Chương 88: BẤT TRỊ!
Tử Tang Phỉ Phỉ
10/12/2014
"Tránh ai vậy? Sẽ
không phải là bị đòi nợ đó chứ?!" Suy nghĩ một chút, Thẩm Bùi Bùi lại
lắc đầu, "Không thể nào, không phải Dịch thiếu đã cho cậu mượn tiền rồi
sao? Cậu tránh mặt ai vậy?"
"Đường Minh Lân!" Cô khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào phòng, hơi chói mắt.
"À?!" Mới nghe đến cái tên này, Thẩm Bùi Bùi không thể tin quay đầu nhìn cô một cái, sau đó dừng xe lại, vẻ mặt giống như là nghe được cái gì đó kinh thiên động địa vậy, "Đường Minh Lân?! Tớ không nghe lầm chứ? Rốt cuộc anh ta chịu ăn rồi hả? À không đúng, tại sao đã ly hôn rồi mà anh ta còn muốn dây dưa như thế?!"
"Làm sao tớ biết! Hiện tại muốn tránh anh ta cũng không kịp nữa! Thật là bỏ không xong để ý thì loạn!" Thật vất vả mới thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm, hiện tại lại lọt vào tình cảnh dây dưa một lần nữa, năm nay sao vận cô lại đen đủi như thế?”
"Theo như tớ thấy thì Đường Minh Lân thật sự thích cậu!" Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Bùi Bùi chợt vỗ vỗ bả vai của cô, "Ân Ân, số đào hoa của cậu đã đến rồi! Trước có Dịch thiếu vì cậu mà dẹp đi chướng ngại vật, sau có Đường Minh Lân theo sát không nghỉ, nếu lại có thêm Lam Mộ Duy ở đây nữa, khụ khụ, vở kịch này sẽ vô cùng náo nhiệt nhé!"
"Bớt ngồi đây hả hê đi, nếu ngày nào đó Lăng Thiếu Phong cũng để cho cậu rơi vào tình cảnh như vậy, đến lúc đó tớ không tin cậu còn ngồi đây cười được!"
"Yên tâm đi! Tớ sẽ không để cho mình rơi vào tình cảnh như vậy, hơn nữa cái người tên Lăng Thiếu Phong kia cũng sẽ không khiến bên cạnh tớ xuất hiện tình cảnh thế, anh ta sẽ lặng yên không lên tiếng nhưng một đấm một đấm bấm cho hoa đào rơi!" Chính bởi vì hiểu rõ lẫn nhau, cho nên có lúc cô tính toán với anh, quay đầu lại kẻ bị tính kế lại là cô.
Giao thiệp với thương nhân, trong ba mươi sáu kế trừ mỹ nhân kế tương đối dùng được ra, không có kế nào khiến cho cô toàn thắng.
"Đúng rồi, Dịch thiếu cho cậu mượn nhiều tiền như vậy, anh ta không đề cập điều kiện với cậu sao?" Chuyện này cô vẫn không có hỏi, cũng không nghe được đáp án từ chỗ Lăng Thiếu Phong, nên cô cảm thấy rất kỳ quái, Dịch thiếu gần đây ít xuất hiện, vì sao vào lúc này lại xuất hiện rồi còn ra mặt giúp Ân Ân, thật sự làm cho người ta hoài nghi động cơ của anh!
"Không có, thế nào vậy?" Không hiểu tại sao bạn mình phải hỏi cái vấn đề này, Úc Tử Ân quay đầu nhìn cô, "Anh ấy chỉ nói là bạn bè, cũng không có nói khi nào thì tớ phải trả lại, nhưng hiện tại cũng xem như tớ thiếu anh ấy rồi!"
"Có mờ ám!" Khi xuống xe, Thẩm Bùi Bùi đuổi theo bước chân của cô, "Một người đàn ông chịu đem tiền cho cậu mượn vô điều kiện, hơn nữa còn là ngoài một trăm vạn, mặc dù tiền này đối với anh ta mà nói không tính là nhiều, nhưng thấy thế nào cũng không bình thường!"
