Quan Lộ Trầm Luân

Chương 377: Hành khúc hôn lễ. (P1 & P2)

Trần Trọng

27/02/2013

Về việc con trai bỗng nhiên trở về, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa cảm thấy hết sức bất ngờ. Đặc biệt hơn là con trai không trở về một mình, mà đi cùng còn có hai cô gái Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cùng với một người phụ nữ xinh đẹp chưa bao giờ gặp mặt.

Đợi con trai giới thiêu xong, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa ngạc nhiên khi biết, người phụ nữ thoạt nhìn giống chị em bình thường của Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh này, không ngờ lại là bà thông gia tương lai, là mẹ của hai người Thanh Oánh và Tử Thanh!

Đợi đến khi con trai mở miệng nói dự định muốn kết hôn cùng Diệp Thanh Oánh, Lâm Tử Hiên cùng Hàn Yến Hoa không tỏ ra bất ngờ mà lại cảm thấy rất vui mừng. Diệp Thanh Oánh xinh đẹp như một nàng tiên, hơn nữa tính tình lại lịch sự nhã nhặn, đúng là mẫu người con dâu vừa ý của cả hai vợ chồng. Chỉ có điều con dâu cuối cùng chỉ có thể có một, hai vợ chồng không còn cách nào khác là từ bỏ Nguyệt Nguyệt và Tử Thanh!

Về kế hoạch của con trai, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa hiển nhiên đồng lòng vui vẻ đáp ứng. Hai người đã sớm muốn ôm cháu nội. Lại nói tiếp đứa con năm nay đã 25 tuổi, cũng đã tới tuổi lập gia đình. Vì vậy việc làm kế tiếp chính là hai vợ chồng ông bà và bà thông gia trẻ trung xinh đẹp lạ kỳ kia bàn bạc ngày cưới. Lại là xem tuổi, lại là tính ngày sinh, cuối cùng xác định ba ngày là ngày 22/6, ngày 2/7 và ngày 12/7, nhưng Lương Thần không chút do dự chọn ngày 22/6.

Lén kéo con trai sang một bên, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nhỏ giọng hỏi:

- Sao lại vội như vậy? Thời gian từ giờ đến ngày 22 chỉ còn rất ngắn. Thời gian chuẩn bị đám cưới như vậy vội quá!

- Không còn cách nào!

Lương Thần nhìn vào Diệp Thanh Oánh hai má hồng hồng ngồi trong phòng khách, thấp giọng giải thích với cha mẹ:

- Thanh Oánh đã có thai gần hai tháng rồi. Nếu không mau lo liệu, đến lúc đó rất rõ ràng sẽ không tốt lắm.

Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa nghe vậy ngây người ngẩn ngơ. Sau đó Lương Hướng Đông giơ tay vỗ sau gáy con trai một cái, giả vờ thổi râu trừng mắt thấp giọng mắng:

- Con đúng là khốn khiếp. Chưa kết hôn mà đã dám gây tai họa với con gái nhà người ta!

Hàn Yến Hoa cũng không kìm nổi nhăn mặt cười, đẩy chồng ra khẽ sẵng giọng nói:

- Ông chả hiểu gì, có đứa bé, chẳng khác gì đảm bảo! Tốt rồi, con dâu Thanh Oánh của chúng ta không chạy đi đâu được!

Lại liếc mắt nhìn con trai một cái, vui sướng nói:

- Con trai, cha và mẹ sẽ chờ được ôm cháu trai!

Lương Thần nghĩ thầm trong bụng, hiện tại Diệp Thanh Oánh có thai chưa đầy hai tháng nên chưa biết là trai hay gái. Bên kia Giai tỷ sinh là con trai, đáng tiếc là không dám nói với hai người. Hiểu rõ nội tình, hai vợ chồng cũng không do dự nữa, ngay lập tức quyết định ngày cưới là 22/6.

Chuẩn bị đám cưới đúng là việc khá rườm rà, bao gồm việc mua đồ dùng cưới, đồ trang trí phòng tân hôn, chụp ảnh cưới, xe để đón dâu, quyết định địa điểm làm tiệc cưới… Theo kinh nghiệm của nhiều cặp vợ chồng mới cưới, thì ngay sau khi ngày cử hành hôn lễ hoàn toàn kết thúc, hai người ngoài cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, còn như trút được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhõm!

