Quan Lộ Trầm Luân

Chương 102: Tên khốn kiếp là ai?

Trần Trọng

26/02/2013

Lý Nha Nội chăm chú nhìn Lương Thần một hồi lâu. Câu trả lời của Lương Thần cũng không nói lên được hắn có thật sự giúp Lý Bân hay không. Cho nên gã luôn lưu ý kỹ thái độ và vẻ mặt của đối phương.

Vẻ mặt của Lương Thần vẫn rất thản nhiên, không chút chột dạ khi đối diện với Lý Nha Nội. Thấy vậy, Lý Nha Nội không nhìn chăm chăm vào Lương Thần nữa.

- Tôi tin tưởng vào cậu, Lương Thần!

Lý Nha Nội chậm rãi gật đầu, giọng nói có chút gì đó khẩn cầu:

- Chỉ cần cậu cố gắng hết sức, thành công hay không thì tôi và ba của tôi cũng rất biết ơn cậu. Tôi cũng không giấu cậu làm gì. Gần đây tình thế của ba tôi không được tốt lắm.

Lương Thần im lặng, rít thêm một hơi nữa rồi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn. Hắn thật sự không muốn tham gia vào cuộc chiến giữa Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh. Cho nên hắn cũng không quan tâm lắm đến khó khăn hiện tại của Lý Tung Kiệt. Nhưng đến khi nhìn thấy nét khẩn trương của Lý Nha Nội thì hắn biết sự việc đã trở nên phức tạp.

- Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh là do Bí thư Lương cử xuống. Điều này chắc hẳn mọi người ai cũng biết. Chủ tịch huyện tiền nhiệm bị mất chức, nguyên Bí thư Đảng ủy, Cục trưởng Công an được điều đến huyện khác nhậm chức, Bí thư Lương đang tính toán điều gì ba của tôi đều nắm rất rõ. Thẳng thắn mà nói, ba của tôi không muốn đấu với Bí thư Lương, mà căn bản cũng đấu không lại. Tôi sở dĩ không từ bất cứ thủ đoạn nào với cậu cũng chỉ vì muốn cậu giúp đỡ ba của tôi vượt qua khó khăn này. Không phải tôi làm vậy là để bảo vệ cho cái thân của mình, mà tôi, Lý Bân, cảm thấy mình là kẻ đã sống hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa báo hiếu được gì cho cha mẹ, ngược lại còn làm liên lụy đến họ.

Lý Nha Nội xúc động nói.

Lương Thần vẫn im lặng nhưng nét mặt có sự thay đổi. Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Bân rửa chân cho mẹ thì biểu hiện bây giờ của gã không phải là giả.

- Ba của tôi chính là thân cận của gia đình họ Lam.

Lý Nha Nội rít một hơi thật sâu. Điều khó nói nhất thì hôm nay gã đã nói ra được.

- Gia đình họ Lam?

Lương Thần giật mình. Sự tình trong chốn quan trường ở thành phố Long Nguyên hắn không nắm rõ hết. Nhưng hắn biết Chủ tịch thành phố Long Nguyên cũng là họ Lam. Lý Nha Nội đề cập đến gia đình họ Lam, nhất định là có liên quan đến Chủ tịch thành phố.

- Ừ, chính là Chủ tịch thành phố Lam Quý Hữu.

Lý Bân gật đầu cười khổ nói:

- Cậu nhất định sẽ cảm thấy khó hiểu. Nếu là thân cận của Lam Quý Hữu thì tại sao ba của tôi bị Lục Nhất Minh chèn ép mà không thể đánh trả, lại muốn tìm Bí thư Lương làm chỗ dựa cho mình? Bí thư Lương tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, gia thế hiển hách nhưng Lam Quý Hữu muốn bảo vệ ba của tôi thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Dù sao Lam Quý Hữu cũng có mối quan hệ ở tỉnh.

- Phó chủ tịch tỉnh Lam?

Lương Thần đột nhiên thốt ra. Họ Lam không phải là một họ phổ biến nên vừa nghe Lý Nha Nội nhắc đến việc Lam Quý Hữu có mối quan hệ trên tỉnh thì hắn liền nhớ đến Phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông Lam Phúc Sinh. Căn cứ vào họ thì Lương Thần không khó đoán ra giữa hai người này có mối quan hệ thân thích, không anh em ruột thì cũng là anh em họ.

- Đúng! Lam Quý Hữu là anh ruột của Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh.

