Chương 466: Hàng xóm mới (phần 1)
Trần Trọng
09/09/2013
Cầm lấy biên bản đã ký tên, viên cảnh sát trẻ tuổi nhìn thoáng qua, rồi đưa cho cấp dưới ở bên cạnh, hắn không dể ý đến nghi vấn của Hứa Ngạn Bân, xoay người đi ra phòng thẩm vấn. Nhưng người cảnh sát tiếp nhận biên bản mở miệng nói:
- Đó là cục trưởng Lương của cục chúng tôi
Sau khi Hứa Ngạn Bân bị giải đi, Mưu Diệc Lâm nhìn phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn ngang nhìn dọc đang cầm biên bản, cười hỏi:
- Sếp Lô, thế nào?
- Thần kỳ
Lô Dũng đưa ngón tay cái ra, không hề che dấu kinh ngạc và khâm phục trong lòng. Có khẩu cung của Hứa Ngạn Bân, vụ án này coi như phá được một nửa, chỗ hổng bị mở ra, cho dù Trương Mặc và Trương Tú Ngọc còn muốn chối cãi cũng không làm nên chuyện gì. Chính mắt thấy quá trình sếp Lương thẩm án, Lô Dũng mới hiểu được, vì sao hai người Mưu Diệc Lâm và Từ Dịch Lãng tin tưởng sếp Lương như thế.
Y không rõ sếp Lương làm thế nào xác định ba nghi phạm Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân, cũng không rõ sếp Lương làm thế nào nắm giữ chi tiết hành hung giết người của ba nghi phạm. Nhưng đối với cả cục cảnh sát thành phố mà nói, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả vụ thảm án giết cả nhà ngày 20/7, nếu như thuận lợi báo cáo đã phá án, vậy thì ý nghĩa mang đến cho cả cục thành phố cho đến Ủy ban nhân dân thành phố, ngay cả một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi như y cũng có thể vừa thấy là hiểu ngay. Hai năm nay, trên dưới cục công an thành phố quả thật đã gánh chịu áp lực quá nặng nề.
Tiến triển tiếp theo của vụ án, quả nhiên vô cùng thuận lợi, phi thường như Lô Dũng tưởng tượng. Sau Hứa Ngạn Bân, một nghi phạm khác Trương Mặc cũng không chống cự lại được thế công thẩm vấn của nhân viên hình sự, mà điều khiến cho nhân viên cục hình sự vui mừng chính là, nghi phạm Trương Mặc không chỉ thẳng thắn thú nhận sự thật phạm tội về vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7, mà còn chủ động thừa nhận vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp của vô cùng lớn ở Cẩm Bình một năm trước, kể cả một loạt những vụ án giết người cướp của mang tính chất ác liệt ở thành phố khác.
Đây là một thu hoạch không ngờ, cũng là một tin vui cực kì lớn. Nếu nói trước đó, cục Công an thành phố Cẩm Bình luôn lâm vào trong tình cảnh bi thảm, sĩ khí thấp yếu, vậy thì, báo cáo phá án của vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7 chính là một bước ngoặt, một liều thuốc trợ tim, một tiếng kèn thắng lợi vang tận trời mây.
Một trong những người bị tình nghi, Trương Tú Ngọc trong đêm ngày 9, khi có ý đồ chạy trốn lần nữa bị cảnh sát trông coi bắt được. Sau đó, Trương Tú Ngọc bị áp giải về cục công an thành phố, đối mặt với lời khai của đồng lõa Trương Mặc và Hứa Ngạn Bân, người phụ nữ hung tàn xảo biện này cũng không thể chối cãi, đã thừa nhận quá trình phạm tội gây án lưu động không định kỳ bắt đầu từ năm 2009 của ả cùng Hứa Ngạn Bân, Trương Mặc.
Báo cáo phá vụ thảm án giết cả nhà, làm cho Lương Thần cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Sự thật chứng minh, ngoại trừ làm càn nghịch thiên, vận may của hắn cũng tương đối tốt. Nếu như ba người này trong quá trình hành hung không hề nói chuyện với nhau, vậy thì hắn cũng không thể biết được tài liệu tường tận của ba người, đương nhiên cũng không thể trong thời gian nhanh như vậy xác định mục tiêu, từ đó nhanh như chớp phá vụ án hình sự trọng đại này.
Sau khi nhận được điện thoại hồi báo của Lương Thần, bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai không để ý lúc ấy đã là đêm khuya, lập tức triệu Lương Thần đến nhà. Là lãnh đạo cơ quan chính pháp, Khâu Lĩnh Mai rất rõ phá vụ án này có ý nghĩa trọng đại thế nào. Bởi vậy cô cần một tài liệu báo cáo hoàn chỉnh tỉ mỉ, nói chuyện trong điện thoại rõ ràng không thể thỏa mãn yêu cầu của cô.