Lương Thần hiện đang làm việc tại Giang Vân, Liêu Dương. Nhà mừng cưới hạng nhất có thể miễn, chỉ cần đặt tiệc cưới ở một nhà hàng nào đó là có thể tiến hành nghi lễ kết hôn. Mà ở Liêu Dương, hiển nhiên có Vương Phỉ Hạm chịu trách nhiệm chuẩn bị nghi lễ phía nhà gái!

Hai vợ chồng Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đương nhiên không cần phải nói, thông báo cho tất thẩy bạn bè thân thiết, đồng nghiệp, hàng xóm… Lương Thần cũng bắt đầu liên hệ với đồng nghiệp và bạn bè, bao gồm mấy người Lý Nha Nội, Kim Tuấn Dân, Lưu Chí Cương, Khúc Tiểu Bình, Tiểu Vũ, Lão Vương, Phùng Lệ.

Ngoài trời mưa lất phất, Lưu Chí Cương đang cùng với vợ Chu Hoành Phỉ nằm trên giường trùm chăn tới mũi, hăng hái chuẩn bị vui vẻ. Nghe tiếng di động vang lên, đang vui vẻ với chồng, Chu Hoành Phi bất mãn nói thầm một câu:

- Ai vậy nhỉ, muộn thế này rồi!

Lưu Chí Cương cũng thấy hơi khó chịu. Trong một năm, gã tăng hai bậc từ trung đội phó lên trung đội trưởng cảnh sát giao thông, giờ đã là một trong những đại đội phó đại đội cảnh sát giao thông phòng Công an huyện. Có quan hệ cậu cháu với Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, còn có mẹ vợ có quan hệ với Phó chủ tịch huyện Điền. Con đường làm quan của gã phải nói là rất thuận buồm xuôi gió. Tuy rằng thua kém gã Lương Thần quái thai đó, nhưng cũng đã qua mặt các bạn cùng lứa khác. Thăng quan thì tính tình cũng nóng nảy hơn, cho nên đang thân mật với bà xã mà bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, sắc mặt Lưu Chí Võng khi cầm di động xem ra không tốt.

Nhưng mắt vừa chạm đến màn hình di động, cơn tức giận ban đầu của Lưu Chí Cương ngay tức khắc tan thành mây khói, giơ tay về phía vợ múa may một hồi, ra hiệu đối phương không được nói, sau đó nhanh tay ấn nút nghe rồi đặt bên tai, trên mặt nhanh chóng đổi thành một vẻ mặt cực kỳ nhiệt tình.

- Lương tử, không đúng, hiện tại hẳn là phải gọi ông là Bí thư Lương!

Lưu Chí Cương trong giọng nói biểu hiện sự niềm nở vừa đủ. Gã cố ý xưng hô với Lương Thần trước là vì muốn kéo gần quan hệ, rồi sau đó lấy giọng vui đùa mà nói ra thân phận của đối phương, đồng thời cũng muốn thử thái độ của đối phương xem như thế nào. Gã là muốn xem một chút cái người đã từng là đồng sự, thăng quan tiến chức nhanh như tên lửa, hiện giờ đã là Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật huyện, có giở giọng lãnh đạo với gã hay không?

- Không cần câu nệ!

Tiếng cười sang sảng của Lương Thần vang lên trong điện thoại, khiến tâm tình Lưu Chí Cương hơi cảm thấy an tâm. Chỉ cần nghe giọng điệu của đối phương là gã biết, người từng là đồng sự lãnh đạo phó cấp huyện, tính cách vẫn như ngày nào.

- Tôi lại nghe nói Chí Cương ông đã thăng chức, hiện giờ đã là Đại đội phó đội cảnh sát giao thông, xin chúc mừng nhé!

Lưu Chí Cương nghe vậy tâm trạng nhẹ nhõm, không khỏi cười ha hả nói:

- Nói đến thăng chức, ai có thể so được với Lương Thần ông. Bí thư Lương, ông nói xem, gọi điện cho tiểu dân tôi không chỉ để nói chuyện thăng chức, là có chuyện gì vậy?

Chu Hoành Phỉ ở một bên sau khi nghe chồng nói ra hai chữ “Lương Thần” trong lòng chợt hiểu ra. Chẳng trách vẻ mặt khi nãy của chồng, hóa ra là Lương Thần đang gọi điện thoại cho chồng mình. Cô tinh tường nhớ rõ đúng ngày 1/5 năm ngoái cái anh chàng “ Đội trưởng Lương Đại đội trị an” kia có tham dự hôn lễ của cô. Em trai cô có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn muốn ức hiếp người ta, rốt cuộc là bị chồng cô giận dữ, hung hăng lôi cậu em ra cho một bạt tai. Bởi vậy người bên nhà mẹ đẻ, kể cả cô đều không bỏ qua.

