Chương 405: Suýt nữa xảy ra tai nạn ô tô
Trần Trọng
27/02/2013
Chiếc phi cơ này từng là chuyên cơ của Chủ tịch Lâm Tử Hiên, giá trị khoảng hai trăm triệu nhân dân tệ. Bên trong phi cơ trang hoàng rất xa hoa. Giường và sô pha đều rất có giá trị, có cả phòng tắm, phòng bếp, quầy rượu. Không chỉ Lương Thần mà cả Vương Phỉ Hạm và chị em nhà họ Diệp cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay riêng xa hoa như vậy.
Phi cơ bay lượn ổn định trên bầu trời. Ngồi ở gần cửa sổ, Lương Thần có thể nhìn thấy mặt đất như sa bàn. Hắn cũng có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam phía đằng xa và những đám mây trắng bay ngang qua.
Trước khi diễn ra lễ mừng thọ, hắn sắp xếp thời gian để đi thăm cha nuôi, còn cả Trương Ngữ Giai và cục cưng nữa. Đứa con đã được ba tháng. Cậu bé này càng ngày càng lớn nhanh, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành. Hắn định sẽ không đi nhưng nhớ tới âm thanh bi bô và cặp mắt đen lúng liếng ngây thơ nhìn mình, tự đáy lòng hắn liền cảm thấy một niềm hạnh phúc và vui sướng, nhưng loại hạnh phúc và vui sướng này không thể che dấu được sự áy náy trong lòng hắn.
Đứa con tên là Trương Dật Kiêu, lấy họ mẹ, còn tên được đặt từ thành phố tiếng tăm lẫy lừng do suy diễn từ Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái Cửu Cung. Hắn giống như là một người cha bị đoạt mất quyền lực, mà Trương Ngữ Giai cũng muốn tẩu hỏa nhập ma vì cha nuôi của mình.
Kỳ thật Lương Thần biết đây là sự ký thác nguyện vọng tốt đẹp đối với sinh mạng còn nhỏ có thể khỏe mạnh thuận lợi trưởng thành của một người già đã gần đất xa trời.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác mềm mại êm ái khiến Lương Thần không khỏi bừng tỉnh quay đầu lại, nhận thấy ánh mắt Diệp Thanh Oánh đang nhìn mình dịu dàng tha thiết. Hiện nay Diệp Thanh Oánh đang mang thai ở tháng thứ tư, bụng vẫn chưa rõ lắm, chỉ có điều thời gian mang thai bị nghén nên rất hay nôn mửa. Từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, lại từ thiếu phụ biến thành bà mẹ, chỉ trong vòng mấy tháng, Diệp Thanh Oánh liên tiếp trải qua những lần lột xác quan trọng trong cuộc đời một người phụ nữ. Cô vẫn thanh lịch như trước, lại có phần chín chắn và thành thục hơn trong vai trò mới của mình.
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vợ đưa lên miệng khẽ hôn một cái, trên mặt Lương Thần một lần nữa lại lộ vẻ vui vẻ. Hắn có lẽ đều muốn xin lỗi tất cả, nhưng hắn sẽ dùng vai mình gánh vác phần trách nhiệm kia.
Từ Liêu Dương đến thủ đô đi bằng máy bay chỉ mất hơn một giờ đồng hồ, chín giờ mười xuất phát thì khi đến thủ đô là khoảng chừng mười rưỡi.
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm và vài nhân viên tùy tùng vừa mới xuống máy bay thì có một chiếc xe Lemousine Hồng Kỳ (một loại xe nội địa của Trung Quốc) và một chiếc Hummer một trước một sau đã chờ sẵn từ lúc nào.
Xe Jeep mở cửa, một người đàn ông trung niên có sắc mặt đờ đẫn bước xuống, đi nhanh tới trước mặt Lương Thần, ánh mắt quét một vòng để kiểm chứng không nhận nhầm người, rồi hướng về phía Lương Thần kính chào theo nghi thức quân đội, nói đơn giản:
- Thủ trưởng phái tôi tới đón, mời Bí thư Lương và các vị phụ nhân lên xe.
