Chương 578: Đụng đến quần áo của tôi, tôi sẽ chặt tay chân người đó
Trần Trọng
12/09/2013
- Tốt lắm, em biết rồi, em sẽ quay về ngay.
Đào Tông Miểu tắt điện thoại, sự dâm dục không ngừng lóe ra trong ánh mắt. Cô gái tóc vàng đang nằm trên giường cất giọng gọi "darling" khiến cho Đào Tông Miểu không kìm chế được dục vọng mà đổ ụp lên người ả một lần nữa. Bất kể là phẩm chất và dáng người đều kém xa so với Helen nhưng cũng tạm thời thỏa mãn được dục vọng của gã.
Đêm hôm qua chẳng những bắt được Helen mà còn thu hoạch được "mua một tặng một" khiến cho gã thỏa mãn được cơn giận dữ của mình. Ba cô gái này đều là những cô gái đặc biệt. Trong cuộc đời của gã chưa từng gặp qua nhiều cô gái như vậy. Tuy nhiên ba cô gái này đều là loại hoa hồng có gai khiến cho gã không thể xuống tay được.
Trên thực tế, cho đến bây giờ, ba cô gái kia chỉ có điều là bị hạn chế sự tự do mà thôi chứ không phải hoàn toàn bị gã khống chế. Nếu không thì gã cũng không nhất thiết phải lấy thứ hàng tạp phẩm như thế này để thỏa mãn dục vọng, đã sớm chọn lấy ba người đẹp cùng hưởng lạc rồi.
Hồ ly thì xảo quyệt, thỏ thì tinh ranh, rắn rết thì độc. Nếu không phải nửa năm nay gã thu nạp không ít tinh anh, lại còn có anh em họ Địch theo giúp thì tối hôm qua sợ không thể bắt thành công ba cô gái kia.
Nhưng mà càng như thế này thì Đào Tông Miểu lại càng cảm thấy hưng phấn. Những loại đàn bà cực phẩm không hẳn chỉ là có gương mặt xinh đẹp, mà quan trọng hơn là phải có khí chất. Nhân cách và thân phận phải có đặc thù và không tầm thường. Nếu như đàn ông mà có thể chinh phục được loại đàn bà như vậy thì mới có cảm giác thành tựu.
Mặc quần áo vào, Đào Tông Miểu gọi lái xe, đưa gã đến hộp đêm Vạn Tử Thiên Hồng. Gã không quen biết Diệp Hạo. Thậm chí mà nói thì Đào gia và Diệp gia quan hệ cũng không được tốt. Trước kia thì còn có chút e dè nhưng hiện tại cây đại thụ Diệp lão đã mất, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ tình thế ở thủ đô đã thay đổi sang một chiều hướng khác.
Tuy nhiên, mặc dù như thế nhưng Đào Tông Miểu cuối cùng lại quyết định đi. Gã cũng muốn tìm hiểu một chút người mà mới ba mươi tuổi đã là một giám đốc sở Diệp Hạo. Ngoài ra, gã cũng có một chút tò mò không biết mục đích Diệp Hạo mời gã và Đào Tông Diệc là có ý gì.
Đào Tông Miểu mang theo vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn nhưng nụ cười lại vô cùng ngạo mạn bước vào phòng Vườn Hoa Hồng. Khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một bóng dáng không hề xa lạ thì sắc mặt trở nên biến đổi, nụ cười lập tức biến mất.
- Còn tưởng là ai, hóa ra là Lương thiếu đại giá quang lâm.
Đào Tông Miểu phủi phủi bụi trên người, ngênh ngang bước qua rồi ngồi lên ghế sofa, bắt chéo chân cất tiếng nói.
Lương Thần và Diệp Hạo ngồi ở một bên, cách chiếc bàn của anh em Đào gia cũng tương đối. Sắc mặt Đào Tông Diệc cũng không được tốt. Khi Diệp Hạo gọi điện thoại cũng không hề đề cập đến Lương Thần. Vừa rồi, khi chạm mặt nhau y cũng thấy bất ngờ và giật mình. Lập tức y nghĩ đến lúc này Lương Thần đến thủ đô là vì việc của Helen và Tề Vũ Nhu. Tuy nói y và Đào Tông Miểu bất hòa với nhau nhưng y cũng rất thích nhìn Lương Thần nếm mùi thất bại dưới tay Đào Tông Miểu.