Nhưng cuối cùng cũng không ai ngờ tới, vị Đội trưởng Lương kia lại có quen biết với chú hai, Trưởng phòng phòng văn hóa huyện và thím hai là Phó chủ tịch huyện Điền, toàn những nhân vật tai to mặt lớn không thể đùa giỡn được!

Nửa năm gần đây, chồng cô và vị Đội trưởng Lương kia rất ít có cơ hội gặp nhau. Nhưng theo lời chồng nói thì cô được biết, vị Đội trưởng Lương kia đầu tiên là được điều đến Liêu Dương làm Đại đội trưởng đội hình sự Cục công an thành phố, sau lại điều đến huyện Giang Vân làm Trưởng phòng công an huyện. Mà giữa lúc cô vẫn còn đang kinh ngạc về chuyện lên chức như thế thì hai tháng trước lại nghe chồng nói, Lương Thần lên làm Trưởng phòng Công an huyện mới được ba tháng, đã trở thành Bí thư Ủy ban Chính trị - Pháp luật huyện.

- Cái gì? Ông sắp kết hôn? Tốt tốt tốt tốt, tôi nhất định sẽ tham dự! Ha ha, Lương Thần, mấy anh em huynh đệ hiện giờ còn mỗi mình ông là độc thân. Em dâu là ai vậy? Tôi đã xem ảnh chưa nhỉ? A, tôi nhớ ra rồi! Chúc mừng ông nhé Lương Thần, cuối cùng mang được tiên nữ về làm vợ. Không thành vấn đề, thời gian còn có một tuần, anh em giúp nhau lúc bận rộn. Ông nói vậy chẳng khác nào coi nhau như người ngoài. Cho dù có bận đi chăng nữa, thì cũng không quan trọng bằng đám cưới của anh em! Quyết định như vậy nhé, tôi sẽ qua ngay giúp ông lên kế hoạch chuẩn bị. Ừ, tôi sẽ gọi đám tiểu binh của tên Tuấn Dân đến giúp. Ha…ha, còn có bà xã của tôi nữa! Ừ, trước tiên cứ vậy đã. Ngày mai gặp nhé!

Lưu Chí Cương dập máy, nhìn vợ cười nói:

- Không ngờ Lương Thần sắp kết hôn, ngày 22 tháng này!

- Nhà gái là ai vậy? Là người vùng khác à?

Chu Hoành Phỉ tò mò hỏi. Theo suy nghĩ của cô, Lương Thần luôn luôn làm nhiệm vụ ở vùng khác, nếu chọn đối tượng kết hôn, cũng không nên là người địa phương mới phải.

- Ừ, nghe nói là người thành phố Liêu Dương, đặc biệt xinh đẹp, tựa như tiên nữ…!

Nói tới đây, bất chợt nhìn thấy sắc mặt vợ bất thường, Lưu Chí Cương vội vàng hỉ hả khuôn mặt tươi cười mà nói vớt vát:



- Đương nhiên, trong mắt anh, làm gì có ai xinh đẹp bằng vợ anh!

- Dẹp anh đi!

Chu Hoành Phỉ ngoài mặt không hề biểu lộ gì, nhưng kỳ thực trong lòng thì lại rất vui. Phụ nữ ai cũng vậy, biết rõ lời đàn ông nói và sự thật là hai điều khác nhau, nhưng các cô vẫn thích tận hưởng những lời nói có cánh này và cảm giác được coi trọng.

Dừng một chút, cô hướng về phía chồng nói:

- Đám cưới Lương Thần kia, anh định mừng bao nhiêu tiền?

- Hồi anh kết hôn thì Lương Thần mừng 300 tệ! Vậy, nếu đáp lễ, thì thế nào cũng phải mừng 500 tệ mới được!

Lưu Chí Cương hơi trầm ngâm đáp.

- Không được!

Chu Hoành Phỉ vội vàng lắc đầu, dùng giọng điệu quả quyết mà bày tỏ ý kiến không tán thành của mình.

- Bà xã, năm trăm tệ không nhiều lắm đâu! Giá hàng hóa bây giờ, thịt lợn cũng đã 12, 13 tệ một cân rồi!

Lưu Chí Võng cười khổ nói. Gã tưởng rằng vợ mình lòng dạ hẹp hòi, không muốn đi nhiều tiền.

- Nói gì vậy, ý của em là, ít nhất mình phải mừng hơn số tiền này!

