Chương 117: Nhạc nền (1)
Trần Trọng
26/02/2013
Những chiếc Mercedes đen bóng đứng xếp hàng dưới lầu, trên xe đều chăng những dải hoa tươi với đủ mầu sắc, cổng vòm rồng phượng đã đứng cao dần lên, trên cổng vòm trong một rồng một phượng hiện ra hai chữ song hỷ đỏ sẫm. Thanh niên trai gái đứng hai bên cổng vòm, mỗi nhóm năm ba người đang thảo luận điều gì đó.
Lương Thần đưa xe cảnh sát dừng vào bên cạnh, đi qua cổng vòm tiến vào cửa, đi lên tầng 5 đến nhà mới của Lưu Chí Cương. Với cánh cửa mở rộng, người ra người vào liên tục. Lương Thần vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy chú rể mặc com lê đang tiễn hai vị khách đi ra. Vừa nhìn thấy Lương Thần, y lập tức vui mừng hỏi:
- Lương tử, sao ông đến sớm vậy?
- Đến xem có giúp được việc gì không!
Lương Thần mỉm cười đáp:
- Đưa cái xe cà tàng đến, không gì thì cũng giúp ông chở được vài người.
-Lương tử, cảm ơn rất nhiều!
Lưu Chí Cương lộ rõ thần sắc cảm kích trên gương mặt, y không thiếu những cái xe giống như của Lương Thần, chủ yếu là Lương Thần thể hiện thành ý. Y kéo tay Lương Thần cùng nhau đi tới phòng khách, và nói với hai người lớn tuổi:
- Bố, mẹ đây chính là người con thường xuyên nhắc tới Lương Thần, Lương tử.
- Chào chú Lưu, chào cô!
Lương Thần hiểu ngay lập tức, hai người họ chính là bố mẹ của Lưu Chí Cương.
- Chào tiểu Lương!
Bố mẹ của Lưu Chí Cương đều công tác ở phòng Công thương huyện, có lẽ bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ của con trai, cũng có lẽ bởi vì bình thường họ là những người dễ gần, tóm lại họ rất nhiệt tình với Lương Thần. Ông Lưu thì mời thuốc, bà Lưu thì mời kẹo, cùng lúc đó mời Lương Thần ngồi xuống
- Chú Lưu, cô, cháu đến đây để phụ giúp, quan hệ giữa cháu và Chí Cương thì không cần nói gì nữa cả, có việc gì cháu có thể giúp được, cô chú cứ nói không phải khách khí!
Lương Thần với vẻ mặt tươi cười rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất chân thành, tha thiết.
- Tiểu Lương rất có thành ý.
Chú Lương cười hì hì nói, chỉ vào Lương Thần và nói với Lương Chí Cương:
- Con ở đây nói chuyện với Lương Thần, bố và mẹ đi tiếp các đồng nghiệp ở bên kia!
- Ông cũng làm gì thì làm đi, tôi xuống dưới một lát, chị Phùng, chị Trương chắc cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tiếp đón họ, coi như cũng giúp ông được một việc!
Nhìn thấy trong phòng có mấy thanh niên có cùng trạc tuổi với Lưu Chí Cương, Lương Thần đoán chắc là bạn học của Lưu Chí Cương vì thế liền đứng dậy cười đùa nói.
- Không khách khí với ông, nói rồi nhé. Mấy mâm đồng nghiệp ông phải chịu trách nhiệm thay tôi tiếp đón. Ha ha, tôi biết tửu lượng của ông không tồi đâu nha!
Lưu Chí Cương cũng không ngại ngần tiễn Lương Thần ra cửa rồi lại quay vào trong.
- Chí Cương, đấy là đồng nghiệp của cậu à?
Một người bạn học thuận mồm hỏi một câu. Hắn nhìn thấy được: Lưu Chí Cương và cả bố mẹ của y đều có thái độ rất nhiệt tình với người đàn ông vừa rồi. Hẳn phải là một người không bình thường.
- Ừ, người anh em của tôi, đội trưởng đội trị an huyện!
Giọng nói của Lưu Chí Cương có kèm theo chút khoe khoang, đây là một cơ hội tốt cho y thể hiện.
- Còn trẻ như vậy có lẽ ít hơn chúng ta vài tuổi phải không?
Một cô gái trên gương mặt có chút tàn nhang ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là ít hơn chúng ta hai tuổi, phó phòng 24 tuổi, tương lai rạng ngời đó.