Gần sáng sớm, Lương Thần mới từ trong nhà Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai rời khỏi, ngồi xe trở về nhà trong khu chung cư của hắn, lê thân thể mệt mỏi lên lầu. Trong phòng, vẫn còn đọng lại mùi hương thoang thoảng của phụ nữ, nhưng mà khi mở đèn, Lương Thần lại phát hiện trong phòng khách phòng ngủ không có một bóng người. Cả hai vali nhỏ của hai cô gái cũng không thấy, rất rõ ràng, Tề Vũ Nhu và Helen đã rời khỏi.
Trên bàn trà có một mảnh giấy, bút tích đẹp trên đó viết:
- Lương Thần thân mến, chúng tôi đi đây, cho dù có chút không đành lòng, nhưng vì nghĩ cho sức khỏe của cậu, chúng tôi không thể không lựa chọn rời khỏi. Bảo trọng, có lẽ có một ngày, chúng tôi sẽ quay về.
Đi thì đi, còn lấy cớ tệ như vậy nói là vì nghĩ cho sức khỏe của tôi, sức khỏe tôi thì sao, hàng đêm vài lần cũng không có vấn đề gì, còn nói sẽ luôn hầu hạ tôi, lừa đảo. Cục trưởng Lương phẫn nộ nghĩ, trong lòng lại có cảm giác buồn bã, lắc đầu. Sau khi trút bỏ hết cảm giác buồn bã trong lòng ra khỏi đầu, trở về phòng ngủ của hắn, tung thân mình lên giường, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần vội vàng ăn bữa sáng, lấy cặp ra khỏi cửa, vừa mới chuẩn bị xuống lầu, lại nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện vang lên. Sau đó một âm thanh dịu dàng êm tai truyền tới:
-Vị tiên sinh này, chào cậu!
Lương Thần ngạc nhiên quay đầu, thì nhìn thấy Tề Vũ Nhu ở chỗ mở cửa, mặc chiếc đầm trắng cười tươi như hoa, mà ở sau lưng cô, mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang dùng tay khẽ vuốt môi đỏ, đưa một cái hôn gió màu hồng đỏ cho hắn!
- Sau này chúng ta là hàng xóm, xin chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Tề Vũ Nhu cảm thấy vô cùng có cảm giác thành công, nhẹ nhàng khom lưng xuống, nghiêm trang hướng về phía hắn nói.
- Hừ!
Biết mình bị trêu đùa, phó cục trưởng thẹn quá thành giận mà hừ lạnh một tiếng, không để ý tới mỹ nữ đến bắt chuyện, xách cặp bước nhanh xuống lầu.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của hắn, Tề Vũ Nhu và Helen nhìn nhau, bất chợt cùng cười khẽ. Biểu hiện phức tạp như kinh ngạc, vui sướng, xấu hổ mà hắn vừa để lộ ra, quả thực rất thú vị, làm cho người ta không cười không được.
Ngày 10/8, trên hội nghị thường vụ thành phố, thân là phó cục trưởng thường trực, Lương Thần được thông báo tham gia dự hội nghị. Sau khi Lương Thần làm xong báo cáo, ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai nói, với giọng điệu kích động trước đây chưa từng có, cô bày tỏ sự khẳng định và biểu dương mạnh mẽ đối với công tác của phòng hình sự, cục Công an thành phố.
Bao gồm trong đó, những lãnh đạo ủy viên thường vụ như bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, trưởng ban tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt, phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ, trên mặt mỗi người đều rõ ràng lộ ra vẻ không điềm tĩnh.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, hôm nay, chính là ngày thứ tư mà chàng thanh niên lên nhận chức phó cục trưởng. Những vụ án lớn từng làm cho cục công an thành phố, thậm chí Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sứt đầu mẻ trán, chính là vào ngày thứ tư sau khi chàng thanh niên này lên nhận chức, giống như một kỳ tích tuyên bố phá án! Điều này chứng minh cái gì? Là mấy vị tiền nhiệm cục trưởng công an quá vô dụng, hay tại vì năng lực của phó cục trưởng đương nhiệm quá siêu cường?
Vụ án thảm sát cả nhà không nói, còn diệt cỏ tận gốc, những vụ án chưa kết thúc cách đây một năm như đột nhập vào nhà giết người cướp của, thậm chí là hàng loạt những vụ án lớn giết người cướp của, đều vì vậy mà đánh dấu chấm hết! Nói cách khác, ảnh hưởng này, không chỉ hạn chế ở Cẩm Bình, những thành phố anh em khác, chắc chắn cũng được thơm lây…!
Đây là một nhân tài! Nhân tài tuyệt đối! Cho dù là bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, hay là chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, hay là phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ, tất cả lãnh đạo ủy viên thường vụ đều không thể không thừa nhận, chàng thanh niên chỉ độ hai mươi lăm tuổi này là một nhân tài không thể thiếu!
Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh thậm chí ngựa thần lướt gió tung mây liên tưởng đến Tam Quốc Diễn Nghĩa, về một câu nói có thể có an thiên hạ của Ngọa Long, Phượng Sồ. Cảm giác này rất khoa trương, nhưng Vương Phục Sinh lại nghĩ như vậy!
Mỗi một vị ủy viên thường vụ đều không tiếc lời biểu dương, thậm chí phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ cũng lên tiếng khen ngợi:
- Đồng chí tiểu Lương, quả thật là có can đảm có tri thức, nói thật, hôm trước cậu ở trước mặt mọi người lập quân lệnh trạng, tôi đã toát mồ hôi lạnh thay cậu!
So với biểu hiện lạnh lùng nghiêm túc của ngày hôm trước, phó chủ tịch Trương bây giờ có thể nói là vẻ mặt rạng rỡ. Cái gọi là lên kiệu mọi người nâng, tường đổ mọi người đẩy, từ xưa đến nay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thì ít, thêm hoa trên gấm thì nhiều. Bây giờ Lương Thần là công thần, vậy thì đương nhiên, cho dù là các vị quan to cấp sở như bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, phó chủ tịch thành phố Trương Lâm Hổ, cũng phải thể hiện thân cận nhiệt tình.
Khi hội nghị thường vụ sắp kết thúc, chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cũng không e dè hướng về Lương Thần thân thiết nói:
- Tiểu Lương, Tư Vũ gọi điện cho cậu rồi chứ, chuyến bay ngày mai của nó, đến lúc đó…!
Nhìn biểu hiện như quen biết của Trương Bỉnh Lâm và Lương Thần, bí thư thành ủy Vương Phục Sinh và phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Lâm Hổ cùng lúc cau mày. Họ không hẹn mà cùng nhớ lại, Lương Thần và Trương Bỉnh Lâm đều đến từ Liêu Đông. Từ tình hình đêm đó Lương Thần đích thân chạy đến chi cục Lâm Hà cứu giúp, giữa hắn và Trương Bỉnh Lâm dường như đã cùng hình thàn một suy nghĩ. Mà điều này, lại là điều tối kỵ nhất của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ! Nhân tài là nhân tài, nhưng nếu như không thể dùng cho tôi, càng là nhân tài sự nguy hại lại càng lớn!
Bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai bàng quan nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm thở dài, thầm mắng Trương Bỉnh Lâm. Rất rõ ràng, mục đích Trương Bỉnh Lâm ra vẻ thân thiết, chính là vì kích dậy sự nghi kỵ và bất mãn của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ đối với Lương Thần, từ đó lợi dụng thời cơ, thu nạp Lương Thần dưới trướng mình. Nhưng như vậy, ngày tháng của Lương Thần chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì! Nói cho cùng, Cẩm Bình bây giờ, chung qui là thiên hạ của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ!
Thầm nhíu mày, không chỉ là hai người Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ, hơn nữa còn bao gồm cả bản thân Lương Thần. Từ Lăng Tư Vũ, hắn đã biết rất rõ tình cảnh của Trương Bỉnh Lâm, cho nên hắn cũng rất rõ, tiếp xúc thân cận quá đáng với y rất có khả năng khơi gợi sự bất mãn của bí thư thành ủy Vương Phục Sinh. Bỏ qua chuyện sau cùng hắn đứng về bên nào không, trước mắt biểu hiện có ý hãm hại và tính chất cưỡng ép của Trương Bỉnh Lâm, càng làm khơi dậy sự phản cảm trong lòng hắn.
- Tiểu Lương, chút nữa đến văn phòng của tôi, ,cần phải thương lượng một số chi tiết về việc các đồng chí cơ quan công an Phong Hà và Giang Sở đến thành phố tham gia buổi họp báo. Đây là công việc mà bí thư Vương và các vị ủy viên thường vụ khác vô cùng xem trọng…!
Một câu nói của bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai, đã danh chính ngôn thuận từ bên cạnh Trương Bỉnh Lâm túm Lương Thần đi.
Nụ cười của chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cứng đờ, nhưng lập tức trở lại bình thường. Gần như là một mình chiến đấu hăng hái, y càng phải kiên trì đạo lý nhẫn nhịn. Bình tĩnh lại, trong lòng bất chợt có chút hối hận, y cảm thấy hành vi vừa rồi của bản thân có chút liều lĩnh nóng vội!
Dưới nắng hè gay gắt chói chang, hai cô gái mặc váy lụa trắng, cầm cây dù, xách theo hành lý, theo một người phụ nữ trung niên đến khu chung cư Thần Phong, tòa nhà số 22. Đi thang máy lên lầu bốn, dừng lại trước cửa số 406, người phụ nữ trung niên móc chìa khóa ra mở cửa, hướng về hai cô gái xinh đẹp phía sau nhiệt tình cười nói:
- Mau vào đây xem, một phòng khách một phòng ngủ, rộng rãi, sáng sủa, mỗi tháng tiền thuê chỉ có 1800 tê. Nếu như tính theo năm, bỏ đi số lẻ, chỉ lấy 21000 tệ! Tôi cho các cô biết, phòng kế bên chỉ vừa cho thuê cách đây không lâu, nghe nói là lãnh đạo gì đó, cô nói con mắt nhìn có thể tệ sao! Căn phòng này, các cô cứ yên tâm...!
Không biết là bị miệng lưỡi khéo léo của người phụ nữ trung niên đả động, hay thật sự thích căn phòng này, cô gái có vóc dáng hơi cao, thân hình yểu điệu gật đầu, khuôn mặt thanh lịch lộ ra nụ cười dịu dàng, lên tiếng nói:
- Chúng tôi thuê theo năm!
