Chương 574: Ôm cây đợi thỏ (Phần 1)
Trần Trọng
12/09/2013
- Cái gì, cậu lặp lại lần nữa xem?
Đào Tông Diệc đẩy mạnh cô gái đang nằm trên ra, nhích thân thể nhảy xuống giường, hai tay cầm lấy di động thất thanh nói.
- Báo cáo sếp, vừa rồi tôi và Phùng Thực ở gần khu biệt thự Tây Sơn, trong lúc vô ý đã nhìn thấy người mà ngài muốn tìm. Cô ấy và cô gái tóc vàng ở cùng một chỗ, sau đó cả hai bước vào trong chiếc xe thương vụ màu đen thẳng đến khu biệt thự Tây Sơn. Tôi và Phùng Thực lo lắng bứt dây động rừng nên không tiếp tục theo dõi được. Nhưng thông qua băng ghi hình tại phòng an ninh của khu biệt thự đã tìm được chỗ ở của các cô ấy.
Nhận được điện thoại báo cáo của người tên là Vương Phong và Phùng Thực, đều là những đội viên xuất ngũ của đại đội đặc chủng quân khu thủ đô. Nếu nói về trinh sát, theo dõi thì tuyệt đối được xưng là tinh anh. Năm ngoái, tại quán rượu Vân Thắng đến nay, y không ngừng tìm kiếm Tề Vũ Nhu, đồng thời thông qua quan hệ thu nạp nhân tài. Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, sử dụng một giờ, Đào Tông Diệc nhất quyết không bỏ qua cơ hội tìm được Tề Vũ Nhu, càng muốn trả lại cái bạt tai lúc trước cho Lương Thần.
- Anh à, mau tới đây đi.
Cô tiểu minh tinh đang nằm trên giường cất tiếng gọi mời, thân hình như con rắn nước xoay qua xoay lại. Gã đàn ông này đang thực hiện công việc nhưng mới nửa chừng lại bỏ ả nằm chơ vơ giữa giường.
- Điều tra lại rõ ràng cho tôi, nhớ tiếp tục theo dõi, có tình huống bất ngờ nào thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Đào Tông Diệc tắt máy điện thoại, giống như một con hổ lao lên giường, bổ nhào vào người của tiểu minh tinh chân dài, ra sức rướn người lên, trong miệng không ngừng quát:
- Tề Vũ Nhu, tôi phải xé xác cái đồ kỹ nữ cô ra, tôi phải….
Tại ngôi biệt thự, Tây Á xoay người lại, lẳng lặng nhìn hai cô gái khác, vẻ mặt trêu chọc. Tề Vũ Nhu là do cô huấn luyện mà Helen là đi theo Chris nhưng quan hệ của cô và Helen cũng rất thân mật. Nếu không, lúc trước cô không đến mức suốt đêm ngồi máy bay đến Liêu Dương, cứu Helen từ trong tay tên heo An La đó.
Tề Vũ Nhu và Helen từng rất tôn kính và tin phục cô. Chris chuẩn bị lật đổ cô nhưng do nhân lực không đủ nên cô đành triệu tập Tề Vũ Nhu và Helen đã thoát ly tổ chức. Kết quả, hai người không hề làm cho cô phải thất vọng, rất nhanh chóng bay đến New York.
Cuối cùng, có lẽ là do cô quá xem nhẹ khả năng của Christ, khiến cho Tề Vũ Nhu và Helen đã trở về cũng không thể địch lại Chirs đã có sự chuẩn bị tốt.
Cô quả thật không nghĩ đến, Chris chẳng những nắm tuyệt đại đa số nhân lực trong tổ chức mà còn bỏ ra một số tiền lớn thuê các sát thủ bên ngoài. Nói cách khách, cô đối đầu không chỉ có Chris mà còn cả một thế lực tài phiệt đứng đằng sau. Cô biết, trong sự việc này cũng đã có sự tham gia của con heo An La kia.
Khi Tề Vũ Nhu bị bắt, cô đã quyết định lựa chọn việc rút lui. Đây chính là sự quyết định dựa trên lý trí "trong tình thế cấp bách, bảo tồn chính mình thì mới có hy vọng". Cô cũng tin tưởng, Tề Vũ Nhu sẽ hiểu được điều này. Nhưng mà lúc này, quyết định của Helen lại khiến cho cô phải giật mình lựa chọn. Helen đã quay trở lại để cứu Tề Vũ Nhu, kết quả là cũng đã bị bắt.