Mà lời nói của Đào Tông Miểu bây giờ chẳng khác nào là một cơ hội để làm nhục Lương Thần.
- Đây là Diệp thiếu!
Đào Tông Diệc bình tĩnh hướng về em trai mình mà giới thiệu một chút về Diệp Hạo. Y trong lòng cũng không vội vã vì y biết so với Đào Tông Miểu từng ăn một nắm đấm của Lương Thần thì ý niệm trả thù phải mãnh liệt hơn nhiều.
- Diệc thiếu và Miểu thiếu, đã lâu không gặp.
Diệp Hạo lễ phép gật đầu chào, ra hiệu không cần quan tâm đến thái độ thù hằn, lãnh đạm của anh em họ Đàm. Sau khi chào hỏi xong, y cũng không nói gì nữa, ánh mắt hướng sang bên Lương Thần, ra hiệu đến lượt hắn lên tiếng.
- Con người của tôi không thích nói nhiều cũng không thích vòng vo. Tề Vũ Nhu và Helen hiện tại đều ở trong tay của Miểu thiếu. Chuyện này là như thế nào?
Lương Thần ôn tồn lên tiếng.
- Cái gì Tề Vũ Nhu, cái gì Helen? Tôi cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua những cái tên đó.
Đào Tông Miểu cười lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn Đào Tông Diệc hỏi:
- Tuy nhiên, tôi lại nghe nói đến hình như Lương thiếu hôm nay muốn tìm hai cô gái. Anh cả, hộp đêm này của anh có cô ca kỹ nào tên Tề Vũ Nhu hay Helen sao?
- Chuyện này anh không rõ lắm.
Đào Tông Diệc nhếch miệng đáp.
- Hai chục ngàn tệ. Hy vọng Miểu thiếu giơ cao đánh khẽ.
Lương Thần không tỏ ra tức giận, trực tiếp tung ra một số tiền lớn. Ngồi ở một bên, Diệp Hạo hơi nhíu mày lại. Thái độ này của Lương Thần có vẻ hơi vội vã. Đây chính là sự tối kỵ trong đàm phán. Điều này sẽ tạo điều kiện cho anh em Đào gia bắt lấy nhược điểm, chiếm thế chủ động, do đó không kiêng nể gì mà chào giá trên trời. Cho dù cuối cùng có thương lượng được thì phỏng chừng cũng bị tổn thất thê thảm.
- Ối chào! Lương thiếu thật là mạnh tay.
Đào Tông Miểu làm ra vẻ kinh hãi, hai tay mở ra, trong miệng chậc chậc nói, cuối cùng sắc mặt trầm xuống:
- Đào Tông Miểu tôi tuy là không giàu có gì nhưng hai chục ngàn thật sự là không đáng đế mắt đến. Tề Vũ Nhu và Helen đúng là do tôi bắt, tuy nhiên, với thân phận tỷ phú như Lương thiếu đây mà chỉ lấy có chút tiền ấy ra thì có phải là hơi thiếu thành ý một chút hay không?
- Tiền à, không thành vấn đề.
Lương Thần vẫn không thay đổi sắc mặt nói:
- Chỉ cần Miểu thiếu đồng ý thả người và cam đoan Tề Vũ Nhu và Helen bình an không có việc gì.
- Tốt lắm!
Đào Tông Miểu giơ ngón tay cái lên, giọng hơi châm chọc nói:
- Lương thiếu bỏ tiền ra để cứu mỹ nhân thật là phong độ. Thật sự làm cho người ta cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ. Lương thiếu đã có lòng như vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa. Một giá một, ba trăm triệu.
- Ok, Miểu thiếu, ba trăm triệu.
Lương Thần cũng không hề nhăn mặt, dường như không phải bỏ ra ba trăm triệu tệ mà là ba tệ vậy.
Đào Tông Miểu và Đào Tông Diệc không khỏi ngẩn người ra, sau đó lập tức hối hận. Xem thái độ nhanh nhẹn, rõ ràng của đối phương, rõ ràng là không coi ba trăm triệu ra gì. Quả thật, đáng là một tỷ phú mà, bỏ liền một lúc ba trăm triệu mà không hề thay đổi nét mặt. Đào Tông Miểu trong lòng cảm thấy rất hối hận. Gã quả thật là đã xem nhẹ tầm quan trọng của Helen và Tề Vũ Nhu đối với Lương Thần. Nhưng đáng tiếc là gã đã nêu ra một giá thống nhất, cho dù da mặt có dày đi chăng nữa thì cũng không còn cách sửa chữa lại.