Cô gái kia tuổi tác hơi nhỏ, dung mạo xinh đẹp lại chớp chớp mắt đẹp linh động, cố ý ra vẻ đáng thương với người phụ nữ trung niên, nói:
- Cô, không thể rẻ hơn chút sao, cháu và chị độc thân bên ngoài, phiêu bạt tứ tứ xứ, bây giờ vẫn chưa tìm được việc làm, tiền tiết kiệm trong tay đã không còn nhiều!
- Được, thu tròn 20000 tệ, như vậy được rồi chứ!
Người phụ nữ trung niên ngày thường chỉ biết nói chuyện kinh doanh, tính toán chi li, nếu đổi lại là người khác, cái trò ra vẻ đáng thương là tuyệt đối không sử dụng được. Nhưng bây giờ, bà có chút thích cô bé đáng yêu nghịch ngợm này, cho nên phá lệ nói chuyện một hồi, đồng ý giảm bớt 1000 tệ!
- Cảm ơn cô
Cô gái mắt đẹp híp mắt lại như trăng khuyết, không chút tiếc rẻ nở nụ cười ngọt ngào với người phụ nữ trung niên.
Xem giấy tờ nhà, ký hợp đồng, trả tiền xong, cầm chìa khóa. Sau khi hoàn thành trình tự, hai cô gái cùng thở dài. Cô gái xinh đẹp quay một vòng trong phòng khách có nắng rọi vào, vui vẻ hô lên:
- Cuối cùng cũng an cư lạc nghiệp rồi!
- Hề Hề, tội tình gì em phải theo chị cùng phiêu bạc! Đoán chừng bây giờ, chú tư thím tư đều mắng chị chết!
Liên Tịch Nhược ngồi trên sofa, nhìn cô em họ biểu hiện hưng phấn, khẽ lắc đầu. Cô vốn muốn một mình bỏ nhà ra đi, nhưng lại không ngờ cô em họ cũng đi theo, đuổi thế nào cũng không đuổi đi được!
- Dù sao em cũng đã tốt nghiệp đại học, cũng nên tìm một công việc, tay làm hàm nhai. Ở đâu làm việc cũng như nhau, ở cùng với chị Tịch Nhược cũng tốt có người bầu bạn!
Liên Hề Hề thè lưỡi, bước tới khoác lấy tay của chị họ nói:
- Rời khỏi thành phố đến một môi trường xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới, đây cũng là điều em luôn muốn làm, bây giờ ước nguyện này cuối cùng cũng được thực hiện rồi!
-Ngốc Hề Hề!
Liên Tịch Nhược ôm em họ vào lòng, trong giọng nói tràn đầy cảm động. Hề Hề ham vui là không sai, nhưng nguyên nhân chủ yếu là lo lắng một mình cô ở ngoài, cho nên kiên quyết cùng cô đi xuống phía nam.
- Tịch Nhược tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa. Thở xong, chúng ta còn phải ra ngoài mua ít đồ, như gaa giường, gối, khăn, mền, còn có vật dụng hàng ngày. Em nhớ đối diện trước cửa khu chung cư có một cửa hàng vật dụng hàng ngày…!
Liên Hề Hề hưng phấn đếm đầu ngón tay trắng như tuyết, cô đã ở thành phố hai mươi năm nay, luôn dưới sự quản thúc của ba mẹ, quả thật một chút tự do cũng không có. Bây giờ thì tốt rồi, đến vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh có đẹp hay không thì khoan nói, ít nhất không khí mới mẻ thoáng đãng hơn ở thành phố gấp nhiều lần.
Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề cùng nhau lên đường, đến siêu thị gần đó túi lớn túi nhỏ vật dụng hàng ngày, còn có một ít trái cây rau xanh củ quả, đồ uống nước trái cây…Mua đồ trở về, hai cô gái lau đi mồ hôi trên trán, ngồi trên sofa uống nước trái cây để làm giảm bớt sự nóng bức trong người.
Liên Hề Hề nhàm chán mở ti vi ra, cầm điều khiển bấm lung tung hai cái, màn hình lập tức chuyển tới kênh tin tức địa phương.
- Tin tức đài chúng tôi, một giờ chiều hôm nay, thành ủy mở cuộc họp kỳ 7 lần thứ sáu mươi lăm. Hội nghị chủ yếu nghe cục công an thành phố báo cáo về tình hình vụ án hình sự trọng đại bảy hai không. Trong cuộc họp, bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm và các lãnh đạo thành phố đã biểu dương và khẳng định đối với công thần phá vụ án trọng đại lần này. Vương Phục Sinh nói, đồng chí Lương Thần trong quá trình thụ lý vụ án lần này, suy nghĩ táo báo, có can đảm có tri thức…
Nhìn bóng dáng quen thuộc trong màn hình, nhất thời, Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề cùng ngẩn ra!
- Đó là cục trưởng Lương của cục chúng tôi
Sau khi Hứa Ngạn Bân bị giải đi, Mưu Diệc Lâm nhìn phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn ngang nhìn dọc đang cầm biên bản, cười hỏi:
- Sếp Lô, thế nào?
- Thần kỳ
Lô Dũng đưa ngón tay cái ra, không hề che dấu kinh ngạc và khâm phục trong lòng. Có khẩu cung của Hứa Ngạn Bân, vụ án này coi như phá được một nửa, chỗ hổng bị mở ra, cho dù Trương Mặc và Trương Tú Ngọc còn muốn chối cãi cũng không làm nên chuyện gì. Chính mắt thấy quá trình sếp Lương thẩm án, Lô Dũng mới hiểu được, vì sao hai người Mưu Diệc Lâm và Từ Dịch Lãng tin tưởng sếp Lương như thế.
Y không rõ sếp Lương làm thế nào xác định ba nghi phạm Trương Tú Ngọc, Trương Mặc, Hứa Ngạn Bân, cũng không rõ sếp Lương làm thế nào nắm giữ chi tiết hành hung giết người của ba nghi phạm. Nhưng đối với cả cục cảnh sát thành phố mà nói, quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả vụ thảm án giết cả nhà ngày 20/7, nếu như thuận lợi báo cáo đã phá án, vậy thì ý nghĩa mang đến cho cả cục thành phố cho đến Ủy ban nhân dân thành phố, ngay cả một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi như y cũng có thể vừa thấy là hiểu ngay. Hai năm nay, trên dưới cục công an thành phố quả thật đã gánh chịu áp lực quá nặng nề.
Tiến triển tiếp theo của vụ án, quả nhiên vô cùng thuận lợi, phi thường như Lô Dũng tưởng tượng. Sau Hứa Ngạn Bân, một nghi phạm khác Trương Mặc cũng không chống cự lại được thế công thẩm vấn của nhân viên hình sự, mà điều khiến cho nhân viên cục hình sự vui mừng chính là, nghi phạm Trương Mặc không chỉ thẳng thắn thú nhận sự thật phạm tội về vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7, mà còn chủ động thừa nhận vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp của vô cùng lớn ở Cẩm Bình một năm trước, kể cả một loạt những vụ án giết người cướp của mang tính chất ác liệt ở thành phố khác.
Đây là một thu hoạch không ngờ, cũng là một tin vui cực kì lớn. Nếu nói trước đó, cục Công an thành phố Cẩm Bình luôn lâm vào trong tình cảnh bi thảm, sĩ khí thấp yếu, vậy thì, báo cáo phá án của vụ án thảm sát cả nhà ngày 20/7 chính là một bước ngoặt, một liều thuốc trợ tim, một tiếng kèn thắng lợi vang tận trời mây.
Một trong những người bị tình nghi, Trương Tú Ngọc trong đêm ngày 9, khi có ý đồ chạy trốn lần nữa bị cảnh sát trông coi bắt được. Sau đó, Trương Tú Ngọc bị áp giải về cục công an thành phố, đối mặt với lời khai của đồng lõa Trương Mặc và Hứa Ngạn Bân, người phụ nữ hung tàn xảo biện này cũng không thể chối cãi, đã thừa nhận quá trình phạm tội gây án lưu động không định kỳ bắt đầu từ năm 2009 của ả cùng Hứa Ngạn Bân, Trương Mặc.
Báo cáo phá vụ thảm án giết cả nhà, làm cho Lương Thần cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm. Sự thật chứng minh, ngoại trừ làm càn nghịch thiên, vận may của hắn cũng tương đối tốt. Nếu như ba người này trong quá trình hành hung không hề nói chuyện với nhau, vậy thì hắn cũng không thể biết được tài liệu tường tận của ba người, đương nhiên cũng không thể trong thời gian nhanh như vậy xác định mục tiêu, từ đó nhanh như chớp phá vụ án hình sự trọng đại này.
Sau khi nhận được điện thoại hồi báo của Lương Thần, bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai không để ý lúc ấy đã là đêm khuya, lập tức triệu Lương Thần đến nhà. Là lãnh đạo cơ quan chính pháp, Khâu Lĩnh Mai rất rõ phá vụ án này có ý nghĩa trọng đại thế nào. Bởi vậy cô cần một tài liệu báo cáo hoàn chỉnh tỉ mỉ, nói chuyện trong điện thoại rõ ràng không thể thỏa mãn yêu cầu của cô.
Gần sáng sớm, Lương Thần mới từ trong nhà Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai rời khỏi, ngồi xe trở về nhà trong khu chung cư của hắn, lê thân thể mệt mỏi lên lầu. Trong phòng, vẫn còn đọng lại mùi hương thoang thoảng của phụ nữ, nhưng mà khi mở đèn, Lương Thần lại phát hiện trong phòng khách phòng ngủ không có một bóng người. Cả hai vali nhỏ của hai cô gái cũng không thấy, rất rõ ràng, Tề Vũ Nhu và Helen đã rời khỏi.
