Chương 174: Lễ vật chân chính. ( trung)
Trần Trọng
27/02/2013
Các vệ sĩ áo đen đi trước dẫn đường, đưa Lương Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Cam Thược, Vương Phỉ Hạm tới một căn phòng xa hoa rộng rãi. Đây là phòng cấp Tổng Thống nơi Hoàng Triều hội quán chuyên dùng để đón tiếp khách quý. Diện tích hơn 240 mét vuông, bao gồm hai giường chính phụ, phòng khách, thư phòng, nhà tắm, nhà ăn, nhà bếp. Đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ theo phong cách châu Âu. Tấm tranh thảm treo tường đắt giá hay là đồ gốm cổ tinh xảo khiến căn phòng toát lên một vẻ xa hoa khôn tả.
Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thấy điều đó nhưng không bất ngờ còn Lương Thần và Lan Nguyệt thì bị xao động một phen. Căn phòng Tổng Thống trong truyền thuyết này khiến Lương Thần một kẻ mạo danh con nhà quyền quý thực sự kích động. Hắn hận không thể ngẩng mặt lên trời hét rằng: “ Ta muốn làm người có tiền.”
- Anh Lương, hãy đi theo tôi!
Lan Kiếm như vừa nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, đưa tay ra trước mặt Lương Thần làm động tác mời.
Lương Thần lập tức hiểu ra, hẳn là vị tổng giám đốc Lâm kia muốn gặp hắn, vì thế hắn tươi cười và hạ giọng nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm:
- Không sao, tôi đi một chút rồi về
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần xoay người đi theo Lan Kiếm ra khỏi cửa phòng.
Nhìn Lương Thần đi ra, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh nhìn nhau đầy lo lắng. Diệp Thanh Oánh thì lẳng lặng ngồi ở sofa, ánh mắt đảo qua mẹ và chị Tử Thanh, trong lòng suy nghĩ rối bời. Chỉ có người không hiểu rõ sự tình, cô bé Lan Nguyệt nắm đôi bàn tay, tò mò quan sát xung quanh căn phòng được bài trí tráng lệ này.
Đi theo Lan Kiếm đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lan Kiếm dừng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho Lương Thần đi vào.
Đẩy cửa bước vào, Lương Thần phát hiện đây lại là một căn phòng xa hoa khác, nhưng khiến hắn thấy kì lạ là trong căn phòng toát lên vẻ xa xỉ này thì không còn ai khác ngoài hắn.
- Tổng giám đốc bảo anh chờ.
Người vệ sĩ đứng gác ở ngoài cửa trả lời.
Vậy thì chờ thôi! Lương Thần quay trở về phòng khách, như là đi tham quan đánh giá sự bài trí xung quanh của căn phòng, sau đó ngồi thoải mái lên chiếc sofa đắt tiền làm bằng da thật, vô tình lấy ra một điếu xì gà từ trong bộ Âu phục.
Ồ, hút một điếu xì gà sẽ không sao chứ? Lương Thần lấy ra một chiếc bật lửa St Dupont (1) được dát bằng kim cương đốt điếu xì gà. Dẫu sao cũng chỉ là một điếu xì gà, chắc ông tổng giám đốc Lâm kia sẽ không tính toán đâu nhỉ?
1. Bật lửa St Dupont:
http://1870s/
Đương nhiên nếu Lương Thần biết trên tay hắn đang cầm điếu xì gà có giá gần bốn nghìn nhân dân tệ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Hút được hơn nửa điếu xì gà, đang chìm đắm trong hương vị thơm nồng và tinh khiết của nó, Lương Thần bỗng thấy có tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại không khỏi có cảm giác run sợ.
Đứng ở chỗ cửa ra vào không phải là vị tổng giám đốc Lâm mà là một cô gái. Chính là người ở bữa tiệc rượu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, một trong hai cô gái minh tinh đang rất hot, thần tượng của cô bé Lan Nguyệt, Bạch Băng!
- Cô Bạch! Sao cô lại tới đây.
Gạt nhẹ tàn xì gà ở trên bàn trà thủy tinh, Lương Thần đứng lên hỏi một câu đầy kinh ngạc.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Bạch Băng là một người tay cầm xì gà, trên người toát ra vẻ của một công tử quyền quý hạng sang. Trên gương mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, ý niệm trong lòng ban đầu còn do dự, lúc này đã trở nên kiên định. Thậm chí cô cảm thấy may mắn vì kẻ mua lần đầu tiên của cô không phải là một tên phú thương béo phị, cũng không phải người gầy như xác khô hay là một lão già háo sắc tóc bạc da mồi.
- Anh Lương , tôi đến để tiếp anh.
Bạch Băng vẫn mặc bộ lễ phục thêu tay theo kiểu Trung Quốc, đi một đôi dép cao gót màu đen bước tới cạnh Lương Thần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười dễ thương nhưng đôi mắt lại không giấu đi được sự ngượng ngùng và bối rối. Cô là một diễn viên không tồi, nhưng đối diện với lần đầu tiên của đời người, cô không thể nào dễ dàng mà diễn tốt nhân vật hiện tại như trên màn ảnh được.
- Khụ, tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Cát Ân và các vị lãnh đạo của công ty các cô rồi, sao họ lại làm khó cô vậy?
Trong lòng Lương Thần có chút khó chịu
- Nếu họ đã để tôi làm chủ, sao đến lúc lại nuốt lời, thế không phải đưa tôi ra làm trò cười sao?
- Không phải, là tôi tự nguyện!
Bạch băng khẽ cắn đôi môi đỏ của mình, đánh bạo bước đến trước mặt Lương Thần, đưa đôi bàn tay ngọc ngà ôm lấy cổ của hắn và nói nhỏ:
- Anh Lương, tôi vẫn còn trong trắng, anh hãy yêu tôi đi!
Trong đầu Lương Thần lúc này thấy rối loạn. Tình cảnh này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Một mỹ nữ chủ động ôm lấy, yêu cầu bản thân mình chiếm lấy tấm thân trong trắng của cô ta! Cái này… không phải hắn đang mơ chứ? Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần vội vàng đẩy nhẹ Bạch Băng ra, hơi xấu hổ nói:
- Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô lại làm như vậy, khiến tôi hơi choáng váng.
- Tôi đã bán chính mình với một cái giá cao
Đôi mắt của Bạch Băng ngân ngấn lệ, tự giễu mình mà nói:
- Hơn nữa người tôi phải tiếp là anh, nên tôi đến đây
- Ban đầu cô không phải sao?