Diệp Hạo cũng không ngờ Lương Thần lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy cho hai cô gái kia. Cho dù là xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành cũng không đến tận ba trăm triệu. Nói cách khác, với ba trăm triệu thì muốn mua loại con gái xinh đẹp nào mà chẳng có.
- Tiền bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến tài khoản của Miểu thiếu. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn nhìn thấy Tề Vũ Nhu và Helen.
Dừng một chút, Lương Thần tiếp tục nói.
- Chuyện này thật ra cũng không vội.
Đào Tông Miểu nhướng mày, nảy ra một ý, cười ha hả nói:
- Tôi và Lương thiếu trước đây cũng nảy sinh một chút hiểu lầm. Lần trước là do tôi cũng nóng nảy quá nên lần này muốn kết giao bằng hữu với Lương thiếu.
- Tôi cũng muốn kết giao bằng hữu với Miểu thiếu, chỉ sợ là trèo cao mà thôi.
Lương Thần trên mặt cũng nở nụ cười, dường như cảm thấy sự tình cũng có chuyển biến, có lẽ sẽ được giải quyết trong êm đẹp.
- Sao lại có thể như vậy được? Tôi vừa nhìn thấy Lương thiếu thì cảm thấy đặc biệt hợp ý. Nếu Lương thiếu không ngại, chúng ta chi bằng kết nghĩa anh em, thế nào?
Đào Tông Miểu cười mỉm đáp.
Đào Tông Diệc kinh ngạc nhìn em trai. Y không hiểu em mình làm vậy là có ý gì. Nhưng y tuyệt đối khẳng định, Đào Tông Miểu tuyệt không dễ dàng mà giao Tề Vũ Nhu và Helen cho Lương Thần.
- Được Miểu thiếu để mắt đến, tôi cầu còn không được.
Lương Thần nao nao, sau đó làm ra vẻ vui bất ngờ nói.
- Tốt lắm!
Đào Tông Miểu nhẹ nắm lấy bả vai Lương Thần, cười tươi:
- Lương thiếu có đến hai mỹ nhân, có thể hay không cho anh em tôi mượn thưởng thức mấy ngày? Có một câu nói rất đúng là "Anh em như thể tay chân, phụ nữ thì như quần áo".
Nghe xong lời nói của Đào Tông Miểu, Lương Thần không khỏi mỉm cười. Hắn liếc nhìn đối phương, cười lộ ra hàm răng, thản nhiên nói:
- Phía sau còn có hai câu nữa, Miểu thiếu nhất định chưa từng nghe qua. Ai mà đụng đến quần áo của tôi, tôi sẽ chặt tay chân người đó.
Đào Tông Diệc và Diệp Hạo cùng ngây người ra. Giọng điệu Lương Thần thật sự nghiêm túc. Hơn nữa, "tôi chặt tay chân người đó" từng câu từng chữ rất rõ ràng, làm cho người ta nghe xong cảm thấy được khí thế của Lương Thần.
- Cậu có gan làm chuyện này sao?
Đào Tông Miểu cười lạnh hỏi.
- Không tin thì anh cứ thử xem.
Lương Thần nhìn chằm chằm vào đối phương, nhấn mạnh từng chữ một.
- Tôi đương nhiên là rất muốn lĩnh hội, hơn nữa còn lĩnh hội rất nhiều lần. Tôi sẽ tìm nhiều người cùng nhau làm việc đó.
Đào Tông Miểu trên mặt hiện lên nụ cười ác độc, giọng điệu khiêu khích nói:
- Phụ nữ xinh đẹp như vậy, đương nhiên cũng muốn thử một chút.
- Tuy rằng miệng của anh hơi thối nhưng là một nhân viên công vụ của quốc gia, tôi sẽ không so đo lắm về điều này.
Lương Thần gạt bàn tay của Đào Tông Miểu trên vai mình xuống, mặt không chút thay đổi nói:
- Ba trăm triệu đã từng được hứa giao cho anh nhưng anh lại không biết quý trọng. Hiện tại, tôi trịnh trọng tuyên bố cho anh biết, cả đến ba đồng tôi cũng không đưa cho anh.