Chu Hoành Phỉ liếc mắt nhìn chồng oán trách một cái, sau đó vươn một ngón tay ra nói:

- Ít nhất 1000!

- Bà xã sáng suốt!

Bình thường thu nhập của hai vợ chồng cũng không thấp nhưng trong tình cảnh bà xã vẫn đang cần kiệm chăm lo cho gia đình mà lại thể hiện sự hào phóng như thế, Lưu Chí Cương không khỏi giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng. Trong việc sử dụng tiền vào những chuyện nghiêm túc, vợ gã quả thật xử lý rất hợp lý. Thực ra gã đã sớm tính toán từ trước, chuẩn bị giấu vợ đem quỹ đen bỏ thêm vào 500 tệ, làm thành 1000 tệ coi như tiền mừng, nhưng hiện tại có vẻ không cần thiết nữa.

Lương Thần lần lượt gọi điện cho từng người một thông báo hết mọi việc, rồi ôm đầu ngẫm nghĩ mất nửa ngày để khẳng định là không để sót ai, lúc này mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, uể oải tựa lưng vào ghế.

Đám cưới, rốt cuộc phải đám cưới! Vài ngày nữa, hắn sẽ nghênh đón khoảnh khắc long trọng nhất của đời người. Vợ sắp cưới của hắn khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ. Lấy được người vợ như vậy, người chồng còn mong gì nữa. Nhưng khi hắn nghĩ tới lúc đưa Diệp Thanh Oánh đi thử áo cưới, hình ảnh Diệp Tử Thanh ở một bên gương mặt ảm đạm, hắn cũng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bất chợt thấy căm hận chính bản thân mình vô cùng.

Hắn căm hận mình tham lam, rồi không cam tâm mà giữ mình. Vì thỏa mãn mong muốn ích kỷ của bản thân, mà hắn đòi hỏi tất cả những người phụ nữ gồm Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đều phải hi sinh cho hắn!

Mà đối với loại hi sinh này, hắn có thể đền bù như thế nào được chứ? Cho dù hiện tại hắn có được của cải mấy chục tỷ vẫn không thỏa mãn được nguyện vọng cơ bản nhất của người phụ nữ của Diệp Tử Thanh và Trương Ngữ Giai!

Hắn không thể cho các cô một đám cưới, không thể cho các cô mặc váy cưới, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc được trở thành tân nương trong nháy mắt!

- Anh nghĩ gì vậy?

Giọng nói quyến rũ dịu dàng quen thuộc truyền đến tai, Lương Thần hơi quay người chỉ thấy Diệp Tử Thanh mặc chiếc váy lụa mỏng màu tím mang theo làn gió thơm mát ngồi bên cạnh hắn. Cặp mắt đẹp hồn xiêu phách lạc kia nhìn hắn thật sâu, tình ý vô hạn.

Trang phục mát mẻ này, Lương Thần cũng không xa lạ. Mùa hè năm ngoái, khi hắn vừa mới được điều đến Cục công an thành phố, Diệp Tử Thanh gặp mặt hắn ở quán cà phê, cũng chính là mặc chiếc váy ngắn này.

Ánh mắt di chuyển xuống phía dưới, chạm vào chiếc vòng trên đôi chân mượt mà trắng nõn của đối phương, trong lòng không khỏi trào dâng một cảm xúc trìu mến. Chiếc vòng rẻ tiền này hắn tặng Diệp Tử Thanh từ ngày đó, đến giờ cô vẫn đeo ở chân. Tử Thanh và Thanh Oánh giống nhau, đều là toàn tâm toàn ý một lòng với hắn. Nhưng ngược lại, những gì hắn mang đến cho các cô, chỉ là một tình yêu không trọn vẹn.

Vươn tay ôm Diệp Tử Thanh yêu quý vào ngực, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng đối phương, thấp giọng nói trong miệng:

- Tử Thanh, anh thật có lỗi với em!

Nghe chàng trai không dưng lại nói như vậy, Diệp Tử Thanh nao nao, sau đó lại hiểu rõ ý của chàng trai, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cũng vươn tay về phía thắt lưng đối phương ôm, dịu dàng nói:

- Em nói rồi, nếu anh biết có lỗi, thì sau này hãy đối xử tốt với em gấp bội lần. Còn nữa, khi về nhà ở Liêu Dương, em cũng muốn mặc áo cưới. Mặc cho một mình anh xem, có được không!

- Được!

Cánh tay Lương Thần bỗng dưng buộc chặt, như thể muốn nhào nặn cô gái tinh ranh này vào thân thể của chính mình.

A! Hai vú Diệp Tử Thanh ép chặt trên ngực chàng trai, cảm giác vỡ tung nửa tê dại truyền vào tim, khiến cô không kìm nổi khẽ rên rỉ một tiếng. Mặt ngọc ửng đỏ, mắt đẹp quyến rũ liếc chàng trai một cái rồi sẵng giọng:

- Anh dùng sức như vậy làm gì, người ta không thở nổi!

Hàn Yến Hoa đứng ở cửa, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn con mình và Tử Thanh ngồi một chỗ ôm nhau, bốn mắt nhìn nhau tình cảm chân thành. Ôi trời ơi, chuyện này…. Chuyện gì xảy ra đây? Con trai không phải với Thanh Oánh sao? Sao lại cùng Tử Thanh! Loạn rồi, loạn hết rồi! Chẳng trách bà luôn thấy ánh mắt Tử Thanh và con trai mình nhìn nhau không bình thường, hóa ra quả nhiên có loại quan hệ này!

Con trai rốt cuộc là thích Thanh Oánh, hay là Tử Thanh đây! Hay là, thích cả hai? Bà dù cũng từng có ý nghĩ trong đầu rằng nếu con trai mình có thể cưới cả Tử Thanh và Thanh Oánh, thậm chỉ cả Lan Nguyệt nữa thì tốt quá, nhưng chung quy chỉ là nghĩ mà thôi. Xã hội hiện nay căn bản là không có thể một chồng nhiều vợ được.

Nếu để Thanh Oánh biết, thì sao có thể được! Không được, phải nói rõ ràng với con trai. Không thể chơi với dao đùa với lửa được! Nhưng, bắt con mình cắt đứt với Tử Thanh, tạm không nói đến con mình có thể đồng ý hay không, trong lòng bà đều cảm thấy đáng tiếc. Cô bé Tử Thanh kia vừa xinh đẹp lại vừa biết điều, và cũng rất xứng đôi với con trai mình.

Hàn Yến Hoa xoắn xuýt ở ngoài cửa, đứng đó cau mày, dồn hết tâm trí suy nghĩ kế sách tốt nhất, nhưng càng nghĩ càng loạn, cuối cùng đầu óc rối tung.

- Cô, cô làm sao vậy?

Nghe thấy một giọng nói mềm mại dễ thương từ phía sau, Hàn Yến Hoa giật mình một cái, vô thức quay người, giơ tay ngăn cản con dâu tương lai. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của con dâu tương lai, Hàn Yến Hoa tự thấy mình hơi thất thố. Trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu đột nhiên giơ tay ôm ngực, cau mày lớn tiếng nói:



- Cô cảm thấy ngực hơi khó chịu!

Diệp Thanh Oánh và Vương Phỉ Hạm nghe vậy đồng thời giật mình sợ hãi. Các cô có nghe Lương Thần nói qua, Hàn Yến Hoa bị bệnh tim. Bởi vậy vừa thấy trạng thái này của Hàn Yến Hoa, vội ném hết đồ đang cầm trên tay xuống, một trái một phải giữ cánh tay đối phương, vội vã nói:

- Có nặng lắm không ạ?

Lương Thần và Diệp Tử Thanh cũng nghe thấy tiếng chạy lại. Lương Thần vẻ mặt lo sợ nói:

- Mẹ, chúng ta mau đến bệnh viện thôi!

- Bệnh viện cái gì mà bệnh viện!

Hàn Yến Hoa tức giận trừng mắt liếc con trai một cái, sau đó đứng thẳng người dậy hướng ba người Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm xua tay nói:

- Bệnh cũ ấy mà, căn bản không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chắc là do hai ngày nay tôi quá bận rộn!

Diệp Tử Thanh thế chỗ Vương Phỉ Hạm, cùng Diệp Thanh Oánh đưa Hàn Yến Hoa vào phòng, miệng ân cần nói:

- Cô, hay là cô nghỉ ngơi một chút đi. Có chuyện gì thì gì cứ bảo chúng cháu làm cũng được!

Nhìn cô gái xinh đẹp nhu mì này, Hàn Yến Hoa giơ tay vỗ nhẹ bàn tay ngọc ngà của đối phương, điềm đạm mỉm cười nói:

- Không sao đâu, cô không yếu ớt như vậy đâu!

