Chương 538: Người đều có thể thay đổi (1+2)
Trần Trọng
12/09/2013
Trong trí nhớ Lương Thần, Lâm Triết Thông thời trung học là một người hướng nội, bình thường ít ăn ít nói, thành tích học tập có thể nói là
ưu tú tuyệt đối, là học viên được trường học và các thầy cô tập trung
bồi đào tạo. Mà kỳ thi vào trường Đại học năm đó, được nhận vào Đại học
Bắc Kinh với thành tích xuất sắc 690 điểm
Toàn bộ thời trung học, Lương Thần và Lâm Triết Thông rất ít khi gặp nhau, một người thường ngày không có nhiều hữu dụng, nhưng thành tích thi cử bao giờ cũng luôn là ba người đứng đầu, người kia thì thành tích tàm tạm, học tập không đến đâu nhưng lại hay đi giáo huấn đám côn đồ xung quanh trường học, lúc nào cũng giao chiến tranh đấu, bướng bỉnh cứng đầu.
Nếu không phải xảy ra một việc trước khi tốt nghiệp trung học, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông có lẽ cũng chỉ là bạn học bình thường, không thể nói là bạn tốt.
Buổi tối ngày đó, Bảo Ca vừa mới ra tù mang theo một đám lưu manh canh giữ ở cổng trường học. Tháng năm, xuân về hoa nở, cũng là mùa động vật giống đực phát dục. Nữ sinh trung học vừa tan buổi tự học liền tự nhiên trở thành đối tượng đùa giỡn của loài động vật này.
Có hái hoa, đương nhiên có hộ hoa, thế là khi móng vuốt của hai tên lưu manh duỗi tới hướng về phía ba cô nữ sinh lớp mười hai, xung đột không thể tránh khỏi đã xảy ra. Rất nhiều học sinh đã nghe qua sự hung tợn và làm càn của Bảo ca nên càng không muốn bị liên lụy đến việc ẩu đả đánh nhau để bị ảnh hưởng đến kỳ thi vào trường Đại học.
Lương Thần nhớ rất rõ ràng, chịu đứng ra chống lại đám lưu manh Bảo ca kia chỉ có năm nam sinh. Trong đó bao gồm hắn, Dương Kiếm, cùng với hai học sinh lớp bên cạnh, và một người cuối cùng chính là Lâm Triết Thông.
Trong thế bất lợi về nhân số, hơn nữa ngoại trừ Lương Thần, những người khác đều không có kinh nghiệm đánh nhau, căn bản không phải là đối thủ của đám lưu manh này. Khiến Lương Thần cảm thấy có chút bất ngờ chính là, khi xe cảnh sát 110 đã tới, vẫn còn có thể đứng vững tại chỗ, ngoại trừ hắn còn có Lâm Triết Thông. Mặc dù trên mặt đối phương đều bị thâm tím, vết máu loang lổ trên áo, thoạt nhìn có vẻ thảm hại hơn hắn nhiều.
Sau chuyện này, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông trở thành bạn bè. Kết thúc kỳ thi vào trường Đại học, trong những ngày nghỉ chờ kết quả, ba người nhàn hạ nên tụ họp cùng một chỗ đàm đạo lý tưởng, hàn huyên suốt. Lương Thần và Dương Kiếm lúc này mới biết, bình thường Lâm Triết Thông ít ăn ít nói, hóa ra cũng không phải là một tên "nhàm chán".
Sau đại học, mạnh ai nấy đi đường riêng, dần dần cũng không có liên lạc. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, tình cờ nghe người khác đề cập, Lâm Triết Thông đã đi Hongkong. Lần trước bạn bè họp mặt, cũng có người nói qua, Lâm Triết Thông làm ăn khá tốt, nghe nói đã trở thành rể hiền của đại phú hào Hongkong.
-Ngây ngô gì đó?
Tiểu yêu tinh kéo dài tiếng thì thầm, Lương Thần đang trong hồi ức tỉnh lại. Lau lau tay, lột bỏ tạp dề, cùng Diệp Tử Thanh trở lại phòng khách. Ngồi trên sofa uống ngụm trà, với giọng điệu hồi ức nói:
- Một bạn học cũ, năm, sáu năm không gặp.