Trên bàn trà có một mảnh giấy, bút tích đẹp trên đó viết:
- Lương Thần thân mến, chúng tôi đi đây, cho dù có chút không đành lòng, nhưng vì nghĩ cho sức khỏe của cậu, chúng tôi không thể không lựa chọn rời khỏi. Bảo trọng, có lẽ có một ngày, chúng tôi sẽ quay về.
Đi thì đi, còn lấy cớ tệ như vậy nói là vì nghĩ cho sức khỏe của tôi, sức khỏe tôi thì sao, hàng đêm vài lần cũng không có vấn đề gì, còn nói sẽ luôn hầu hạ tôi, lừa đảo. Cục trưởng Lương phẫn nộ nghĩ, trong lòng lại có cảm giác buồn bã, lắc đầu. Sau khi trút bỏ hết cảm giác buồn bã trong lòng ra khỏi đầu, trở về phòng ngủ của hắn, tung thân mình lên giường, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lương Thần vội vàng ăn bữa sáng, lấy cặp ra khỏi cửa, vừa mới chuẩn bị xuống lầu, lại nghe thấy tiếng cửa phòng đối diện vang lên. Sau đó một âm thanh dịu dàng êm tai truyền tới:
-Vị tiên sinh này, chào cậu!
Lương Thần ngạc nhiên quay đầu, thì nhìn thấy Tề Vũ Nhu ở chỗ mở cửa, mặc chiếc đầm trắng cười tươi như hoa, mà ở sau lưng cô, mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đang dùng tay khẽ vuốt môi đỏ, đưa một cái hôn gió màu hồng đỏ cho hắn!
- Sau này chúng ta là hàng xóm, xin chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Tề Vũ Nhu cảm thấy vô cùng có cảm giác thành công, nhẹ nhàng khom lưng xuống, nghiêm trang hướng về phía hắn nói.
- Hừ!
Biết mình bị trêu đùa, phó cục trưởng thẹn quá thành giận mà hừ lạnh một tiếng, không để ý tới mỹ nữ đến bắt chuyện, xách cặp bước nhanh xuống lầu.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của hắn, Tề Vũ Nhu và Helen nhìn nhau, bất chợt cùng cười khẽ. Biểu hiện phức tạp như kinh ngạc, vui sướng, xấu hổ mà hắn vừa để lộ ra, quả thực rất thú vị, làm cho người ta không cười không được.
Ngày 10/8, trên hội nghị thường vụ thành phố, thân là phó cục trưởng thường trực, Lương Thần được thông báo tham gia dự hội nghị. Sau khi Lương Thần làm xong báo cáo, ủy viên thường vụ thành ủy, bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai nói, với giọng điệu kích động trước đây chưa từng có, cô bày tỏ sự khẳng định và biểu dương mạnh mẽ đối với công tác của phòng hình sự, cục Công an thành phố.
Bao gồm trong đó, những lãnh đạo ủy viên thường vụ như bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, trưởng ban tổ chức cán bộ Kiều Bách Kiệt, phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ, trên mặt mỗi người đều rõ ràng lộ ra vẻ không điềm tĩnh.
Nếu bọn họ nhớ không lầm, hôm nay, chính là ngày thứ tư mà chàng thanh niên lên nhận chức phó cục trưởng. Những vụ án lớn từng làm cho cục công an thành phố, thậm chí Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sứt đầu mẻ trán, chính là vào ngày thứ tư sau khi chàng thanh niên này lên nhận chức, giống như một kỳ tích tuyên bố phá án! Điều này chứng minh cái gì? Là mấy vị tiền nhiệm cục trưởng công an quá vô dụng, hay tại vì năng lực của phó cục trưởng đương nhiệm quá siêu cường?
Vụ án thảm sát cả nhà không nói, còn diệt cỏ tận gốc, những vụ án chưa kết thúc cách đây một năm như đột nhập vào nhà giết người cướp của, thậm chí là hàng loạt những vụ án lớn giết người cướp của, đều vì vậy mà đánh dấu chấm hết! Nói cách khác, ảnh hưởng này, không chỉ hạn chế ở Cẩm Bình, những thành phố anh em khác, chắc chắn cũng được thơm lây…!
Đây là một nhân tài! Nhân tài tuyệt đối! Cho dù là bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, hay là chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, hay là phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ, tất cả lãnh đạo ủy viên thường vụ đều không thể không thừa nhận, chàng thanh niên chỉ độ hai mươi lăm tuổi này là một nhân tài không thể thiếu!
Bí thư thành ủy Vương Phục Sinh thậm chí ngựa thần lướt gió tung mây liên tưởng đến Tam Quốc Diễn Nghĩa, về một câu nói có thể có an thiên hạ của Ngọa Long, Phượng Sồ. Cảm giác này rất khoa trương, nhưng Vương Phục Sinh lại nghĩ như vậy!
Mỗi một vị ủy viên thường vụ đều không tiếc lời biểu dương, thậm chí phó chủ tịch thường trực thành phố Trương Lâm Hổ cũng lên tiếng khen ngợi:
- Đồng chí tiểu Lương, quả thật là có can đảm có tri thức, nói thật, hôm trước cậu ở trước mặt mọi người lập quân lệnh trạng, tôi đã toát mồ hôi lạnh thay cậu!