Lương Thần nhận ra người đàn ông trung niên này, bên cạnh ông ta còn có một người khác nữa, cả hai đều là những cảnh vệ bên cạnh Diệp lão, chỉ có điều hắn không thể xác định được trước mắt mình là Đại Trụ hay Nhị Trụ.
Hai người mặc thường phục nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cùng xuống xe, một người bên phải một người bên trái mở cửa chiếc xe Limousine Hồng Kỳ cho bọn Lương Thần. Xe Limousine Hồng Kỳ mới bắt đầu thịnh hành vào thập niên 80. Chỉ có điều loại xe này của ngày nay không còn nguyên mẫu như ngày xưa nữa, có pha trộn nhiều nét của xe quốc tế.
Nhưng tới đón mấy người Lương Thần là Limousine Hồng Kỳ cũng là xứng danh với chức vụ hắn. Xe dài gần bảy thước, ba hàng tám chỗ ngồi, bề ngoài rất khí thế, hai bên sườn xe có các biểu tượng của Hồng Kỳ. Ở giữa đầu xe có một hình lập thể lớn màu đỏ mang thương hiệu xe hồng kỳ.
Lương Thần vốn thích xe hơi, nhìn thấy những đồ cổ trong chiếc xe Kồng Kỳ thì không kìm nổi sáng ngời cả hai mắt. Ngồi trong xe, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ mó những đồ trang trí, đánh giá giá trị của chúng, trong lòng ôn lại lịch sử về chúng. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều là những người biết nhìn, vừa liếc mắt một cái thì biết ngay chiếc xe Hồng Kỳ này quý giá vô cùng.
Mấy người Lương Thần lên xe, mấy người nhân viên đi theo phía dưới. Chiếc Hummer và chiếc Limousine Hồng Kỳ một trước một sau nhanh chóng rời khỏi sân bay thủ đô. Không lâu sau đó liền ra đến khu Thuận Ý, hai chiếc xe nhập vào dòng xe cô trên con đường hướng về trung tâm thành phố. Khu Thuận Ý cách trung tâm thành phố ước chừng 2km, nếu không kẹt xe thì mất chừng gần năm mười phút.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy dòng xe cộ đi tới đi lui không ngớt, tầm mắt Lương Thần rất tự nhiên nhìn thấy đèn đỏ ở phía trước mặt.
Không hề dừng lại, chiếc Hummer ở phía trước hú còi vượt qua, chiếc Hồng Kỳ cũng theo sát liền sau.
Đối với người thường nhận thấy tín hiệu, lái xe ở hai chiếc xe và cách bài trí không giống nhau.
Những tài xế lái xe đứng ở giao lộ đã quen khi nhìn thấy cảnh như vậy. Chỉ có một số du khách ngoại lai là không quen nên trong lòng nảy sinh tò mò, hướng về phía lái xe taxi hỏi mấy câu.
- Ở thủ đô các nhà lãnh đạo rất nhiều, các ông vừa rồi không thấy biển số hai chiếc xe đó sao? Đó là xe của cục cảnh vệ trung ương, ngồi trên xe đó chắc chắn là vị tai to mặt lớn nào đó.
Người lái xe taxi giải thích tỉ mỉ như không biết mệt, dù sao cũng đang trên đường, vừa chờ đèn xanh vừa nói mấy câu tào lao giết thời gian.
- Ở thủ đô, quan trọng nhất là loại xe dẫn đầu. Cơ bản là đừng có lại gần, đừng nói vượt đèn đỏ mà có đâm chết người cũng mặc.
- Ồ.
Du khách bừng tỉnh hiểu ra, không ngừng tiếp thu, ánh mắt di chuyển lập tức lại ngạc nhiên nói:
- Nhìn mau kìa, lại có hai xe, không, bốn xe đi luôn kìa.
Lái xe taxi nhìn chung quanh một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Lạ thật, hôm nay thật là kỳ lạ, lại đụng tới hai nhà lãnh đạo.
Vượt đèn đỏ đầu tiên chính là hai xe một đỏ một trắng.
Trên chiếc BMW màu đỏ, chiếc váy màu đỏ của cô gái tóc dài bay lên. Cô gái nắm chặt tay lái, lái xe nhanh như chớp về phía trước. Ngay sau cô, chiếc BMW màu trắng đuổi sát theo sau, vài lần muốn vượt qua lại bị chiếc BMW màu đỏ khéo léo cản đường.
Sau cùng có một chiếc Maserati và một chiếc Porsche màu trắng trong nháy mắt đã đuổi tới sát đuôi. Hai chiếc xe này vẫn đang ở vòng ngoài, chưa tham dự vào cuộc truy đuổi của hai chiếc xe BMW.
Đường phố tuy không nhỏ nhưng xe cộ đi lại không ít, căn bản không phải là nơi tốt để phô bày xe. Nhưng hai chiếc BMW một trước một sau không hề ngại ngần mà biễu diễn những pha kinh người.
Hình ảnh chiếc xe Hồng Kỳ phía trước càng ngày càng trở nên rõ nét. Cô gái trong chiếc váy đỏ nhấn ga, chiếc BMW màu đỏ vụt nhanh như cung tên, đuổi theo chiếc Hồng Kỳ. Chiếc BMW cũng muốn bắt chước chiếc xe phía trước phóng nhanh, tuy nhiên chưa được chính xác lắm cộng với tay lái cũng chưa thật xuất sắc nên bánh xe rít xuống mặt đường rồi chiếc xe húc nhẹ vào cửa chiếc xe Hồng Kỳ.
Lái xe của chiếc Hồng Kỳ là nhân viên cảnh vệ dày dặn kinh nghiệm, vào lúc mấu chốt nhất đã đánh nhanh tay lái, khó khăn né chiếc xe bên trái đang vọt tới. Nói nguy hiểm cũng là thật sự nguy hiểm, nếu lái xe ra tay chậm một chút thì chiếc xe Hồng Kỳ chắc chắn đã bay lên không trung rồi.
Trong chiếc xe Hồng Kỳ, do quán tính mà Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều không tự chủ được nên đều nhào người về phía trước. Diệp Thanh Oánh vì vẫn gối đầu lên vai Lương Thần cho nên không phòng bị gì, đầu bỗng dưng nghiêng về phía trước, đập hẳn vào hàng ghế trước.
Lưng ghế nhìn vậy nhưng không chắc chắn, Diệp Thanh Oánh lại bị bắn trở lại, cô không kìm nổi một trận váng đầu hoa mắt, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Vương Phỉ Hạm ngồi một mình ở hàng ghế thứ ba lại càng xui xẻo, trán bà ta bị đụng vào vách chiếc xe nơi có đồ trang trí bằng gỗ, lập tức một mảng da bị bầm tím lại.
Chiếc xe Hồng Kỳ dừng lại, mà chiếc xe Hummer phía trước cũng phanh lại nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán quay đầu vòng lại, ngăn chiếc BMW màu trắng phía trước. Ngay sau đó chiếc xe Maserati và Poscher phía sau tới đó rồi dừng lại, chiếc xe BMW màu đỏ đã đi xa cũng quay đầu trở lại.
- Thế nào Thanh Oánh?
Lương Thần đỡ lấy người vợ sắc mặt đang tái nhợt hỏi han. Diệp Thanh Oanh gượng cười, lắc lắc đầu ra hiệu mình không việc gì, nhưng sau đó không kìm nổi hướng về phía cửa sổ mà phun ra một tràng.
Một đôi giày xăng-đan cao gót nện xuống mắt đường, lộ ra bàn chân nõn nà, đường hoàng di chuyển, nhưng sau đó lại chạm phải thứ mới vừa nôn ra.
Giống như bị lửa đốt vào mông, cô gái mặc quần lụa mỏng màu trắng hét một tiếng chói tai, hoảng loạn nhảy lên, dường như chân cô bị dính thứ gì đó không được sạch sẽ. Sau khi nhận thấy đã phí công nhảy lên, cô vội vàng quay về xe, vứt giày xăng- đan qua một bên, lấy tiền giấy trong bao ra, cố nén ghê tởm lau mạnh bàn chân mình. Cuối cùng cô lấy một chai nước hoàn toàn chưa uống cẩn thận rửa lại hai lần rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô lại tràn ngập tức giận.