"Có ý tứ gì? Cậu đừng nghĩ mọi thứ không đúng đắn như thế chứ, Dịch thiếu không phải người như vậy!" Nhìn Thẩm Bùi Bùi nheo mắt lại, Úc Tử Ân tức giận cắt đứt lời nói của cô!
"Ơ, cậu có biết anh ấy là người nào hay không? Ngay cả Lăng Thiếu Phong cũng nói anh ấy và mọi người trong nhóm lại không ngờ Dịch Khiêm đột nhiên quyết định như thế, cậu thật sự không hiểu sao?!" Câu nói có chút nhạo báng của Thẩm Bùi Bùi càng đưa người ta đến những suy nghĩ mập mờ, "Tớ nghe nói gần đây cậu và Dịch Thiếu thường đi bên nhau, nói một chút xem, hai người đã đi đến đâu rồi hả?"
"Cái gì mà đi đến đâu, cậu đừng đem những thứ tạp nhạp trong suy nghĩ của cậu đặt lên người anh ấy, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!"
"Bạn bè bình thường? Ai tin được chứ! Bạn bè bình thường mà anh ta có thể cho cậu mượn nhiều tiền như vậy sao, còn không đưa ra bất cứ điều kiện gì nữa? Cậu… không phải Bổn cung muốn nghĩ như vậy, mà là ở bên cạnh Lăng Thiếu Phong đã lâu, mưa dầm thấm đất nên nhìn rõ mọi việc, đàn ông không có ai tốt cả! Bọn họ làm việc bình thường đều đã có tính sẵn mục đích, cậu không cần ngây thơ như thế!"
"Tớ hiểu rõ, tớ cũng không còn là một đứa bé nữa, làm việc điều có chừng mực! Chẳng còn ngây thơ, để cho người ta tùy tiện lừa gạt!"
"Biết là tốt rồi!" Dừng một chút, cô nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, "Thật ra thì tớ cảm thấy cậu và Dịch thiếu cũng rất xứng đôi, rất có tướng vợ chồng!"
". . . . . ." Dừng bước chân lại, Úc Tử Ân im lặng liếc cô một cái, "Bạn thân à, tớ vừa li hôn, không muốn lại bị giày vò trong nấm mồ hôn nhân một lần nữa, để cho tớ ngừng nghĩ vớ vẩn đi?"
"OK… OK, tớ hiểu rồi! Đi thôi! Tớ đói chết rồi!"
Chỗ ăn cơm là một phần nằm trong sản nghiệp của Lăng Thiếu Phong, hình như là vì phát tiết, Thẩm Bùi Bùi chọn một bàn đầy món ăn, một nửa món ăn trong đó chẳng ai động qua.
Im lặng nhìn Thẩm Bùi Bùi đang ăn một cách xa xỉ, Úc Tử Ân gọi nhân viên phục vụ đem những món đồ ăn chưa ăn để vào trong giỏ xách, một phần để cho cô xách về cho tổng giám đốc Lăng của cô nếm thử, một phần Úc Tử Ân mang cho Tương Tương, trước kia Tương Tương có nói là sẽ đi ăn cùng bọn họ, vừa lúc Thẩm Bùi Bùi được tặng thẻ hội viên VIP, cho nên liền đồng ý, nhưng vẫn không có thời gian, hôm nay vừa vặn là đúng lúc.
Vậy mà cô ấy không thể đến được, trở lại công ty, cô mới xuống xe, vốn tưởng rằng Đường Minh Lân hoặc là không có tới hoặc là không đợi được nên đã sớm đi, lại không nghĩ rằng, cô không khách khí từ chối, thế mà anh vẫn ngồi ở trong xe chờ cô về.
