe bước xuống, ngoại trừ Cục trưởng cục công an thành phố Lương Thần, Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh, Chủ nhiệm ban chính trị Ngô Hoán
Trung còn có một số lãnh đạo khu phát triển như Phó chủ nhiệm ban quản
lý Ngô Trí Dũng, Ủy ban chính trị pháp luật Chu Lục Thuận.
Hứa Phượng Anh vừa mới nhận điện thoại của bạn trai gọi đến. Hôm nay là Chủ nhật, bạn trai Hầu Tuấn Kiệt muốn từ tỉnh xuống thành phố nhưng trước quyết định đột ngột của Cục trưởng Lương, cô đành phải hy sinh ngày nghỉ của mình đến chỉ đạo công tác điều tra nghiên cứu tại Cục công an khu phát triển Vạn Hưng này.
- Hoan nghênh Cục trưởng, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến phân cục để kiểm tra chỉ đạo công tác.
Trưởng phân cục Tề Bá Trung, Chính ủy Tạ Quảng Tường thay mặt cho toàn bộ nhân viên của phân cục đang xếp thành hàng trước cổng tỏ lời chào đón.
Lương Thần vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh. Chỉ có điều khi bắt tay với các thành viên của phân cục thì khóe miệng hơi nở nụ cười nhưng có phần nhạt nhẽo. Điều này khiến cho Tề Bá Trung, Tạ Quảng Tường và các thành viên trong bộ máy quản lý phân cục trong lòng không khỏi lo sợ.
Trong phòng hội nghị, Lương Thần trước tiên nghe báo cáo công tác của bộ máy lãnh đạo phân cục. Chính ủy phân cục Tạ Quảng Tưởng tự mình báo cáo lại công tác ổn định và hóa giải mâu thuẫn tranh chấp trong trong việc giải phóng đền bù. Vị Chính ủy này tuy tướng mạo xấu xí nhưng lời nói thì lại rất có cánh, ngôn ngữ hoa mỹ, thao thao bất tuyệt miêu tả tình hình trị an vô cùng tốt đẹp của khu giải phóng đền bù. Vừa ca ngợi lãnh đạo Cục công an thành phố anh minh, lại ủng hộ mạnh mẽ cho ban quản lý khu phát triển.
Sau khi nghe xong báo cáo, Lương Thần không tỏ thái độ gì, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung một cái. Chủ nhiệm Ngô lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói:
- Vừa rồi nghe báo cáo của đồng chí Quảng Tường, nhấn mạnh thành tích của phân cục công an khu phát triển trong suốt gần một năm qua. Điều này rất hợp với lòng người, đồng thời cũng nói lên bộ máy lãnh đạo của phân cục đã không ngừng cố gắng. Nhưng song song với thành tích thì chúng ta cũng không thể bỏ qua những vấn đề còn đang tồn tại. Gần đây nhất là cục Công an thành phố nhận được tin báo của quần chúng thông báo về việc có nhiều người chết tại khu giải tỏa đền bù.
Trưởng phân cục Tề Bá Trung và Chính ủy Tạ Quảng Tường nghe vậy sắc mặt không khỏi trắng bệch ra, tim bắt đầu đập thình thịch. Kỳ thật, hai người cũng sớm mơ hồ cảm nhận được hôm nay đích thân Cục trưởng xuống làm việc với danh nghĩa là bình ổn công tác nhưng xem ra không phải đơn giản như vậy. Chẳng lẽ sếp Lương đã biết chuyện này? Người nhà của các hộ gia đình nằm trong diện giải tỏa đã bị uy hiếp, cải tạo tư tưởng trước. Tin tức đã được bưng bít kĩ như vậy thì vẫn có thể lộ ra thì chỉ có thể nói một câu: Quả thật trên đời này không có bức tường nào là không xuyên thủng được.
- Đồng chí Bá Trung, đồng chí Quảng Tưởng, về việc này, các đồng chí có gì giải thích không?
Lương Thần nhấp một ngụm trà, bình thản nói.
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường lén quan sát sắc mặt của Cục trưởng đại nhân nhưng vẫn không phát hiện được gì. Hai người trao đổi ánh mắt cho nhau cuối cùng đưa ra quyết định, quyết tâm chống đỡ đến cùng.
- Cục trưởng, thời gian gần đây, phân cục chúng tôi đã đặt công tác bình ổn xã hội lên làm nhiệm vụ hàng đầu. Chúng tôi đã nhận biết tình thế, tự tăng áp lực, khai thác đổi mới, củng cố quy tắc, kiến chương lập chế, gia tăng đầu vào, bảo đảm đúng chỗ, nghiêm khắc quản lý.
Ngay cả trong tình huống khẩn trương nhất thì Chính ủy Tạ vẫn mồm miệng như cũ, lưu loát vô cùng, hơn nữa lúc nào cũng cho rằng mình làm theo lý, bộ máy lãnh đạo của phân cục luôn trong tư thế sẵn sàng. Ban lãnh đạo của cục công an đã đào tạo bọn họ trưởng thành, lãnh đạo ban quản lý vì bọn họ mà chỉ ra phương hướng, thì bọn họ phải tự mình cố gắng, hăng hái bước lên, chân thành đoàn kết, vì hình ảnh tỏa sáng của tất cả mọi người. Những lời nói của Chính ủy Tạ chẳng khác nào một bản vè Sơn Đông.
Nghe những lời có tiết tấu của Chính ủy Tạ, Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh cố gắng không bật ra tiếng cười. Cô cảm thấy quả thật Chính ủy Tạ được sinh ra để làm Chính ủy vậy.
- Cám ơn những lời nói của đồng chí Quảng Tưởng.
Lương Thần kiên nhẫn nghe nốt đoạn vè Sơn Đông của Chính ủy Tạ. Sau đó, vẫn bình thản như cũ hỏi han:
- Ý của mọi người tôi hiểu rõ. Như vậy thì tin báo mà cục công an thành phố nhận được từ quần chúng chỉ là bịa đặt?
- Đúng vậy!
Trưởng phân cục Tề Bá Trung và Chính ủy Tạ Quảng Tường lén nhìn Phó chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, sau đó cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm chống đỡ đến cùng.
Lương Thần gật đầu nói:
- Vậy thì sáng nay kết thúc tại đây, buổi chiều chúng ta sẽ đến đồn công an cơ sở một chút.
- Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời các vị lãnh đạo đến nhà ăn dùng cơm.
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường nhẹ nhàng thở ra, đứng lên cung kính nói. Nhìn vị Cục trưởng công an trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người ra khỏi phòng họp, hai người không hẹn nhau mà cùng lấy khăn thấm mồ hôi đang đổ ra trên trán.
Bữa cơm trưa tuy không phong phú nhưng cũng rất khéo léo. Rượu cũng đã được chuẩn bị nhưng Cục trưởng không uống thì những người khác tự nhiên cũng không dùng. Trong lúc dùng cơm trưa, Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường vẫn chưa thấy yên tâm. Mặc dù Cục trưởng đại nhân đối với sự kiện kia không hề đề cập nhưng hai người vẫn cảm nhận sự việc không suôn sẻ như vậy.
Và rồi thực tế cũng đã chứng minh dự cảm của Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường là vô cùng linh nghiệm. Sau khi dùng xong bữa cơm trưa, Lương Thần ngồi lên xe, vừa mới bước ra khỏi cổng tòa nhà của phân cục công an khu giải tỏa đền bù thì thấy bên đường xuất hiện một đám đàn ông đàn bà, nhất tề quỳ rạp xuống đường, trong đó có hai người giơ cao bức huyết thư có ghi hai chữ" Oan uổng" chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Những người này chính là thân nhân của những người đã chết thuộc hộ những gia đình bị giải tỏa. Bọn họ trước tiên được "một người tốt" nhắc nhở, thông báo là Cục trưởng cục công an thành phố ngày hôm nay sẽ đến phân cục công an khu phát triển Vạn Hưng để điều tra. Muốn giải oan cho người nhà thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường lập tức trở nên trắng bệch, nhanh chóng mở cửa nhảy xuống xe, cực lực che dấu tâm trạng hồi hộp, thấp thỏm lo sợ bên trong, hướng về những cảnh sát nhân dân khiển trách:
- Bắt những tên lưu manh, vô lại đó lại.