Ở một phòng sang trọng khác, Đào Kỳ Kỳ không kìm nổi phun một ngụm rượu lên trên bàn. Ngoại trừ cô ra, trên sofa còn có Giang Gia Dung. Trước mặt hai người là một cái TV màn hình tinh thể lỏng to. Nhất cử nhất động tại phòng Vườn Hoa Hồng đều được hiển thị qua màn hình theo dõi rõ ràng.
Phòng mà Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung đang ngồi chính là phòng chuyên dụng của Đào Tông Diệc. May mắn gặp dịp, hai cô gái liền năn nỉ Đào Tông Diệc cho phép tiếp cận sự náo nhiệt này. Cuối cùng Đào Tông Diệc cũng phải đồng ý cho hai cô gái đến phòng y xem trực tiếp những gì xảy ra.
Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung hứng thú theo dõi trực tiếp cuộc đàm phán giữa hai bên. Nhìn thấy Lương Thần vì hai cô gái mà ném ra số tiền ba trăm triệu mà không thay đổi sắc mặt khiến cho hai cô gái trong lòng có chút khâm phục và ngưỡng mộ. Khi nghe thấy Lương Thần nhe răng cười, giọng lạnh lùng nói "Tôi sẽ chặt tay chân người đó", hai cô đều há hốc mồm, trong lòng không khỏi kinh ngạc khi Lương Thần bỗng nhiên mạnh mẽ cứng rắn như vậy. Đến khi nghe tiếp Lương Thần nói kháy Đào Tông Miểu, Đào Kỳ Kỳ rốt cuộc không chịu được, phun ngay ngụm rượu trong miệng, ho khan vài cái rồi lấy tay vỗ vỗ ngực.
- Được, được!
Đào Tông Miểu tức giận vô cùng, đang muốn dùng bạt tai để trả lại mối hận xưa đồng thời để hạ hỏa trong lòng, nhưng gã đột nhiên nhớ tới lần trước. Luận về võ lực thì đối phương cao hơn rất nhiều.
- Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì hay ho. Họ Lương, chúng ta cứ chờ xem.
Đào Tông Miểu đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Gã trong lòng đã quyết tâm, đêm nay bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định cũng phải đem Helen và Tề Vũ Nhu đưa lên giường, sau đó quay phim gửi cho Lương Thần thưởng thức.
Đào Tông Miểu tắt điện thoại, sự dâm dục không ngừng lóe ra trong ánh mắt. Cô gái tóc vàng đang nằm trên giường cất giọng gọi "darling" khiến cho Đào Tông Miểu không kìm chế được dục vọng mà đổ ụp lên người ả một lần nữa. Bất kể là phẩm chất và dáng người đều kém xa so với Helen nhưng cũng tạm thời thỏa mãn được dục vọng của gã.
Đêm hôm qua chẳng những bắt được Helen mà còn thu hoạch được "mua một tặng một" khiến cho gã thỏa mãn được cơn giận dữ của mình. Ba cô gái này đều là những cô gái đặc biệt. Trong cuộc đời của gã chưa từng gặp qua nhiều cô gái như vậy. Tuy nhiên ba cô gái này đều là loại hoa hồng có gai khiến cho gã không thể xuống tay được.
Trên thực tế, cho đến bây giờ, ba cô gái kia chỉ có điều là bị hạn chế sự tự do mà thôi chứ không phải hoàn toàn bị gã khống chế. Nếu không thì gã cũng không nhất thiết phải lấy thứ hàng tạp phẩm như thế này để thỏa mãn dục vọng, đã sớm chọn lấy ba người đẹp cùng hưởng lạc rồi.
Hồ ly thì xảo quyệt, thỏ thì tinh ranh, rắn rết thì độc. Nếu không phải nửa năm nay gã thu nạp không ít tinh anh, lại còn có anh em họ Địch theo giúp thì tối hôm qua sợ không thể bắt thành công ba cô gái kia.
Nhưng mà càng như thế này thì Đào Tông Miểu lại càng cảm thấy hưng phấn. Những loại đàn bà cực phẩm không hẳn chỉ là có gương mặt xinh đẹp, mà quan trọng hơn là phải có khí chất. Nhân cách và thân phận phải có đặc thù và không tầm thường. Nếu như đàn ông mà có thể chinh phục được loại đàn bà như vậy thì mới có cảm giác thành tựu.
