Quan Lộ Trầm Luân

Chương 53: Mơ và thật

Trần Trọng

26/02/2013

- Hay là để anh và Âu Dương giúp cho? Bọn anh đều là đàn ông, khỏe hơn nhiều.

Bộ Phàm thấy Đinh Lan cũng muốn tiến lên phía trước đỡ Lương Thần liền có chút không hài lòng, liếc mắt về phía Âu Dương Hạo. Âu Dương Hạo lập tức hiểu ý, liên tục gật đầu nói:

- Việc này sao lại để các em làm được. Cứ để cho bọn anh đi.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan do dự một chút, hai cô cảm thấy Bộ Phàm nói cũng có lý, vì thế đã để Bộ Phàm và Âu Dương Hạo đỡ lấy cánh tay Lương Thần. Lý Hinh Đình còn cố ý dặn dò hai người đi chậm một chút.

Bộ Phàm và Âu Dương Hạo mỗi người một bên đỡ lấy cánh tay Lương Thần dìu vào thang máy. Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn cũng vội vàng theo sau. Hơn mười giây sau, vang lên tiếng leng keng, thang máy dừng lại ở tầng năm. Bộ Phàm và Âu Dương Hạo trong thời khắc chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau rồi gần như là cùng một lúc buông tay ra. Bịch, đang có người đỡ tự dưng lại mất đi điểm tựa, Lương Thần lập tức ngã mạnh lên sàn.

Trên mặt sàn có trải thảm nên mặc dù bị ngã nhưng Lương Thần lại không thấy đau. Nhưng trên trán lại bị u một cục do bị va đập vào góc tường. Tuy là vẫn còn hơi say nhưng thần trí Lương Thần vẫn còn minh mẫn. Hắn hiểu được hai gã khốn khiếp kia cố ý chơi hắn nên trong lòng không khỏi nổi cơn giận, vật lộn bò dậy khỏi sàn nhà.

- Các anh làm gì vậy?

Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn ba cô gái thấy cảnh tượng như vậy không khỏi vừa tức vừa giận. Tất nhiên các cô nhận ra hai gã thanh niên này có ý định trả thù. Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn lập tức chạy tới đỡ Lương Thần, còn Lý Hinh Đình thì giơ tay đẩy hai gã thanh niên, tức giận hỏi.

- Bọn anh cũng chỉ sơ ý thôi!

Bộ Phàm và Âu Dương Hạo giả bộ vô tội nhưng trong lòng thích thú vô cùng. Cú ngã đó ít nhiều cũng coi như trả được thù ngày hôm qua bị đánh.

- Không cần các anh nữa. Bây giờ, các anh có thể đi được rồi.

Lý Hinh Đình lạnh lùng nhìn hai gã thanh niên. Loại bỉ ổi hạ lưu như vậy, nếu cô chọn làm bạn trai thì đúng thật là mắt mù.

Đinh Lan và Lý Hinh Đình có chung một ý nghĩ. Cô và Chu Tiểu Mạn đỡ lấy Lương Thần. Tuy ngoài miệng không nói gì nhưng cũng tỏ thái độ rõ rệt đối với hai gã kia.

Lương Thần vừa dùng lực ở cánh tay đã thoát khỏi tay hai cô gái, lảo đảo lao tới chỗ Bộ Phàm và Âu Dương Hạo. Thấy Lương Thần đang say khướt lao tới, hai gã mừng thầm trong bụng. Bình thường thì đánh không lại mày nhưng giờ mày đã say, chạy không thoát đâu. Thế này chẳng phải giơ tay chịu đòn sao? Đang định giơ tay nhân cơ hội đánh cho hắn một trận thì đột nhiên Lương Thần người chưa đến thì miệng đã đến trước, nôn ọe lên người bọn chúng. Một ngụm rồi một ngụm cứ thế phun tung tóe lên bộ quần áo xa xỉ, đắt tiền của chúng.