-Em nghe thấy rồi, lại có họp mặt bạn cũ.
Diệp Tử Thanh hướng về Diệp Thanh Oánh chớp chớp mắt:
- Buổi tối Thần phải ra ngoài tiệc tùng, Oánh Oánh, có cần chị thay em làm người giám sát không?
- Không cần.
Diệp Thanh Oánh khẽ cười, không ngờ cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Tử Thanh:
- Buổi tối đi ra ngoài tiệc tùng xã giao còn dẫn theo người xinh đẹp như Tử Thanh tỷ, lỡ bị ký giả phát hiện, phỏng chừng ngày mai lại được lên trang nhất.
-Hì, cũng là tiểu Oánh Oánh suy xét chu đáo.
Diệp Tử Thanh vốn chỉ muốn nói cho vui. Vợ chính thức tham gia đã là rất miễn cưỡng, đổi thành người chị vợ này, vậy thì quá lỗi thời rồi.
Hẹn xong thời gian là 8 giờ tối nay, Lương Thần ra cửa sớm 40 phút. Lúc gần đi, Vương Phỉ Hạm không quên dặn dò câu: "uống ít thôi, về sớm một chút".
Nhìn nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ tiến lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đầy hương thơm của Vương phi, cuối cùng thưởng thức thần thái vừa thẹn vừa giận làm rung động lòng người, Lương Thần cười khoát tay áo, cảm thấy hài lòng đi vào thang máy.
Lương Thần tới địa điểm hội họp đã đặt trước tại nhà hàng Vạn Niên Thanh mà hắn thường xuyên tới ủng hộ. Đẳng cấp không hề thấp, hơn nữa đồ ăn thức uống rất có mùi vị Giang Nam.
Ông chủ Chu Hân Khánh của nhà hàng Vạn Niên Thanh sau khi nhận được điện thoại của Lương Thần, lập tức cho người dọn dẹp lại phòng Trường Thanh. Ông chủ Chu là người khôn khéo, cảm thấy Cục trưởng đại nhân mở tiệc chiêu đãi bạn học cũ tại phòng Trường Thanh là thích hợp nhất. Có câu "tình bằng hữu tựa cây trường thanh", rất là hợp thời.
Lương Thần đi mất 20 phút thì tới nhà hàng Vạn Niên Thanh, đợi vài phút trong phòng thì nhận được điện thoại của Dương Kiếm. Trong điện thoại, ông chủ lớn Dương nói với hắn, đang ở cùng Lâm Triết Thông hai người một chút sẽ tới.
Thì ra tên Lâm Triết Thông này còn đem theo người nhà tới, Lương Thần cất di động vào, kiên nhẫn chờ đợi mấy người bạn học cũ đến. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đưa nước trà tới, Lương Thần theo thói quen tính lấy ra một điếu thuốc, vừa mới ngậm vào miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Bóng hình xinh đẹp cuả Lăng Tư Vũ và Lý Băng hiện ra trong tầm mắt hắn. Người trước mặc váy len dài màu xám, người sau mặc váy kẻ sọc qua gối, phía trên khoác áo ngoài cổ tròn. Hai gương mặt tươi cười như hoa, mang theo một làn gió hương thơm đập vào mặt.
- Nghe nói dạo này bạn đang có số đào hoa.
Lý Băng kéo Lăng Tư Vũ ngồi xuống bên cạnh Lương Thần, lấy giọng điệu trêu chọc nói:
-Nói xem, có cùng nữ minh tinh xinh đẹp vui vẻ gì gì không?
-Sao có khả năng đó? Tính cách của tôi, các bạn không phải không rõ.
Lương Thần rót trà cho hai cô, bật cười ha hả nói:
-Lúc còn đi học, tôi nổi tiếng là thật thà.
-Cậu mà thật thà?
Lăng Tư Vũ không kìm nổi khẽ cười ra tiếng, cũng theo trêu ghẹo nói:
-Lúc còn đi học thì đã nghĩ đến việc cưới vợ lớn vợ nhỏ, còn dám nói mình thật thà.
