Chương 504: Kết quả cuối cùng (phần 3)
Trần Trọng
12/09/2013
Nghe Trưởng ban Tuyên giáo Lộ Ngọc Tuyền trả lời, trong mắt Bí thư Lý hiện lên một tia trào phúng, chậm rãi gật đầu nói:
- Hóa ra là như vậy.
Dừng một chút, hơi nghiêng người về phía trước, lại hỏi câu:
- Như vậy, Trưởng ban Lộ cảm thấy, công tác tuyên truyền của tỉnh ta rốt cuộc còn thiếu điều gì?
Trên khuôn mặt Lộ Ngọc Tuyền đầy vẻ bối rối. Mấy cái chỉ đạo phê bình đều là mượn cớ, mục đích Vương Chấn Hoa gọi điện thoại tới, trên thực tế chính là muốn thông qua ông ta khống chế dư luận thông tin trong tỉnh Liêu Đông. Bây giờ nghe câu hỏi của Bí thư Lý, trong lòng ông ta không khỏi có phần chấn động, âm thầm nghĩ, chẳng lẽ Bí thư Lý không muốn mua chuộc Vương Chấn Hoa, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến vấn đề này?
- Gần đây, nhiều nhà truyền thông tỉnh đã đưa báo cáo về vụ phóng hỏa ở thành phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam, trong đó dường như có chỗ tô vẽ thêm và không đúng sự thật. Vả lại, do sự định hướng của dư luận khiến cho các nhóm ngôn luận trên mạng ngày càng quá khích, điều này bất lợi cho việc duy trì môi trường internet trong sáng hài hòa.
Lộ Ngọc Tuyền cẩn thận trả lời.
- Đây là quan điểm của anh hay là quan điểm của của Phó trưởng ban Vương kia?
Lý Thư Hãn cau mày hỏi.
- Là quan điểm của Phó trưởng ban Vương.
Giờ này khắc này, Lộ Ngọc Tuyền cho dù có trì độn, cũng nghe ra sự không vừa lòng trong lời nói của Bí thư Lý. Xem ra ông ta thực sự không có đoán sai, Bí thư Lý thật sự không có ý định mua chuộc Vương Chấn Hoa. Lại mạnh dạn suy đoán một chút, giữa Bí thư Lý và Phó trưởng ban Vương nói không chừng có thù oán cũ gì đó.
- Phóng viên báo và đài truyền hình tỉnh phái đi đã báo cáo lại tin tức mới nhất. Vụ án phóng hỏa này, quả thật tôi cho rằng tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Công chúng có quyền hoài nghi và hiểu rõ chân tướng sự việc, về điều này chúng ta không thể tự ý sử dụng các phương pháp cưỡng chế để can thiệp. Tỉnh khác làm thế nào tôi không quản tới, nhưng ở Liêu Đông, chủ trương nhất quán của tôi là muốn đảm bảo độ minh bạch của tin tức.
Nói tới đây, Lý Thư Hãn hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng hé ra một tia cười lạnh nói:
- Có vài thứ, muốn che cũng không che được.
- Bí thư, tôi đã hiểu rồi.
Lộ Ngọc Tuyền gật đầu. Ông ta không phải là thằng ngốc mà cũng không phải là người thiển cận, cho nên ông ta đương nhiên là biết nên làm như thế nào. Lời của Bí thư Lý đã nói rất rõ ràng, chỗ khác Bí thư Lý quản không tới, nhưng ở Liêu Đông, không hề nghi ngờ gì là đều định đoạt bởi Bí thư Lý. Bí thư Lý nói phải đảm bảo tin tức minh bạch, khiến công chúng hiểu rõ sự tình, ông ta thân là Trưởng ban tuyên giáo, nhất định phải chấp hành phương châm này. Cho dù Vương Chấn Hoa có bất mãn như thế nào, ông ta cũng đành phải chịu vậy. Mà trên thực tế, việc này cũng căn bản không thể đổ lỗi lên đầu của ông ta.
Từ trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy đi ra, Lộ Ngọc Tuyền do dự, lại xoay người hướng hàng lang khác đi đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh. ông ta là quân của Chủ tịch Đằng, liên quan tới vấn đề này, lẽ ra là phải thông báo cho Chủ tịch tỉnh Đằng biết.
Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ nghe Lộ Ngọc Tuyền báo cáo xong, sau một hồi trầm ngâm thì mỉm cười nói:
- Đảm bảo tin tức minh bạch, khiến công chúng hiểu rõ sự tình, Bí thư Thư Hãn nói tốt đấy lão Lộ. Thẳng thắn mà nói với cậu, Vương Chấn Hoa dính vào vũng nước đục này, cậu không dính vào theo là được.
- Chủ tịch tỉnh, ý ngài là…?
Lộ Ngọc Tuyền trên nét mặt hiện lên vài phần nghi hoặc. Điều ông ta nghĩ đến, ở địa vị Vương Gia ở thủ đô, vụ án phóng hỏa mặc dù đang gây ra rất nhiều xôn xao phản ứng trên mạng internet, nhưng Vương gia nếu còn thật sự vận dụng nguồn tài nguyên "Phác hỏa" thì sợ cũng không phải cái gì quá khó khăn.
- Lần này báo tỉnh chúng ta phái phóng viên đến Cẩm Bình Giang Nam, cậu có biết là ai không?
Trên mặt Chủ tịch tỉnh Đằng hiện ra một vẻ mặt kỳ dị. Bởi vì nhắc tới người phụ nữ này, ông ta sẽ nhớ tới nguyên nhân vì sao mà đứa cháu trai Đằng Tuấn Tề của mình bị vào tù..
- Tô icó biết là Phóng viên Liên.
Lộ Ngọc Tuyền vẻ mặt không khỏi biến đổi. Đối với thân phận thực sự của vị phóng viên Liên kia, chỉ có một số ít Ủy viên thường vụ trong tỉnh biết được, mà ông ta đương nhiên cũng là một trong số đó. Từ vụ án Đằng Tuấn Tề, bọn họ lập tức đều lĩnh giáo được bản tính "Xen vào việc của người khác" hoặc nói một cách tốt đẹp là "Bênh vực kẻ yếu" của vị nhị tiểu thư nhà họ Liên kia. Cho nên Lộ Ngọc Tuyền ngay lập tức tiếp thu được Chủ tịch tỉnh vì sao lại nói câu "Vương Chấn Hoa dính vào vũng nước đục này, cậu không dính vào theo là được".
Chủ tịch tỉnh Đằng híp hai mắt lại, ông ta nghĩ xa hơn so với Lộ Ngọc Tuyền. Ông ta kết luận Liên Tuyết Phi sẽ nhúng tay vì một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân cơ bản nhất, là vì ông ta hiểu rõ mối quan hệ tình nhân giữa Liên Tuyết Phi và Lương Thần. Trong vụ án phóng hỏa, Lương Thần là người phụ trách, mà còn bị đẩy đến nơi đỉnh sóng, suy xét từ phương diện tình nhân gắn bó, vị Liên nhị tiểu thư kia chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không làm gì cả. Lần này chủ động xin đi Cẩm Bình đánh giặc, hẳn là trong lòng muốn giúp đỡ Lương Thần.
Giang Nam và Liêu Đông cách xa nhau mười ngàn dặm, theo đạo lý bên kia bất kể có vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu cũng không hề liên quan tới Liêu Đông. Nhưng đã liên quan đến Lương Thần, việc đó về bản chất lại khác rồi. Lương Thần là từ Liêu Đông điều đến Giang Nam, đây là một sự thật mà mọi người đều biết. Ở mức độ lớn hơn, nhất cử nhất động của Lương Thần với tư cách đội viên cứu hỏa này chính là đại diện cho bộ mặt của Liêu Đông. Với suy nghĩ hiện tại của Đằng Vũ, cho dù là việc không liên quan đến mình, ông ta cũng rất vui vẻ được nhìn thấy trò hài bên kia Giang Nam. Dù sao cũng sẽ lại bị mất mặt, cũng không thể mất mặt Liêu Đông. Thẳng thắn mà nói một câu, nếu không có mâu thuẫn phe phái, ông ta hiện giờ rất đề cao thằng nhóc Lương Thần kia.