Lương Chí Cương liếc nhìn các bạn đáp.
- Những tưởng Chí Cương cậu cũng không đến lỗi nào, nhưng so sánh với người ta, haha!
Một bạn nam nửa đùa nửa thật nói giỡn Lưu Chí Cương.
- Ai có thể so sánh được với Lương Thần?
Lưu Chí Cương liếc nhìn đối phương một cái, cười nhạt nói:
- Người ta có các mối quan hệ trong huyện trong thành phố, năng lực bản thân lại rất tốt. Thực sự cầu thị, tôi quả thực không thể sánh với người ta, tuy nhiên nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.
Bạn nam kia không dấu được nét mặt đang biến sắc, kèm với đó là điệu cười xấu hổ, không thể nói thêm được gì lúc đó nữa. Sự thật mà nói, trong đám bạn cùng học thì công việc của Lưu Chí Cương được tính là khá ổn. Trung đội phó đại đội cảnh sát giao thông huyện, quyền lực trong tay nói to cung không to nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa có chú làm bên ủy ban chính trị pháp luật, ít nhất ở huyện Tây Phong cũng được xem là một nhân vật tầm cỡ. Trái lại với đám bạn học của hắn, toàn làm việc bên ngoài kiếm bát cơm manh áo, kiếm được cũng không ít, nhưng chi tiêu cũng rất nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không để ra là mấy. Tổng thể mà nói thì đúng là đuổi không kịp bát cơm công chức của Lưu Chí Cương!
Lương Thần đi xuống dưới, tiến đến một góc khuất yên tĩnh, châm một điếu thuốc, nhìn ngắm những người đến tham gia hôn lễ của Lưu Chí Cương, trong lòng không kìm nổi mơ màng hết cái này đến cái khác. Nếu có một ngày, hắn và Diệp Thanh Oánh kết hôn, có khi nào có cùng cảnh tượng như ngày hôm nay!? Hắn sở dĩ không biểu hiện thái độ rõ ràng với Diệp Thanh Oánh là bởi vì hắn cảm thấy mối quan hệ của hai người quả thực chưa đi tới bước này, nhưng mâu thuẫn chính là, nếu như hắn tiếp tục ở lại Tây Phong, Diệp Thanh Oánh tiếp tục ở lại Liêu Dương, như vậy thì tình cảm của hai người tiến triển không được thuân lợi, nhưng hắn lại không có cách thay đổi điểm này. Thật bực mình!
Ở dưới lầu hơn 10 phút, hắn nhìn thấy Phùng Yến và Trương Ngữ Giai hai người cùng đi qua cổng vòm và tiến tới liền giơ tay ra hiệu, hai người lập tức nhìn thấy Lương Thần, vội vàng tiến đến.
- Bên trên chắc hẳn rất nhiều người, tôi với Giai Giai không lên làm phiền nữa!
Phùng Yến cười và nói. Sau đó nhìn Lương Thần một cái đầy thâm ý hỏi:
- Tiểu Thần với cô tiên nữ kia phát triển thế nào rồi!?
Từ sau khi xem bức ảnh trong điện thoại của Lương Thần trong căng tin, Phùng Yến bao gồm cả các đồng nghiệp khác, đều đùa gọi cô gái của Lương Thần là cô bạn gái tiên tử.
- Vẫn như vậy thôi, nhà cô ấy ở Liêu Dương, tháng 6 tháng 7 năm nay mới tốt nghiệp đại học. Tương lai thế nào e khó mà nói trước.
Lương Thần lắc lắc đầu. Đối với Phùng Yến và Trương Ngữ Giai, hắn không cần phải giấu giếm điều gì đó. Những bực tức trong lòng muốn tìm người để chia sẻ trong lúc kích động bỗng nói hết.
- Liêu Dương? Thế hai người quen nhau như thế nào?
Phùng Yến có chút hiếu kì hỏi:
- Lẽ nào là quen nhau đợt mùng 1 tháng 5 cậu đi Liêu Dương tập huấn?
- Quen biết trải qua rất…
Lương Thần cười và tường thuật lại quá trình quen biết Diệp Thanh Oánh một lần.
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng là giống thật!
Phùng Yến nhịn không nổi cười nhẹ nói một câu. Mà Trương Ngữ Giai đứng bên cạnh cũng cười theo.