So với biểu hiện lạnh lùng nghiêm túc của ngày hôm trước, phó chủ tịch Trương bây giờ có thể nói là vẻ mặt rạng rỡ. Cái gọi là lên kiệu mọi người nâng, tường đổ mọi người đẩy, từ xưa đến nay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thì ít, thêm hoa trên gấm thì nhiều. Bây giờ Lương Thần là công thần, vậy thì đương nhiên, cho dù là các vị quan to cấp sở như bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Bỉnh Lâm, phó chủ tịch thành phố Trương Lâm Hổ, cũng phải thể hiện thân cận nhiệt tình.
Khi hội nghị thường vụ sắp kết thúc, chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cũng không e dè hướng về Lương Thần thân thiết nói:
- Tiểu Lương, Tư Vũ gọi điện cho cậu rồi chứ, chuyến bay ngày mai của nó, đến lúc đó…!
Nhìn biểu hiện như quen biết của Trương Bỉnh Lâm và Lương Thần, bí thư thành ủy Vương Phục Sinh và phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Trương Lâm Hổ cùng lúc cau mày. Họ không hẹn mà cùng nhớ lại, Lương Thần và Trương Bỉnh Lâm đều đến từ Liêu Đông. Từ tình hình đêm đó Lương Thần đích thân chạy đến chi cục Lâm Hà cứu giúp, giữa hắn và Trương Bỉnh Lâm dường như đã cùng hình thàn một suy nghĩ. Mà điều này, lại là điều tối kỵ nhất của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ! Nhân tài là nhân tài, nhưng nếu như không thể dùng cho tôi, càng là nhân tài sự nguy hại lại càng lớn!
Bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai bàng quan nhìn cảnh tượng này, trong lòng thầm thở dài, thầm mắng Trương Bỉnh Lâm. Rất rõ ràng, mục đích Trương Bỉnh Lâm ra vẻ thân thiết, chính là vì kích dậy sự nghi kỵ và bất mãn của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ đối với Lương Thần, từ đó lợi dụng thời cơ, thu nạp Lương Thần dưới trướng mình. Nhưng như vậy, ngày tháng của Lương Thần chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì! Nói cho cùng, Cẩm Bình bây giờ, chung qui là thiên hạ của Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ!
Thầm nhíu mày, không chỉ là hai người Vương Phục Sinh và Trương Lâm Hổ, hơn nữa còn bao gồm cả bản thân Lương Thần. Từ Lăng Tư Vũ, hắn đã biết rất rõ tình cảnh của Trương Bỉnh Lâm, cho nên hắn cũng rất rõ, tiếp xúc thân cận quá đáng với y rất có khả năng khơi gợi sự bất mãn của bí thư thành ủy Vương Phục Sinh. Bỏ qua chuyện sau cùng hắn đứng về bên nào không, trước mắt biểu hiện có ý hãm hại và tính chất cưỡng ép của Trương Bỉnh Lâm, càng làm khơi dậy sự phản cảm trong lòng hắn.
- Tiểu Lương, chút nữa đến văn phòng của tôi, ,cần phải thương lượng một số chi tiết về việc các đồng chí cơ quan công an Phong Hà và Giang Sở đến thành phố tham gia buổi họp báo. Đây là công việc mà bí thư Vương và các vị ủy viên thường vụ khác vô cùng xem trọng…!
Một câu nói của bí thư ủy ban chính trị pháp luật Khâu Lĩnh Mai, đã danh chính ngôn thuận từ bên cạnh Trương Bỉnh Lâm túm Lương Thần đi.
Nụ cười của chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm cứng đờ, nhưng lập tức trở lại bình thường. Gần như là một mình chiến đấu hăng hái, y càng phải kiên trì đạo lý nhẫn nhịn. Bình tĩnh lại, trong lòng bất chợt có chút hối hận, y cảm thấy hành vi vừa rồi của bản thân có chút liều lĩnh nóng vội!
Dưới nắng hè gay gắt chói chang, hai cô gái mặc váy lụa trắng, cầm cây dù, xách theo hành lý, theo một người phụ nữ trung niên đến khu chung cư Thần Phong, tòa nhà số 22. Đi thang máy lên lầu bốn, dừng lại trước cửa số 406, người phụ nữ trung niên móc chìa khóa ra mở cửa, hướng về hai cô gái xinh đẹp phía sau nhiệt tình cười nói:
- Mau vào đây xem, một phòng khách một phòng ngủ, rộng rãi, sáng sủa, mỗi tháng tiền thuê chỉ có 1800 tê. Nếu như tính theo năm, bỏ đi số lẻ, chỉ lấy 21000 tệ! Tôi cho các cô biết, phòng kế bên chỉ vừa cho thuê cách đây không lâu, nghe nói là lãnh đạo gì đó, cô nói con mắt nhìn có thể tệ sao! Căn phòng này, các cô cứ yên tâm...!
Không biết là bị miệng lưỡi khéo léo của người phụ nữ trung niên đả động, hay thật sự thích căn phòng này, cô gái có vóc dáng hơi cao, thân hình yểu điệu gật đầu, khuôn mặt thanh lịch lộ ra nụ cười dịu dàng, lên tiếng nói:
- Chúng tôi thuê theo năm!