Trong cái không khí nồng nặc mùi rượu và mùi chua của thức ăn bị ói ra, Bộ Phàm và Âu Dương Hạo giống như khỉ bị giẫm đuôi, lập tức hô hoán:

- A! Bộ quần áo của tôi. Nhân viên phục vụ đâu, nhân viên phục vụ đâu, mau đến đây.



Lý Hinh Đình, Đinh Lan, Chu Tiểu Mạn ba người cũng bị khó chịu bởi cái mùi khó ngửi đó xông lên nhưng các cô không nề hà, đỡ lấy chàng thanh niên đang bị say, đồng thời dìu Lương Thần về phòng.

Sau khi ói ra một trận, súc miệng rồi uống lưng ly nước, Lương Thần lúc này mới mang theo vẻ đau khổ, mơ màng chìm vào giấc ngủ sâu. Chu Tiểu Mạn cẩn thận vắt một chiếc khăn lau mặt cho Lương Thần. Trong lòng của cô vô cùng hối hận. Tuy rằng cô muốn cùng Lương Thần bắt đầu lại từ đầu, nhưng cô hiểu rất rõ tính cách của Lương Thần. Người đàn ông đã nghĩ trăm phương nghìn kế làm cô thích, lúc nào cũng để cô tùy ý xoay như chong chóng, kì thực trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo, sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Cho dù có nhượng bộ, hai người gương vỡ lại lành nhưng cũng không thể lấy lại được thời gian ngọt ngào như lúc xưa. Việc đó cô không hề muốn và nhất định cũng Lương Thần cũng không muốn.

Vậy thì đành buông tay thôi, cho dù trong lòng vẫn còn luyến tiếc. Đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Mạn ngân ngấn lệ, lưu luyến lấy tay vuốt nhẹ gương mặt chàng thanh niên. Muốn trách thì chỉ có thể trách cô, bản thân quá yếu đuối mới làm mất đi hạnh phúc của mình.

Run rẩy đặt một nụ hôn lên trán Lương Thần, những giọt nước mắt trong suốt của cô rơi xuống gương mặt của hắn, để lại dấu vết của sự ướt át.

- Đình tỷ, Lan Lan, em về đây!

Chu Tiểu Mạn chùi sạch nước mắt, gương mặt thanh tú tràn đầy sự kiên cường mà từ trước chưa hề có, mỉm cười nói:

- Tiểu Thần nhờ các chị chăm sóc giùm.

- Tiểu Mạn, em không đợi Lương Thần tỉnh dậy, chúng mình cùng nhau tụ họp sao?

Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngạc nhiên nhìn đứa em út nhất trong phòng. Hai người cảm nhận được rõ ràng sự khác lạ của cô. Sự mạnh mẽ, tự tin mà họ chưa bao giờ nhìn thấy .

- Không. Em biết anh ấy sẽ không muốn nhìn thấy em mà em cũng không có dũng khí đối diện với anh ấy. Đình tỷ nói rất đúng. Có những việc không thể yếu đuối, không thể thỏa hiệp. Một khi thỏa hiệp thì hạnh phúc sẽ bay đi mất, không lấy lại được.

Chu Tiểu Mạn chua chat cười nói:

- Em trước kia giống như một bông hoa trồng trong nhà, quen được người khác bảo vệ, che chở, khi bão táp đến thì lại không có đủ dũng khí và kiên cường chống cự lại, cuối cùng tự hủy diệt hạnh phúc của mình. Cho nên lúc này em cần phải sửa chữa khuyết điểm này của mình.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan liếc mắt nhìn nhau, thở dài. Lý Hinh Đình nhẹ đặt tay lên bờ vai gầy gò yếu ớt của Tiểu Mạn hỏi:

- Thế em muốn làm như thế nào?

- Em muốn bỏ công việc ở huyện, ra ngoại thành làm việc. Em muốn học cách sống tự lập.

Chu Tiểu Mạn nói giọng kiên định.

