Chương 499: Tiến hành truy bắt (1+2)
Trần Trọng
12/09/2013
Trong phòng
công an thành phố, Lương Thần lần lượt gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm và Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai. Giọng điệu Trương Bỉnh Lâm thì rất là kích động, mệnh lệnh hắn toàn lực truy nã Vương Căng và nên chú ý bảo vệ nhân chứng. Còn bí thư Khâu thì
chỉ im lặng, sau khi nghe hắn báo cáo hoàn tất liền tắt điện thoại.
Mười giờ rưỡi tối, xe cảnh sát được điều động đi không bắt được người đành trở về, khiến trong lòng Lương Thần phẫn nộ đạt tới một cực độ mà trước nay chưa từng có. Nhìn từng vẻ mặt mang đầy lương tâm tội lỗi, bỗng nhiên hắn thấy rõ chỗ ngu xuẩn của mình. Tránh được thì tránh vốn là lẽ thường tình của con người. Hắn không sợ, không có nghĩa là toàn bộ cảnh sát hình sự của Cục công an đều có gan đi đắc tội với Bí thư Thành ủy. Hắn là Phó cục trưởng chủ quản hình sự, cũng là Phó cục trưởng thường trực điều hành mọi hoạt động trong Cục, nhưng mà so với Bí thư Thành ủy kia thì chẳng là gì cả.
Hắn phất phất tay, ra hiệu nhóm đội viên Cảnh sát Hình sự giải tán. Một mình trở về phòng làm việc, ngồi trong ghế bành, ánh mắt nhìn vào khoảng không mà ngây người ra. Hắn hỏi chính mình "tội tình gì", nhà sau của mình đang cháy còn chưa dập được, hắn tội tình gì tự làm khổ mình xông pha mạo hiểm lăn lộn tranh đấu trong làn nước đục đó? Trên thế giới này, vọng tưởng chủ trì chính nghĩa, có thêm hắn cũng không nhiều, mà thiếu đi hắn cũng không ít, dường như hắn tự xem bản thân trên mức quan trọng rồi.
Về nhà ư? Hắn lại sợ phải đối mặt với Diệp Tử Thanh. Không về, hắn ở lại chỗ này thì có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Lúc truy bắt phạm nhân bình thường, hắn là Phó cục trưởng Công an, còn lúc truy bắt con của Bí thư Thành ủy, hắn chẳng là thứ gì cả.
Hiện tại bây giờ hắn phải làm sao đây? Khi không có chứng cớ thì dùng đủ mọi cách tìm ra chứng cớ, rồi đến khi có được chứng cớ, thì lại đau khổ vì không bắt được người. Trương Bỉnh Lâm chỉ được cái mồm mép, Khâu Lĩnh Mai thì không tỏ thái độ rõ ràng. Toàn Cẩm Bình đều là thế giới của Vương Phục Sinh, hắn còn có thể cầu xin sự giúp đỡ của ai nữa đây? Thật là mệt, mệt quá đi.
Lương Thần bực bội hý hoáy nghịch điện thoại của mình, ánh mắt lướt qua từng cái tên một trong danh bạ điện thoại, cuối cùng hắn bất đắc dĩ chấp nhận một sự thật. Đây là Giang Nam, không phải Liêu Đông. Chỗ dựa vững chắc mà hắn từng dựa dẫm thì tại đây không thể phát huy chút tác dụng nào. Nhưng nếu bỏ lỡ đêm nay, có lẽ hắn sẽ mất đi cơ hội truy bắt Vương Căng. Ngày mai, có lẽ ngày mốt, hắn có khả năng sẽ qua bên Thành ủy làm việc.
Đừng bức người quá đáng! Khi thấy được một dãy số điện thoại, lông mi Lương Thần nhướng lên, trong lòng có chút tàn độc. Sau khi do dự trong vài giây, rốt cục hắn cắn răng gọi vào số đó.
Trong một ngôi nhà nhỏ ở thủ đô. Nhìn thấy di động thủ trưởng lóe sáng chớp chớp, bỗng dưng trong mắt cảnh vệ Đại Trụ Tử hiện lên một sự kinh ngạc. Y biết, số điện thoại di động này chỉ có số ít người thân cận mới biết được, thậm chí ngay cả mấy đứa con của thủ trưởng cũng không biết.
Nhìn thoáng qua số điện thoại, y lập tức tiếp nhận, thấp giọng nói:
- Thủ trưởng đã ngủ rồi. Cậu có việc gì gấp sao?
Trầm ngâm nghe xong, y lại nói:
- Sáng ngày mai, khoảng bảy giờ cậu gọi lại. Được, cứ như vậy đi.
Sáng ngày mai sao? Trễ tất sinh biến mà, tâm tình Lương Thần càng ngày càng bực bội, giờ phút này hắn giống như là một bao thuốc nổ đã được mồi lửa, lúc nào cũng có khả năng phát nổ. Lo lắng mất đi Tử Thanh và Thanh Oánh, lo lắng hạnh phúc cứ như vậy mà lọt khỏi lòng bàn tay. Đúng vậy, hắn nên vì sai lầm của mình mà tỉnh lại, nhưng trước đó, thứ hắn cần nhất chính là đem tâm trạng trong lòng cực xấu cực kỳ gay go này trút hết ra ngoài.
Thái gia gia không được, không phải còn có ông chú hờ sao? Tôi cũng không tin Lương Thần bị vây trong vùng bão lửa lại mang bệnh mà đi chữa trị loạn xạ, tiếp theo gọi cho Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên, cũng chính là số điện thoại của ông chú hờ.
Lương Khải Minh đang ở trong thư phòng xem văn kiện, vợ ông là Ninh Nhu bưng tới một ly trà nóng đặt trên bàn làm việc. Ngẩng đầu, hướng về vợ cười nói:
- Tuyết San ngủ chưa?
- Vừa rồi tôi có qua xem, còn chưa ngủ đâu, đang xem bài viết trên mạng.
Ninh Nhu bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tình hình này không được tốt, Khải Minh, tôi thấy San San gần đây quả thực là bị ma nhập.
- Ma gì nhập?
Lương Khải Minh đưa chén trà lên đến bên miệng, nghe xong những lời này của vợ không khỏi nao nao, kinh ngạc hỏi.