Lương Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng đối phương là một người biết giữ mình trong sạch, không ngờ rằng cuối cùng lại đi đến bước đường phải bán thân. Hắn bất chợt nhớ tới bữa tiệc rượu, nơi Lâm Tử Hiên nói với hắn những điều tào lao : - Cho anh một trăm nghìn, anh sẽ giữ vững tôn nghiêm của mình, cho anh một triệu anh sẽ dao động, cho anh mười triệu anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng cho anh một trăm triệu thì anh sẽ bán đứng cả linh hồn của mình!
Trên thực tế không cần một trăm triệu, mười triệu thậm chí ít hơn cũng có thể khiến kẻ có ý chí không kiên định biến chất. Đối diện với sức hút lớn lao của tiền bạc, rất ít người có thể giữ vững được mình. Ban đầu cô Bạch Băng này từ chối chẳng qua vì lo lắng những gì bản thân bỏ ra không được đáp trả xứng đáng, nhưng bây giờ một con số rõ ràng, ba mươi triệu có thể khiến cô ta từ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình.
- Tôi biết trong lòng anh chắc chắn sẽ khinh thường tôi! Thực ra thì tôi cố gắng giữ gìn lần đầu tiên của mình là vì muốn một ngày bán được với giá cao!
Bạch Băng lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố cười và nói:
- Tôi là người yêu hư vinh, ba mươi triệu với anh có thể không đáng là bao, nhưng với tôi thì lại là một số tiền mà cả đời không kiếm được. Những thế hệ trước đã cho tôi rất nhiều bài học, vì thế tôi mong ước có ngày, dùng dung nhan của mình để trói buộc trái tim một vị công tử quyền quý nào đó, và đường đường chính chính bước vào giới quý tộc!
Lương Thần khẽ thở dài, mỗi người đều có nhân sinh quan, mong ước của riêng mình, hắn không có lí do gì để chỉ trích cô ta, hắn cũng không hề khinh thường, thậm chí đối với sự thản nhiên của Bạch Băng hắn còn cảm thấy yêu thích.
Chỉ là với lời nói của Bạch Băng, hắn có chút không tán đồng: Ba mươi triệu đối với hắn không đáng là bao sao? Đúng vậy, trong mắt Bạch Băng thì hắn là một công tử quyền quý hạng nhất. Chỉ có điều, hàng giả thì mãi vần là hàng giả, toàn bộ tài sản đứng tên hắn cộng lại thậm chí còn không được ba vạn! Đặt hắn vào hoàn cảnh đó, nếu cho hắn ba mươi triệu, bắt hắn qua đêm với một người con gái xấu, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
- Tha lỗi cho tôi đã nói những lời vô nghĩa đó với anh, tôi cũng không biết làm sao nữa!
Bạch Băng cười một cách áy náy, ngẩng cao đầu hôn nhẹ một cái vào má Lương Thần, bèn ngượng ngùng nói:
- Tôi đi tắm, anh có thể ở phòng ngủ chờ tôi!
- Đợi một chút!
Lương Thần vội vàng kéo đối phương lại và nói.
- Anh muốn luôn bây giờ sao?
Khuôn mặt Bạch Băng đỏ ửng lên, nói nhỏ:
- Vậy cũng được, để đêm thì tôi tắm
- Tôi muốn nói không phải cái đó!
Lương Thần lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, nói một cách chân thật:
- Tôi muốn hỏi cô, nếu là vì quyết định của tôi mà khiến cô mất đi cơ hội có được ba mươi triệu, cô sẽ làm sao?
- Anh Lương, anh không muốn tôi sao?
Bạch Băng có chút kinh ngạc, sau đó buồn rầu mà nói:
- Tuy tôi không xinh đẹp bằng bạn gái anh, nhưng tự thấy cũng không tệ, hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ bám lấy anh, tôi biết thân phận của mình là gì. Tôi cũng không có hy vọng xa vời gì cả!
- Tôi chỉ là không muốn!
Từng có lúc, trong lòng Lương Thần sản sinh một ý nghĩ gian ác, hắn biết rằng chỉ cẩn giơ tay ra là có thể chiếm hữu được người con gái xinh đẹp này. Không thể phủ nhận, nếu có thể chiếm hữu được minh tinh thần tượng mà bao người ái mộ, thì đối với một người bình dân như hắn sẽ hấp dẫn nhường nào.
Nhưng Lương Thần biết rằng hắn không thể. Thanh Oánh là bạn gái hiện tại của hắn, hắn làm như vậy là phản bội! Hơn nữa ông tổng giám đốc Lâm kia rốt cuộc đang có ý đồ gì? Điều bí ẩn không có lời đáp này khiến hắn thấy sợ hãi . Sao lại hoang phí bạc triệu dùng tấm thân trong trắng của một người con gái để lấy lòng hắn. Nghĩ đi nghĩ lại đều khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Lương Thần thừa nhận bản thân có chút động lòng, những hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình bằng lí trí, cho nên hắn cự tuyệt.
- Nếu anh không muốn tôi, như vậy tôi cũng không mặt dày mà cầu xin anh !
Lương Thần không ngờ người con gái này lại bình tĩnh như vậy. Cô ta bước tới quầy ba cách đó không xa, lấy ra hai chén thủy tinh và mở một chai rượu.
Bạch Băng quay lại, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lương Thần, cười và nói:
- Anh Lương, uống hết chén rượu này tôi sẽ rời khỏi đây, chúc anh một buổi tối vui vẻ!
Nhẹ nhàng cụng ly với Bạch Băng, nhìn thấy cô ta uống hết ly rượu, để bày tỏ lịch sự hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu này.
Sau khi rượu trôi vào bụng, Lương Thần cảm giác nóng bức như là đã uống một loại rượu trắng nào đó, đặt ly xuống, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bạch Băng hắn nói:
- Cô Bạch, để tôi tiễn cô!
- Được
Bạch Băng đột nhiên cười một cách nũng nịu, bước được hai bước bỗng đổ người ra, lao vào trong lòng của Lương Thần, sau đó ưm một tiếng, hai cánh tay ngọc ngà quấn lấy cổ Lương thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Tôi thấy mềm nhũn hết cả! Lại nóng nữa, anh Lương, anh có nóng không?
Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có sự nóng nực xuất phát từ dạ dày, lên như diều gặp gió, phút chốc đã lan tỏa khắp cơ thể. Độ nhạy cảm của xúc giác của hắn tăng lên mười lần, chỉ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng sao mà thơm, mềm mại đến thế, khiến hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu.
- Trong rượu đã bỏ cái gì vậy?