- Tuy nhiên cũng đừng trách chị Yến tôi giội cho cậu một gáo nước lạnh. Cậu có dám chắc là cô ấy thật sự thích cậu, hay chỉ là lòng biết ơn? Hơn nữa mỗi người một nơi, tương lai nếu hai người đến với nhau thì cô ấy đến đây, hay cậu qua đó? Hai vấn đề này nếu không giải quyết tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hai người!
Phùng Yến lớn hơn vài tuổi, kinh nghiệm phong phú, tức thì hiểu được mấu chốt của vấn đề.
- Cho nên em mới đang bực bội.
Lương Thần ra điều bất đắc dĩ nói.
- Kỳ thực, cậu tốt nhất nên kiếm một người địa phương, chẳng hạn như Giai Giai đây này!
Phùng Yến cố tình kéo dài giọng nói, tinh nghịch nhìn Trương Ngữ Giai đang đỏ mặt, sau đó nhìn Lương Thần nói:
- Tóm lại khuyên cậu không nên đầu tư quá nhiều, tránh đến lúc lại vùi quá sâu. Cậu cần phải học hỏi câu nói của tiểu Lưu, dùng mắt của bạn xem xem, thiên hạ đâu đâu cũng có cỏ thơm. Bên cạnh tôi là một cây cỏ thơm rất tốt đấy.
- Chị Yến!
Trương Ngữ Giai vừa xấu hổ vừa tức giận kéo tay áo Phùng Yến nói.
- Chị Phùng lại nói đùa, chị Trương đã là bông hoa có chủ rồi!
Lương Thần cười ngượng nói, hắn cảm thấy thần sắc của Phùng Yến có chút tinh quái, không phải là đã biết đến chuyện tình một đêm của hắn và Trương Ngữ Giai chứ!?
- Thế nếu Giai Giai độc thân thì sao?
Phùng Yến đột nhiên hỏi một câu.
- Tôi, tôi lên trên xem thế nào.
Trương Ngữ Giai bối rối quay người bước đi, bỏ lại Lương Thần và Phùng Yến vội vàng bước vào cửa. Bóng dáng duyên dáng của cô lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
- Giai Giai, đợi tôi.
Phùng Yến nhìn Lương Thần đầy thâm ý, sau đó cũng vội vàng bước theo sau Trương Ngữ Gia.
Chị Phùng có ý gì đây? Lương Thần bỗng giật mình. Theo sau đó là tim đập loạn nhịp, không phải là Trương Ngữ Giai sẽ ly hôn đấy chứ!? Rất có khả năng, Phan Bách Văn vì sự tiến thân mà bán cả vợ con mình, loại đàn ông như hắn quả thực không đáng phó thác cả cuộc đời. Hơn nữa lại không có con cái, Trương Ngữ Giai nếu muốn ly hôn thì đúng là tương đối dễ dàng.
Nếu đúng là như thế, hắn và Trương Ngữ Giai có cơ hội không?
6h30 phút, chú rể dẫn theo sau một đám bạn học, tay cầm bó hoa tươi đi xuống. Nhìn sáu chiếc xe hôn lễ mầu đen chạm rãi khởi động, Lương Thần cũng chui vào chiếc xe cảnh sát của mình, không đợi hắn nổ máy, cửa xe đột nhiên mở ra, Phùng Yến và Trương Ngữ Giai một bên trái một bên phải cũng chui vào xe.
- Chúng tôi cũng cần đi xem mặt cô dâu mới!
Phùng Yến cười và nói. Còn Trương Ngữ Giai thì quay mặt ra ngoài xe, dường như không dám đối mặt với Lương Thần một chút nào.
Xe cảnh sát của Lương Thần bám sát đội xe hôn lễ, chạy qua đường Văn Hóa cuối cùng đến khuôn viên khu Thần Phong. Đội xe dừng trước tòa nhà số 1, chú rể xuống xe, tay cầm hoa tươi đi lên lầu đón cô dâu. Lương Thần và Phùng Yến, Trương Ngữ Giai xuống xe, nhưng không đi theo đám đông lên lầu mà đứng ở dưới chờ.
Lúc này đã gần tháng 5, thời tiết ngày càng ấm áp hơn. Trương Ngữ Giai mặc một bộ váy liền mầu vàng nhạt, cao cao thanh lịch, đưa mắt đẹp nhìn xung quanh, hiện rõ là một người phụ nữ quyến rũ phong tình. Có một số không ít họ hàng không lên lầu đều đưa tầm mắt nhìn về phía Lương Thần. Lương Thần tự nhiên cũng không tự cho rằng những ánh mắt đó nhìn mình vì đẹp trai, vì thế cũng quay đầu liếc nhìn Trương Ngữ Giai một cái. Hắn đột nhiên nghĩ rằng nếu đối phương mặc trên mình một bộ váy cưới mầu trắng thì chắc chắn sẽ tuyệt đẹp, không có gì để bàn. Nếu như là Diệp Thanh Oánh mặc thì sao? Diệp Tử Thanh mặc thì sao? Trong đầu Lương Thần so sánh từng người từng người, cuối cùng cũng rút ra một kết luận, bất kể là ai mặc, đều rất đẹp!
Giống như cô dâu vừa được chú rể bế ra vậy, mặc dù tư sắc không đẹp như Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Trương Ngữ Giai, nhưng trong niềm hạnh phúc hân hoan lại khiến cô ấy trở lên đẹp hơn.
Mầu vàng của ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào cô dâu mặc váy cưới, khiến cô dâu như xuất hiện giữa đủ sắc mầu. Nhìn chú rể đắm chìm trong ánh nắng, Lương Thần không khỏi nhớ đến một câu nói
- Bất kể cô gái nào khi mặc váy cưới, đều là đẹp nhất!
Mắt nhìn thấy chú rể uyển chuyển bế cô dâu lên xe, Lương Thần cũng chuẩn bị đưa Phùng Yến và Trường Ngữ Giai trở về. Sau đó Trương Ngữ Giai và Phùng Yến vẫn chưa kịp mở cửa xe, liền bị mấy cậu thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đến gần bên cạnh.
- Chưa được ngồi xe cảnh sát bao giờ? Hôm nay có dịp ngồi thử xem sao!
Một thanh niên đeo hoa tai, tóc nhuộm mầu đỏ lửa tiến đến ghế phụ lái, mồm như còn đang nhai kẹo cao su.
Cùng lúc đó, ba người khác cả nam lẫn nữ ngồi vào hàng ghế sau xe.
- Anh và anh rể tôi làm cùng một cơ quan đúng không? Anh rể tôi, Lưu Chí Cương! Trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông của các anh!
Thanh niên nhuộm tóc đỏ quay đầu hướng tới người đang lái xe nói
Lương Thần đưa xe cảnh sát dừng vào bên cạnh, đi qua cổng vòm tiến vào cửa, đi lên tầng 5 đến nhà mới của Lưu Chí Cương. Với cánh cửa mở rộng, người ra người vào liên tục. Lương Thần vừa bước vào cửa, thì nhìn thấy chú rể mặc com lê đang tiễn hai vị khách đi ra. Vừa nhìn thấy Lương Thần, y lập tức vui mừng hỏi:
- Lương tử, sao ông đến sớm vậy?
- Đến xem có giúp được việc gì không!
Lương Thần mỉm cười đáp:
- Đưa cái xe cà tàng đến, không gì thì cũng giúp ông chở được vài người.
-Lương tử, cảm ơn rất nhiều!
Lưu Chí Cương lộ rõ thần sắc cảm kích trên gương mặt, y không thiếu những cái xe giống như của Lương Thần, chủ yếu là Lương Thần thể hiện thành ý. Y kéo tay Lương Thần cùng nhau đi tới phòng khách, và nói với hai người lớn tuổi:
- Bố, mẹ đây chính là người con thường xuyên nhắc tới Lương Thần, Lương tử.
- Chào chú Lưu, chào cô!
Lương Thần hiểu ngay lập tức, hai người họ chính là bố mẹ của Lưu Chí Cương.
- Chào tiểu Lương!
Bố mẹ của Lưu Chí Cương đều công tác ở phòng Công thương huyện, có lẽ bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ của con trai, cũng có lẽ bởi vì bình thường họ là những người dễ gần, tóm lại họ rất nhiệt tình với Lương Thần. Ông Lưu thì mời thuốc, bà Lưu thì mời kẹo, cùng lúc đó mời Lương Thần ngồi xuống
- Chú Lưu, cô, cháu đến đây để phụ giúp, quan hệ giữa cháu và Chí Cương thì không cần nói gì nữa cả, có việc gì cháu có thể giúp được, cô chú cứ nói không phải khách khí!
Lương Thần với vẻ mặt tươi cười rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất chân thành, tha thiết.
- Tiểu Lương rất có thành ý.
Chú Lương cười hì hì nói, chỉ vào Lương Thần và nói với Lương Chí Cương:
- Con ở đây nói chuyện với Lương Thần, bố và mẹ đi tiếp các đồng nghiệp ở bên kia!
- Ông cũng làm gì thì làm đi, tôi xuống dưới một lát, chị Phùng, chị Trương chắc cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tiếp đón họ, coi như cũng giúp ông được một việc!
Nhìn thấy trong phòng có mấy thanh niên có cùng trạc tuổi với Lưu Chí Cương, Lương Thần đoán chắc là bạn học của Lưu Chí Cương vì thế liền đứng dậy cười đùa nói.
- Không khách khí với ông, nói rồi nhé. Mấy mâm đồng nghiệp ông phải chịu trách nhiệm thay tôi tiếp đón. Ha ha, tôi biết tửu lượng của ông không tồi đâu nha!
Lưu Chí Cương cũng không ngại ngần tiễn Lương Thần ra cửa rồi lại quay vào trong.
- Chí Cương, đấy là đồng nghiệp của cậu à?
Một người bạn học thuận mồm hỏi một câu. Hắn nhìn thấy được: Lưu Chí Cương và cả bố mẹ của y đều có thái độ rất nhiệt tình với người đàn ông vừa rồi. Hẳn phải là một người không bình thường.
- Ừ, người anh em của tôi, đội trưởng đội trị an huyện!
Giọng nói của Lưu Chí Cương có kèm theo chút khoe khoang, đây là một cơ hội tốt cho y thể hiện.
- Còn trẻ như vậy có lẽ ít hơn chúng ta vài tuổi phải không?
Một cô gái trên gương mặt có chút tàn nhang ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là ít hơn chúng ta hai tuổi, phó phòng 24 tuổi, tương lai rạng ngời đó.
Lương Chí Cương liếc nhìn các bạn đáp.
- Những tưởng Chí Cương cậu cũng không đến lỗi nào, nhưng so sánh với người ta, haha!
Một bạn nam nửa đùa nửa thật nói giỡn Lưu Chí Cương.
- Ai có thể so sánh được với Lương Thần?
Lưu Chí Cương liếc nhìn đối phương một cái, cười nhạt nói:
- Người ta có các mối quan hệ trong huyện trong thành phố, năng lực bản thân lại rất tốt. Thực sự cầu thị, tôi quả thực không thể sánh với người ta, tuy nhiên nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống chẳng ai bằng mình.
Bạn nam kia không dấu được nét mặt đang biến sắc, kèm với đó là điệu cười xấu hổ, không thể nói thêm được gì lúc đó nữa. Sự thật mà nói, trong đám bạn cùng học thì công việc của Lưu Chí Cương được tính là khá ổn. Trung đội phó đại đội cảnh sát giao thông huyện, quyền lực trong tay nói to cung không to nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa có chú làm bên ủy ban chính trị pháp luật, ít nhất ở huyện Tây Phong cũng được xem là một nhân vật tầm cỡ. Trái lại với đám bạn học của hắn, toàn làm việc bên ngoài kiếm bát cơm manh áo, kiếm được cũng không ít, nhưng chi tiêu cũng rất nhiều, quanh năm suốt tháng cũng không để ra là mấy. Tổng thể mà nói thì đúng là đuổi không kịp bát cơm công chức của Lưu Chí Cương!
Lương Thần đi xuống dưới, tiến đến một góc khuất yên tĩnh, châm một điếu thuốc, nhìn ngắm những người đến tham gia hôn lễ của Lưu Chí Cương, trong lòng không kìm nổi mơ màng hết cái này đến cái khác. Nếu có một ngày, hắn và Diệp Thanh Oánh kết hôn, có khi nào có cùng cảnh tượng như ngày hôm nay!? Hắn sở dĩ không biểu hiện thái độ rõ ràng với Diệp Thanh Oánh là bởi vì hắn cảm thấy mối quan hệ của hai người quả thực chưa đi tới bước này, nhưng mâu thuẫn chính là, nếu như hắn tiếp tục ở lại Tây Phong, Diệp Thanh Oánh tiếp tục ở lại Liêu Dương, như vậy thì tình cảm của hai người tiến triển không được thuân lợi, nhưng hắn lại không có cách thay đổi điểm này. Thật bực mình!
Ở dưới lầu hơn 10 phút, hắn nhìn thấy Phùng Yến và Trương Ngữ Giai hai người cùng đi qua cổng vòm và tiến tới liền giơ tay ra hiệu, hai người lập tức nhìn thấy Lương Thần, vội vàng tiến đến.
- Bên trên chắc hẳn rất nhiều người, tôi với Giai Giai không lên làm phiền nữa!
Phùng Yến cười và nói. Sau đó nhìn Lương Thần một cái đầy thâm ý hỏi:
- Tiểu Thần với cô tiên nữ kia phát triển thế nào rồi!?
Từ sau khi xem bức ảnh trong điện thoại của Lương Thần trong căng tin, Phùng Yến bao gồm cả các đồng nghiệp khác, đều đùa gọi cô gái của Lương Thần là cô bạn gái tiên tử.
- Vẫn như vậy thôi, nhà cô ấy ở Liêu Dương, tháng 6 tháng 7 năm nay mới tốt nghiệp đại học. Tương lai thế nào e khó mà nói trước.
Lương Thần lắc lắc đầu. Đối với Phùng Yến và Trương Ngữ Giai, hắn không cần phải giấu giếm điều gì đó. Những bực tức trong lòng muốn tìm người để chia sẻ trong lúc kích động bỗng nói hết.
- Liêu Dương? Thế hai người quen nhau như thế nào?
Phùng Yến có chút hiếu kì hỏi:
- Lẽ nào là quen nhau đợt mùng 1 tháng 5 cậu đi Liêu Dương tập huấn?
- Quen biết trải qua rất…
Lương Thần cười và tường thuật lại quá trình quen biết Diệp Thanh Oánh một lần.
- Anh hùng cứu mỹ nhân? Đúng là giống thật!
Phùng Yến nhịn không nổi cười nhẹ nói một câu. Mà Trương Ngữ Giai đứng bên cạnh cũng cười theo.
- Tuy nhiên cũng đừng trách chị Yến tôi giội cho cậu một gáo nước lạnh. Cậu có dám chắc là cô ấy thật sự thích cậu, hay chỉ là lòng biết ơn? Hơn nữa mỗi người một nơi, tương lai nếu hai người đến với nhau thì cô ấy đến đây, hay cậu qua đó? Hai vấn đề này nếu không giải quyết tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hai người!
Phùng Yến lớn hơn vài tuổi, kinh nghiệm phong phú, tức thì hiểu được mấu chốt của vấn đề.
- Cho nên em mới đang bực bội.
Lương Thần ra điều bất đắc dĩ nói.
- Kỳ thực, cậu tốt nhất nên kiếm một người địa phương, chẳng hạn như Giai Giai đây này!
Phùng Yến cố tình kéo dài giọng nói, tinh nghịch nhìn Trương Ngữ Giai đang đỏ mặt, sau đó nhìn Lương Thần nói:
- Tóm lại khuyên cậu không nên đầu tư quá nhiều, tránh đến lúc lại vùi quá sâu. Cậu cần phải học hỏi câu nói của tiểu Lưu, dùng mắt của bạn xem xem, thiên hạ đâu đâu cũng có cỏ thơm. Bên cạnh tôi là một cây cỏ thơm rất tốt đấy.
- Chị Yến!
Trương Ngữ Giai vừa xấu hổ vừa tức giận kéo tay áo Phùng Yến nói.
- Chị Phùng lại nói đùa, chị Trương đã là bông hoa có chủ rồi!
Lương Thần cười ngượng nói, hắn cảm thấy thần sắc của Phùng Yến có chút tinh quái, không phải là đã biết đến chuyện tình một đêm của hắn và Trương Ngữ Giai chứ!?
- Thế nếu Giai Giai độc thân thì sao?
Phùng Yến đột nhiên hỏi một câu.
- Tôi, tôi lên trên xem thế nào.
Trương Ngữ Giai bối rối quay người bước đi, bỏ lại Lương Thần và Phùng Yến vội vàng bước vào cửa. Bóng dáng duyên dáng của cô lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
- Giai Giai, đợi tôi.
Phùng Yến nhìn Lương Thần đầy thâm ý, sau đó cũng vội vàng bước theo sau Trương Ngữ Gia.
Chị Phùng có ý gì đây? Lương Thần bỗng giật mình. Theo sau đó là tim đập loạn nhịp, không phải là Trương Ngữ Giai sẽ ly hôn đấy chứ!? Rất có khả năng, Phan Bách Văn vì sự tiến thân mà bán cả vợ con mình, loại đàn ông như hắn quả thực không đáng phó thác cả cuộc đời. Hơn nữa lại không có con cái, Trương Ngữ Giai nếu muốn ly hôn thì đúng là tương đối dễ dàng.
Nếu đúng là như thế, hắn và Trương Ngữ Giai có cơ hội không?
6h30 phút, chú rể dẫn theo sau một đám bạn học, tay cầm bó hoa tươi đi xuống. Nhìn sáu chiếc xe hôn lễ mầu đen chạm rãi khởi động, Lương Thần cũng chui vào chiếc xe cảnh sát của mình, không đợi hắn nổ máy, cửa xe đột nhiên mở ra, Phùng Yến và Trương Ngữ Giai một bên trái một bên phải cũng chui vào xe.
- Chúng tôi cũng cần đi xem mặt cô dâu mới!
Phùng Yến cười và nói. Còn Trương Ngữ Giai thì quay mặt ra ngoài xe, dường như không dám đối mặt với Lương Thần một chút nào.
Xe cảnh sát của Lương Thần bám sát đội xe hôn lễ, chạy qua đường Văn Hóa cuối cùng đến khuôn viên khu Thần Phong. Đội xe dừng trước tòa nhà số 1, chú rể xuống xe, tay cầm hoa tươi đi lên lầu đón cô dâu. Lương Thần và Phùng Yến, Trương Ngữ Giai xuống xe, nhưng không đi theo đám đông lên lầu mà đứng ở dưới chờ.
Lúc này đã gần tháng 5, thời tiết ngày càng ấm áp hơn. Trương Ngữ Giai mặc một bộ váy liền mầu vàng nhạt, cao cao thanh lịch, đưa mắt đẹp nhìn xung quanh, hiện rõ là một người phụ nữ quyến rũ phong tình. Có một số không ít họ hàng không lên lầu đều đưa tầm mắt nhìn về phía Lương Thần. Lương Thần tự nhiên cũng không tự cho rằng những ánh mắt đó nhìn mình vì đẹp trai, vì thế cũng quay đầu liếc nhìn Trương Ngữ Giai một cái. Hắn đột nhiên nghĩ rằng nếu đối phương mặc trên mình một bộ váy cưới mầu trắng thì chắc chắn sẽ tuyệt đẹp, không có gì để bàn. Nếu như là Diệp Thanh Oánh mặc thì sao? Diệp Tử Thanh mặc thì sao? Trong đầu Lương Thần so sánh từng người từng người, cuối cùng cũng rút ra một kết luận, bất kể là ai mặc, đều rất đẹp!
Giống như cô dâu vừa được chú rể bế ra vậy, mặc dù tư sắc không đẹp như Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Trương Ngữ Giai, nhưng trong niềm hạnh phúc hân hoan lại khiến cô ấy trở lên đẹp hơn.
Mầu vàng của ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào cô dâu mặc váy cưới, khiến cô dâu như xuất hiện giữa đủ sắc mầu. Nhìn chú rể đắm chìm trong ánh nắng, Lương Thần không khỏi nhớ đến một câu nói
- Bất kể cô gái nào khi mặc váy cưới, đều là đẹp nhất!
Mắt nhìn thấy chú rể uyển chuyển bế cô dâu lên xe, Lương Thần cũng chuẩn bị đưa Phùng Yến và Trường Ngữ Giai trở về. Sau đó Trương Ngữ Giai và Phùng Yến vẫn chưa kịp mở cửa xe, liền bị mấy cậu thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đến gần bên cạnh.
- Chưa được ngồi xe cảnh sát bao giờ? Hôm nay có dịp ngồi thử xem sao!
Một thanh niên đeo hoa tai, tóc nhuộm mầu đỏ lửa tiến đến ghế phụ lái, mồm như còn đang nhai kẹo cao su.
Cùng lúc đó, ba người khác cả nam lẫn nữ ngồi vào hàng ghế sau xe.
- Anh và anh rể tôi làm cùng một cơ quan đúng không? Anh rể tôi, Lưu Chí Cương! Trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông của các anh!
Thanh niên nhuộm tóc đỏ quay đầu hướng tới người đang lái xe nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.