Lại quay đầu hướng Vương Phỉ Hạm nói:

- Nếu tôi mà có một đứa con trai nữa, thì kiểu gì cũng phải mang được Tử Thanh về làm con dâu!

Nghe xong lời nói của Hàn Yến Hoa, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh đứng khựng lại. Diệp Thanh Oánh, Lương Thần cũng không giấu nổi sắc mặt biến đổi. Bốn người mặc dù không nghi ngờ Hàn Yến Hoa biết được nội tình, nhưng đã bị cảm động bởi những lời tâm sự này của Hàn Yến Hoa.

Diệp Thanh Oánh vẻ mặt phức tạp thoáng nhìn Diệp Tử Thanh. Cô biết Tử Thanh tỷ cũng khát khao mặc áo cưới trắng nõn, cùng người đàn ông yêu dấu đi vào hôn lễ đường. Nhưng mà hiện giờ, người trở thành vợ Lương Thần lại chính là mình. Tử Thanh tỷ ngoài mặt nói không cần quan tâm, thật sự làm sao trong lòng không có tâm tư tiếc nuối!

Chỉ chốc lát sau, Lương Hướng Đông cũng về đến nhà, rửa chân tay sạch sẽ, rồi sau đó xuống bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn. Sau khi ăn xong bữa tối, Hàn Yến Hoa cùng Lương Hướng Đông hai người ở trong phòng ngủ nói chuyện to nhỏ một hồi, rồi gọi Lương Thần vào.

Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đều nhận thấy có gì đó kỳ lạ. Mặc dù các cô ngồi ở ghế xem TV, nhưng trong lòng thì không yên, cuối cùng thỉnh thoảng chốc chốc lại quét ánh mắt về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

- Con nói cho cha và mẹ nghe, giữa con và Tử Thanh có chuyện gì?

Vẻ mặt Lương Hướng Đông hiện rõ tác phong nghiêm nghị của người bố, hướng đứa con trai mà hỏi một câu. Vừa rồi sau khi nghe người vợ thông báo lại, ông vừa bực bội vì đứa con yêu đương bừa bãi, nhưng mặt khác cũng hoài nghi không biết quan hệ của con mình và Tử Thanh đã tới mức nào!

- Không ạ, sao có chuyện gì được!

Đừng thấy Lương Thần thuộc dạng cao thủ hùng biện bên ngoài, mà khi đối mặt với bố mình lại không mảy may thi triển được một chút mánh khóe nào, vừa nghe cha hỏi, lập tức đầu óc đã tê dại, vô cùng chột dạ mà chối bỏ.

- Còn dám nói dối!

Lông mày Lương Hướng Đông đồng loạt đựng đứng lên, vừa định quát lớn, lại chợt nghĩ đến Thanh Oánh và Tử Thanh còn ngồi ngoài phòng khách, vì vậy cố nén tức giận hạ giọng nói:

- Mẹ con khi nãy đã thấy, con và Tử Thanh ôm nhau…!

- Việc đó, việc đó…!

Lương Thần quanh co một hồi, chưa dám nói ra khiến cho Lương Hướng Đông vô cùng giận dữ, mở trừng hai mắt nói:

- Còn dám nói dối, xem bố có dám đánh con không?

- Con trai, hãy nói thật chuyện này với bố đi! Con phải suy nghĩ cho kỹ, cô bé Thanh Oánh tốt như vậy, nếu biết chuyện con và Tử Thanh kia, thì chắc chắn là có chuyện lớn!

Hàn Yến Hoa thở dài nói.

Sự tình đã đến mức này, Lương Thần biết nói dối cũng vô dụng, vì thế đành nói thẳng quan hệ của hắn với Tử Thanh, Thanh Oánh ra.

- Hồ đồ. Thật hồ đồ!

Sau khi nghe hết những lời con trai nói, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa ngơ ngẩn hồi lâu, rồi Lương Hướng Đông không nhịn nổi quát lớn. Hàn Yến Hoa sợ hãi vội vàng chặn miệng chồng, rồi không ngừng hướng về phía cửa phòng bên kia nháy mắt ra hiệu.

- Con, con là cái giống gì? Có phải thằng oắt con khốn khiếp con nghĩ mình làm quan mà kiêu ngạo, cho nên cũng đua đòi học theo kẻ khác?

Lương Hướng Đông hạ giọng, thở phì phì hướng về phía con trai hỏi.

- Không phải!

Lương Thần không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng thanh minh nói:

- Con thích Thanh Oánh. Con cũng thích Tử Thanh!

- Láo toét, nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, con cũng đều thích hết sao?

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook