Chương 380: Hành khúc hôn lễ. (7+8)
Trần Trọng
27/02/2013
Chú Lương Thần? Sau khi nghe người đàn ông trung niên rõ ràng là Bí thư Thành ủy này nói, ba người Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương và Lương Hướng Hồng không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không biết ngoài bốn anh chị em, không ngờ còn có một người anh em ruột lưu lạc bên ngoài!
Mà đúng lúc này, Lương Tuấn liền thấy cô gái tên là Bộ Tiểu Tiểu kia đi tới, ngọt ngào mà hướng Chủ tịch thành phố Bộ hô:
- Chú hai!
Chủ tịch Thành phố Bộ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giơ tay lên đầu cô bé âu yếm, cười nói:
- Sao Tiểu Tiểu cháu cũng ở chỗ này à?
- Cháu là đại diện ba phái tới, đặc biệt tới tham dự hôn lễ của Tiểu Thần ca!
Bộ Tiểu Tiểu chớp đôi mắt trong veo như nước, cười khẽ mà hồi đáp.
- Đây là con của Khắc Kỷ, em trai thứ ba của tôi, Tiểu Tiểu!
Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ nghiêm ngặt cười hướng về phía Bí thư Thành ủy nói. Đầu năm nay, nguyên Chủ tịch Thành phố Lam Quý Hữu được điều chuyển sang làm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Thành phố, chức Chủ tịch Thành phố được giao cho ông ta tiếp nhận. Việc điều chuyển của Lam Quý Hữu thì không ai biết nội tình, nhưng Bộ Khắc Thủ cũng không nghĩ tới vị trí Chủ tịch Thành phố lại rơi vào tay ông ta.
- Chính là Bộ Khắc Kỷ Cục trưởng Cục Công an thành phố Liêu Dương!
Lương Khải Minh liếc mắt nhìn cô gái trông như một búp bê bằng sứ với thân hình lả lướt một cái, lại hướng Bộ Khắc Thủ mỉm cười nói:
- Lại nói tiếp Tiểu Thần bây giờ đâu còn là lính của cục trưởng Bộ Khắc Kỷ nữa.
Không cần nghe Lương Hướng Đông giải thích nhiều, chỉ cần nghe những lời mấy vị lãnh đạo này vừa nói, là đám người Lương Hướng Quốc có thể khai thác khá nhiều thông tin. Bí thư Thành ủy tự xưng là chú Lương Thần, ngay cả cô bé đi cùng Lan Nguyệt trở về lai lịch cũng không tầm thường. Nếu bọn họ vẫn dùng ánh mắt ban đầu để đánh giá Lương Thần, tức là tự lừa dối mình, lừa mình dối người không có gì khác nhau.
- Hướng Đông, cậu nói thật với chúng tôi đi, Tiểu Thần hiện tại cụ thể là làm việc gì và ở đâu?
Lương Hướng Quốc kéo em trai sang một bên, cùng Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng bao quanh, thấp giọng hỏi.
- Nó làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật kiêm Trưởng phòng Công an huyện Giang Vân!
Lương Hướng Đông khiêm tốn trả lời.
Sau khi Lương Hướng Đông trả lời, Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng cứng họng, lập tức toàn thân gần như hóa thạch. Sau một hồi lâu hoàn hồn, hai anh em Lương Hướng Quốc và Lương Hướng Dương mới hướng người anh (em) trai xấu hổ mà cười nói:
- Tiểu Thần có tiền đồ thật lớn, Hướng Đông (anh hai) thật có phúc!
Lương Tuấn trong lòng không rõ là cảm xúc gì, chỉ thấy trong lòng khó chịu từng đợt. Có lẽ thực tế này đã bất chợt làm nảy sinh cảm giác ước ao thèm muốn, ghen ghét đố kị. Trước sau tương phản quá lớn, khiến gã có phần không chấp nhận được sự thật như vậy. Tóm lại, sau khi thân phận hiện tại của cậu em họ đã sáng tỏ, thì sự căm thù trong lòng gã trong nháy mắt càng tăng lên gấp vạn. Sự thay đổi cảm xúc như vậy cũng không hề khó hiểu. Trên thế giới này, luôn có một loại người không bao giờ muốn nhìn thấy kẻ khác tốt hơn mình!
Khi chú rể mặc âu phục phẳng phiu cùng dắt tay tân nương mặc váy cưới trắng toát bước lên thảm đỏ, toàn bộ nhà hàng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm rền. Tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng, theo lệnh của Giám đốc, đều ra sức vỗ tay.
Bộ Tiểu Tiểu, Văn Tĩnh, Hàn Toa Toa, Jenny, Vương Thiến Thiến vui vẻ chờ đợi mà tung cánh hoa hồng về phía cô dâu chú rể, cho tới khi hai người này bước lên trên khán đài hôn lễ.
Nhìn cô con dâu đứng trên khán đài, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lòng tràn đầy vui sướng. Đối với hai người mà nói, họ đã trông mong ngày này từ rất lâu rồi. Con trai đã thực hiện lời hứa lúc đó, mang về cho hai vợ chồng ông bà một cô con dâu tốt ngàn dặm mới tìm được một.
Tâm tư của Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt đều phức tạp và mất mát giống nhau. Mặc áo cưới trắng tinh, và cùng người đàn ông mình yêu đi vào lễ đường kết hôn, là nguyện vọng lãng mạn nhất, hạnh phúc nhất tồn tại trong lòng mỗi cô gái. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, mặc dù cũng đã quyết định hi sinh, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cuối cùng cũng không tránh được cảm giác chua xót và mất mát.
Trong con mắt sáng của Vương Phỉ Hạm cũng hiện lên vẻ mơ màng. Sau khi nghi thức hôn lễ chính thức kết thúc, quan hệ giữa bà và chàng trai kia sẽ tiến thêm một bước. Trước kia Lương Thần là bạn trai con gái bà, hiện giờ, thì cũng đã là con rể bà. Nếu không thể từ bỏ mối quan hệ này, thì cả hai bọn họ sẽ không chỉ tiếp tục cảm giác tội lỗi, mà mọi việc sẽ càng trở nên trầm trọng thêm! Chỉ có điều từ bỏ, bà sẽ làm cái gì bây giờ? Sẽ đi con đường nào?
Hôn lễ tiếp tục trong tiếng nói đầy niềm nở của người điều khiển chương trình. Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt làm người chứng hôn, đọc to giấy kết hôn, sau đó chú rể và cô dâu trao đổi vật làm tin.
Nhìn chàng trai trước mặt đeo chiếc nhẫn kim cương rực rỡ kia lên tay mình, trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn ngập cảm giác hạnh phúc lớn lao. Có thể sau đám cưới, cô sẽ phải đối mặt với chị Tử Thanh, đối mặt với mẹ, thậm chí còn đủ loại vấn đề khác khiến cô cảm thấy khó mà có thể đối mặt, nhưng ít ra, trong thời khắc này, cô đang có được hạnh phúc và niềm vui sướng không thể chia sẻ. Tình yêu nào cũng ích kỷ, cô tự thuyết phục mình, tự giải phóng suy nghĩ của chính mình, cam chịu quan hệ giữa người yêu và người thân, nhưng điều này không có nghĩa là cô không quan tâm đến vị trí quan trọng bậc nhất của mình trong lòng người yêu!
Lương Thần ngơ ngẩn mà nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Ở thời khắc này, Diệp Thanh Oánh trong bộ áo cưới màu trắng không hề nghi ngờ gì, chính là cô dâu đẹp nhất thế giới. Hắn có thể lấy được cô, là may mắn muôn đời có được! Lấy cô, hắn nhất định sẽ quý trọng sinh mạng của cô hơn chính mình.
Hai con người mới, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi gập lưng cúi đầu. Từ nay về sau, hắn là chồng hợp pháp của cô, cô là vợ hợp pháp của hắn, mà trong thế giới rộng lớn mênh mông này, sẽ có thêm một gia đình hạnh phúc.
Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đọc lời chúc mừng. Người sắp thăng chức làm Phó Chủ tịch thành phố Long Nguyên này dùng tới năm phút đồng hồ để khen ngợi con đường nhậm chức rực rỡ tại huyện Tây Phong của chú rể, rồi hướng về đôi vợ chồng bày tỏ lời chúc phúc chân thành.
Kế tiếp là tới đại diện quan khách thay mặt phát biểu. Bí thư Thành ủy Thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh và Chủ tịch thành phố Bộ Khắc Thủ cũng nói lời chúc mừng. Và so với Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, thì lời chúc mừng của hai nhân vật số một thành phố Long Nguyên tương đối ngắn gọn, nhưng tất cả bạn bè và khách khứa đang ngồi đều nín thở tập trung lắng nghe. Có thể khiến cả hai người Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố cùng đọc diễn văn, ngoại trừ chú rể ngày hôm nay, đã từng là “truyền kỳ Lương đội” huyện Tây Phong, có lẽ sẽ không có người nào khác được hưởng thụ sự đãi ngộ long trọng như vậy nữa.
Ngồi dưới khán đài còn có đám người Cục trưởng cục Công an Thành phố Trương Học Binh, Phó Cục trưởng Phó Viễn Chí, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Uông Phàm, Phó chủ tịch huyện Điền Văn Lệ, Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác, Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân.
Lặng lẽ cảm phục thanh thế hiện tại của Lương Thần, Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc cũng không dấu được sự ngưỡng mộ trong lòng. Trong thời gian không đến hai năm, cậu thanh niên trẻ tuổi từng làm lính của y liên tục thăng chức, nhanh như hỏa tiễn được thăng chức lên làm Ủy viên thường vụ Huyện, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Theo cấp bậc mà nói, thì đối phương đã là lãnh đạo của y. Nói thật, có lẽ con đường làm quan tương lai của chính mình, còn cần cấp dưới cũ này chiếu cố mới có thể tiến thêm một bước. Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác cũng vô cùng thổn thức. Một năm rưỡi trước đây, ông còn dùng thân phận lãnh đạo cấp trên vỗ vai, cổ vũ đối phương làm việc tốt. Nhưng hiện tại, có vẻ như ông muốn vỗ vai xưng huynh gọi đệ với đối phương cũng không đủ tư cách nữa rồi! Người đời gặp gỡ mà kỳ lạ khó dò, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lương Thần và Diệp Thanh Oánh uống rượu giao bôi, sau đó trở về sau khán đài để cô dâu Diệp Thanh Oánh thay một bộ váy dài màu hồng. Dường như Diệp Thanh Oánh chưa bao giờ mặc quần áo màu sắc tươi đẹp như vậy. Vẻ đẹp nhu mì rung động lòng người lúc này khiến cho Lương Thần cảm thấy phong tình vô hạn.
Đôi vợ chồng mới trở lại trước khán đài, đi kính rượu các bàn khách khứa và bạn bè. Hiển nhiên là kính lãnh đạo trước. Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh, Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh cùng các lãnh đạo khác được chú rể và cô dâu kính rượu, cũng nói vài câu chúc mừng hạnh phúc.
Tiếp đó là các vị trí từ cao tới thấp ở trong huyện, đám người bao gồm Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác, Phó Trưởng phòng Tiếu Lập Quân, Vương Văn Diệc, Trưởng phòng Văn hóa huyện Chu Nguy.
Khi Lương Thần đến kính rượu, Đinh Điệu và Chu Nguy, thậm chí cả Tiếu Lập Quân và Vương Văn Diệc cũng không hề tỏ vẻ lãnh đạo, nâng chén rượu lên hô một tiếng “Bí thư Lương!”
- Xin đừng, sếp Đinh, sếp Tiếu, sếp Vương, các vị đều là lãnh đạo tiền bối của em, xưng hô thế này khiến em cảm thấy khó xử!
Mặt Lương Thần đỏ lên, những người đang đứng trước mặt này, nhất là Vương Văn Diệc, vẫn luôn là lãnh đạo của hắn, vẫn giúp đỡ chỉ bảo hắn. Đối với những người này, ngoài lòng kính trọng ra, cơ bản hoàn toàn không có ý sĩ diện gì!
Lương Thần cầm chai rượu trắng, lần lượt rót đầy ly cho đám người Đinh Trác, Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân trước, sau đó chính mình cũng giơ chén rượu đầy lên, chân thành nói:
- Khi ở Tây Phong, các vị lãnh đạo tiền bối đã có chiếu cố ít nhiều. Em và Thanh Oánh xin được kính các vị lãnh đạo tiền bối một ly!
Uống một hơi cạn sạch, Lương Thần cười hướng Đinh Trác ra chiều cung kính, sau đó chuyển tới bàn tiếp theo. Nhìn theo Lương Thần, Trưởng phòng Công an huyện Đinh Điệu rất xúc động nói:
- Nghe Tiểu Lương gọi tôi một tiếng “lãnh đạo tiền bối”, trong lòng tôi thật dễ chịu! Lúc trước tôi nhận xét không sai về Tiểu Lương mà!
- Cụng một ly vì câu “lãnh đạo tiền bối” này của Tiểu Lương!
Phó trưởng phòng trẻ tuổi Tiếu Lập Quân xuất thân từ quân ngũ, cũng vẫn giữ tác phong thẳng thắn của người lính. Nếu Lương Thần tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí, gã chắc chắn sẽ không nói hai lời phất tay áo mà đi, nhưng nghe xong câu nói “lãnh đạo tiền bối” làm ấm lòng người này, lại thấy thái độ tôn kính thành khẩn của đối phương, Tiếu Lập Quân đột nhiên cảm thấy trong lòng rất vui, chủ động nâng ly rượu.
Rất tốt! Tiểu tử này vẫn chưa quên nguồn gốc! Vương Văn Diệc cười nhìn lướt qua bóng dáng rắn rỏi của cậu thanh niên kia, nâng ly rượu lên rất dứt khoát mà cụng ly cùng đám người Tiếu Lập Quân, Đinh Trác một cái.
Kính rượu từng bàn từng bàn một, khuôn mặt Lương Thần dần dần chuyển sang màu đỏ, hơn nữa sau khi kính rượu đồng nghiệp đã từng làm ở phòng Công an huyện, thân hình Lương Thần đã có vẻ liêu xiêu. Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân, Phùng Lệ cùng đùa bỡn nói vừa rồi không thấy rõ hắn cùng Thanh Oánh uống ly rượu giao bôi, vì vậy ngay sau đó liền ép buộc hai người diễn lại một lần, Sau khi hắn kính hết rượu, bọn họ tất cả đều mang một vẻ mặt cười nham nhiểm, không biết xấu hổ mà mỗi người mời lại hắn một ly.
Chẳng những là hắn, cô dâu Thanh Oánh cũng bị vạ lây. Để bảo vệ Thanh Oánh, hắn trong lòng đầy hào khí mà thay mặt bà xã uống rượu, không ngờ lại trúng bẫy của địch. Lót bụng bằng năm ly rượu đầy, đến giờ vẫn chưa ăn gì, rõ ràng hắn không thể chống đỡ nổi. Thấy ánh mắt lo lắng của Thanh Oánh, Lương Thần mỉm cười lắc đầu, tỏ ý mình không có vấn đề gì.
Sau khi kính một vòng rượu, trở về bàn người thân, cậu mợ vội vàng kéo chiếc ghế cho cháu trai ngồi xuống. Lan Nguyệt nhét vào trong tay Lương Thần cốc nước hoa quả, trong miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói:
- Biết anh hôm nay cao hứng, bọn họ cũng không nên uống nhiều quá như vậy chứ! Hừm, anh uống nhiều quá nên khó chịu!
Ngồi ở bàn này ngoài vợ chồng Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa ra còn có Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa, Jenny, hơn nữa còn có cả cậu mợ Lương Thần, bác cả, chú ba và cô bốn cùng cậu anh họ Lương Tuấn.
Thấy con trai uống nhiều như vậy, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều cảm thấy có phần thương xót. Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh càng chẳng cần phải nói, vừa gắp rau vừa múc thìa súp, đút cho đầy dạ dày Lương Thần để hắn tỉnh rượu.
Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng cũng hiểu được cháu trai đã uống say đến như vậy, việc kính rượu phía bọn họ là bậc cha chú cũng có thể đơn giản hóa đi, chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ để tỏ lòng thơm thảo là được. Song cậu anh họ Lương Tuấn lại đứng lên, cầm chai rượu trắng đi tới rót đầy ly của Lương Thần, sau đó chính mình nâng ly lên cười nói:
- Đến lượt anh, Tiểu Thần, anh họ kính em một chén! Chúc mừng đại hỉ đám cưới, chúc trăm năm hạnh phúc!
Nói xong, cũng không quản đối phương tỏ vẻ gì, tự mình ngửa đầu uống sạch ly rượu, giơ ly rượu đã cạn ra, nhìn lướt qua ly của Lương Thần còn chưa động tới, nói giọng đầy ẩn ý:
- Không phải chứ, với người ngoài ai cũng cụng ly, mà kính rượu an hem của mình thì trái lại lại cảm thấy khó chịu như vậy sao?
Thấy anh họ tiện thể giậu đổ bìm leo, Lương Thần trong lòng tức giận. Hắn cầm ly rượu, gân xanh trên trán như muốn vỡ tung, cuối cùng ngẩng đầu đổ nguyên ly rượu trắng vào trong cổ họng. Thà rằng uống đến chết, chứ không thể để kẻ tiểu nhân này dùng lời nói để sỉ nhục đến chết! Hơn nữa hôm nay là ngày vui của hắn, nếu muốn giở giọng, thì có thể làm hỏng mất bầu không khí vui vẻ lúc này!
- Jenny, em không kính ca ca em một ly à?
Thấy Lương Thần uống xong một ly rượu, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu say xỉn, Lương Tuấn trong lòng không cam chịu, hướng cô em họ lai xinh xắn vừa cười vừa nói.
- Anh họ, em uống nước ngọt, anh cũng uống nước ngọt!
Tiểu Jenny hướng Lương Thần nháy đôi mắt xanh lam cười ngọt ngào, sau đó giơ cốc lên:
- Chúc anh họ và chị dâu hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
- Cảm ơn em Jenny!
Nghe Jenny nói lời chúc mừng bằng một giọng Hán ngữ rõ ràng, cơn tức giận trong lòng Lương Thần đã lắng lại không ít. Hắn và Diệp Thanh Oánh giơ cốc lên cụng với người em họ lai thông minh này.
- Tiểu Thần, Jenny là con gái, cho dù uống nước ngọt, ta đường đường là đàn ông con trai sao có thể uống thứ này được!
Lương Tuấn lại ngắt lời nói.
Nhưng vài ánh mắt quay ra nhìn đã khiến Lương Tuấn không khỏi chững lại. Những người ở bên trong kể cả Lương Hướng Quốc đều thấy được hành động bất thường vừa rồi của Lương Tuấn chính là nhằm vào Lương Thần. Lương Hướng Quốc quét mắt liếc con trai một cái, không ai hiểu con bằng cha, Lương Tuấn nghĩ gì, ông có thể đoán không sai một ly. Chỉ có điều đối với việc này, ông ta không thể ủng hộ. Con trai của em trai mình hiện giờ đang lên chức rất nhanh, bọn họ càng phải nhân cơ hội này làm như thân thuộc để lấy lại thân tình, do vậy mà kéo gần mối quan hệ với nhà Hướng Đông. Bất kể là người mẹ vợ trị giá trăm triệu kia, hay là mạng lưới quan hệ cá nhân mạnh mẽ và tiền đồ huy hoàng, bọn họ đều có thể dựa vào nguồn lực hùng mạnh này. Một câu, chẳng những không thể làm mích lòng, mà ngược lại còn phải chủ động bày tỏ thiện ý, thậm chí lấy lòng mới đúng!
- Đã sớm nghe nói Tiểu Thần có một người anh họ, nghe tiếng không bằng gặp mặt, quả nhiên là phong độ phi phàm!
Diệp Tử Thanh nâng ly rượu lên, mỉm cười nhìn phía Lương Tuấn, sau đó hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Người đẹp đã lên tiếng, cho dù là vì sĩ diện hay đơn giản là lựa ý hùa theo lấy lòng thì ly rượu này không thể không uống. Cho nên dù rằng hiểu được lời nói của đối phương có hàm ý khác nhưng Lương Tuấn vẫn vui vẻ uống ly rượu này.
- Em thấy động tác uống rượu vừa rồi của anh trai này rất có hình. Vì vậy, em cũng xin kính anh một ly!
Lan Nguyệt dường như rất ngượng ngùng mà nói, sau đó cũng hướng Lương Tuấn nâng ly lên.
Lương Tuấn không ngốc, vừa thấy vậy liền liểu được, mấy cô gái xinh đẹp lớn nhỏ này đều là vì báo thù cho Lương Thần mà đến. Tuy nhiên cậy tửu lượng hơn người, gã cũng không cần quan tâm, ngược lại vì hai mỹ nữ này bảo vệ Lương Thần nên càng ghen tị và tức giận hơn, liền giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Theo đó, Hàn Toa Toa cũng nâng ly gia nhập chiến đoàn, cùng Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt liên tiếp hướng về phía Lương Tuấn kính rượu. Hết ly nọ tới ly kia, ngày càng dồn dập. Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương mở lời bề trên nói này nọ hai câu, nhưng vẫn không dừng được cuộc hơn thua đang tiếp tục leo thang giữa hai bên.
Sau khi mấy ly rượu trắng xuống đến dạ dày, Lương Tuấn lập tức phát hiện, hai cô gái xinh đẹp này đều là miệng cọp gan thỏ. Vẻ mặt cô nào cũng đỏ bừng, rõ ràng chống đỡ không nổi nữa, trong lòng âm thầm cười lạnh. Vì tức giận và đố kị nên cố không thương hương tiếc ngọc, gã chủ động nổi lên tấn công, lần lượt hướng về phía ba cô gái kính rượu.
Một vòng trôi qua, lại một vòng trôi qua. Đã uống vào sáu bảy ly rượu trắng, đủ để khiến Lương Tuấn cảm thấy có gì đó bất thường. Trong ba cô gái, ngoại trừ Hàn Toa Toa hơi lộ vài phần men say ra ngoài, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt mắt đẹp đều vô cùng sáng ngời, rõ ràng còn quá sớm để say. Lương Tuấn rốt cục đã bị phản tác dụng, bị ba cô bé này hạ gục.
Lương Thần ngồi bên cạnh húp súp và ăn thức ăn, im lặng không nói gì. Sau khi hắn ăn hết sạch món xà lách trộn Diệp Thanh Oánh mang đến, liền rót đầy ly rượu của mình, rồi vươn người rót đầy ly rượu của Lương Tuấn.
- Tuấn ca, hai chúng ta gặp nhau từ hồi bé, đến giờ cũng đã hơn mười năm rồi.
- Hôm nay là ngày em kết hôn, anh có thể tới tham dự hôn lễ của em, thật sự khiến em vô cùng cảm động. Hôm nay em bằng bất cứ giá nào, cho dù không tiếp người khác, nhưng nhất định phải tiếp Tuấn ca cho thỏa! Không nói nhiều nữa, hai anh em chúng ta cụng ly một cái trước đã!
Lương Thần chân thành hướng về phía người anh họ sắc mặt có phần nhợt nhạt nói, sau đó giơ ly lên cụng với đối phương.
Biết rõ Lương Thần cũng đã thế suy sức yếu, Lương Tuấn cắn răng, liều mạng cùng đối phương uống hết ly rượu này. Vừa mới đặt chiếc ly lên bàn, Lương Thần lại vươn chai rượu sang rót đầy cho gã.
- Nhiều năm như vậy, Tuấn ca vẫn còn nhớ tới anh. Lần này tới nghe nói công việc anh làm không được tốt, còn chủ động giới thiệu anh đi làm ở công ty anh ấy. Thanh Oánh, em nói xem đối với tình cảm này, anh nên kính Tuấn ca ba ly để đáp lại phải không?
Lương Thần ra vẻ rất xúc động quay đầu về phía bà xã đại nhân hỏi.
Diệp Thanh Oánh muốn cười, nhưng lại lo lắng cơ thể Lương Thần, đôi môi son giật giật, đáng lẽ nên phối hợp trả lời câu nói kia “Rất nên”, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra hai chữ đó.
Bất kể nói hay không nói, Lương Thần cũng đã nâng ly hướng anh họ, cụng một cái, sau đó đổ vào cổ họng như uống nước lọc bình thường.
Lương Tuấn sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, trong dạ dày bốc lên từng cơn, hiểu rõ cái gì đang dồn lên cổ họng từng đợt, nhưng đều đã bị gã ép xuống. Nếu uống xong ly rượu này, rất có thể gã sẽ không khống chế được, sẽ bị mất mặt trước mọi người. Nhưng nếu không uống, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, gã chả lẽ lại có thể ngồi xuống bàn? Mắt nhắm lại, lấy hết can đảm uống sạch ly rượu. Rượu vừa vào bụng, trong dạ dày như có lửa đốt. Lương Tuấn cầm thìa súp húp vài lần, nhưng cuối cùng không ngăn được sự nôn nao đang dồn lên cuồn cuộn trong cổ, liền lấy tay che miệng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Tiểu Tuấn này, tửu lượng không tốt còn muốn thể hiện! Lương Hướng Quốc hướng về phía đám người Lương Hướng Đông cười ha hả nói:
- Hôm nay đám cưới của Tiểu Thần, nó cũng hơi phấn chấn, lúc bình thường nó chưa từng uống nhiều rượu như vậy!
Mọi người ngồi quanh bàn đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối với lý do thoái thác này của Lương Hướng Quốc, mọi người Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa đều gật đầu tỏ vẻ hùa theo. Thậm chí Lương Hướng Hồng còn vẽ vời mà thêm một câu:
- Tiểu Thần và Tiểu Tuấn là anh em họ thân thiết, tình cảm có thể không tốt không?
Ba giờ chiều, các khách khứa tham dự lễ cưới lần lượt ra về. Lương Thần chống mạnh thân thể liêu xiêu đứng lên tiễn mấy người gồm chú Lương Khải Minh, Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ, Cục trưởng cục Công an thành phố Trương Học Binh ra xe, rồi quay lại bắt tay các vị lãnh đạo Vương Văn Diệc, Đinh Trác, Tiếu Lập Quân, đưa mấy vị lãnh đạo tiền bố này ra khỏi nhà hàng. Cuối cùng nhóm đồng sự Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân, lão Vương Tiểu Vũ sau khi chụp ảnh cùng Lương Thần và Diệp Thanh Oánh cũng ra về.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lương Thần lảo đảo được Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đưa lên xe, cùng đám người Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa cùng nhau trở về khách sạn ở Tây Phong. Phía khách sạn đã sớm thu xếp một căn phòng sang trọng nhất làm phòng tân hôn cho cô dâu chú rể.
Đưa được Lương Thần đặt trên giường, toàn thân Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh toát mổ hồi. Hai chị em nghỉ ngơi một lúc, sau đó cùng suy nghĩ như nhau, giơ tay cởi quần áo của Lương Thần, đưa chàng trai lõa thể đến phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm rộng rãi. Diệp Tử Thanh vỗ vỗ tay, hướng Diệp Thanh Oánh nháy mắt cười nói:
- Được rồi, chị đi trước, không quấy rầy đêm tân hôn của hai người!
- Chị cũng ở lại đi!
Nhìn chị tươi cười nhưng không che giấu nổi vẻ mất mát bên trong, Diệp Thanh Oánh trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói.
- Tại sao? Chị tội nghiệp quá à?
Diệp Tử Thanh dịu dàng quyến rũ cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo lên mặt em gái một cái, dịu dàng nói:
- Hôm nay, chị không tranh giành với em. Có điều, chờ đến khi trở về Liêu Dương, em cần phải nhường chị một chút. Chị cũng là phụ nữ, cũng muốn nếm thử cảm giác làm cô dâu một chút, có được không?
- Được!
Diệp Thanh Oánh gật gật đầu, sau đó vươn hai tay ôm eo nhỏ nhắn của đối phương, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, Tử Thanh tỷ, chúng ta sẽ cả đời cùng ở một chỗ!
.
Mà đúng lúc này, Lương Tuấn liền thấy cô gái tên là Bộ Tiểu Tiểu kia đi tới, ngọt ngào mà hướng Chủ tịch thành phố Bộ hô:
- Chú hai!
Chủ tịch Thành phố Bộ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó giơ tay lên đầu cô bé âu yếm, cười nói:
- Sao Tiểu Tiểu cháu cũng ở chỗ này à?
- Cháu là đại diện ba phái tới, đặc biệt tới tham dự hôn lễ của Tiểu Thần ca!
Bộ Tiểu Tiểu chớp đôi mắt trong veo như nước, cười khẽ mà hồi đáp.
- Đây là con của Khắc Kỷ, em trai thứ ba của tôi, Tiểu Tiểu!
Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ nghiêm ngặt cười hướng về phía Bí thư Thành ủy nói. Đầu năm nay, nguyên Chủ tịch Thành phố Lam Quý Hữu được điều chuyển sang làm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Thành phố, chức Chủ tịch Thành phố được giao cho ông ta tiếp nhận. Việc điều chuyển của Lam Quý Hữu thì không ai biết nội tình, nhưng Bộ Khắc Thủ cũng không nghĩ tới vị trí Chủ tịch Thành phố lại rơi vào tay ông ta.
- Chính là Bộ Khắc Kỷ Cục trưởng Cục Công an thành phố Liêu Dương!
Lương Khải Minh liếc mắt nhìn cô gái trông như một búp bê bằng sứ với thân hình lả lướt một cái, lại hướng Bộ Khắc Thủ mỉm cười nói:
- Lại nói tiếp Tiểu Thần bây giờ đâu còn là lính của cục trưởng Bộ Khắc Kỷ nữa.
Không cần nghe Lương Hướng Đông giải thích nhiều, chỉ cần nghe những lời mấy vị lãnh đạo này vừa nói, là đám người Lương Hướng Quốc có thể khai thác khá nhiều thông tin. Bí thư Thành ủy tự xưng là chú Lương Thần, ngay cả cô bé đi cùng Lan Nguyệt trở về lai lịch cũng không tầm thường. Nếu bọn họ vẫn dùng ánh mắt ban đầu để đánh giá Lương Thần, tức là tự lừa dối mình, lừa mình dối người không có gì khác nhau.
- Hướng Đông, cậu nói thật với chúng tôi đi, Tiểu Thần hiện tại cụ thể là làm việc gì và ở đâu?
Lương Hướng Quốc kéo em trai sang một bên, cùng Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng bao quanh, thấp giọng hỏi.
- Nó làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật kiêm Trưởng phòng Công an huyện Giang Vân!
Lương Hướng Đông khiêm tốn trả lời.
Sau khi Lương Hướng Đông trả lời, Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng cứng họng, lập tức toàn thân gần như hóa thạch. Sau một hồi lâu hoàn hồn, hai anh em Lương Hướng Quốc và Lương Hướng Dương mới hướng người anh (em) trai xấu hổ mà cười nói:
- Tiểu Thần có tiền đồ thật lớn, Hướng Đông (anh hai) thật có phúc!
Lương Tuấn trong lòng không rõ là cảm xúc gì, chỉ thấy trong lòng khó chịu từng đợt. Có lẽ thực tế này đã bất chợt làm nảy sinh cảm giác ước ao thèm muốn, ghen ghét đố kị. Trước sau tương phản quá lớn, khiến gã có phần không chấp nhận được sự thật như vậy. Tóm lại, sau khi thân phận hiện tại của cậu em họ đã sáng tỏ, thì sự căm thù trong lòng gã trong nháy mắt càng tăng lên gấp vạn. Sự thay đổi cảm xúc như vậy cũng không hề khó hiểu. Trên thế giới này, luôn có một loại người không bao giờ muốn nhìn thấy kẻ khác tốt hơn mình!
Khi chú rể mặc âu phục phẳng phiu cùng dắt tay tân nương mặc váy cưới trắng toát bước lên thảm đỏ, toàn bộ nhà hàng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt như sấm rền. Tất cả nhân viên phục vụ trong nhà hàng, theo lệnh của Giám đốc, đều ra sức vỗ tay.
Bộ Tiểu Tiểu, Văn Tĩnh, Hàn Toa Toa, Jenny, Vương Thiến Thiến vui vẻ chờ đợi mà tung cánh hoa hồng về phía cô dâu chú rể, cho tới khi hai người này bước lên trên khán đài hôn lễ.
Nhìn cô con dâu đứng trên khán đài, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa lòng tràn đầy vui sướng. Đối với hai người mà nói, họ đã trông mong ngày này từ rất lâu rồi. Con trai đã thực hiện lời hứa lúc đó, mang về cho hai vợ chồng ông bà một cô con dâu tốt ngàn dặm mới tìm được một.
Tâm tư của Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt đều phức tạp và mất mát giống nhau. Mặc áo cưới trắng tinh, và cùng người đàn ông mình yêu đi vào lễ đường kết hôn, là nguyện vọng lãng mạn nhất, hạnh phúc nhất tồn tại trong lòng mỗi cô gái. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, mặc dù cũng đã quyết định hi sinh, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cuối cùng cũng không tránh được cảm giác chua xót và mất mát.
Trong con mắt sáng của Vương Phỉ Hạm cũng hiện lên vẻ mơ màng. Sau khi nghi thức hôn lễ chính thức kết thúc, quan hệ giữa bà và chàng trai kia sẽ tiến thêm một bước. Trước kia Lương Thần là bạn trai con gái bà, hiện giờ, thì cũng đã là con rể bà. Nếu không thể từ bỏ mối quan hệ này, thì cả hai bọn họ sẽ không chỉ tiếp tục cảm giác tội lỗi, mà mọi việc sẽ càng trở nên trầm trọng thêm! Chỉ có điều từ bỏ, bà sẽ làm cái gì bây giờ? Sẽ đi con đường nào?
Hôn lễ tiếp tục trong tiếng nói đầy niềm nở của người điều khiển chương trình. Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt làm người chứng hôn, đọc to giấy kết hôn, sau đó chú rể và cô dâu trao đổi vật làm tin.
Nhìn chàng trai trước mặt đeo chiếc nhẫn kim cương rực rỡ kia lên tay mình, trong lòng Diệp Thanh Oánh tràn ngập cảm giác hạnh phúc lớn lao. Có thể sau đám cưới, cô sẽ phải đối mặt với chị Tử Thanh, đối mặt với mẹ, thậm chí còn đủ loại vấn đề khác khiến cô cảm thấy khó mà có thể đối mặt, nhưng ít ra, trong thời khắc này, cô đang có được hạnh phúc và niềm vui sướng không thể chia sẻ. Tình yêu nào cũng ích kỷ, cô tự thuyết phục mình, tự giải phóng suy nghĩ của chính mình, cam chịu quan hệ giữa người yêu và người thân, nhưng điều này không có nghĩa là cô không quan tâm đến vị trí quan trọng bậc nhất của mình trong lòng người yêu!
Lương Thần ngơ ngẩn mà nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình. Ở thời khắc này, Diệp Thanh Oánh trong bộ áo cưới màu trắng không hề nghi ngờ gì, chính là cô dâu đẹp nhất thế giới. Hắn có thể lấy được cô, là may mắn muôn đời có được! Lấy cô, hắn nhất định sẽ quý trọng sinh mạng của cô hơn chính mình.