- Nhu, tôi thật sự rất khó tin tưởng, cô chính là đệ tử do chính một tay tôi đào tạo.
Đối mặt với ác ý nhưng trào phúng của Helen và Tề Vũ Nhu, Tây Á không hề tức giận, chỉ có điều dùng ánh mắt thất vọng nhìn hai cô gái.
- Đã từng là đệ tử do cô dạy dỗ, tôi cũng không biết là có cái vinh dự để đáng nói điều đó hay không. Thất vọng của cô ở đây hoàn toàn là sự lãng phí tình cảm.
Tề Vũ Nhu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói so với băng tuyết bên ngoài thì còn rét lạnh hơn.
- Xem ra, cô vẫn như cũ cứ cho rằng tôi ngay lúc đó đã quyết định sai. Nếu như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.
Đôi bàn chân giẫm lên tấm thảm dày Ba Tư, Tây Á mang theo một làn gió thơm đến trước mặt Tề Vũ Nhu và Helen, cằm hơi ngẩng lên, đôi mắt đẹp màu xanh lam lộ ra một tia khiêu khích:
- Ân tình tôi nợ các cô, tôi tự nhiên sẽ trả lại. Tuy nhiên, các cô cũng nên hiểu một chút, không cần phải khảo nghiệm lại tính kiên nhẫn của tôi.
- Hiện tại, trước mặt cô chỉ có hai lựa chọn, một phải trở thành nô lệ tình dục cho cái tên heo An La kia, chịu đựng cái của quý dài hơn 20cm của gã. Thứ hai là chúng ta cùng nhau hầu hạ vị Lương tiên sinh. Huấn luyện viên thân ái, cô cảm thấy mình nên lựa chọn người nào?
Đây chính là những gì mà Tây Á đã từng nói qua với Helen. Hiện tại, Helen chỉ thay đổi danh xưng, còn lại vẫn giữ nguyên.
Helen hôn lên gương mặt của Tây Á. Hiện tại chưa tính cô đối với Tây Á đến nay có bao nhiêu oán hận hay là bất mãn. Cô sở dĩ làm vậy chỉ là muốn đem người huấn luyện viên trước kia mà cô kính sợ lên thành ngang hàng với mình mà thôi.
- Tôi lựa chọn cái thứ nhất. Cái kia của An La hơn người thường nên tôi đã muốn sớm thử xem.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười quyến rũ. Tây Á đã đưa ra một đáp án khiến Helen cảm thấy không ngờ.
- Rất xin lỗi, sự lựa chọn của cô quả thật là không có hiệu quả.
Tề Vũ Nhu tắt nụ cười, lạnh như băng nói.
- Cô phải theo tôi đi Cẩm Bình. Lúc trước tôi và Helen hầu hạ hắn như thế nào thì bây giờ cô cũng hầu hạ hắn như thế ấy.
- Nhu, tôi thật sự hâm mộ người đàn ông kia đấy. Cô đối với hắn thật quá tốt.
Tây Á vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Tề Vũ Nhu. Sự hâm mộ của cô hoàn toàn không phải là giả.
Dưới sự cứu viện của chú Tề Vũ Nhu, ba cô gái đã thuận lợi mà thoát hiểm. Nhưng Tề Vũ Nhu và Helen không đồng ý quay trở về Cẩm Bình mà ở lại thủ đô. Nguyên nhân chính là vì Chris vẫn chưa từ bỏ ý định truy tìm ba cô gái. Mà Tề Vũ Nhu chính là không muốn liên lụy cho người đàn ông kia nên mới lưu lại thủ đô gần ba tháng nay.
Phía sau có người truy đuổi, còn phía trước lại không có điểm an toàn tuyệt đối, các cô có lẽ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này. Mà Tây Á lại phá lệ mà có sự hâm mộ tình cảm của Tề Vũ Nhu và Helen đối với người đàn ông kia. Đối với sát thủ mà nói thì tình cảm là thứ xa xỉ, lãng phí nhất.
Ngày 2 tháng 9, Cục trưởng và Phó cục trưởng cục công an thành phố Hứa Phượng Anh cầm hồ sơ đi vào phòng làm việc của Cục trưởng.
- Đối với vụ án tiểu thương đâm chết nhân viên quản lý đô thị, viện kiểm sát đã quyết định bổ sung điều tra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Phượng Anh che kín một màn sương lạnh, có thể nhìn thấy Hứa Phượng Anh trong lòng cảm thấy bất mãn, thậm chí là tức giận.
- Nếu bọn họ muốn thì từ bọn họ mà gây sức ép đi.
Lương Thần trầm giọng, sau đó cười lạnh nói:
- Cẩm Bình vốn là một nơi rất nhiều chuyện, mà lại có số ít người luôn thích khiêu chiến với sự nhẫn nại của dân chúng. Một lần lại một lần nữa mà làm không biết mệt. Đúng là ăn quả mà không nhớ kẻ trồng cây.
Hứa Phượng Anh chậm rãi gật đầu, lấy tay đẩy tập hồ sơ đến gần Lương Thần, lại nói:
- Vụ án gây chết người ngày hôm qua, các chứng cớ có liên quan đã hoàn tất. Một trong những người bị tình nghi phạm tội Trương Thiếu Phong tối hôm qua đã được phóng thích. Nhưng người nhà đại diện của y cũng vẫn chưa đến làm thủ tục bảo lãnh.
- Cứ từ từ đi!
Tiếp nhận tập hồ sơ từ tay Hứa Phượng Anh, nét mặt Lương Thần hiện lên một chút mỉa mai. Nếu sau hai ngày được tha mà vẫn không hề có động tĩnh gì thì Trương Bỉnh Lâm sẽ lấy điều này để tỏ thái độ với hắn. Thái độ của hắn sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến mối quan hệ giữa hắn và Trương Bỉnh Lâm. Đây chính là cái gọi là: Là địch hay là bạn thì tất cả mọi người trong lòng đều rõ.
Nghe xong Lương Thần trả lời, Hứa Phượng Anh một lần nữa gật đầu, đang muốn xoay người rời khỏi thì đã thấy vị thủ trưởng trẻ tuổi khẽ mỉm cười nói:
- Vất vả cho cô rồi. Nếu hai vụ án này kết thúc thuận lợi thì tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.
- Được!
Hứa Phương Anh cũng hiểu được lời nói của đối phương "thuận lợi" chính là ám chỉ cái gì, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút thần thái khác thường, cười sang sảng nói:
- Một lời đã định!
Màn đêm buông xuống, những ngọn đền tại ngôi biệt thự Tây Sơn ở thủ đô thật là rực rỡ. Những ngày đầu tháng giêng âm lịch, không khí năm mới vẫn còn đang hiện hữu. Hai đoàn xe quân đội tiến vào khu biệt thự. Hai gã đàn ông thân hình lực lưỡng, trực tiếp đi vào phòng an nình, hướng nhân viên bảo an xuất trình giấy chứng nhận.
Nhân viên bảo an khu biệt thự Tây Sơn đều là những quân nhân xuất ngũ nên sau khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận mà đối phương đưa ra thì vẫn chưa cho vào mà trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên xin chỉ thị. Sau khi xác nhận mọi thứ không có gì đáng ngờ thì lúc này mới cho hai gã đàn ông kia tiếp nhận phòng theo dõi.
Hai hàng xe tiếp tục đi trước, tiến gần đến căn biệt thự số 16 thì ngừng lại. Một người bước xuống trước, chậm rãi mở cánh cổng căn biệt thự. Sau đó hơn mười gã đàn ông không chút tiếng động tỏa ra thành hình vòng cung vây xung quanh căn biệt thự.
Trước đó mười phút, tại ngôi biệt thự, Tề Vũ Nhu và Tây Á, Helen vừa mới tắm rửa xong, đang quấn quanh mình tấm khăn trắng, ngồi ở ghế sofa phòng khách nhâm nhi ly rượu vang. Dưới ngọn đèn sáng ngời trong phòng, chiếu lên làn da trắng như tuyết của các cô gái khiến cho không khí càng thêm kiều mỵ.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Tề Vũ Nhu vươn tay cầm lấy chiếc di động. Sau vài giây, cô cúp máy, quay sang Tây Á và Helen cười khẽ nói:
- Truy binh đến rồi, chúng ta phải đi thôi.
- Tạ ơn Thượng đế, rốt cuộc thì cũng có thể rời khỏi nơi này. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Helen mặt mày hớn hở đứng lên, tháo bỏ cái khăn tắm trên người xuống lộ ra một bộ ngực no tròn cùng với đôi chân thon dài, vội vàng chạy lên lầu thay quần áo.
- Có cần phải hưng phấn như vậy không?
Tây Á lắc đầu, bước chân thong thả đi lên cầu thang.
- Cô không biết đâu, Helen đang thèm muốn đàn ông đến phát điên rồi.
Tề Vũ Nhu cười nói:
- Đã hơn hai tháng nay, mỗi khi trò chơi giả hoàng giả phượng chấm dứt, Helen đều tỏ vẻ tiếc nuối. Cô ấy đã quyết định sau khi trở lại Cẩm Bình nhất định phải tìm Lương Thần mà bù đắp lại những ngày thiếu thốn vừa qua.
Quá trình thay quần áo diễn ra không nhanh cũng không chậm. Tề Vũ Nhu khoác thêm chiếc áo khoác cùng Tây Á và Helen tiến vào tầng hầm. Tại tầng hầm cất rượu này hiện ra một đường độc đạo. Nương theo ánh sáng của di động, cả ba cô nối đuôi nhau rất nhanh biến mất vào bên trong.
Lúc này, ở ngoài biệt thự, hơn mười gã đàn ông chia thành ba đường, vây quanh toàn bộ khu biệt thự. Những người còn lại thì phá bỏ cổng biệt thự, tiến thẳng vào phòng khách lầu một.
Ánh sáng trong phòng khách có vẻ mờ mờ ảo ảo. Sau khi quan sát cẩn thận cũng không phát hiện ra được gì. Cùng lúc đó, có một người đang chuẩn bị tiến lên lầu thì một việc kì lạ xảy ra.
Đào Tông Diệc đẩy mạnh cô gái đang nằm trên ra, nhích thân thể nhảy xuống giường, hai tay cầm lấy di động thất thanh nói.
- Báo cáo sếp, vừa rồi tôi và Phùng Thực ở gần khu biệt thự Tây Sơn, trong lúc vô ý đã nhìn thấy người mà ngài muốn tìm. Cô ấy và cô gái tóc vàng ở cùng một chỗ, sau đó cả hai bước vào trong chiếc xe thương vụ màu đen thẳng đến khu biệt thự Tây Sơn. Tôi và Phùng Thực lo lắng bứt dây động rừng nên không tiếp tục theo dõi được. Nhưng thông qua băng ghi hình tại phòng an ninh của khu biệt thự đã tìm được chỗ ở của các cô ấy.
Nhận được điện thoại báo cáo của người tên là Vương Phong và Phùng Thực, đều là những đội viên xuất ngũ của đại đội đặc chủng quân khu thủ đô. Nếu nói về trinh sát, theo dõi thì tuyệt đối được xưng là tinh anh. Năm ngoái, tại quán rượu Vân Thắng đến nay, y không ngừng tìm kiếm Tề Vũ Nhu, đồng thời thông qua quan hệ thu nạp nhân tài. Cái gọi là nuôi quân ngàn ngày, sử dụng một giờ, Đào Tông Diệc nhất quyết không bỏ qua cơ hội tìm được Tề Vũ Nhu, càng muốn trả lại cái bạt tai lúc trước cho Lương Thần.
- Anh à, mau tới đây đi.
Cô tiểu minh tinh đang nằm trên giường cất tiếng gọi mời, thân hình như con rắn nước xoay qua xoay lại. Gã đàn ông này đang thực hiện công việc nhưng mới nửa chừng lại bỏ ả nằm chơ vơ giữa giường.
- Điều tra lại rõ ràng cho tôi, nhớ tiếp tục theo dõi, có tình huống bất ngờ nào thì phải lập tức báo cho tôi biết.
Đào Tông Diệc tắt máy điện thoại, giống như một con hổ lao lên giường, bổ nhào vào người của tiểu minh tinh chân dài, ra sức rướn người lên, trong miệng không ngừng quát:
- Tề Vũ Nhu, tôi phải xé xác cái đồ kỹ nữ cô ra, tôi phải….
Tại ngôi biệt thự, Tây Á xoay người lại, lẳng lặng nhìn hai cô gái khác, vẻ mặt trêu chọc. Tề Vũ Nhu là do cô huấn luyện mà Helen là đi theo Chris nhưng quan hệ của cô và Helen cũng rất thân mật. Nếu không, lúc trước cô không đến mức suốt đêm ngồi máy bay đến Liêu Dương, cứu Helen từ trong tay tên heo An La đó.
Tề Vũ Nhu và Helen từng rất tôn kính và tin phục cô. Chris chuẩn bị lật đổ cô nhưng do nhân lực không đủ nên cô đành triệu tập Tề Vũ Nhu và Helen đã thoát ly tổ chức. Kết quả, hai người không hề làm cho cô phải thất vọng, rất nhanh chóng bay đến New York.
Cuối cùng, có lẽ là do cô quá xem nhẹ khả năng của Christ, khiến cho Tề Vũ Nhu và Helen đã trở về cũng không thể địch lại Chirs đã có sự chuẩn bị tốt.
Cô quả thật không nghĩ đến, Chris chẳng những nắm tuyệt đại đa số nhân lực trong tổ chức mà còn bỏ ra một số tiền lớn thuê các sát thủ bên ngoài. Nói cách khách, cô đối đầu không chỉ có Chris mà còn cả một thế lực tài phiệt đứng đằng sau. Cô biết, trong sự việc này cũng đã có sự tham gia của con heo An La kia.
Khi Tề Vũ Nhu bị bắt, cô đã quyết định lựa chọn việc rút lui. Đây chính là sự quyết định dựa trên lý trí "trong tình thế cấp bách, bảo tồn chính mình thì mới có hy vọng". Cô cũng tin tưởng, Tề Vũ Nhu sẽ hiểu được điều này. Nhưng mà lúc này, quyết định của Helen lại khiến cho cô phải giật mình lựa chọn. Helen đã quay trở lại để cứu Tề Vũ Nhu, kết quả là cũng đã bị bắt.
- Nhu, tôi thật sự rất khó tin tưởng, cô chính là đệ tử do chính một tay tôi đào tạo.
Đối mặt với ác ý nhưng trào phúng của Helen và Tề Vũ Nhu, Tây Á không hề tức giận, chỉ có điều dùng ánh mắt thất vọng nhìn hai cô gái.
- Đã từng là đệ tử do cô dạy dỗ, tôi cũng không biết là có cái vinh dự để đáng nói điều đó hay không. Thất vọng của cô ở đây hoàn toàn là sự lãng phí tình cảm.
Tề Vũ Nhu nở nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói so với băng tuyết bên ngoài thì còn rét lạnh hơn.
- Xem ra, cô vẫn như cũ cứ cho rằng tôi ngay lúc đó đã quyết định sai. Nếu như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.
Đôi bàn chân giẫm lên tấm thảm dày Ba Tư, Tây Á mang theo một làn gió thơm đến trước mặt Tề Vũ Nhu và Helen, cằm hơi ngẩng lên, đôi mắt đẹp màu xanh lam lộ ra một tia khiêu khích:
- Ân tình tôi nợ các cô, tôi tự nhiên sẽ trả lại. Tuy nhiên, các cô cũng nên hiểu một chút, không cần phải khảo nghiệm lại tính kiên nhẫn của tôi.
- Hiện tại, trước mặt cô chỉ có hai lựa chọn, một phải trở thành nô lệ tình dục cho cái tên heo An La kia, chịu đựng cái của quý dài hơn 20cm của gã. Thứ hai là chúng ta cùng nhau hầu hạ vị Lương tiên sinh. Huấn luyện viên thân ái, cô cảm thấy mình nên lựa chọn người nào?
Đây chính là những gì mà Tây Á đã từng nói qua với Helen. Hiện tại, Helen chỉ thay đổi danh xưng, còn lại vẫn giữ nguyên.
Helen hôn lên gương mặt của Tây Á. Hiện tại chưa tính cô đối với Tây Á đến nay có bao nhiêu oán hận hay là bất mãn. Cô sở dĩ làm vậy chỉ là muốn đem người huấn luyện viên trước kia mà cô kính sợ lên thành ngang hàng với mình mà thôi.
- Tôi lựa chọn cái thứ nhất. Cái kia của An La hơn người thường nên tôi đã muốn sớm thử xem.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười quyến rũ. Tây Á đã đưa ra một đáp án khiến Helen cảm thấy không ngờ.
- Rất xin lỗi, sự lựa chọn của cô quả thật là không có hiệu quả.
Tề Vũ Nhu tắt nụ cười, lạnh như băng nói.
- Cô phải theo tôi đi Cẩm Bình. Lúc trước tôi và Helen hầu hạ hắn như thế nào thì bây giờ cô cũng hầu hạ hắn như thế ấy.
- Nhu, tôi thật sự hâm mộ người đàn ông kia đấy. Cô đối với hắn thật quá tốt.
Tây Á vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Tề Vũ Nhu. Sự hâm mộ của cô hoàn toàn không phải là giả.
Dưới sự cứu viện của chú Tề Vũ Nhu, ba cô gái đã thuận lợi mà thoát hiểm. Nhưng Tề Vũ Nhu và Helen không đồng ý quay trở về Cẩm Bình mà ở lại thủ đô. Nguyên nhân chính là vì Chris vẫn chưa từ bỏ ý định truy tìm ba cô gái. Mà Tề Vũ Nhu chính là không muốn liên lụy cho người đàn ông kia nên mới lưu lại thủ đô gần ba tháng nay.
Phía sau có người truy đuổi, còn phía trước lại không có điểm an toàn tuyệt đối, các cô có lẽ sẽ tiếp tục ở lại chỗ này. Mà Tây Á lại phá lệ mà có sự hâm mộ tình cảm của Tề Vũ Nhu và Helen đối với người đàn ông kia. Đối với sát thủ mà nói thì tình cảm là thứ xa xỉ, lãng phí nhất.
Ngày 2 tháng 9, Cục trưởng và Phó cục trưởng cục công an thành phố Hứa Phượng Anh cầm hồ sơ đi vào phòng làm việc của Cục trưởng.
- Đối với vụ án tiểu thương đâm chết nhân viên quản lý đô thị, viện kiểm sát đã quyết định bổ sung điều tra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Phượng Anh che kín một màn sương lạnh, có thể nhìn thấy Hứa Phượng Anh trong lòng cảm thấy bất mãn, thậm chí là tức giận.
- Nếu bọn họ muốn thì từ bọn họ mà gây sức ép đi.
Lương Thần trầm giọng, sau đó cười lạnh nói:
- Cẩm Bình vốn là một nơi rất nhiều chuyện, mà lại có số ít người luôn thích khiêu chiến với sự nhẫn nại của dân chúng. Một lần lại một lần nữa mà làm không biết mệt. Đúng là ăn quả mà không nhớ kẻ trồng cây.
Hứa Phượng Anh chậm rãi gật đầu, lấy tay đẩy tập hồ sơ đến gần Lương Thần, lại nói:
- Vụ án gây chết người ngày hôm qua, các chứng cớ có liên quan đã hoàn tất. Một trong những người bị tình nghi phạm tội Trương Thiếu Phong tối hôm qua đã được phóng thích. Nhưng người nhà đại diện của y cũng vẫn chưa đến làm thủ tục bảo lãnh.
- Cứ từ từ đi!
Tiếp nhận tập hồ sơ từ tay Hứa Phượng Anh, nét mặt Lương Thần hiện lên một chút mỉa mai. Nếu sau hai ngày được tha mà vẫn không hề có động tĩnh gì thì Trương Bỉnh Lâm sẽ lấy điều này để tỏ thái độ với hắn. Thái độ của hắn sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến mối quan hệ giữa hắn và Trương Bỉnh Lâm. Đây chính là cái gọi là: Là địch hay là bạn thì tất cả mọi người trong lòng đều rõ.
Nghe xong Lương Thần trả lời, Hứa Phượng Anh một lần nữa gật đầu, đang muốn xoay người rời khỏi thì đã thấy vị thủ trưởng trẻ tuổi khẽ mỉm cười nói:
- Vất vả cho cô rồi. Nếu hai vụ án này kết thúc thuận lợi thì tôi sẽ mời cô đi ăn cơm.
- Được!
Hứa Phương Anh cũng hiểu được lời nói của đối phương "thuận lợi" chính là ám chỉ cái gì, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút thần thái khác thường, cười sang sảng nói:
- Một lời đã định!
Màn đêm buông xuống, những ngọn đền tại ngôi biệt thự Tây Sơn ở thủ đô thật là rực rỡ. Những ngày đầu tháng giêng âm lịch, không khí năm mới vẫn còn đang hiện hữu. Hai đoàn xe quân đội tiến vào khu biệt thự. Hai gã đàn ông thân hình lực lưỡng, trực tiếp đi vào phòng an nình, hướng nhân viên bảo an xuất trình giấy chứng nhận.
Nhân viên bảo an khu biệt thự Tây Sơn đều là những quân nhân xuất ngũ nên sau khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận mà đối phương đưa ra thì vẫn chưa cho vào mà trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên xin chỉ thị. Sau khi xác nhận mọi thứ không có gì đáng ngờ thì lúc này mới cho hai gã đàn ông kia tiếp nhận phòng theo dõi.
Hai hàng xe tiếp tục đi trước, tiến gần đến căn biệt thự số 16 thì ngừng lại. Một người bước xuống trước, chậm rãi mở cánh cổng căn biệt thự. Sau đó hơn mười gã đàn ông không chút tiếng động tỏa ra thành hình vòng cung vây xung quanh căn biệt thự.
Trước đó mười phút, tại ngôi biệt thự, Tề Vũ Nhu và Tây Á, Helen vừa mới tắm rửa xong, đang quấn quanh mình tấm khăn trắng, ngồi ở ghế sofa phòng khách nhâm nhi ly rượu vang. Dưới ngọn đèn sáng ngời trong phòng, chiếu lên làn da trắng như tuyết của các cô gái khiến cho không khí càng thêm kiều mỵ.
Tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Tề Vũ Nhu vươn tay cầm lấy chiếc di động. Sau vài giây, cô cúp máy, quay sang Tây Á và Helen cười khẽ nói:
- Truy binh đến rồi, chúng ta phải đi thôi.
- Tạ ơn Thượng đế, rốt cuộc thì cũng có thể rời khỏi nơi này. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Helen mặt mày hớn hở đứng lên, tháo bỏ cái khăn tắm trên người xuống lộ ra một bộ ngực no tròn cùng với đôi chân thon dài, vội vàng chạy lên lầu thay quần áo.
- Có cần phải hưng phấn như vậy không?
Tây Á lắc đầu, bước chân thong thả đi lên cầu thang.
- Cô không biết đâu, Helen đang thèm muốn đàn ông đến phát điên rồi.
Tề Vũ Nhu cười nói:
- Đã hơn hai tháng nay, mỗi khi trò chơi giả hoàng giả phượng chấm dứt, Helen đều tỏ vẻ tiếc nuối. Cô ấy đã quyết định sau khi trở lại Cẩm Bình nhất định phải tìm Lương Thần mà bù đắp lại những ngày thiếu thốn vừa qua.
Quá trình thay quần áo diễn ra không nhanh cũng không chậm. Tề Vũ Nhu khoác thêm chiếc áo khoác cùng Tây Á và Helen tiến vào tầng hầm. Tại tầng hầm cất rượu này hiện ra một đường độc đạo. Nương theo ánh sáng của di động, cả ba cô nối đuôi nhau rất nhanh biến mất vào bên trong.
Lúc này, ở ngoài biệt thự, hơn mười gã đàn ông chia thành ba đường, vây quanh toàn bộ khu biệt thự. Những người còn lại thì phá bỏ cổng biệt thự, tiến thẳng vào phòng khách lầu một.
Ánh sáng trong phòng khách có vẻ mờ mờ ảo ảo. Sau khi quan sát cẩn thận cũng không phát hiện ra được gì. Cùng lúc đó, có một người đang chuẩn bị tiến lên lầu thì một việc kì lạ xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.