Trong khu chung cư Thần Phong thành phố Cẩm Bình, trong nhà Lương Thần, Diệp Tử Thanh ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt xinh đẹp đủ loại phong tình lộ ra một chút thái độ thù địch. Ngồi ở đối diện cô là một người phụ nữ thân thể cốt cảm, xinh đẹp lạnh lùng, tuy rằng dung mạo không hơn cô, nhưng khí chất cao ngạo, không hề làm bộ cũng vô hình bù lại sự chênh lệch nho nhỏ về ngoại hình mang đến.
Lương Thần đi làm, Lan Nguyệt cũng chỉ vì ngày hôm sau sẽ quay về Liêu Đông, cho nên quấn quít lấy Lương Thần đòi hắn đưa cô đến xem đơn vị công tác. Trong phòng khách chỉ còn lại có cô và người phụ nữ tên là Liên Tuyết Phi này.
- Giữa Diệp tiểu thư cô và Lương Thần dường như đã xảy ra chút không thoải mái.
Liên Tuyết Phi mặc bộ váy công sở, bên trong vẻ xinh đẹp kiều diễm hiển thị sự khôn khéo giỏi giang. Cô lấy ánh mắt cười như không, nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà đến cô cũng phải tự than thở này.
- Là Thần nói với cô?
Đôi mày thanh tú của Diệp Tử Thanh khẽ nhíu, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tức giận lẫn ghen tuông. Cô biết thân phận của đối phương, cũng biết quan hệ của đối phương và Lương Thần. Nghe đối phương tự nhiên mà xưng hô "Thần", trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Không phải.
Liên Tuyết Phi lắc đầu, mỉm cười nói:
- Trước khi tôi đến đây, từng đến chỗ Tề Vũ Nhu và Helen ngay sát vách, bọn tôi tán gẫu rất ăn ý.
Vẻ mặt Diệp Tử Thanh hơi thay đổi. Vì sao Liên Tuyết Phi đi tìm Tề Vũ Nhu và Helen? Còn nữa, câu "tán gẫu rất ăn ý" kia là có ý gì? Giữa mơ hồ, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nguy hại.
- Diệp tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi cảm thấy rất khó hiểu với thái độ này của cô.
Nhìn vẻ mặt Diệp Tử Thanh, nụ cười gian xảo trên mặt Liên Tuyết Phi càng trở nên rõ rệt:
- Vợ Thần là cô em Diệp Thanh Oánh của cô. Ngoài ra, cô hẳn là hiểu được cả cô, tôi, còn có Tề Vũ Nhu và Helen, đều là tình nhân của Thần. Lấy phân phận và địa vị hiện tại của Thần, có mấy người tình nhân là việc rất bình thường.
- Liên tiểu thư, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Thanh không che dấu được vẻ tức giận, lạnh giọng hỏi ngược lại:
- Cô có phải muốn nói, tất cả mọi người đều là tình nhân của Thần, cho nên trên mặt đất đều phải bình đẳng? Tôi không phải em Thanh Oánh của tôi, cho nên không có quyền trách móc Thần hoa tâm lạm tình?
- Diệp tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một câu, cô định chia tay với Thần sao?
Liên Tuyết Phi không trả lời rõ ràng câu hỏi của Diệp Tử Thanh, mặt không biến sắc mà hỏi một câu.
- Chia tay thì sao mà không chia tay thì sao?
Diệp Tử Thanh lạnh lùng mà hồi đáp.
- Nếu cô nói lời chia tay với Thần, như thế thực sự mà nói, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Liên Tuyết Phi vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười như trước, dường như hết sức nghiêm túc nói:
- Còn nếu quyết định không chia taythì xin mời cô tỉnh táo lại, chấp nhận sự thật này đi.
- Liên tiểu thư, xin thứ lỗi tôi cũng nói thẳng một câu, loại suy nghĩ này của cô mới khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nghe xong lời nói của đối phương, Diệp Tử Thanh ngược lại cười phản đối:
- Xin hỏi, cô thật có thể chấp nhận người đàn ông mình thích, bên cạnh liên tiếp xuất hiện hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác không?
- Nếu không thể chấp nhận, vậy thì rời bỏ đi. Nếu lựa chọn ở lại thì phải chấp nhận như vậy.
Liên Tuyết Phi như thể trả lời:
- Quyền đi hay ở, hoàn toàn nắm ở trong tay chúng ta.
- Tôi lại xin hỏi, người đàn ông như vậy có đáng giá để thích không?
Trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh hiện lên một chút buồn bã. Những lời này của cô là đang hỏi Liên Tuyết Phi, chẳng bằng là hỏi chính cô. Cô không nỡ chia tay với Lương Thần, nhưng cô lại không thể chịu đựng được sự thật chứng minh Lương Thần tham lam giữ lấy ham muốn nhục dục của mình. Cùng với địa vị Lương Thần không ngừng cao lên, nhục dục của Lương Thần cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Có Thanh Oánh, có cô mà còn chưa đủ, lại có thêm cả Liên Tuyết Phi. Mà bây giờ, lại xuất hiện Tề Vũ Nhu và Helen. Như vậy tương lai sẽ còn xuất hiện bao nhiêu người phụ nữ nữa?
- Cô không hiểu ý của tôi.
Liên Tuyết Phi lắc đầu:
- Tôi thích Lương Thần, cho nên tôi có thể tha thứ cho mọi khuyết điểm của Lương Thần, kể cả việc hắn ngoài tôi ra còn có các cô tình nhân này là sự thật. Nếu có một ngày không còn thích nữa thì việc hắn lại thích một người khác, việc đó và tôi còn liên quan gì?
Dừng một chút, lại nói tiếp:
- Lấy góc độ khách quan mà nói, gần như tất cả đàn ông đều thiếu khả năng chống cự những người phụ nữ xinh đẹp. Sức hấp dẫn của Tề Vũ Nhu và Helen, không thua gì cô và Diệp Thanh Oánh em cô. Hơn nữa khi họ chủ động, thậm chí là dùng thủ đoạn trong mọi tình huống, cô cho rằng, Thần có bao nhiêu phần trăm thành công chống cự lại sự hấp dẫn này? Quan hệ giữa nam và nữ, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến lúc càng lún càng sâu.
Nói tới đây, Liên Tuyết Phi dường như nhớ tới cái gì đó, đôi môi mỏ mọng khơi mào một chút hài hước cười nói:
- Thần chắc chắn là đã không nói với cô, hắn lúc đấy là bị Tề Vũ Nhu và Helen buộc trên giường, sau đó bị người ta vô tình mà đẩy ngã.
Diệp Tử Thanh nghe vậy không khỏi ngẩn ra, thấy vẻ mặt đối phương không giống giả bộ, lại liên tưởng đến thân phận sát thủ của hai cô Tề Vũ Nhu và Helen, cô thật ra đối với lời nói của Liên Tuyết Phi thì tin bảy, tám phần. Trong nháy mắt, cô phát hiện sự buồn bực oán trách trong lòng mình không ngờ đã phai nhạt đi không ít.
Ở cổng chính Thành ủy, Lương Thần và Lan Nguyệt sánh bước đi ra phía ngoài. Mặc áo phông, váy cowboy ngắn, trông Lan Nguyệt tràn đầy sức sống thanh xuân, làm cho bảo vệ ở cổng ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng sắc xảo xinh đẹp kia.
Một chiếc xe tải màu xám chậm rãi dừng lại ở cổng chính Thành ủy. Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm xuống xe, một tay lần vào trong ngực, một bên hướng về đôi nam nữ đang đi tới hô to:
- Lương Thần!
Nghe có người gọi tên mình, Lương Thần bỗng nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông rút từ trong ngực ra một vật màu đen bóng loáng, nhắm ngay chính mình.
Một tiếng súng vang lên, sau lưng Lan Nguyệt máu tươi bắn tung tóe. Lồng ngực Lương Thần trong nháy mắt tựa như bị một lực mạnh xé dập nát. Hắn xoay người, ôm cô bé đang che trước người mình vào trong lòng. Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng súng thứ hai vang lên.
- Hóa ra là như vậy.
Dừng một chút, hơi nghiêng người về phía trước, lại hỏi câu:
- Như vậy, Trưởng ban Lộ cảm thấy, công tác tuyên truyền của tỉnh ta rốt cuộc còn thiếu điều gì?
Trên khuôn mặt Lộ Ngọc Tuyền đầy vẻ bối rối. Mấy cái chỉ đạo phê bình đều là mượn cớ, mục đích Vương Chấn Hoa gọi điện thoại tới, trên thực tế chính là muốn thông qua ông ta khống chế dư luận thông tin trong tỉnh Liêu Đông. Bây giờ nghe câu hỏi của Bí thư Lý, trong lòng ông ta không khỏi có phần chấn động, âm thầm nghĩ, chẳng lẽ Bí thư Lý không muốn mua chuộc Vương Chấn Hoa, cho nên mới đặc biệt quan tâm đến vấn đề này?
- Gần đây, nhiều nhà truyền thông tỉnh đã đưa báo cáo về vụ phóng hỏa ở thành phố Cẩm Bình tỉnh Giang Nam, trong đó dường như có chỗ tô vẽ thêm và không đúng sự thật. Vả lại, do sự định hướng của dư luận khiến cho các nhóm ngôn luận trên mạng ngày càng quá khích, điều này bất lợi cho việc duy trì môi trường internet trong sáng hài hòa.
Lộ Ngọc Tuyền cẩn thận trả lời.
- Đây là quan điểm của anh hay là quan điểm của của Phó trưởng ban Vương kia?
Lý Thư Hãn cau mày hỏi.
- Là quan điểm của Phó trưởng ban Vương.
Giờ này khắc này, Lộ Ngọc Tuyền cho dù có trì độn, cũng nghe ra sự không vừa lòng trong lời nói của Bí thư Lý. Xem ra ông ta thực sự không có đoán sai, Bí thư Lý thật sự không có ý định mua chuộc Vương Chấn Hoa. Lại mạnh dạn suy đoán một chút, giữa Bí thư Lý và Phó trưởng ban Vương nói không chừng có thù oán cũ gì đó.
- Phóng viên báo và đài truyền hình tỉnh phái đi đã báo cáo lại tin tức mới nhất. Vụ án phóng hỏa này, quả thật tôi cho rằng tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ. Công chúng có quyền hoài nghi và hiểu rõ chân tướng sự việc, về điều này chúng ta không thể tự ý sử dụng các phương pháp cưỡng chế để can thiệp. Tỉnh khác làm thế nào tôi không quản tới, nhưng ở Liêu Đông, chủ trương nhất quán của tôi là muốn đảm bảo độ minh bạch của tin tức.
Nói tới đây, Lý Thư Hãn hướng ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khóe miệng hé ra một tia cười lạnh nói:
- Có vài thứ, muốn che cũng không che được.
- Bí thư, tôi đã hiểu rồi.
Lộ Ngọc Tuyền gật đầu. Ông ta không phải là thằng ngốc mà cũng không phải là người thiển cận, cho nên ông ta đương nhiên là biết nên làm như thế nào. Lời của Bí thư Lý đã nói rất rõ ràng, chỗ khác Bí thư Lý quản không tới, nhưng ở Liêu Đông, không hề nghi ngờ gì là đều định đoạt bởi Bí thư Lý. Bí thư Lý nói phải đảm bảo tin tức minh bạch, khiến công chúng hiểu rõ sự tình, ông ta thân là Trưởng ban tuyên giáo, nhất định phải chấp hành phương châm này. Cho dù Vương Chấn Hoa có bất mãn như thế nào, ông ta cũng đành phải chịu vậy. Mà trên thực tế, việc này cũng căn bản không thể đổ lỗi lên đầu của ông ta.
Từ trong phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy đi ra, Lộ Ngọc Tuyền do dự, lại xoay người hướng hàng lang khác đi đến phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh. ông ta là quân của Chủ tịch Đằng, liên quan tới vấn đề này, lẽ ra là phải thông báo cho Chủ tịch tỉnh Đằng biết.
Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ nghe Lộ Ngọc Tuyền báo cáo xong, sau một hồi trầm ngâm thì mỉm cười nói:
- Đảm bảo tin tức minh bạch, khiến công chúng hiểu rõ sự tình, Bí thư Thư Hãn nói tốt đấy lão Lộ. Thẳng thắn mà nói với cậu, Vương Chấn Hoa dính vào vũng nước đục này, cậu không dính vào theo là được.
- Chủ tịch tỉnh, ý ngài là…?
Lộ Ngọc Tuyền trên nét mặt hiện lên vài phần nghi hoặc. Điều ông ta nghĩ đến, ở địa vị Vương Gia ở thủ đô, vụ án phóng hỏa mặc dù đang gây ra rất nhiều xôn xao phản ứng trên mạng internet, nhưng Vương gia nếu còn thật sự vận dụng nguồn tài nguyên "Phác hỏa" thì sợ cũng không phải cái gì quá khó khăn.
- Lần này báo tỉnh chúng ta phái phóng viên đến Cẩm Bình Giang Nam, cậu có biết là ai không?
Trên mặt Chủ tịch tỉnh Đằng hiện ra một vẻ mặt kỳ dị. Bởi vì nhắc tới người phụ nữ này, ông ta sẽ nhớ tới nguyên nhân vì sao mà đứa cháu trai Đằng Tuấn Tề của mình bị vào tù..
- Tô icó biết là Phóng viên Liên.
Lộ Ngọc Tuyền vẻ mặt không khỏi biến đổi. Đối với thân phận thực sự của vị phóng viên Liên kia, chỉ có một số ít Ủy viên thường vụ trong tỉnh biết được, mà ông ta đương nhiên cũng là một trong số đó. Từ vụ án Đằng Tuấn Tề, bọn họ lập tức đều lĩnh giáo được bản tính "Xen vào việc của người khác" hoặc nói một cách tốt đẹp là "Bênh vực kẻ yếu" của vị nhị tiểu thư nhà họ Liên kia. Cho nên Lộ Ngọc Tuyền ngay lập tức tiếp thu được Chủ tịch tỉnh vì sao lại nói câu "Vương Chấn Hoa dính vào vũng nước đục này, cậu không dính vào theo là được".
Chủ tịch tỉnh Đằng híp hai mắt lại, ông ta nghĩ xa hơn so với Lộ Ngọc Tuyền. Ông ta kết luận Liên Tuyết Phi sẽ nhúng tay vì một nguyên nhân khác, cũng là nguyên nhân cơ bản nhất, là vì ông ta hiểu rõ mối quan hệ tình nhân giữa Liên Tuyết Phi và Lương Thần. Trong vụ án phóng hỏa, Lương Thần là người phụ trách, mà còn bị đẩy đến nơi đỉnh sóng, suy xét từ phương diện tình nhân gắn bó, vị Liên nhị tiểu thư kia chắc chắn sẽ không ngồi yên mà không làm gì cả. Lần này chủ động xin đi Cẩm Bình đánh giặc, hẳn là trong lòng muốn giúp đỡ Lương Thần.
Giang Nam và Liêu Đông cách xa nhau mười ngàn dặm, theo đạo lý bên kia bất kể có vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu cũng không hề liên quan tới Liêu Đông. Nhưng đã liên quan đến Lương Thần, việc đó về bản chất lại khác rồi. Lương Thần là từ Liêu Đông điều đến Giang Nam, đây là một sự thật mà mọi người đều biết. Ở mức độ lớn hơn, nhất cử nhất động của Lương Thần với tư cách đội viên cứu hỏa này chính là đại diện cho bộ mặt của Liêu Đông. Với suy nghĩ hiện tại của Đằng Vũ, cho dù là việc không liên quan đến mình, ông ta cũng rất vui vẻ được nhìn thấy trò hài bên kia Giang Nam. Dù sao cũng sẽ lại bị mất mặt, cũng không thể mất mặt Liêu Đông. Thẳng thắn mà nói một câu, nếu không có mâu thuẫn phe phái, ông ta hiện giờ rất đề cao thằng nhóc Lương Thần kia.