Cô gái kia tuổi tác hơi nhỏ, dung mạo xinh đẹp lại chớp chớp mắt đẹp linh động, cố ý ra vẻ đáng thương với người phụ nữ trung niên, nói:
- Cô, không thể rẻ hơn chút sao, cháu và chị độc thân bên ngoài, phiêu bạt tứ tứ xứ, bây giờ vẫn chưa tìm được việc làm, tiền tiết kiệm trong tay đã không còn nhiều!
- Được, thu tròn 20000 tệ, như vậy được rồi chứ!
Người phụ nữ trung niên ngày thường chỉ biết nói chuyện kinh doanh, tính toán chi li, nếu đổi lại là người khác, cái trò ra vẻ đáng thương là tuyệt đối không sử dụng được. Nhưng bây giờ, bà có chút thích cô bé đáng yêu nghịch ngợm này, cho nên phá lệ nói chuyện một hồi, đồng ý giảm bớt 1000 tệ!
- Cảm ơn cô
Cô gái mắt đẹp híp mắt lại như trăng khuyết, không chút tiếc rẻ nở nụ cười ngọt ngào với người phụ nữ trung niên.
Xem giấy tờ nhà, ký hợp đồng, trả tiền xong, cầm chìa khóa. Sau khi hoàn thành trình tự, hai cô gái cùng thở dài. Cô gái xinh đẹp quay một vòng trong phòng khách có nắng rọi vào, vui vẻ hô lên:
- Cuối cùng cũng an cư lạc nghiệp rồi!
- Hề Hề, tội tình gì em phải theo chị cùng phiêu bạc! Đoán chừng bây giờ, chú tư thím tư đều mắng chị chết!
Liên Tịch Nhược ngồi trên sofa, nhìn cô em họ biểu hiện hưng phấn, khẽ lắc đầu. Cô vốn muốn một mình bỏ nhà ra đi, nhưng lại không ngờ cô em họ cũng đi theo, đuổi thế nào cũng không đuổi đi được!
- Dù sao em cũng đã tốt nghiệp đại học, cũng nên tìm một công việc, tay làm hàm nhai. Ở đâu làm việc cũng như nhau, ở cùng với chị Tịch Nhược cũng tốt có người bầu bạn!
Liên Hề Hề thè lưỡi, bước tới khoác lấy tay của chị họ nói:
- Rời khỏi thành phố đến một môi trường xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới, đây cũng là điều em luôn muốn làm, bây giờ ước nguyện này cuối cùng cũng được thực hiện rồi!
-Ngốc Hề Hề!
Liên Tịch Nhược ôm em họ vào lòng, trong giọng nói tràn đầy cảm động. Hề Hề ham vui là không sai, nhưng nguyên nhân chủ yếu là lo lắng một mình cô ở ngoài, cho nên kiên quyết cùng cô đi xuống phía nam.
- Tịch Nhược tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa. Thở xong, chúng ta còn phải ra ngoài mua ít đồ, như gaa giường, gối, khăn, mền, còn có vật dụng hàng ngày. Em nhớ đối diện trước cửa khu chung cư có một cửa hàng vật dụng hàng ngày…!
Liên Hề Hề hưng phấn đếm đầu ngón tay trắng như tuyết, cô đã ở thành phố hai mươi năm nay, luôn dưới sự quản thúc của ba mẹ, quả thật một chút tự do cũng không có. Bây giờ thì tốt rồi, đến vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh có đẹp hay không thì khoan nói, ít nhất không khí mới mẻ thoáng đãng hơn ở thành phố gấp nhiều lần.
Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề cùng nhau lên đường, đến siêu thị gần đó túi lớn túi nhỏ vật dụng hàng ngày, còn có một ít trái cây rau xanh củ quả, đồ uống nước trái cây…Mua đồ trở về, hai cô gái lau đi mồ hôi trên trán, ngồi trên sofa uống nước trái cây để làm giảm bớt sự nóng bức trong người.
Liên Hề Hề nhàm chán mở ti vi ra, cầm điều khiển bấm lung tung hai cái, màn hình lập tức chuyển tới kênh tin tức địa phương.
- Tin tức đài chúng tôi, một giờ chiều hôm nay, thành ủy mở cuộc họp kỳ 7 lần thứ sáu mươi lăm. Hội nghị chủ yếu nghe cục công an thành phố báo cáo về tình hình vụ án hình sự trọng đại bảy hai không. Trong cuộc họp, bí thư thành ủy Vương Phục Sinh, chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm và các lãnh đạo thành phố đã biểu dương và khẳng định đối với công thần phá vụ án trọng đại lần này. Vương Phục Sinh nói, đồng chí Lương Thần trong quá trình thụ lý vụ án lần này, suy nghĩ táo báo, có can đảm có tri thức…
Nhìn bóng dáng quen thuộc trong màn hình, nhất thời, Liên Tịch Nhược và Liên Hề Hề cùng ngẩn ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.