Chương 33
Vô Giải Khả Đích Kích Sát
27/10/2020
Tôi đến nước Mỹ.
Đừng hỏi tôi trên đường xảy ra chuyện gì, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng đứa du học sinh không rành tiếng bản xứ phải dùng tay xài đỡ.
Cũng đừng hỏi trước khi ra nước ngoài tôi và người thân ôm nhau khóc thế nào, tôi không muốn hồi tưởng lại hình ảnh mình quấn lấy mẹ như bạch tuộc còn mẹ thì liều mạng đẩy tôi ra nhưng đẩy không được, nhớ lại chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Nhưng mặc kệ thế nào, tôi cũng là người đã vượt biển.
Cảm thấy thật nở mặt nở mày.
Tôi ngồi trên xe taxi, nhìn phong cảnh ven đường, bãi cỏ mênh mông bát ngát, ở Trung Quốc người ta gọi là biệt thự nằm thưa thớt ở trên cao, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành.
Không thể không nói, đây đúng là hoàn cảnh tuyệt vời để cư trú, phải nói là đẹp rạng ngời, nhìn phong cảnh ngất ngây này, tôi cảm thấy mình có thể làm ra một bài thơ hay kiểu như “A, đẹp quá! A! Thật sự đẹp quá! A! Thật sự quá đẹp!” bất cứ lúc nào.
Ngay lúc tôi cảm thấy linh cảm sắp kéo tới, suy nghĩ lại chệch hướng, chú tài xế đưa tôi đến một khu dân cư, từng dãy nhà đều tản ra một loại khí tức e thẹn, trông thật đáng yêu làm sao, không có cái nào là không hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Khi chú tài xế dừng trước một căn nhà hai tầng lấp lánh rực rỡ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng kêu gào của nó: Vào đi, oa, mau vào đi, mau vào lấp đầy tôi.
Tôi sờ trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình, vui sướng nở nụ cười, lần này đúng là để tôi ăn kịp cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Chuyện là vầy.
Trước khi tới Mỹ, tôi đã xin vào ký túc xá của trường học, thế nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “không có mạng không dây, chỉ có băng thông rộng giới hạn tốc độ”, tôi tức khắc cảm giác được gió nổi mây giăng trong cơ thể, giống như trời đang sập, đất đang nứt, lúc đó tôi bức xúc nghĩ: Tôi có thể mất lá thư thông báo trúng tuyển này, nhưng tôi tuyệt đối không thể mất cuộc sống có Internet, tôi, là chiến sĩ thuộc về 2D.
Đương nhiên, nếu tôi thật sự dám làm thế, mẹ tôi nhất định sẽ giết tôi chết.
Tú ngoại tuệ trung tôi đây hiển nhiên đã nghĩ ra một diệu kế.
*Tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú, bên trong thông minh trí tuệ.
Tôi trình lên trường học một bản báo cáo bệnh trạng đại ý là “em sẽ chết nếu ở ký túc xá”, sau đó hết sức đau lòng bày tỏ tôi muốn trải nghiệm cuộc sống chung phòng với các bạn thân mến như thế nào, tiếc là ý trời không như ý người, để tôi mắc phải căn bệnh quái ác này, thật đáng buồn thật đáng tiếc, giận muốn sôi cả gan, tôi chỉ đành từ bỏ tư cách xin phòng ký túc xá, tìm một khu nhà ở ngoài trường.
Đơn xin vừa nộp lên, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, bên kia đã hồi âm một email: “Đơn xin của bạn đã được thông qua, chúng tôi vô cùng thương tiếc khi bạn mắc phải chứng bệnh này, vì sức khỏe của bạn, chúng tôi chân thành hoan nghênh bạn sau khi nhập học đến phòng khám của nhà trường, làm một cuộc kiểm tra toàn thân…”
Tôi không tiếp tục đọc xuống nữa, bởi vì từ cách xử lý thành thạo của bọn họ, tôi dường như đã hiểu, người mắc phải chứng bệnh quái lạ mà còn được thông qua chắc chắn không chỉ riêng mình tôi.
Con người thần kỳ như thế đó, trên có chính sách, dưới thì dù phải cố gắng nguyền rủa mình bị bệnh cũng phải nặn ra một đối sách.
(đại khái là trên có luật lệ, dưới thì cố tìm cách lách luật ấy)
Tôi thu hồi chút xíu hổ thẹn trong lòng, tìm diễn đàn giao lưu bên ngoài đại học T, chính tại đây tôi đã tìm được nơi ở trước mắt.
Ở Mỹ, đại học T là một làng đại học, hộ gia đình chủ yếu toàn là học sinh, vậy nên lấy khuôn viên đại học T làm trung tâm, các khu nhà trọ thì tọa lạc xung quanh nó.
Căn nhà hiện tại tôi đang ở chính là một trong số đó, nằm ở “khu dân cư Nền Cao (High Base)” phía đông nam thị trấn, phong cảnh xung quanh tươi đẹp, khu dân cư được trang bị đầy đủ, giao thông liên lạc tiện lợi, cách trường học cũng gần, lại còn được xưng là “nhà trọ xịn nhất gần đại học T”, người người chen bể đầu cũng chưa chắc xin vào được.
May mắn là, sau khi dùng đôi mắt sáng như Ly Lâu phát hiện bài post “Khu dân cư Nền Cao tìm bạn cùng phòng, yêu cầu: biết nấu cơm, biết quét dọn. Tôi sẵn lòng trả thêm tiền thuê nhà”, tôi lưu loát đánh mấy nghìn chữ luận văn tiếng Anh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói cho chủ thớt biết tôi tài đức vẹn toàn, kỹ nghệ nấu ăn đủ để xưng bá quần hùng, ngoài ra tôi còn đính kèm ảnh món móng heo kho tàu đẹp ngất ngây mà mình vừa nấu vài ngày trước.
*Ly Lâu: chỉ những người có thị lực cực tốt trong truyền thuyết.
Bài luận văn của tôi vừa đăng lên, post đó lập tức nhốn nháo, đủ loại hồi âm làm tôi tiếp không xuể: “Bạn thân, tới chỗ tôi ở đi” “Cậu thắng” “Cái móng này trông ngon ghê” “Cầu ở chung!”…
Sau khi lặng lẽ tán thưởng mị lực của mình, tôi nhận được email của chủ thớt tên “Ber”, chúng tôi trao đổi qua lại một chút, má ơi, vừa mới tằng tịu với nhau, chúng tôi phát hiện cả hai đều là dân mê game, lúc đó tôi kích động rớt nước mắt, hận không thể gọi cậu ta “dear” “honey” “oh baby”.
Đương nhiên, người rụt rè tôi đây vẫn quyết định giữ chút thể diện cho người Trung Quốc trước mặt người nước ngoài.
Đừng hỏi tôi trên đường xảy ra chuyện gì, đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng đứa du học sinh không rành tiếng bản xứ phải dùng tay xài đỡ.
Cũng đừng hỏi trước khi ra nước ngoài tôi và người thân ôm nhau khóc thế nào, tôi không muốn hồi tưởng lại hình ảnh mình quấn lấy mẹ như bạch tuộc còn mẹ thì liều mạng đẩy tôi ra nhưng đẩy không được, nhớ lại chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Nhưng mặc kệ thế nào, tôi cũng là người đã vượt biển.
Cảm thấy thật nở mặt nở mày.
Tôi ngồi trên xe taxi, nhìn phong cảnh ven đường, bãi cỏ mênh mông bát ngát, ở Trung Quốc người ta gọi là biệt thự nằm thưa thớt ở trên cao, bầu trời xanh thẳm, không khí trong lành.
Không thể không nói, đây đúng là hoàn cảnh tuyệt vời để cư trú, phải nói là đẹp rạng ngời, nhìn phong cảnh ngất ngây này, tôi cảm thấy mình có thể làm ra một bài thơ hay kiểu như “A, đẹp quá! A! Thật sự đẹp quá! A! Thật sự quá đẹp!” bất cứ lúc nào.
Ngay lúc tôi cảm thấy linh cảm sắp kéo tới, suy nghĩ lại chệch hướng, chú tài xế đưa tôi đến một khu dân cư, từng dãy nhà đều tản ra một loại khí tức e thẹn, trông thật đáng yêu làm sao, không có cái nào là không hấp dẫn ánh mắt của tôi.
Khi chú tài xế dừng trước một căn nhà hai tầng lấp lánh rực rỡ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng kêu gào của nó: Vào đi, oa, mau vào đi, mau vào lấp đầy tôi.
Tôi sờ trái tim nhỏ đang đập thình thịch của mình, vui sướng nở nụ cười, lần này đúng là để tôi ăn kịp cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Chuyện là vầy.
Trước khi tới Mỹ, tôi đã xin vào ký túc xá của trường học, thế nhưng khi nhìn thấy dòng chữ “không có mạng không dây, chỉ có băng thông rộng giới hạn tốc độ”, tôi tức khắc cảm giác được gió nổi mây giăng trong cơ thể, giống như trời đang sập, đất đang nứt, lúc đó tôi bức xúc nghĩ: Tôi có thể mất lá thư thông báo trúng tuyển này, nhưng tôi tuyệt đối không thể mất cuộc sống có Internet, tôi, là chiến sĩ thuộc về 2D.
Đương nhiên, nếu tôi thật sự dám làm thế, mẹ tôi nhất định sẽ giết tôi chết.
Tú ngoại tuệ trung tôi đây hiển nhiên đã nghĩ ra một diệu kế.
*Tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú, bên trong thông minh trí tuệ.
Tôi trình lên trường học một bản báo cáo bệnh trạng đại ý là “em sẽ chết nếu ở ký túc xá”, sau đó hết sức đau lòng bày tỏ tôi muốn trải nghiệm cuộc sống chung phòng với các bạn thân mến như thế nào, tiếc là ý trời không như ý người, để tôi mắc phải căn bệnh quái ác này, thật đáng buồn thật đáng tiếc, giận muốn sôi cả gan, tôi chỉ đành từ bỏ tư cách xin phòng ký túc xá, tìm một khu nhà ở ngoài trường.
Đơn xin vừa nộp lên, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, bên kia đã hồi âm một email: “Đơn xin của bạn đã được thông qua, chúng tôi vô cùng thương tiếc khi bạn mắc phải chứng bệnh này, vì sức khỏe của bạn, chúng tôi chân thành hoan nghênh bạn sau khi nhập học đến phòng khám của nhà trường, làm một cuộc kiểm tra toàn thân…”
Tôi không tiếp tục đọc xuống nữa, bởi vì từ cách xử lý thành thạo của bọn họ, tôi dường như đã hiểu, người mắc phải chứng bệnh quái lạ mà còn được thông qua chắc chắn không chỉ riêng mình tôi.
Con người thần kỳ như thế đó, trên có chính sách, dưới thì dù phải cố gắng nguyền rủa mình bị bệnh cũng phải nặn ra một đối sách.
(đại khái là trên có luật lệ, dưới thì cố tìm cách lách luật ấy)
Tôi thu hồi chút xíu hổ thẹn trong lòng, tìm diễn đàn giao lưu bên ngoài đại học T, chính tại đây tôi đã tìm được nơi ở trước mắt.
Ở Mỹ, đại học T là một làng đại học, hộ gia đình chủ yếu toàn là học sinh, vậy nên lấy khuôn viên đại học T làm trung tâm, các khu nhà trọ thì tọa lạc xung quanh nó.
Căn nhà hiện tại tôi đang ở chính là một trong số đó, nằm ở “khu dân cư Nền Cao (High Base)” phía đông nam thị trấn, phong cảnh xung quanh tươi đẹp, khu dân cư được trang bị đầy đủ, giao thông liên lạc tiện lợi, cách trường học cũng gần, lại còn được xưng là “nhà trọ xịn nhất gần đại học T”, người người chen bể đầu cũng chưa chắc xin vào được.
May mắn là, sau khi dùng đôi mắt sáng như Ly Lâu phát hiện bài post “Khu dân cư Nền Cao tìm bạn cùng phòng, yêu cầu: biết nấu cơm, biết quét dọn. Tôi sẵn lòng trả thêm tiền thuê nhà”, tôi lưu loát đánh mấy nghìn chữ luận văn tiếng Anh, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nói cho chủ thớt biết tôi tài đức vẹn toàn, kỹ nghệ nấu ăn đủ để xưng bá quần hùng, ngoài ra tôi còn đính kèm ảnh món móng heo kho tàu đẹp ngất ngây mà mình vừa nấu vài ngày trước.
*Ly Lâu: chỉ những người có thị lực cực tốt trong truyền thuyết.
Bài luận văn của tôi vừa đăng lên, post đó lập tức nhốn nháo, đủ loại hồi âm làm tôi tiếp không xuể: “Bạn thân, tới chỗ tôi ở đi” “Cậu thắng” “Cái móng này trông ngon ghê” “Cầu ở chung!”…
Sau khi lặng lẽ tán thưởng mị lực của mình, tôi nhận được email của chủ thớt tên “Ber”, chúng tôi trao đổi qua lại một chút, má ơi, vừa mới tằng tịu với nhau, chúng tôi phát hiện cả hai đều là dân mê game, lúc đó tôi kích động rớt nước mắt, hận không thể gọi cậu ta “dear” “honey” “oh baby”.
Đương nhiên, người rụt rè tôi đây vẫn quyết định giữ chút thể diện cho người Trung Quốc trước mặt người nước ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.