Từ trên xe người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm nghị và hai cảnh vệ mặc thường phục nhảy xuống. Trên hai chiếc Maserati và Poscher cũng bước xuống hai gã diện mạo anh tuấn, khí thế không tầm thường.
Một làn gió thơm thổi qua, cô gái quần đỏ mỉm cười thắng trận hướng về phía cô gái mặc váy ngắn màu trắng giơ hai ngón tay cái, khoa chân múa tay.
Lương Thần mặt lo lắng, giúp Diệp Thanh Oánh đang mặt mày tái nhợt xuống xe. Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng ra theo. Nhìn vẻ mặt suy yếu của Diệp Thanh Oánh và vết bầm trên trán Vương Phỉ Hạm, lại thấy chiếc xe Hồng Kỳ có những vết xước, khuôn mặt đờ đẫn của Nhị Trụ rốt cục thay đổi, lông mi giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, sắc bén.
Chiếc xe Hồng Kỳ này năm đó Diệp lão tham gia duyệt binh điều khiển, bình thường rất quý nó. Hôm nay bảo ông ta ra đón Lương Thần và hai vị tiểu thư nhà họ Diệp cùng với phu nhân Vương không cần nói cũng biết là để tỏ vẻ sự quý mến. Vậy mà bây giờ, chiếc xe bị hư, người bị thương, thiếu chút nữa đã gây ra tai nạn xe cộ. Ngẫm lại nếu như xảy ra chuyện đó, cho dù là đã trải qua hàng trăm trận chiến ông ta cũng không khỏi cảm thấy hết hồn. Nếu có ai xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp thủ trưởng.
- Xin lỗi đi.
Một chữ giống nhau nhưng khác nhau khi phát ra từ miệng Lương Thần và chủ nhân chiếc BMW màu trắng, chụm hai chân, ôm hai vai, cô gái nói với vẻ mặt tức giận.
Phi cơ bay lượn ổn định trên bầu trời. Ngồi ở gần cửa sổ, Lương Thần có thể nhìn thấy mặt đất như sa bàn. Hắn cũng có thể nhìn thấy bầu trời màu xanh lam phía đằng xa và những đám mây trắng bay ngang qua.
Trước khi diễn ra lễ mừng thọ, hắn sắp xếp thời gian để đi thăm cha nuôi, còn cả Trương Ngữ Giai và cục cưng nữa. Đứa con đã được ba tháng. Cậu bé này càng ngày càng lớn nhanh, chẳng mấy chốc sẽ trưởng thành. Hắn định sẽ không đi nhưng nhớ tới âm thanh bi bô và cặp mắt đen lúng liếng ngây thơ nhìn mình, tự đáy lòng hắn liền cảm thấy một niềm hạnh phúc và vui sướng, nhưng loại hạnh phúc và vui sướng này không thể che dấu được sự áy náy trong lòng hắn.
Đứa con tên là Trương Dật Kiêu, lấy họ mẹ, còn tên được đặt từ thành phố tiếng tăm lẫy lừng do suy diễn từ Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái Cửu Cung. Hắn giống như là một người cha bị đoạt mất quyền lực, mà Trương Ngữ Giai cũng muốn tẩu hỏa nhập ma vì cha nuôi của mình.
Kỳ thật Lương Thần biết đây là sự ký thác nguyện vọng tốt đẹp đối với sinh mạng còn nhỏ có thể khỏe mạnh thuận lợi trưởng thành của một người già đã gần đất xa trời.
Trong lòng bàn tay bỗng nhiên có cảm giác mềm mại êm ái khiến Lương Thần không khỏi bừng tỉnh quay đầu lại, nhận thấy ánh mắt Diệp Thanh Oánh đang nhìn mình dịu dàng tha thiết. Hiện nay Diệp Thanh Oánh đang mang thai ở tháng thứ tư, bụng vẫn chưa rõ lắm, chỉ có điều thời gian mang thai bị nghén nên rất hay nôn mửa. Từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ, lại từ thiếu phụ biến thành bà mẹ, chỉ trong vòng mấy tháng, Diệp Thanh Oánh liên tiếp trải qua những lần lột xác quan trọng trong cuộc đời một người phụ nữ. Cô vẫn thanh lịch như trước, lại có phần chín chắn và thành thục hơn trong vai trò mới của mình.
Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vợ đưa lên miệng khẽ hôn một cái, trên mặt Lương Thần một lần nữa lại lộ vẻ vui vẻ. Hắn có lẽ đều muốn xin lỗi tất cả, nhưng hắn sẽ dùng vai mình gánh vác phần trách nhiệm kia.
Từ Liêu Dương đến thủ đô đi bằng máy bay chỉ mất hơn một giờ đồng hồ, chín giờ mười xuất phát thì khi đến thủ đô là khoảng chừng mười rưỡi.
Lương Thần, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm và vài nhân viên tùy tùng vừa mới xuống máy bay thì có một chiếc xe Lemousine Hồng Kỳ (một loại xe nội địa của Trung Quốc) và một chiếc Hummer một trước một sau đã chờ sẵn từ lúc nào.
Xe Jeep mở cửa, một người đàn ông trung niên có sắc mặt đờ đẫn bước xuống, đi nhanh tới trước mặt Lương Thần, ánh mắt quét một vòng để kiểm chứng không nhận nhầm người, rồi hướng về phía Lương Thần kính chào theo nghi thức quân đội, nói đơn giản:
- Thủ trưởng phái tôi tới đón, mời Bí thư Lương và các vị phụ nhân lên xe.
Lương Thần nhận ra người đàn ông trung niên này, bên cạnh ông ta còn có một người khác nữa, cả hai đều là những cảnh vệ bên cạnh Diệp lão, chỉ có điều hắn không thể xác định được trước mắt mình là Đại Trụ hay Nhị Trụ.
Hai người mặc thường phục nhưng khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc cùng xuống xe, một người bên phải một người bên trái mở cửa chiếc xe Limousine Hồng Kỳ cho bọn Lương Thần. Xe Limousine Hồng Kỳ mới bắt đầu thịnh hành vào thập niên 80. Chỉ có điều loại xe này của ngày nay không còn nguyên mẫu như ngày xưa nữa, có pha trộn nhiều nét của xe quốc tế.
Nhưng tới đón mấy người Lương Thần là Limousine Hồng Kỳ cũng là xứng danh với chức vụ hắn. Xe dài gần bảy thước, ba hàng tám chỗ ngồi, bề ngoài rất khí thế, hai bên sườn xe có các biểu tượng của Hồng Kỳ. Ở giữa đầu xe có một hình lập thể lớn màu đỏ mang thương hiệu xe hồng kỳ.
Lương Thần vốn thích xe hơi, nhìn thấy những đồ cổ trong chiếc xe Kồng Kỳ thì không kìm nổi sáng ngời cả hai mắt. Ngồi trong xe, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ mó những đồ trang trí, đánh giá giá trị của chúng, trong lòng ôn lại lịch sử về chúng. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều là những người biết nhìn, vừa liếc mắt một cái thì biết ngay chiếc xe Hồng Kỳ này quý giá vô cùng.
Mấy người Lương Thần lên xe, mấy người nhân viên đi theo phía dưới. Chiếc Hummer và chiếc Limousine Hồng Kỳ một trước một sau nhanh chóng rời khỏi sân bay thủ đô. Không lâu sau đó liền ra đến khu Thuận Ý, hai chiếc xe nhập vào dòng xe cô trên con đường hướng về trung tâm thành phố. Khu Thuận Ý cách trung tâm thành phố ước chừng 2km, nếu không kẹt xe thì mất chừng gần năm mười phút.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy dòng xe cộ đi tới đi lui không ngớt, tầm mắt Lương Thần rất tự nhiên nhìn thấy đèn đỏ ở phía trước mặt.
Không hề dừng lại, chiếc Hummer ở phía trước hú còi vượt qua, chiếc Hồng Kỳ cũng theo sát liền sau.
Đối với người thường nhận thấy tín hiệu, lái xe ở hai chiếc xe và cách bài trí không giống nhau.
Những tài xế lái xe đứng ở giao lộ đã quen khi nhìn thấy cảnh như vậy. Chỉ có một số du khách ngoại lai là không quen nên trong lòng nảy sinh tò mò, hướng về phía lái xe taxi hỏi mấy câu.
- Ở thủ đô các nhà lãnh đạo rất nhiều, các ông vừa rồi không thấy biển số hai chiếc xe đó sao? Đó là xe của cục cảnh vệ trung ương, ngồi trên xe đó chắc chắn là vị tai to mặt lớn nào đó.
Người lái xe taxi giải thích tỉ mỉ như không biết mệt, dù sao cũng đang trên đường, vừa chờ đèn xanh vừa nói mấy câu tào lao giết thời gian.
- Ở thủ đô, quan trọng nhất là loại xe dẫn đầu. Cơ bản là đừng có lại gần, đừng nói vượt đèn đỏ mà có đâm chết người cũng mặc.
- Ồ.
Du khách bừng tỉnh hiểu ra, không ngừng tiếp thu, ánh mắt di chuyển lập tức lại ngạc nhiên nói:
- Nhìn mau kìa, lại có hai xe, không, bốn xe đi luôn kìa.
Lái xe taxi nhìn chung quanh một chút, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nói:
- Lạ thật, hôm nay thật là kỳ lạ, lại đụng tới hai nhà lãnh đạo.
Vượt đèn đỏ đầu tiên chính là hai xe một đỏ một trắng.
Trên chiếc BMW màu đỏ, chiếc váy màu đỏ của cô gái tóc dài bay lên. Cô gái nắm chặt tay lái, lái xe nhanh như chớp về phía trước. Ngay sau cô, chiếc BMW màu trắng đuổi sát theo sau, vài lần muốn vượt qua lại bị chiếc BMW màu đỏ khéo léo cản đường.
Sau cùng có một chiếc Maserati và một chiếc Porsche màu trắng trong nháy mắt đã đuổi tới sát đuôi. Hai chiếc xe này vẫn đang ở vòng ngoài, chưa tham dự vào cuộc truy đuổi của hai chiếc xe BMW.
Đường phố tuy không nhỏ nhưng xe cộ đi lại không ít, căn bản không phải là nơi tốt để phô bày xe. Nhưng hai chiếc BMW một trước một sau không hề ngại ngần mà biễu diễn những pha kinh người.
Hình ảnh chiếc xe Hồng Kỳ phía trước càng ngày càng trở nên rõ nét. Cô gái trong chiếc váy đỏ nhấn ga, chiếc BMW màu đỏ vụt nhanh như cung tên, đuổi theo chiếc Hồng Kỳ. Chiếc BMW cũng muốn bắt chước chiếc xe phía trước phóng nhanh, tuy nhiên chưa được chính xác lắm cộng với tay lái cũng chưa thật xuất sắc nên bánh xe rít xuống mặt đường rồi chiếc xe húc nhẹ vào cửa chiếc xe Hồng Kỳ.
Lái xe của chiếc Hồng Kỳ là nhân viên cảnh vệ dày dặn kinh nghiệm, vào lúc mấu chốt nhất đã đánh nhanh tay lái, khó khăn né chiếc xe bên trái đang vọt tới. Nói nguy hiểm cũng là thật sự nguy hiểm, nếu lái xe ra tay chậm một chút thì chiếc xe Hồng Kỳ chắc chắn đã bay lên không trung rồi.
Trong chiếc xe Hồng Kỳ, do quán tính mà Lương Thần, Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm đều không tự chủ được nên đều nhào người về phía trước. Diệp Thanh Oánh vì vẫn gối đầu lên vai Lương Thần cho nên không phòng bị gì, đầu bỗng dưng nghiêng về phía trước, đập hẳn vào hàng ghế trước.
Lưng ghế nhìn vậy nhưng không chắc chắn, Diệp Thanh Oánh lại bị bắn trở lại, cô không kìm nổi một trận váng đầu hoa mắt, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn. Vương Phỉ Hạm ngồi một mình ở hàng ghế thứ ba lại càng xui xẻo, trán bà ta bị đụng vào vách chiếc xe nơi có đồ trang trí bằng gỗ, lập tức một mảng da bị bầm tím lại.
Chiếc xe Hồng Kỳ dừng lại, mà chiếc xe Hummer phía trước cũng phanh lại nhanh gọn, dứt khoát quyết đoán quay đầu vòng lại, ngăn chiếc BMW màu trắng phía trước. Ngay sau đó chiếc xe Maserati và Poscher phía sau tới đó rồi dừng lại, chiếc xe BMW màu đỏ đã đi xa cũng quay đầu trở lại.
- Thế nào Thanh Oánh?
Lương Thần đỡ lấy người vợ sắc mặt đang tái nhợt hỏi han. Diệp Thanh Oanh gượng cười, lắc lắc đầu ra hiệu mình không việc gì, nhưng sau đó không kìm nổi hướng về phía cửa sổ mà phun ra một tràng.
Một đôi giày xăng-đan cao gót nện xuống mắt đường, lộ ra bàn chân nõn nà, đường hoàng di chuyển, nhưng sau đó lại chạm phải thứ mới vừa nôn ra.
Giống như bị lửa đốt vào mông, cô gái mặc quần lụa mỏng màu trắng hét một tiếng chói tai, hoảng loạn nhảy lên, dường như chân cô bị dính thứ gì đó không được sạch sẽ. Sau khi nhận thấy đã phí công nhảy lên, cô vội vàng quay về xe, vứt giày xăng- đan qua một bên, lấy tiền giấy trong bao ra, cố nén ghê tởm lau mạnh bàn chân mình. Cuối cùng cô lấy một chai nước hoàn toàn chưa uống cẩn thận rửa lại hai lần rồi mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô lại tràn ngập tức giận.
Từ trên xe người đàn ông trung niên sắc mặt nghiêm nghị và hai cảnh vệ mặc thường phục nhảy xuống. Trên hai chiếc Maserati và Poscher cũng bước xuống hai gã diện mạo anh tuấn, khí thế không tầm thường.
Một làn gió thơm thổi qua, cô gái quần đỏ mỉm cười thắng trận hướng về phía cô gái mặc váy ngắn màu trắng giơ hai ngón tay cái, khoa chân múa tay.
Lương Thần mặt lo lắng, giúp Diệp Thanh Oánh đang mặt mày tái nhợt xuống xe. Diệp Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm cũng ra theo. Nhìn vẻ mặt suy yếu của Diệp Thanh Oánh và vết bầm trên trán Vương Phỉ Hạm, lại thấy chiếc xe Hồng Kỳ có những vết xước, khuôn mặt đờ đẫn của Nhị Trụ rốt cục thay đổi, lông mi giật giật, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên linh hoạt, sắc bén.
Chiếc xe Hồng Kỳ này năm đó Diệp lão tham gia duyệt binh điều khiển, bình thường rất quý nó. Hôm nay bảo ông ta ra đón Lương Thần và hai vị tiểu thư nhà họ Diệp cùng với phu nhân Vương không cần nói cũng biết là để tỏ vẻ sự quý mến. Vậy mà bây giờ, chiếc xe bị hư, người bị thương, thiếu chút nữa đã gây ra tai nạn xe cộ. Ngẫm lại nếu như xảy ra chuyện đó, cho dù là đã trải qua hàng trăm trận chiến ông ta cũng không khỏi cảm thấy hết hồn. Nếu có ai xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào đi gặp thủ trưởng.
- Xin lỗi đi.
Một chữ giống nhau nhưng khác nhau khi phát ra từ miệng Lương Thần và chủ nhân chiếc BMW màu trắng, chụm hai chân, ôm hai vai, cô gái nói với vẻ mặt tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.