-Đó là chuyện quá khứ. Ha ha.
Lương Thần mặt đỏ lên, xấu hổ mà cười nói.
-Đang nói chuyện gì mà cao hứng thế?
Ở cửa truyền đến giọng rõ to của Dương Kiếm, tiếp sau đó đã hiện ra ông chủ lớn Dương có chút phát tướng và một nam một nữ đi vào.
Lương Thần và Lăng Tư Vũ, Lý Băng cùng lúc đứng lên. Nhìn người đàn ông thân hình mảnh khảnh, khí chất trầm ổn, Lương Thần giơ tay ra, mở miệng hô:
-Bạn cũ nhiều năm không gặp.
Lâm Triết Thông trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, không giống vẻ giả tạo thường ngày, vẻ tươi cười hàm chứa sự chân thành và ấm áp hiếm có. Giơ tay cùng Lương Thần bắt tay, một tay kia thuận thế đặt trên vai Lương Thần.
Lương Thần hơi thấy lạ, theo sau cũng đem tay kia vươn tới. Thế là, hai người đàn ông từ bắt tay chuyển sang ôm nhau đằm thắm.
Một bên Hà Tâm Nguyệt trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút lạ lẫm. Tính tình chồng vốn là thâm trầm hướng nội, hơn nữa mấy năm lăn lộn trong thương trường, sớm đã hình thành thói quen không biểu lộ vui buồn ra ngoài, thường ngày biểu lộ cái vẻ mặt tươi cười cũng chỉ là một loại ngụy trang mà thôi. Nhưng đêm nay cô có thể nhìn ra, chồng thật sự rất là vui vẻ.
Sau khi ôm nhau, Lâm Triết Thông lại bắt tay với hai cô Lăng Tư Vũ, Lý Băng, lúc này mới giới thiệu vợ mình Hà Tâm Nguyệt cho Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng.
-Xin chào Cục trưởng Lương, đã nghe Triết Thông nhắc tới anh.
Hà Tâm Nguyệt phóng khoáng tự nhiên vươn tay ra bắt tay cùng Lương Thần, mắt sáng long lanh đảo qua trên mặt đối phương và hai phụ nữ khác, mỉm cười nói:
- Rất muốn gặp bạn học cũ mà Triết Thông hay nhắc tới, cho nên cùng đến đây, xin mọi người bỏ quá cho.
-Em dâu đừng nói những lời khách khí này. Cũng không là người ngoài, đến đây, tất cả mọi người ngồi xuống nói chuyện nào.
Ông chủ lớn Dương giơ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, ánh mắt vẫn lưu chuyển trên mặt Lý Băng. Lần trước họp mặt ở Tây Phong, anh ta mươn rượu, truyền đạt một vài ý tứ mập mờ nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Lý Băng. Lần này tuy nói là Lâm Triết Thông gọi điện thoại cho anh ta, anh thật lòng muốn gặp lại bạn cũ đã nhiều năm không gặp, nhưng tâm tư khát khao gặp Lý Băng để mong nhận được câu trả lời cũng chiếm một nửa.
Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ, trong tiềm thức luôn có tâm lý so đo. Lăng Tư Vũ và Lý Băng tuyệt đối có thể tự xưng là mỹ nữ, nhưng hai cô cũng không thể không thừa nhận, dung mạo trước mắt này xinh đẹp hơn nhiều. Cách ăn nói hào phóng khéo léo, lộ ra phong cách tiểu thư quý phái, vô hình chung đã vượt qua các cô.
Bên cạnh Lương Thần, phụ nữ bao gồm Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt, không ai là không xinh đẹp. Thường ngày đã quen nhìn người đẹp, sự miễn dịch tự nhiên không thấp. Tuy nói vợ của bạn học cũ dung mạo khí chất có thể ngang bằng Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng nhưng chưa đủ tạo thành ảnh hưởng lớn đến hắn.
Ba người phụ nữ tự nhiên ngồi xuống, mà bên trái Lương Thần là Lý Băng, bên phải là Dương Kiếm. Lâm Triết Thông ngồi gần Dương Kiếm, bên cạnh là vợ Hà Tâm Nguyệt.
Không bao lâu rượu và thức ăn lên đủ, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài không ngoài những chuyện thú vị thời trung học. Dương Kiếm khơi lại chuyện xấu hổ mà Lương Thần chép thư tình gửi cho Lăng Tư Vũ, kết quả Lăng Tư Vũ đỏ mặt, Lý Băng cười không ngớt, còn Hà Tâm Nguyệt cũng không nhịn nổi giơ tay che lên đôi môi đỏ mọng.
- Bạn cũ, nghe nói cậu sắp làm cha?
Lâm Triết Thông và Lương Thần chạm cốc, sau khi uống một hơi cạn sạch, cười hỏi. Tin này là do Dương Kiếm nói với y.
- Đúng vậy, dự tính ngày sinh là vào tháng sau, là con gái.
Lương Thần cười đáp. Cuối cùng hỏi lại:
-Cậu thì sao, có con chưa?
-Ừ.
Trên mặt Lâm Triết Thông đang tươi cười bỗng nhiên trở nên có chút kỳ lạ, dường như rất cứng ngắc, cũng rất miễn cưỡng:
-Có đứa con trai được hai tuổi.
Sau khi trả lời, lập tức liền chuyển đề tài, lại hỏi:
- Nghe Dương Kiếm nói, cậu ở Liêu Đông làm tốt lắm mà, sao bỗng nhiên điều đến Giang Nam?
-Không có cách nào.
Lương Thần lắc đầu, một vẻ mặt rất bất đắc dĩ:
-Đây chỉ là tiểu tốt, bên trên chỉ vào đâu đây chỉ biết đến đó mà đánh, không có quyền quyết định.
- Tôi khâm phục Thần Tử điểm này, bất kể là ở đâu đều có thể làm nổi danh đến đó. Thật đúng với câu "Vàng thật đi đến đâu cũng chói sáng" đấy.
Bên trong giọng điệu ông chủ lớn Dương không che dấu sự hâm mộ, giơ tay vỗ mạnh lên bả vai Lương Thần nói xen vào.
Toàn bộ thời trung học, Lương Thần và Lâm Triết Thông rất ít khi gặp nhau, một người thường ngày không có nhiều hữu dụng, nhưng thành tích thi cử bao giờ cũng luôn là ba người đứng đầu, người kia thì thành tích tàm tạm, học tập không đến đâu nhưng lại hay đi giáo huấn đám côn đồ xung quanh trường học, lúc nào cũng giao chiến tranh đấu, bướng bỉnh cứng đầu.
Nếu không phải xảy ra một việc trước khi tốt nghiệp trung học, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông có lẽ cũng chỉ là bạn học bình thường, không thể nói là bạn tốt.
Buổi tối ngày đó, Bảo Ca vừa mới ra tù mang theo một đám lưu manh canh giữ ở cổng trường học. Tháng năm, xuân về hoa nở, cũng là mùa động vật giống đực phát dục. Nữ sinh trung học vừa tan buổi tự học liền tự nhiên trở thành đối tượng đùa giỡn của loài động vật này.
Có hái hoa, đương nhiên có hộ hoa, thế là khi móng vuốt của hai tên lưu manh duỗi tới hướng về phía ba cô nữ sinh lớp mười hai, xung đột không thể tránh khỏi đã xảy ra. Rất nhiều học sinh đã nghe qua sự hung tợn và làm càn của Bảo ca nên càng không muốn bị liên lụy đến việc ẩu đả đánh nhau để bị ảnh hưởng đến kỳ thi vào trường Đại học.
Lương Thần nhớ rất rõ ràng, chịu đứng ra chống lại đám lưu manh Bảo ca kia chỉ có năm nam sinh. Trong đó bao gồm hắn, Dương Kiếm, cùng với hai học sinh lớp bên cạnh, và một người cuối cùng chính là Lâm Triết Thông.
Trong thế bất lợi về nhân số, hơn nữa ngoại trừ Lương Thần, những người khác đều không có kinh nghiệm đánh nhau, căn bản không phải là đối thủ của đám lưu manh này. Khiến Lương Thần cảm thấy có chút bất ngờ chính là, khi xe cảnh sát 110 đã tới, vẫn còn có thể đứng vững tại chỗ, ngoại trừ hắn còn có Lâm Triết Thông. Mặc dù trên mặt đối phương đều bị thâm tím, vết máu loang lổ trên áo, thoạt nhìn có vẻ thảm hại hơn hắn nhiều.
Sau chuyện này, Lương Thần, Dương Kiếm và Lâm Triết Thông trở thành bạn bè. Kết thúc kỳ thi vào trường Đại học, trong những ngày nghỉ chờ kết quả, ba người nhàn hạ nên tụ họp cùng một chỗ đàm đạo lý tưởng, hàn huyên suốt. Lương Thần và Dương Kiếm lúc này mới biết, bình thường Lâm Triết Thông ít ăn ít nói, hóa ra cũng không phải là một tên "nhàm chán".
Sau đại học, mạnh ai nấy đi đường riêng, dần dần cũng không có liên lạc. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, tình cờ nghe người khác đề cập, Lâm Triết Thông đã đi Hongkong. Lần trước bạn bè họp mặt, cũng có người nói qua, Lâm Triết Thông làm ăn khá tốt, nghe nói đã trở thành rể hiền của đại phú hào Hongkong.
-Ngây ngô gì đó?
Tiểu yêu tinh kéo dài tiếng thì thầm, Lương Thần đang trong hồi ức tỉnh lại. Lau lau tay, lột bỏ tạp dề, cùng Diệp Tử Thanh trở lại phòng khách. Ngồi trên sofa uống ngụm trà, với giọng điệu hồi ức nói:
- Một bạn học cũ, năm, sáu năm không gặp.
-Em nghe thấy rồi, lại có họp mặt bạn cũ.
Diệp Tử Thanh hướng về Diệp Thanh Oánh chớp chớp mắt:
- Buổi tối Thần phải ra ngoài tiệc tùng, Oánh Oánh, có cần chị thay em làm người giám sát không?
- Không cần.
Diệp Thanh Oánh khẽ cười, không ngờ cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Tử Thanh:
- Buổi tối đi ra ngoài tiệc tùng xã giao còn dẫn theo người xinh đẹp như Tử Thanh tỷ, lỡ bị ký giả phát hiện, phỏng chừng ngày mai lại được lên trang nhất.
-Hì, cũng là tiểu Oánh Oánh suy xét chu đáo.
Diệp Tử Thanh vốn chỉ muốn nói cho vui. Vợ chính thức tham gia đã là rất miễn cưỡng, đổi thành người chị vợ này, vậy thì quá lỗi thời rồi.
Hẹn xong thời gian là 8 giờ tối nay, Lương Thần ra cửa sớm 40 phút. Lúc gần đi, Vương Phỉ Hạm không quên dặn dò câu: "uống ít thôi, về sớm một chút".
Nhìn nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ tiến lại gần, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đầy hương thơm của Vương phi, cuối cùng thưởng thức thần thái vừa thẹn vừa giận làm rung động lòng người, Lương Thần cười khoát tay áo, cảm thấy hài lòng đi vào thang máy.
Lương Thần tới địa điểm hội họp đã đặt trước tại nhà hàng Vạn Niên Thanh mà hắn thường xuyên tới ủng hộ. Đẳng cấp không hề thấp, hơn nữa đồ ăn thức uống rất có mùi vị Giang Nam.
Ông chủ Chu Hân Khánh của nhà hàng Vạn Niên Thanh sau khi nhận được điện thoại của Lương Thần, lập tức cho người dọn dẹp lại phòng Trường Thanh. Ông chủ Chu là người khôn khéo, cảm thấy Cục trưởng đại nhân mở tiệc chiêu đãi bạn học cũ tại phòng Trường Thanh là thích hợp nhất. Có câu "tình bằng hữu tựa cây trường thanh", rất là hợp thời.
Lương Thần đi mất 20 phút thì tới nhà hàng Vạn Niên Thanh, đợi vài phút trong phòng thì nhận được điện thoại của Dương Kiếm. Trong điện thoại, ông chủ lớn Dương nói với hắn, đang ở cùng Lâm Triết Thông hai người một chút sẽ tới.
Thì ra tên Lâm Triết Thông này còn đem theo người nhà tới, Lương Thần cất di động vào, kiên nhẫn chờ đợi mấy người bạn học cũ đến. Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp đưa nước trà tới, Lương Thần theo thói quen tính lấy ra một điếu thuốc, vừa mới ngậm vào miệng, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Bóng hình xinh đẹp cuả Lăng Tư Vũ và Lý Băng hiện ra trong tầm mắt hắn. Người trước mặc váy len dài màu xám, người sau mặc váy kẻ sọc qua gối, phía trên khoác áo ngoài cổ tròn. Hai gương mặt tươi cười như hoa, mang theo một làn gió hương thơm đập vào mặt.
- Nghe nói dạo này bạn đang có số đào hoa.
Lý Băng kéo Lăng Tư Vũ ngồi xuống bên cạnh Lương Thần, lấy giọng điệu trêu chọc nói:
-Nói xem, có cùng nữ minh tinh xinh đẹp vui vẻ gì gì không?
-Sao có khả năng đó? Tính cách của tôi, các bạn không phải không rõ.
Lương Thần rót trà cho hai cô, bật cười ha hả nói:
-Lúc còn đi học, tôi nổi tiếng là thật thà.
-Cậu mà thật thà?
Lăng Tư Vũ không kìm nổi khẽ cười ra tiếng, cũng theo trêu ghẹo nói:
-Lúc còn đi học thì đã nghĩ đến việc cưới vợ lớn vợ nhỏ, còn dám nói mình thật thà.
-Đó là chuyện quá khứ. Ha ha.
Lương Thần mặt đỏ lên, xấu hổ mà cười nói.
-Đang nói chuyện gì mà cao hứng thế?
Ở cửa truyền đến giọng rõ to của Dương Kiếm, tiếp sau đó đã hiện ra ông chủ lớn Dương có chút phát tướng và một nam một nữ đi vào.
Lương Thần và Lăng Tư Vũ, Lý Băng cùng lúc đứng lên. Nhìn người đàn ông thân hình mảnh khảnh, khí chất trầm ổn, Lương Thần giơ tay ra, mở miệng hô:
-Bạn cũ nhiều năm không gặp.
Lâm Triết Thông trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, không giống vẻ giả tạo thường ngày, vẻ tươi cười hàm chứa sự chân thành và ấm áp hiếm có. Giơ tay cùng Lương Thần bắt tay, một tay kia thuận thế đặt trên vai Lương Thần.
Lương Thần hơi thấy lạ, theo sau cũng đem tay kia vươn tới. Thế là, hai người đàn ông từ bắt tay chuyển sang ôm nhau đằm thắm.
Một bên Hà Tâm Nguyệt trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút lạ lẫm. Tính tình chồng vốn là thâm trầm hướng nội, hơn nữa mấy năm lăn lộn trong thương trường, sớm đã hình thành thói quen không biểu lộ vui buồn ra ngoài, thường ngày biểu lộ cái vẻ mặt tươi cười cũng chỉ là một loại ngụy trang mà thôi. Nhưng đêm nay cô có thể nhìn ra, chồng thật sự rất là vui vẻ.
Sau khi ôm nhau, Lâm Triết Thông lại bắt tay với hai cô Lăng Tư Vũ, Lý Băng, lúc này mới giới thiệu vợ mình Hà Tâm Nguyệt cho Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng.
-Xin chào Cục trưởng Lương, đã nghe Triết Thông nhắc tới anh.
Hà Tâm Nguyệt phóng khoáng tự nhiên vươn tay ra bắt tay cùng Lương Thần, mắt sáng long lanh đảo qua trên mặt đối phương và hai phụ nữ khác, mỉm cười nói:
- Rất muốn gặp bạn học cũ mà Triết Thông hay nhắc tới, cho nên cùng đến đây, xin mọi người bỏ quá cho.