Trong khu chung cư Thần Phong thành phố Cẩm Bình, trong nhà Lương Thần, Diệp Tử Thanh ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt xinh đẹp đủ loại phong tình lộ ra một chút thái độ thù địch. Ngồi ở đối diện cô là một người phụ nữ thân thể cốt cảm, xinh đẹp lạnh lùng, tuy rằng dung mạo không hơn cô, nhưng khí chất cao ngạo, không hề làm bộ cũng vô hình bù lại sự chênh lệch nho nhỏ về ngoại hình mang đến.
Lương Thần đi làm, Lan Nguyệt cũng chỉ vì ngày hôm sau sẽ quay về Liêu Đông, cho nên quấn quít lấy Lương Thần đòi hắn đưa cô đến xem đơn vị công tác. Trong phòng khách chỉ còn lại có cô và người phụ nữ tên là Liên Tuyết Phi này.
- Giữa Diệp tiểu thư cô và Lương Thần dường như đã xảy ra chút không thoải mái.
Liên Tuyết Phi mặc bộ váy công sở, bên trong vẻ xinh đẹp kiều diễm hiển thị sự khôn khéo giỏi giang. Cô lấy ánh mắt cười như không, nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà đến cô cũng phải tự than thở này.
- Là Thần nói với cô?
Đôi mày thanh tú của Diệp Tử Thanh khẽ nhíu, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia tức giận lẫn ghen tuông. Cô biết thân phận của đối phương, cũng biết quan hệ của đối phương và Lương Thần. Nghe đối phương tự nhiên mà xưng hô "Thần", trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Không phải.
Liên Tuyết Phi lắc đầu, mỉm cười nói:
- Trước khi tôi đến đây, từng đến chỗ Tề Vũ Nhu và Helen ngay sát vách, bọn tôi tán gẫu rất ăn ý.
Vẻ mặt Diệp Tử Thanh hơi thay đổi. Vì sao Liên Tuyết Phi đi tìm Tề Vũ Nhu và Helen? Còn nữa, câu "tán gẫu rất ăn ý" kia là có ý gì? Giữa mơ hồ, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác nguy hại.
- Diệp tiểu thư, thứ lỗi tôi nói thẳng, tôi cảm thấy rất khó hiểu với thái độ này của cô.
Nhìn vẻ mặt Diệp Tử Thanh, nụ cười gian xảo trên mặt Liên Tuyết Phi càng trở nên rõ rệt:
- Vợ Thần là cô em Diệp Thanh Oánh của cô. Ngoài ra, cô hẳn là hiểu được cả cô, tôi, còn có Tề Vũ Nhu và Helen, đều là tình nhân của Thần. Lấy phân phận và địa vị hiện tại của Thần, có mấy người tình nhân là việc rất bình thường.
- Liên tiểu thư, cô rốt cuộc muốn nói cái gì?
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Thanh không che dấu được vẻ tức giận, lạnh giọng hỏi ngược lại:
- Cô có phải muốn nói, tất cả mọi người đều là tình nhân của Thần, cho nên trên mặt đất đều phải bình đẳng? Tôi không phải em Thanh Oánh của tôi, cho nên không có quyền trách móc Thần hoa tâm lạm tình?
- Diệp tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một câu, cô định chia tay với Thần sao?
Liên Tuyết Phi không trả lời rõ ràng câu hỏi của Diệp Tử Thanh, mặt không biến sắc mà hỏi một câu.
- Chia tay thì sao mà không chia tay thì sao?
Diệp Tử Thanh lạnh lùng mà hồi đáp.
- Nếu cô nói lời chia tay với Thần, như thế thực sự mà nói, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Liên Tuyết Phi vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười như trước, dường như hết sức nghiêm túc nói:
- Còn nếu quyết định không chia taythì xin mời cô tỉnh táo lại, chấp nhận sự thật này đi.
- Liên tiểu thư, xin thứ lỗi tôi cũng nói thẳng một câu, loại suy nghĩ này của cô mới khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nghe xong lời nói của đối phương, Diệp Tử Thanh ngược lại cười phản đối:
- Xin hỏi, cô thật có thể chấp nhận người đàn ông mình thích, bên cạnh liên tiếp xuất hiện hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác không?
- Nếu không thể chấp nhận, vậy thì rời bỏ đi. Nếu lựa chọn ở lại thì phải chấp nhận như vậy.
Liên Tuyết Phi như thể trả lời:
- Quyền đi hay ở, hoàn toàn nắm ở trong tay chúng ta.
- Tôi lại xin hỏi, người đàn ông như vậy có đáng giá để thích không?
Trong đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh hiện lên một chút buồn bã. Những lời này của cô là đang hỏi Liên Tuyết Phi, chẳng bằng là hỏi chính cô. Cô không nỡ chia tay với Lương Thần, nhưng cô lại không thể chịu đựng được sự thật chứng minh Lương Thần tham lam giữ lấy ham muốn nhục dục của mình. Cùng với địa vị Lương Thần không ngừng cao lên, nhục dục của Lương Thần cũng càng ngày càng trở nên mãnh liệt. Có Thanh Oánh, có cô mà còn chưa đủ, lại có thêm cả Liên Tuyết Phi. Mà bây giờ, lại xuất hiện Tề Vũ Nhu và Helen. Như vậy tương lai sẽ còn xuất hiện bao nhiêu người phụ nữ nữa?
- Cô không hiểu ý của tôi.
Liên Tuyết Phi lắc đầu:
- Tôi thích Lương Thần, cho nên tôi có thể tha thứ cho mọi khuyết điểm của Lương Thần, kể cả việc hắn ngoài tôi ra còn có các cô tình nhân này là sự thật. Nếu có một ngày không còn thích nữa thì việc hắn lại thích một người khác, việc đó và tôi còn liên quan gì?
Dừng một chút, lại nói tiếp:
- Lấy góc độ khách quan mà nói, gần như tất cả đàn ông đều thiếu khả năng chống cự những người phụ nữ xinh đẹp. Sức hấp dẫn của Tề Vũ Nhu và Helen, không thua gì cô và Diệp Thanh Oánh em cô. Hơn nữa khi họ chủ động, thậm chí là dùng thủ đoạn trong mọi tình huống, cô cho rằng, Thần có bao nhiêu phần trăm thành công chống cự lại sự hấp dẫn này? Quan hệ giữa nam và nữ, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cho đến lúc càng lún càng sâu.
Nói tới đây, Liên Tuyết Phi dường như nhớ tới cái gì đó, đôi môi mỏ mọng khơi mào một chút hài hước cười nói:
- Thần chắc chắn là đã không nói với cô, hắn lúc đấy là bị Tề Vũ Nhu và Helen buộc trên giường, sau đó bị người ta vô tình mà đẩy ngã.
Diệp Tử Thanh nghe vậy không khỏi ngẩn ra, thấy vẻ mặt đối phương không giống giả bộ, lại liên tưởng đến thân phận sát thủ của hai cô Tề Vũ Nhu và Helen, cô thật ra đối với lời nói của Liên Tuyết Phi thì tin bảy, tám phần. Trong nháy mắt, cô phát hiện sự buồn bực oán trách trong lòng mình không ngờ đã phai nhạt đi không ít.
Ở cổng chính Thành ủy, Lương Thần và Lan Nguyệt sánh bước đi ra phía ngoài. Mặc áo phông, váy cowboy ngắn, trông Lan Nguyệt tràn đầy sức sống thanh xuân, làm cho bảo vệ ở cổng ánh mắt không ngừng dõi theo bóng dáng sắc xảo xinh đẹp kia.
Một chiếc xe tải màu xám chậm rãi dừng lại ở cổng chính Thành ủy. Cửa xe mở ra, một người đàn ông đeo kính râm xuống xe, một tay lần vào trong ngực, một bên hướng về đôi nam nữ đang đi tới hô to:
- Lương Thần!
Nghe có người gọi tên mình, Lương Thần bỗng nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông rút từ trong ngực ra một vật màu đen bóng loáng, nhắm ngay chính mình.
Một tiếng súng vang lên, sau lưng Lan Nguyệt máu tươi bắn tung tóe. Lồng ngực Lương Thần trong nháy mắt tựa như bị một lực mạnh xé dập nát. Hắn xoay người, ôm cô bé đang che trước người mình vào trong lòng. Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng súng thứ hai vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.