Người hỏi câu này không phải Lương Thần, mà là Vương Phỉ Hạm, ở trong một căn phòng khác. Nhìn đôi nam nữ sắc mặt đỏ rực, thở hổn hển trên màn hình giám sát tinh thể lỏng, cô bất giác quay đầu đi, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.Các vệ sĩ áo đen đi trước dẫn đường, đưa Lương Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Cam Thược, Vương Phỉ Hạm tới một căn phòng xa hoa rộng rãi. Đây là phòng cấp Tổng Thống nơi Hoàng Triều hội quán chuyên dùng để đón tiếp khách quý. Diện tích hơn 240 mét vuông, bao gồm hai giường chính phụ, phòng khách, thư phòng, nhà tắm, nhà ăn, nhà bếp. Đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ theo phong cách châu Âu. Tấm tranh thảm treo tường đắt giá hay là đồ gốm cổ tinh xảo khiến căn phòng toát lên một vẻ xa hoa khôn tả.
Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thấy điều đó nhưng không bất ngờ còn Lương Thần và Lan Nguyệt thì bị xao động một phen. Căn phòng Tổng Thống trong truyền thuyết này khiến Lương Thần một kẻ mạo danh con nhà quyền quý thực sự kích động. Hắn hận không thể ngẩng mặt lên trời hét rằng: “ Ta muốn làm người có tiền.”
- Anh Lương, hãy đi theo tôi!
Lan Kiếm như vừa nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, đưa tay ra trước mặt Lương Thần làm động tác mời.
Lương Thần lập tức hiểu ra, hẳn là vị tổng giám đốc Lâm kia muốn gặp hắn, vì thế hắn tươi cười và hạ giọng nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm:
- Không sao, tôi đi một chút rồi về
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần xoay người đi theo Lan Kiếm ra khỏi cửa phòng.
Nhìn Lương Thần đi ra, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh nhìn nhau đầy lo lắng. Diệp Thanh Oánh thì lẳng lặng ngồi ở sofa, ánh mắt đảo qua mẹ và chị Tử Thanh, trong lòng suy nghĩ rối bời. Chỉ có người không hiểu rõ sự tình, cô bé Lan Nguyệt nắm đôi bàn tay, tò mò quan sát xung quanh căn phòng được bài trí tráng lệ này.
Đi theo Lan Kiếm đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lan Kiếm dừng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho Lương Thần đi vào.
Đẩy cửa bước vào, Lương Thần phát hiện đây lại là một căn phòng xa hoa khác, nhưng khiến hắn thấy kì lạ là trong căn phòng toát lên vẻ xa xỉ này thì không còn ai khác ngoài hắn.
- Tổng giám đốc bảo anh chờ.
Người vệ sĩ đứng gác ở ngoài cửa trả lời.
Vậy thì chờ thôi! Lương Thần quay trở về phòng khách, như là đi tham quan đánh giá sự bài trí xung quanh của căn phòng, sau đó ngồi thoải mái lên chiếc sofa đắt tiền làm bằng da thật, vô tình lấy ra một điếu xì gà từ trong bộ Âu phục.
Ồ, hút một điếu xì gà sẽ không sao chứ? Lương Thần lấy ra một chiếc bật lửa St Dupont (1) được dát bằng kim cương đốt điếu xì gà. Dẫu sao cũng chỉ là một điếu xì gà, chắc ông tổng giám đốc Lâm kia sẽ không tính toán đâu nhỉ?
1. Bật lửa St Dupont:
http://1870s/
Đương nhiên nếu Lương Thần biết trên tay hắn đang cầm điếu xì gà có giá gần bốn nghìn nhân dân tệ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Hút được hơn nửa điếu xì gà, đang chìm đắm trong hương vị thơm nồng và tinh khiết của nó, Lương Thần bỗng thấy có tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại không khỏi có cảm giác run sợ.
Đứng ở chỗ cửa ra vào không phải là vị tổng giám đốc Lâm mà là một cô gái. Chính là người ở bữa tiệc rượu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, một trong hai cô gái minh tinh đang rất hot, thần tượng của cô bé Lan Nguyệt, Bạch Băng!
- Cô Bạch! Sao cô lại tới đây.
Gạt nhẹ tàn xì gà ở trên bàn trà thủy tinh, Lương Thần đứng lên hỏi một câu đầy kinh ngạc.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Bạch Băng là một người tay cầm xì gà, trên người toát ra vẻ của một công tử quyền quý hạng sang. Trên gương mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, ý niệm trong lòng ban đầu còn do dự, lúc này đã trở nên kiên định. Thậm chí cô cảm thấy may mắn vì kẻ mua lần đầu tiên của cô không phải là một tên phú thương béo phị, cũng không phải người gầy như xác khô hay là một lão già háo sắc tóc bạc da mồi.
- Anh Lương , tôi đến để tiếp anh.
Bạch Băng vẫn mặc bộ lễ phục thêu tay theo kiểu Trung Quốc, đi một đôi dép cao gót màu đen bước tới cạnh Lương Thần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười dễ thương nhưng đôi mắt lại không giấu đi được sự ngượng ngùng và bối rối. Cô là một diễn viên không tồi, nhưng đối diện với lần đầu tiên của đời người, cô không thể nào dễ dàng mà diễn tốt nhân vật hiện tại như trên màn ảnh được.
- Khụ, tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Cát Ân và các vị lãnh đạo của công ty các cô rồi, sao họ lại làm khó cô vậy?
Trong lòng Lương Thần có chút khó chịu
- Nếu họ đã để tôi làm chủ, sao đến lúc lại nuốt lời, thế không phải đưa tôi ra làm trò cười sao?
- Không phải, là tôi tự nguyện!
Bạch băng khẽ cắn đôi môi đỏ của mình, đánh bạo bước đến trước mặt Lương Thần, đưa đôi bàn tay ngọc ngà ôm lấy cổ của hắn và nói nhỏ:
- Anh Lương, tôi vẫn còn trong trắng, anh hãy yêu tôi đi!
Trong đầu Lương Thần lúc này thấy rối loạn. Tình cảnh này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Một mỹ nữ chủ động ôm lấy, yêu cầu bản thân mình chiếm lấy tấm thân trong trắng của cô ta! Cái này… không phải hắn đang mơ chứ? Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần vội vàng đẩy nhẹ Bạch Băng ra, hơi xấu hổ nói:
- Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô lại làm như vậy, khiến tôi hơi choáng váng.
- Tôi đã bán chính mình với một cái giá cao
Đôi mắt của Bạch Băng ngân ngấn lệ, tự giễu mình mà nói:
- Hơn nữa người tôi phải tiếp là anh, nên tôi đến đây
- Ban đầu cô không phải sao?