- Khoan đã!
Những cảnh sát nhân dân của phân cục chuẩn bị động thủ thì đã bị Cục trưởng đại nhân dùng một câu cản lại. Lương Thần bước xuống xe, nhìn những người đang quỳ dưới mặt đất, trên mặt không khỏi tức giận, nói:
- Lưu manh cũng tốt, vô lại cũng tốt. Dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội để nói chuyện chứ. Đồng chí Bá Trung, anh nói có phải không?
- Cục trưởng Lương, chúng tôi là hộ gia đình trong khu giải tỏa đền bù.
Một người đàn ông trung niên thẳng lưng lên, lớn tiếng nói:
- Nửa tháng trước, em trai của tôi đã bị nhà đầu tư giải tỏa mướn lưu manh đánh chết. Chỗ ở cũng bị phá mất. Khi chúng tôi báo án thì phân cục công an khu phát triển chẳng những mặc kệ còn ngăn cản chúng tôi khiếu oan lên trên. Cục trưởng Lương, xin ngài chủ trị công đạo cho chúng tôi.
Ông ta nói xong liền dập đầu vài cái.
- Mọi người làm cái gì vậy?
Phó chủ nhiệm ban Quản lý Ngô Trí Dũng cũng thay đổi sắc mặt, tiến lên lớn tiếng trách mắng:
- Có ý kiến gì thì có thể kiến nghị lên Ban quản lý. Các người có biết làm như vầy là trái pháp luật hay không? Lập tức giải tán mau cho tôi.
Với những người đang có mặt tại đây thì chỉ có ông ta và Lương Thần là cùng cấp. Cho nên ông ta ra mặt là thích hợp nhất. Nếu để người khác nói những lời này thì khó tránh khỏi hiềm nghi không biết tôn trọng lãnh đạo.
- Ban quản lý căn bản cũng bỏ mặc. Ở thành phố thì không ai thụ lý. Chúng tôi muốn khiếu oan lên tỉnh thì lại bị bắt trở về. Phó Chủ nhiệm Ngô, dù sao thì ngài cũng phải cho chúng tôi một sự giải oan đi chứ? Con của tôi thật đáng thương, bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Một người phụ nữ cất tiếng khóc nghẹn ngào nói.
- Cục trưởng Lương, cầu xin ngài hãy chủ trì công đạo cho chúng tôi.
Bảy tám người đàn ông, phụ nữ đồng loạt dập đầu, lớn tiếng cầu xin. Cảnh tượng đón đầu xe để khiếu oan rất nhanh khiến cho người đi đường phải chú ý. Người qua đường dừng chân lại quan sát, thậm chí còn dừng lại cạnh bên chiếc xe.
Nhìn thấy tình hình này, Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường đột nhiên run lên, lưu ý đến ánh mắt sắc bén của Cục trưởng đang quét lên người bọn họ khiến bọn họ không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Lạnh lùng quét ánh mắt nhìn Tề, Tạ hai người một cái, Lương Thần cất cao giọng nói:
- Tất cả mọi người mau đứng lên đi. Có cái gì oan khuất thì vào trong phòng nói chuyện. Tôi lấy danh nghĩa là Cục trưởng cục công an thành phố cam đoan với mọi người, chỉ cần lời của mọi người nói là thật thì tôi nhất định căn cứ vào luật pháp của quốc gia, trả lại công bằng cho tất cả mọi người.
- Đứng lên đi, tất cả mọi người phải tin tưởng Cục trưởng Lương chứ.
Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung đi đến đám người đang quỳ rạp nâng mọi người dậy, ôn tồn nói. Dưới sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Ngô, những nhân viên của cục công an thành phố cũng đến gần, nâng tất cả mọi người người dậy.
- Cục trưởng Lương, làm như vậy là không ổn.
Phó chủ nhiệm Ban Quản lý Ngô Trí Dũng ấp úng nói.