-Ông nói ma gì nhập hả?
Ninh Nhu gắt gỏng liếc chồng nói:
- Đứa cháu hờ của ông đó gần đây đã được trên mạng ca ngợi thành đại anh hùng, đại thánh nhân rồi. San San còn xin làm chủ trang mạng của Lương Thần, cả ngày trên diễn đàn viết bài theo dõi tin tức, theo dõi báo cáo, còn nói với tôi, bạn học cùng một lớp nó đều là thành viên của trang này.
Nói tới đây, Ninh Nhu xoa xoa cái trán của mình, vô cùng đau đầu mà than thở.
-Về chuyện này, tôi cũng biết chút ít.
Lương Khải Minh uống ngụm trà, hướng về vợ cười nói:
- Không như bà nghĩ nghiêm trọng đến vậy đâu, đều là người nhà, San San ủng hộ anh của nó, cũng không có gì không phải cả.
Dừng một chút, buông chén trà trong tay xuống, lại nói:
- Hiện nay internet đã quen thổi phồng tin đồn vu vơ, phóng đại kỳ tích, nói ai tốt, liền không có nguyên tắc mà ca tụng đưa lên cao. Tôi thật ra rất lo lắng, Tiểu Thần bị viên đạn bọc đường làm cho chóng mặt.
Đang nói, di động đặt trên bàn làm việc liền vang lên, kinh ngạc thoáng nhìn qua, không khỏi khẽ mỉm cười, hướng về vợ nói:
-Xem này, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Nhận lấy điện thoại, chợt nghe được bên trong truyền đến một giọng nói vô cùng gấp gáp khẩn trương:
- Chú, cháu muốn hỏi chú, tại Giang Nam chú có mối quan hệ nào không? Ừm, phải là loại đủ cứng đủ mạnh, loại có thể giúp được việc.
Đường đường là Bí thư Thành ủy, Lương Khải Minh lại thiếu chút nữa bị những lời này của đứa cháu hờ làm cho hồ đồ. Sau vài giây tiêu hóa, ông mới mở miệng nói:
- Tiểu Thần, có phải cháu gặp phải phiền toái gì ở nơi đó không?
- Không phải là cháu gặp phiền toái mà là cháu muốn gây phiền toái với người khác.
Giọng nói trong di động lộ ra sát khí và kích động:
- Chú, cháu muốn bắt con của Vương Phục Sinh, nhưng bọn người dưới lại không nghe sự chỉ huy của cháu. Làm Cục trưởng cục Công an như cháu đây sắp bị uất nghẹn mà chết rồi.
Ngay lập tức Lương Khải Minh hiểu rõ dụng ý của đối phương, hơi trầm xuống, chậm rãi nói:
- Tiểu Thần, cháu bình tĩnh một chút, đem sự tình đã qua tỉ mỉ kể lại với chú.
Thời gian kể lại câu chuyện của Lương Thần không dài, nhưng cũng đủ cho Lương Khải Minh biết được hết từ đầu đến cuối sự tình. Bên tai nghe thấy lời tàn độc của đứa cháu hờ:
-Chú, cháu cũng nghĩ rồi, nếu như chú không có quan hệ với bên Giang Nam, vậy thì cháu sẽ tự mình lái xe tới nhà Vương Phục Sinh bắt người.
Lương Khải Minh bị một phen hết hồn. Ông mười phần hiểu rõ tính cách của Lương Thần, đứa cháu hờ này rất là cứng đầu quật cường, chắc chắn nói ra được thì làm cho được.
- Tiểu Thần, cháu đừng làm bậy.
Lương Khải Minh vội vàng hét lên. Cho dù là chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù là phù hợp với trình tự, nhưng khi chưa được lãnh đạo cấp trên ủng hộ và cho phép, công nhiên xông vào nhà Bí thư Thành ủy bắt người, như vậy chính là phạm vào điều tối kỵ chốn quan trường.
- Chú, cháu hết cách rồi.
Trong điện thoại thanh âm bỗng nhiên trở nên vô cùng uể oải chán nản:
- Có lẽ là ngày mai, hay có lẽ là ngày mốt, cháu không còn là Phó cục trưởng cục Công an nữa. Cháu phải thăng chức, lên làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Lương Khải Minh trầm mặc, ông rất rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của đối phương đầy sự bất đắc dĩ và phẫn uất. Cho tới nay, ông luôn yêu thích tán dương, không phải chính là người thanh niên dám đánh dám xông pha này sao? Với lại càng đáng quý hơn chính là Lương Thần trên con đường làm quan dù cho thuận buồm xuôi gió, dù có được sự ưu ái của các đại gia tộc ở thủ đô, thậm chí còn được kế thừa số tài sản cực lớn, thế mà hiện nay vẫn duy trì được bản chất vốn có.
- Đợi điện thoại của chú.
Lương Khải Minh trầm giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
- Tiểu Thần có chuyện gì?
Nhìn sắc mặt chồng không bình thường, lại thêm giọng điệu vừa rồi của chồng, Ninh Nhu đoán rằng, nhất định là bên Lương Thần xảy ra chuyện gì, vì thế thân thiết hỏi han.
- Tiểu Thần à, bất luận sống chết cũng đòi làm anh hùng.
Lương Khải Minh đem chuyện Lương Thần đơn giản nói rõ một lần, cuối cùng nhìn về phía vợ, thở dài nói:
-Bà nói coi, tôi là chú, nên giúp hay không nên giúp?
- Đừng hỏi tôi, ông không phải là chú của nó sao? Ông nói giúp thì giúp, nói không giúp thì không giúp.
Ninh Nhu oán trách liếc mắt nhìn chồng nói.
- Không hỏi bà thì hỏi ai. Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam chính là anh họ của bà mà.
Thần sắc trên mặt của Lương Khải Minh trở nên có chút trang nghiêm:
- Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc, bề ngoài người đó nổi tiếng là luôn muốn tự bao che khuyết điểm, nếu cho ông ta biết nhà ta bành trướng lớn vậy, tôi bên này thì không sao, nhưng bên anh họ của bà có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa…
-Hơn nữa cái gì?
Thấy chồng muốn nói lại thôi, Ninh Nhu không khỏi truy hỏi.
-Hơn nữa, anh họ của bà vẫn luôn có thành kiến với tôi, nếu tôi mở miệng, mười phần có chín là bị thất bại. Nếu thật muốn giúp cho Tiểu Thần thì phải nhờ bà đích thân ra tay.
Lương Khải Minh cười đem trái banh da đá qua cho bà xã đại nhân.
Việc này, nên giúp không? Trên mặt Ninh Nhu hiện lên vẻ do dự. Bà biết chỉ cần bà mở miệng thì anh họ bất kể có bao nhiêu khó khăn, nhất định là sẽ giúp cho. Bà cũng là người trong thể chế, bà biết rõ, loại hành vi mang bệnh cấp tính chạy chữa loạn xạ này của Lương Thần là không sáng suốt. Bộ đội, cảnh sát có vũ trang là một lực lượng đặc biệt, nó không chịu sự lãnh đạo từ cơ quan công an cùng cấp. Nhưng cũng vì vậy, nó cũng không có quyền chấp pháp và quyền tư pháp, không thể can thiệp vào việc chính trị ở địa phương. Trừ phi được xin hỗ trợ từ bên cơ quan công an địa phương, được lãnh đạo cấp trên phê duyệt, mới có thể cùng đội ngũ công an kết hợp chấp pháp. Nguồn: http://truyenyy.com
Trên thực tế, nếu do trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Giang Nam mệnh lệnh cho chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố Cẩm Bình hiệp trợ cục công an Cẩm Bình chấp pháp thụ lý án, đây cũng không trái với trình tự liên quan. Nhưng mà, do Lương Thần tự chủ trương, nhảy vọt qua cửa sở Công an tỉnh này, vậy thì khi công việc kết thúc, rất có khả năng người bị trách phạt chính là Lương Thần. Ảnh hưởng đối với anh họ cũng không lớn
- Ông nên nói rõ hơn với Lương Thần những mặt lợi và hại liên quan.
Ninh Nhu cắn môi suy tư một lát, hướng về chồng đề nghị:
- Nó vượt cấp xin cầu viện trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh, đối với lãnh đạo tỉnh là không tôn trọng.
- Bà cho là Tiểu Thần sẽ để tâm sao? Bà không thấy được nó vốn là không tin tưởng lãnh đạo cấp trên của sở Công an tỉnh Giang Nam.
Khóe môi Lương Khải Minh khơi mào một ý cười kỳ quái:
- Nếu không phải cùng đường, nó cũng sẽ không bệnh cấp tính loạn chạy chữa đến người chú hờ là tôi đâu.
- Ông thật không lo lắng cho Tiểu Thần vì vậy sẽ chịu xử phạt?
Lời vừa ra khỏi miệng, lưu ý đến trên mặt chồng nét tươi cười kỳ quái, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra nói:
- Hay cho ông, Lương Khải Minh à. Ông là cố ý bất lương rồi.
- Đừng đổ oan người tốt.
Bí thư Lương xoè hai bàn tay ra, rất là vô tội nói:
- Cái gì cố ý bất lương? Tôi đây là tính toán chu toàn có được không. Tiểu Thần lăn lộn ở Giang Nam không nổi nữa, tự nhiên liền hiểu ra chỗ tốt ở trong nhà rồi.
Dừng một chút lại thúc giục nói:
-Được rồi, bà xã đại nhân, gọi điện thoại đi, hiện tại mông của Tiểu Thần có lẽ đã ngồi không yên rồi.
Gần một giờ sáng ngày hai mươi bốn, năm chiếc xe quân dụng của cảnh sát có vũ trang mang biển số WJ20- chạy vào trong thành phố Cẩm Bình. Bốn chiếc trong đó chia ra tới mấy địa điểm Bách Hưng Lâu, biệt thự Linh Hồ, biệt thự Lục Dã. Sau khi tiến hành lục soát không có kết quả thì cùng với xe quân đội đang ở trạm theo dõi tại cổng tòa nhà Thành ủy, cùng nhau cưỡng chế xông vào cửa lớn tòa nhà.
Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc, nhảy xuống giường, bắt điện thoại, sắc mặt ông ta trong nháy mắt liền thay đổi. Ném điện thoại xuống, mở cửa phòng ra, lớn tiếng hô:
- Vương Căng, khẩn trương mặc quần áo, mau lên.
- Chuyện gì thế?
Hoàng Cẩn bị vẻ mặt dữ tợn của chồng làm cho hoảng sợ. Trong trí nhớ của bà, cho tới tận bây giờ chưa bao giờ thấy qua chồng lại thất thố như vậy. Vương Căng cũng từ trong phòng đi ra, hết hồn khiếp sợ mà nhìn cha của mình.
- Quan binh trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh đã tới Cẩm Bình rồi. Đừng có ngẩn người thế, nhanh lên mặc quần áo vào, một chút nữa là không kịp đâu.
Vương Phục Sinh hổn hển hô to. Hoàn toàn đã không còn phong thái của Bí thư Thành ủy. Nhưng mà vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi "cốc cốc" của tiếng đập cửa.
Thần sắc Vương Phục Sinh lập tức bi thảm biến sắc, suy sụp ngồi trên sofa thất thanh nói:
- Trễ rồi, xong rồi!
Vài phút sau, cửa phòng được mở ra, Bí thư Thành ủy mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trong tầm mắt của Lương Thần cùng với các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang. Nhìn Phó cục trưởng cục công an trẻ tuổi, ánh mắt không che dấu được sự hận độc, Vương Phục Sinh nâng cao thanh âm lạnh lùng nói:
- Lương Thần, cậu muốn làm gì?
- Rất xin lỗi, bí thư Vương.
Lương Thần áy náy gật đầu nói:
- Căn cứ vào lời khai của người bị tình nghi phạm tội là Tương Vinh Hoa, Vương Căng con của ngài bị nghi ngờ đã sai khiến ông ta mua hung thủ giết hại người làm chứng là Lý Bình. Vì thế, chúng tôi phải đưa Vương Căng quay về Cục tiếp nhận thẩm vấn.
- Vương Căng không có ở nhà, đã mấy ngày tôi không gặp nó. Các anh đến nơi khác lục soát đi, đừng làm trở ngại tôi nghỉ ngơi.
Bí thư Vương hừ lạnh một tiếng, làm tư thế muốn đóng cửa.
Lương Thần đoạt trước một bước, giơ tay cản lại cửa phòng. Bí thư Vương lập tức giận dữ, chỉ vào mũi Lương Thần mà mắng:
- Lương Thần, trong mắt cậu có còn lãnh đạo hay không? Đêm hôm khuya khoắt cậu xông vào nhà của tôi, rốt cuộc là có tâm địa gì hả? Nay tôi lấy thân phận Bí thư Thành ủy mệnh lệnh cho cậu, lập tức cút ra ngoài cho tôi.
-Kêu cậu cút có nghe không!
Phía sau Bí thư Vương vang lên một thanh âm sắc nhọn, gương mặt béo căng của Bí thư phu nhân lộ ra, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Thần tràn đầy sự thù hận vô tận.
- Bí thư Vương!
Lương Thần không hoảng cũng không giận, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh lễ phép như cũ:
- Tôi biết Vương Căng đang ở nhà. Hơn nữa tôi cần phải nhắc nhở ngài, đây là lầu năm, vì lo cho sự an toàn của lệnh công tử, tôi đề nghị ngài nên bảo anh ta từ cửa sổ ban công xuống đây.
- Cậu...Cậu ít nói hươu nói vượn đi.
Vương Phục Sinh đột nhiên biến sắc, tiếp đó ngoài mạnh trong yếu mà hô:
- Cậu mau cút cho tôi!
- Bí thư Vương, ngài là lãnh đạo Thành ủy, nhưng ngài không thể dùng quyền lực mà nhân dân cho ngài để cản trở nhân viên chấp pháp chấp hành pháp luật. Dưới tiền đề đã hiểu rõ tình hình, mà còn chứa chấp, bao che người bị tình nghi phạm tội, là phải bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật
Lương Thần không lạnh không nóng mà cho lời khuyên giải cuối cùng. Tuy rằng hắn biết rõ, việc này căn bản không có tác dụng gì.
- Mau cút mau cút, nếu không cút tôi sẽ gọi cảnh sát.
Bí thư phu nhân miệng không lựa lời quát tháo ầm ĩ làm vẻ mặt nghiêm túc của các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang bên cạnh đều không nhịn nổi khóe miệng nhếch mép cười. Gọi cảnh sát? Người bắt con của bà chính là Phó cục trưởng Công an, bà đi đâu mà gọi cảnh sát.
-Làm phiền các anh em, hỗ trợ lục soát chút.
Khuyên bảo không có kết quả, Lương Thần xoay người, rất khách khí hướng về phía các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang quanh người nói.
Vài chiến sĩ cảnh sát có vũ trang gật gật đầu, sau đó cưỡng ép tách vợ chồng Bí thư Thành ủy ra, vọt chạy vào trong phòng. Bọn họ mặc kệ đối phương có phải là Bí thư Thành ủy hay không, bọn họ chỉ biết nhiệm vụ lần này là hiệp trợ vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi này truy nã người bị tình nghi phạm tội. Về những cái khác, xin lỗi, không ở trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng quát tháo và tiếng chống cự của Vương Căng. Theo sau, Vương Căng thân trên trần trụi, chỉ mặc độc chiếc quần lót bị hai chiến sĩ cảnh sát có vũ trang áp giải đi ra.
- Con tôi, các anh thả con tôi ra.
Hoàng Cẩn giống như người đàn bà chanh chua đanh đá, quay qua chiến sĩ cảnh sát có vũ trang vừa bắt vừa đánh. Một chiến sĩ cảnh sát có vũ trang bị bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị móng tay nhọn cào vào mặt, ngay lập tức vài vết cào xuất hiện cực kỳ bắt mắt.
Tố chất chiến sĩ đến từ trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh biểu hiện ra cực tốt, một bên thì bị động mà tránh né người đàn bà cào xé, một bên thì áp giải Vương Căng đi ra ngoài cửa.
- Cha, mẹ, cứu con với, cứu con với.
Vương Căng xoay đầu lại, hướng về cha mẹ mình lớn tiếng la hét. Giờ này khắc này, rốt cục y đã cảm nhận được sự sợ hãi thâm sâu. Y có một dự cảm xấu, lần này y đi, có lẽ không bao giờ trở về nữa.
- Thật có lỗi, làm chậm trễ ngài nghỉ ngơi.
Lương Thần vẫn lễ phép duy trì thân là cấp dưới, hơi khom lưng, sau đó cùng chiến sĩ cảnh sát có vũ trang rời khỏi chỗ ở của Bí thư Thành ủy.
Nghe thanh âm cầu cứu của con, Vương Phục Sinh trong lòng từng cơn co giật đau buốt. Ông như người điên xoay người lại, tìm lấy điện thoại mà mình đã ném đi, dùng ngón tay không ngừng run rẩy ấn ấn vào bàn phím điện thoại. Rốt cục, trong danh bạ điện thoại ông tìm được một số điện thoại đã lâu không dùng đến, sau đó khẩn cấp mà gọi ra ngoài.
Chín giờ sáng, ánh mặt trời bắt đầu trở nên rực cháy hơn. Mặc dù đã gần cuối tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vẫn chưa có thay đổi gì rõ rệt. Tòa nhà làm việc của Thành ủy, mỗi ngày lão Vương bảo vệ cửa đều nhìn thấy bóng dáng quang huy chói lọi của bí thư Thành ủy Vương kia. Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng không biết là có bị ảo giác hay không, lão Vương cứ cảm thấy Bí thư Vương vừa mới đi vào thang máy, hình như bóng dáng đã già đi rất nhiều.
Vào sáng ngày hai mươi bốn, toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giống như bị bùng nổ. Từ lãnh đạo ủy viên thường vụ đến lãnh đạo các cơ quan, rồi đến cán bộ bình thường, rồi đến các phòng ban bình thường đều biết rõ đến từng chi tiết. Một chuyện lớn đã phát sinh vào lúc rạng sáng. Đáp ứng thỉnh cầu của Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Lương Thần, trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh điều động hơn bốn mươi cảnh sát có vũ trang tiến hành truy bắt con của bí thư Thành ủy Vương là Vương Căng. Cuối cùng trong nhà bí thư Vương đã bắt được Vương Căng đem về quy án.
Mười giờ rưỡi tối, xe cảnh sát được điều động đi không bắt được người đành trở về, khiến trong lòng Lương Thần phẫn nộ đạt tới một cực độ mà trước nay chưa từng có. Nhìn từng vẻ mặt mang đầy lương tâm tội lỗi, bỗng nhiên hắn thấy rõ chỗ ngu xuẩn của mình. Tránh được thì tránh vốn là lẽ thường tình của con người. Hắn không sợ, không có nghĩa là toàn bộ cảnh sát hình sự của Cục công an đều có gan đi đắc tội với Bí thư Thành ủy. Hắn là Phó cục trưởng chủ quản hình sự, cũng là Phó cục trưởng thường trực điều hành mọi hoạt động trong Cục, nhưng mà so với Bí thư Thành ủy kia thì chẳng là gì cả.
Hắn phất phất tay, ra hiệu nhóm đội viên Cảnh sát Hình sự giải tán. Một mình trở về phòng làm việc, ngồi trong ghế bành, ánh mắt nhìn vào khoảng không mà ngây người ra. Hắn hỏi chính mình "tội tình gì", nhà sau của mình đang cháy còn chưa dập được, hắn tội tình gì tự làm khổ mình xông pha mạo hiểm lăn lộn tranh đấu trong làn nước đục đó? Trên thế giới này, vọng tưởng chủ trì chính nghĩa, có thêm hắn cũng không nhiều, mà thiếu đi hắn cũng không ít, dường như hắn tự xem bản thân trên mức quan trọng rồi.
Về nhà ư? Hắn lại sợ phải đối mặt với Diệp Tử Thanh. Không về, hắn ở lại chỗ này thì có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Lúc truy bắt phạm nhân bình thường, hắn là Phó cục trưởng Công an, còn lúc truy bắt con của Bí thư Thành ủy, hắn chẳng là thứ gì cả.
Hiện tại bây giờ hắn phải làm sao đây? Khi không có chứng cớ thì dùng đủ mọi cách tìm ra chứng cớ, rồi đến khi có được chứng cớ, thì lại đau khổ vì không bắt được người. Trương Bỉnh Lâm chỉ được cái mồm mép, Khâu Lĩnh Mai thì không tỏ thái độ rõ ràng. Toàn Cẩm Bình đều là thế giới của Vương Phục Sinh, hắn còn có thể cầu xin sự giúp đỡ của ai nữa đây? Thật là mệt, mệt quá đi.
Lương Thần bực bội hý hoáy nghịch điện thoại của mình, ánh mắt lướt qua từng cái tên một trong danh bạ điện thoại, cuối cùng hắn bất đắc dĩ chấp nhận một sự thật. Đây là Giang Nam, không phải Liêu Đông. Chỗ dựa vững chắc mà hắn từng dựa dẫm thì tại đây không thể phát huy chút tác dụng nào. Nhưng nếu bỏ lỡ đêm nay, có lẽ hắn sẽ mất đi cơ hội truy bắt Vương Căng. Ngày mai, có lẽ ngày mốt, hắn có khả năng sẽ qua bên Thành ủy làm việc.
Đừng bức người quá đáng! Khi thấy được một dãy số điện thoại, lông mi Lương Thần nhướng lên, trong lòng có chút tàn độc. Sau khi do dự trong vài giây, rốt cục hắn cắn răng gọi vào số đó.
Trong một ngôi nhà nhỏ ở thủ đô. Nhìn thấy di động thủ trưởng lóe sáng chớp chớp, bỗng dưng trong mắt cảnh vệ Đại Trụ Tử hiện lên một sự kinh ngạc. Y biết, số điện thoại di động này chỉ có số ít người thân cận mới biết được, thậm chí ngay cả mấy đứa con của thủ trưởng cũng không biết.
Nhìn thoáng qua số điện thoại, y lập tức tiếp nhận, thấp giọng nói:
- Thủ trưởng đã ngủ rồi. Cậu có việc gì gấp sao?
Trầm ngâm nghe xong, y lại nói:
- Sáng ngày mai, khoảng bảy giờ cậu gọi lại. Được, cứ như vậy đi.
Sáng ngày mai sao? Trễ tất sinh biến mà, tâm tình Lương Thần càng ngày càng bực bội, giờ phút này hắn giống như là một bao thuốc nổ đã được mồi lửa, lúc nào cũng có khả năng phát nổ. Lo lắng mất đi Tử Thanh và Thanh Oánh, lo lắng hạnh phúc cứ như vậy mà lọt khỏi lòng bàn tay. Đúng vậy, hắn nên vì sai lầm của mình mà tỉnh lại, nhưng trước đó, thứ hắn cần nhất chính là đem tâm trạng trong lòng cực xấu cực kỳ gay go này trút hết ra ngoài.
Thái gia gia không được, không phải còn có ông chú hờ sao? Tôi cũng không tin Lương Thần bị vây trong vùng bão lửa lại mang bệnh mà đi chữa trị loạn xạ, tiếp theo gọi cho Bí thư Thành ủy thành phố Long Nguyên, cũng chính là số điện thoại của ông chú hờ.
Lương Khải Minh đang ở trong thư phòng xem văn kiện, vợ ông là Ninh Nhu bưng tới một ly trà nóng đặt trên bàn làm việc. Ngẩng đầu, hướng về vợ cười nói:
- Tuyết San ngủ chưa?
- Vừa rồi tôi có qua xem, còn chưa ngủ đâu, đang xem bài viết trên mạng.
Ninh Nhu bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Tình hình này không được tốt, Khải Minh, tôi thấy San San gần đây quả thực là bị ma nhập.
- Ma gì nhập?
Lương Khải Minh đưa chén trà lên đến bên miệng, nghe xong những lời này của vợ không khỏi nao nao, kinh ngạc hỏi.
-Ông nói ma gì nhập hả?
Ninh Nhu gắt gỏng liếc chồng nói:
- Đứa cháu hờ của ông đó gần đây đã được trên mạng ca ngợi thành đại anh hùng, đại thánh nhân rồi. San San còn xin làm chủ trang mạng của Lương Thần, cả ngày trên diễn đàn viết bài theo dõi tin tức, theo dõi báo cáo, còn nói với tôi, bạn học cùng một lớp nó đều là thành viên của trang này.
Nói tới đây, Ninh Nhu xoa xoa cái trán của mình, vô cùng đau đầu mà than thở.
-Về chuyện này, tôi cũng biết chút ít.
Lương Khải Minh uống ngụm trà, hướng về vợ cười nói:
- Không như bà nghĩ nghiêm trọng đến vậy đâu, đều là người nhà, San San ủng hộ anh của nó, cũng không có gì không phải cả.
Dừng một chút, buông chén trà trong tay xuống, lại nói:
- Hiện nay internet đã quen thổi phồng tin đồn vu vơ, phóng đại kỳ tích, nói ai tốt, liền không có nguyên tắc mà ca tụng đưa lên cao. Tôi thật ra rất lo lắng, Tiểu Thần bị viên đạn bọc đường làm cho chóng mặt.
Đang nói, di động đặt trên bàn làm việc liền vang lên, kinh ngạc thoáng nhìn qua, không khỏi khẽ mỉm cười, hướng về vợ nói:
-Xem này, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
Nhận lấy điện thoại, chợt nghe được bên trong truyền đến một giọng nói vô cùng gấp gáp khẩn trương:
- Chú, cháu muốn hỏi chú, tại Giang Nam chú có mối quan hệ nào không? Ừm, phải là loại đủ cứng đủ mạnh, loại có thể giúp được việc.
Đường đường là Bí thư Thành ủy, Lương Khải Minh lại thiếu chút nữa bị những lời này của đứa cháu hờ làm cho hồ đồ. Sau vài giây tiêu hóa, ông mới mở miệng nói:
- Tiểu Thần, có phải cháu gặp phải phiền toái gì ở nơi đó không?
- Không phải là cháu gặp phiền toái mà là cháu muốn gây phiền toái với người khác.
Giọng nói trong di động lộ ra sát khí và kích động:
- Chú, cháu muốn bắt con của Vương Phục Sinh, nhưng bọn người dưới lại không nghe sự chỉ huy của cháu. Làm Cục trưởng cục Công an như cháu đây sắp bị uất nghẹn mà chết rồi.
Ngay lập tức Lương Khải Minh hiểu rõ dụng ý của đối phương, hơi trầm xuống, chậm rãi nói:
- Tiểu Thần, cháu bình tĩnh một chút, đem sự tình đã qua tỉ mỉ kể lại với chú.
Thời gian kể lại câu chuyện của Lương Thần không dài, nhưng cũng đủ cho Lương Khải Minh biết được hết từ đầu đến cuối sự tình. Bên tai nghe thấy lời tàn độc của đứa cháu hờ:
-Chú, cháu cũng nghĩ rồi, nếu như chú không có quan hệ với bên Giang Nam, vậy thì cháu sẽ tự mình lái xe tới nhà Vương Phục Sinh bắt người.
Lương Khải Minh bị một phen hết hồn. Ông mười phần hiểu rõ tính cách của Lương Thần, đứa cháu hờ này rất là cứng đầu quật cường, chắc chắn nói ra được thì làm cho được.
- Tiểu Thần, cháu đừng làm bậy.
Lương Khải Minh vội vàng hét lên. Cho dù là chứng cớ vô cùng xác thực, cho dù là phù hợp với trình tự, nhưng khi chưa được lãnh đạo cấp trên ủng hộ và cho phép, công nhiên xông vào nhà Bí thư Thành ủy bắt người, như vậy chính là phạm vào điều tối kỵ chốn quan trường.
- Chú, cháu hết cách rồi.
Trong điện thoại thanh âm bỗng nhiên trở nên vô cùng uể oải chán nản:
- Có lẽ là ngày mai, hay có lẽ là ngày mốt, cháu không còn là Phó cục trưởng cục Công an nữa. Cháu phải thăng chức, lên làm Phó bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Lương Khải Minh trầm mặc, ông rất rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của đối phương đầy sự bất đắc dĩ và phẫn uất. Cho tới nay, ông luôn yêu thích tán dương, không phải chính là người thanh niên dám đánh dám xông pha này sao? Với lại càng đáng quý hơn chính là Lương Thần trên con đường làm quan dù cho thuận buồm xuôi gió, dù có được sự ưu ái của các đại gia tộc ở thủ đô, thậm chí còn được kế thừa số tài sản cực lớn, thế mà hiện nay vẫn duy trì được bản chất vốn có.
- Đợi điện thoại của chú.
Lương Khải Minh trầm giọng nói, sau đó cúp điện thoại.
- Tiểu Thần có chuyện gì?
Nhìn sắc mặt chồng không bình thường, lại thêm giọng điệu vừa rồi của chồng, Ninh Nhu đoán rằng, nhất định là bên Lương Thần xảy ra chuyện gì, vì thế thân thiết hỏi han.
- Tiểu Thần à, bất luận sống chết cũng đòi làm anh hùng.
Lương Khải Minh đem chuyện Lương Thần đơn giản nói rõ một lần, cuối cùng nhìn về phía vợ, thở dài nói:
-Bà nói coi, tôi là chú, nên giúp hay không nên giúp?
- Đừng hỏi tôi, ông không phải là chú của nó sao? Ông nói giúp thì giúp, nói không giúp thì không giúp.
Ninh Nhu oán trách liếc mắt nhìn chồng nói.
- Không hỏi bà thì hỏi ai. Đội trưởng đội cảnh sát vũ trang tỉnh Giang Nam chính là anh họ của bà mà.
Thần sắc trên mặt của Lương Khải Minh trở nên có chút trang nghiêm:
- Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bí thư Tỉnh ủy Hồ Văn Nhạc, bề ngoài người đó nổi tiếng là luôn muốn tự bao che khuyết điểm, nếu cho ông ta biết nhà ta bành trướng lớn vậy, tôi bên này thì không sao, nhưng bên anh họ của bà có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa…
-Hơn nữa cái gì?
Thấy chồng muốn nói lại thôi, Ninh Nhu không khỏi truy hỏi.
-Hơn nữa, anh họ của bà vẫn luôn có thành kiến với tôi, nếu tôi mở miệng, mười phần có chín là bị thất bại. Nếu thật muốn giúp cho Tiểu Thần thì phải nhờ bà đích thân ra tay.
Lương Khải Minh cười đem trái banh da đá qua cho bà xã đại nhân.
Việc này, nên giúp không? Trên mặt Ninh Nhu hiện lên vẻ do dự. Bà biết chỉ cần bà mở miệng thì anh họ bất kể có bao nhiêu khó khăn, nhất định là sẽ giúp cho. Bà cũng là người trong thể chế, bà biết rõ, loại hành vi mang bệnh cấp tính chạy chữa loạn xạ này của Lương Thần là không sáng suốt. Bộ đội, cảnh sát có vũ trang là một lực lượng đặc biệt, nó không chịu sự lãnh đạo từ cơ quan công an cùng cấp. Nhưng cũng vì vậy, nó cũng không có quyền chấp pháp và quyền tư pháp, không thể can thiệp vào việc chính trị ở địa phương. Trừ phi được xin hỗ trợ từ bên cơ quan công an địa phương, được lãnh đạo cấp trên phê duyệt, mới có thể cùng đội ngũ công an kết hợp chấp pháp. Nguồn: http://truyenyy.com
Trên thực tế, nếu do trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Giang Nam mệnh lệnh cho chi đội cảnh sát có vũ trang thành phố Cẩm Bình hiệp trợ cục công an Cẩm Bình chấp pháp thụ lý án, đây cũng không trái với trình tự liên quan. Nhưng mà, do Lương Thần tự chủ trương, nhảy vọt qua cửa sở Công an tỉnh này, vậy thì khi công việc kết thúc, rất có khả năng người bị trách phạt chính là Lương Thần. Ảnh hưởng đối với anh họ cũng không lớn
- Ông nên nói rõ hơn với Lương Thần những mặt lợi và hại liên quan.
Ninh Nhu cắn môi suy tư một lát, hướng về chồng đề nghị:
- Nó vượt cấp xin cầu viện trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh, đối với lãnh đạo tỉnh là không tôn trọng.
- Bà cho là Tiểu Thần sẽ để tâm sao? Bà không thấy được nó vốn là không tin tưởng lãnh đạo cấp trên của sở Công an tỉnh Giang Nam.
Khóe môi Lương Khải Minh khơi mào một ý cười kỳ quái:
- Nếu không phải cùng đường, nó cũng sẽ không bệnh cấp tính loạn chạy chữa đến người chú hờ là tôi đâu.
- Ông thật không lo lắng cho Tiểu Thần vì vậy sẽ chịu xử phạt?
Lời vừa ra khỏi miệng, lưu ý đến trên mặt chồng nét tươi cười kỳ quái, không khỏi bừng tỉnh hiểu ra nói:
- Hay cho ông, Lương Khải Minh à. Ông là cố ý bất lương rồi.
- Đừng đổ oan người tốt.
Bí thư Lương xoè hai bàn tay ra, rất là vô tội nói:
- Cái gì cố ý bất lương? Tôi đây là tính toán chu toàn có được không. Tiểu Thần lăn lộn ở Giang Nam không nổi nữa, tự nhiên liền hiểu ra chỗ tốt ở trong nhà rồi.
Dừng một chút lại thúc giục nói:
-Được rồi, bà xã đại nhân, gọi điện thoại đi, hiện tại mông của Tiểu Thần có lẽ đã ngồi không yên rồi.
Gần một giờ sáng ngày hai mươi bốn, năm chiếc xe quân dụng của cảnh sát có vũ trang mang biển số WJ20- chạy vào trong thành phố Cẩm Bình. Bốn chiếc trong đó chia ra tới mấy địa điểm Bách Hưng Lâu, biệt thự Linh Hồ, biệt thự Lục Dã. Sau khi tiến hành lục soát không có kết quả thì cùng với xe quân đội đang ở trạm theo dõi tại cổng tòa nhà Thành ủy, cùng nhau cưỡng chế xông vào cửa lớn tòa nhà.
Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc, nhảy xuống giường, bắt điện thoại, sắc mặt ông ta trong nháy mắt liền thay đổi. Ném điện thoại xuống, mở cửa phòng ra, lớn tiếng hô:
- Vương Căng, khẩn trương mặc quần áo, mau lên.
- Chuyện gì thế?
Hoàng Cẩn bị vẻ mặt dữ tợn của chồng làm cho hoảng sợ. Trong trí nhớ của bà, cho tới tận bây giờ chưa bao giờ thấy qua chồng lại thất thố như vậy. Vương Căng cũng từ trong phòng đi ra, hết hồn khiếp sợ mà nhìn cha của mình.
- Quan binh trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh đã tới Cẩm Bình rồi. Đừng có ngẩn người thế, nhanh lên mặc quần áo vào, một chút nữa là không kịp đâu.
Vương Phục Sinh hổn hển hô to. Hoàn toàn đã không còn phong thái của Bí thư Thành ủy. Nhưng mà vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một hồi "cốc cốc" của tiếng đập cửa.
Thần sắc Vương Phục Sinh lập tức bi thảm biến sắc, suy sụp ngồi trên sofa thất thanh nói:
- Trễ rồi, xong rồi!
Vài phút sau, cửa phòng được mở ra, Bí thư Thành ủy mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trong tầm mắt của Lương Thần cùng với các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang. Nhìn Phó cục trưởng cục công an trẻ tuổi, ánh mắt không che dấu được sự hận độc, Vương Phục Sinh nâng cao thanh âm lạnh lùng nói:
- Lương Thần, cậu muốn làm gì?
- Rất xin lỗi, bí thư Vương.
Lương Thần áy náy gật đầu nói:
- Căn cứ vào lời khai của người bị tình nghi phạm tội là Tương Vinh Hoa, Vương Căng con của ngài bị nghi ngờ đã sai khiến ông ta mua hung thủ giết hại người làm chứng là Lý Bình. Vì thế, chúng tôi phải đưa Vương Căng quay về Cục tiếp nhận thẩm vấn.
- Vương Căng không có ở nhà, đã mấy ngày tôi không gặp nó. Các anh đến nơi khác lục soát đi, đừng làm trở ngại tôi nghỉ ngơi.
Bí thư Vương hừ lạnh một tiếng, làm tư thế muốn đóng cửa.
Lương Thần đoạt trước một bước, giơ tay cản lại cửa phòng. Bí thư Vương lập tức giận dữ, chỉ vào mũi Lương Thần mà mắng:
- Lương Thần, trong mắt cậu có còn lãnh đạo hay không? Đêm hôm khuya khoắt cậu xông vào nhà của tôi, rốt cuộc là có tâm địa gì hả? Nay tôi lấy thân phận Bí thư Thành ủy mệnh lệnh cho cậu, lập tức cút ra ngoài cho tôi.
-Kêu cậu cút có nghe không!
Phía sau Bí thư Vương vang lên một thanh âm sắc nhọn, gương mặt béo căng của Bí thư phu nhân lộ ra, trong ánh mắt nhìn về phía Lương Thần tràn đầy sự thù hận vô tận.
- Bí thư Vương!
Lương Thần không hoảng cũng không giận, vẫn duy trì thái độ bình tĩnh lễ phép như cũ:
- Tôi biết Vương Căng đang ở nhà. Hơn nữa tôi cần phải nhắc nhở ngài, đây là lầu năm, vì lo cho sự an toàn của lệnh công tử, tôi đề nghị ngài nên bảo anh ta từ cửa sổ ban công xuống đây.
- Cậu...Cậu ít nói hươu nói vượn đi.
Vương Phục Sinh đột nhiên biến sắc, tiếp đó ngoài mạnh trong yếu mà hô:
- Cậu mau cút cho tôi!
- Bí thư Vương, ngài là lãnh đạo Thành ủy, nhưng ngài không thể dùng quyền lực mà nhân dân cho ngài để cản trở nhân viên chấp pháp chấp hành pháp luật. Dưới tiền đề đã hiểu rõ tình hình, mà còn chứa chấp, bao che người bị tình nghi phạm tội, là phải bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật
Lương Thần không lạnh không nóng mà cho lời khuyên giải cuối cùng. Tuy rằng hắn biết rõ, việc này căn bản không có tác dụng gì.
- Mau cút mau cút, nếu không cút tôi sẽ gọi cảnh sát.
Bí thư phu nhân miệng không lựa lời quát tháo ầm ĩ làm vẻ mặt nghiêm túc của các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang bên cạnh đều không nhịn nổi khóe miệng nhếch mép cười. Gọi cảnh sát? Người bắt con của bà chính là Phó cục trưởng Công an, bà đi đâu mà gọi cảnh sát.
-Làm phiền các anh em, hỗ trợ lục soát chút.
Khuyên bảo không có kết quả, Lương Thần xoay người, rất khách khí hướng về phía các chiến sĩ cảnh sát có vũ trang quanh người nói.
Vài chiến sĩ cảnh sát có vũ trang gật gật đầu, sau đó cưỡng ép tách vợ chồng Bí thư Thành ủy ra, vọt chạy vào trong phòng. Bọn họ mặc kệ đối phương có phải là Bí thư Thành ủy hay không, bọn họ chỉ biết nhiệm vụ lần này là hiệp trợ vị Phó cục trưởng công an trẻ tuổi này truy nã người bị tình nghi phạm tội. Về những cái khác, xin lỗi, không ở trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng quát tháo và tiếng chống cự của Vương Căng. Theo sau, Vương Căng thân trên trần trụi, chỉ mặc độc chiếc quần lót bị hai chiến sĩ cảnh sát có vũ trang áp giải đi ra.
- Con tôi, các anh thả con tôi ra.
Hoàng Cẩn giống như người đàn bà chanh chua đanh đá, quay qua chiến sĩ cảnh sát có vũ trang vừa bắt vừa đánh. Một chiến sĩ cảnh sát có vũ trang bị bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị móng tay nhọn cào vào mặt, ngay lập tức vài vết cào xuất hiện cực kỳ bắt mắt.
Tố chất chiến sĩ đến từ trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh biểu hiện ra cực tốt, một bên thì bị động mà tránh né người đàn bà cào xé, một bên thì áp giải Vương Căng đi ra ngoài cửa.
- Cha, mẹ, cứu con với, cứu con với.
Vương Căng xoay đầu lại, hướng về cha mẹ mình lớn tiếng la hét. Giờ này khắc này, rốt cục y đã cảm nhận được sự sợ hãi thâm sâu. Y có một dự cảm xấu, lần này y đi, có lẽ không bao giờ trở về nữa.
- Thật có lỗi, làm chậm trễ ngài nghỉ ngơi.
Lương Thần vẫn lễ phép duy trì thân là cấp dưới, hơi khom lưng, sau đó cùng chiến sĩ cảnh sát có vũ trang rời khỏi chỗ ở của Bí thư Thành ủy.
Nghe thanh âm cầu cứu của con, Vương Phục Sinh trong lòng từng cơn co giật đau buốt. Ông như người điên xoay người lại, tìm lấy điện thoại mà mình đã ném đi, dùng ngón tay không ngừng run rẩy ấn ấn vào bàn phím điện thoại. Rốt cục, trong danh bạ điện thoại ông tìm được một số điện thoại đã lâu không dùng đến, sau đó khẩn cấp mà gọi ra ngoài.
Chín giờ sáng, ánh mặt trời bắt đầu trở nên rực cháy hơn. Mặc dù đã gần cuối tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vẫn chưa có thay đổi gì rõ rệt. Tòa nhà làm việc của Thành ủy, mỗi ngày lão Vương bảo vệ cửa đều nhìn thấy bóng dáng quang huy chói lọi của bí thư Thành ủy Vương kia. Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng không biết là có bị ảo giác hay không, lão Vương cứ cảm thấy Bí thư Vương vừa mới đi vào thang máy, hình như bóng dáng đã già đi rất nhiều.
Vào sáng ngày hai mươi bốn, toàn bộ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giống như bị bùng nổ. Từ lãnh đạo ủy viên thường vụ đến lãnh đạo các cơ quan, rồi đến cán bộ bình thường, rồi đến các phòng ban bình thường đều biết rõ đến từng chi tiết. Một chuyện lớn đã phát sinh vào lúc rạng sáng. Đáp ứng thỉnh cầu của Phó cục trưởng thường trực Cục công an thành phố Lương Thần, trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh điều động hơn bốn mươi cảnh sát có vũ trang tiến hành truy bắt con của bí thư Thành ủy Vương là Vương Căng. Cuối cùng trong nhà bí thư Vương đã bắt được Vương Căng đem về quy án.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.