Sững sờ đứng tại chỗ, cô nhìn dáng vẻ tức giận của người đàn ông ở trong xe, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng cô vừa mới di chuyển thân, người trong xe đã đẩy cửa đi tới, bước lên ngăn cản trước mặt cô.
"Ân Ân!" Đưa tay lôi cô trở về, Đường Minh Lân lạnh lùng nhìn cô, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn, có chút tức giận!
"Buông tay, lôi lôi kéo kéo cái gì đó!" Hất tay của anh ra, cô lui về phía sau, nghiêng đầu nhìn chung quanh. Các đồng nghiệp dùng cơm xong đã bắt đầu trở về phòng làm việc, hít một hơi thật sâu, anh lôi cô đến cạnh xe, "Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu, chúng ta đã ly hôn, không thể tiếp tục nữa! Đừng quấn lấy tôi như thế có được không?!"
"Ân Ân. . . . . . Em thật tuyệt tình!" Đường Minh Lân cười lạnh một tiếng, vặn lông mày nhìn cô, rất nhanh trên mặt đã khôi phục vẻ mặt bất cần đời: "Không sao, mặc kệ em nói với anh như thế nào, anh sẽ không bỏ qua!"
Im lặng trợn trắng mắt, nhìn bộ dáng cố chấp của người đàn ông bên cạnh, Úc Tử Ân có chút thất bại, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, tùy tiện hỏi một câu: "Anh một mực ở đây chờ tôi?"
"Nếu không ở đây? Em lại cho anh leo cây một lần nữa rồi sao!" Miễn cưỡng tựa người vào cửa xe, Đường Minh Lân đưa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, cô gái này, quả thật để cho anh vừa hận vừa yêu!
Cô cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, có chút chột dạ: "Ăn cơm trưa rồi?"
"Không có!" Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói xong còn tạo ra vẻ mặt đáng thương.
"Cầm! đến giờ tôi làm việc rồi, anh ở chỗ này bao lâu cũng được, tôi không có thời gian để ý tới anh!" Giơ tay đem hộp thức ăn trong tay nhét vào tay của anh, cô mặc kệ hắn có ăn hay không, xoay người rời đi.
Lần này, Đường Minh Lân không có ngăn cô, trong tay đang cầm cái hộp đồ ăn mà cô đưa, lại tiếp tục dõi theo bóng dáng đã đi xa, không biết vì sao trên miệng lại bật ra một nụ cười, nụ cười đầy tà ý lại vô cùng sáng lạn nở rộ trên gương mặt anh tuấn, tựa như ánh mặt trời.
Cô vẫn không quá mức tuyệt tình đối với anh, còn có thể đau lòng vì anh, tối thiểu đây cũng không phải là chuyện xấu!
Nghĩ đến đây, anh như thể đã thu hồi được niềm tin!
Vui mừng cầm túi xách trong tay, lái xe rời khỏi Thụy Nhĩ, rồi lái xe đến điểm hẹn với Thượng Quan Triệt, hình như là có chút không kịp chờ đợi muốn báo tin tức này cho anh ngay.
Nhưng khi Thượng Quan Triệt thấy anh xách theo hộp cơm đến quán, thì sửng sốt mấy giây, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên thế salon vẻ mặt mất thần, nên giơ tay đặt lên trán anh để thăm dò "Bị sốt rồi hả! Sao lại thấy thần kinh không bình thường như vậy? Sẽ không phải là bị cái gì kích thích đó chứ?"
"Cậu mới là người bị kích thích đó!" Đường Minh Lân im lặng liếc anh một cái, rút khăn giấy ra xoa xoa bàn tay, hoàn toàn không thấy ánh mắt kinh hãi của người khác.
"Này, hình như là hộp cơm, thiếu gia như cậu không phải luôn luôn ăn những món nóng sao? Sao hôm nay ăn cơm hộp nguội lạnh như thế này!" Thượng Quan Triệt vẫn không hiểu nên lên tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi trên salon, thật sự không hiểu vì sao anh cứ như đang hát tuồng vậy?!
Chợt nhớ tới bữa tiệc kia, khi anh vừa rút người ra, nghe quản lý nói anh đã đặt phòng, chỉ là người còn chưa đến, vào lúc này lại ngồi đây với túi đồ hộp, thật là không thể tưởng tượng nổi!
"Cái chỗ đồ ăn này ở đâu ra thế? Không phải cậu đã đặt phòng ăn ở Hải Lam sao? Tại sao lại đổi địa điểm?"
"Không có đi Hải Lam, đây là Ân Ân cho tớ!" Nhìn những món đồ ăn bình thường trên bàn; mặc dù đây không phải là những món anh thích, cũng biết cô xách nó về không phải vì anh, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"À?!" Mới nghe đến tên của Úc Tử Ân, Thượng Quan Triệt lập tức ngồi thẳng người, "Úc Tử Ân chịu uất ức nhiều như thế, để cho cậu hả hê đến thế sao?! Người anh em à, cậu có lầm không vậy?!"
"Vậy thì thế nào, tối thiểu cô ấy còn băn khoăn tớ có ăn cơm chưa, là quan tâm tớ... tớ vui lòng!"
". . . . . . Điên rồi! Điên rồi! Đường Tam, cậu thật là hết có thuốc chữa! Tin này truyền đi không sợ người khác chê cười sao!" Im lặng lắc lắc đầu, Thượng Quan Triệt khẽ thở dài một cái, "Thật là sợ cậu rồi! Cậu lại có thể chịu thiệt nhiều như vậy vì một người, cậu đã không còn là đại thiếu gia tự cao tự đại nữa?"
"Ở trước mặt cô ấy tớ có thể giữ tự trọng, nhưng, nếu như cô ấy không thể chịu được, vậy thì tớ sẽ buông tha một chút lòng tự trọng của mình, chỉ cần cô ấy có thể trở về bên cạnh tớ, tớ có thể làm tất cả mọi việc!"
"A. . . . . . Cậu đã quyết định bắt cô ấy về lại bên cạnh mình, vậy tớ không nói thêm gì nữa. Chỉ là. . . . . ." Chợt nhớ tới một người đàn ông khác, Thượng Quan Triệt không khỏi dừng một chút.
"Chỉ là sao?" Đường Minh Lân hơi chau mày, bưng ly rượu trên bàn lên, ngước mắt nhìn anh một cái, chờ anh tiếp tục.
"Dịch thiếu rất ít khi chủ động trong tình cảm, hình như cũng coi trọng cô gái của cậu!"
Nghe thế, Đường Minh Lân khẽ hừ một tiếng, anh cũng không nghĩ đến, người đàn ông kia sẽ đào góc tường của anh!
"Tớ hiểu rõ cậu cũng không đem chuyện của Lam Mộ Duy để vào trong mắt, nhưng Dịch thiếu, cậu phải đề phòng một chút, anh ấy không phải là người dễ ứng phó đâu! Ở trong nhóm của chúng ta, anh ấy được xem như người cao thâm khó lường, ngay cả Hạ Ninh Huân cũng nói, ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, cậu ta cũng chưa nhìn rõ suy nghĩ của Dịch thiếu. Nghe nói, sau lưng của anh còn có thế lực của Trung ương, cậu làm chuyện gì cũng nên có chừng mực, suy nghĩ một chút còn tìm cho mình đường lui!"
"Tớ hiểu mà, nhưng thân là đối thủ cạnh tranh, tớ sẽ không tha cho anh ấy! Không từ thủ đoạn nào, tớ phải đem Ân Ân trở về bên cạnh mình!"
Hôm nay anh và anh ta đều đứng trên cùng một điểm xuất phát, cạnh tranh công bằng, bọn họ đều là thương nhân, cũng tự nhiên hiểu được việc dùng thủ đoạn là không tránh khỏi, nhưng anh có tự tin, anh sẽ không thua!
"Đường Minh Lân!" Cô khẽ thở dài một cái, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rực từ ngoài cửa sổ rọi thẳng vào phòng, hơi chói mắt.
"À?!" Mới nghe đến cái tên này, Thẩm Bùi Bùi không thể tin quay đầu nhìn cô một cái, sau đó dừng xe lại, vẻ mặt giống như là nghe được cái gì đó kinh thiên động địa vậy, "Đường Minh Lân?! Tớ không nghe lầm chứ? Rốt cuộc anh ta chịu ăn rồi hả? À không đúng, tại sao đã ly hôn rồi mà anh ta còn muốn dây dưa như thế?!"
"Làm sao tớ biết! Hiện tại muốn tránh anh ta cũng không kịp nữa! Thật là bỏ không xong để ý thì loạn!" Thật vất vả mới thoát khỏi cuộc hôn nhân sai lầm, hiện tại lại lọt vào tình cảnh dây dưa một lần nữa, năm nay sao vận cô lại đen đủi như thế?”
"Theo như tớ thấy thì Đường Minh Lân thật sự thích cậu!" Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Bùi Bùi chợt vỗ vỗ bả vai của cô, "Ân Ân, số đào hoa của cậu đã đến rồi! Trước có Dịch thiếu vì cậu mà dẹp đi chướng ngại vật, sau có Đường Minh Lân theo sát không nghỉ, nếu lại có thêm Lam Mộ Duy ở đây nữa, khụ khụ, vở kịch này sẽ vô cùng náo nhiệt nhé!"
"Bớt ngồi đây hả hê đi, nếu ngày nào đó Lăng Thiếu Phong cũng để cho cậu rơi vào tình cảnh như vậy, đến lúc đó tớ không tin cậu còn ngồi đây cười được!"
"Yên tâm đi! Tớ sẽ không để cho mình rơi vào tình cảnh như vậy, hơn nữa cái người tên Lăng Thiếu Phong kia cũng sẽ không khiến bên cạnh tớ xuất hiện tình cảnh thế, anh ta sẽ lặng yên không lên tiếng nhưng một đấm một đấm bấm cho hoa đào rơi!" Chính bởi vì hiểu rõ lẫn nhau, cho nên có lúc cô tính toán với anh, quay đầu lại kẻ bị tính kế lại là cô.
Giao thiệp với thương nhân, trong ba mươi sáu kế trừ mỹ nhân kế tương đối dùng được ra, không có kế nào khiến cho cô toàn thắng.
"Đúng rồi, Dịch thiếu cho cậu mượn nhiều tiền như vậy, anh ta không đề cập điều kiện với cậu sao?" Chuyện này cô vẫn không có hỏi, cũng không nghe được đáp án từ chỗ Lăng Thiếu Phong, nên cô cảm thấy rất kỳ quái, Dịch thiếu gần đây ít xuất hiện, vì sao vào lúc này lại xuất hiện rồi còn ra mặt giúp Ân Ân, thật sự làm cho người ta hoài nghi động cơ của anh!
"Không có, thế nào vậy?" Không hiểu tại sao bạn mình phải hỏi cái vấn đề này, Úc Tử Ân quay đầu nhìn cô, "Anh ấy chỉ nói là bạn bè, cũng không có nói khi nào thì tớ phải trả lại, nhưng hiện tại cũng xem như tớ thiếu anh ấy rồi!"
"Có mờ ám!" Khi xuống xe, Thẩm Bùi Bùi đuổi theo bước chân của cô, "Một người đàn ông chịu đem tiền cho cậu mượn vô điều kiện, hơn nữa còn là ngoài một trăm vạn, mặc dù tiền này đối với anh ta mà nói không tính là nhiều, nhưng thấy thế nào cũng không bình thường!"
"Có ý tứ gì? Cậu đừng nghĩ mọi thứ không đúng đắn như thế chứ, Dịch thiếu không phải người như vậy!" Nhìn Thẩm Bùi Bùi nheo mắt lại, Úc Tử Ân tức giận cắt đứt lời nói của cô!
"Ơ, cậu có biết anh ấy là người nào hay không? Ngay cả Lăng Thiếu Phong cũng nói anh ấy và mọi người trong nhóm lại không ngờ Dịch Khiêm đột nhiên quyết định như thế, cậu thật sự không hiểu sao?!" Câu nói có chút nhạo báng của Thẩm Bùi Bùi càng đưa người ta đến những suy nghĩ mập mờ, "Tớ nghe nói gần đây cậu và Dịch Thiếu thường đi bên nhau, nói một chút xem, hai người đã đi đến đâu rồi hả?"
"Cái gì mà đi đến đâu, cậu đừng đem những thứ tạp nhạp trong suy nghĩ của cậu đặt lên người anh ấy, tớ với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!"
"Bạn bè bình thường? Ai tin được chứ! Bạn bè bình thường mà anh ta có thể cho cậu mượn nhiều tiền như vậy sao, còn không đưa ra bất cứ điều kiện gì nữa? Cậu… không phải Bổn cung muốn nghĩ như vậy, mà là ở bên cạnh Lăng Thiếu Phong đã lâu, mưa dầm thấm đất nên nhìn rõ mọi việc, đàn ông không có ai tốt cả! Bọn họ làm việc bình thường đều đã có tính sẵn mục đích, cậu không cần ngây thơ như thế!"
"Tớ hiểu rõ, tớ cũng không còn là một đứa bé nữa, làm việc điều có chừng mực! Chẳng còn ngây thơ, để cho người ta tùy tiện lừa gạt!"
"Biết là tốt rồi!" Dừng một chút, cô nghiêng đầu nhìn Úc Tử Ân, "Thật ra thì tớ cảm thấy cậu và Dịch thiếu cũng rất xứng đôi, rất có tướng vợ chồng!"
". . . . . ." Dừng bước chân lại, Úc Tử Ân im lặng liếc cô một cái, "Bạn thân à, tớ vừa li hôn, không muốn lại bị giày vò trong nấm mồ hôn nhân một lần nữa, để cho tớ ngừng nghĩ vớ vẩn đi?"
"OK… OK, tớ hiểu rồi! Đi thôi! Tớ đói chết rồi!"
Chỗ ăn cơm là một phần nằm trong sản nghiệp của Lăng Thiếu Phong, hình như là vì phát tiết, Thẩm Bùi Bùi chọn một bàn đầy món ăn, một nửa món ăn trong đó chẳng ai động qua.
Im lặng nhìn Thẩm Bùi Bùi đang ăn một cách xa xỉ, Úc Tử Ân gọi nhân viên phục vụ đem những món đồ ăn chưa ăn để vào trong giỏ xách, một phần để cho cô xách về cho tổng giám đốc Lăng của cô nếm thử, một phần Úc Tử Ân mang cho Tương Tương, trước kia Tương Tương có nói là sẽ đi ăn cùng bọn họ, vừa lúc Thẩm Bùi Bùi được tặng thẻ hội viên VIP, cho nên liền đồng ý, nhưng vẫn không có thời gian, hôm nay vừa vặn là đúng lúc.
Vậy mà cô ấy không thể đến được, trở lại công ty, cô mới xuống xe, vốn tưởng rằng Đường Minh Lân hoặc là không có tới hoặc là không đợi được nên đã sớm đi, lại không nghĩ rằng, cô không khách khí từ chối, thế mà anh vẫn ngồi ở trong xe chờ cô về.
Sững sờ đứng tại chỗ, cô nhìn dáng vẻ tức giận của người đàn ông ở trong xe, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng cô vừa mới di chuyển thân, người trong xe đã đẩy cửa đi tới, bước lên ngăn cản trước mặt cô.
"Ân Ân!" Đưa tay lôi cô trở về, Đường Minh Lân lạnh lùng nhìn cô, gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn, có chút tức giận!
"Buông tay, lôi lôi kéo kéo cái gì đó!" Hất tay của anh ra, cô lui về phía sau, nghiêng đầu nhìn chung quanh. Các đồng nghiệp dùng cơm xong đã bắt đầu trở về phòng làm việc, hít một hơi thật sâu, anh lôi cô đến cạnh xe, "Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa anh mới hiểu, chúng ta đã ly hôn, không thể tiếp tục nữa! Đừng quấn lấy tôi như thế có được không?!"
"Ân Ân. . . . . . Em thật tuyệt tình!" Đường Minh Lân cười lạnh một tiếng, vặn lông mày nhìn cô, rất nhanh trên mặt đã khôi phục vẻ mặt bất cần đời: "Không sao, mặc kệ em nói với anh như thế nào, anh sẽ không bỏ qua!"
Im lặng trợn trắng mắt, nhìn bộ dáng cố chấp của người đàn ông bên cạnh, Úc Tử Ân có chút thất bại, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, tùy tiện hỏi một câu: "Anh một mực ở đây chờ tôi?"
"Nếu không ở đây? Em lại cho anh leo cây một lần nữa rồi sao!" Miễn cưỡng tựa người vào cửa xe, Đường Minh Lân đưa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, cô gái này, quả thật để cho anh vừa hận vừa yêu!
Cô cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, có chút chột dạ: "Ăn cơm trưa rồi?"
"Không có!" Anh nhìn chằm chằm vào cô, nói xong còn tạo ra vẻ mặt đáng thương.
"Cầm! đến giờ tôi làm việc rồi, anh ở chỗ này bao lâu cũng được, tôi không có thời gian để ý tới anh!" Giơ tay đem hộp thức ăn trong tay nhét vào tay của anh, cô mặc kệ hắn có ăn hay không, xoay người rời đi.
Lần này, Đường Minh Lân không có ngăn cô, trong tay đang cầm cái hộp đồ ăn mà cô đưa, lại tiếp tục dõi theo bóng dáng đã đi xa, không biết vì sao trên miệng lại bật ra một nụ cười, nụ cười đầy tà ý lại vô cùng sáng lạn nở rộ trên gương mặt anh tuấn, tựa như ánh mặt trời.
Cô vẫn không quá mức tuyệt tình đối với anh, còn có thể đau lòng vì anh, tối thiểu đây cũng không phải là chuyện xấu!
Nghĩ đến đây, anh như thể đã thu hồi được niềm tin!
Vui mừng cầm túi xách trong tay, lái xe rời khỏi Thụy Nhĩ, rồi lái xe đến điểm hẹn với Thượng Quan Triệt, hình như là có chút không kịp chờ đợi muốn báo tin tức này cho anh ngay.
Nhưng khi Thượng Quan Triệt thấy anh xách theo hộp cơm đến quán, thì sửng sốt mấy giây, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên thế salon vẻ mặt mất thần, nên giơ tay đặt lên trán anh để thăm dò "Bị sốt rồi hả! Sao lại thấy thần kinh không bình thường như vậy? Sẽ không phải là bị cái gì kích thích đó chứ?"
"Cậu mới là người bị kích thích đó!" Đường Minh Lân im lặng liếc anh một cái, rút khăn giấy ra xoa xoa bàn tay, hoàn toàn không thấy ánh mắt kinh hãi của người khác.
"Này, hình như là hộp cơm, thiếu gia như cậu không phải luôn luôn ăn những món nóng sao? Sao hôm nay ăn cơm hộp nguội lạnh như thế này!" Thượng Quan Triệt vẫn không hiểu nên lên tiếng hỏi người đàn ông đang ngồi trên salon, thật sự không hiểu vì sao anh cứ như đang hát tuồng vậy?!
Chợt nhớ tới bữa tiệc kia, khi anh vừa rút người ra, nghe quản lý nói anh đã đặt phòng, chỉ là người còn chưa đến, vào lúc này lại ngồi đây với túi đồ hộp, thật là không thể tưởng tượng nổi!
"Cái chỗ đồ ăn này ở đâu ra thế? Không phải cậu đã đặt phòng ăn ở Hải Lam sao? Tại sao lại đổi địa điểm?"
"Không có đi Hải Lam, đây là Ân Ân cho tớ!" Nhìn những món đồ ăn bình thường trên bàn; mặc dù đây không phải là những món anh thích, cũng biết cô xách nó về không phải vì anh, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
"À?!" Mới nghe đến tên của Úc Tử Ân, Thượng Quan Triệt lập tức ngồi thẳng người, "Úc Tử Ân chịu uất ức nhiều như thế, để cho cậu hả hê đến thế sao?! Người anh em à, cậu có lầm không vậy?!"
"Vậy thì thế nào, tối thiểu cô ấy còn băn khoăn tớ có ăn cơm chưa, là quan tâm tớ... tớ vui lòng!"
". . . . . . Điên rồi! Điên rồi! Đường Tam, cậu thật là hết có thuốc chữa! Tin này truyền đi không sợ người khác chê cười sao!" Im lặng lắc lắc đầu, Thượng Quan Triệt khẽ thở dài một cái, "Thật là sợ cậu rồi! Cậu lại có thể chịu thiệt nhiều như vậy vì một người, cậu đã không còn là đại thiếu gia tự cao tự đại nữa?"
"Ở trước mặt cô ấy tớ có thể giữ tự trọng, nhưng, nếu như cô ấy không thể chịu được, vậy thì tớ sẽ buông tha một chút lòng tự trọng của mình, chỉ cần cô ấy có thể trở về bên cạnh tớ, tớ có thể làm tất cả mọi việc!"
"A. . . . . . Cậu đã quyết định bắt cô ấy về lại bên cạnh mình, vậy tớ không nói thêm gì nữa. Chỉ là. . . . . ." Chợt nhớ tới một người đàn ông khác, Thượng Quan Triệt không khỏi dừng một chút.
"Chỉ là sao?" Đường Minh Lân hơi chau mày, bưng ly rượu trên bàn lên, ngước mắt nhìn anh một cái, chờ anh tiếp tục.
"Dịch thiếu rất ít khi chủ động trong tình cảm, hình như cũng coi trọng cô gái của cậu!"
Nghe thế, Đường Minh Lân khẽ hừ một tiếng, anh cũng không nghĩ đến, người đàn ông kia sẽ đào góc tường của anh!
"Tớ hiểu rõ cậu cũng không đem chuyện của Lam Mộ Duy để vào trong mắt, nhưng Dịch thiếu, cậu phải đề phòng một chút, anh ấy không phải là người dễ ứng phó đâu! Ở trong nhóm của chúng ta, anh ấy được xem như người cao thâm khó lường, ngay cả Hạ Ninh Huân cũng nói, ở bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, cậu ta cũng chưa nhìn rõ suy nghĩ của Dịch thiếu. Nghe nói, sau lưng của anh còn có thế lực của Trung ương, cậu làm chuyện gì cũng nên có chừng mực, suy nghĩ một chút còn tìm cho mình đường lui!"
"Tớ hiểu mà, nhưng thân là đối thủ cạnh tranh, tớ sẽ không tha cho anh ấy! Không từ thủ đoạn nào, tớ phải đem Ân Ân trở về bên cạnh mình!"
Hôm nay anh và anh ta đều đứng trên cùng một điểm xuất phát, cạnh tranh công bằng, bọn họ đều là thương nhân, cũng tự nhiên hiểu được việc dùng thủ đoạn là không tránh khỏi, nhưng anh có tự tin, anh sẽ không thua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.