- Nếu muốn tự lập cũng không được suy nghĩ cực đoan như vậy. Một cô gái độc thân đến một nơi xa lạ để làm cũng không phải là điều dễ dàng. Đến Liêu Dương đi. Tự lập không có nghĩa là cự tuyệt sự quan tâm của người khác. Chị em chúng mình cùng sống ở một thành phố, có thể chăm sóc lẫn nhau mà, đúng không?



Lý Hinh Đình ôm cô gái vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Cô bé này rốt cuộc đã có thể học được tư tưởng tự lập, tự làm chủ cuộc sống của mình.

- Đình tỷ!

Chu Tiểu Mạn ôm chặt eo cô, nghẹn ngào nói. Cô muốn dứt bỏ hết quá khứ để bắt đầu một cuộc sống mới. Cô không biết mình có thể thành công hay không nhưng cô cũng phải thử một lần.

Sau khi Chu Tiểu Mạn đi, Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngồi trên ghế sofa không nói nửa lời. Một đôi tình nhân đẹp như vậy mà lại tan vỡ. Các cô chứng kiến Lương Thần và Chu Tiểu Mạn từ quen biết đến yêu nhau. Dần dần trở thành một đôi khiến người khác phải ngưỡng mộ . Nhưng bây giờ, thời gian trôi qua, chưa đầy hai năm, chỉ vì một chuyện tưởng chừng như rất bình thường lại khiến cho những con người bình thường không thể tìm được lý do bỏ qua mà chia tay. Phú nhiễu kết thiên thu duyệt, bần tiện phu thê bách sự ai (giàu có gắn bó ngàn năm, nghèo hèn vợ chồng trăm thứ khổ)! Điều kiện vật chất không phải là tiêu chuẩn tuyệt đối để đánh giá một con người hay một gia đình hạnh phúc nhưng lại là điều kiện tiên quyết. Nếu Lương Thần ngay từ đầu con đường làm quan thuận lợi thì hắn và Tiểu Mạn rất có thể sẽ có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, trọn đời bên nhau đến lúc chết.

Đương nhiên, giả thiết này bây giờ là vô dụng. Lý Hinh Đình chỉ cảm thấy tiếc cho Lương Thần và Chu Tiểu Mạn mà thôi. Tối hôm qua, các cô đã thức cùng với Tiểu Mạn đến hơn nửa đêm, vốn ngủ không đủ, nay lại vì chuyện Lương Thần say rượu, Tiểu Mạn bỏ đi mà cuộc họp mặt bị thất bại.

Cảm thấy tinh thần mệt mỏi, hai cô quyết định ngủ một giấc. Thế là bèn leo lên một chiếc giường khác, ngả mình xuống

Lương Thần trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác thấy một thân hình mềm mại đang ôm lấy mình, đồng thời mùi hương con gái cứ không ngừng trêu chọc khứu giác của hắn. Hắn dường như nhớ lại cái đêm hôm ấy ở Thời Gian Vàng. Một thiếu phụ xinh đẹp đã ôm lấy hắn, uyển chuyển thân hình kiều diễm theo từng động tác khiến hắn không thể dừng lại được. Hắn theo bản năng mà xoay người đè lên thân hình kiều diễm mềm mại kia.

Lý Hinh Đình và Đinh Lan ngủ chung một giường, nhưng từ nhỏ đã “thủy hỏa bất dung” nên hai cô nhất định là không thể nằm chung một giường được. Đinh Lan khí khái hơn người, có thói quen không mặc gì khi đi ngủ và khi đã ngủ say sẽ đá bay hết mọi thứ trên giường.

Mà Lý Hinh Đình lại hoàn toàn trái ngược. Cô thích ôm gối ôm hoặc thú bông để ngủ, hơn nữa một khi ôm sẽ ôm cả đêm. Cô em gái ngủ chung với cô có cảm giác bị cô ôm lấy đến mức dường như không thở nổi. Dù sao cũng đã từng luyện qua quyền đạo nên cánh tay ngọc ngà và cặp đùi thon dài đều chứa lực đạo không phải thiếu nữ nào cũng có thể chịu đựng được.