- Phó Chủ nhiệm Ngô, ngài cảm thấy vì sao không ổn?
Lương Thần thản nhiên hỏi ngược lại. Cuối cùng không đợi đối phương trả lời liền bồi tiếp một câu:
- Tôi muốn mọi người vào bên trong nói chuyện chính là tránh cho sự việc càng thêm nghiêm trọng, tránh tạo nên những ảnh hưởng không tốt. Phó Chủ nhiệm Ngô phải chăng có cách giải quyết tốt hơn?
Đương nhiên là có. Trực tiếp đuổi đi có phải xong rồi sao? Phó chủ nhiệm Ngô oán thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười, gật đầu nói:
- Cục trưởng Lương, ngài nói rất có đạo lý.
Một lần nữa mọi người lại quay trở về phòng họp của phân cục công an khu phát triển. Sau khi nghe những hộ gia đình bị giải tỏa khóc lóc, kể lể xong thì Lương Thần nhìn về phía hai người Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường đang đứng ngồi không yên, lạnh lùng nói:
- Hãy giải thích chuyện này cho tôi.
- Cục trưởng, việc này, chúng tôi....
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường trán đầy mồ hôi, lời nói không còn lưu loát như lúc báo cáo nữa, trong miệng vẫn cứ quanh co, cả nửa ngày vẫn chưa nói hết câu.
Phó Chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng cũng cảm thấy không yên, lấy cớ đi nhà vệ sinh, trên đường gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm. Ông ta đã nhìn ra manh mối, vị Cục trưởng Lương kia mười phần muốn trở thành Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư điều tra rõ vụ án này.
- Đồng chí Phượng Anh, vụ án này giao cho cô phụ trách, cô cảm thấy thế nào?
Không để ý đến sự ấp úng của hai người kia, Lương Thần quay sang Hứa Phượng Anh hỏi.
Đón nhận ánh mắt tín nhiệm của Cục trưởng, Hứa Phượng Anh không chút do dự mà gật đầu.
Hứa Phượng Anh vừa mới nhận điện thoại của bạn trai gọi đến. Hôm nay là Chủ nhật, bạn trai Hầu Tuấn Kiệt muốn từ tỉnh xuống thành phố nhưng trước quyết định đột ngột của Cục trưởng Lương, cô đành phải hy sinh ngày nghỉ của mình đến chỉ đạo công tác điều tra nghiên cứu tại Cục công an khu phát triển Vạn Hưng này.
- Hoan nghênh Cục trưởng, hoan nghênh các vị lãnh đạo đến phân cục để kiểm tra chỉ đạo công tác.
Trưởng phân cục Tề Bá Trung, Chính ủy Tạ Quảng Tường thay mặt cho toàn bộ nhân viên của phân cục đang xếp thành hàng trước cổng tỏ lời chào đón.
Lương Thần vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh. Chỉ có điều khi bắt tay với các thành viên của phân cục thì khóe miệng hơi nở nụ cười nhưng có phần nhạt nhẽo. Điều này khiến cho Tề Bá Trung, Tạ Quảng Tường và các thành viên trong bộ máy quản lý phân cục trong lòng không khỏi lo sợ.
Trong phòng hội nghị, Lương Thần trước tiên nghe báo cáo công tác của bộ máy lãnh đạo phân cục. Chính ủy phân cục Tạ Quảng Tưởng tự mình báo cáo lại công tác ổn định và hóa giải mâu thuẫn tranh chấp trong trong việc giải phóng đền bù. Vị Chính ủy này tuy tướng mạo xấu xí nhưng lời nói thì lại rất có cánh, ngôn ngữ hoa mỹ, thao thao bất tuyệt miêu tả tình hình trị an vô cùng tốt đẹp của khu giải phóng đền bù. Vừa ca ngợi lãnh đạo Cục công an thành phố anh minh, lại ủng hộ mạnh mẽ cho ban quản lý khu phát triển.
Sau khi nghe xong báo cáo, Lương Thần không tỏ thái độ gì, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung một cái. Chủ nhiệm Ngô lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói:
- Vừa rồi nghe báo cáo của đồng chí Quảng Tường, nhấn mạnh thành tích của phân cục công an khu phát triển trong suốt gần một năm qua. Điều này rất hợp với lòng người, đồng thời cũng nói lên bộ máy lãnh đạo của phân cục đã không ngừng cố gắng. Nhưng song song với thành tích thì chúng ta cũng không thể bỏ qua những vấn đề còn đang tồn tại. Gần đây nhất là cục Công an thành phố nhận được tin báo của quần chúng thông báo về việc có nhiều người chết tại khu giải tỏa đền bù.
Trưởng phân cục Tề Bá Trung và Chính ủy Tạ Quảng Tường nghe vậy sắc mặt không khỏi trắng bệch ra, tim bắt đầu đập thình thịch. Kỳ thật, hai người cũng sớm mơ hồ cảm nhận được hôm nay đích thân Cục trưởng xuống làm việc với danh nghĩa là bình ổn công tác nhưng xem ra không phải đơn giản như vậy. Chẳng lẽ sếp Lương đã biết chuyện này? Người nhà của các hộ gia đình nằm trong diện giải tỏa đã bị uy hiếp, cải tạo tư tưởng trước. Tin tức đã được bưng bít kĩ như vậy thì vẫn có thể lộ ra thì chỉ có thể nói một câu: Quả thật trên đời này không có bức tường nào là không xuyên thủng được.
- Đồng chí Bá Trung, đồng chí Quảng Tưởng, về việc này, các đồng chí có gì giải thích không?
Lương Thần nhấp một ngụm trà, bình thản nói.
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường lén quan sát sắc mặt của Cục trưởng đại nhân nhưng vẫn không phát hiện được gì. Hai người trao đổi ánh mắt cho nhau cuối cùng đưa ra quyết định, quyết tâm chống đỡ đến cùng.
- Cục trưởng, thời gian gần đây, phân cục chúng tôi đã đặt công tác bình ổn xã hội lên làm nhiệm vụ hàng đầu. Chúng tôi đã nhận biết tình thế, tự tăng áp lực, khai thác đổi mới, củng cố quy tắc, kiến chương lập chế, gia tăng đầu vào, bảo đảm đúng chỗ, nghiêm khắc quản lý.
Ngay cả trong tình huống khẩn trương nhất thì Chính ủy Tạ vẫn mồm miệng như cũ, lưu loát vô cùng, hơn nữa lúc nào cũng cho rằng mình làm theo lý, bộ máy lãnh đạo của phân cục luôn trong tư thế sẵn sàng. Ban lãnh đạo của cục công an đã đào tạo bọn họ trưởng thành, lãnh đạo ban quản lý vì bọn họ mà chỉ ra phương hướng, thì bọn họ phải tự mình cố gắng, hăng hái bước lên, chân thành đoàn kết, vì hình ảnh tỏa sáng của tất cả mọi người. Những lời nói của Chính ủy Tạ chẳng khác nào một bản vè Sơn Đông.
Nghe những lời có tiết tấu của Chính ủy Tạ, Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh cố gắng không bật ra tiếng cười. Cô cảm thấy quả thật Chính ủy Tạ được sinh ra để làm Chính ủy vậy.
- Cám ơn những lời nói của đồng chí Quảng Tưởng.
Lương Thần kiên nhẫn nghe nốt đoạn vè Sơn Đông của Chính ủy Tạ. Sau đó, vẫn bình thản như cũ hỏi han:
- Ý của mọi người tôi hiểu rõ. Như vậy thì tin báo mà cục công an thành phố nhận được từ quần chúng chỉ là bịa đặt?
- Đúng vậy!
Trưởng phân cục Tề Bá Trung và Chính ủy Tạ Quảng Tường lén nhìn Phó chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng, sau đó cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm chống đỡ đến cùng.
Lương Thần gật đầu nói:
- Vậy thì sáng nay kết thúc tại đây, buổi chiều chúng ta sẽ đến đồn công an cơ sở một chút.
- Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời các vị lãnh đạo đến nhà ăn dùng cơm.
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường nhẹ nhàng thở ra, đứng lên cung kính nói. Nhìn vị Cục trưởng công an trẻ tuổi dẫn đầu đoàn người ra khỏi phòng họp, hai người không hẹn nhau mà cùng lấy khăn thấm mồ hôi đang đổ ra trên trán.
Bữa cơm trưa tuy không phong phú nhưng cũng rất khéo léo. Rượu cũng đã được chuẩn bị nhưng Cục trưởng không uống thì những người khác tự nhiên cũng không dùng. Trong lúc dùng cơm trưa, Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường vẫn chưa thấy yên tâm. Mặc dù Cục trưởng đại nhân đối với sự kiện kia không hề đề cập nhưng hai người vẫn cảm nhận sự việc không suôn sẻ như vậy.
Và rồi thực tế cũng đã chứng minh dự cảm của Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường là vô cùng linh nghiệm. Sau khi dùng xong bữa cơm trưa, Lương Thần ngồi lên xe, vừa mới bước ra khỏi cổng tòa nhà của phân cục công an khu giải tỏa đền bù thì thấy bên đường xuất hiện một đám đàn ông đàn bà, nhất tề quỳ rạp xuống đường, trong đó có hai người giơ cao bức huyết thư có ghi hai chữ" Oan uổng" chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Những người này chính là thân nhân của những người đã chết thuộc hộ những gia đình bị giải tỏa. Bọn họ trước tiên được "một người tốt" nhắc nhở, thông báo là Cục trưởng cục công an thành phố ngày hôm nay sẽ đến phân cục công an khu phát triển Vạn Hưng để điều tra. Muốn giải oan cho người nhà thì đây chính là cơ hội tốt nhất.
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường lập tức trở nên trắng bệch, nhanh chóng mở cửa nhảy xuống xe, cực lực che dấu tâm trạng hồi hộp, thấp thỏm lo sợ bên trong, hướng về những cảnh sát nhân dân khiển trách:
- Bắt những tên lưu manh, vô lại đó lại.
- Khoan đã!
Những cảnh sát nhân dân của phân cục chuẩn bị động thủ thì đã bị Cục trưởng đại nhân dùng một câu cản lại. Lương Thần bước xuống xe, nhìn những người đang quỳ dưới mặt đất, trên mặt không khỏi tức giận, nói:
- Lưu manh cũng tốt, vô lại cũng tốt. Dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội để nói chuyện chứ. Đồng chí Bá Trung, anh nói có phải không?
- Cục trưởng Lương, chúng tôi là hộ gia đình trong khu giải tỏa đền bù.
Một người đàn ông trung niên thẳng lưng lên, lớn tiếng nói:
- Nửa tháng trước, em trai của tôi đã bị nhà đầu tư giải tỏa mướn lưu manh đánh chết. Chỗ ở cũng bị phá mất. Khi chúng tôi báo án thì phân cục công an khu phát triển chẳng những mặc kệ còn ngăn cản chúng tôi khiếu oan lên trên. Cục trưởng Lương, xin ngài chủ trị công đạo cho chúng tôi.
Ông ta nói xong liền dập đầu vài cái.
- Mọi người làm cái gì vậy?
Phó chủ nhiệm ban Quản lý Ngô Trí Dũng cũng thay đổi sắc mặt, tiến lên lớn tiếng trách mắng:
- Có ý kiến gì thì có thể kiến nghị lên Ban quản lý. Các người có biết làm như vầy là trái pháp luật hay không? Lập tức giải tán mau cho tôi.
Với những người đang có mặt tại đây thì chỉ có ông ta và Lương Thần là cùng cấp. Cho nên ông ta ra mặt là thích hợp nhất. Nếu để người khác nói những lời này thì khó tránh khỏi hiềm nghi không biết tôn trọng lãnh đạo.
- Ban quản lý căn bản cũng bỏ mặc. Ở thành phố thì không ai thụ lý. Chúng tôi muốn khiếu oan lên tỉnh thì lại bị bắt trở về. Phó Chủ nhiệm Ngô, dù sao thì ngài cũng phải cho chúng tôi một sự giải oan đi chứ? Con của tôi thật đáng thương, bây giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh.