Hai con người mới, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi gập lưng cúi đầu. Từ nay về sau, hắn là chồng hợp pháp của cô, cô là vợ hợp pháp của hắn, mà trong thế giới rộng lớn mênh mông này, sẽ có thêm một gia đình hạnh phúc.
Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt đọc lời chúc mừng. Người sắp thăng chức làm Phó Chủ tịch thành phố Long Nguyên này dùng tới năm phút đồng hồ để khen ngợi con đường nhậm chức rực rỡ tại huyện Tây Phong của chú rể, rồi hướng về đôi vợ chồng bày tỏ lời chúc phúc chân thành.
Kế tiếp là tới đại diện quan khách thay mặt phát biểu. Bí thư Thành ủy Thành phố Long Nguyên Lương Khải Minh và Chủ tịch thành phố Bộ Khắc Thủ cũng nói lời chúc mừng. Và so với Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, thì lời chúc mừng của hai nhân vật số một thành phố Long Nguyên tương đối ngắn gọn, nhưng tất cả bạn bè và khách khứa đang ngồi đều nín thở tập trung lắng nghe. Có thể khiến cả hai người Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố cùng đọc diễn văn, ngoại trừ chú rể ngày hôm nay, đã từng là “truyền kỳ Lương đội” huyện Tây Phong, có lẽ sẽ không có người nào khác được hưởng thụ sự đãi ngộ long trọng như vậy nữa.
Ngồi dưới khán đài còn có đám người Cục trưởng cục Công an Thành phố Trương Học Binh, Phó Cục trưởng Phó Viễn Chí, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Uông Phàm, Phó chủ tịch huyện Điền Văn Lệ, Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác, Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân.
Lặng lẽ cảm phục thanh thế hiện tại của Lương Thần, Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc cũng không dấu được sự ngưỡng mộ trong lòng. Trong thời gian không đến hai năm, cậu thanh niên trẻ tuổi từng làm lính của y liên tục thăng chức, nhanh như hỏa tiễn được thăng chức lên làm Ủy viên thường vụ Huyện, Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật. Theo cấp bậc mà nói, thì đối phương đã là lãnh đạo của y. Nói thật, có lẽ con đường làm quan tương lai của chính mình, còn cần cấp dưới cũ này chiếu cố mới có thể tiến thêm một bước. Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác cũng vô cùng thổn thức. Một năm rưỡi trước đây, ông còn dùng thân phận lãnh đạo cấp trên vỗ vai, cổ vũ đối phương làm việc tốt. Nhưng hiện tại, có vẻ như ông muốn vỗ vai xưng huynh gọi đệ với đối phương cũng không đủ tư cách nữa rồi! Người đời gặp gỡ mà kỳ lạ khó dò, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lương Thần và Diệp Thanh Oánh uống rượu giao bôi, sau đó trở về sau khán đài để cô dâu Diệp Thanh Oánh thay một bộ váy dài màu hồng. Dường như Diệp Thanh Oánh chưa bao giờ mặc quần áo màu sắc tươi đẹp như vậy. Vẻ đẹp nhu mì rung động lòng người lúc này khiến cho Lương Thần cảm thấy phong tình vô hạn.
Đôi vợ chồng mới trở lại trước khán đài, đi kính rượu các bàn khách khứa và bạn bè. Hiển nhiên là kính lãnh đạo trước. Bí thư Thành ủy Lương Khải Minh, Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ, Bí thư Huyện ủy Lý Tung Kiệt, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh cùng các lãnh đạo khác được chú rể và cô dâu kính rượu, cũng nói vài câu chúc mừng hạnh phúc.
Tiếp đó là các vị trí từ cao tới thấp ở trong huyện, đám người bao gồm Trưởng phòng Công an huyện Đinh Trác, Phó Trưởng phòng Tiếu Lập Quân, Vương Văn Diệc, Trưởng phòng Văn hóa huyện Chu Nguy.
Khi Lương Thần đến kính rượu, Đinh Điệu và Chu Nguy, thậm chí cả Tiếu Lập Quân và Vương Văn Diệc cũng không hề tỏ vẻ lãnh đạo, nâng chén rượu lên hô một tiếng “Bí thư Lương!”
- Xin đừng, sếp Đinh, sếp Tiếu, sếp Vương, các vị đều là lãnh đạo tiền bối của em, xưng hô thế này khiến em cảm thấy khó xử!
Mặt Lương Thần đỏ lên, những người đang đứng trước mặt này, nhất là Vương Văn Diệc, vẫn luôn là lãnh đạo của hắn, vẫn giúp đỡ chỉ bảo hắn. Đối với những người này, ngoài lòng kính trọng ra, cơ bản hoàn toàn không có ý sĩ diện gì!
Lương Thần cầm chai rượu trắng, lần lượt rót đầy ly cho đám người Đinh Trác, Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân trước, sau đó chính mình cũng giơ chén rượu đầy lên, chân thành nói:
- Khi ở Tây Phong, các vị lãnh đạo tiền bối đã có chiếu cố ít nhiều. Em và Thanh Oánh xin được kính các vị lãnh đạo tiền bối một ly!
Uống một hơi cạn sạch, Lương Thần cười hướng Đinh Trác ra chiều cung kính, sau đó chuyển tới bàn tiếp theo. Nhìn theo Lương Thần, Trưởng phòng Công an huyện Đinh Điệu rất xúc động nói:
- Nghe Tiểu Lương gọi tôi một tiếng “lãnh đạo tiền bối”, trong lòng tôi thật dễ chịu! Lúc trước tôi nhận xét không sai về Tiểu Lương mà!
- Cụng một ly vì câu “lãnh đạo tiền bối” này của Tiểu Lương!
Phó trưởng phòng trẻ tuổi Tiếu Lập Quân xuất thân từ quân ngũ, cũng vẫn giữ tác phong thẳng thắn của người lính. Nếu Lương Thần tỏ thái độ tiểu nhân đắc chí, gã chắc chắn sẽ không nói hai lời phất tay áo mà đi, nhưng nghe xong câu nói “lãnh đạo tiền bối” làm ấm lòng người này, lại thấy thái độ tôn kính thành khẩn của đối phương, Tiếu Lập Quân đột nhiên cảm thấy trong lòng rất vui, chủ động nâng ly rượu.
Rất tốt! Tiểu tử này vẫn chưa quên nguồn gốc! Vương Văn Diệc cười nhìn lướt qua bóng dáng rắn rỏi của cậu thanh niên kia, nâng ly rượu lên rất dứt khoát mà cụng ly cùng đám người Tiếu Lập Quân, Đinh Trác một cái.
Kính rượu từng bàn từng bàn một, khuôn mặt Lương Thần dần dần chuyển sang màu đỏ, hơn nữa sau khi kính rượu đồng nghiệp đã từng làm ở phòng Công an huyện, thân hình Lương Thần đã có vẻ liêu xiêu. Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân, Phùng Lệ cùng đùa bỡn nói vừa rồi không thấy rõ hắn cùng Thanh Oánh uống ly rượu giao bôi, vì vậy ngay sau đó liền ép buộc hai người diễn lại một lần, Sau khi hắn kính hết rượu, bọn họ tất cả đều mang một vẻ mặt cười nham nhiểm, không biết xấu hổ mà mỗi người mời lại hắn một ly.