Lương Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng đối phương là một người biết giữ mình trong sạch, không ngờ rằng cuối cùng lại đi đến bước đường phải bán thân. Hắn bất chợt nhớ tới bữa tiệc rượu, nơi Lâm Tử Hiên nói với hắn những điều tào lao : - Cho anh một trăm nghìn, anh sẽ giữ vững tôn nghiêm của mình, cho anh một triệu anh sẽ dao động, cho anh mười triệu anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng cho anh một trăm triệu thì anh sẽ bán đứng cả linh hồn của mình!
Trên thực tế không cần một trăm triệu, mười triệu thậm chí ít hơn cũng có thể khiến kẻ có ý chí không kiên định biến chất. Đối diện với sức hút lớn lao của tiền bạc, rất ít người có thể giữ vững được mình. Ban đầu cô Bạch Băng này từ chối chẳng qua vì lo lắng những gì bản thân bỏ ra không được đáp trả xứng đáng, nhưng bây giờ một con số rõ ràng, ba mươi triệu có thể khiến cô ta từ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình.
- Tôi biết trong lòng anh chắc chắn sẽ khinh thường tôi! Thực ra thì tôi cố gắng giữ gìn lần đầu tiên của mình là vì muốn một ngày bán được với giá cao!
Bạch Băng lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố cười và nói:
- Tôi là người yêu hư vinh, ba mươi triệu với anh có thể không đáng là bao, nhưng với tôi thì lại là một số tiền mà cả đời không kiếm được. Những thế hệ trước đã cho tôi rất nhiều bài học, vì thế tôi mong ước có ngày, dùng dung nhan của mình để trói buộc trái tim một vị công tử quyền quý nào đó, và đường đường chính chính bước vào giới quý tộc!
Lương Thần khẽ thở dài, mỗi người đều có nhân sinh quan, mong ước của riêng mình, hắn không có lí do gì để chỉ trích cô ta, hắn cũng không hề khinh thường, thậm chí đối với sự thản nhiên của Bạch Băng hắn còn cảm thấy yêu thích.
Chỉ là với lời nói của Bạch Băng, hắn có chút không tán đồng: Ba mươi triệu đối với hắn không đáng là bao sao? Đúng vậy, trong mắt Bạch Băng thì hắn là một công tử quyền quý hạng nhất. Chỉ có điều, hàng giả thì mãi vần là hàng giả, toàn bộ tài sản đứng tên hắn cộng lại thậm chí còn không được ba vạn! Đặt hắn vào hoàn cảnh đó, nếu cho hắn ba mươi triệu, bắt hắn qua đêm với một người con gái xấu, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
- Tha lỗi cho tôi đã nói những lời vô nghĩa đó với anh, tôi cũng không biết làm sao nữa!
Bạch Băng cười một cách áy náy, ngẩng cao đầu hôn nhẹ một cái vào má Lương Thần, bèn ngượng ngùng nói:
- Tôi đi tắm, anh có thể ở phòng ngủ chờ tôi!
- Đợi một chút!
Lương Thần vội vàng kéo đối phương lại và nói.
- Anh muốn luôn bây giờ sao?
Khuôn mặt Bạch Băng đỏ ửng lên, nói nhỏ:
- Vậy cũng được, để đêm thì tôi tắm
- Tôi muốn nói không phải cái đó!
Lương Thần lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, nói một cách chân thật:
- Tôi muốn hỏi cô, nếu là vì quyết định của tôi mà khiến cô mất đi cơ hội có được ba mươi triệu, cô sẽ làm sao?
- Anh Lương, anh không muốn tôi sao?
Bạch Băng có chút kinh ngạc, sau đó buồn rầu mà nói:
- Tuy tôi không xinh đẹp bằng bạn gái anh, nhưng tự thấy cũng không tệ, hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ bám lấy anh, tôi biết thân phận của mình là gì. Tôi cũng không có hy vọng xa vời gì cả!
- Tôi chỉ là không muốn!
Từng có lúc, trong lòng Lương Thần sản sinh một ý nghĩ gian ác, hắn biết rằng chỉ cẩn giơ tay ra là có thể chiếm hữu được người con gái xinh đẹp này. Không thể phủ nhận, nếu có thể chiếm hữu được minh tinh thần tượng mà bao người ái mộ, thì đối với một người bình dân như hắn sẽ hấp dẫn nhường nào.
Nhưng Lương Thần biết rằng hắn không thể. Thanh Oánh là bạn gái hiện tại của hắn, hắn làm như vậy là phản bội! Hơn nữa ông tổng giám đốc Lâm kia rốt cuộc đang có ý đồ gì? Điều bí ẩn không có lời đáp này khiến hắn thấy sợ hãi . Sao lại hoang phí bạc triệu dùng tấm thân trong trắng của một người con gái để lấy lòng hắn. Nghĩ đi nghĩ lại đều khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Lương Thần thừa nhận bản thân có chút động lòng, những hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình bằng lí trí, cho nên hắn cự tuyệt.
- Nếu anh không muốn tôi, như vậy tôi cũng không mặt dày mà cầu xin anh !
Lương Thần không ngờ người con gái này lại bình tĩnh như vậy. Cô ta bước tới quầy ba cách đó không xa, lấy ra hai chén thủy tinh và mở một chai rượu.
Bạch Băng quay lại, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lương Thần, cười và nói:
- Anh Lương, uống hết chén rượu này tôi sẽ rời khỏi đây, chúc anh một buổi tối vui vẻ!
Nhẹ nhàng cụng ly với Bạch Băng, nhìn thấy cô ta uống hết ly rượu, để bày tỏ lịch sự hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu này.
Sau khi rượu trôi vào bụng, Lương Thần cảm giác nóng bức như là đã uống một loại rượu trắng nào đó, đặt ly xuống, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bạch Băng hắn nói:
- Cô Bạch, để tôi tiễn cô!
- Được
Bạch Băng đột nhiên cười một cách nũng nịu, bước được hai bước bỗng đổ người ra, lao vào trong lòng của Lương Thần, sau đó ưm một tiếng, hai cánh tay ngọc ngà quấn lấy cổ Lương thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Tôi thấy mềm nhũn hết cả! Lại nóng nữa, anh Lương, anh có nóng không?
Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có sự nóng nực xuất phát từ dạ dày, lên như diều gặp gió, phút chốc đã lan tỏa khắp cơ thể. Độ nhạy cảm của xúc giác của hắn tăng lên mười lần, chỉ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng sao mà thơm, mềm mại đến thế, khiến hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu.
- Trong rượu đã bỏ cái gì vậy?
Người hỏi câu này không phải Lương Thần, mà là Vương Phỉ Hạm, ở trong một căn phòng khác. Nhìn đôi nam nữ sắc mặt đỏ rực, thở hổn hển trên màn hình giám sát tinh thể lỏng, cô bất giác quay đầu đi, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thấy điều đó nhưng không bất ngờ còn Lương Thần và Lan Nguyệt thì bị xao động một phen. Căn phòng Tổng Thống trong truyền thuyết này khiến Lương Thần một kẻ mạo danh con nhà quyền quý thực sự kích động. Hắn hận không thể ngẩng mặt lên trời hét rằng: “ Ta muốn làm người có tiền.”
- Anh Lương, hãy đi theo tôi!
Lan Kiếm như vừa nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, đưa tay ra trước mặt Lương Thần làm động tác mời.
Lương Thần lập tức hiểu ra, hẳn là vị tổng giám đốc Lâm kia muốn gặp hắn, vì thế hắn tươi cười và hạ giọng nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm:
- Không sao, tôi đi một chút rồi về
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần xoay người đi theo Lan Kiếm ra khỏi cửa phòng.
Nhìn Lương Thần đi ra, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh nhìn nhau đầy lo lắng. Diệp Thanh Oánh thì lẳng lặng ngồi ở sofa, ánh mắt đảo qua mẹ và chị Tử Thanh, trong lòng suy nghĩ rối bời. Chỉ có người không hiểu rõ sự tình, cô bé Lan Nguyệt nắm đôi bàn tay, tò mò quan sát xung quanh căn phòng được bài trí tráng lệ này.
Đi theo Lan Kiếm đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lan Kiếm dừng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho Lương Thần đi vào.
Đẩy cửa bước vào, Lương Thần phát hiện đây lại là một căn phòng xa hoa khác, nhưng khiến hắn thấy kì lạ là trong căn phòng toát lên vẻ xa xỉ này thì không còn ai khác ngoài hắn.
- Tổng giám đốc bảo anh chờ.
Người vệ sĩ đứng gác ở ngoài cửa trả lời.
Vậy thì chờ thôi! Lương Thần quay trở về phòng khách, như là đi tham quan đánh giá sự bài trí xung quanh của căn phòng, sau đó ngồi thoải mái lên chiếc sofa đắt tiền làm bằng da thật, vô tình lấy ra một điếu xì gà từ trong bộ Âu phục.
Ồ, hút một điếu xì gà sẽ không sao chứ? Lương Thần lấy ra một chiếc bật lửa St Dupont (1) được dát bằng kim cương đốt điếu xì gà. Dẫu sao cũng chỉ là một điếu xì gà, chắc ông tổng giám đốc Lâm kia sẽ không tính toán đâu nhỉ?
1. Bật lửa St Dupont:
http://1870s/
Đương nhiên nếu Lương Thần biết trên tay hắn đang cầm điếu xì gà có giá gần bốn nghìn nhân dân tệ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Hút được hơn nửa điếu xì gà, đang chìm đắm trong hương vị thơm nồng và tinh khiết của nó, Lương Thần bỗng thấy có tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại không khỏi có cảm giác run sợ.
Đứng ở chỗ cửa ra vào không phải là vị tổng giám đốc Lâm mà là một cô gái. Chính là người ở bữa tiệc rượu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, một trong hai cô gái minh tinh đang rất hot, thần tượng của cô bé Lan Nguyệt, Bạch Băng!
- Cô Bạch! Sao cô lại tới đây.
Gạt nhẹ tàn xì gà ở trên bàn trà thủy tinh, Lương Thần đứng lên hỏi một câu đầy kinh ngạc.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Bạch Băng là một người tay cầm xì gà, trên người toát ra vẻ của một công tử quyền quý hạng sang. Trên gương mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, ý niệm trong lòng ban đầu còn do dự, lúc này đã trở nên kiên định. Thậm chí cô cảm thấy may mắn vì kẻ mua lần đầu tiên của cô không phải là một tên phú thương béo phị, cũng không phải người gầy như xác khô hay là một lão già háo sắc tóc bạc da mồi.
- Anh Lương , tôi đến để tiếp anh.
Bạch Băng vẫn mặc bộ lễ phục thêu tay theo kiểu Trung Quốc, đi một đôi dép cao gót màu đen bước tới cạnh Lương Thần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười dễ thương nhưng đôi mắt lại không giấu đi được sự ngượng ngùng và bối rối. Cô là một diễn viên không tồi, nhưng đối diện với lần đầu tiên của đời người, cô không thể nào dễ dàng mà diễn tốt nhân vật hiện tại như trên màn ảnh được.
- Khụ, tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Cát Ân và các vị lãnh đạo của công ty các cô rồi, sao họ lại làm khó cô vậy?
Trong lòng Lương Thần có chút khó chịu
- Nếu họ đã để tôi làm chủ, sao đến lúc lại nuốt lời, thế không phải đưa tôi ra làm trò cười sao?
- Không phải, là tôi tự nguyện!
Bạch băng khẽ cắn đôi môi đỏ của mình, đánh bạo bước đến trước mặt Lương Thần, đưa đôi bàn tay ngọc ngà ôm lấy cổ của hắn và nói nhỏ:
- Anh Lương, tôi vẫn còn trong trắng, anh hãy yêu tôi đi!
Trong đầu Lương Thần lúc này thấy rối loạn. Tình cảnh này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Một mỹ nữ chủ động ôm lấy, yêu cầu bản thân mình chiếm lấy tấm thân trong trắng của cô ta! Cái này… không phải hắn đang mơ chứ? Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần vội vàng đẩy nhẹ Bạch Băng ra, hơi xấu hổ nói:
- Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô lại làm như vậy, khiến tôi hơi choáng váng.
- Tôi đã bán chính mình với một cái giá cao
Đôi mắt của Bạch Băng ngân ngấn lệ, tự giễu mình mà nói:
- Hơn nữa người tôi phải tiếp là anh, nên tôi đến đây
- Ban đầu cô không phải sao?
Lương Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng đối phương là một người biết giữ mình trong sạch, không ngờ rằng cuối cùng lại đi đến bước đường phải bán thân. Hắn bất chợt nhớ tới bữa tiệc rượu, nơi Lâm Tử Hiên nói với hắn những điều tào lao : - Cho anh một trăm nghìn, anh sẽ giữ vững tôn nghiêm của mình, cho anh một triệu anh sẽ dao động, cho anh mười triệu anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng cho anh một trăm triệu thì anh sẽ bán đứng cả linh hồn của mình!
Trên thực tế không cần một trăm triệu, mười triệu thậm chí ít hơn cũng có thể khiến kẻ có ý chí không kiên định biến chất. Đối diện với sức hút lớn lao của tiền bạc, rất ít người có thể giữ vững được mình. Ban đầu cô Bạch Băng này từ chối chẳng qua vì lo lắng những gì bản thân bỏ ra không được đáp trả xứng đáng, nhưng bây giờ một con số rõ ràng, ba mươi triệu có thể khiến cô ta từ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình.
- Tôi biết trong lòng anh chắc chắn sẽ khinh thường tôi! Thực ra thì tôi cố gắng giữ gìn lần đầu tiên của mình là vì muốn một ngày bán được với giá cao!
Bạch Băng lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố cười và nói:
- Tôi là người yêu hư vinh, ba mươi triệu với anh có thể không đáng là bao, nhưng với tôi thì lại là một số tiền mà cả đời không kiếm được. Những thế hệ trước đã cho tôi rất nhiều bài học, vì thế tôi mong ước có ngày, dùng dung nhan của mình để trói buộc trái tim một vị công tử quyền quý nào đó, và đường đường chính chính bước vào giới quý tộc!
Lương Thần khẽ thở dài, mỗi người đều có nhân sinh quan, mong ước của riêng mình, hắn không có lí do gì để chỉ trích cô ta, hắn cũng không hề khinh thường, thậm chí đối với sự thản nhiên của Bạch Băng hắn còn cảm thấy yêu thích.
Chỉ là với lời nói của Bạch Băng, hắn có chút không tán đồng: Ba mươi triệu đối với hắn không đáng là bao sao? Đúng vậy, trong mắt Bạch Băng thì hắn là một công tử quyền quý hạng nhất. Chỉ có điều, hàng giả thì mãi vần là hàng giả, toàn bộ tài sản đứng tên hắn cộng lại thậm chí còn không được ba vạn! Đặt hắn vào hoàn cảnh đó, nếu cho hắn ba mươi triệu, bắt hắn qua đêm với một người con gái xấu, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
- Tha lỗi cho tôi đã nói những lời vô nghĩa đó với anh, tôi cũng không biết làm sao nữa!
Bạch Băng cười một cách áy náy, ngẩng cao đầu hôn nhẹ một cái vào má Lương Thần, bèn ngượng ngùng nói:
- Tôi đi tắm, anh có thể ở phòng ngủ chờ tôi!
- Đợi một chút!
Lương Thần vội vàng kéo đối phương lại và nói.
- Anh muốn luôn bây giờ sao?
Khuôn mặt Bạch Băng đỏ ửng lên, nói nhỏ:
- Vậy cũng được, để đêm thì tôi tắm
- Tôi muốn nói không phải cái đó!
Lương Thần lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, nói một cách chân thật:
- Tôi muốn hỏi cô, nếu là vì quyết định của tôi mà khiến cô mất đi cơ hội có được ba mươi triệu, cô sẽ làm sao?
- Anh Lương, anh không muốn tôi sao?
Bạch Băng có chút kinh ngạc, sau đó buồn rầu mà nói:
- Tuy tôi không xinh đẹp bằng bạn gái anh, nhưng tự thấy cũng không tệ, hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ bám lấy anh, tôi biết thân phận của mình là gì. Tôi cũng không có hy vọng xa vời gì cả!
- Tôi chỉ là không muốn!
Từng có lúc, trong lòng Lương Thần sản sinh một ý nghĩ gian ác, hắn biết rằng chỉ cẩn giơ tay ra là có thể chiếm hữu được người con gái xinh đẹp này. Không thể phủ nhận, nếu có thể chiếm hữu được minh tinh thần tượng mà bao người ái mộ, thì đối với một người bình dân như hắn sẽ hấp dẫn nhường nào.
Nhưng Lương Thần biết rằng hắn không thể. Thanh Oánh là bạn gái hiện tại của hắn, hắn làm như vậy là phản bội! Hơn nữa ông tổng giám đốc Lâm kia rốt cuộc đang có ý đồ gì? Điều bí ẩn không có lời đáp này khiến hắn thấy sợ hãi . Sao lại hoang phí bạc triệu dùng tấm thân trong trắng của một người con gái để lấy lòng hắn. Nghĩ đi nghĩ lại đều khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Lương Thần thừa nhận bản thân có chút động lòng, những hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình bằng lí trí, cho nên hắn cự tuyệt.
- Nếu anh không muốn tôi, như vậy tôi cũng không mặt dày mà cầu xin anh !
Lương Thần không ngờ người con gái này lại bình tĩnh như vậy. Cô ta bước tới quầy ba cách đó không xa, lấy ra hai chén thủy tinh và mở một chai rượu.
Bạch Băng quay lại, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lương Thần, cười và nói:
- Anh Lương, uống hết chén rượu này tôi sẽ rời khỏi đây, chúc anh một buổi tối vui vẻ!
Nhẹ nhàng cụng ly với Bạch Băng, nhìn thấy cô ta uống hết ly rượu, để bày tỏ lịch sự hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu này.
Sau khi rượu trôi vào bụng, Lương Thần cảm giác nóng bức như là đã uống một loại rượu trắng nào đó, đặt ly xuống, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bạch Băng hắn nói:
- Cô Bạch, để tôi tiễn cô!
- Được
Bạch Băng đột nhiên cười một cách nũng nịu, bước được hai bước bỗng đổ người ra, lao vào trong lòng của Lương Thần, sau đó ưm một tiếng, hai cánh tay ngọc ngà quấn lấy cổ Lương thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Tôi thấy mềm nhũn hết cả! Lại nóng nữa, anh Lương, anh có nóng không?
Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có sự nóng nực xuất phát từ dạ dày, lên như diều gặp gió, phút chốc đã lan tỏa khắp cơ thể. Độ nhạy cảm của xúc giác của hắn tăng lên mười lần, chỉ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng sao mà thơm, mềm mại đến thế, khiến hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu.
- Trong rượu đã bỏ cái gì vậy?
Người hỏi câu này không phải Lương Thần, mà là Vương Phỉ Hạm, ở trong một căn phòng khác. Nhìn đôi nam nữ sắc mặt đỏ rực, thở hổn hển trên màn hình giám sát tinh thể lỏng, cô bất giác quay đầu đi, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.Các vệ sĩ áo đen đi trước dẫn đường, đưa Lương Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Cam Thược, Vương Phỉ Hạm tới một căn phòng xa hoa rộng rãi. Đây là phòng cấp Tổng Thống nơi Hoàng Triều hội quán chuyên dùng để đón tiếp khách quý. Diện tích hơn 240 mét vuông, bao gồm hai giường chính phụ, phòng khách, thư phòng, nhà tắm, nhà ăn, nhà bếp. Đồ đạc trong nhà đều làm bằng gỗ theo phong cách châu Âu. Tấm tranh thảm treo tường đắt giá hay là đồ gốm cổ tinh xảo khiến căn phòng toát lên một vẻ xa hoa khôn tả.
Ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh thấy điều đó nhưng không bất ngờ còn Lương Thần và Lan Nguyệt thì bị xao động một phen. Căn phòng Tổng Thống trong truyền thuyết này khiến Lương Thần một kẻ mạo danh con nhà quyền quý thực sự kích động. Hắn hận không thể ngẩng mặt lên trời hét rằng: “ Ta muốn làm người có tiền.”
- Anh Lương, hãy đi theo tôi!
Lan Kiếm như vừa nhận được mệnh lệnh từ tai nghe, đưa tay ra trước mặt Lương Thần làm động tác mời.
Lương Thần lập tức hiểu ra, hẳn là vị tổng giám đốc Lâm kia muốn gặp hắn, vì thế hắn tươi cười và hạ giọng nói với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm:
- Không sao, tôi đi một chút rồi về
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần xoay người đi theo Lan Kiếm ra khỏi cửa phòng.
Nhìn Lương Thần đi ra, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh nhìn nhau đầy lo lắng. Diệp Thanh Oánh thì lẳng lặng ngồi ở sofa, ánh mắt đảo qua mẹ và chị Tử Thanh, trong lòng suy nghĩ rối bời. Chỉ có người không hiểu rõ sự tình, cô bé Lan Nguyệt nắm đôi bàn tay, tò mò quan sát xung quanh căn phòng được bài trí tráng lệ này.
Đi theo Lan Kiếm đi qua hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa. Lan Kiếm dừng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho Lương Thần đi vào.
Đẩy cửa bước vào, Lương Thần phát hiện đây lại là một căn phòng xa hoa khác, nhưng khiến hắn thấy kì lạ là trong căn phòng toát lên vẻ xa xỉ này thì không còn ai khác ngoài hắn.
- Tổng giám đốc bảo anh chờ.
Người vệ sĩ đứng gác ở ngoài cửa trả lời.
Vậy thì chờ thôi! Lương Thần quay trở về phòng khách, như là đi tham quan đánh giá sự bài trí xung quanh của căn phòng, sau đó ngồi thoải mái lên chiếc sofa đắt tiền làm bằng da thật, vô tình lấy ra một điếu xì gà từ trong bộ Âu phục.
Ồ, hút một điếu xì gà sẽ không sao chứ? Lương Thần lấy ra một chiếc bật lửa St Dupont (1) được dát bằng kim cương đốt điếu xì gà. Dẫu sao cũng chỉ là một điếu xì gà, chắc ông tổng giám đốc Lâm kia sẽ không tính toán đâu nhỉ?
1. Bật lửa St Dupont:
http://1870s/
Đương nhiên nếu Lương Thần biết trên tay hắn đang cầm điếu xì gà có giá gần bốn nghìn nhân dân tệ thì hắn sẽ không làm như vậy.
Hút được hơn nửa điếu xì gà, đang chìm đắm trong hương vị thơm nồng và tinh khiết của nó, Lương Thần bỗng thấy có tiếng động ngoài cửa, quay đầu lại không khỏi có cảm giác run sợ.
Đứng ở chỗ cửa ra vào không phải là vị tổng giám đốc Lâm mà là một cô gái. Chính là người ở bữa tiệc rượu cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, một trong hai cô gái minh tinh đang rất hot, thần tượng của cô bé Lan Nguyệt, Bạch Băng!
- Cô Bạch! Sao cô lại tới đây.
Gạt nhẹ tàn xì gà ở trên bàn trà thủy tinh, Lương Thần đứng lên hỏi một câu đầy kinh ngạc.
Lúc này, xuất hiện trước mắt Bạch Băng là một người tay cầm xì gà, trên người toát ra vẻ của một công tử quyền quý hạng sang. Trên gương mặt cô bỗng nhiên đỏ ửng, ý niệm trong lòng ban đầu còn do dự, lúc này đã trở nên kiên định. Thậm chí cô cảm thấy may mắn vì kẻ mua lần đầu tiên của cô không phải là một tên phú thương béo phị, cũng không phải người gầy như xác khô hay là một lão già háo sắc tóc bạc da mồi.
- Anh Lương , tôi đến để tiếp anh.
Bạch Băng vẫn mặc bộ lễ phục thêu tay theo kiểu Trung Quốc, đi một đôi dép cao gót màu đen bước tới cạnh Lương Thần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười dễ thương nhưng đôi mắt lại không giấu đi được sự ngượng ngùng và bối rối. Cô là một diễn viên không tồi, nhưng đối diện với lần đầu tiên của đời người, cô không thể nào dễ dàng mà diễn tốt nhân vật hiện tại như trên màn ảnh được.
- Khụ, tôi đã bàn bạc với tổng giám đốc Cát Ân và các vị lãnh đạo của công ty các cô rồi, sao họ lại làm khó cô vậy?
Trong lòng Lương Thần có chút khó chịu
- Nếu họ đã để tôi làm chủ, sao đến lúc lại nuốt lời, thế không phải đưa tôi ra làm trò cười sao?
- Không phải, là tôi tự nguyện!
Bạch băng khẽ cắn đôi môi đỏ của mình, đánh bạo bước đến trước mặt Lương Thần, đưa đôi bàn tay ngọc ngà ôm lấy cổ của hắn và nói nhỏ:
- Anh Lương, tôi vẫn còn trong trắng, anh hãy yêu tôi đi!
Trong đầu Lương Thần lúc này thấy rối loạn. Tình cảnh này lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải. Một mỹ nữ chủ động ôm lấy, yêu cầu bản thân mình chiếm lấy tấm thân trong trắng của cô ta! Cái này… không phải hắn đang mơ chứ? Lấy lại bình tĩnh, Lương Thần vội vàng đẩy nhẹ Bạch Băng ra, hơi xấu hổ nói:
- Cô Bạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô lại làm như vậy, khiến tôi hơi choáng váng.
- Tôi đã bán chính mình với một cái giá cao
Đôi mắt của Bạch Băng ngân ngấn lệ, tự giễu mình mà nói:
- Hơn nữa người tôi phải tiếp là anh, nên tôi đến đây
- Ban đầu cô không phải sao?
Lương Thần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vốn dĩ nghĩ rằng đối phương là một người biết giữ mình trong sạch, không ngờ rằng cuối cùng lại đi đến bước đường phải bán thân. Hắn bất chợt nhớ tới bữa tiệc rượu, nơi Lâm Tử Hiên nói với hắn những điều tào lao : - Cho anh một trăm nghìn, anh sẽ giữ vững tôn nghiêm của mình, cho anh một triệu anh sẽ dao động, cho anh mười triệu anh sẽ thỏa hiệp. Nhưng cho anh một trăm triệu thì anh sẽ bán đứng cả linh hồn của mình!