Một người phụ nữ cất tiếng khóc nghẹn ngào nói.
- Cục trưởng Lương, cầu xin ngài hãy chủ trì công đạo cho chúng tôi.
Bảy tám người đàn ông, phụ nữ đồng loạt dập đầu, lớn tiếng cầu xin. Cảnh tượng đón đầu xe để khiếu oan rất nhanh khiến cho người đi đường phải chú ý. Người qua đường dừng chân lại quan sát, thậm chí còn dừng lại cạnh bên chiếc xe.
Nhìn thấy tình hình này, Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường đột nhiên run lên, lưu ý đến ánh mắt sắc bén của Cục trưởng đang quét lên người bọn họ khiến bọn họ không khỏi ho nhẹ một tiếng.
Lạnh lùng quét ánh mắt nhìn Tề, Tạ hai người một cái, Lương Thần cất cao giọng nói:
- Tất cả mọi người mau đứng lên đi. Có cái gì oan khuất thì vào trong phòng nói chuyện. Tôi lấy danh nghĩa là Cục trưởng cục công an thành phố cam đoan với mọi người, chỉ cần lời của mọi người nói là thật thì tôi nhất định căn cứ vào luật pháp của quốc gia, trả lại công bằng cho tất cả mọi người.
- Đứng lên đi, tất cả mọi người phải tin tưởng Cục trưởng Lương chứ.
Chủ nhiệm ban Chính trị Ngô Hoán Trung đi đến đám người đang quỳ rạp nâng mọi người dậy, ôn tồn nói. Dưới sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Ngô, những nhân viên của cục công an thành phố cũng đến gần, nâng tất cả mọi người người dậy.
- Cục trưởng Lương, làm như vậy là không ổn.
Phó chủ nhiệm Ban Quản lý Ngô Trí Dũng ấp úng nói.
- Phó Chủ nhiệm Ngô, ngài cảm thấy vì sao không ổn?
Lương Thần thản nhiên hỏi ngược lại. Cuối cùng không đợi đối phương trả lời liền bồi tiếp một câu:
- Tôi muốn mọi người vào bên trong nói chuyện chính là tránh cho sự việc càng thêm nghiêm trọng, tránh tạo nên những ảnh hưởng không tốt. Phó Chủ nhiệm Ngô phải chăng có cách giải quyết tốt hơn?
Đương nhiên là có. Trực tiếp đuổi đi có phải xong rồi sao? Phó chủ nhiệm Ngô oán thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười, gật đầu nói:
- Cục trưởng Lương, ngài nói rất có đạo lý.
Một lần nữa mọi người lại quay trở về phòng họp của phân cục công an khu phát triển. Sau khi nghe những hộ gia đình bị giải tỏa khóc lóc, kể lể xong thì Lương Thần nhìn về phía hai người Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường đang đứng ngồi không yên, lạnh lùng nói:
- Hãy giải thích chuyện này cho tôi.
- Cục trưởng, việc này, chúng tôi....
Tề Bá Trung và Tạ Quảng Tường trán đầy mồ hôi, lời nói không còn lưu loát như lúc báo cáo nữa, trong miệng vẫn cứ quanh co, cả nửa ngày vẫn chưa nói hết câu.
Phó Chủ nhiệm Ban quản lý Ngô Trí Dũng cũng cảm thấy không yên, lấy cớ đi nhà vệ sinh, trên đường gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thành phố Trâu Duệ Lâm. Ông ta đã nhìn ra manh mối, vị Cục trưởng Lương kia mười phần muốn trở thành Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư điều tra rõ vụ án này.
- Đồng chí Phượng Anh, vụ án này giao cho cô phụ trách, cô cảm thấy thế nào?
Không để ý đến sự ấp úng của hai người kia, Lương Thần quay sang Hứa Phượng Anh hỏi.
Đón nhận ánh mắt tín nhiệm của Cục trưởng, Hứa Phượng Anh không chút do dự mà gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.