Mặc quần áo vào, Đào Tông Miểu gọi lái xe, đưa gã đến hộp đêm Vạn Tử Thiên Hồng. Gã không quen biết Diệp Hạo. Thậm chí mà nói thì Đào gia và Diệp gia quan hệ cũng không được tốt. Trước kia thì còn có chút e dè nhưng hiện tại cây đại thụ Diệp lão đã mất, cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ tình thế ở thủ đô đã thay đổi sang một chiều hướng khác.
Tuy nhiên, mặc dù như thế nhưng Đào Tông Miểu cuối cùng lại quyết định đi. Gã cũng muốn tìm hiểu một chút người mà mới ba mươi tuổi đã là một giám đốc sở Diệp Hạo. Ngoài ra, gã cũng có một chút tò mò không biết mục đích Diệp Hạo mời gã và Đào Tông Diệc là có ý gì.
Đào Tông Miểu mang theo vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn nhưng nụ cười lại vô cùng ngạo mạn bước vào phòng Vườn Hoa Hồng. Khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một bóng dáng không hề xa lạ thì sắc mặt trở nên biến đổi, nụ cười lập tức biến mất.
- Còn tưởng là ai, hóa ra là Lương thiếu đại giá quang lâm.
Đào Tông Miểu phủi phủi bụi trên người, ngênh ngang bước qua rồi ngồi lên ghế sofa, bắt chéo chân cất tiếng nói.
Lương Thần và Diệp Hạo ngồi ở một bên, cách chiếc bàn của anh em Đào gia cũng tương đối. Sắc mặt Đào Tông Diệc cũng không được tốt. Khi Diệp Hạo gọi điện thoại cũng không hề đề cập đến Lương Thần. Vừa rồi, khi chạm mặt nhau y cũng thấy bất ngờ và giật mình. Lập tức y nghĩ đến lúc này Lương Thần đến thủ đô là vì việc của Helen và Tề Vũ Nhu. Tuy nói y và Đào Tông Miểu bất hòa với nhau nhưng y cũng rất thích nhìn Lương Thần nếm mùi thất bại dưới tay Đào Tông Miểu.
Mà lời nói của Đào Tông Miểu bây giờ chẳng khác nào là một cơ hội để làm nhục Lương Thần.
- Đây là Diệp thiếu!
Đào Tông Diệc bình tĩnh hướng về em trai mình mà giới thiệu một chút về Diệp Hạo. Y trong lòng cũng không vội vã vì y biết so với Đào Tông Miểu từng ăn một nắm đấm của Lương Thần thì ý niệm trả thù phải mãnh liệt hơn nhiều.
- Diệc thiếu và Miểu thiếu, đã lâu không gặp.
Diệp Hạo lễ phép gật đầu chào, ra hiệu không cần quan tâm đến thái độ thù hằn, lãnh đạm của anh em họ Đàm. Sau khi chào hỏi xong, y cũng không nói gì nữa, ánh mắt hướng sang bên Lương Thần, ra hiệu đến lượt hắn lên tiếng.
- Con người của tôi không thích nói nhiều cũng không thích vòng vo. Tề Vũ Nhu và Helen hiện tại đều ở trong tay của Miểu thiếu. Chuyện này là như thế nào?
Lương Thần ôn tồn lên tiếng.
- Cái gì Tề Vũ Nhu, cái gì Helen? Tôi cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua những cái tên đó.
Đào Tông Miểu cười lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn Đào Tông Diệc hỏi:
- Tuy nhiên, tôi lại nghe nói đến hình như Lương thiếu hôm nay muốn tìm hai cô gái. Anh cả, hộp đêm này của anh có cô ca kỹ nào tên Tề Vũ Nhu hay Helen sao?
- Chuyện này anh không rõ lắm.
Đào Tông Diệc nhếch miệng đáp.
- Hai chục ngàn tệ. Hy vọng Miểu thiếu giơ cao đánh khẽ.
Lương Thần không tỏ ra tức giận, trực tiếp tung ra một số tiền lớn. Ngồi ở một bên, Diệp Hạo hơi nhíu mày lại. Thái độ này của Lương Thần có vẻ hơi vội vã. Đây chính là sự tối kỵ trong đàm phán. Điều này sẽ tạo điều kiện cho anh em Đào gia bắt lấy nhược điểm, chiếm thế chủ động, do đó không kiêng nể gì mà chào giá trên trời. Cho dù cuối cùng có thương lượng được thì phỏng chừng cũng bị tổn thất thê thảm.
- Ối chào! Lương thiếu thật là mạnh tay.
Đào Tông Miểu làm ra vẻ kinh hãi, hai tay mở ra, trong miệng chậc chậc nói, cuối cùng sắc mặt trầm xuống:
- Đào Tông Miểu tôi tuy là không giàu có gì nhưng hai chục ngàn thật sự là không đáng đế mắt đến. Tề Vũ Nhu và Helen đúng là do tôi bắt, tuy nhiên, với thân phận tỷ phú như Lương thiếu đây mà chỉ lấy có chút tiền ấy ra thì có phải là hơi thiếu thành ý một chút hay không?
- Tiền à, không thành vấn đề.
Lương Thần vẫn không thay đổi sắc mặt nói:
- Chỉ cần Miểu thiếu đồng ý thả người và cam đoan Tề Vũ Nhu và Helen bình an không có việc gì.
- Tốt lắm!
Đào Tông Miểu giơ ngón tay cái lên, giọng hơi châm chọc nói:
- Lương thiếu bỏ tiền ra để cứu mỹ nhân thật là phong độ. Thật sự làm cho người ta cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ. Lương thiếu đã có lòng như vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa. Một giá một, ba trăm triệu.
- Ok, Miểu thiếu, ba trăm triệu.
Lương Thần cũng không hề nhăn mặt, dường như không phải bỏ ra ba trăm triệu tệ mà là ba tệ vậy.
Đào Tông Miểu và Đào Tông Diệc không khỏi ngẩn người ra, sau đó lập tức hối hận. Xem thái độ nhanh nhẹn, rõ ràng của đối phương, rõ ràng là không coi ba trăm triệu ra gì. Quả thật, đáng là một tỷ phú mà, bỏ liền một lúc ba trăm triệu mà không hề thay đổi nét mặt. Đào Tông Miểu trong lòng cảm thấy rất hối hận. Gã quả thật là đã xem nhẹ tầm quan trọng của Helen và Tề Vũ Nhu đối với Lương Thần. Nhưng đáng tiếc là gã đã nêu ra một giá thống nhất, cho dù da mặt có dày đi chăng nữa thì cũng không còn cách sửa chữa lại.
Diệp Hạo cũng không ngờ Lương Thần lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy cho hai cô gái kia. Cho dù là xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành cũng không đến tận ba trăm triệu. Nói cách khác, với ba trăm triệu thì muốn mua loại con gái xinh đẹp nào mà chẳng có.
- Tiền bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến tài khoản của Miểu thiếu. Tuy nhiên, trước hết tôi muốn nhìn thấy Tề Vũ Nhu và Helen.
Dừng một chút, Lương Thần tiếp tục nói.
- Chuyện này thật ra cũng không vội.
Đào Tông Miểu nhướng mày, nảy ra một ý, cười ha hả nói:
- Tôi và Lương thiếu trước đây cũng nảy sinh một chút hiểu lầm. Lần trước là do tôi cũng nóng nảy quá nên lần này muốn kết giao bằng hữu với Lương thiếu.
- Tôi cũng muốn kết giao bằng hữu với Miểu thiếu, chỉ sợ là trèo cao mà thôi.
Lương Thần trên mặt cũng nở nụ cười, dường như cảm thấy sự tình cũng có chuyển biến, có lẽ sẽ được giải quyết trong êm đẹp.
- Sao lại có thể như vậy được? Tôi vừa nhìn thấy Lương thiếu thì cảm thấy đặc biệt hợp ý. Nếu Lương thiếu không ngại, chúng ta chi bằng kết nghĩa anh em, thế nào?
Đào Tông Miểu cười mỉm đáp.
Đào Tông Diệc kinh ngạc nhìn em trai. Y không hiểu em mình làm vậy là có ý gì. Nhưng y tuyệt đối khẳng định, Đào Tông Miểu tuyệt không dễ dàng mà giao Tề Vũ Nhu và Helen cho Lương Thần.
- Được Miểu thiếu để mắt đến, tôi cầu còn không được.
Lương Thần nao nao, sau đó làm ra vẻ vui bất ngờ nói.
- Tốt lắm!
Đào Tông Miểu nhẹ nắm lấy bả vai Lương Thần, cười tươi:
- Lương thiếu có đến hai mỹ nhân, có thể hay không cho anh em tôi mượn thưởng thức mấy ngày? Có một câu nói rất đúng là "Anh em như thể tay chân, phụ nữ thì như quần áo".
Nghe xong lời nói của Đào Tông Miểu, Lương Thần không khỏi mỉm cười. Hắn liếc nhìn đối phương, cười lộ ra hàm răng, thản nhiên nói:
- Phía sau còn có hai câu nữa, Miểu thiếu nhất định chưa từng nghe qua. Ai mà đụng đến quần áo của tôi, tôi sẽ chặt tay chân người đó.
Đào Tông Diệc và Diệp Hạo cùng ngây người ra. Giọng điệu Lương Thần thật sự nghiêm túc. Hơn nữa, "tôi chặt tay chân người đó" từng câu từng chữ rất rõ ràng, làm cho người ta nghe xong cảm thấy được khí thế của Lương Thần.
- Cậu có gan làm chuyện này sao?
Đào Tông Miểu cười lạnh hỏi.
- Không tin thì anh cứ thử xem.
Lương Thần nhìn chằm chằm vào đối phương, nhấn mạnh từng chữ một.
- Tôi đương nhiên là rất muốn lĩnh hội, hơn nữa còn lĩnh hội rất nhiều lần. Tôi sẽ tìm nhiều người cùng nhau làm việc đó.
Đào Tông Miểu trên mặt hiện lên nụ cười ác độc, giọng điệu khiêu khích nói:
- Phụ nữ xinh đẹp như vậy, đương nhiên cũng muốn thử một chút.
- Tuy rằng miệng của anh hơi thối nhưng là một nhân viên công vụ của quốc gia, tôi sẽ không so đo lắm về điều này.
Lương Thần gạt bàn tay của Đào Tông Miểu trên vai mình xuống, mặt không chút thay đổi nói:
- Ba trăm triệu đã từng được hứa giao cho anh nhưng anh lại không biết quý trọng. Hiện tại, tôi trịnh trọng tuyên bố cho anh biết, cả đến ba đồng tôi cũng không đưa cho anh.
Ở một phòng sang trọng khác, Đào Kỳ Kỳ không kìm nổi phun một ngụm rượu lên trên bàn. Ngoại trừ cô ra, trên sofa còn có Giang Gia Dung. Trước mặt hai người là một cái TV màn hình tinh thể lỏng to. Nhất cử nhất động tại phòng Vườn Hoa Hồng đều được hiển thị qua màn hình theo dõi rõ ràng.
Phòng mà Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung đang ngồi chính là phòng chuyên dụng của Đào Tông Diệc. May mắn gặp dịp, hai cô gái liền năn nỉ Đào Tông Diệc cho phép tiếp cận sự náo nhiệt này. Cuối cùng Đào Tông Diệc cũng phải đồng ý cho hai cô gái đến phòng y xem trực tiếp những gì xảy ra.
Đào Kỳ Kỳ và Giang Gia Dung hứng thú theo dõi trực tiếp cuộc đàm phán giữa hai bên. Nhìn thấy Lương Thần vì hai cô gái mà ném ra số tiền ba trăm triệu mà không thay đổi sắc mặt khiến cho hai cô gái trong lòng có chút khâm phục và ngưỡng mộ. Khi nghe thấy Lương Thần nhe răng cười, giọng lạnh lùng nói "Tôi sẽ chặt tay chân người đó", hai cô đều há hốc mồm, trong lòng không khỏi kinh ngạc khi Lương Thần bỗng nhiên mạnh mẽ cứng rắn như vậy. Đến khi nghe tiếp Lương Thần nói kháy Đào Tông Miểu, Đào Kỳ Kỳ rốt cuộc không chịu được, phun ngay ngụm rượu trong miệng, ho khan vài cái rồi lấy tay vỗ vỗ ngực.
- Được, được!
Đào Tông Miểu tức giận vô cùng, đang muốn dùng bạt tai để trả lại mối hận xưa đồng thời để hạ hỏa trong lòng, nhưng gã đột nhiên nhớ tới lần trước. Luận về võ lực thì đối phương cao hơn rất nhiều.
- Nếu như vậy thì cũng chẳng có gì hay ho. Họ Lương, chúng ta cứ chờ xem.
Đào Tông Miểu đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói. Gã trong lòng đã quyết tâm, đêm nay bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định cũng phải đem Helen và Tề Vũ Nhu đưa lên giường, sau đó quay phim gửi cho Lương Thần thưởng thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.