Lý Nha Nội không cảm thấy ngạc nhiên vì sao Lương Thần lại biết các quan chức trên tỉnh. Dù sao thì thông qua tin tức cũng sẽ biết mà thôi. Dừng một chút, gã nói tiếp:

- Ba của tôi rất được gia đình họ Lam coi trọng. Lý lịch, kinh nghiệm, tài cán, mối quan hệ đều không thua người khác Thậm chí lúc ấy Lam Quý Hữu còn ủng hộ ba tôi làm Phó chủ tịch thành phố. Chỉ có điều, tất cả đều bị tôi phá hỏng.

Nói đến đây thì gương mặt của Lý Nha Nội nhăn lại, như thể vô tình khơi dậy vết thương cũ trong lòng.

Gã dụi điếu thuốc lá vào gạt tàn, ngửa cổ tu chai bia một hơi. Một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh nói tiếp:

- Lương Thần, cái vụ bê bối đó đã ám ảnh tôi một thời gian dài. Trước kia tôi cũng muốn tìm người để trút bầu tâm sự nhưng không có ai thích hợp. Vả lại chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì. Nếu cậu không có hứng thú nghe thì cũng không sao, cứ giả bộ nghe là được rồi.

- Không sao, anh cứ nói, tôi không cảm thấy phiền đâu.

Lương Thần cảm thấy rất hứng thú. Tò mò là tật xấu của mỗi người mà. Hắn thật sự cũng muốn nghe xem kẻ ở huyện Tây Phong hô mưa gọi gió Lý Nha Nội rốt cuộc ngày xưa đã gặp chuyện gì.



- Lúc trước, tôi có thích một cô bạn cùng lớp, tên là Dương Ny. Cô ấy là một cô gái rất thuần khiết. Đương nhiên, không thể so sánh với các cô gái bên cạnh cậu nhưng trong mắt tôi, cô ấy là hoàn mỹ nhất. Cô ấy cũng rất có tình cảm với tôi. Vì thế, khi tôi thổ lộ tấm lòng của mình thì đã được cô ấy chấp nhận. Suốt ba năm trung học, chúng tôi gần như mỗi ngày đều ở cạnh nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau tưởng tượng về tương lai của hai đứa, cùng nhau thề non hẹn biển.

Ánh mắt của Lý Nha Nội chăm chú nhìn vào cái ly thủy tinh, tưởng chừng như muốn tìm hiểu xem nguyên lý cấu tạo của nó. Giọng điệu của gã hơi có chút kích động, từng phút nhớ lại những kỉ niệm đã qua.

- Cuối cùng, cô ấy đã đăng ký vào trường đại học Khoa học Công nghệ thành phố Liêu Dương. Tôi cũng đã ghi danh vào cùng một trường với cô ấy. Những tưởng khi trúng tuyển vào đó, ông trời sẽ giúp chúng tôi hoàn thành ý nguyện. Cuộc sống ở đại học rất nhàm chán nhưng có người mình yêu thương bên cạnh thì cũng trở nên tốt đẹp thôi. À, Lương Thần cậu đừng nói với tôi là hồi học đại học cậu không có bạn gái nha?

- Đã từng!

Lương Thần hơi giật mình, trong lòng lại hiện ra hình ảnh của Tiểu Mạn đang mỉm cười. Hắn khẽ thở dài, chậm rãi gật đầu.

- Nếu không phải cái tên khốn kiếp kia xuất hiện thì tôi tin rằng, hiện tại tôi và Dương Ny đã kết hôn với nhau, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc như điều mà hai đứa đã mong muốn.

Lý Nha Nội ngẩng đầu, giọng điệu tưởng chừng như rất bình thản nhưng Lương Thần lại thấy hai tay gã nắm chặt vào nhau.

- Thế giới này khắp nơi đều có sự phản bội. Phản bội trong tình yêu cũng không phải là điều mới mẻ gì. Cái tên khốn kiếp kia là khắc tinh trời sinh đối với phụ nữ mà. Tôi không ngờ y có thể cướp đi Dương Ny của tôi. Chỉ có điều….

Lý Nha Nội đánh mạnh vào thành ghế sa-lông, kích động nói:

- Mẹ nó! Tên đó hoàn toàn không thích Dương Ny. Y chỉ muốn thưởng thức cái cảnh một gã đàn ông đau khổ khi bị cướp mất người đàn bà của mình mà không thể làm được gì, lại còn phải làm ra vẻ vui cười.

Lý Nha Nội đột nhiên cao giọng khiến cho các cô gái đang hát cũng phải quay lại nhìn hắn ngạc nhiên. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt và Hàn Toa Toa trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng, nghĩ rằng Lương Thần và Lý Nha Nội đang xung đột chuyện gì.

- Không có việc gì đâu! Lương Thần với Bân thiếu là hai người bạn tốt mà.

Bạch Lộ dường như đoán ra được việc gì nên nhỏ nhẹ trấn an các cô gái. Tuy đêm nay tâm trạng của cô và Lý Bân không được tốt nhưng nhìn thấy sếp Lương dẫn theo bốn cô gái xinh đẹp, bản thân cô là con gái cũng không khỏi cảm thấy mặc cảm.

Lương Thần cũng hướng về các cô gái mỉm cười, ra hiệu như không có việc gì xảy ra.

- Tôi nhớ tối hôm đó, tôi đi một mình đến ký túc xá tìm Dương Ny. Cửa không khóa nên tôi bước vào thì thấy Dương Ny đang nằm trên giường với cái tên khốn kiếp kia. Tôi vội lao đến túm áo gã tính đấm cho một trận. Thế mà gã chẳng những không né tránh mà còn cười nói với tôi rằng:”Lý Bân, nếu mày thích đánh thì cứ đánh nhưng đừng trách tao không nhắc nhở mày. Đánh thì rất dễ nhưng hậu quả thì sẽ khó lường đó.”

Ánh mắt của Lý Nha Nội dường như có ngọn lửa bốc lên. Giờ phút này y đang chìm trong những kỉ niệm đau thương, căn bản không để ý gì xung quanh.

- Ba của mày chẳng qua chỉ là một con chó của ba tao thôi. Nếu mày đụng đến tao thì chỉ cần một câu nói của ba tao thôi thì ba của mày sẽ không sống yên ổn ở thành phố Long Nguyên đâu.

Lý Nha Nội lặp lại những lời nói này khiến Lương Thần nhớ lại khi còn ở nhà Vương Văn Diệc, Lý Nha Nội cũng bị hắn dùng nắm đấm dạy cho một bài học và khi đó Lý Nha Nội cũng đã nói qua một câu:

- Chỉ cần tao nói một tiếng với ba của tao thì mày và Vương Văn Diệc sẽ không còn chốn dừng chân.

- Cuối cùng thì tôi cũng đã đánh y.

Lý Nha Nội chậm rãi nói:

- Cái tên kia rõ ràng là đánh thắng được tôi nhưng lại cố ý để cho tôi đánh bầm thân thể, còn Dương Ny thì liều mạng ngăn tôi lại. Đúng là chó chết mà! Sáu năm tình cảm không bằng một thằng nhãi ranh. Khi đó tôi liền hiểu ra rằng đàn bà là thứ không đáng tin cậy, là đồ phản bội, không chung thủy. Chỉ cần cậu là người có quyền thế thì họ sẽ cam tâm tình nguyện theo cậu mà thôi, tùy ý cậu muốn chơi, muốn chà đạp như thế nào cũng được.

Lương Thần thở dài. Cuối cùng cái không đáng nói ra thì cũng đã nói ra. Hắn biết đối phương đã bị một cú sốc quá lớn, bị chính người đàn bà mình yêu thương nhất phản bội nên sinh ra thành kiến với tất cả phụ nữ, đồng thời gã cũng không có người bên cạnh để khuyên can. Vậy là chuyện Lý Nha Nội đam mê tửu sắc, thích cướp vợ của người khác cũng là có nguyên nhân của nó.

- Tôi hiểu rõ tâm trạng của mình. Tôi đấu không lại với cái tên khốn kiếp ỷ nhà có quyền thế kia. Cuối cùng tôi chỉ biết áp đặt tâm trạng u uất của mình lên người khác mà thôi. Mỗi lần đạt được thành công thì tôi càng cho rằng mình đã đúng. Tôi không ép buộc hay dùng thủ đoạn với bất cứ người nào. Chỉ cần dựa vào cái mác là con trai của Bí thư huyện ủy thì tôi đã có thể dễ dàng tóm gọn cả một đống phụ nữ cứ tự cho mình là trinh tiết.

Lý Nha Nội nhẹ nhàng vỗ tay lên trán, trên mặt lộ ra nét thống khổ, lắc đầu nói:

- Cái tên khốn kiếp kia nói rất đúng. Sự kích động nhất thời của tôi đã làm liên lụy đến cha tôi. Rất nhanh sau đó, cha tôi đã nhận được điện thoại của Chủ tịch Lam. Nội dung cụ thể thì tôi không nghe được nhưng nhìn vẻ mặt khó coi của cha tôi khi cầm điện thoại im lặng suốt một phút đồng hồ thì tôi đã hiểu.

- Tôi tưởng rằng mình sẽ hứng một cơn thịnh nộ của cha tôi giáng xuống chứ. Nhưng cha tôi chỉ bảo tôi kể lại sự tình một cách tỉ mỉ chứ không nói thêm bất cứ điều gì.



- Những ngày kế tiếp vẫn sóng yên biển lặng nhưng tôi biết việc này vẫn chưa kết thúc. Việc thăng chức của ba tôi lên Phó chủ tịch thành phố coi như là xôi hỏng bỏng không, thậm chí còn bị phê bình trong hội nghị chính phủ. Đơn xin tài trợ tiền cho dự án xây đường quốc lộ phía tây đã được duyệt qua cũng bị thành phố bác bỏ. Tôi thật không kìm nổi muốn đi tìm cái tên khốn kia để cúi đầu tạ lỗi với y nhưng ba tôi đã cho tôi một bạt tai.

Nói đến đây, mắt của Lý Nha Nội rướm lệ:

- Ba tôi nói cả đời ông chỉ có vậy. Ông ấy làm cha, ông ấy có thể cúi đầu trước người khác vì lợi ích chung nhưng tôi thì không. Bởi vì ông biết tính cách của con trai mình. Nếu lúc này đây tôi cúi đầu trước người khác thì cả đời tôi sẽ không ngẩng đầu lên nổi.

- Bí thư Lý là một người cha tốt!

Lương Thần rốt cuộc không kìm nổi mở miệng thốt lên một câu. Chuyện khác thì không nói, chỉ nhìn Lý Tung Kiệt vì con trai của mình mà hy sinh tất cả khiến cho Lương Thần không khỏi kính trọng.

- Những lời này chất chứa trong lòng đã lâu. Nay được dịp trút ra nên cảm thấy rất thoải mái.

Lý Nha Nội xoa xoa khóe mắt, thở dài một hơi rồi cười nói tiếp:

- Lương Thần, coi như là tôi cầu xin cậu. Bất kể như thế nào, cậu nhất định phải giúp tôi một lần.

- Tôi không dám chắc nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình!

Giọng điệu Lương Thần rất thành khẩn. Hắn không muốn lừa gạt đối phương. Tuy hắn biết rõ chuyện này cơ hội thành công không cao nhưng hắn vẫn muốn cố hết sức mình.

Lý Nha Nội gật đầu. Gã chỉ có thể làm được điều này cho ba của gã mà thôi.

- Anh luôn miệng gọi tên khốn kiếp này tên khốn kiếp nọ. Vậy thì là y có quan hệ gì với Chủ tịch Lam hay là Phó Chủ tịch Lam?

Vừa rồi nghe Lý Nha Nội nói nhiều như vậy nhưng rốt cuộc Lương Thần không thể xác định được tên khốn kia là ai.

Lý Bân đang tính trả lời thì bỗng nhiên cửa phòng đẩy ra. Cả Lương Thần, Lý Nha Nội và các cô gái đều kinh ngạc nhìn lại. Họ nhìn thấy một gã đàn ông thân hình cao lớn, diện mạo anh tuấn cùng đi với hai gã đàn ông và một cô gái khác bước vào.

- Chà, các cô gái đẹp đều ở chỗ này? Thật là khéo trùng hợp.

Gã thanh niên trên mặt lộ ra sự vui vẻ, dường như không ngờ có thể gặp được Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh tại đây.

Lý Nha Nội lập tức biến sắc, ném cái ly thủy tinh lên trên bàn. Lương Thần nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi kích động. Hắn tự hỏi không lẽ lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao? Chẳng lẽ đây chính là tên khốn kiếp kia?

- Bân tử, anh đúng là không có suy nghĩ. Chúng tôi đã đi cả một quãng đường xa để đến đây gặp anh mà anh lại muốn trốn chúng tôi sao?

Lam Phàm đi nhanh đến. Nét mặt của gã thản nhiên như mới gặp lại bạn cũ vậy, thong thả ngồi xuống đối diện với Lý Nha Nội.

Lý Nha Nội đứng lên, thân thể cứng đờ. Đối phương tiếp tục lên tiếng cười nhạo:

- Giả bộ làm con rùa đen rút đầu thì chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Anh còn nhớ chuyện năm đó không? Chúng ta vẫn chưa giải quyết xong mà.

- Đây là bạn của anh?

Không đợi Lý Nha Nội kịp có phản ứng gì, Lam Phàm liền nhiệt tình đưa tay ra nói với Lương Thần:

- Chúng ta vừa rồi cũng đã gặp qua rồi nhỉ. Nếu là bạn của Lý Bân thì cũng không phải là người ngoài. Xin hỏi tên anh là gì?

- Lương Thần!

Lương Thần bắt tay lại đối phương, bỗng nhiên thấy một lực mạnh truyền đến tay của mình thì trong lòng không khỏi giận dữ. Cái tên khốn kiếp này nhất định là đến gây chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Lộ Trầm Luân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook