Chương 82: Nổi điên
Ôn Thụy An
29/12/2014
Địch Phi Kinh vừa nghe liền giật mình, ngẩng đầu lên.
Y cuối cùng đã ngẩng đầu.
“Đê Thủ Thần Long” Địch Phi Kinh, cuối cùng đã ngẩng đầu của mình lên.
Mắt của y có cảm tình, rất sầu muộn, ba phía trái, phải, dưới của con ngươi hiện lên màu trắng, lông mi dài và hơi cuộn lại, tỏ ra rất nhạy bén, xinh đẹp, thanh tú.
Cho dù là ánh mắt của mỹ nữ cũng không đẹp bằng mắt của y.
Huống hồ lúc này ánh mắt của y còn mang theo một chút kinh ngạc, một loại rung động và hơi kinh hãi, điều này khiến cho đôi mắt đa tình càng diễm lệ.
Cho dù chỉ liếc mắt nhìn, cũng khiến người ta động lòng. Mọi người nhìn thấy đều thoải mái, ngoại trừ những người bị y “nhìn” vào.
Địch Phi Kinh chỉ cử động một chút.
Cho dù là đang giật mình, đang kinh hãi, nhưng tư thái của y vẫn ôn hòa lễ độ, ưu nhã đẹp mắt, tiêu sái tự nhiên.
Khiến người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái, cũng khiến người ta lo lắng.
Một người xinh xinh đẹp đẹp, hào hoa nho nhã như y, ở nơi rồng nằm hổ phục như kinh sư, ở nơi quỷ quái gian trá như võ lâm, ở nơi rồng rắn lẫn lộn như Lục Phân Bán đường, làm thế nào sống sót? Tiếp tục sinh tồn? Còn sống một cách tự nhiên, tự do, tự thành một phái như vậy?
Có điều Địch Phi Kinh vốn thần khí an nhàn, gặp biến không kinh, lúc này cũng không thể trấn định như bình thường.
Bởi vì ma điên kia đã tới.
Quan Thất đã chuyển hướng sang y, lao về phía y, nhảy lên không chụp xuống, còn ở giữa không trung hét lên một tiếng:
- Trả Thuần nhi cho ta!
Y dùng một tay chụp đến, nhưng lại không phải chụp vào Địch Phi Kinh, mà là Tôn Thanh Hà.
Tại giây phút quan trọng này, y còn phát động công kích với Tôn Thanh Hà?
Tại sao y lại phát ra công kích với Tôn Thanh Hà?
Y và Tôn Thanh Hà vốn không oán, cũng không thù, tại sao lại nhất định muốn giết Tôn Thanh Hà?
Y nhất định phải dồn Tôn Thanh Hà vào chỗ chết sao?
Không phải.
Y không phải muốn giết Tôn Thanh Hà, chỉ muốn đoạt kiếm của đối phương.
Trên đời này, bất cứ người nào muốn đoạt (chạm mặt/tấncông/đối phó) với Tôn Thanh Hà hoặc kiếm của hắn, đều phải trả giá thật lớn.
Cái giá thông thường rất nặng nề, chỉ cần đối phương là người, không phải thần, cũng không phải ma.
Nhưng Quan Thất là chiến thần, cũng là đấu ma.
Có điều cho dù y là ma thần chiến đấu, muốn chụp lấy kiếm của Tôn Thanh Hà cũng phải vận dụng kỹ xảo, hơn nữa nhất định phải trả giá.
Y muốn lấy kiếm của Tôn Thanh Hà, nhưng lại tấn công Thích Thiếu Thương.
Y vẫn dùng “Đại Mật tông Cửu Tự quyết pháp” tấn công Thích Thiếu Thương, thủ ấn chợt hư chợt thực, chỉ pháp lúc nhanh lúc chậm, người cũng trở nên nửa thần nửa ma.
Có điều, lần này y vận dụng “Mật Tông Cửu Tự đại thủ ấn” lại không giống như vừa rồi.
Hiện giờ mỗi lần y công ra một chỉ, lập tức hét lớn một tiếng. Mỗi tiếng đều như sấm xuân chợt hiện, nguyên khí dồi dào.
Điều kinh người là y đã liên tục chiến đấu với mấy đại cao thủ, hơn nữa đổi chiến trường mấy lần, chẳng những không mệt, hơn nữa chân khí càng tăng lên, thực lực càng mạnh, ngay cả đấu chí cũng càng đánh càng bùng cháy.
“Độc Toản ấn”, “Đại Kim Cương Luân ấn”, “Ngoại Sư Tử ấn”, “Nội Sư Tử ấn”, “Ngoại Phược ấn”, “Nội Phược ấn”, “Trí Quyền ấn”, “Nhật Luân ấn”, “Ẩn Hình ấn” một vòng phát ra, khi thủ ấn phát đến chữ thứ ba là “Đấu”, Thích Thiếu Thương đã không chịu nổi, sắp chống đỡ không được.
Tôn Thanh Hà lập tức vung kiếm xông lên chi viện.
Điều này lại đúng với ý nguyện của Quan Thất, cũng khiến cho trước mặt Tôn Thanh Hà “tối đen”.
Không sai, là hắc ám.
Đó là “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc”, “hắc” trong “Hắc Quang đại pháp” của Hắc Quang Thượng Nhân
Dưới “bóng tối” này, Tôn Thanh Hà lập tức bị Quan Thất đoạt kiếm.
Một con rồng xanh đã rơi vào trong tay Quan Thất, nhưng một luồng ánh đỏ cũng hiện lên dưới trăng.
Là ai bị thương?
Nhất thời, Dương Vô Tà chỉ nhìn thấy trên mặt Thích Thiếu Thương có máu bắn lên, trên áo Tôn Thanh Hà dính máu, trên người Quan Thất cũng hiện lên ánh máu.
Rốt cuộc là ai đả thương ai?
Ai xuất hiện ánh máu?
Trong nháy mắt này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đều nhìn nhau ngạc nhiên.
Trong lòng bọn họ biết rõ, hai người vốn đã hoàn toàn bị “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” của Quan Thất áp chế, tâm trí cũng bị khống chế, may mắn vào lúc này Dương Vô Tà lại lên tiếng, làm phân tâm và thần của Quan Mộc Đán.
Bởi vì Quan Thất không thể xem như hoàn toàn thông suốt quen thuộc với tâm pháp võ công của Ngô Kinh Đào, do đó tâm thần vừa phân, công lực suy giảm, mất đi khống chế. Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương trở về từ cõi chết, nhưng cũng lập tức thoát khốn.
Có điều bọn họ còn chưa kịp định thần, phản kích áp chế, Quan Thất đã phát ra “Đại thủ ấn” với bọn họ.
Nhưng trong nháy mắt này, hai người Tôn, Thích tâm ý liên kết, cũng lập tức có đối sách. Thích Thiếu Thương chính diện chống lại công kích sắc bén, còn Tôn Thanh Hà từ bên cạnh tập kích.
“Nhất Tự kiếm pháp” của Thích Thiếu Thương gặp phải “Khoái Mạn đại thủ ấn quyết”, sau ba chiêu đã lực bất tòng tâm, sau sáu chiêu đã gặp nguy hiểm.
Nhưng “Ý Mã kiếm” của Tôn Thanh Hà đã đến, tấn công vào trước ngực Quan Thất.
Quan Thất dùng một tay đoạt kiếm của đối phương, nhưng lại bị thương.
Bị thương ở sau lưng.
Tôn Thanh Hà tấn công trước người, nhưng sát chiêu lại ở phía sau.
Quan Thất bị trúng một kiếm, nhưng trên tay y đã đoạt được một thanh kiếm.
Y giống như phát điên, có thù với trời, có oán với đất, có mười oan chín thù với tất cả mọi người trên thế gian.
Chỉ thấy y vọt người lên, lướt đi, lao thẳng tới Địch Phi Kinh.
Một kiếm của y đâm nhanh tới.
Kiếm ám thanh, kiếm màu xanh.
Kiếm tên là “Sai”, chỉ không biết lần này y đâm một kiếm ra là đúng hay sai?
Đối với y, đúng sai có phân biệt không? Trong lòng y có phân chia đúng sai không?
Không có sai, nào có đúng?
Chuyện trong thiên hạ, đúng đúng sai sai, si si trí trí, sao phân được rõ, có thể giải thích?
Y cuối cùng đã ngẩng đầu.
“Đê Thủ Thần Long” Địch Phi Kinh, cuối cùng đã ngẩng đầu của mình lên.
Mắt của y có cảm tình, rất sầu muộn, ba phía trái, phải, dưới của con ngươi hiện lên màu trắng, lông mi dài và hơi cuộn lại, tỏ ra rất nhạy bén, xinh đẹp, thanh tú.
Cho dù là ánh mắt của mỹ nữ cũng không đẹp bằng mắt của y.
Huống hồ lúc này ánh mắt của y còn mang theo một chút kinh ngạc, một loại rung động và hơi kinh hãi, điều này khiến cho đôi mắt đa tình càng diễm lệ.
Cho dù chỉ liếc mắt nhìn, cũng khiến người ta động lòng. Mọi người nhìn thấy đều thoải mái, ngoại trừ những người bị y “nhìn” vào.
Địch Phi Kinh chỉ cử động một chút.
Cho dù là đang giật mình, đang kinh hãi, nhưng tư thái của y vẫn ôn hòa lễ độ, ưu nhã đẹp mắt, tiêu sái tự nhiên.
Khiến người ta nhìn vào cảm thấy thoải mái, cũng khiến người ta lo lắng.
Một người xinh xinh đẹp đẹp, hào hoa nho nhã như y, ở nơi rồng nằm hổ phục như kinh sư, ở nơi quỷ quái gian trá như võ lâm, ở nơi rồng rắn lẫn lộn như Lục Phân Bán đường, làm thế nào sống sót? Tiếp tục sinh tồn? Còn sống một cách tự nhiên, tự do, tự thành một phái như vậy?
Có điều Địch Phi Kinh vốn thần khí an nhàn, gặp biến không kinh, lúc này cũng không thể trấn định như bình thường.
Bởi vì ma điên kia đã tới.
Quan Thất đã chuyển hướng sang y, lao về phía y, nhảy lên không chụp xuống, còn ở giữa không trung hét lên một tiếng:
- Trả Thuần nhi cho ta!
Y dùng một tay chụp đến, nhưng lại không phải chụp vào Địch Phi Kinh, mà là Tôn Thanh Hà.
Tại giây phút quan trọng này, y còn phát động công kích với Tôn Thanh Hà?
Tại sao y lại phát ra công kích với Tôn Thanh Hà?
Y và Tôn Thanh Hà vốn không oán, cũng không thù, tại sao lại nhất định muốn giết Tôn Thanh Hà?
Y nhất định phải dồn Tôn Thanh Hà vào chỗ chết sao?
Không phải.
Y không phải muốn giết Tôn Thanh Hà, chỉ muốn đoạt kiếm của đối phương.
Trên đời này, bất cứ người nào muốn đoạt (chạm mặt/tấncông/đối phó) với Tôn Thanh Hà hoặc kiếm của hắn, đều phải trả giá thật lớn.
Cái giá thông thường rất nặng nề, chỉ cần đối phương là người, không phải thần, cũng không phải ma.
Nhưng Quan Thất là chiến thần, cũng là đấu ma.
Có điều cho dù y là ma thần chiến đấu, muốn chụp lấy kiếm của Tôn Thanh Hà cũng phải vận dụng kỹ xảo, hơn nữa nhất định phải trả giá.
Y muốn lấy kiếm của Tôn Thanh Hà, nhưng lại tấn công Thích Thiếu Thương.
Y vẫn dùng “Đại Mật tông Cửu Tự quyết pháp” tấn công Thích Thiếu Thương, thủ ấn chợt hư chợt thực, chỉ pháp lúc nhanh lúc chậm, người cũng trở nên nửa thần nửa ma.
Có điều, lần này y vận dụng “Mật Tông Cửu Tự đại thủ ấn” lại không giống như vừa rồi.
Hiện giờ mỗi lần y công ra một chỉ, lập tức hét lớn một tiếng. Mỗi tiếng đều như sấm xuân chợt hiện, nguyên khí dồi dào.
Điều kinh người là y đã liên tục chiến đấu với mấy đại cao thủ, hơn nữa đổi chiến trường mấy lần, chẳng những không mệt, hơn nữa chân khí càng tăng lên, thực lực càng mạnh, ngay cả đấu chí cũng càng đánh càng bùng cháy.
“Độc Toản ấn”, “Đại Kim Cương Luân ấn”, “Ngoại Sư Tử ấn”, “Nội Sư Tử ấn”, “Ngoại Phược ấn”, “Nội Phược ấn”, “Trí Quyền ấn”, “Nhật Luân ấn”, “Ẩn Hình ấn” một vòng phát ra, khi thủ ấn phát đến chữ thứ ba là “Đấu”, Thích Thiếu Thương đã không chịu nổi, sắp chống đỡ không được.
Tôn Thanh Hà lập tức vung kiếm xông lên chi viện.
Điều này lại đúng với ý nguyện của Quan Thất, cũng khiến cho trước mặt Tôn Thanh Hà “tối đen”.
Không sai, là hắc ám.
Đó là “Thiên Hạ Nhất Bàn Hắc”, “hắc” trong “Hắc Quang đại pháp” của Hắc Quang Thượng Nhân
Dưới “bóng tối” này, Tôn Thanh Hà lập tức bị Quan Thất đoạt kiếm.
Một con rồng xanh đã rơi vào trong tay Quan Thất, nhưng một luồng ánh đỏ cũng hiện lên dưới trăng.
Là ai bị thương?
Nhất thời, Dương Vô Tà chỉ nhìn thấy trên mặt Thích Thiếu Thương có máu bắn lên, trên áo Tôn Thanh Hà dính máu, trên người Quan Thất cũng hiện lên ánh máu.
Rốt cuộc là ai đả thương ai?
Ai xuất hiện ánh máu?
Trong nháy mắt này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đều nhìn nhau ngạc nhiên.
Trong lòng bọn họ biết rõ, hai người vốn đã hoàn toàn bị “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” của Quan Thất áp chế, tâm trí cũng bị khống chế, may mắn vào lúc này Dương Vô Tà lại lên tiếng, làm phân tâm và thần của Quan Mộc Đán.
Bởi vì Quan Thất không thể xem như hoàn toàn thông suốt quen thuộc với tâm pháp võ công của Ngô Kinh Đào, do đó tâm thần vừa phân, công lực suy giảm, mất đi khống chế. Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương trở về từ cõi chết, nhưng cũng lập tức thoát khốn.
Có điều bọn họ còn chưa kịp định thần, phản kích áp chế, Quan Thất đã phát ra “Đại thủ ấn” với bọn họ.
Nhưng trong nháy mắt này, hai người Tôn, Thích tâm ý liên kết, cũng lập tức có đối sách. Thích Thiếu Thương chính diện chống lại công kích sắc bén, còn Tôn Thanh Hà từ bên cạnh tập kích.
“Nhất Tự kiếm pháp” của Thích Thiếu Thương gặp phải “Khoái Mạn đại thủ ấn quyết”, sau ba chiêu đã lực bất tòng tâm, sau sáu chiêu đã gặp nguy hiểm.
Nhưng “Ý Mã kiếm” của Tôn Thanh Hà đã đến, tấn công vào trước ngực Quan Thất.
Quan Thất dùng một tay đoạt kiếm của đối phương, nhưng lại bị thương.
Bị thương ở sau lưng.
Tôn Thanh Hà tấn công trước người, nhưng sát chiêu lại ở phía sau.
Quan Thất bị trúng một kiếm, nhưng trên tay y đã đoạt được một thanh kiếm.
Y giống như phát điên, có thù với trời, có oán với đất, có mười oan chín thù với tất cả mọi người trên thế gian.
Chỉ thấy y vọt người lên, lướt đi, lao thẳng tới Địch Phi Kinh.
Một kiếm của y đâm nhanh tới.
Kiếm ám thanh, kiếm màu xanh.
Kiếm tên là “Sai”, chỉ không biết lần này y đâm một kiếm ra là đúng hay sai?
Đối với y, đúng sai có phân biệt không? Trong lòng y có phân chia đúng sai không?
Không có sai, nào có đúng?
Chuyện trong thiên hạ, đúng đúng sai sai, si si trí trí, sao phân được rõ, có thể giải thích?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.