-Em dâu đừng nói những lời khách khí này. Cũng không là người ngoài, đến đây, tất cả mọi người ngồi xuống nói chuyện nào.
Ông chủ lớn Dương giơ tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, ánh mắt vẫn lưu chuyển trên mặt Lý Băng. Lần trước họp mặt ở Tây Phong, anh ta mươn rượu, truyền đạt một vài ý tứ mập mờ nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời của Lý Băng. Lần này tuy nói là Lâm Triết Thông gọi điện thoại cho anh ta, anh thật lòng muốn gặp lại bạn cũ đã nhiều năm không gặp, nhưng tâm tư khát khao gặp Lý Băng để mong nhận được câu trả lời cũng chiếm một nửa.
Phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ, trong tiềm thức luôn có tâm lý so đo. Lăng Tư Vũ và Lý Băng tuyệt đối có thể tự xưng là mỹ nữ, nhưng hai cô cũng không thể không thừa nhận, dung mạo trước mắt này xinh đẹp hơn nhiều. Cách ăn nói hào phóng khéo léo, lộ ra phong cách tiểu thư quý phái, vô hình chung đã vượt qua các cô.
Bên cạnh Lương Thần, phụ nữ bao gồm Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm, Lan Nguyệt, không ai là không xinh đẹp. Thường ngày đã quen nhìn người đẹp, sự miễn dịch tự nhiên không thấp. Tuy nói vợ của bạn học cũ dung mạo khí chất có thể ngang bằng Tô Mộng Nghiên, Bạch Băng nhưng chưa đủ tạo thành ảnh hưởng lớn đến hắn.
Ba người phụ nữ tự nhiên ngồi xuống, mà bên trái Lương Thần là Lý Băng, bên phải là Dương Kiếm. Lâm Triết Thông ngồi gần Dương Kiếm, bên cạnh là vợ Hà Tâm Nguyệt.
Không bao lâu rượu và thức ăn lên đủ, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài không ngoài những chuyện thú vị thời trung học. Dương Kiếm khơi lại chuyện xấu hổ mà Lương Thần chép thư tình gửi cho Lăng Tư Vũ, kết quả Lăng Tư Vũ đỏ mặt, Lý Băng cười không ngớt, còn Hà Tâm Nguyệt cũng không nhịn nổi giơ tay che lên đôi môi đỏ mọng.
- Bạn cũ, nghe nói cậu sắp làm cha?
Lâm Triết Thông và Lương Thần chạm cốc, sau khi uống một hơi cạn sạch, cười hỏi. Tin này là do Dương Kiếm nói với y.
- Đúng vậy, dự tính ngày sinh là vào tháng sau, là con gái.
Lương Thần cười đáp. Cuối cùng hỏi lại:
-Cậu thì sao, có con chưa?
-Ừ.
Trên mặt Lâm Triết Thông đang tươi cười bỗng nhiên trở nên có chút kỳ lạ, dường như rất cứng ngắc, cũng rất miễn cưỡng:
-Có đứa con trai được hai tuổi.
Sau khi trả lời, lập tức liền chuyển đề tài, lại hỏi:
- Nghe Dương Kiếm nói, cậu ở Liêu Đông làm tốt lắm mà, sao bỗng nhiên điều đến Giang Nam?
-Không có cách nào.
Lương Thần lắc đầu, một vẻ mặt rất bất đắc dĩ:
-Đây chỉ là tiểu tốt, bên trên chỉ vào đâu đây chỉ biết đến đó mà đánh, không có quyền quyết định.
- Tôi khâm phục Thần Tử điểm này, bất kể là ở đâu đều có thể làm nổi danh đến đó. Thật đúng với câu "Vàng thật đi đến đâu cũng chói sáng" đấy.
Bên trong giọng điệu ông chủ lớn Dương không che dấu sự hâm mộ, giơ tay vỗ mạnh lên bả vai Lương Thần nói xen vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.