Chẳng những là hắn, cô dâu Thanh Oánh cũng bị vạ lây. Để bảo vệ Thanh Oánh, hắn trong lòng đầy hào khí mà thay mặt bà xã uống rượu, không ngờ lại trúng bẫy của địch. Lót bụng bằng năm ly rượu đầy, đến giờ vẫn chưa ăn gì, rõ ràng hắn không thể chống đỡ nổi. Thấy ánh mắt lo lắng của Thanh Oánh, Lương Thần mỉm cười lắc đầu, tỏ ý mình không có vấn đề gì.
Sau khi kính một vòng rượu, trở về bàn người thân, cậu mợ vội vàng kéo chiếc ghế cho cháu trai ngồi xuống. Lan Nguyệt nhét vào trong tay Lương Thần cốc nước hoa quả, trong miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm nói:
- Biết anh hôm nay cao hứng, bọn họ cũng không nên uống nhiều quá như vậy chứ! Hừm, anh uống nhiều quá nên khó chịu!
Ngồi ở bàn này ngoài vợ chồng Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa ra còn có Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa, Jenny, hơn nữa còn có cả cậu mợ Lương Thần, bác cả, chú ba và cô bốn cùng cậu anh họ Lương Tuấn.
Thấy con trai uống nhiều như vậy, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đều cảm thấy có phần thương xót. Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh càng chẳng cần phải nói, vừa gắp rau vừa múc thìa súp, đút cho đầy dạ dày Lương Thần để hắn tỉnh rượu.
Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương, Lương Hướng Hồng cũng hiểu được cháu trai đã uống say đến như vậy, việc kính rượu phía bọn họ là bậc cha chú cũng có thể đơn giản hóa đi, chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ để tỏ lòng thơm thảo là được. Song cậu anh họ Lương Tuấn lại đứng lên, cầm chai rượu trắng đi tới rót đầy ly của Lương Thần, sau đó chính mình nâng ly lên cười nói:
- Đến lượt anh, Tiểu Thần, anh họ kính em một chén! Chúc mừng đại hỉ đám cưới, chúc trăm năm hạnh phúc!
Nói xong, cũng không quản đối phương tỏ vẻ gì, tự mình ngửa đầu uống sạch ly rượu, giơ ly rượu đã cạn ra, nhìn lướt qua ly của Lương Thần còn chưa động tới, nói giọng đầy ẩn ý:
- Không phải chứ, với người ngoài ai cũng cụng ly, mà kính rượu an hem của mình thì trái lại lại cảm thấy khó chịu như vậy sao?
Thấy anh họ tiện thể giậu đổ bìm leo, Lương Thần trong lòng tức giận. Hắn cầm ly rượu, gân xanh trên trán như muốn vỡ tung, cuối cùng ngẩng đầu đổ nguyên ly rượu trắng vào trong cổ họng. Thà rằng uống đến chết, chứ không thể để kẻ tiểu nhân này dùng lời nói để sỉ nhục đến chết! Hơn nữa hôm nay là ngày vui của hắn, nếu muốn giở giọng, thì có thể làm hỏng mất bầu không khí vui vẻ lúc này!
- Jenny, em không kính ca ca em một ly à?
Thấy Lương Thần uống xong một ly rượu, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu say xỉn, Lương Tuấn trong lòng không cam chịu, hướng cô em họ lai xinh xắn vừa cười vừa nói.
- Anh họ, em uống nước ngọt, anh cũng uống nước ngọt!
Tiểu Jenny hướng Lương Thần nháy đôi mắt xanh lam cười ngọt ngào, sau đó giơ cốc lên:
- Chúc anh họ và chị dâu hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
- Cảm ơn em Jenny!
Nghe Jenny nói lời chúc mừng bằng một giọng Hán ngữ rõ ràng, cơn tức giận trong lòng Lương Thần đã lắng lại không ít. Hắn và Diệp Thanh Oánh giơ cốc lên cụng với người em họ lai thông minh này.
- Tiểu Thần, Jenny là con gái, cho dù uống nước ngọt, ta đường đường là đàn ông con trai sao có thể uống thứ này được!
Lương Tuấn lại ngắt lời nói.
Nhưng vài ánh mắt quay ra nhìn đã khiến Lương Tuấn không khỏi chững lại. Những người ở bên trong kể cả Lương Hướng Quốc đều thấy được hành động bất thường vừa rồi của Lương Tuấn chính là nhằm vào Lương Thần. Lương Hướng Quốc quét mắt liếc con trai một cái, không ai hiểu con bằng cha, Lương Tuấn nghĩ gì, ông có thể đoán không sai một ly. Chỉ có điều đối với việc này, ông ta không thể ủng hộ. Con trai của em trai mình hiện giờ đang lên chức rất nhanh, bọn họ càng phải nhân cơ hội này làm như thân thuộc để lấy lại thân tình, do vậy mà kéo gần mối quan hệ với nhà Hướng Đông. Bất kể là người mẹ vợ trị giá trăm triệu kia, hay là mạng lưới quan hệ cá nhân mạnh mẽ và tiền đồ huy hoàng, bọn họ đều có thể dựa vào nguồn lực hùng mạnh này. Một câu, chẳng những không thể làm mích lòng, mà ngược lại còn phải chủ động bày tỏ thiện ý, thậm chí lấy lòng mới đúng!
- Đã sớm nghe nói Tiểu Thần có một người anh họ, nghe tiếng không bằng gặp mặt, quả nhiên là phong độ phi phàm!
Diệp Tử Thanh nâng ly rượu lên, mỉm cười nhìn phía Lương Tuấn, sau đó hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Người đẹp đã lên tiếng, cho dù là vì sĩ diện hay đơn giản là lựa ý hùa theo lấy lòng thì ly rượu này không thể không uống. Cho nên dù rằng hiểu được lời nói của đối phương có hàm ý khác nhưng Lương Tuấn vẫn vui vẻ uống ly rượu này.
- Em thấy động tác uống rượu vừa rồi của anh trai này rất có hình. Vì vậy, em cũng xin kính anh một ly!
Lan Nguyệt dường như rất ngượng ngùng mà nói, sau đó cũng hướng Lương Tuấn nâng ly lên.
Lương Tuấn không ngốc, vừa thấy vậy liền liểu được, mấy cô gái xinh đẹp lớn nhỏ này đều là vì báo thù cho Lương Thần mà đến. Tuy nhiên cậy tửu lượng hơn người, gã cũng không cần quan tâm, ngược lại vì hai mỹ nữ này bảo vệ Lương Thần nên càng ghen tị và tức giận hơn, liền giữ vẻ mặt bình tĩnh, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Theo đó, Hàn Toa Toa cũng nâng ly gia nhập chiến đoàn, cùng Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt liên tiếp hướng về phía Lương Tuấn kính rượu. Hết ly nọ tới ly kia, ngày càng dồn dập. Lương Hướng Quốc, Lương Hướng Dương mở lời bề trên nói này nọ hai câu, nhưng vẫn không dừng được cuộc hơn thua đang tiếp tục leo thang giữa hai bên.
Sau khi mấy ly rượu trắng xuống đến dạ dày, Lương Tuấn lập tức phát hiện, hai cô gái xinh đẹp này đều là miệng cọp gan thỏ. Vẻ mặt cô nào cũng đỏ bừng, rõ ràng chống đỡ không nổi nữa, trong lòng âm thầm cười lạnh. Vì tức giận và đố kị nên cố không thương hương tiếc ngọc, gã chủ động nổi lên tấn công, lần lượt hướng về phía ba cô gái kính rượu.
Một vòng trôi qua, lại một vòng trôi qua. Đã uống vào sáu bảy ly rượu trắng, đủ để khiến Lương Tuấn cảm thấy có gì đó bất thường. Trong ba cô gái, ngoại trừ Hàn Toa Toa hơi lộ vài phần men say ra ngoài, Diệp Tử Thanh và Lan Nguyệt mắt đẹp đều vô cùng sáng ngời, rõ ràng còn quá sớm để say. Lương Tuấn rốt cục đã bị phản tác dụng, bị ba cô bé này hạ gục.
Lương Thần ngồi bên cạnh húp súp và ăn thức ăn, im lặng không nói gì. Sau khi hắn ăn hết sạch món xà lách trộn Diệp Thanh Oánh mang đến, liền rót đầy ly rượu của mình, rồi vươn người rót đầy ly rượu của Lương Tuấn.
- Tuấn ca, hai chúng ta gặp nhau từ hồi bé, đến giờ cũng đã hơn mười năm rồi.
- Hôm nay là ngày em kết hôn, anh có thể tới tham dự hôn lễ của em, thật sự khiến em vô cùng cảm động. Hôm nay em bằng bất cứ giá nào, cho dù không tiếp người khác, nhưng nhất định phải tiếp Tuấn ca cho thỏa! Không nói nhiều nữa, hai anh em chúng ta cụng ly một cái trước đã!
Lương Thần chân thành hướng về phía người anh họ sắc mặt có phần nhợt nhạt nói, sau đó giơ ly lên cụng với đối phương.
Biết rõ Lương Thần cũng đã thế suy sức yếu, Lương Tuấn cắn răng, liều mạng cùng đối phương uống hết ly rượu này. Vừa mới đặt chiếc ly lên bàn, Lương Thần lại vươn chai rượu sang rót đầy cho gã.
- Nhiều năm như vậy, Tuấn ca vẫn còn nhớ tới anh. Lần này tới nghe nói công việc anh làm không được tốt, còn chủ động giới thiệu anh đi làm ở công ty anh ấy. Thanh Oánh, em nói xem đối với tình cảm này, anh nên kính Tuấn ca ba ly để đáp lại phải không?
Lương Thần ra vẻ rất xúc động quay đầu về phía bà xã đại nhân hỏi.
Diệp Thanh Oánh muốn cười, nhưng lại lo lắng cơ thể Lương Thần, đôi môi son giật giật, đáng lẽ nên phối hợp trả lời câu nói kia “Rất nên”, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra hai chữ đó.
Bất kể nói hay không nói, Lương Thần cũng đã nâng ly hướng anh họ, cụng một cái, sau đó đổ vào cổ họng như uống nước lọc bình thường.
Lương Tuấn sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, trong dạ dày bốc lên từng cơn, hiểu rõ cái gì đang dồn lên cổ họng từng đợt, nhưng đều đã bị gã ép xuống. Nếu uống xong ly rượu này, rất có thể gã sẽ không khống chế được, sẽ bị mất mặt trước mọi người. Nhưng nếu không uống, nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, gã chả lẽ lại có thể ngồi xuống bàn? Mắt nhắm lại, lấy hết can đảm uống sạch ly rượu. Rượu vừa vào bụng, trong dạ dày như có lửa đốt. Lương Tuấn cầm thìa súp húp vài lần, nhưng cuối cùng không ngăn được sự nôn nao đang dồn lên cuồn cuộn trong cổ, liền lấy tay che miệng đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Tiểu Tuấn này, tửu lượng không tốt còn muốn thể hiện! Lương Hướng Quốc hướng về phía đám người Lương Hướng Đông cười ha hả nói:
- Hôm nay đám cưới của Tiểu Thần, nó cũng hơi phấn chấn, lúc bình thường nó chưa từng uống nhiều rượu như vậy!
Mọi người ngồi quanh bàn đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối với lý do thoái thác này của Lương Hướng Quốc, mọi người Lương Hướng Đông, Hàn Yến Hoa đều gật đầu tỏ vẻ hùa theo. Thậm chí Lương Hướng Hồng còn vẽ vời mà thêm một câu:
- Tiểu Thần và Tiểu Tuấn là anh em họ thân thiết, tình cảm có thể không tốt không?
Ba giờ chiều, các khách khứa tham dự lễ cưới lần lượt ra về. Lương Thần chống mạnh thân thể liêu xiêu đứng lên tiễn mấy người gồm chú Lương Khải Minh, Chủ tịch Thành phố Bộ Khắc Thủ, Cục trưởng cục Công an thành phố Trương Học Binh ra xe, rồi quay lại bắt tay các vị lãnh đạo Vương Văn Diệc, Đinh Trác, Tiếu Lập Quân, đưa mấy vị lãnh đạo tiền bố này ra khỏi nhà hàng. Cuối cùng nhóm đồng sự Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Binh, Kim Tuấn Dân, lão Vương Tiểu Vũ sau khi chụp ảnh cùng Lương Thần và Diệp Thanh Oánh cũng ra về.
Sau khi tiệc cưới kết thúc, Lương Thần lảo đảo được Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đưa lên xe, cùng đám người Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt, Hàn Toa Toa cùng nhau trở về khách sạn ở Tây Phong. Phía khách sạn đã sớm thu xếp một căn phòng sang trọng nhất làm phòng tân hôn cho cô dâu chú rể.
Đưa được Lương Thần đặt trên giường, toàn thân Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh toát mổ hồi. Hai chị em nghỉ ngơi một lúc, sau đó cùng suy nghĩ như nhau, giơ tay cởi quần áo của Lương Thần, đưa chàng trai lõa thể đến phòng tắm, đặt vào trong bồn tắm rộng rãi. Diệp Tử Thanh vỗ vỗ tay, hướng Diệp Thanh Oánh nháy mắt cười nói:
- Được rồi, chị đi trước, không quấy rầy đêm tân hôn của hai người!
- Chị cũng ở lại đi!
Nhìn chị tươi cười nhưng không che giấu nổi vẻ mất mát bên trong, Diệp Thanh Oánh trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói.
- Tại sao? Chị tội nghiệp quá à?
Diệp Tử Thanh dịu dàng quyến rũ cười, vươn tay nhẹ nhàng nhéo lên mặt em gái một cái, dịu dàng nói:
- Hôm nay, chị không tranh giành với em. Có điều, chờ đến khi trở về Liêu Dương, em cần phải nhường chị một chút. Chị cũng là phụ nữ, cũng muốn nếm thử cảm giác làm cô dâu một chút, có được không?
- Được!
Diệp Thanh Oánh gật gật đầu, sau đó vươn hai tay ôm eo nhỏ nhắn của đối phương, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, Tử Thanh tỷ, chúng ta sẽ cả đời cùng ở một chỗ!
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.