Trên thực tế không cần một trăm triệu, mười triệu thậm chí ít hơn cũng có thể khiến kẻ có ý chí không kiên định biến chất. Đối diện với sức hút lớn lao của tiền bạc, rất ít người có thể giữ vững được mình. Ban đầu cô Bạch Băng này từ chối chẳng qua vì lo lắng những gì bản thân bỏ ra không được đáp trả xứng đáng, nhưng bây giờ một con số rõ ràng, ba mươi triệu có thể khiến cô ta từ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình.
- Tôi biết trong lòng anh chắc chắn sẽ khinh thường tôi! Thực ra thì tôi cố gắng giữ gìn lần đầu tiên của mình là vì muốn một ngày bán được với giá cao!
Bạch Băng lấy tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, cố cười và nói:
- Tôi là người yêu hư vinh, ba mươi triệu với anh có thể không đáng là bao, nhưng với tôi thì lại là một số tiền mà cả đời không kiếm được. Những thế hệ trước đã cho tôi rất nhiều bài học, vì thế tôi mong ước có ngày, dùng dung nhan của mình để trói buộc trái tim một vị công tử quyền quý nào đó, và đường đường chính chính bước vào giới quý tộc!
Lương Thần khẽ thở dài, mỗi người đều có nhân sinh quan, mong ước của riêng mình, hắn không có lí do gì để chỉ trích cô ta, hắn cũng không hề khinh thường, thậm chí đối với sự thản nhiên của Bạch Băng hắn còn cảm thấy yêu thích.
Chỉ là với lời nói của Bạch Băng, hắn có chút không tán đồng: Ba mươi triệu đối với hắn không đáng là bao sao? Đúng vậy, trong mắt Bạch Băng thì hắn là một công tử quyền quý hạng nhất. Chỉ có điều, hàng giả thì mãi vần là hàng giả, toàn bộ tài sản đứng tên hắn cộng lại thậm chí còn không được ba vạn! Đặt hắn vào hoàn cảnh đó, nếu cho hắn ba mươi triệu, bắt hắn qua đêm với một người con gái xấu, thì hắn sẽ lựa chọn thế nào?
- Tha lỗi cho tôi đã nói những lời vô nghĩa đó với anh, tôi cũng không biết làm sao nữa!
Bạch Băng cười một cách áy náy, ngẩng cao đầu hôn nhẹ một cái vào má Lương Thần, bèn ngượng ngùng nói:
- Tôi đi tắm, anh có thể ở phòng ngủ chờ tôi!
- Đợi một chút!
Lương Thần vội vàng kéo đối phương lại và nói.
- Anh muốn luôn bây giờ sao?
Khuôn mặt Bạch Băng đỏ ửng lên, nói nhỏ:
- Vậy cũng được, để đêm thì tôi tắm
- Tôi muốn nói không phải cái đó!
Lương Thần lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng, nói một cách chân thật:
- Tôi muốn hỏi cô, nếu là vì quyết định của tôi mà khiến cô mất đi cơ hội có được ba mươi triệu, cô sẽ làm sao?
- Anh Lương, anh không muốn tôi sao?
Bạch Băng có chút kinh ngạc, sau đó buồn rầu mà nói:
- Tuy tôi không xinh đẹp bằng bạn gái anh, nhưng tự thấy cũng không tệ, hơn nữa, anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ bám lấy anh, tôi biết thân phận của mình là gì. Tôi cũng không có hy vọng xa vời gì cả!
- Tôi chỉ là không muốn!
Từng có lúc, trong lòng Lương Thần sản sinh một ý nghĩ gian ác, hắn biết rằng chỉ cẩn giơ tay ra là có thể chiếm hữu được người con gái xinh đẹp này. Không thể phủ nhận, nếu có thể chiếm hữu được minh tinh thần tượng mà bao người ái mộ, thì đối với một người bình dân như hắn sẽ hấp dẫn nhường nào.
Nhưng Lương Thần biết rằng hắn không thể. Thanh Oánh là bạn gái hiện tại của hắn, hắn làm như vậy là phản bội! Hơn nữa ông tổng giám đốc Lâm kia rốt cuộc đang có ý đồ gì? Điều bí ẩn không có lời đáp này khiến hắn thấy sợ hãi . Sao lại hoang phí bạc triệu dùng tấm thân trong trắng của một người con gái để lấy lòng hắn. Nghĩ đi nghĩ lại đều khiến hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Lương Thần thừa nhận bản thân có chút động lòng, những hắn vẫn có thể khống chế được dục vọng của mình bằng lí trí, cho nên hắn cự tuyệt.
- Nếu anh không muốn tôi, như vậy tôi cũng không mặt dày mà cầu xin anh !
Lương Thần không ngờ người con gái này lại bình tĩnh như vậy. Cô ta bước tới quầy ba cách đó không xa, lấy ra hai chén thủy tinh và mở một chai rượu.
Bạch Băng quay lại, trong tay cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Lương Thần, cười và nói:
- Anh Lương, uống hết chén rượu này tôi sẽ rời khỏi đây, chúc anh một buổi tối vui vẻ!
Nhẹ nhàng cụng ly với Bạch Băng, nhìn thấy cô ta uống hết ly rượu, để bày tỏ lịch sự hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu này.
Sau khi rượu trôi vào bụng, Lương Thần cảm giác nóng bức như là đã uống một loại rượu trắng nào đó, đặt ly xuống, nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Bạch Băng hắn nói:
- Cô Bạch, để tôi tiễn cô!
- Được
Bạch Băng đột nhiên cười một cách nũng nịu, bước được hai bước bỗng đổ người ra, lao vào trong lòng của Lương Thần, sau đó ưm một tiếng, hai cánh tay ngọc ngà quấn lấy cổ Lương thần, nhẹ nhàng nói với hắn:
- Tôi thấy mềm nhũn hết cả! Lại nóng nữa, anh Lương, anh có nóng không?
Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có sự nóng nực xuất phát từ dạ dày, lên như diều gặp gió, phút chốc đã lan tỏa khắp cơ thể. Độ nhạy cảm của xúc giác của hắn tăng lên mười lần, chỉ cảm thấy thân thể người con gái trong lòng sao mà thơm, mềm mại đến thế, khiến hắn nảy sinh một ham muốn chiếm hữu.
- Trong rượu đã bỏ cái gì vậy?
Người hỏi câu này không phải Lương Thần, mà là Vương Phỉ Hạm, ở trong một căn phòng khác. Nhìn đôi nam nữ sắc mặt đỏ rực, thở hổn hển trên màn hình giám sát tinh thể lỏng, cô bất giác quay đầu đi, phẫn nộ nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.