Cho nên khi học đại học, tất cả các chị em khác đều cùng chung quan điểm: ”Quý trọng sinh mạng, tránh xa Lý Đinh.” Không bao giờ nằm chung giường với hai cô gái này.

Sau khi trải qua một phen đối kháng trên giường, Lý Hinh Đình tỉnh táo đôi chút, mon men tới giường của Lương Thần nằm xuống. Dù sao giường rất lớn, cô có nằm chung cũng không hết.

Thường xuyên làm cho người khác thở không nổi nhưng hiện nay quyền nữ vương lại cảm thấy chính mình mới không thở nổi. Đang ngủ cô bỗng mơ thấy có một người đàn ông cường tráng, hung hăng đè cô đang mình trần như nhộng ngã xuống giường. Sau đó không để ý đến việc cô khóc lóc giãy dụa đã bắt cô nằm úp xuống, thô lỗ giày vò thân hình cô, phá nát tờ giấy niêm phong trinh tiết của cô.

Cô cảm thấy đau khổ, nhục nhã, tuyệt vọng nhưng sau đó lại bị khoái cảm chinh phục. Chỉ đến lúc gã đàn ông lật người cô lại, cô cố gắng mở to mắt nhìn rõ gương mặt của hắn. Sau đó dung mạo của một người đàn ông nhanh chóng biến sắc như biểu diễn trước ống kính. Những hình ảnh quen thuộc lướt qua đầu cô. Có thầy giáo dạy thể dục thời trung học; các giáo sư; thầy dạy luyện quyền đạo, thậm chí có cả Âu Dương Hạo, nhưng cuối cùng lại dừng hình ở một gương mặt kiên nghị, quật cường, đó là Lương Thần.

Lý Hinh Đình lắc lắc cái đầu, nhìn thật kĩ khuôn mặt gần như đụng cả chóp mũi. Cô không khỏi kinh ngạc. Thật sự là Lương Thần. Đây không phải mơ. Lương Thần quả nhiên đang nằm trên người của cô. Hai tay, hai chân của cô cũng đang quấn chặt thân thể của hắn. Cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ hắn phả vào miệng cô. Nếu không phải vẫn còn mặc quần áo thì chắc trinh tiết của cô đã bị phá mất. Mà đáng xấu hổ hơn nữa là chính cô cũng không nghĩ mình chủ động hòa cùng động tác với hắn, vừa xoay eo vừa đưa mông, cảm nhận từng đợt khoái cảm. Cô không nghĩ và cũng không muốn nghĩ quần lót của mình cũng đã ẩm ướt.

Những cô gái bề ngoài càng có vẻ mạnh mẽ, cứng rắn thì thế giới nội tâm bên trong lại càng hy vọng có một một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình, có thể chinh phục được mình. Lý Hinh Đình thuộc loại này. Gia thế hiển hách, bản thân lại là một thiếu nữ vô cùng ưu tú, tâm cao khí ngạo là điều không thể tránh khỏi. Bởi vậy đặt ra những tiêu chuẩn hà khắc để chọn ý trung nhân là điều tất nhiên. Cô có thể không quan tâm đến gia cảnh của đối phương nhưng nhất định đó phải là một thanh niên ưu tú. Hơn nữa, rõ ràng Lương Thần so với tiêu chuẩn của cô thì còn kém xa. Và cô cũng chưa từng nghĩ mình và Lương Thần sẽ xảy ra chuyện gì.

Lương Thần lúc này cũng đã tỉnh. Mở mắt ra, hắn dường như nhìn thấy được Đình tỷ với đôi mắt xếch đầy phong tình và đôi môi mọng đỏ đầy quyến rũ. Ừ, nhất định là hắn đang nằm mơ. Nếu đã là nằm mơ vậy thì chẳng sao hết. Hơn nữa bây giờ hắn là một tên lưu manh cũng chẳng có lỗi với ai. Do đó, sau một hồi hắn bỗng cúi mạnh đầu, hung hăng ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng, khêu gợi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook